Beta: Leticia
Trong hồ nước nóng, hơi nước nồng đậm, một ao xuân sắc.
Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh hành hạ đến gần như bất tỉnh, cả người bủn rủn vô lực, trong lòng thầm mắng, hắn có chỗ nào không hiểu chứ? Tắm uyên ương này, hắn tắm đến bất diệt nhạc hồ (ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất), rõ ràng là hiểu rất rõ.
Thật sự không chịu nổi nữa, cánh tay mềm nhũn của nàng ôm lấy hắn, năn nỉ, “Dung Cảnh tốt, túng dục (buông thả dục vọng, không biết kiềm chế) quá độ không tốt cho thân thể……”
Dung nhan như ngọc vô song của Dung Cảnh ở trong hơi nước kiều diễm mà mị hoặc, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt mảnh mai không chịu nổi, dung nhan như hoa sen đang nở, kiều diễm mềm mại vô cùng, quyến rũ cực kỳ, như hoa đào vừa được nước mưa tẩy rửa, kiều diễm lấn át hết mọi cảnh sắc trong thiên hạ, hắn chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, thì liền không thể khống chế, đôi mắt bị dục hỏa bao phủ, tình ý nồng nàn, dán sát vào người nàng, giọng nói khàn khàn, “Sao ta lại không cảm thấy không tốt cho thân thể vậy?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy ánh lửa mạnh mẽ trong đôi mắt của hắn thì lập tức im bặt. Bộ dáng này của hắn đúng là sẽ không cảm thấy.
“Ta thích đến không biết mệt mỏi, không khống chế được, vậy phải làm sao bây giờ……” Dung Cảnh nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nhưng vẫn không phát ra tiếng. Nàng cũng không biết làm sao bây giờ, sớm biết thế này, thì sẽ khai trai. Khả năng của nam nhân, quả nhiên không thể hoài nghi, thật sự đáng sợ.
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhìn thật chăm chú, một lát sau, lại khẽ thở dài, “Ngày mai, nàng lại ngủ tiếp một ngày đi!”
Vân Thiển Nguyệt còn chưa mở miệng, thì tình triều của hắn đã phủ lên nàng.
Trăng núp sao trốn, bóng đêm càng dày, xuân sắc trong hồ nước nóng tràn lên một lần lại một lần.
Cho đến khi toàn thân Vân Thiển Nguyệt không còn cảm giác, cánh tay cũng không nâng nổi nữa, thì Dung Cảnh mới dừng lại, ôm nàng ra khỏi phòng tắm. Thân thể Vân Thiển Nguyệt vừa dính vào chăn đệm cẩm tú, thì lập tức ngủ đến thiên hôn địa ám.
Dung Cảnh nằm yên ôm nàng, nhìn thiên hạ ngủ đến hôn mê, mỗi một chỗ trên thân thể nàng đều trải rộng dấu hôn ngân của hắn, dưới ánh đèn trong phòng, lại như những đóa hồng mai, cả người nở ra kiều diễm, quyến rũ không gì sánh được. Hắn chỉ nhìn nàng, thì tâm đã được đổ đầy, cũng không chứa thêm những thứ khác được nữa.
Hắn không nói cho nàng biết, hắn chuẩn bị mười năm, nhưng thật ra, Dạ Thiên Dật cũng chuẩn bị mười năm. Trong tay của hắn ta cũng có một đại hôn như vậy. So với Dạ Thiên Dật, so với bất luận kẻ nào trong thiên hạ, hắn đã đủ may mắn. Trời cao hậu đãi hắn, cho nàng nằm trong lòng hắn như bây giờ.
Cả đời này, người quý trọng nhất, chỉ có duy nhất một mình nàng. Giang sơn cũng chỉ là hòn đá để có được nàng mà thôi.
Nhìn một lúc lâu, hắn chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo, xuống giường, đẩy cửa phòng ra.
“Thế tử!” Giọng nói của Thanh Thường vang lên.
“Nhìn nàng ấy, đừng để nàng ấy đá chăn bị lạnh, ta đến thư phòng.” Dung Cảnh căn dặn Thanh Thường.
“Dạ!” Thanh Thường lập tức lên tiếng.
Lúc này, Dung Cảnh mới đi đến thư phòng.
Một đêm này, thư phòng Vinh Vương phủ sáng đèn một đêm, mật hàm không xử lý mấy ngày liên tiếp bay vào Vinh Vương phủ như bông tuyết, sau khi được phê duyệt dưới bàn tay như ngọc vô song, lại bay ra ngoài như bông tuyết.
Ngày hôm sau, đúng như Dung Cảnh nói, Vân Thiển Nguyệt ngủ đúng một ngày. Khi nàng tỉnh lại, thì đã là ban đêm.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, trong phòng không có ai, nàng lười biếng đứng dậy, mở cửa phòng.
Lăng Liên và Y Tuyết nghe tiếng, liền lập tức đi tới, “Tiểu thư! Ngài mới thức sao?”
Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, gật đầu, “Ừ, Dung Cảnh đâu?”
Lăng Liên che miệng cười, trêu ghẹo Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, mỗi ngày, sau khi ngài thức dậy, câu nói đầu tiên luôn là tìm Cảnh Thế tử.”
Y Tuyết cũng lập tức cười chế nhạo Vân Thiển Nguyệt, “Đúng đó! Trong lòng tiểu thư, thì Cảnh Thế tử luôn quan trọng nhất.”
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn Lăng Liên và Y Tuyết một cái, rồi nói một cách đương nhiên: “Tất nhiên ta muốn tìm hắn.”
Lăng Liên vội vàng cười nói: “Cảnh Thế tử ở thư phòng ạ! Hôm qua, ngài ấy ở trong thư phòng một đêm, hôm nay lại ngồi một ngày, tiểu thư, nếu ngài còn chưa thức, ta thấy tối nay Cảnh Thế tử cũng sẽ ở trong thư phòng.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì nhíu mày, “Hắn vẫn ở trong thư phòng?”
Lăng Liên gật đầu, “Dạ!”
“Rất nhiều việc sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Lăng Liên lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Chúng nô tỳ không biết, mấy ngày nay, Cảnh Thế tử không xử lý chuyện gì, chắc công việc đã chồng chất rất nhiều rồi! Huống chi, hôm qua đã nạp hỷ hạ sính rồi, cũng thương định hôn kỳ xong, Cảnh Thế tử cũng phải chuẩn bị!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Ta đi xem một chút.”
Hai người lập tức nhường đường, Vân Thiển Nguyệt đi đến thư phòng của Dung Cảnh.
Đi tới cửa thư phòng, Vân Thiển Nguyệt vừa vươn tay muốn đẩy cửa phòng ra, thì cửa phòng đã được mở ra từ bên trong, Dung Cảnh đứng ở cửa, mỉm cười hỏi nàng, “Thức rồi sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn kỹ hắn một cái, thấy sắc mặt của hắn có vẻ mệt mỏi, nàng nhíu mày, “Từ đêm qua đến hôm nay, chàng chưa từng nghỉ ngơi sao?”
Dung Cảnh vươn tay xoa trán, “Cũng không phải quá mệt. Đói bụng chưa? Chúng ta trở về ăn cơm.”
Vân Thiển Nguyệt bước vào trong nhìn lướt qua, thấy trên bàn có một đống lớn mật hàm, tấu chương, ..v..vv…, nàng thu hồi tầm mắt, kéo tay hắn xuống, rồi vừa dùng tay của mình xoa trán cho hắn, vừa nói: “Ngày mai, chàng đừng làm ta mệt đến không dậy nổi giường nữa, ta giúp chàng. Vốn chính là chuyện của hai người, sao có thể để một mình chàng làm được?”
Dung Cảnh cười khẽ, vươn tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, ngửi hương thơm trên thân thể nàng, thấp giọng nói: “Nhưng ta không nhịn được muốn khiến nàng mệt, vậy phải làm sao bây giờ? Ta muốn nàng không dậy nổi giường, làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, căm phẫn nói một câu, “Chàng không thể chịu đựng một chút sao?”
Dung Cảnh lắc đầu, “Ta cũng muốn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được.”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, “Nếu không, ta về Vân Vương phủ ở?”
“Không được!” Ngay lập tức, Dung Cảnh phản đối, ôm Vân Thiển Nguyệt thật chặt không buông tay, “Nàng ở đây, ta còn nhớ nàng đến như vậy, nếu nàng không ở đây nữa, vậy chẳng phải ta phải dọn nhà đến Vân Vương phủ sao?”
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn trời.
Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, nắm tay nàng đi về phòng, dường như cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ khi mình dính Vân Thiển Nguyệt như thế, nên thấp giọng nói: “Ta sẽ tận lực khắc chế một chút!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, chỉ cần chàng khắc chế thì được rồi. Nếu không, ngày nào cũng ngủ mê man như vậy, thì cái gì nàng cũng không cần làm.
“Nhưng Duyên thúc thúc nói, mới được nếm mỹ vị, thì thực tủy biết vị (ăn đến tận xương mới biết vị của nó, ý là, đã nếm thử qua một lần, lại còn muốn nếm thêm một lần nữa) là đương nhiên, mặc dù sẽ mệt mỏi, nhưng trong thời gian ngắn, thì cũng sẽ không thương thân, muốn ta không cần phải quá khắc chế, bồi bổ nhiều thêm cho nàng một chút. Thân thể của nàng quá yếu.” Giọng nói của Dung Cảnh lại biến đổi.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì mắt trợn trắng, nói đầy ảo não: “Rốt cuộc cha ta có bao nhiêu già mà không kính vậy?”
Dung Cảnh cười khẽ.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, cũng thấy hơi buồn cười.
Hai người về phòng, Thanh Thường đã dọn xong bữa tối. Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt không đợi Dung Cảnh nói chuyện, liền kéo hắn lên giường, Dung Cảnh cười nhìn nàng một cái, ngoan ngoãn nằm lên giường. Nhưng lại không ngủ, mà ánh mắt ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt ra lệnh cho hắn, “Ngủ.”
Dung Cảnh lắc đầu, “Không ôm nàng, ta không ngủ được.”
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở bên giường, vươn tay che mắt Dung Cảnh, “Ta đã ngủ một ngày một đêm rồi, đã không còn buồn ngủ nữa, chàng ngủ trước đi.”
Dung Cảnh vươn tay vòng qua thắt lưng của nàng, ôn nhu nói: “Nàng không ngủ, thì cũng lên nằm với ta.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dáng dính người của Dung Cảnh, như một đứa trẻ đang đòi kẹo, chỗ nào còn hình tượng như thi như họa, như đám mây trên cao trong ngày thường nữa. Nàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chỉ có thể leo lên giường lần, mặc hắn ôm nàng ôm vào lòng.
Dung Cảnh đúng thật hơi mệt, nên không bao lâu, thì cơn buồn ngủ đánh tới, ngủ mất.
Vân Thiển Nguyệt nằm yên trong lòng hắn, nhìn khuôn mặt của thật hắn chăm chú. Mấy ngày nay đều sống trong ôn nhu tràn đầy, hạnh phúc lại càng ngày càng muốn tràn ra. Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có được hạnh phúc như vậy, nhưng hôm nay, nàng cảm nhận được hạnh phúc, hơn nữa vẫn muốn kéo dài tiếp, kéo dài đời đời kiếp kiếp, nàng cũng cam nguyện bị hắn vây trong nhu tình.
Mặc dù có một vài chuyện, nàng không có tiếp xúc, nhưng vẫn có thể cảm giác được, hắn đang chắn tất cả mưa gió ở ngoài cửa, một mình đứng chắn ở phía trước.
Sao nàng có thể nhẫn tâm để hắn mệt mỏi như thế được? Chuyện hạnh phúc, vốn chính là chuyện của hai người.
Vân Thiển Nguyệt kéo tay của Dung Cảnh ra, chuẩn bị đứng dậy, nhưng người vốn đã ngủ say lại lập tức ôm chặt nàng, giọng nói mang theo cơn ngái ngủ nồng đậm: “Chỗ nào cũng không cho phép đi.”
“Ta thấy trong thư phòng của chàng còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, ta đi xử lý giúp chàng, dù sao ta cũng không ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt dán vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Dung Cảnh, hạnh phúc là chuyện của hai người, ta không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hy sinh của một mình chàng. Chàng mệt mỏi, thì ta cũng sẽ đau lòng.”
Bỗng nhiên, đôi mắt đang nhắm của Dung Cảnh liền mở ra.
Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng với hắn, “Chàng không ngủ một mình được sao?”
Dung Cảnh lắc đầu, ôm nàng không nhúc nhích, Vân Thiển Nguyệt thấy, thì nhìn hắn một cách bất đắc dĩ, dường như hắn lại cười khẽ, phân phó ra bên ngoài, “Thanh Thường, lấy những chuyện còn chưa xử lý xong trong thư phòng lại đây.”
“Dạ, Thế tử!” Thanh Thường lập tức lên tiếng.
“Sao lúc chàng bỏ ta lại, một mình trốn trong thư phòng, lại để mặc cho ta ngủ được? Bây giờ đến lượt chàng, thì lại thay đổi rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh đầy bất mãn.
Dung Cảnh lại nhắm mắt lại, thì thầm, “Nàng ngủ rất say, kêu cũng không tỉnh. Nàng ở bên cạnh ta, thì ta sẽ bị phân tâm.”
“Bây giờ ta đang rất tỉnh táo, chàng cũng không sợ ta sẽ bị phân tâm sao?” Vân Thiển Nguyệt trừng hắn.
Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, “Không sợ, nàng phân tâm mới tốt. Vậy ta cũng sẽ không ngủ……”
Gương mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, tất nhiên cũng biết hắn đang nói đến chuyện gì, cầm một cái khăn vuông, trùm lên trên mặt của hắn, cảnh cáo: “Bây giờ, chàng ngủ ngay lập tức cho ta, không cho phép nói nữa.”
Dung Cảnh “A” một tiếng, thông minh, nhắm mắt lại ngủ.
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn.
Một lát sau, Thanh Thường mang mật hàm và tấu chương trong thư phòng đến. Cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, rồi rất chu đáo, mang một cái bàn đến, đặt bên giường, để cho Vân Thiển Nguyệt dễ làm việc, lại đặt mật hàm và tấu chương lên bàn, rồi mới lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, không kéo cánh tay đang đặt bên hông nàng của Dung Cảnh ra được, nên chỉ có thể để cho hắn ôm hông của nàng, nàng mở mật hàm ra.
Đây không phải lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Mặc Các, nhưng lại là lần đầu tiên xử lý mật hàm Mặc Các.
Từ sau khi Thái hậu băng thiên (mất), nàng chăm sóc Dạ Thiên Tứ, lại đợi nương nàng tới để giải trừ hôn ước, mấy ngày nay, lại cùng với Dung Cảnh, vành tai tóc mai chạm vào nhau, gần như đã lâu rồi, nàng không chú ý đến chuyện xảy ra bên ngoài, hôm nay mới phát hiện, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, thiên hạ lại có một trận biến hóa phong vân. Giấu ở sau lưng những chuyện như, ba nước tự lập, Thiên Thánh lui một bước để cầu hòa bình, chính là càng ngày càng nghiêm trọng.
Ở Nam Cương, sau khi Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn viên phòng, đã bắt tay chuẩn bị các nghi thức đại hôn. Chính quyền của Nam Cương được củng cố, đồng thời, cũng đang chuẩn bị luyện binh. Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn lại ban xuống một loạt chính sách an dân hưng bang (dân chúng an cư lạc nghiệp, nước nhà hưng thịnh), thu được hiệu quả và lợi ích rõ rệt.
Ở Nam Lương, Tần Ngọc Ngưng lại xuất hiện trong quân cơ đại doanh ở Ma Lộc Sơn, hỏa thiêu lương thảo của doanh trại, nhưng cọc ngầm bố trí cũng bị phá hủy sạch sẽ, mặc dù Nam Lương bị thương, nhưng cũng vẫn bảo vệ được căn cơ của quân cơ đại doanh, cũng xem như trong họa gặp phúc. Nghe nói, ngày thứ hai sau khi quân cơ đại doanh gặp chuyện không may, Hoàng đế Nam Lương giận dữ, hạ sát lệnh trị tội Tần Ngọc Ngưng. Xuất động ẩn vệ của hoàng thất Nam Lương, truy tìm tung tích của Tần Ngọc Ngưng.
Trong lúc Cố Thiếu Khanh đang dưỡng thương, vẫn không đi lại được, cuối cùng, khiến cho chư vị Hoàng tử Nam Lương không ngồi yên được, rối rít đi đến quân cơ đại doanh ở Ma Lộc Sơn thăm. Trong thời gian ngắn, quân cơ đại doanh đón tiếp khách tới thăm như nước thủy triều. Cố Thiếu Khanh thì ai đến cũng không từ chối, đều gặp mặt đón tiếp.
Đêm 30 trừ tịch đó, năm vị Hoàng tử phát động binh biến. Bị Cố Thiếu Khanh đánh bại trong một lần hành động, Nam Lương Đế ngồi trên ghế rồng, cả đầu ngón tay cũng không động đậy, ánh mắt cũng không nháy. Sau đó, hai vị Hoàng tử tự vẫn, ba vị Hoàng tử bị giam cầm.
Trong nháy mắt, triều cục Nam Lương chấn động, nhưng chỉ qua một ngày thì liền ổn định triều cục. Lần này loạn ở Nam Lương được gọi là “Ngũ tử binh biến” (binh biến của 5 người con trai). Quét sạch triều cục Nam Lương hoàn toàn, thanh trừ những kẻ có dị tâm, củng cố chính quyền của Tân Đế. Giang sơn của Tân Đế Nam Lương được hoàn toàn củng cố.
Tây Duyên lại xảy ra một chuyện, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trong bữa tiệc đêm giao thừa, một đôi hoa tỷ muội trong phủ đệ của một vị đại thần Tây Duyên tự tiến cử xin Tân hoàng cho được hầu hạ, nguyện ý cùng hầu một chồng. Đôi hoa tỷ muội này có danh tiếng rất lớn ở Tây Duyên, cũng xinh đẹp có tiếng trong thiên hạ. Trên giang hồ truyền lưu một quyển sách viết tay “Hồng nhan lục”, trong đó, đôi hoa tỷ muội này cũng có tên trong danh sách.
Mỹ nhân tự tiến cử hầu hạ, còn một lần hai người, có thể thấy, Tây Duyên Nguyệt có phúc đến mức nào, khiến người khác ao ước đến mức nào. Nhưng đáng tiếc, dường như vị Tân Đế này lại không hiểu phong tình, không đồng ý không nói, mà còn nhân tiện chỉ hôn cho hai vị mỹ nhân. Hai vị mỹ nhân cũng là hai cô gái cương liệt, nên liền rút kiếm tự vẫn ngay tại chỗ. Không chỉ khiến cho Tân Đế Tây Duyên bị kinh ngạc, mà quần thần cũng đều kinh hãi.
Đang khi mọi người đều cho rằng hai mỹ nhân sẽ hương tiêu ngọc vẫn, thì Tây Duyên Nguyệt lại ra tay đánh bay bảo kiếm. Quần thần thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Tân Đế đã hồi tâm chuyển ý, nguyện ý thu hai nàng, nhưng hắn ta lại vung tay lên, đưa hai mỹ nhân vào am ni cô, xuất gia.
Chuyện này khiến cho trên dưới Tây Duyên đều chấn động.
Thái tử về nước, Tân Đế lên ngôi, Tây Duyên Nguyệt đã ở Tây Duyên hơn mấy tháng. Văn võ đại thần trong triều đều nhắc Thái tử nạp phi ngoài sáng trong tối không biết bao nhiêu lần, đến khi Tân hoàng lên ngôi, thì lại khuyên lập hậu hoặc nạp phi, dù không lấp đầy hậu cung đang trống không, không nhiều người hầu hạ, thì cũng phải đưa vào một vị mỹ nhân, nhưng đáng tiếc, vị Tân Đế này vẫn thờ ơ.
Hôm nay lại lãnh tình đưa hai vị mỹ nhân đi xuất gia, tâm của mọi người đều thấy lạnh, cùng suy đoán, Tân Đế có thích nữ tử không? Hoặc đã từng trải qua chuyện tình cảm, nên khiến cho hắn không thể cưới nữ tử? Trong nháy mắt, quần thần trên dưới cả Tây Duyên đều lo lắng bất an.
Các đại thần lo lắng, nhưng Tây Duyên Nguyệt lại như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục vào triều, hạ triều, xử lý triều chính, trong khoảng thời gian ngắn, Tây Duyên được hắn thống trị ngay ngắn rõ ràng, quốc thái dân an.
Những điều này chỉ là những chuyện phát sinh bên ngoài. Trong bóng tối, ba nước âm thầm liên minh, tăng binh, biên cảnh của ba nước thường có dấu hiệu điều động binh mã, thỉnh thoảng xung đột, rồi lại biến mất trong nháy mắt. Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Tây Duyên Nguyệt, Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn, bao gồm Nam Lăng Duệ đang sắm vai Ngọc Tử Tịch ở Vân Vương phủ hiện nay, cùng với Dung Cảnh, mỗi người góp một tay, đều không nhàn rỗi.
Mặc dù các quốc gia đều có biến động, nhưng thật ra, động tác lớn nhất lại thuộc về Thiên Thánh.
Sau khi ba nước tự lập, Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm lui một bước, nhưng lại một người tập hợp nhân tài điều binh, một người lại chuẩn bị lương thảo. Trong mấy ngày ngắn ngủi cũng đã tụ tập đầy đủ trăm vạn nhân mã, lương thảo.
Sĩ tử vừa tham gia khoa cử vừa rồi, mặc dù, hôm đó bị sự kinh tài tuyệt diễm của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt làm khâm phục, nhưng vẫn bị hai người này thu nạp một phần. Hơn nữa, đều nhanh chóng được trọng dụng, lại do Thương Đình đứng đầu một bang triều thần mới.
Còn Dung Cảnh thì, thoạt nhìn mấy ngày nay không làm gì, nhưng trên thực tế, lại có động tác lớn hơn so với bất kì ai khác, chỉ là đều được chôn quá sâu mà thôi. Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm chỉ có thể khống chế một triều cục, một góc thiên hạ, nhưng mà từ trên mật hàm của Mặc Các, thì lại có thể thấy được, hắn khống chế đại cục của cả thiên hạ.
Lương thảo, binh lược, muối đường, mỏ thiết, cửa hàng, ngân trang, đất đai, ..v..vv…, chỉ cần là những chuyện liên quan đến dân sinh và sinh kế của dân chúng, hắn đều nắm toàn bộ trong lòng bàn tay, đều chi phối và điều động.
Vân Thiển Nguyệt xem mật hàm Mặc Các, trong lòng cảm thán, nếu trước kia không tin Dung Cảnh có tay mắt thông thiên, thì hôm nay nàng đã tin. Nam nhân này vẫn luôn có thể làm được những chuyện mà người thường không thể làm.
Vừa cảm thán, vừa chọn lựa những chuyện mà nàng có thể xử lý, rồi phê duyệt từng cái.
Trời vừa sáng, ngoại trừ mấy quyển mật hàm viết chuyện quan trọng, thì số còn lại đều được nàng xử lý xong xuôi. Nàng thấy Dung Cảnh còn chưa thức, nên liền cầm lấy mấy quyển mật hàm vẫn chưa phê duyệt lên để xem kỹ lại.
Sau khi xem đi xem lại hai lầm, nàng mới phát hiện, thì ra, ngoại trừ Mặc Các ra, còn có một cỗ thế lực cường đại đang âm thầm đối nghịch với Mặc Các của Dung Cảnh. Cỗ thế lực này rất bí ẩn, như nước sâu, gần như khiến cho người khác không cảm giác được, nhưng mỗi lần đều ngăn cản Dung Cảnh vào lúc quan trọng, khiến cho có một số việc của hắn bị gặp khó khăn mà phải thu tay lại.
Hai cỗ thế lực lớn như một cái bánh rán, hắn lật qua, người kia lại lật lại.
Đôi chân mày của Vân Thiển Nguyệt nhăn lại, nghĩ tới, thiên hạ còn ai có thể âm thầm phân cao thấp với Dung Cảnh như thế đây? Dạ Thiên Dật? Nghĩ đến Dạ Thiên Dật, nàng liền lắc đầu. Chuyện của Dạ Thiên Dật, nàng không dám nói biết rõ toàn bộ, nhưng cũng biết được bảy tám phần. Căn cơ của Dạ Thiên Dật không sâu như vậy.
Ngọc Tử Thư? Cũng không, thế lực của Tử Thư ở Đông Hải, sẽ không trải rộng dày đặc ở Thiên Thánh như vậy.
Như vậy còn ai? Dạ Khinh Nhiễm? Có phải hắn ta không? Hay Dạ Khinh Noãn?
Nàng đang suy nghĩ, thì Dung Cảnh thức dậy, mở mắt, thấy nàng đang cau mày, cánh tay hắn động đậy, giọng nói khàn khàn mới thức, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Ai đang âm thầm đối nghịch với chàng?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi hắn.
Đuôi lông mày của Dung Cảnh khẽ nhúc nhích, nhìn thoáng qua quyển tập trong tay nàng, “Nàng nhìn ra sao?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, mặc dù chôn rất sâu, nhưng còn không che giấu diếm được ánh mắt của nàng. Lúc đầu thì không nhìn ra, chỉ cảm thấy có cái gì đó không đúng, mà Dung Cảnh thì luôn không cho phép có chuyện gì không đúng tồn tại, cho nên, nàng lại nhìn kỹ hai lần, liền phát hiện ra.
“Thiên Long Dạ thị.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Dạ Thiên Dật?”
Dung Cảnh lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, “Có phải Dạ Thiên Dật không thì chưa biết.”
Chân mày của Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt, “Chẳng lẽ là Dạ Khinh Nhiễm? Thiên Long Dạ thị nằm trong tay Dạ Khinh Nhiễm sao? Lão hoàng đế không giao Thiên Long cho Dạ Thiên Dật ư? Hắn ta không phải là Hoàng thượng mà lão ta chỉ định sao?”
“Chỉ định mà thôi. Không nhất định chính xác. Nếu hắn ta là Tân hoàng, thì sao lại có Dạ Thiên Tứ được?” Dung Cảnh nói.
Trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt liền trầm mặc.
Dung Cảnh vươn tay, rút mật hàm ra khỏi tay nàng, kéo nhẹ nàng một cái, thân thể của nàng bị kéo vào trong lòng hắn, hắn dùng chăn choàng lên vai nàng, ấm giọng nói: “Có ta ở đây, không cần nàng sầu lo.”
Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, “Ừ” một tiếng.
“Ngủ đi!” Dung Cảnh vươn tay vỗ nàng.
Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy hơi mệt chút khi thức cả đêm, nên nhắm mắt lại ngủ.
Dung Cảnh thấy nàng liền ngủ say chỉ trong nháy mắt, thì vươn tay cầm lấy những quyển mật hàm đã được nàng lựa để lại, nhìn thoáng qua, cầm lấy bút phê duyệt xong, lại cầm những quyển mà nàng đã phê duyệt, nhìn lại một lần, rồi phân phó Thanh Thường mang mật hàm ra ngoài.
Thanh Thường cầm mật hàm đi tới cửa, mới nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nhắc nhở: “Thế tử, đã qua bảy ngày rồi, hôm nay, ngài phải lâm triều.”
Dung Cảnh gật đầu, lúc này, Thanh Thường mới ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng ngoài cửa sổ đã khẽ chiếu vào, Dung Cảnh cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang nằm trong lòng, trong mắt tràn ra cảm xúc lưu luyến, không nhịn được, liền cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, người trong lòng bị quấy rầy, liền bất mãn “Ưm” một tiếng, lập tức, tâm thần hắn rung động, lại càng không muốn rời khỏi.
Cuối cùng, Vân Thiển Nguyệt bị đánh thức, đôi mắt mở ra một khe nhỏ, nhìn Dung Cảnh, lẩm bẩm: “Hôm nay, chàng phải thượng triều sao?”
“Không muốn đi.” Dung Cảnh hôn nàng.
Trong đầu Vân Thiển Nguyệt nhớ tới một câu thơ “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử Quân vương bất tảo triều.” (*), nhìn Dung Cảnh, cơn buồn ngủ cũng bớt một chút, hơi buồn cười.
(*) Đây là một câu trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Đêm xuân ngắn ngủi, trời lại sáng, từ đó Quân vương không vào triều
“Có mệt không?” Dung Cảnh nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, nghĩ tới, chàng quấy rầy ta như vậy, ta ngủ được tiếp mới lạ?
Dung Cảnh nhìn nàng chăm chú một lát, rồi liền lật người, đặt Vân Thiển Nguyệt ở phía dưới, vừa hôn nàng, vừa nói: “Không ngủ được, vậy chúng ta làm chuyện khác đi……”
Hắn vừa dứt lời, thì cái áo mỏng của Vân Thiển Nguyệt đã bị cởi ra, trong rèm lụa bị hắn đốt lên xuân sắc nồng đậm.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, không biết có phải loài động vật gọi là nam nhân này vừa mới nếm thử thức ăn mặn, thì đều có khả năng như vậy hay không?
Sau một phen mây mưa, Vân Thiển Nguyệt mệt mỏi nên ngủ mất, Dung Cảnh lại ý do vị tẫn (thỏa mãn) rời giường lên triều. Lâm triều ngày hôm nay, chắc chắn hắn sẽ bị trễ giờ.
Dạ Thiên Dật thấy Dung Cảnh rạng rỡ, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, thì sắc mặt hắn âm trầm.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh đến mấy lần, ánh mắt cũng âm trầm.
Lâm triều ngày đầu tiên sau khi nghỉ phép bảy ngày, quần thần đều hơi phân tâm. Hiển nhiên, Dạ Thiên Dật cũng không có tâm tình gì, nên liền xử lý nhanh một vài tấu chương, rồi bãi triều.
Sau khi bãi triều, mọi người đều đi đến điện Nghị Sự, nhưng Dung Cảnh lại không đi đến điện Nghị Sự, mà lại đi thẳng ra ngoài cung.
“Cảnh Thế tử!” Dạ Thiên Dật kêu Dung Cảnh.
Dung Cảnh dừng bước, xoay người lại, nhàn nhạt hỏi Dạ Thiên Dật, “Nhiếp Chính Vương có chuyện gì?”
“Cảnh Thế tử đừng quên ngươi là Thừa tướng phụ chính.” Dạ Thiên Dật nhắc nhở Dung Cảnh, ý rõ trong lời.
Dung Cảnh khẽ mỉm cười, “Tất nhiên, Cảnh không dám quên, chuyện hôm qua đã xử lý xong, trong ba tháng tới, ta muốn bắt tay vào chuẩn bị đại hôn. Nhiếp Chính Vương thông cảm cho ta một chút. Nếu không được, thì Cảnh chỉ có thể xin Nhiếp Chính Vương tìm hiền thần khác để thay thế vị trí của ta.”
Dạ Thiên Dật mấp máy đôi môi mỏng, nhưng lại không thể nói gì.
Dung Cảnh xoay người lại, đi tiếp ra ngoài cung. Cây trúc tía được thêu hai mặt trên cẩm bào màu trắng nguyệt nha ở dưới nắng sớm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cộng với dáng đi thanh tao lịch sự của hắn, lại như đang tranh với mặt trời mà phát sáng.
Dạ Khinh Nhiễm đứng bên cạnh Dạ Thiên Dật, thấy thân ảnh Dung Cảnh đã biến mất, hắn trầm giọng nói: “Hôm qua Khinh Noãn không nhìn ra được sơ hở gì từ trên người Ngọc Tử Tịch, nhưng muội ấy vẫn cảm thấy Ngọc Tử Tịch có gì đó là lạ.”
Dạ Thiên Dật không nói chuyện.
Dạ Khinh Nhiễm lại nói: “Chúng ta luôn tin tưởng Khinh Noãn, trời sinh muội ấy đã cảnh giác, có thể nhìn ra những chuyện mà người khác không thể nhìn ra.”
Dạ Thiên Dật vẫn trầm mặc.
Dạ Khinh Nhiễm nói hai câu, nhưng vẫn không thấy Dạ Thiên Dật lên tiếng, hắn cau mày, “Hắn ta và tiểu nha đầu là ván đã đóng thuyền, Dạ Thiên Dật, ngươi vẫn không thể buông tay sao?”
Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tia máu ẩn chứa trong mắt hắn ta vẫn có thể bị hắn thấy rõ ràng, hắn nhàn nhạt nhướng mày, “Mặc dù ván đã đóng thuyền, thì ngươi có thể buông tay không?”
Lập tức, Dạ Khinh Nhiễm mất tiếng.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, mà xoay người đi vào điện Nghị Sự.
Dạ Khinh Nhiễm đứng một mình ngoài điện Nghị Sự, tia nắng sớm chiếu vào trên người hắn, cẩm bào màu sậm của hắn lại càng tối hơn. Đứng yên một lúc, hắn cũng xoay người đi vào điện Nghị Sự.
Dung Cảnh ra khỏi cửa cung, trực tiếp lên xe ngựa về phủ.
Vân Thiển Nguyệt ngủ nửa ngày, thức dậy, thì lại thấy Dung Cảnh ngồi ở đầu giường, đang cầm trong tay một quyển sách, lật xem, nàng sửng sốt một chút, rồi hỏi: “Chàng thật sự không lên triều sao?”
“Đi rồi mới về!” Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng rõ, nàng bĩu môi, “Dung công tử, ngài thật sự càng ngày càng không xem chức vị Thừa tướng là gì.”
“Chỉ có thể nói rõ mị lực của Thiển Nguyệt tiểu thư quá lớn.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt giận liếc hắn một cái, trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp.
Dung Cảnh dán lại, ôn nhu nói: “Hôm nay, giá y (áo cưới) mới đưa tới phủ, nàng có muốn xem không?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, lập tức quay người lại, nhìn về phía Dung Cảnh, “Giá y?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, “Giá y của nàng.”
“Sao nhanh vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Mất hết nửa năm, hôm qua mới xong, hôm nay liền đưa tới, cũng không tính là nhanh.” Dung Cảnh lại ấm giọng hỏi ý kiến của nàng, “Có muốn xem không?”
“Tất nhiên!” Vân Thiển Nguyệt liền ngồi dậy, lưu loát mặc quần áo.
Dung Cảnh vươn tay, đè tay nàng lại, ôn nhu nói: “Ta kêu Thanh Thường mang giá y tới. Nàng còn phải mặc thử, không cần mặc quần áo.”
Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ lại, thì thấy cũng đúng, cầm quần áo ném qua một bên, rồi ôm chăn chờ. Nàng muốn xem giá y của nàng như thế nào. Không có một ai, không có một cô gái bình thường nào không mong đợi giá y của mình cả.
Dung Cảnh phân phó một câu với bên ngoài, Thanh Thường vui mừng đáp một tiếng, không lâu sau, liền bưng một cái khay đi đến, bên trên có một bộ giá y được xếp ngay ngắn, vừa bước đến gần, thì thấy trong tay nàng như ôm một ngọn lửa, rực rỡ như hoa mới nở.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng lên.
Dung Cảnh nhận lấy cái khay, Thanh Thường vui mừng lui xuống, hắn cầm giá y lên, dùng giọng thật dịu dàng, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ta mặc giúp nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn giá y được giơ ra, như đám mây đỏ kéo dài đến chân trời, gấm vóc hoa lệ, tươi đẹp rực rỡ, lụa mỏng bao quanh ngọc trai, được tỉ mỉ nối liền giữa các khoảng trống trên vải gấm. Một bộ giá y như vậy, không phải có thể làm được trong một sớm một chiều. Nàng giương mắt nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh cười dịu dàng với nàng, màu đỏ rực rỡ như lửa phát ra ánh sáng, chiếu lên dung nhan như ngọc vô song của hắn, khiến cho dung nhan này, trong nháy mắt, đều làm cho trời đất mất hết màu sắc. Nàng gật đầu, vươn cánh tay ra.
Dung Cảnh mặc vào cho nàng.
Mặc giá y vào, vốn dung nhan của Vân Thiển Nguyệt đã thanh lệ thoát tục, trong thoáng chốc lại thay đổi, trở nên tuyệt sắc diễm quan thiên hạ (xinh đẹp đứng đầu thiên hạ).
Dung Cảnh nhìn nàng, hô hấp cứng lại, không thể khống chế mà nghiêng người về phía trước, giá y đỏ thẫm trải rộng ra trên đệm gấm thêu đám mây, mây mưa buổi sáng vừa mới ngừng, mây mưa buổi trưa lại tới.
Mặt trời trốn vào tầng mây, bức rèm che xanh biếc che đi một màn xuân ý.