Sau khi Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lên xe, Thanh Tuyền vung roi ngựa lên, xe ngựa chạy tới cửa thành phía bắc.
Sau khi lên xe, Dung Cảnh lấy một quyển sách từ giá sách hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Muốn xem sách không? Từ đây đến núi Vân Vụ cũng phải hai canh giờ.”
“Không xem!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Hay là ta và ngươi đánh cờ giải sầu?” Dung Cảnh hỏi.
“Ta không muốn làm gì cả, ngươi muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến ta.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.
“Được!” Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, cầm quyển sách rồi xem.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, dồn toàn bộ sức nặng thân thể vào trên vách xe, trong đầu không tự chủ nghĩ Thất hoàng tử là hạng người gì. Người dùng lá Dương truyền thư kia thật sự là hắn sao? Nếu đúng vậy quan hệ giữa nàng và hắn là gì? Có thể làm cho Dung Cảnh hôm đó nhìn thấy chữ viết trên chiếc lá vàng đó liền mất đi khống chế mà tức giận với nàng, cũng như hôm nay rõ ràng có thể không cần đi trăm dặm tới núi Vân Vụ nhưng cũng không tiếc bôn ba đi theo nàng ….
Dung Cảnh đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Vân Thiển Nguyệt, mặc dù có lụa mỏng che chắn, nhưng là loáng thoáng thấy nàng khẽ nhíu mày, giữa lông mày dường như có một sự nghi ngờ không giải thích được. Đôi môi mỏng của hắn mím thật chặt, cúi đầu, cũng không mở miệng. Nhưng là quyển sách trên tay cũng là thật lâu không lật giở một tờ.
Kỹ thuật đánh xe của Thanh Tuyền rất tốt, không khác Huyền Ca. Xe ngựa rất nhanh đi đến cửa thành bắc.
Thủ thành thành Bắc nhìn thấy xe ngựa Dung Cảnh, vội vàng sợ hãi cho đi. Xe ngựa một đường không trở ngại ra khỏi thành.
Sau một chặng đường bằng phẳng ra khỏi cửa thành, quả nhiên như lời Dung Cảnh nói, con đường cực kỳ khó đi, gập ghềnh mấp mô, khoang xe cũng lắc lư đung đưa.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt cũng lắc lư đung đưa theo, nhưng nàng như là không phát hiện ra, vẫn yên lặng suy nghĩ. Cho đến khi cảm giác thân thể bị kéo vào một cái ôm mát lạnh, thân thể ấm áp của nàng bị lạnh lẽo làm giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu thấy Dung Cảnh mím môi nhìn nàng, sắc mặt đen tối, nàng ngẩn ra, hỏi: “Sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Làm sao lạnh như vậy?”
Dung Cảnh không mở miệng, chẳng qua là nhìn nàng, sắc mặt đen tối không rõ, một đôi con ngươi cũng là sương mù âm trầm.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán của hắn, cái trán truyền đến xúc cảm lạnh như băng, nàng cau mày, đưa tay kéo tay hắn qua bắt mạch, Dung Cảnh kéo cái khăn che mặt xuống, đè tay nàng lại, nàng bất minh sở dĩ ( không rõ) nhìn hắn, hắn cúi người, cúi đầu hôn xuống.
“Ngươi. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt vừa mới há mồm, môi đã bị hôn, môi hắn lúc này cũng là thanh thanh lương lương (lành lạnh). Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, nghĩ tới người này bị điên gì rồi.
Dung Cảnh không để cho nàng có cơ hội mở miệng, làm nụ hôn này sâu sắc. Cánh môi vốn bị hắn hôn đến sưng đỏ lúc sáng chốc lát liền đỏ tươi ướt át, hắn lại giống như không biết đủ, quấn quýt không rời.
Vân Thiển Nguyệt bị hắn hôn đến hô hấp dồn dập, thở gấp không dứt, thân thể cứng ngắc cũng dần dần mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn. Lý trí bay bổng. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ không phải ý chí của nàng không kiên định, thật sự là bị nam sắc mê hoặc, cho dù ai cũng không chống cự được trận chiến phong lưu thỉnh thoảng đánh tới này, nếu còn như vậy Dung Cảnh thật sẽ nấu chín nàng.
Mãi cho đến khi Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể dựa vào Dung Cảnh mới có thể thở dốc, Dung Cảnh mới chậm rãi buông nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trong ngực Dung Cảnh lúc này ngay cả nói cũng còn hơi sức, chỉ có thể thở từng ngụm từng ngụm một.
“Hiện tại lại nhiều hơn so với sâu hơn thích một chút chưa?” Giọng Dung Cảnh ám ách, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt hỏi. Trong mắt vẫn sương mù nặng nề, hắn thở dốc hiển nhiên là trải qua cố áp chế mới không còn dồn dập như thế với Vân Thiển Nguyệt nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh im lặng.
Cánh tay như ngọc của Dung Cảnh đặt ở bên hông Vân Thiển Nguyệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng ôm đai lưng nàng, lại hỏi “Hử?”
“Đừng quên ngươi còn bị thương! Lại bị điên cái gì?” Vân Thiển Nguyệt yếu ớt gạt cánh tay Dung Cảnh ra, muốn ngồi dậy từ trong lồng ngực của hắn lại không có sức lực, chỉ có thể tiếp tục nằm ở trong lòng hắn, tức giận trừng hắn: “Thích không phải nói là được. Chẳng lẽ ta nói với ngươi nhiều hơi so với sâu hơn thích một chút liền nhiều hơn sao?”
“Chỉ cần ngươi nói với ta, ta liền tin!” Dung Cảnh vẫn lôi kéo dây đai bên hông của Vân Thiển Nguyệt, nàng mới vừa gạt nhẹ nhàng yếu ớt căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
“Đến bây giờ ngươi cũng chưa nói thích ta đấy!” Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, gạt không được tay của hắn chỉ có thể một ngón tay, mỗi ngón tay đẩy từng ngón tay ra, sau đó năm ngón tay luồn vào khe hở giữa các ngón tay hắn, nhẹ nhàng đan xen, thấy ánh mắt Dung Cảnh mơ hồ có cái gì di chuyển, nàng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Dung Cảnh, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?”
Thân thể Dung Cảnh khẽ run lên.
“Ngươi cũng biết ta mất trí nhớ đúng không? Ta trước kia là ta trước kia, ta hôm nay là ta hôm nay. Cho dù. . . . . . Cho dù người dùng lá dương truyền thư chính là Thất hoàng tử, nếu ta với hắn thật có cái gì thì cũng là chuyện của trước kia, hôm nay bộ dáng ngươi như vậy là để ý ta trước kia sao? Hay là sợ ta sau khi thấy sẽ lập tức nhảy vào trong lòng hắn mà không thích ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng cần phải nói rõ ra. Nếu là trước kia nàng vẫn không thể xác định người truyền thư cho nàng bằng lá dương, hôm này liền xác định trăm phần trăm.
Nhưng vậy thì thế nào?
Giống như gia gia nói, trong lòng phải có cán cân để cân nhắc, mình làm cái gì bản thân cũng phải rõ ràng. Hôm nay nàng làm cái gì nàng đều rất rõ ràng, hôm nay nàng chân chân thật thật thích Dung Cảnh, vì hắn mà ghen, vì hắn bị thương mà đau lòng, vì hắn hôn vuốt ve mà động tâm có cảm giác. Cái này là đủ rồi! Một khoảng thời gian, so với một khoảng thời gian. Cho dù trước kia có lẽ nàng và Thất hoàng tử có cái gì, đó cũng là trước kia, hôm nay ngay cả Thất hoàng tử là ai, hình dáng trông thế nào nàng cũng không biết.
Dung Cảnh vẫn im lặng không nói.
“Hôm đó ngươi biết rất rõ ràng người dùng lá dương truyền thư cho ta là người nào nhưng ngươi lại cố gắng kéo ta vào ngực. Nếu ngươi làm như vậy, nên ngờ tới sẽ có hôm nay. Hôm nay ta chỉ đang nghi hoặc suy nghĩ về những dính dánh trong này mà thôi, ngươi ghen cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, dùng giọng điệu chế nhạo cười nói: “Không phải là thiên hạ lan truyền ngươi ‘áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ’ sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn không bằng Thất hoàng tử? Sợ hắn đoạt ta đi?”
Nàng nhớ tới trên lá vàng viết mấy chữ “Ít ngày nữa sẽ hồi kinh”, từ chữ nhìn người, có thể hình dung ra được Thất hoàng tử. Mà nay lại khiến cho Dung Cảnh trước nay đều bình tĩnh thong dong, núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không đổi sắc thành bộ dạng này, đoán chừng người kia cũng tao nhã không thua gì hắn.
“Nếu đúng là sợ thì sao? Ngươi sẽ làm gì?” Dung Cảnh vòng tay ôm chặt Vân Thiển Nguyệt, không vì hắn bị chế nhạo trêu chọc mà trở nên thoải mái, nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: “Đúng là ta ghen rồi! Đi đường đã một lúc lâu, ngươi cũng không liếc ta lấy một cái. Ngươi nói ta còn có thể mặc kệ ngươi?”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, thì ra là thực ăn dấm chua rồi Lắc đầu “Ta không biết phải làm sao bây giờ? Ngươi nói đi?”
“Hay là, để ngươi càng không thể gặp người thêm một chút. . . . . .” Dung Cảnh lần nữa hôn xuống.
Vân Thiển Nguyệt im lặng. Đây là Dung Cảnh sao? Người luôn có phong thái thong dong ưu nhã vân đạm phong khinh như là đứng trên đám mây kia sao? Đây chính là người đối với người nào cũng đều khắc chế hữu lễ lãnh đạm xa cách không để cho người khác tới gần mình ba bước? Là người ôm Tần Ngọc Ngưng một chút mà ngâm mình trong nước không ra ngoài? Là người mà trong mắt mọi người trong thiên hạ đều sùng bái, là tài hoa đầy người nhưng khiêm tốn? Nàng làm sao thấy hắn giống như đại sắc lang? Hay là do cái nhìn phiến diện.
Hồi lâu, Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, giọng khàn khàn “Đáp ứng ta, hôm nay không cho phép gặp hắn, được không?”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không gặp thì không gặp, lại bị hắn hôn đến mức nàng đã bị nấu chín rồi, còn đi núi Vân Vụ cái gì a! Gật đầu, đầu óc trống rỗng mềm mại đáp một tiếng “Ừh! Chỉ cần ngươi không phát điên nữa, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi!”
Dung Cảnh thỏa mãn cười một tiếng, sương mù trong mắt dần dần rút đi, ánh sáng lưu chuyển, lại hôn xuống cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu như nước nói: “Ngoan!”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không biết người nam nhân này!
Dung Cảnh nhìn thần sắc giống như người chết của Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu nở nụ cười!
Ngoài xe Thanh Tuyền thỉnh thoảng lại gãi đầu, tỉnh tỉnh mê mê cái hiểu cái không. Nếu không phải hắn tận mắt thấy Dung Cảnh lên xe, làm sao cũng không tưởng tượng được thế tử ở trước mặt Thiển Nguyệt tiểu thư là cái bộ dạng này. Rốt cục hắn đã hiểu vì sao mỗi lần Huyền Ca ca ca trở lại cũng sẽ nói với hắn một câu “Thế tử điên rồ rồi!” Là chuyện gì xảy ra rồi! Theo hắn thấy, thế tử địch thật là điên rồ rồi, bị Thiển Nguyệt tiểu thư mê hoặc rồi!
Trong xe không tiếng động.
Rất lâu sau Vân Thiển Nguyệt mới khôi phục sức lực, cũng không đứng dậy, vẫn nằm ở trong lòng Dung Cảnh. Khoang xe đung đưa qua lại, khi truyền tới người nàng, sự xóc nảy trở nên vô cùng êm ái. Nàng nghĩ mặc dù Dung Cảnh thường xuyên lời nói ác độc với nàng, nhưng thật ra rất tốt, ở bên cạnh hắn nàng có thể hưởng thụ những đãi ngộ thoải mái nhất.
Ngón tay Dung Cảnh quấn một lọn tóc của Vân Thiển Nguyệt, quấn quanh ngón tay, ánh mắt của hắn vẫn không rời Vân Thiển Nguyệt, bất luận kẻ nào thấy hắn lúc này, sợ cũng sẽ không cho đây Cảnh thế tử của Vinh vương phủ đứng ở trước mặt mọi người mà lãnh đạm xa cách dường như đứng ở trên đám mây.
“Ngươi luôn nhìn ta làm cái gì?” Vân Thiển cuối cùng chịu không nổi, mở mắt.
“Ngươi đang ở trước mặt ta, ta không nhìn ngươi vậy nhìn người nào?” Dung Cảnh lông mi dài chớp một cái, sắc mặt vô tội.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mỗi khi một nam tử dùng ánh mắt vô cùng thâm tình nhìn một nữ nhân, mà nữ nhân kia ngượng ngùng hỏi nam nhân, không phải là người nam nhân kia sẽ nói vì ngươi đẹp hoặc ta thích nhìn ngươi hoặc là ta nhìn ngươi đã cảm thấy trong lòng vui vẻ gì đó sao? Làm sao đến trong miệng hắn lại là đáp án này? Nàng bĩu môi, một lần nữa nhắm mắt lại.
Dung Cảnh vuốt vuốt sợi tóc Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục cúi đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay cầm cái khăn che mặt một lần nữa che ở trên mặt “núi Vân Vụ còn xa nữa không? Có đủ cho ta ngủ một giấc không?”
“Phải một canh giờ nữa, hẳn là đủ, chỉ cần ngươi ngủ được là được!” Dung Cảnh nói.
“Có ngươi làm đệm cho ta, tự nhiên ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm một câu, thật buồn ngủ.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát truyền ra tiếng hít thở đều đều, nhẹ nhàng nhợt nhạt, phảng phất tựa như lông mao chọc chọc đều đều trong lòng hắn, hắn nghĩ tới lời nàng vừa nói “Ta trước kia là ta của trước kia, ta hôm nay là ta của hôm nay.” đáy mắt ôn nhuận dần dần trầm tĩnh, một lúc sau, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, Thanh Tuyền thấp giọng bẩm báo “Thế tử, đến núi Vân Vụ rồi! Dưới chân núi phía trước có một đoàn xe, Huyền Ca ca ca ở đó, thoạt nhìn là đoàn xe của Thất hoàng tử.”
“Ừ! Đánh xe qua đó!” Dung Cảnh không mở mắt, thấp giọng phân phó.
“Dạ!” Thanh Tuyền đáp một tiếng, đánh xe tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi được mấy bước, ngoài xe truyền đến một trận tiếng vó ngựa, ngay sau đó giọng Huyền Ca vang lên “Thế tử! Ngài đã tới?”
“Ừ! Thất hoàng tử đâu?” Dung Cảnh mở mắt.
“Thất hoàng tử nói đi tìm một vị cố nhân nên một mình rời đi, thuộc hạ không cách nào đi theo, chỉ có thể ở nơi này chờ thế tử.” Huyền Ca hạ giọng nói: “Nhưng mà thuộc hạ lệnh Thanh Đề đi theo, Thanh Đề trở lại nói Thất hoàng tử đi đỉnh núi Vân Vụ.”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, nhíu nhíu mày.
Dung Cảnh cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, môi mỏng khẽ mím, phân phó nói: “Không cần để ý tới, ta ở đây chờ hắn!”
“Dạ!” Huyền Ca lên tiếng.
Thanh Tuyền dừng xe ngựa lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh một cái, thấy ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn nàng, nàng một lần nữa nhắm mắt lại, giọng nói còn dịu dàng hơn so với dĩ vãng “Ta vẫn dựa vào ngươi ngủ, ngươi cũng mệt mỏi đi? Hôm nay ta còn muốn ngủ, ngươi cũng nằm xuống đi? Chúng ta ngủ một giấc, dù sao trời còn sớm. Sau khi ngươi chờ hắn xuống núi trở về, ta tự sẽ đi núi Vân Vụ.”
Nếu đáp ứng hắn lúc này không gặp Thất hoàng tử, liền không gặp đi! Dung Cảnh chưa bao giờ làm chuyện không có đạo lý, nếu nàng đã thích hắn, liền làm cho hắn an tâm thì có gì đâu?
“Được!” Dung Cảnh gật đầu, dịu dàng ôm Vân Thiển Nguyệt nằm xuống, hắn cũng thuận thế nằm ở bên cạnh nàng.
Hai người đều nhắm mắt lại.
Ngoài xe Thanh Tuyền nhìn đám mây cao vút trên núi Vân Vụ thấp giọng hỏi Huyền Ca “Huyền Ca ca ca, ngươi đi qua núi Vân Vụ rồi sao?”
“Không có!” Huyền Ca lắc đầu.
“Vậy thế tử thì sao?” Thanh Tuyền lại hỏi.
“Thế tử. . . . . .” Huyền Ca nhìn thoáng qua khoang xe, gật đầu “Đã từng tới!”
“Ta cũng muốn đi lên xem một chút! Nghe Dược Lão nói đỉnh núi Vân Vụ có bày trận sương mù dày dặc, người bình thường căn bản không vào được, ngay cả Dược Lão cũng không vào được. Là như thế phải không?” Thanh Tuyền lại hỏi.
“Ừ!” Huyền Ca gật đầu.
“Còn lợi ghê ghớm hơn so với trận pháp trong Tử Trúc uyển của chúng ta sao? Vậy thế tử có đi vào trận sương mù được không? Đúng rồi, ta nghĩ đến mỗi năm thế tử một mình xuất phủ một ngày, có phải là đi núi Vân Vụ hay không?” Thanh Tuyền lại hỏi.
Sắc mặt Huyền Ca bỗng nhiên biến đổi, không có trả lời.
“Ta cảm thấy trong thiên hạ không có trận pháp nào mà thế tử chúng ta không thể phá giải, thế tử nhất định. . . . . .” Thanh Tuyền lại nói.
“Thanh Tuyền, nhiều lời!” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng ngắt lời Thanh Tuyền.
Thanh Tuyền lập tức ngậm miệng.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía Dung Cảnh, hàng năm hắn đều xuất phủ một ngày? Cũng đi núi Vân Vụ? Dung Cảnh vẫn nhắm mắt lại, không nhìn Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt há miệng muốn hỏi, suy nghĩ một chút liền nhắm mắt lại. Mỗi người đều có bí mật, không nhất định phải đào bới mổ xẻ sạch sẽ.
Ngoài xe không có tiếng động truyền đến, bên trong xe cũng không có âm thanh truyền ra.
Vân Thiển Nguyệt gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, không lâu sau liền ngủ. Sau khi Vân Thiển Nguyệt ngủ Dung Cảnh mở mắt nhìn nàng một cái, ôm thân thể nàng vào trong ngực, dường như thở dài một tiếng, cũng lần nữa nhắm mắt lại.
Đoàn xe của Thất hoàng tử hơn trăm người ngựa, nhưng đều chỉnh tề chờ đợi, không một người nói chuyện.
Thanh Tuyền và Huyền Ca cũng không nói nữa.
Mây mù dưới chân núi tĩnh lặng không tiếng động, ngay cả chim bay qua cũng không nghe thấy tiếng kêu.
Không biết ngủ bao lâu, ngoài xe truyền đến tiếng Huyền Ca “Thế tử, Thất hoàng tử trở lại!”
Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt tỉnh lại, nhưng không có lập tức mở mắt.
“Giờ nào rồi?” Dung Cảnh hỏi.
“Đã nửa đêm rồi!” Huyền Ca nói.
Vân Thiển Nguyệt giật mình. Lúc các nàng từ Vinh vương phủ đi ra là buổi trưa, tới dưới chân núi Vân Vụ là hai canh giờ sau, chính là giờ thân, hiện tại nửa đêm, nói như vậy nàng ngủ mấy canh giờ rồi. Nàng mở mắt, quả nhiên thấy bên trong khoang xe đen ngòm. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, trong bóng tối nhìn không ra vẻ mặt Dung Cảnh, nhưng nàng có thể cảm giác hắn nhất định là đang nhìn nàng. Nàng lấy lại bình tĩnh, nằm không động đậy.
Dung Cảnh không mở miệng, Huyền Ca cũng không nói nữa.
Không lâu lắm, một làn gió thổi tay áo mơ hồ truyền vào trong xe, dường như một người nhẹ nhàng rơi xuống.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ võ công của người này nhất định vô cùng cao! Hơi thở dài, rơi xuống đất không tiếng động. Nàng nín thở ngưng thần lắng nghe, cảm giác người nọ sau khi nhẹ nhàng mà rơi, hô hấp dài nhẹ dường như hơi biến đổi trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh đã bị khắc chế, sau đó chỉ nghe người nọ mang chút áy náy mở miệng “Thiên Dật đi gặp cố nhân, không nghĩ tới Cảnh thế tử tự mình đến ngoài trăm dặm đón chào, để cho Cảnh thế tử đợi lâu, thật sự xin lỗi!”
Giọng nói này khiến ai nghe tới cũng nghĩ là người cực kỳ trẻ tuổi, nhưng không phải là loại trẻ tuổi trong vắt phóng khoáng, mà có cảm giác giống như đã trải qua thời gian mài mòn năm tháng, tựa như trân châu được gọt rũa, tựa như nước chảy xuyên thủng cự thạch, lại như hoa mai đâm chồi trong trời tuyết, mang theo một tia lãnh tĩnh, nội liễm, cảm giác không cao không thấp, không thân cận cũng không xa cách.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng này bỗng nhiên trong lòng không khỏi căng thẳng, như bị thứ gì níu lấy. Nàng nghĩ tới thế giới thật có cảnh thế này, lúc nàng mới gặp gỡ Dung Cảnh thì không nhìn thấy được khuôn mặt hắn, đã bị phong thái đi đứng ưu nhã nhẹ nhàng chậm chạp của hắn thuyết phục, cho là “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”, mà nay nàng chỉ có nghe giọng nói của người này trong đầu liền tự động vang lên câu nói: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như thạch, như mài như ma.” (*) Nàng đưa tay che ngực, muốn đi tìm kiếm cảm giác đau nhói kia, lại bị Dung Cảnh nhanh hơn nắm lấy tay nàng.
[(*) đây là câu trích từ trong Kinh thi, có nghĩa là tu dưỡng của người quân tử tựa như công việc hoàn chỉnh cốt cách đức độ, cắt rồi còn gọt, giũa rồi còn mài.]
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, trong bóng tối chỉ thấy đôi con ngươi của hắn còn đen nhánh hơn so với ám dạ, trong lòng nàng giật mình, ngực đau nhói đột nhiên biến mất vô hình.
“Cảnh phụng mệnh của Ngô Hoàng nghênh đón Thất hoàng tử, tự nhiên không thể chậm trễ!” Giây lát, Dung Cảnh ấm giọng mở miệng “Không biết Thất hoàng tử có gặp được cố nhân?”
“Phụ hoàng thiên ân, lệnh Cảnh thế tử đến đây nghênh đón Thiên Dật, Thiên Dật thụ sủng nhược kinh!” Dạ Thiên Dật chắp tay về hướng kinh thành, thu hồi tầm mắt, lắc đầu, có chút chán nản nói: “Chưa nhìn thấy vị cố nhân kia.”
“Năm năm Thất hoàng tử chưa từng hồi kinh, nay hồi kinh lại chờ lâu trong đêm khuya như vậy, không biết là dạng cố nhân nào được Thất hoàng tử ưu ái như vậy? Cảnh hết sức tò mò.” Dung Cảnh cũng không đứng dậy, nhẹ tay nắm tay Vân Thiển Nguyệt, cười nói.
“Vị cố nhân kia. . . . . . Đừng nói để cho Thiên Dật chờ nửa đêm, dù là một đêm cũng có thể.” Giọng nói róc rách buồn bã của Dạ Thiên Dật vừa chuyển, bỗng nhiên cười một tiếng nói: “Là ta gấp gáp rồi, ngày khác gặp cũng thế!” Dứt lời, hắn chắp tay với xe ngựa Dung Cảnh “Vậy liền lên đường Hồi kinh, Cảnh thế tử mời!”
Dung Cảnh cười nhạt “Thất hoàng tử, trước mời!”
“Vậy Thiên Dật sẽ khách khí, sau khi hồi kinh sẽ đi Vinh vương phủ bái tạ Cảnh thế tử đi xe mệt nhọc nghênh đón!” Dạ Thiên Dật nói.
“Thất hoàng tử khách khí!” Dung Cảnh giọng nói xa cách.
Dạ Thiên Dật xoay người đi về đội ngũ của mình, không lâu lắm, hắn phi thân lên ngựa, đoàn xe đi theo hắn rời đi.
Đội ngũ Dạ Thiên Dật đi xa, Huyền Ca hạ giọng hỏi “Thế tử?”
“Lên đường!” Dung Cảnh phân phó.
“Dạ!” Huyền Ca vung tay lên, Thanh Tuyền lập tức vung roi ngựa lên, xe ngựa đã dừng nửa ngày, quay đầu lại đi theo đoàn xe Thất hoàng tử trở về kinh thành.
Trong xe, Dung Cảnh nhét một thức vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Ngươi cầm lấy, đi lên núi Vân Vụ đi!”
“Đây là vật gì?” Vân Thiển Nguyệt cảm giác trong tay là một hộp gấm, nàng nghi ngờ hỏi.
“Dạ Minh Châu, ngươi dùng nó để đi đường.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, muốn nở nụ cười nhưng không cười nổi, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã sớm chuẩn bị xong? Thật sớm tới nơi này, căn bản là không muốn ta đi lên núi Vân Vụ sớm đúng không?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ngồi dậy, đưa tay đẩy rèm che ra. Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay kéo nàng, nàng quay đầu lại nhìn hắn, hắn thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ nương ngươi, bởi vì một câu nói của ta mà ngươi không đi sớm hơn, ta. . . . . .”
“Ngươi áy náy?” Vân Thiển Nguyệt chặn lời của hắn nhướng mày nói.
“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Vậy ngươi tự trách?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Không có!” Dung Cảnh vẫn lắc đầu.
“Vậy vì sao ngươi nói xin lỗi? Cảm thấy chuyện hôm nay ngươi đối với ta nói ra không đúng yêu cầu?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày lên cao.
“Không có!” Dung Cảnh lần nữa lắc đầu.
“Nếu không có, vậy ngươi muốn nói cái gì?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Dung Cảnh.
“Ta muốn nói ngươi lên núi cẩn thận chút, chớ bị mãnh thú ăn thịt. Thay ta vấn an mẫu phi, thuận tiện truyền một câu nói, bởi vì ta không thể làm cho nữ nhi bà đến gặp bà sớm trong ngày giỗ, ngày khác ta sẽ đến chịu đòn nhận tội.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt khóe miệng chợt co rút, nhắc nhở: “Dung Cảnh, đó là mẫu phi ta!”
“Tương lai cũng là của ta!” Dung Cảnh dõng dạc nói.
Uất ức trong lòng tản đi, Vân Thiển Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, liếc xéo Dung Cảnh “Ta làm sao không biết ngươi trừ độc miệng, nói lời ác độc, lòng dạ hiểm độc, đen phổi còn là bình dấm chua to đùng hẹp hòi?”
“Lúc này ngươi đã biết! Cho nên sau này nhất định không làm cho bình dấm chua bị đổ!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, nghĩ tới hắn cũng không hề biết đỏ mặt! Tách tay hắn ra, nhẹ giọng nói: “Cho dù qua hôm nay không gặp, đều ở trong một kinh thành, sớm muộn cũng sẽ gặp. Ngươi sẽ không nghĩ cả đời ta không thấy hắn sao!”
“Chỉ cần hôm nay. Chờ sau khi ngươi hồi kinh, ngươi bằng lòng gặp hắn cũng có thể đi gặp hắn!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Ta lên núi đây! Yên tâm, sẽ không bị mãnh thú ăn hết !” Vân Thiển Nguyệt bỏ lại một câu nói, mũi chân điểm nhẹ, giống như khói xanh bay ra buồng xe, nhẹ như không tiếng động bay về phía núi Vân Vụ.
Trong lòng nàng biết rõ, bởi vì hôm nay là giỗ của nương nàng, cho nên Dung Cảnh không muốn nàng gặp Dạ Thiên Dật hôm nay, càng không muốn nhìn thấy Dạ Thiên Dật ở trước phần mộ nương nàng trên núi Vân Vụ.
Dạ Thiên Dật không sớm không muộn, vừa vặn hôm nay hồi kinh lên núi Vân Vụ, chẳng lẽ trước kia nàng và hắn từng ước định gì sao? Bất kể trước kia có cái ước định gì, quan hệ của nàng và Dạ Thiên Dật như thế nào, hôm nay nàng mất đi trí nhớ, quên hết toàn bộ chuyện trước kia, cho dù có ước định cũng bởi vì nàng mất trí nhớ mà trở thành phế thải.
Hôm nay nàng thích Dung Cảnh. Nhớ được là ai đã nói một câu nói, khi ngươi thích một người, sẽ phải toàn tâm toàn ý thật tình thích một người, không nên chần chừ. Cho nên, nàng không cảm thấy hôm nay Dung Cảnh làm sai, hắn nói yêu cầu này, mới chứng minh hắn quan tâm nàng, mà nàng bởi vì thích hắn, cho nên cam tâm tình nguyện bị hắn quan tâm yêu cầu.
Trong xe ngựa, Dung Cảnh đưa tay kéo rèm, nhìn bóng dáng Vân Thiển Nguyệt biến mất trong đêm đen, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Thế tử, hàng năm không phải ngài đều lên núi vào một ngày này sao? Hôm nay chẳng lẽ ngài thật không đi? Một mình Thiển Nguyệt tiểu thư lên núi Vân Vụ, có thể gặp nguy hiểm gì hay không?” Huyền Ca lo lắng hỏi “Nếu không thuộc hạ đi theo?”
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Năm nay ta không cần lên núi rồi, ngươi cũng không cần đi theo. Hôm nay nàng đã khôi phục võ công, người bình thường không làm gì được nàng, sẽ không có nguy hiểm gì.”
Huyền Ca gật đầu, không hề nói nữa.
Dung Cảnh nhìn về phía Thất hoàng tử dẫn đầu đi trước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía núi Vân Vụ, khóe miệng hắn nhàn nhạt cong lên, màn che rơi xuống. Cuộc sống sau này còn rất dài, trước khi nàng khôi phục trí nhớ điều hắn có thểu làm chính là bắt rễ sâu trong lòng nàng, ai cũng không nhổ ra được. Dạ Thiên Dật cũng không được.
Dường như Dạ Thiên Dật cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay ngựa lại, đánh ngựa quay lại.
“Vì sao Thất hoàng tử quay lại?” Dung Cảnh đưa tay đẩy màn che ra, nhướng mày với Dạ Thiên Dật.
Dạ Thiên Dật vó ngựa không ngừng đi qua xe ngựa Dung Cảnh, giọng nói chứa một tia cấp bách “Cảnh thế tử đi trước, Thiên Dật đi một chút sẽ trở lại!”
“Hoàng thượng đã sớm nhận được tin tức nói đoàn xe Thất hoàng tử hồi kinh ở ngoài trăm dặm, hôm nay trì hoãn vào thành đã canh năm rồi, Thất hoàng tử từ Bắc Cương hồi kinh xa tới nghìn dặm, đi tới kinh thành người kiệt sức, ngựa hết hơi mới hoãn vào thành một chút có thể nói cho qua, nhưng nếu còn muộn nữa, sợ là hoàng thượng sẽ truy cứu nguyên do. Đến lúc đó Thất hoàng tử trả lời như thế nào? Dù sao đương kim Thánh thượng cũng không phải là dễ gạt.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
Dạ Thiên Dật chợt ghìm chặt cương ngựa.
Dung Cảnh để màn che xuống, không nói thêm lời nào.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Dạ Thiên Dật nhìn phương hướng núi Vân Vụ, dừng lại một lát sau đó chậm rãi quay ngựa lại đuổi theo đội ngũ.
Huyền Ca âm thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật. Kinh công của Thiển Nguyệt tiểu thư cao như thế mà cũng bị Thất hoàng tử phát hiện. Nếu không phải võ công của Thất hoàng tử cao cường như thế thì là hắn có linh cảm với Thiển Nguyệt tiểu thư, nghĩ tới không trách được thế tử đối với Thiển Nguyệt tiểu thư khẩn trương như thế, Thất hoàng tử quả nhiên cường đại.
Đội ngũ không xuất hiện bất kỳ biến cố, một đường đi về phía trước.
Dạ Thiên Dật ngồi trên lưng ngựa, ở trong bóng tối sắc mặt không thay đổi.
Dung Cảnh ngồi ở trong xe, màn che dày cộm nặng nề ngăn cách bóng đêm, trong bóng tối hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lụa mỏng nhợt nhạt cười, lẩm bẩm thấp đến không thể nghe nổi: “Vội vàng ngay cả mạng che mặt cũng quên, ngày mai xem nàng làm sao vào thành . . .”
Vân Thiển Nguyệt sau khi thi triển khinh công đi một đoạn đường, cảm giác trên mặt lạnh lẽo, đưa tay sờ, mới phát hiện đã quên che mặt rồi, nàng nghĩ tới may mắn là ban đêm, không ai thấy. Nhẹ giọng mắng Dung Cảnh một chút, thân thể dừng lại, xoay người lại nhìn, chỉ thấy xa xa có một đám đuốc soi đường, hiển nhiên chính là đội ngũ của Dạ Thiên Dật, nàng do dự một chút, cũng chưa mở lấy Dạ Minh Châu trong hộp gấm ra, mà lần mò bước đi lên trên núi.
Trước kia luyện bảnh lĩnh có thể nhìn vật hành động ở trong bóng tối giờ phát huy tác dụng, hơn nữa lúc này tinh lực trong cơ thể nàng dư thừa, võ công cao thâm, nhìn vật cũng không cần rõ ràng như người bình thường, cho nên mặc dù không cần Dạ Minh Châu cũng có thể dễ dàng lên núi. Vừa đi nàng vừa hừ nói: “Tên kia chuẩn bị Dạ minh châu cho nàng, quả thực làm điều thừa!”
Nhưng khi lên lưng chừng núi nàng liền không nghĩ như vậy rồi. Dưới chân núi sương mù loãng, cho nên ở trong bóng tối nàng cũng có thể hoàn toàn nhìn thấy mọi vật, nhưng đến sườn núi sương mù chợt dày lên, có thể nói đưa tay không thấy được năm ngón, hơn nữa đá lởm chởm, vách núi cao chót vót, hầu như nửa bước cũng khó đi. Nàng thổn thức một tiếng, mở hộp gấm, ánh sáng Dạ Minh Châu tràn ra, ba trượng quanh thân nàng sáng như ban ngày. Nàng yên lặng đọc một câu “Thu hồi những lời vừa nói, Dung Cảnh quả thực thật đáng yêu!”
Có Dạ Minh Châu chiếu sáng, mặc dù sương mù dày đặc, tốc độ lên núi của Vân Thiển Nguyệt cũng chợt tăng nhanh gấp đôi.
Mặc dù mây mù trên núi dầy đặc, nhưng cũng không làm cho người ta thấy khó chịu, ngược lại còn có một mùi thơm của hơi nước và sương mù rõ ràng. Vân Thiển Nguyệt nghĩ thiên nhiên quả nhiên là kỳ diệu. núi Vân Vụ (sương mù) hoàn toàn xứng đáng với cái tên này.
Núi cao ngàn trượng, Vân Thiển Nguyệt có công lực hộ thân, sau nửa canh giờ liền dễ dàng lên đỉnh núi. Đến chỗ đỉnh núi nàng mới nhớ tới mới chỉ nghe Vân vương gia và Vân lão vương gia nói mộ mẹ nàng chôn ở đỉnh núi, rốt cuộc nơi nào của đỉnh núi nàng cũng không hỏi, núi Vân Vụ lớn như vậy, hiện tại Dạ minh châu trong tay nàng chỉ có thể chiếu rọi ba thước xung quanh, phải tìm như thế nào?
Đang nàng khó khăn, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói vô cùng nhẹ hỏi thăm “Thiếu chủ lên núi rồi?”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, tiếng nói này là bí âm truyền đến tai nàng, nàng không nhận ra người nói chuyện ở vị trí nào, nhưng nghe tiếng là giọng nữ tử, nàng cũng không lập tức nói chuyện, nghĩ tới Thiếu chủ là gọi nàng sao?
“Thiếu chủ lên núi lạy tế hóa vàng cho chủ tử sao?” Giọng nói kia không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt trả lời liền nhẹ giọng hỏi.
Vân Thiển Nguyệt nghe được mẫy chữ lạy tế hoá vàng mã nghĩ Thiếu chủ đúng là nàng! Nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói cũng là nhẹ vô cùng “Ừ! Là ta!”
“Quả nhiên là Thiếu chủ!” Giọng kia dường như vui mừng, lúc này mở miệng không còn là truyền bí âm nữa, mà là tiếng nói từ phía trước truyền đến “Thuộc hạ đã nói sáng nay thiếu chủ chính là bận chuyện gì mới không lên núi, hiện tại nhất định sẽ lên, quả nhiên là ta nói đúng!”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn phía trước, sương mù nặng nề, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng cảm giác rõ có người đang đi về hướng nàng, nghe tiếng hiển nhiên còn không phải là một người, nàng đứng lại bất động, chờ người.
Không lâu lắm, có mấy người đồng loạt đi đến, vừa thấy được Vân Thiển Nguyệt liền quỳ xuống đất lễ bái “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ!”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ, nhìn đoàn người quỳ gối trước mặt nàng, tổng cộng bảy người, ba nam bốn nữ. Đều cực kỳ trẻ tuổi. Bảy người đồng thời mở miệng, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp, có thể thấy được mấy người cũng là người có võ công cao thâm. Nàng nhìn mấy người, trong lúc nhất thời có chút mộng mị.
“Thiếu chủ?” Mấy người đợi hồi lâu không nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không biết ứng phó tình hình như thế nào, mặc dù nàng biết trên núi Vân Vụ có bí mật, đã sớm chuẩn bị nhưng chưa từng nghĩ đến là loại tình huống này, nàng lấy lại bình tĩnh, đối diện tầm mắt của bảy người, không biết phải mở miệng thế nào.
Không đợi nàng mở miệng, chỉ nghe người ở giữa nói: “Thiếu chủ có thể nghi ngờ chúng ta là người nào, chúng ta phụng di mệnh của chủ tử sau một giáp đợi thiếu chủ ở chỗ này, từ nay về sau bảy người bọn ta chờ Thiếu chủ sai khiến!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía nữ tử nói chuyện kia, chỉ thấy trong mấy người, lớn tuổi nhất, nhưng thoạt nhìn cũng chưa đầy hai mươi, nghe tiếng thì người hỏi nàng trước đó chính là người này.
“Đám người thuộc hạ từ nay về sau đều đợi lệnh của Thiếu chủ, chết không chối từ!” Nữ tử kia vừa dứt lời, mấy người còn lại đều đồng loạt mở miệng mở miệng.