Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Trong lòng Mãng lão phải kêu một tiếng bội phục.
Có thể hãm hại người vận dụng lô hỏa thuần thanh như thế, trong thiên hạ Chu Chỉ Nhược tuyệt đối là số một.
Ngô Minh ở trong mắt Mãng lão, đã muốn từ mưu trí rất lợi hại trong miệng nhiều người đồn thổi biến hóa thành gian thương già dặn.
Nhưng lại là tâm độc thủ lạt, có thể kêu là giang hồ đại lão cái loại này.
Chỉ là bất quá một hai cái canh giờ thời gian, cũng đã làm cho đám thích khách này đó chủ động chịu thua khai cung.
Không có gia hình, ách, đương nhiên biến chủng của gia hình chính là tiến hành trị liệu vết thương.
Liền nội dung tu luyện nguyên liệu thuật đơn giản nhất như vậy đã làm đám thích khách gần như là các tử sĩ này chịu thua.
Ai chịu nổi trơ mắt nhìn chính mình bị ngược như vậy.
Hơn nữa, còn không ngừng mà trị liệu xong lại tiếp tục ngược.
“Các ngươi muốn khai?” Ngô Minh hỏi.
Đại đa số thích khách đều khẳng khái muốn khai cung, bao gồm Bạch cung phụng cùng Hắc cung phụng.
Bất quá còn có một tên giờ phút này vẫn không chịu nói, cắn răng muốn kiên trì: “Hừ, chỉ là chết mà thôi! Nếu muốn kêu mỗ khai cung, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Ngô Minh vô tình thuận miệng nói: “Nếu còn có người không chịu khai cung, như vậy liền tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm của chúng ta đi.”
“Oa! Lưu lão Tam! Ngươi tmd* đừng hố huynh đệ!” Bạch cung phụng chửi ầm lên.
(*con mẹ nó)
Hắc cung phụng cũng kêu lên: “Hắn gọi lưu lão Tam, gia đình hắn ở Lưu gia thôn ngoài thành bắc ba mươi dặm!”
Cả đám thích khách còn lại cũng là một trận nháo nhào bổ sung thông tin.
Thích khách cứng miệng này sắc mặt biến thành màu đen, nổi giận nói: “Chủ tử đối đãi các ngươi không tệ, cư nhiên vô tình vô nghĩa như thế!”
“Ngươi là không chịu qua tra tấn vừa rồi, ngươi tới thử xem xem!” Bạch cung phụng miệng đầy là huyết phản bác.
“Đúng nha! Chớ để chờ lưỡi sắc rạch trên thân mới hối hận!” Đám đồng bạn thích khách của hắn cũng là một trận khuyên nhủ.
Cứng miệng thích khách còn không chịu buông cái giá, Ngô Minh đi tới cười nói: “Ngươi sợ thanh danh của chính mình hỏng rồi có đúng hay không? Còn lo lắng cho người nhà mình chịu liên lụy bị chủ tử trả thù hoặc khuyết thiếu trợ cấp có phải hay không?”
Cứng miệng thích khách âm trầm nghiêm mặt không hé răng.
“Vô dụng, ngươi cứng miệng cũng không có chỗ dùng.” Ngô Minh đối với hắn thấp giọng nói: “Ngươi mặc dù là muốn bảo trì thanh danh, muốn ở chủ tử nơi đó làm cái liệt sĩ, cũng không có hy vọng gì.
Ta sẽ phái người chung quanh tung tin đồn nói ngươi là cái thứ nhất phản bội, hơn nữa còn trước tiên để lộ bí mật làm đoàn đội các ngươi toàn quân bị diệt.
Tiến tới còn giũ ra đầu mối chủ tử.”
“Ta, ta không chịu đồng ý khai cung, ngươi có năng lực như thế nào?” Gã thích khách này nói chuyện đã muốn có điểm lo lắng, nhưng vẫn là mạnh miệng muốn kiên trì đi xuống.
Ngô Minh hai tay khoanh lại.
Bộ dáng không sao cả nói: “Mặc dù ngươi không chịu khai cung, ta cũng sẽ ở trên bản cáo trạng khai cung in dấu tay ngươi.
Mặc dù là cưỡng chế ấn dấu tay xuống.
Cũng vẫn sẽ là dấu tay của ngươi.
Đến lúc đó dán đến phố lớn ngõ nhỏ Vũ đô, đặc biệt trước cửa phủ Đại vương tử…”
Nghe được nàng nói ra [ cửa phủ Đại vương tử ], chư vị thích khách ở đây sắc mặt đều là đại biến.
Thậm chí có người đưa mắt cho nhau, cảm thấy có phải hay không có người tiết lộ cơ mật.
“Kỳ thật giữa các ngươi đã sớm có mật thám của ta, nếu không có như thế, Mãng lão lại như thế nào sẽ chờ đợi ở dưới chân núi?” Ngô Minh làm ra bộ dáng ta đã sớm có chuẩn bị.
Mọi người thế này mới giật mình, nhất thời cảm thấy giống như chính mình mặc dù là khai cung, cũng không phải hành vi gì quá hổ thẹn như vậy.
Dù sao người ta có nằm vùng ở đó.
Mặc dù là thất bại cũng là theo lý thường mà thôi.
Gã thích khách cứng miệng kia nghe được sắc mặt biến thành màu đen, dần dần cúi đầu xuống.
Hắn ý thức được chính mình mặc dù là không nhận tội cũng không có ý nghĩa gì.
Mọi người cũng đều là cảm thấy như thế, cảm giác tội lỗi trong lòng ngược lại ít đi rất nhiều.
Ngô Minh hướng Mãng lão chắp tay: “Tốt lắm, bây giờ tất cả mọi người sẽ khai cung.
Còn thỉnh Mãng lão dẫn đi an bài nhân thủ, tiến hành ký tên thư trạng.”
“Lão phu chưa bao giờ gặp qua thủ pháp vận tác giống như Chu cô nương như thế, bội phục a bội phục.” Mãng lão vui vẻ gọi thị vệ dưới chân núi, đem mọi người dẫn theo đi xuống.
Bạch cung phụng cùng Hắc cung phụng cũng bị Ngô Minh xách lên ném cho thị vệ, đổi thành gân bò trói chặt.
Kỳ thật mặc dù không buộc chặt, bọn họ cũng không có một chút tâm tư phản kháng.
Chữa trị lại tra tấn đã sớm làm cho hai cái đại cao thủ này thành hai đại chịu bị đòn kẻ đáng thương……
“Ai, đại sư tỷ.
Cơ hội khó được, để cho chúng ta lại thử tay nghề đi!” Có nữ đệ tử thỉnh cầu nói.
Không ít nữ đệ tử phụ họa.
Lời thỉnh cầu này đó làm đám thích khách trong lòng sợ tới mức triển khai cước bộ nhanh hơn, một đám cực phối hợp tăng nhanh cước bộ đi theo thị vệ xuống núi.
Ngô Minh đối với nhóm nữ đệ tử cười lắc đầu: “Hôm nay cũng không sai biệt lắm.
Đừng quá tra tấn người.
Chúng ta dù sao không thể rất tàn nhẫn đúng hay không?”
Còn có thể tàn nhẫn hơn không? Trừ ngươi ra, còn có ai rất tàn nhẫn? Mãng lão đang rời đi nghe câu như thế, không khỏi âm thầm oán trách một câu.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau cơm trưa qua đi, Ngô Minh còn thu được đến bình luận đáng xấu hổ của tòa thực điện thứ ba: Có nữ đệ tử đi đệ tam thực điện ăn cơm, kết quả đều nói quá khó ăn.
Đệ tam thực điện là nơi Ngô Minh an bài tối đặc thù, là căn tin độc lập từ nữ đệ tử xung phong nhận việc nấu cơm phụ trách.
Phản ứng cũng không tốt a, Ngô Minh Rất ngạc nhiên đi nhìn một cái.
Đến đệ tam thực điện quan sát, hiện trường cũng không có bao nhiêu đệ tử đến ăn cơm.
Số ít vài vị nữ đệ tử đảm nhiệm đầu bếp tội nghiệp đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy Ngô Minh đến đây đã nghĩ muốn khóc đi ra.
“Đại sư tỷ.
Mọi người đều không thích chúng ta làm đồ ăn a.”
“Các nàng nói có đồ ăn ăn ngon, có đồ ăn không thể ăn.”
“Đừng nóng vội.
Có câu kêu làm dâu trăm họ.” Ngô Minh trấn an vài câu, bắt đầu giải thích tình huống cụ thể.
Căn tin thời đại này.
Là phối trí cơm theo tiêu chuẩn thống nhất.
Nhóm đầu bếp trẻ tuổi của đệ tam thực điện, dựa theo thói quen phổ biến nhất của Nguyên Liệu Điện, cho mỗi vị nữ đệ tử đến đây ăn cơm cung cấp là một mặn hai chay một cơm.
Thời đại này món ăn mặn không phải loại thức ăn từ thịt heo sau này, gần như là có chứa thịt mà thôi.
Dù là như thế, đối với cô gái hộ gia đình bình thường đã muốn xem như ăn không tệ rồi.
Rất nhiều nữ đệ tử ở chính trong nhà mình, mỗi bữa cơm chỉ là có cơm ngô.
Nếu thời đại này chuẩn đánh giá thức ăn thấp, vậy vì cái gì còn có thể có kháng nghị đồ ăn không ngon? Kỳ thật nên oán Ngô Minh.
Phía trước Ngô Minh đem đại lượng tiền bạc đầu nhập đến Nguyên Liệu Điện thu mua lòng người, lại có được Hoàng Thượng ban cho đại lượng vật tư, nàng liền bất kể phí tổn làm cho thực điện nâng cao cấp bậc thức ăn.
Khẩu vị người là thực dễ dàng bị nâng lên.
Cho nên là khẩu vị của các nữ đệ tử được Ngô Minh nấu cho ăn, vị giác điều kích phát đến hưng phấn.
Bởi vậy kích phát mâu thuẫn thức ăn trong thực điện rồi, đương nhiên trong đó cũng có duyên cớ phần đông nữ đệ tử thầm oán ngụ giáo ở niềm vui bị hủy bỏ.
“Mùi vị không tệ a, như thế nào sẽ có người nói không thể ăn?” Ngô Minh nếm thử một chút đồ ăn trưa của đệ tam thực điện, gật đầu khen ngợi nói: “Xào nồi lớn được ra đồ ăn đạt đến trình độ loại này, đã muốn là phi thường khó được.”
Cơm trưa thống nhất là đậu đũa xào thịt, rau củ thái sợi xào.
Thức ăn không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối so với thức ăn trong trường học ở thế giới kia tốt hơn nhiều.
Ngô Minh trong lòng đánh giá phi thường đúng trọng tâm.
Cùng nhóm nữ đệ tử đầu bếp trao đổi một chút, Ngô Minh cơ bản minh xác vấn đề: Làm dâu trăm họ.
Các vị tiểu đầu bếp phát sầu.
Ngô Minh cười ha ha khoát tay chặn lại: “Vấn đề nhỏ, ta nghĩ ra biện pháp.” (Chưa xong còn tiếp).
Danh Sách Chương: