Edit: Bồng Bồng
Trên lôi đài, hiển nhiên hai bên là chỗ ngồi dành cho tuyển thủ thi đấu, mỗi bên có năm cái ghế.
Vị trí chính giữa nhưng là ba cái ghế, đương nhiên là chỗ ngồi cho khách quý được mời tới để ra đề mục.
Trước lôi đài, đã ngồi hoặc đứng khoảng ba bốn trăm người, có người nhà Hỗ; Lâm hai đại gia tộc, cũng không có thiếu đệ tử tông môn, cùng đủ loại tạp dịch đến xem trò vui.
Mặt đông lôi đài, cờ xí có chữ Hỗ màu đen bên trong màu nền đỏ lay động, trên đất ở trước mặt mọi người cắm vào một thanh đại đao, cho thấy là vị trí chủ nhà Hỗ Đao môn. Hỗ Đao môn hầu như là thống nhất mặc màu đỏ, hoặc chí ít cũng là đeo một cái đai lưng màu đỏ.
Màu đỏ không tệ. Trong lòng Ngô Minh vẫn có chút cảm giác hoài cựu. Tuy rằng khả năng trở lại thế giới nguyên bản rất xa vời, nhưng đối với màu đỏ dù sao cũng có không ít hảo cảm.
Phía tây hiển nhiên là điểm tập trung của Lâm Kiếm môn, ngoại trừ một cái chữ Lâm màu vàng to bằng cái đấu trên nền cờ xí màu đen ra, trên đất cũng là cắm một thanh lợi kiếm mang tính chất đại diện. Bọn họ đại thể ăn mặc xiêm y màu vàng, lấy màu vàng làm màu sắc đại biểu.
Có hay không đội mỹ nữ cổ động viên a? Ngô Minh cảm thấy ác thú vị mà nhìn khắp nơi xung quanh.
“Ngươi tìm ai vậy?” Hỗ Vân Kiều thấy Ngô Minh hết nhìn đông tới nhìn tây, trêu chọc nói: “Tìm ca ca ta sao? Ở bên kia đây.”
Ngô Minh nhìn đều không nhìn cả giận nói: “Ta nói rồi không liên quan đến hắn!”
“Ừ, biết rồi, biết rồi.” Vẻ mặt Hỗ Vân Kiều cố ý khoa trương lên, rất nhanh phát hiện ở một nơi của Lâm Kiếm môn Lâm Triêu Dĩnh vừa đi ra, lập tức thay đổi một bộ mặt lạnh như băng.
Lâm Triêu Dĩnh cũng nhìn thấy Hỗ Vân Kiều bên này, ánh mắt hai nữ tử gặp gỡ trên không trung, quả thực có cảm giác như đao kiếm va chạm nhau như muốn tóe lửa vậy.
“Hai người nói chuyện không được đành phân chia cao thấp, muội muội cư nhiên lại vì ca ca đấu võ mồm liền bày ra lôi đài, nếu không tại sao nói nữ nhân thực sự là sinh vật không thể dùng lý lẽ để phân tích.” Ngô Minh lầm bầm một câu.
Mục Thanh Nhã nghe không hiểu lắm cái gì gọi là lý tính, cái gì sinh vật, ngược lại liền cảm thấy Ngô Minh nói chuyện rất có hàm ý thâm sâu vậy.
“Tay của ngươi thật trơn a.” Ngô Minh đột nhiên nắm tay Mục Thanh Nhã trêu ghẹo nói.
“Đứng đắn một chút, lập tức liền muốn lên đài.” Mục Thanh Nhã rút tay về, đối với Ngô Minh ra dấu.
“Được, được.” Ngô Minh đáp ứng, sửa sang lại áo đội trên váy xanh cảm giác có chút nóng bức, lại vừa nói thầm trong bụng một câu: “Lên đài không có gì, không ra sân khấu là tốt rồi.”
Mục Thanh Nhã cũng dần dần quen với việc Ngô Minh hay tự nói thầm, cũng không coi là việc gì to tát.
Canh giờ đã đến, đám người Hỗ Vân Kiều ở dưới đài chờ một chốc lát, tạm thời không lên đài.
Có vài tên thợ thủ công do Hỗ Đao môn mời tới, bắt đầu đem mấy khối tinh thạch khảm nạm ở bên trên lôi đài, tựa hồ là muốn tăng mạnh âm lượng lôi đài.
Tinh thạch là khoa học kỹ thuật đặc biệt của thế giới này a, tuy rằng không thể xuất hiện truyền thông đa phương tiện gì đó, nhưng có thể mở rộng âm lượng đã là rất ngoài dự đoán rồi.
Một tiếng rút kiếm vang lên, toàn trường yên tĩnh lại.
Có một ông lão thanh âm sang sảng đứng ở trên đài, cao giọng lấy huyền khí tăng cao âm lượng nói: “Hỗ Đao môn cùng Lâm Kiếm môn, tỷ thí tài nữ lôi đài hiện tại bắt đầu!”
Ngô Minh theo bản năng mà muốn vỗ tay…
Toàn trường vang lên không phải tiếng vỗ tay, mà là các loại hoan hô cùng tiếng huýt gió.
“Hỗ Đao môn tất thắng!” Nam nhân cầm đao tiếng nói dõng dạc hô gào.
“Lâm Kiếm môn thắng chắc!” Hoàng y đội khách cũng không chút nào yếu thế.
Đám bạn thân của Hỗ Vân Thương âm thanh hô hào cũng không nhỏ: “Nữ tử Hỗ Đao môn là tài năng nhất!”
Bạn thân Lâm Triêu Dĩnh Lâm Kiếm môn cũng không ít hơn bao nhiêu: “Lâm Kiếm môn nữ tử càng hơn một bậc!”
Ngô Minh trực tiếp đỡ trán, rất giống tuyên bố cái thông cáo: Để giúp đỡ tuyển thủ yêu thích của mình, người sử dụng di động xin mời gửi… Người sử dụng điện thoại cố định xin mời gửi…
Ông lão đảm nhiệm người chủ trì ho nhẹ một tiếng, toàn trường dần dần yên tĩnh, chỉ nghe hắn tiếp tục nghiêm túc nói rằng: “Cho mời —— tông môn giám sát sứ Lý Đạo Minh —— ”
Lúc này, dưới đài mới vang lên tiếng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay tuy rằng cũng không đồng nhất, nhưng Ngô Minh ở dưới đài cảm thấy, loại tiếng vỗ tay này so với tiếng vỗ tay hội nghị ở một thế giới khác cũng thực sự là hơn nhiều.
Tông môn Tuần Sát Sứ, là người đảm nhiệm chức trách lùng bắt trừng phạt đệ tử phạm sai lầm nghiêm trọng của tông môn. Cái Lý Đạo Minh này một thân áo bào trắng, khuôn mặt cũng là hơn ba mươi tuổi nhưng tóc đã bạc hơn nửa, hơi có chút cảm giác tang thương. Hắn chắp tay sau lưng đi tới chỗ ngồi chủ vị ở trung ương rồi ngồi xuống, trầm mặc không lên tiếng.
Mặt hắn vẫn luôn nghiêm khắc, một loại cảm giác tương đương phù hợp với nha dịch bộ đầu.
“Cho mời —— Tề quốc dịch quán, đại sứ Hồng Thọ Đình —— ”
Người thứ hai có quyền ra đề mục nhưng là một cụ ông quắc thước, râu tóc bạc phơ, thân hình tuy rằng gầy gò nhưng trông khá khỏe mạnh, đi lên đài hơi có chút loạng choạng, nhưng bên cánh tay trái vẫn còn muốn ôm một chiếc đàn cổ thật dài bên cạnh, chậm rãi di chuyển đến chỗ giữa lôi đài ngồi xuống.
Tiếng vỗ tay hoan nghênh của hắn so với tuần sát sứ vừa nãy còn muốn nhiệt liệt hơn một tí.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ lặng lẽ giới thiệu cho Ngô Minh: “Hắn nguyên bản là một viên hãn tướng Tề quốc xuất thân từ giới võ lâm, sau khi tuổi già sức yếu liền ở dịch trạm đảm nhiệm hư chức đại sứ, càng chuyên tâm vào âm luật. Vốn cho là hắn làm chiến tướng phải là kẻ thô lỗ, nhưng những năm gần đây có bao nhiêu nhạc khúc được viết ra, thật đáng làm người ta tôn kính.”
“May là ngươi dẫn theo vị Mục cô nương này đến.” Hỗ Vân Kiều đi tới, nói nhỏ: “Cái Hồng Thọ Đình này rất có thể sẽ cho ra một loại đề mục liên quan đến âm luật, bạn tốt chốn khuê phòng của ta không người nào là am hiểu loại tài nghệ này. Có ngươi mang đến Mục cô nương, phía bên ta cũng coi như may mắn.”
“Là Mục Thanh Nhã đa tài đa nghệ.” Ngô Minh cảm thấy mình nở mày nở mặt.
Lúc này, ông lão chủ trì lại cao giọng nói: “Cho mời —— Thượng Dược Cốc y xá thánh thủ Thượng Xuân Hoa —— ”
Một vị hơn bốn mươi tuổi bán lão từ nương lên sàn, từ mi thiện mục hòa ái dễ gần. Một thân xiêm y màu xanh lục, tương tự với Phục Linh trưởng lão trên người bà cũng đeo rất nhiều túi căng phồng, cũng không biết xếp vào bao nhiêu thuốc cùng đan dược.
Lần này tiếng vỗ tay hoan nghênh to lớn nhất. Hiển nhiên rất nhiều người đều đã chịu qua ân huệ dưới tay nghề của nàng, hoặc là có ý định vì khả năng tương lai bị thương bệnh mà đặt nền móng.
“A! Nàng sẽ thi y dược sao?” Hỗ Vân Kiều ngạc nhiên nói: “Chúng ta bên này có thể không có ai biết.”
Ngô Minh kinh ngạc nói: “A? Nàng không phải các ngươi mời tới sao?”
“Đều là bên phía ta mời tới, cái lôi đài này còn cần đánh sao?” Hỗ Vân Kiều ai nha một tiếng: “Đương nhiên là phân đà Hỗ Đao môn chúng ta cùng phân đà Lâm Kiếm môn đồng thời đệ thiếp mời, xin mời tông môn Tuần Sát, Tề quốc dịch trạm, Thượng Dược Cốc phái ba người tới. Thời gian khẩn cấp như vậy, về phần phái ra người nào nhưng không phải chúng ta có năng lực nắm giữ.”
“Trong này khả năng rất có vấn đề a, có thể hay không bị Lâm Kiếm môn hãm hại…” Ngô Minh cân nhắc.
“Có cái gì mờ ám?” Hỗ Vân Kiều hừ một tiếng, liền vì Ngô Minh hoài nghi đối với tông môn và hai thế lực trung lập kia phi thường bất mãn: “Tuy nói Lâm Kiếm môn mấy năm gần đây xác thực danh tiếng đang thịnh, nhưng Hỗ Đao môn ta cũng không thể kém hơn chỗ nào so với Lâm Kiếm môn, tông môn, dịch trạm, Thượng Dược Cốc còn không đến mức hại chúng ta.”
“Không phải là người bị ngươi đắc tội là tốt rồi.” Ngô Minh nhỏ giọng thì thầm, bất quá lập tức nghĩ đến thế lực của Lâm Triêu Dĩnh cũng chẳng mạnh đến nỗi nào.
Hỗ Vân Kiều, Lâm Triêu Dĩnh cùng là đại tiểu thư một ngoại môn, thân phận ở trong tông môn không đáng chú ý, nhưng ở bên ngoài cũng là có thể ngang ngược ngông cuồng, phỏng chừng cũng là nhiều năm dưỡng thành tính tình ngạo kiều.
Ông lão chủ trì đi tới bên cạnh bàn ba vị ra đề mục, thấp giọng dò hỏi, hẳn là hỏi bọn họ có lời nào để nói hay không.
Ba người đều là lắc đầu một cái, tựa hồ cũng không muốn xuất ngôn.
Ngô Minh nhìn bọn họ vừa mắt hơn nhiều, cái này có thể so với lãnh đạo ở một thế giới khác tốt hơn nhiều.