Mục lục
Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Có điểm đơn giản a.” Thời gian tìm tòi chừng trên dưới một chén trà, Du Du quận chúa đem ngũ liên hoàn hóa giải xong.

“Ừ, ta chỉ mới uống được một ly trà, thật mau.” Ngô Minh hơi có chút mùi vị châm chọc mà bình phẩm: “Thế nào, chơi vui không?”

Đương nhiên trong lòng Ngô Minh còn là rất kinh ngạc chỉ số thông minh siêu việt của Du Du quận chúa mới có năm tuổi này.

“Cái này chơi cũng tạm được, không có gì khó nghĩ.” Du Du quận chúa một bộ dáng dấp ngạo nghễ mà đem ngũ liên hoàn bỏ trên bàn.

Nhưng nàng không phải là tiện tay ném loạn, mà là hơi có chút nhẹ chân nhẹ tay đặt lên bàn, hiển nhiên không giống như trong miệng nàng nói không coi trọng vậy.

“Thử nhìn một chút cái này ah.” Ngô Minh lại lấy ra cửu liên hoàn.

Do năm tăng lên chín, tuy rằng quy luật tổng thể không đổi, nhưng là mức độ khó tăng vọt.

Du Du quận chúa lại bắt đầu chơi đùa cái cửu liên hoàn này.

Lần này Du Du quận chúa ròng rã tìm tòi nửa canh giờ, mới đưa chín cái vòng đều lấy xuống tới.

Nàng cầm lấy bộ phận giá đỡ cửu ciên hoàn đã được tháo khỏi mấy cài vòng, hưng phấn mà tại trước mặt Ngô Minh khoe khoang một chút.

Trong bụng Ngô Minh chỉ là kinh ngạc nghị lực của nàng thật mạnh.

Không nói cơ trí vượt xa tuổi tác, chỉ nói phần nghị lực kiên trì này đủ để người ta bội phục. Đối với người mới chơi lần đầu mà nói, muốn phá giải cửu liên hoàn rất hao tổn thời gian, chí ít bản thân khi còn bé liền kiên trì không được tới cùng. Mà Du Du quận chúa không chỉ trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành, lại càng quý ở kiên trì không ngừng.

“…” Du Du quận chúa uống xong trà xong, ợ hơi một tiếng, vừa muốn mở lời, liền chợt che miệng.

Nàng chú ý tới việc mình thất lễ.

Ngô Minh cũng không cần dùng lời lẽ bắt lỗi nàng, mà là từ trong túi xách lại lấy ra một cái món đồ chơi: “Nhìn cái này, đây là trò chơi xếp hình*, ngươi có thể hợp lại thành những hình thù này sao?” (*七巧板)

“Một hình vuông cắt thành bảy miếng?” Du Du quận chúa tò mò nhìn, rồi hướng tới một bức họa đối chiếu: “Cái bản hình vuông này có thể hợp lại ra các hình thù trên tờ giấy này?”

“Không sai, cái này là thỏ, cái này là lão hổ, cái này là hồ ly, cái này là nông phu, cái này là xà…” Ngô Minh chỉ vào hình thù trên bức họa.

Mấy cái hình thù này đều là dùng trò chơi xếp hình hợp lại tạo thành. Một loại thể hiện trí tuệ của người Trung Quốc cổ đại.

Ngô Minh biểu diễn cho nàng một chút, không nghĩ ra một hình vuông được chia thành bảy phần, dĩ nhiên sinh ra nhiều hình thù biến hóa như thế, khiến Du Du quận chúa xem mà mở to hai mắt nhìn.

Ngô Minh còn cam kết: “Mỗi lần ngươi hợp lại ra được một hình, ta liền kể cho ngươi nghe một cái cố sự.”

“Thực sự?” Du Du quận chúa đã hồn nhiên quên mất phải phô bày ra dáng vẻ cẩn trọng của mình, bắt đầu thật nhanh thử hợp lại các hình thù.

Biểu hiện của nàng phi thường ưu tú, lúc đầu còn là xếp bừa ghép bừa. Rất nhanh thì nhận thấy được không thích hợp, trước nhìn chằm chằm đồ án quan sát trong chốc lát, sau đó mới động thủ xếp hình.

Như vậy, có thể so với việc cứ ghép bừa tốt hơn nhiều, hơn nữa hầu như liều mạng hoàn thành.

Cái tiểu loli này chỉ số thông minh ít nhất là một trăm tám mươi! Ngô Minh trong lòng khen. Bản thân như không có tiến hóa khung máy móc hỗ trợ, so với nàng chỉ sợ còn có chút chột dạ.

“Xong rồi!” Du Du quận chúa xếp ra được một hình thù. Ngẩng đầu mừng rỡ nhìn Ngô Minh.

Kể chuyện xưa ah, mau kể chuyện xưa cho ta a. Trong cặp mắt thật to tràn đầy một loại chờ mong.

Trong ngày thường người khác đều là chủ động kể chuyện xưa cho nàng nghe, hiện tại vẫn là lần đầu tiên có người lấy phương thức tưởng thưởng tới kể chuyện xưa, đặc biệt Du Du quận chúa bằng cố gắng của mình lấy được phần thưởng, loại mừng rỡ này không thể thay thế.

“Tốt, ngươi xếp được chính là thỏ cùng nông phu, ta kể cho ngươi câu truyện ôm cây đợi thỏ a.” Ngô Minh bắt đầu kể truyện ngụ ngôn.

Mặc dù ở một thế giới khác cái câu truyện này đều đã lỗi thời. Nhưng đối với trình độ thưởng thức thời đại này cùng tuổi Du Du quận chúa còn trẻ mà nói, cũng là câu truyện ngụ ngôn rất đặc sắc rất có ý nghĩa.

“Sau cùng a, nông phu tử thủ tại bên cây chờ thỏ đói tới bất tỉnh, cũng không có đợi được có con thỏ nào đâm vào gốc cây nhặt tiện nghi nữa… Xong, ta kể xong rồi.” Ngô Minh lại đem tay hướng hình vẽ trên giấy chỉ.

Nghe hết câu truyện Du Du quận chúa lại vội vã bắt đầu hợp lại những hình thù khác.

Rất nhanh, tạo hình của một con rắn tại trong kết cấu hình xếp của nàng sinh ra.

Du Du quận chúa hưng phấn mà nâng đầu lên, đập tay nháy mắt một cái mà nhìn Ngô Minh.

Nếu như nàng có cái đuôi tiểu cẩu mà nói, nhất định sẽ tại cái mông phía sau diêu diêu.

“Ừ. Như vậy sẽ kể truyện nông phu và con rắn.”

Du Du quận chúa lại hợp lại hình xếp.

“Tốt, kế tiếp là cáo mượn oai hùm cố sự.”

Trong một canh giờ, Ngô Minh đã kể mười câu truyện cổ tích.

“Kế tiếp, cái món đồ chơi này gọi là Khóa Lỗ Ban*.” (*còn được gọi là Khóa Khổng Minh)

Ngô Minh xuất ra mười mấy cái chêm gỗ.

Cái món đồ chơi này là do kết cấu đặc thù bằng gỗ tạo thành, mấy khối ráp vào với nhau có thể không cần đinh cũng cố định cùng một chỗ.

Ngô Minh biểu thị một chút, để tiểu quận chúa xem mà choáng váng.

“Thật là lợi hại! Không cần đinh cũng có thể cố định tại một chỗ? Lại có thể như được gắn vào nhau vậy.” Du Du quận chúa lần đầu tiên sợ hãi than thành tiếng.

Cái này còn chưa phải là chuyện để cho nàng kinh ngạc.

“Ngươi nghĩ muốn hóa thân thành một người thợ mộc không? Có thể tự mình động thủ thử xem một chút.” Ngô Minh thậm chí lấy ra mấy tấm ván gỗ, để tự bản thân Du Du quận chúa thử dựng gia cụ*. (*đừng nói làm bàn, móc áo, hay các gia cụ khác, dựa theo nguyên lý kết cấu Khóa Lỗ Ban này người ta còn có thể xây được cả một cây cầu bằng gỗ)

Nàng quả thực không thể tin được. Chỉ vào mấy khối gỗ này nói: “A? Để ta làm gia cụ? Có thể làm được sao?”

“Đương nhiên có thể.” Ngô Minh vỗ bộ ngực bảo chứng: “Ta cung cấp tài liệu tuyệt đối có thể làm được, mấu chốt là ngươi có thể tổ hợp linh hoạt những tài liệu này hay không.”

Ngô Minh cung cấp Khóa Lỗ Ban, đã không chỉ là đồ chơi dành cho trẻ con thời Trung Quốc cổ đại, mà là đang chỉ một loại khóa có các đốt trên cơ sở của một khớp duy nhất. Độ thú vị càng tăng mạnh.

Du Du quận chúa bắt đầu thử tổ hợp tài liệu đồ chơi bằng gỗ này.

Ngô Minh bắt đầu động thủ phối hợp, cùng nhau nghiên cứu.

Lần này, Du Du quận chúa không có cự tuyệt hợp tác, không tiếp tục nói muốn độc lập hoàn thành nữa. Bởi vì rất nhiều bộ phận không phải là dựa vào một người là có thể tổ hợp được, đôi khi cần một người khác hỗ trợ mới có thể hợp được các khớp nối.

Gần nửa canh giờ, hai người hoàn thành kiện tác phẩm thứ nhất.

Một chiếc ghế gỗ!

Mặc dù là chiếc ghế đơn sơ thô tháo nhất, nhưng Du Du quận chúa cũng vui vẻ cực kì.

Đầu đầy là mồ hôi nhưng nàng cũng mặc kệ, liền cẩn thận dè dặt vén váy ngồi lên.

Lúc đầu nàng còn không dám dùng quá sức, về sau phát giác thực sự có thể ngồi vững vàng rồi, ở trên ghế giơ chân lên khanh khách nở nụ cười.

Lúc này mới tính là tiểu loli nha, Ngô Minh hài lòng nhìn nàng ngồi ở trên kiện tác phẩm đồ chơi đầu tiên lộ ra vẻ vui mừng.

“Ngươi không khát sao?” Ngô Minh hỏi.

“A?” Du Du quận chúa thấy Ngô Minh đưa qua một cái ấm trà.

Không phải là chén trà, mà là đem toàn bộ ấm trà đưa tới.

Ngô Minh giống như là đại hôi lang* ngoắc cái đuôi, xúi giục tiểu thục nữ phá hư hàm dưỡng: “Trực tiếp tu miệng bình uống đi, đã không còn nóng.” (*chó sói có bộ lông màu xám tro, ở đây chỉ nhân vật phản diện đại ác)

Du Du quận chúa do dự một chút.

Từ nhỏ liền được tầng tầng lớp lớp quy phạm giáo dưỡng, làm nàng dưỡng thành thói quen thục nữ.

“Không dám sao?” Ngô Minh dùng giọng điệu hóm hỉnh làm chất xúc tác.

Du Du quận chúa dưới tâm tình hưng phấn làm chất dẫn cháy, tiện tay nắm ấm trà cũng không kịp làm ra phong cách thục nữ châm trà tới uống, trực tiếp ngậm miệng bình tu ừng ực mà liền đổ đầy một bụng nước trà.

Nàng một hơi tu sùng sục đem nước trà uống cho đã khát.

Một bụng cảm giác mát lạnh, đây chính là cảm giác chưa từng có trải qua.

Tại trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn. Bản thân chưa từng có uống qua nước lạnh như vậy. Bởi vì y quan nói mình thể yếu, không thể ăn uống đồ nguội.

Du Du quận chúa đem ấm trà chậm rãi buông xuống.

Cảm thụ được giữa bụng cảm giác mát mẻ, một loại hứng thú mới lạ bắt đầu mọc lên.

Tựa hồ trong lúc giơ lên cùng buông xuống ấm trà đó, thì tâm lý tuổi thơ của nàng đã có một chút cải biến nào đó.

Ngô Minh cười nhìn xem Du Du quận chúa không hề có phong phạm thục nữ mà kê ấm trà lên miệng uống.

“Tốt! Ngươi dám đi ra bước đầu tiên bỏ đi rằng buộc, ta liền dám mang ngươi đi ra khỏi rằng buộc với bước tiến lớn nhất.” Ngô Minh lắc cái đuôi quái thục thử, câu dẫn tiểu loli nói: “Ngươi biết cái gì gọi là bạo tẩu bạo tẩu đại bạo tẩu không?”

“A?” Du Du quận chúa hoàn toàn nghe không hiểu.

Ngô Minh cười chỉ ra ngoài nói: “Ta mang ngươi trốn ra ngoài cung!”

“A ——?” Miệng nhỏ Du Du quận chúa giương thật to, hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.

Rời cung trốn đi?

*

Ngoài cửa sổ thế tử cùng Thu Buồn ông lão quan sát từ một nơi kín đáo. Còn đang thấp giọng thương lượng không ngừng.

“Chủ tử, Tiêu Nhược Dao đã lấy được tiến triển tốt như vậy, thế nào ngài còn nói không được?”

“Tiêu cô nương tuy rằng bằng cái đồ chơi mới lạ này tạm thời lấy được lòng muội muội, nhưng đây chỉ là nhất thời.” Thế tử trầm giọng nói: “Dựa theo ý của nàng, toàn bộ cung điện này mới là gông xiềng cầm cố nàng.”

“Lúc nàng cùng Tề vương, Tề phi thương nghị, lão phu mơ hồ đoán được ý của nàng.” Thu Buồn ông lão phỏng đoán nói: “Ý tứ của nàng là Du Du quận chúa không thích cùng người khác giao thiệp nguyên nhân không phải là bởi vì chứng lão hóa. Mà là bởi vì một loại tù túng khi ở trong cung?”

“Không sai. Tuy rằng ta không hoàn toàn tán thành, nhưng cũng không thể phủ nhận cách nói này của Tiêu cô nương có chút đạo lý.” Thế tử do dự nói: “Chỉ là nàng nói lên kiến nghị khó tránh quá mức…”

Thế tử cùng Thu Buồn ông lão nghĩ đến Tiêu Nhược Dao quyết định sách lược này, trong lòng đều nghĩ đâu chỉ là lo lắng bất an, quả thực phải đến mức lo lắng hãi hùng.

Lúc này, Thu Buồn ông lão bỗng nhiên quay đầu lại.

Là Tề vương cùng Tề phi chậm rãi đi tới phía sau hai người.

“Bao lâu không nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy?” Tề phi vui mừng nói.

Tề vương lại không lạc quan: “Có điều, đây là tạm thời a? Giống như lời Tiêu Nhược Dao trước đó đã nói, dằng dặc khúc mắc sợ là không có đơn giản mà hóa giải như vậy. Chờ đem mấy cái món đồ chơi này chơi chán. Nàng lại sẽ tự mình u buồn đọc sách, đối với người ngoài lạnh nhạt.”

Du Du quận chúa trưởng thành sớm vượt qua độ tuổi, là điều khiến mọi người còn lo lắng hớn so với bệnh trạng của nàng.

Tuy rằng thế giới này không có tâm lý học, nhưng một đứa bé ngay cả khóc cũng không khóc, thậm chí đối với phụ mẫu cũng không chịu làm nũng, cái này dù là bất luận người nào đều sẽ cảm thấy có chuyện.

“Tiêu Nhược Dao nói không sai, bệnh tình của tiểu Du cũng không phải nguyên nhân duy nhất khiến tâm trí nàng trưởng thành sớm.” Chân mày tuyệt đẹp của Tề phi nhíu chặt nói: “Phu quân, hài tử. Chúng ta dĩ vãng đích thật là đem nàng đặt ở trong lồng.”

Tề vương hít sâu một hơi: “Như vậy hiện tại, ngươi liền mở cửa lồng ra. Để cho Tiêu Nhược Dao đem con chim hoàng yến này dẫn theo đi ra ngoài.”

Thế tử chắp tay nói: “Cha mẹ, hài nhi thủy chung vẫn nghĩ, cách làm này của Tiêu cô nương khó tránh quá mức lớn mật.”

Tề vương lắc đầu: “Nếu như ngươi có thế khiến cho muội muội ngươi vui vẻ, liền do ngươi tới định sách lược.”

“Hài nhi có tự biết mình.” Thế tử bất đắc dĩ nói.

Tề phi cười nói: “Cho nên liền phóng tay để Tiêu Nhược Dao đi làm đi. Nha đầu này có lẽ sẽ mang đến kinh hỉ.”

Chỉ là nàng cười đến có chút miễn cưỡng, hiển nhiên phi thường lo lắng.

*

Rời cung trốn đi.

Những lời này đơn giản mà rõ ràng, bất luận kẻ nào đều nghe ra được ý tứ.

Nhưng trên cơ bản tất cả mọi người đều biết. Loại hành vi này dẫn đến hậu quả gì.

Đương nhiên, đối với Du Du quận chúa tiểu hài tử như vậy mà nói, có thể không nhận thức được đầy đủ cũng không chừng. Tuy rằng chỉ số thông minh của nàng thực sự rất cao.

“Tốt lắm, chớ do dự.” Ngô Minh xách Du Du quận chúa lên. Hướng trong túi phi thường thô lỗ nhét vào.

Túi lớn vừa mới mang rất nhiều tài liệu bằng gỗ, nguyên bản còn có thể chứa Du Du quận chúa.

“A?” Du Du quận chúa chỉ là kinh ngạc một tiếng, nhưng không có kêu cứu.

Thân thể nho nhỏ gầy yếu bị bỏ vào trong túi, Ngô Minh thậm chí tại trên đầu có điểm tro bạc của nàng không khách khí ấn một chút. Đem nàng hoàn toàn nhét vào trong túi.

Tùy tiện buộc miệng túi lại, Ngô Minh đem túi chứa Du Du quận chúa hướng lên trên lưng vác lên, cười liền đi ra ngoài.

Thật nhẹ. Ngô Minh thầm than trong lòng một tiếng.

Cái này không đơn thuần là vì duyên cớ thể năng của bản thân nàng tăng lên, còn có nguyên nhân thân thể Du Du quận chúa vì bệnh tình mà suy nhược.

Ngô Minh vừa đi vừa nói: “Ta đem ngươi vác ở trên lưng mang ra khỏi cung, nếu như thấy khó chịu liền thúc ta một cái.”

Trong túi không có hồi âm.

Ngô Minh cũng không có dùng huyền khí chế trụ thanh âm của nàng, thậm chí cũng không có đối với thân thể nàng tiến hành chế trụ cái gì. Nói đúng ra là không có áp dụng bạo lực, đã đem Du Du quận chúa vác đi. Ách. Nên nói là bắt cóc ra khỏi cung.

Du Du quận chúa đừng nói giãy dụa, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không có.

Thậm chí là lúc thông qua các đạo cửa cung phòng vệ, còn nghe được tiếng thị vệ nói chuyện, nàng đều ở tại bên trong túi không lên tiếng.

Đám người Tề vương xa xa một mực cẩn thận đi theo, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi âm thầm thở dài.

Xem ra Tiêu Nhược Dao phán đoán đúng. Nghĩ không ra Du Du thật là bị cái trốn cung đình này… Làm cho buồn bực muốn hỏng rồi!

Đám người Tề vương bắt đầu suy bụng ta ra bụng người mà suy nghĩ. Đổi thành bản thân, tại sau khi có chứng lão hóa còn đồng ý thành thật an phận ngây ngốc ở trong cung sao?

Mỗi ngày tuy rằng được sủng ái, nhưng ấm thuốc sắc không rời miệng, thậm chí là đạt tới tình trạng đem thuốc bổ làm cơm ăn.

Loại bệnh trạng lão hóa cổ quái này, ai cũng không biết nó sẽ phát triển thế nào, có hay không lại đột nhiên trở nặng.

Dù cho nàng còn là một đứa bé, cũng đã biết lo lắng. Ốm yếu hài tử. So với ai khác đều mẫn cảm, so với ai cũng biết sinh mạng trân quý.

Chỉ sợ trong nội tâm nàng cảm thấy sợ hãi, nói không chừng một ngày kia liền lão hóa tới mức không nhúc nhích được, thậm chí nói không chừng một ngày kia lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Đám người Tề vương nghĩ đến đây, trong lòng liền không nhịn được mà khổ sở. Tài phú của cả nước cũng không có thể trị hết chứng bệnh của Du Du quận chúa, như tạo thành cái gai trong lòng vậy đau nhức không thôi.

Bởi sớm có Tề vương ra chỉ dụ, dù cho Ngô Minh cõng cái túi quả thực có thể rõ ràng nhận thấy có tiểu hài tử ở bên trong, lại vẫn như cũ một đường thông thuận mà ra khỏi nội cung.

Du Du quận chúa tại trong túi yên lặng. Nếu không phải lực cảm ứng của tiến hóa khung máy móc rất mạnh, biết nàng hoàn toàn bình thường, bằng không đều phải hoài nghi có hay không bị khó thở mà chết ở trong túi.

Đứng ở trên đường Ngô Minh trong lòng thoải mái méo mó, đây là vụ bắt cóc được phía chính phủ làm ngơ a. Mặc dù chỉ là bắt cóc tiểu loli cả người mắc bệnh nan y, nhưng nàng vẫn như cũ là công chúa có thể so với minh châu của một nước.

Ngô Minh tại một chỗ tiểu thương bên đường tùy tiện ném ít bạc mua ít y phục hài tử cùng vải vóc, còn có một ít bút mực đồ dùng sau, cõng túi lớn tìm gian phòng trọ.

“Ra đi.” Ngô Minh cởi túi ra.

Du Du quận chúa cảm giác được miệng túi nới lỏng. Ló đầu ra một chút mà quát lớn: “Lớn mật, ngươi dám bắt cóc bản quận chúa.”

Ngô Minh kéo mặt lại tới: “Thôi đi! Trước đó không kêu cứu, hiện tại giả bộ cái gì? Ngươi có tin ta đét mông ngươi hay không?”

“Ngươi dám?!” Du Du quận chúa nghe xong nhất thời trợn trừng mắt: “Cẩn thận diệt ngươi tam tộc!”

Ngô Minh cười nhạo: “Xì, còn diệt tam tộc ta? Nếu dám đem ngươi quải đi ra. Còn lo lắng cái này?”

“Ngươi thân là đệ tử thân truyền của tông chủ, bắt cóc quận chúa ra khỏi cung cũng là tội không nhỏ.”

“Cái này ngươi không cần quản, dù sao hiện tại ngươi cũng tự chiếu cố tốt bản thân trước đi, nhìn xung quanh xem.”

Du Du quận chúa cắn môi mỏng, ánh mắt bắt đầu liếc về phía xung quanh.

“Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh này a?” Ngô Minh cười hỏi.

“Cái địa phương hủ lậu nghèo kiết xác gì đây?” Du Du quận chúa ngước cổ tỏ vẻ không thèm quan tâm chút nào.

Nhưng trên thực tế, con ngươi đen bóng của nàng sáng lên quay tròn loạn chuyển, tò mò quan sát khung cảnh xung quanh phòng.

“Nhà trọ, mỗi ngày một lượng bạc đây.” Ngô Minh nói.

Du Du quận chúa đối với tiền bạc không có chút khái niệm nào.

“Ngươi qua bên kia xem một chút đi, bên ngoài chính là đường cái.” Ngô Minh chỉ ngoài cửa sổ.

“Có cái gì hay mà nhìn.” Du Du quận chúa hừ một tiếng, nhưng cước bộ lại hướng trước cửa sổ chuyển tới.

Đến bên cửa sổ rồi, chiều cao nàng cũng không đủ, bấu lấy thành cửa sổ dùng sức kiễng chân, nhưng tầm mắt nàng vẫn là không qua nổi bệ cửa sổ.

Ngô Minh cầm cái ghế nhỏ qua đây.

“…” Du Du quận chúa liếc mắt nhìn Ngô Minh, miệng nhỏ nhu nhu lại không nói ra lời cảm ơn, chỉ là sắc mặt ửng đỏ mà chậm rãi bước lên băng ghế nhỏ.

Nhưng tại lúc tầm mắt gần lướt qua bệ cửa sổ, nàng lại đem thân hình ngồi thụp xuống, dáng vẻ tựa hồ đang sợ cái gì vậy.

Sau hai cái thở hổn hển thật sâu, tiểu loli mới dựa vào độ cao băng ghế vịn lấy bệ cửa sổ hướng ra ngoài thăm dò.

Nơi này là lầu ba tầng cao nhất của quán trọ, hướng phía dưới ngắm nhìn rất trống trải.

Bởi từ nhỏ bị bệnh, cộng thêm thân phận đặc thù, nàng còn chưa từng có thấy qua cảnh phố xá thông thường.

Thỉnh thoảng một hai lần du lịch, cũng đều là được thị vệ tiền hô hậu ủng, từ trong cửa sổ xe ngựa len lén vén rèm lên nhìn.

Cảnh tượng thấy Khi đó nhưng là đường xá đã bị chặn lại, cùng lúc này đương nhiên là hoàn toàn bất đồng.

Hiện tại mới là cảnh tượng thường ngày ở Tề đô.

Đường phố đan xen, bẳng hiệu của các nhà buôn san sát, dòng người đi qua lại, người bán hàng rong thì rao hàng dọc phố, hài đồng vui cười chơi đuổi bắt.

Du Du quận chúa miệng nhỏ hơi há ra như không thể hợp lại vậy, trợn tròn cặp mắt nhìn cái cảnh tượng mới lạ này.

Ước chừng nhìn một chung trà thời gian, tiểu loli cũng không có xem đủ.

“Tốt lắm, xuống đây đi, ta mang ngươi đi ra đến trên đường một chút.” Ngô Minh tại trên bả vai nàng vỗ.

Vai Du Du quận chúa run lên, hiển nhiên bị cái vỗ này của Ngô Minh làm giật mình.

Nàng xem quá nhập thần.

Sau khi phản ứng lại, Du Du quận chúa kinh ngạc nói: “Ta có thể đi trên đường?”

“Có thể nha, chỉ bất quá phải thay đổi quần áo một chút, còn phải làm một ít trang phục.” Ngô Minh cười nói.

Ngô Minh đóng cửa sổ, rút đi trang phục hoa lệ trên người Du Du quận chúa, đem y phục mua được lúc đến đây thay vào.

Tuy rằng còn có lớp áo lót ở bên trong, nhưng thân thể nhỏ gầy của tiểu loli lại vẫn hiển lộ ra, gầy tới nỗi làm cho người khác đau lòng. Còn có các nếp nhăn nơi vai khuỷu tay, khiến người ta nhìn liền lo lắng.

Thay y phục nhà hài tử tầm thường xong, Ngô Minh lại dùng bút lông chấm chút mực nước, nhuộm đen tóc mai của nàng một chút.

Bởi vì nguyên nhân nàng mắc chứng lão hóa, sợi tóc có màu xám tro, khó tránh có chút chói mắt.

Bỏ thêm điểm mực nước nhuộm màu sau thấy khá hơn một chút, nếu trước đó không biết liền nhất thời không nhìn ra nàng có bệnh. Lại dùng khăn vải hoa quấn lấy đầu tóc nàng, vấn đề liền không lớn.

Ngoại hình của Du Du quận chúa hiện tại, chín phần đã biến thành tiểu cô nương nhà bình dân. (chưa xong còn tiếp…)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK