Edit: Bồng Bồng
Lấy si nhập võ.
Đây là Tông Trí Liên suy đoán, là đạo lý mà Hỗ Vân Thương đột nhiên tỉnh ngộ.
“Lấy ăn* nhập võ?” Ngô Minh sửng sốt một chút. (*si 痴 [Chī] đồng âm với ăn 吃 [Chī])
“Si là si mê, si ngốc…” Mặt của Tông Trí Liên tiu nghỉu xuống.
“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi.” Ngô Minh vuốt sau gáy cười nói.
“…” Tông Trí Liên không nói gì mà nhìn Ngô Minh: “Ngươi đều đã chạm đến cảnh giới Nguyệt giai thánh giả, mặc kệ có phải là hiệu quả của thuốc hay không, chung quy là đã từng cảm thụ qua rồi chứ? Làm sao còn có thể không lĩnh hội được?”
“Ách… Vẫn đúng là không thể lĩnh hội cái ý cảnh gì.” Ngô Minh cười nhìn Hỗ Vân Thương ở xa xa một chút.
Huyền khí Hỗ Vân Thương còn muốn đang không ngừng trầm bổng phập phồng giống như không cố định.
“Có chú ý tới không, huyền khí của hắn cảm giác thật quái.” Ngô Minh nghiêng đầu nghĩ.
Tông Trí Liên chỉ tay vào Ngô Minh: “Hắn có lại quái cũng không có quái bằng ngươi. Nữ võ giả một điểm huyền khí đều không có giả mạo làm thứ dân, ai có thể cùng ngươi so với?”
Ngô Minh lườm một cái: “Nói điểm chính đi, hắn làm sao? Là một loại ngộ đạo sao?”
“Không sai, ngộ ra võ đạo. Nếu như có thể thành công, tu vi của hắn sẽ tăng nhanh như gió.”
“Không có huyền khí tích lũy, liền có thể tăng nhanh như gió?”
“Cảnh giới huyền diệu chính là ở đây, tựa là một loại đao ý. Có người nói năm đó Hỗ Lão Đao liền đã từng đụng qua đao ý chân lý, nhưng đáng tiếc sắp tới lúc đem nó ngộ ra, thì bị một kẻ thù trong giang hồ đánh tới cửa. Bằng hữu hộ pháp không thể chăm sóc tốt, kết quả đánh gãy toàn bộ dòng suy nghĩ tìm hiểu đao ý. Tạo thành mức độ không trên không dưới, trái lại còn lưu thương thế khó có thể chữa trị.”
Ngô Minh nhớ tới Hỗ Lão Đao sang sảng, cũng là không thấy được hắn đã từng bị người hãm hại qua.
“Bất quá Hỗ Vân Thương ở giang hồ danh vọng không nổi. Hơn nữa làm người tương đối chất phác, tuy vậy cũng là đắc tội không ít người. Nhưng đạt đến trình độ kẻ thù muốn hãm hại hắn không nhiều, bằng vào chúng ta hộ pháp hẳn là tương đối nhẹ nhàng.”
Ngô Minh gật gù, điểm ấy vẫn tương đối tán thành. Nàng dùng huyền khí dò xét điều tra chu vi, không có phát hiện có cái thể khí tức gì. Đồng thời, nàng lưu ý đến phạm vi cảm thụ huyền khí của chính mình, so sánh với trước đây đã có tăng trưởng rất lớn.
Chỉ là, thứ cảnh giới này, đối với tiến hóa khung máy móc tới nói liền rất khó khăn.
Ngô Minh có bàn tay vàng to lớn nhất là ở chỗ nào? Tiến hóa khung máy móc. Nhờ nó nàng có năng lực học tập kinh thế hãi tục. Cũng có thể thích ứng hoàn cảnh cải tiến phương thức sinh tồn. Mà Ngô Minh là hồn thể khống chế tiến hóa khung máy móc, nhưng lại là một cái hồn thể vốn sinh ra đã kém cỏi mang đầy khuyết điểm.
Cảnh giới khó ngộ.
Thứ cảnh giới này, nói ra rất khó để hiểu. Không diễn tả bằng lời được, mà giải thích cũng không rõ ràng, dựa cả vào ngộ tính cá nhân.
“Ngộ tính…” Ngô Minh cau mày nhìn Hỗ Vân Thương, trong lòng có chút ước ao.
Chính mình tích lũy năng lượng đã đạt đến chín sao đỉnh cao, thế nhưng cảnh giới huyền khí vẫn là ở trình độ thất tinh hạch tâm. Cái này kỳ thực không đơn thuần là vì tông chủ không có giảng giải Tự Tại Thần Công tầng sau. Còn bao hàm vấn đề ngộ tính của Ngô Minh không đủ để đuổi kịp năng lực tăng lên.
Nàng quá chậm yếu so với sự tích lũy năng lượng của khung máy móc, có thể tưởng tượng, thời điểm khi thật sự bước vào cảnh giới nguyệt giai thánh giả, nàng sẽ không còn được thông thuận như trước đây, bắt đầu gặp gỡ các loại khó khăn tầng tầng lớp lớp.
Ngô Minh đối với chuyện này cũng hơi có lĩnh hội, nhưng cũng không dám xác định. Tông chủ nhưng là căn bản không nghĩ tới một đồ đệ do chính hắn dạy không tới một tháng. Đã tăng nhanh như gió chạm đến trình độ nguyệt giai, tự nhiên đều không có hướng về phương diện này cân nhắc qua.
“Ý của ngươi là, Hỗ Vân Thương là một thiên tài?” Ngô Minh do dự hỏi Tông Trí Liên.
Tông Trí Liên gật gù, đồng thời chú ý tới biểu cảm trên mặt Ngô Minh dưới ánh trăng có chút biến hóa, không khỏi ha ha cười nói: “Lẽ nào ngươi không chịu nổi khi thiên tài là người khác mà không phải ngươi?”
“Không chịu nổi. May mà hắn là đồng bọn của chúng ta, không phải vậy liền lập tức đi đó chém chết hắn.” Ngô Minh lấy thói quen Long Ngạo Thiên đến làm điều kiện quyết định của mình.
Nghe xong lời của nàng. Đến phiên Tông Trí Liên liếc mắt.
“Đúng rồi, hắn là lấy si nhập đao, đao này nên gọi si đao sao?”
“Không phải si ngốc, là si, một loại chấp niệm.” Tông Trí Liên lắc cây quạt giải thích: “Nghe nói cha hắn đã từng là lấy khí phách nhập đao, hi vọng hình thành bá đao tâm ý, nhưng đáng tiếc gặp một hội bất trắc liền toi công, sợ là cả đời cũng không còn cách nào chạm đến ý đao. Nếu là thành công, cha hắn chí ít có thể trở thành nhân vật cấp bậc trưởng lão của tông môn, Hỗ Đao môn cũng sẽ từ ngoại môn thăng cấp thành nội môn, trở thành môn hộ lớn số một số hai.”
“Vậy tâm nguyện kia của Hỗ Lão Đao có thể thực hiện ở trên người con trai.”
“Khó nói, dựa theo trên điển tịch có đề cập, rất nhiều võ giả có năng lực ở trong cuộc đời đều có cơ hội chạm đến ngộ đạo, có thể sẽ có cơ hội ngộ ra đao ý, kiếm ý thậm chí còn có cướp ý. Có thể người thành công nhưng đã ít lại càng ít, chí ít trong chư vị nguyên lão Trượng Kiếm Tông, chỉ có một vị đại trưởng lão thành công, ngộ ra quyền ý, mới vững vàng đứng đầu chư vị trưởng lão. Trừ tông chủ ở ngoài ra cũng là thuộc về nhân vật cao thủ, có thể cùng tam thánh Vũ quốc đối đầu.”
“Nghĩa là nói, loại ngộ đạo này có thể trên diện rộng tăng cường tu vi võ học?” Ngô Minh nghe xong có chút giật mình. Đại trưởng lão hiển lộ ra khí thế phong mang còn chưa bắt kịp Bạch trưởng lão, nhưng lại là nhân vật ngộ ra quyền ý. Không hổ là đại trưởng lão, thực lực không thể khinh thường a.
“Không sai. Tuy rằng không thể một bước trở thành nguyệt giai thánh giả, nhưng ít ra bên trong tinh cấp đều có thể liều mạng khiêu chiến vượt cấp. Dù cho là huyền khí theo không kịp, cũng có thể vượt qua rất nhiều đẳng cấp chém giết đối thủ có cấp độ cao hơn.”
“Tựa là mở ra bạo kích a.” Ngô Minh nói thầm một câu.
“A?”
Ngô Minh biết hắn nghe không hiểu, bĩu môi giải thích: “Không công bằng chứ.”
Tông Trí Liên toét miệng cười nói: “Võ đạo có cái gì công bằng mà nói? Ngươi ngẫm lại, xem người khác dùng qua chiêu thức liền học được, người bên ngoài cũng là cảm thấy trời ban cho ngươi thiên phú như vậy là quá không công bằng.”
“…” Ngô Minh lập tức không thể nói được gì.
Ngô Minh thử thôi phát tiến hóa khung máy móc đi học tập ngộ đạo của Hỗ Vân Thương, nhưng là không có thu được bất kỳ phản hồi nào trở lại.
Hai người nhìn Hỗ Vân Thương ngồi ngay ngắn ở nơi đó, huyền khí lên xuống chập trùng liên tục, chờ đợi một lúc lâu, phải có tới một thời gian uống cạn chén trà sau đó…
“Này, sẽ không có chuyện gì chứ?” Ngô Minh hỏi: “Hắn như thế phải mất bao lâu?”
Tông Trí Liên cũng do dự: “Ta nghe trên thư điển viết, tinh cấp võ giả ngộ đạo, bình thường cũng là trên dưới một phút trầm tư.”
Dưới ánh trăng, thân thể Hỗ Vân Thương ngồi ngay ngắn có chút run, thật giống như muốn bạo phát nhưng mãi vẫn không thoát ra được mà đình chỉ vậy.
“Cái này rõ ràng cho thấy hắn ngộ không ra a.” Ngô Minh nói.
Tông Trí Liên tán thành: “Ta cũng nhìn ra rồi, ngươi nhìn tư thế kia của hắn, quả thực thật giống như bị táo bón không ra được vậy.”
“…” Ngô Minh đạp hắn một cước: “Chúng ta đi qua hỗ trợ?”
“Giúp thế nào?”
Ngô Minh há miệng, cũng không biết nên hỗ trợ như thế nào.
Đưa tay ở trong túi đeo bên hông móc ra viên bảy vị ngưng khí hoàn, Ngô Minh hỏi: “Cho hắn uống thuốc bổ sung huyền khí được chứ?”
“Ngươi muốn thử?” Tông Trí Liên toát mồ hôi.
Hai người nói đến nói đi, cuối cùng cũng coi như nghĩ đến hỗ trợ hắn từ trên căn nguyên.
Cái căn nguyên gì khiến Hỗ Vân Thương đột nhiên tỉnh ngộ võ đạo?
Một cái chữ si.
“Có, chúng ta liền theo chữ si này ra tay, càng thêm kích phát hắn si ý.” Ngô Minh nói: “Hắn đối với võ đạo phát si có đúng hay không?”
“Ách… Không phải.” Tông Trí Liên lắc đầu.
Ngô Minh sững sờ: “Hả?”
“Hắn nào có phát si đối với võ đạo?” Tông Trí Liên hít sâu một hơi: “Vừa nãy ta không phải đã nói rồi sao? Ta cùng hắn ở bờ sông tâm sự, hắn vì làm ta tỉnh ngộ, dĩ nhiên nói ra lời chôn giấu trong lòng.”
“Hừm, hắn thầm mến ai? Ở trong lúc ta đi sứ nước Tề, Trường Hận Các mỹ nữ ra vào nhiều, là khuê tú nhà ai? Ta thừa dịp đêm tối đi đem cái người nữ tử kia bắt tới, để hắn hoàn thành chuyện tốt được chứ?” Ngô Minh suy nghĩ một chút, cười hắc hắc nói: “Không không, muốn để cho hắn thêm si, nên là để hắn không chiếm được, không thể hoàn thành chuyện tốt.”
Tông Trí Liên không nói gì mà nhìn nàng.
Ngô Minh nói tới chỗ này, còn muốn càng thêm hưng phấn, thấp giọng cười xấu xa nói: “Ngươi nói xem, ta dùng ma mị thanh âm mê hoặc nữ tử kia, làm cho nàng sẽ chỉ mặc cái thiếp thân áo lót ở trước mặt hắn khiêu vũ, được chứ?”
“Được…” Tông Trí Liên trên trán nổi gân xanh, trong lòng nói chỉ cần ngươi chịu là được.
Ngô Minh cười nói: “Có muốn hay không lại làm cho nàng dục cự còn muốn nghênh*, thiếp thân** câu dẫn tĩnh tọa Hỗ đại si nhân một thoáng?” (*nghĩa là vừa chống cự lại vừa ham muốn) (**dán người lên)
Hỗ đại si nhân? Tông Trí Liên nhỏ mồ hôi. Trong ngày thường lòng sinh cửu khiếu cơ linh nha đầu, làm sao trên chuyện như vậy liền thành suy nghĩ thô thiển như nữ hán tử vậy, dĩ nhiên không biết Hỗ Vân Thương đối với người nào phạm vào tình si?
Ngô Minh còn muốn đúng là như vậy, bởi vì nàng căn bản là không đem Hỗ Vân Thương để ở trong lòng. Tuy rằng trước có hiểu được hắn có hiểu lầm qua chính mình, nhưng đã giải thích rõ ràng, đôi bên hẳn tựa là huynh đệ chứ? Vì lẽ đó Ngô Minh không lưu ý qua hắn chấp niệm kỳ thực cũng không có tiêu tan.
Đối với Ngô Minh xuất thân từ một thế giới khác tới nói, thẻ người tốt hắn đều được phát qua, làm sao có khả năng còn muốn dây dưa không rõ đi. Trên đời này oai bột thụ* nhiều như vậy, tội gì cứ hướng về cành cây trên đầu ta mà treo? (*nói về cái cây Minh Tư Tông tức Sùng Trinh Đế dùng để treo cổ tự vẫn)
Ngô Minh thấy Tông Trí Liên không lên tiếng, thúc giục nói: “Này, ta hỏi ngươi a. Hắn đến cùng yêu thích nữ tử nhà ai? Thời gian cấp bách, chúng ta nhanh đi cướp người.”
Tông Trí Liên ấp úng một thoáng, không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát nói: “Nhìn tình huống này, ta có cái biện pháp, ngươi cứ chiếu theo mà làm, có thể để cho hắn lập tức từ trạng thái si kia đột phá đi ra.”
“Hả? Ngươi lại có chủ ý?”
“Ngựa chết chữa thành ngựa sống, ngược lại ngươi có chủ ý nào khác sao?” Tông Trí Liên nói, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: Nếu như ngươi thật sự giống như chính mình nói vậy, xuyên cái thiếp thân nội y đi đến trước mặt Hỗ Vân Thương khiêu vũ, thậm chí dán thân người lên câu dẫn hắn một thoáng, nói không chừng hắn lập tức liền đột phá.
Nhưng trong lòng Tông Trí Liên tự nhiên rõ ràng cái này là không thể nào, chỉ sợ không đợi nói xong cũng sẽ bị nàng trực tiếp đạp ngã xuống, chỉ có thể tìm cái biện pháp khác: “Ta đến giết ngươi, ngươi vội vàng thoát thân đi ngang qua trước mắt hắn là được.”
“A? Ngươi chắc chắn chứ?” Ngô Minh nghe không hiểu.
“Trong ngày thường đều là ngươi có mưu ma chước quỷ, lúc này đến phiên ta.” Tông Trí Liên đem Lưu Bích Kiếm bên hông Ngô Minh rút ra, kêu một tiếng: “Yêu nữ, ngươi chạy đi hướng nào?!”
Ngô Minh cũng là phản ứng được nhanh, kinh hô một tiếng, như nai vàng ngơ ngác nhằm phía Hỗ Vân Thương bên kia.
Hỗ Vân Thương chính ở vào thời khắc ngộ tính ràng buộc, đột nhiên nghe được một tiếng nữ tử quen thuộc kinh hoảng thốt lên, lập tức trong lòng chấn động mạnh, vội vã mở mắt đến xem.
Khi thấy một thanh kiếm sắc đâm về phía Tiêu Nhược Dao, Hỗ Vân Thương si lực dâng lên, bỗng nhiên đứng dậy che ở trước người Ngô Minh.
Mặc dù là phải bỏ mình, cũng không thể để cho nàng bị thương tổn một điểm.
Vô ý thức, hắn bỗng nhiên đã rút đao ra khỏi vỏ, không phân địch ta hướng về Tông Trí Liên chém tới.
Đao thế cương trực cuộn trào có thể so với tám chín tinh cao thủ!
Lấy si nhập đao!