Edit: Bồng Bồng
Tình công chúa dung mạo xinh đẹp, đối lập dưới tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh chỉ có hơn chứ không có kém.
Thế nhưng hơi có sự khác biệt chính là, Tình công chúa nữ trang là bởi vì tướng mạo quá mức mỹ hóa mà có vẻ mị khí, mà Ngô Minh nhưng là sau cải trang vẫn có loại khí chất quái dị hấp dẫn người.
Sự phong độ này khiến người ta nhìn, khá giống là cố ý hấp dẫn người vậy.
“Chỉ Nhược, ngươi hóa trang nhưng là so với ta muốn quyến rũ hơn nhiều.” Tình công chúa cũng không biết được làm sao để hình dung, chỉ có thể lấy quyến rũ tới nói.
Báo lão ở một bên nói: “Thực không dám giấu giếm, lão phu nhìn cũng cảm thấy giật mình trong lòng. Chu cô nương ngươi cái việc cải trang thiếu nữ này thật giống như cố ý cùng tình lang dụ hoặc. Khiến người ta liếc nhìn tổng nghĩ…”
Hắn không dám tiếp tục nói.
Từ ngữ sau đó là… Lột rơi xiêm y…
Nói ra không chỉ có riêng vấn đề là già mà không đứng đắn, mà còn là chọc giận Chu cô nương.
Tạo hình áo bào Mông Cổ của Ngô Minh, bởi vẻn vẹn là thay đổi xiêm y, mà không có đối với trang điểm mặt ngũ quan các nơi tiến hành sửa chữa, vì lẽ đó không hư hao chút nào mị lực của nàng.
Nếu như dùng một loại từ ngữ nào đó tới nói, tựa là một loại xinh đẹp.
Nữ nhân nhìn cảm giác như là anh chàng đẹp trai vậy mà động tâm.
Nam nhân nhìn cảm giác như là mỹ nữ vậy mà tim đập nhanh.
Nhân yêu nhìn cảm giác như là bạn gay vậy mà trong lòng ngứa ngáy.
Tất cả thông sát a…
Đây chính là vấn đề sinh tồn lớn nhất mà tiến hóa khung máy móc mưu cầu sử dụng.
Ở thời điểm Tiêu Nhược Dao, cái cảm giác này còn không hiện ra rõ, lúc đó tiến hóa khung máy móc vẫn chưa hoàn toàn kích phát loại năng lực này. Thế nhưng sau khi trải qua trang B bị sét đánh, cái cảm giác này trên người Ngô Minh vốn nhờ vì thực lực tổng hợp tăng lên mà càng rõ ràng.
Hiện tại có ý thay đổi trang phục nữ tử thành trang phục nam tử Mông Cổ hào phóng, liền làm tình huống như thế này lộ ra.
“Ta không có họa ngũ quan, nếu như hơi hơi thay đổi một thoáng, nhất định có thể có biện pháp càng giống nam tử.” Ngô Minh khà khà cười, lúng túng lui về trong xe ngựa.
Chờ đầy đủ một phút trở lên, Ngô Minh một lần nữa đi ra.
“Ai? Ai?” Tình công chúa liên tục phát ra hai cái thanh âm kinh ngạc.
Có thể làm cho một cái Tình công chúa luôn luôn thận trọng kinh ngạc lên tiếng. Đã là sự tình phi thường bất ngờ. Hiện tại càng là phát sinh hai lần liên tục.
Bởi vì dáng dấp Ngô Minh lúc này đi ra, đã trải qua hoá trang thuật tân trang một ít.
Tăng thêm vẻ thô nặng góc cạnh trên khuôn mặt, xoá bỏ vẻ đẹp nữ tính nguyên bản. Bực kỹ thuật nghịch hướng này liền chỉ có Trường Hận Các mới có thể triển khai. Vì phòng ngừa Tình công chúa có lòng nghi ngờ, Ngô Minh không có sử dụng bất kỳ kỹ thuật lông mi giả nào, mà chỉ là dùng mực nước, son, vàng nghệ các loại xảo diệu tiến hành tân trang.
Ở dưới sự giúp đỡ của tiến hóa khung máy móc mỗi một lần tân trang xuống, đều là dự toán mấy trăm bộ đáp án. Sẽ không có một chỗ dư thừa. Lại càng không có một chỗ lãng phí. Sở dĩ thời gian dài như vậy mới đi ra, chủ yếu đều tiêu vào tính toán Ngô Minh liệu sẽ có lộ tẩy.
Hiện tại sau lần thứ hai hóa trang, mặc dù vẫn có cơ sở nữ tử ôn nhu, nhưng còn là so với tạo hình nam trang của Tình công chúa mạnh hơn nhiều. Đặc biệt một loại khí chất trong lúc vung tay nhấc chân, có thể nói đóng vai nam tử không chê vào đâu được*. (*nguyên gốc là 天衣无缝 – thiên y vô phùng)
“Chu cô nương cải trang nam tử, dĩ nhiên động tác cũng cực kỳ giống.” Báo lão cũng kinh ngạc nói: “Thật không nghĩ tới trong ngày thường Chu cô nương ôn nhu như vậy, lại có thể thoáng qua liền tỏa ra một loại khí khái nam tử.”
Chỉ cần không nhìn da dẻ nơi gò má lỗ chân lông nhỏ bé, căn bản là khó có thể đoán được cái thân hình này là nữ tử cải trang.
Vốn là một cái trạch nam, Ngô Minh vốn là phái hành động diễn Quách Tĩnh. Đó đơn giản đạt tới độ khó dễ coi như là cho không.
Ngô Minh hơi lắc vai, dũng cảm đi tới trước mặt Tình công chúa, đưa tay phải ra ngón trỏ đem cằm Tình công chúa nhấc một cái: “Tiểu nữ, cười cho đại gia xem một cái.”
Tình công chúa gặp động tác ngả ngớn này của Ngô Minh làm cho trên mặt thấu hồng, nặng nề bang một tiếng đánh rớt ngón tay đang khinh bạc chính mình, quát lớn nói: “Không một chút đứng đắn, gặp người khác nhìn thấy giống kiểu gì?”
“Báo lão là người mình.” Ngô Minh hì hì cười, khuếch đại mà xoa xoa ngón tay.
Báo lão ở bên nghe trong lòng sảng khoái vô cùng. Cứ việc Tình công chúa nói câu kia hắn cũng không có để ý.
“Đánh đau sao?” Tình công chúa xem Ngô Minh xoa ngón tay, theo bản năng mà liền vội vàng hỏi một thoáng.
Ngô Minh rất vui vẻ.
“Làm bộ làm tịch a.” Tình công chúa rất nhanh nhìn ra Ngô Minh là làm bộ. Hừ một tiếng không để ý tới nàng.
Ngô Minh vội vã định ra giai điệu: “Khà khà, ngươi sợ bị ta đùa giỡn, liền nói rõ ta hoá trang đã đạt mức độ lên được mặt bàn. Vì lẽ đó nhân vật Quách Tĩnh vẫn là ta đến diễn đi.”
“Chu cô nương?” Lúc một người nghệ sĩ già đi tới thỉnh giáo, đúng dịp thấy tạo hình của Ngô Minh.
“Ngươi nhận ra được?” Ngô Minh có chút giật mình.
“Có chút khó, nhưng vẫn nhận ra được là Chu cô nương nữ giả nam trang.” Lão nghệ nhân vuốt râu cười nói: “Chu cô nương xem ra là muốn thế vai?”
“Không sai, lão gia ngài mắt sáng như đuốc. Dĩ nhiên liếc mắt liền nhận ra.” Ngô Minh gật đầu: “Không biết ngài sắp xếp người bên kia như thế nào?”
“Lão hủ ở trước mặt Chu cô nương, làm sao dám đảm đương một chữ ngài này.” Lão nghệ nhân đem tên vở kịch trình cho Ngô Minh.”Đã có sắp xếp phân công con hát, thỉnh cầu Chu cô nương xem qua.”
Trên tên vở kịch viết danh sách thành viên hai tổ bọn họ bước đầu tự mình định ra.
Ngô Minh nhường bọn họ tự chủ phân tổ, dù sao cũng là bản thân người trong nghề sắp xếp với nhau tương đối thoả đáng, phòng ngừa tình huống số ít người không hợp tổ hoặc đối đầu với một cái nào ở trong tổ.
“Được. Hiện tại các ngươi bắt đầu tự mình tập luyện. Tìm người nhận biết chữ dựa theo kịch bản ta viết sao chép vài phần đi ra, mọi người xem trước bộ phận nội dung Thiết Huyết Đan Tâm một chút.” Ngô Minh làm ra sắp xếp.
Ngô Minh giảm thiểu đại lượng bộ phận nội dung Thiết Huyết Đan Tâm, giảm bớt phần kịch bản hai nhà Quách; Dương gặp nạn. Nhưng dù là như vậy, tiến độ những con hát này tập luyện lên cũng rất chậm.
“Không nghĩ tới diễn cái hí kịch còn muốn nhiều người phối hợp như vậy.” Có đào kép cảm khái: “Chưa từng có nghĩ tới, cái bố cảnh hòa nhạc này điều còn muốn vừa khớp như vậy, càng muốn con hát chúng ta trong lúc đó đối thoại tình cảm với nhau, thật là khó a.”
“Ngươi không cảm thấy nếu là cái hí kịch này sắp xếp ra đến, nhất định là đệ nhất tiết mục đẹp đẽ trong thiên hạ sao?” Có đào kép tương đối nhìn xa trông rộng, hưng phấn làm nóng người: “Ngươi không chịu liền đến lượt ta đến, ta tình nguyện từ Kim binh ất* thăng cấp làm một trong Giang Nam bát quái. Loại chuyện tốt này có thể làm vốn liếng để ngày sau nhắc tới khoác lác, cũng đúng là ước ao chết người.” (*vai lính quèn)
Tuyệt đại đa số con hát đối với tiền cảnh cái bộ hí kịch này tương đương xem trọng, thêm vào lại là nội dung trong sách mọi người yêu thích, càng là tâm phấn đấu mười phần.
Tạm thời không có phần Ngô Minh cùng Tình công chúa hí kịch, hai người nhưng cũng bắt đầu đối hí.
“Tĩnh ca ca…”
“Không, lại muốn ôn nhu một điểm. Ánh mắt như nước, mị nhãn như tơ…”
“Tĩnh ~ ca ~ ca…”
“Cái tiếng thứ hai này có thể không đúng, đoạn này là Hoàng Dung ghen, hẳn là ý vị oán trách nồng nặc.”
Ngô Minh bắt đầu thân kiêm vai nam chính cùng đạo diễn hai chức trách, đem Tình công chúa dạy dỗ không còn cách nào khác.
Tương đối đáng ghét chính là, Ngô Minh còn muốn làm ác dính lên một chút cây bông ở trên quai hàm, một mặt đại Hồ tử* cảm giác, khiến cho Tình công chúa dở khóc dở cười. (*hình tượng nam tử người Hồ với râu quai nón đặc trưng)
Gặp một cái quái gia đầy cả quai hàm dính cây bông quơ tay múa chân như thế, muốn nhiều khó chịu thì có nhiều khó chịu.
Tình công chúa vừa bắt đầu còn muốn nhăn nhó, tiện đà gặp quơ tay múa chân được có chút tức giận, nhưng dần dần phát hiện Ngô Minh đúng là đang ở chăm chú đối với hí kịch. Nàng phân tích tâm lý rất nhiều nhân vật, là phi thường dán vào nội dung vở kịch, càng ở biểu tình phối hợp với một phái riêng.
Nàng nơi nào dự đoán được Ngô Minh xem qua kịch truyền hình so với nàng xem thư đều nhiều hơn, tự nhiên kinh nghiệm lão đạo. Có thể nói cảm ngộ hí kịch của Ngô Minh hoàn toàn ngự trị ở bên trên trình độ cái thời đại này.
Tình công chúa còn muốn ở trong lòng than thở Chu Chỉ Nhược làm sao sở trường về hành động như vậy, chẳng lẽ đây chính là thiên phú kinh người? Cư nhiên tinh thông nhiều thứ như vậy.
Tiêu Nhược Dao cũng là thiên tài đa dạng nhiều năng lực như thế, nước Tề có Tiêu Nhược Dao, nước Vũ chúng ta có Chu Chỉ Nhược a. Có thể chính là thiên đạo cân đối, ông trời không thể coi thật là nhất bên trọng nhất bên khinh. Thật giống như nước Tề có tông chủ ngang dọc giang hồ, nhưng chúng ta cũng có tam thánh cùng với khắc chế kìm hãm.
Tình công chúa nghĩ như vậy, mặc dù lấy trí tuệ của nàng, cũng một cách tự nhiên liền đối với biểu hiện ưu dị của Ngô Minh không nghi ngờ chút nào.
Buổi chiều, Độc Cô Mặc từ chỗ biên quân tổng ty trở về, tâm tình thoáng có chút thấp thỏm: “Chu cô nương, thái độ tổng ty bên kia tựa hồ đối với ta rất bình thường a.”
“Ồ?” Ngô Minh vội vàng hỏi: “Bọn họ đều mời ngươi uống rượu ăn tiệc, làm sao còn muốn nghĩ là thái độ bình thường?”
“Ta thử nói một thoáng sự tình cung cấp vật tư, tổng ty thống lĩnh biên quân nhưng chuyển hướng đề tài.” Độc Cô Mặc cau mày nói: “Ta lại tìm cơ hội nói lại một thoáng, hắn so với ta còn muốn mặt mày ủ rũ nói cung cấp không dễ cái gì.”
“Hắn nói rõ từ chối hay chưa?”
“Này ngược lại là không có.”
“Xong rồi! Tuy rằng không phải đại sự gì, cũng không khó giải quyết. Nhưng với việc đối phương chủ động lấy lòng, có thể nói viên mãn.” Ngô Minh cười ha ha nói: “Người này đang dùng mánh lới ra vẻ a.”
Độc Cô Mặc nói: “Ngươi là nói hắn nói một đằng làm một nẻo, ở bề ngoài không đáp ứng, lén lút che dấu tai mắt người đưa tới cho ta? Đây chính là chủ động lấy lòng?”
“Công tử đoán không sai biệt lắm, cũng gần như là vậy. Hắn căn bản không cần che dấu tai mắt người. Có thể ở chỗ biên quân tổng ty cùng ngươi uống rượu, người nào ở đây mà không phải là thân tín hắn tín nhiệm?” Ngô Minh giải thích: “Hắn vẻn vẹn là dùng mánh lới ra vẻ, biểu thị bản thân không dễ trả lời đáp ứng người khác, nhưng cũng là cho ngươi làm. Có tin hay không ngày mai thì có đại lượng vật tư cung cấp đưa tới?”
“A, vậy thì tốt.” Độc Cô Mặc cùng Báo lão đồng thời gật gù.
Ngô Minh trách cứ: “Các ngươi cũng không truy hỏi ta một thoáng [ thật sự ]? Liền như thế đợi tin phán đoán của ta?”
Độc Cô Mặc nói: “Chu cô nương tiên tri năm trăm năm…”
Báo lão tiếp lời: “Hậu tri năm trăm năm*.” (*ý tóm gọn là tiên tri luôn chuẩn xác)
Tình công chúa cười tiếp tục nói: “Vì lẽ đó không cầm nghi ngờ trực tiếp tin tưởng là được.”
“Được rồi.” Bản thân Ngô Minh cũng cười: “Như vậy đón lấy tựa là chờ đợi nước Tề phản hồi lại. Chúng ta bắt đầu trước luyện tập lên. Công tử ngươi là nghĩ ra diễn Âu Dương Khắc có đúng hay không?”
Độc Cô Mặc gật đầu nói: “Không sai. Bất quá ta sợ việc của mình nhiều bận bịu, không quá rảnh rỗi, vì lẽ đó có thể tập hợp tham gia trò vui một chút là tốt rồi.”
Hắn nhìn thấy Tình công chúa mặc trang phục nữ tử giống như của Hoàng Dung bên trong miêu tả, đã đoán được nàng là biểu diễn Hoàng Dung. Bản thân nếu là biểu diễn Âu Dương Khắc, há không phải cùng Chu cô nương chống đối, cái này có thể không tốt.
Độc Cô Mặc tương đối cẩn thận tránh lui.
Ngô Minh không thèm để ý hắn, không thêm phiền càng tốt hơn. Hiện tại xem như là vừa đi sứ, vừa làm việc tư, chơi không còn biết trời đâu đất đâu.
Thế nhưng ông trời tựa hồ cũng không tính cho nàng bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngày thứ hai, rõ ràng liền truyền đến phản hồi từ nước Tề.
Người đứng ra đàm phán của nước Tề cũng không ai có thể nghĩ tới, cư nhiên lại là Tề phi, ở buổi sáng ngày mai phượng giá liền giá lâm đến! (chưa xong còn tiếp…)