Edit: Bồng Bồng
Thời điểm khi Ngô Minh đánh ra một chưởng này, bất kể là Hạc lão hay là Tuyên vương tử, đều vẻn vẹn cho rằng là tiểu cô nương giả vờ khí thế xuất ra một đòn. Âm thanh phỏng chừng rất lớn, nhưng sẽ không có cái khí thế thực chất gì.
Nhưng một cái cái vỗ này đánh lên bàn, lại không có bao nhiêu tiếng vang, thật giống như một người tiện tay để chén trà xuống sau không cẩn thận vỗ tới trên bàn vậy. Nhưng theo một trận chít chít nứt toác giống như tiếng gỗ rên rỉ, toàn bộ bàn biến thành một đống củi như bị người dùng lợi phủ bổ ra.
Tuyên vương tử sợ hết hồn, cũng trong nháy mắt hiểu rõ. Cô bé này quả thật là không bình thường!
Không có ai so với Tuyên vương tử rõ ràng hơn những đồ đạc bố trí bên trong trướng màn này. Bất kể là ghế dựa hay là màn che, dù cho là ngọn nến cùng tấm thảm, đều chiếu theo cấp bậc vương tử bố trí. Cái bàn vuông này đã trải qua mưa gió bao nhiêu năm, há lại là độ cứng bình thường được ư? Coi như là ghế dựa phổ thông, bị người một chưởng vỗ thành một đống củi, cũng là không phải cao thủ tầm thường có thể làm được.
Tuyên vương tử tư chất không tốt, cấp bậc huyền khí không cao, căn bản không cần cân nhắc trình độ của mình có thể làm được như vậy hay không. Chính là mấy vị huyền võ phụ tá phổ thông của mình chỉ sợ cũng khó có thể hoàn thành. Cân nhắc trước sau chỉ có lão Lộc đi theo ở bên cạnh mình, mới có thể làm được như thế chứ? Nhưng lão Lộc nhưng là cao thủ tân nguyệt giai, đó là một giáp chi linh* huyền võ thánh giả a! Nha đầu này mới bao lớn? (*một giáp là 60 năm)
“…” Liếc mắt nhìn Hạc lão cùng thiếp thân hộ vệ của mình lão Lộc, Tuyên vương tử nhìn thấy trên vẻ mặt của bọn họ cũng khó có thể kìm chế lộ ra sự kinh ngạc.
“Làm sao có khả năng?” Hộ vệ lão Lộc của Tuyên vương tử tương đối cởi mở, hơi nhếch miệng, biểu thị không thể tin được vào con mắt của chính mình.
Vẻn vẹn chỉ là trong nháy mắt huyền khí lấp lóe, nha đầu này liền đập nát một cái bàn?
Lão Lộc cùng Hạc lão tự ngẫm cũng có thể làm được đến trình độ như thế, nhưng nếu không kích phát huyền khí, vẻn vẹn là trong nháy mắt phóng thích liền đạt đến trình độ như thế này, thậm chí trong nháy mắt nữ hài liền khôi phục về trạng thái bình thường. Thật giống như nửa điểm huyền võ lực đều không có một cô nương bình thường. Trạng thái huyền khí như vậy đời này đều chưa từng nhìn thấy.
“Cô bé này quả thực là một cái huyền khí quái thai a…” Hạc lão không chỉ có kinh ngạc nói.
“Ngươi mới là quái thai, cả nhà ngươi đều là quái thai.” Ngô Minh là nửa điểm cũng không chịu ăn thiệt, lập tức đáp trả nói: “Nhanh lên một chút, thế tử, ngươi phải biết ta nói tới ai. Nhanh đưa người mang đến đi.”
“Người nào?” Hạc lão cùng lão Lộc cùng kêu lên hỏi.
Tuy rằng phía trước Tuyên vương tử có nhắc qua Du Du quận chúa, nhưng bọn họ nhất thời vẫn là không phản ứng kịp.
“Rõ rồi.” Tuyên vương tử liếc mắt nhìn Sở nữ tướng, không lại đánh một điểm do dự lập tức tỏ thái độ: “Lão Lộc, ngươi cầm thủ lệnh của ta, đi mời Du Du quận chúa nước Tề tới đây.”
Hắn từ bên hông lấy ra một khối ngọc bài, đây là thủ lệnh của hắn. Du Du quận chúa bị tạm giam ở phía sau doanh. Người canh gác tự nhiên là thân tín của Tuyên vương tử. Mặc dù là lão Lộc cũng phải nhờ thủ lệnh mới có thể đón người đi ra.
“Tuyên vương tử, không thể! Du Du quận chúa nhưng là mục tiêu lớn trong lần nhiệm vụ này của chúng ta, nếu để làm mất đi…” Lão Lộc vừa nghe cuống lên, nhất thời nỗ lực ngăn cản.
“Không nên nhiều lời, Sở nữ tướng quan trọng hơn.” Tuyên vương tử rõ ràng mình không thể không đáp ứng cái điều kiện này.
Sở nữ tướng không chỉ có là huyền vũ nữ tướng cấp bốn tài sản của quốc gia, càng là đại biểu cho Sở gia đứng bên trận doanh mình. Nếu là không nỡ lòng bỏ Du Du quận chúa. Vạn nhất Sở nữ tướng có chuyện gì, không cách nào hướng về Sở gia bàn giao là một trong số đó, quan trọng hơn chính là lạnh lẽo trái tim người bên trận doanh phe mình.
Không nghĩ cách cứu viện nhân vật then chốt trong minh hữu, tuy rằng tất cả mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của ngươi, nhưng khúc mắc trong lòng tuyệt đối sẽ gieo xuống đến. Tuyên vương tử chỉ có thể âm thầm cắn răng, đáp ứng yêu cầu của Ngô Minh rồi, hơn nữa hắn còn phải tỏ ra vẻ không có bất kỳ do dự gì.
Đây là sự thông minh của nhân vật đẳng cấp vương quyền. Ngược lại ngươi nếu như đều đã đáp ứng. Không nên kéo dài thời gian. Bằng không Sở nữ tướng sẽ không cảm kích ngươi, mà là nghi ngờ ngươi là có hay không cân nhắc qua chuyện hi sinh nàng, vậy coi như vừa tổn thất Du Du quận chúa, lại đắc tội huyền vũ nữ tướng rồi.
Lão Lộc thấy Tuyên vương tử kiên quyết như thế, cũng là vừa chắp tay làm lễ tiết xong, cung kính mà tiếp nhận thủ lệnh, trợn lên ánh mắt giận dữ nhìn Ngô Minh một chút sau mới rời khỏi.
“Tuyên vương tử thực sự là người sảng khoái, vẫn là một người thông minh, bội phục bội phục.” Ngô Minh cười cợt: “Các ngươi nắm cái ghế ngồi xuống đi, không nên luôn nhìn ta chằm chằm như thế. Đặc biệt tiên Hạc lão đầu. Ngươi vẫn luôn muốn tìm sơ hở của ta? Liền không sợ tay ta run lên, lập tức khiến Sở nữ tướng bị thương?”
Hạc lão xác thực đang lặng lẽ quan sát phản ứng của Ngô Minh, chờ mong nhìn được cơ hội tốt đột nhiên ra tay bắt giữ Ngô Minh. Không nghĩ tới bị nàng mở miệng nói toạc ra, để nha đầu còn trẻ như vậy chỉ ra kế vặt của mình, Hạc lão không khỏi mặt già đỏ ửng.
“Cô nương. Ngươi làm như thế, không lo lắng thân hữu ở quê hương sao?” Tuyên vương tử nặng nề hỏi.
Ngô Minh thính lực cùng khứu giác các loại duy trì mở toàn bộ, đề phòng Tuyên vương tử chơi hoa chiêu gì, thấy hắn nói như thế, mới đáp: “Hừ, tự nhiên có người giúp ta bảo vệ, Tuyên vương tử không cần lo lắng nhiều.”
Nàng vừa nói như thế, Tuyên vương tử không khỏi trong lòng cả kinh. Lẽ nào sau lưng nàng dĩ nhiên có người chỉ thị? Là ai bảo nàng trà trộn vào hàng ngũ mỹ nữ ta đem hiến tặng? Cái lần hành động này của ta, chẳng lẽ có người ở sau lưng bày ra cái gì?
Tuyên vương tử làm vương tử Vũ quốc, không nói là như đi giày trên tầng băng mỏng, cũng là đưa thân vào trong vòng lục đục với nhau tới cực điểm. Đối với chuyện như vậy phi thường mẫn cảm, nhất thời trong lòng hàng trăm hàng nghìn đầu mối bắt đầu xoay chuyển cân nhắc phải làm sao cảnh giác.
Ngô Minh nhìn Tuyên vương tử sắc mặt biến hóa, trong lòng không khỏi mừng lớn. Phỏng chừng là để hắn suy nghĩ lung tung, như vậy cũng tốt, hắn đa tâm, liền không nghĩ đối phó ta.
Hạc lão ho nhẹ một tiếng, chắp tay nói: “Cô nương, lão phu thấy huyền võ của ngươi có điểm đặc thù, huyền khí gợn sóng cực kỳ quỷ dị, không dám hỏi là người nào đã dạy ngươi…”
“Người dạy ta là Đông Hải Hoàng Dược Sư, tựa là cha ta. Ta họ Hoàng, gọi Hoàng Dung.” Ngô Minh lại bắt đầu bịa chuyện, đồng thời thuận miệng nói: “Tiên Hạc lão đầu ngươi là dự định hỏi vòng vèo cái gì? Chính là đều nói cho ngươi biết cũng không sao.”
“Ngươi không phải cô nương trong danh sách người của ta?” Tuyên vương tử nhíu chặt lông mày.
Ngô Minh thầm kêu một tiếng lỡ miệng, cười nói: “Ta nếu là phải, còn muốn có năng lực bức bách huyền vũ nữ tướng sao?”
“Hoàng cô nương, không biết ngươi ẩn giấu huyền khí là làm sao làm được?” Hạc lão nỗ lực dùng đề tài huyền võ đến làm Ngô Minh phân thần.
“Cái này nói đến liền dài a. Năm đó có bạn cũ tới chơi, là cái điên điên khùng khùng Lão Ngoan Đồng, hắn cầm một quyển sách gọi làm 《 Cửu âm chân kinh 》. Cha ta muốn lấy được nó, mẹ ta liền sớm biết sách này nổi danh, liền nghĩ kế học thuộc lòng xuống…” Ngô Minh vui cười hớn hở bắt đầu dùng 《 anh hùng xạ điêu truyện 》 cố sự đến gạt người.
Nghe xong một lát, mành cửa lều lớn bị vẩy lên một cái, lão Lộc đã mang theo một tiểu nha đầu đi vào.
“…” Ngô Minh vừa nhìn tiểu nha đầu lão Lộc mang theo dưới be sườn, không khỏi thở dài một hơi: “Ai —— các ngươi đây là đem ta ra đùa giỡn a?”
Bởi vì tiểu nha đầu lão Lộc mang theo tuy rằng cùng tướng mạo Du Du quận chúa có mấy phần tương tự, nhưng căn bản không phải Du Du quận chúa! Cũng không biết bọn họ là đã sớm làm tốt chuẩn bị thế thân, hay là dùng đến tiểu bất điểm* nha đầu hầu hạ nữ võ tướng. Cũng có khả năng là nước Tề sắp xếp người bạn chơi cùng tuổi bên quận chúa xuất hiện ở bên trong đội ngũ, trong lúc chạy trốn hỗn loạn bị quân nước Vũ bắt được. (*bé con)
Ngô Minh cũng nghĩ tới có phải hay không là thế tử bọn họ đã sớm làm tốt cái tròng, tìm thế thân cho Du Du quận chúa, còn người thật sự thì lại có phương thức lẩn trốn khác.
Nhưng ngẫm lại Ngân thị vệ trưởng làm phản, thậm chí giết người mình. Nếu đi theo địch, sẽ không có làm mấy chuyện dư thừa như thế. Nếu là giả đi theo địch, lúc đó quận chúa đã ẩn giấu được rồi, hà tất lại nhô ra cái thế thân? Vì lẽ đó có thể khẳng định là quận chúa đã bị bắt.
Ngô Minh tay phải đột nhiên ở trên bả vai Sở nữ tướng vỗ một cái.
“A ————” Sở nữ tướng gào lên đau đớn một tiếng.
Vai ở dưới huyền khí công kích của Ngô Minh, trong nháy mắt trật khớp sai vị trí.
Tuy rằng không tới mức thương gân động cốt, nhưng Sở nữ tướng chưa từng chịu đến nỗi khổ như vậy? Cơn đau đớn này có thể không giống trận roi vừa đủ lực ban nãy.
Sở nữ tướng nước mắt suýt chút nữa như bão tố trào ra ngoài, ai oán mà nhìn Ngô Minh, nhưng ở gào lên đau đớn một tiếng sau liền cắn chặt hàm răng, không chịu nói thêm hoặc xin tha gì nữa.
“Hoàng nha đầu ngươi dám xuống tay độc ác!” Hạc lão kinh ngạc thốt lên một tiếng, suýt nữa xông lên.
Ngô Minh trừng mắt lên, dao găm ở bên eo Sở nữ tướng hơi thoáng động, nhất thời khiến Hạc lão sợ đến không dám động.
Chủy thủ dựng lên giữa chỗ khe hở hẹp bên hông trói chặt thân hình nữ tướng, nếu là thay đổi người khác hơi khống chế lực không tốt, chỉ sợ đều sẽ tổn thương Sở nữ tướng. Chỉ có năng lực khống chế của Ngô Minh mới có thể làm đến trình độ như thế đi.
“Chậm đã chậm đã!” Tuyên vương tử vội mau chóng mở ra hai tay: “Hoàng cô nương chuyện gì cũng từ từ nói, đến cùng là chọc ngươi chuyện gì? Nhưng là chúng ta đối với Du Du quận chúa bất kính sao?”
Ngô Minh hừ một tiếng: “Từ nơi nào đem tới dã* nha đầu, đã nghĩ lừa ta? Ta đều nói rồi là ta bạn thân.” (*thôn dã)
Tuyên vương tử chỉ đành cố ý nổi giận răn dạy thiếp thân thị vệ của mình nói: “Lão Lộc, ta bảo ngươi đi điều Du Du quận chúa tới đây, làm sao dám to gan ngông cuồng đánh tráo?”
“Vâng vâng, chủ nhân giáo huấn rất đúng. Thuộc hạ cũng là có chút ý nghĩ khác, mới làm chuyện như vậy.” Lão Lộc phi thường phối hợp chắp tay xưng tội.
“Chớ có ở đây diễn kịch với ta, lại làm thêm hoa chiêu gì thật sự liền chém người.” Ngô Minh dần dần tăng cao thanh âm, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Nhanh đi đem Du Du quận chúa đến!”
Cái câu này của Ngô Minh chen lẫn chín sao gợn sóng cấp huyền khí, càng ẩn chứa sức mạnh thương linh thanh âm cùng ma mị thanh âm.
Giọng nữ ôn nhu vào thời khắc này trong nháy mắt hóa thành như chớp giật tồn tại, răng rắc một tiếng bổ về phía tất cả mọi người.
Ngoại trừ nữ hài ở trạng thái hôn mê bị kẹp dưới be sườn lão Lộc là không có chịu ảnh hưởng ra, Tuyên vương tử rên lên một tiếng, rầm một thoáng ngồi dưới đất.
Lão Lộc cùng Hạc lão đều không có phòng bị, trong nháy mắt thậm chí còn muốn đi đỡ Tuyên vương tử, nhưng cả người mình thật giống như hơi thoáng ngưng trệ lại. Tuy rằng thời gian đông cứng kéo dài rất ngắn, nhưng cũng không kịp đỡ Tuyên vương tử.
Sở nữ tướng càng là phốc một tiếng phun ra một ngụm máu huyết. Nàng ở tại bên người Ngô Minh, huyền khí lại bị phong bế, trong nháy mắt quả thực là hoa mắt lên. Liền chịu đựng khuấy động nghiêm trọng nhất, cho tới nôn ra máu.
Mặc dù là mỹ nữ, nhưng hiện tại là quan hệ thù địch, mà lại làm con tin, chỉ có thể nói xin lỗi. Ngô Minh liếc mắt nhìn nàng, nhưng không có nhiều hơn quan tâm.
“Đi, đi đem Du Du quận chúa tới đây.” Tuyên vương tử dẹp loạn một thoáng hô hấp, ở dưới sự nâng đỡ của Hạc lão chậm rãi đứng lên.
Lão Lộc thật sâu nhìn Ngô Minh một chút, bất đắc dĩ đi thẳng rồi.
Không lâu lắm, chân chính Du Du quận chúa bị đem đến.
Ngô Minh nhìn thấy Du Du quận chúa sắc mặt tiều tụy, lệ quang dịu dàng buồn bã nói “Hoa dung đạo*, lúc này là tỷ tỷ ta đến trợ giúp ngươi thoát vây khỏi tấm bảng này đây.” (*là một trò chơi ở chương 412 cũng đã có nhắc đến)