Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở điện Nghị sự lật xem một đống tấu chương chồng chất bày trên bàn của Dung Cảnh, cơ hồ toàn bộ đều là về chuyện Sở phu nhân dẹp loạn Tây Duyên, dùng hết các loại xúc động phẫn nộ mà trình bày Sở phu nhân có thể sẽ mang đến tai họa. Nhìn những tấu chương này, dường như trong mắt bọn hắn, một nữ nhân lập tức có thể phá vỡ thiên hạ, nàng có chút buồn cười, lại có chút im lặng.
Mặc dù trong tấu chương bọn hắn nói đến Sở phu nhân là có rắp tâm khác, nhưng nếu thật sự như thế, bọn hắn lại có thể làm gì? Sở phu nhân đều có quan hệ với Nam Cương, Nam Lương, Tây Duyên, bọn hắn nói muốn lấy mạng của nàng là có thể lấy? Chuyện cười!
Hôm nay tảo triều còn dài hơn so với ngày biết được Tây Duyên Nguyệt đăng cơ mắc cạn. Đã vang lên tiếng báo buổi trưa, mọi người còn chưa trở lại.
Vân Thiển Nguyệt buông một bản tấu chương cuối cùng xuống, ra khỏi Tây Noãn Các. Người canh giữ ở cửa đại điện Nghị sự thấy nàng đi ra đều tự động lui ra. Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng tốt, ấm ấm áp áp, thậm chí có chút ít xuân ý, nàng tựa người trên khung cửa, thần thái có chút lười nhác thanh thản.
Hiện tại loạn Tây Duyên đã dẹp, Tây Duyên Nguyệt nên danh chính ngôn thuận đăng cơ chứ? Bây giờ hắn là nơi dân tâm hướng về, lại không cản trở gì. Thật đúng là sẽ trở thành Tây Duyên Vương chính thức.
Nàng nhắm mắt lại, nghĩ đến lại được giải quyết một việc, lúc này tính toán của Dạ Thiên Dật thất bại, không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào.
Qua một lúc lâu, quần thần đi ra từ Kim điện, một bộ phận trọng thần đi tới điện Nghị sự.
Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân mở to mắt, thấy Dạ Thiên Dật đi trước mọi người, trên mặt không biểu tình. Dung Cảnh đi sau hắn, đi lại trước sau như một, nhẹ nhàng, chậm chạp, ưu nhã. Đức Thân vương, Hiếu Thân Vương mặt già ngưng trọng, Dạ Khinh Nhiễm chính trực nhìn thẳng nàng, trong mắt hiện lên khó hiểu, tuy Lãnh Thiệu Trác cực lực khắc chế, nhưng con mắt vẫn khó dấu sắc vui mừng, sắc mặt của trọng thần còn lại đều treo vẻ cẩn thận cùng sầu lo.
Đến cửa, Dạ Thiên Dật dừng bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Sao lại ra đây?” Dung Cảnh tiến lên một bước, giữ chặt tay Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng hỏi thăm.
“Lâu không thấy chàng trở về, liền đi ra phơi nắng.” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhàng với Dung Cảnh.
“Hôm nay dù mặt trời ấm, nhưng sắc trời vẫn còn lạnh. Vào đi thôi!” Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào bên trong.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu.
Lúc này Dạ Thiên Dật lên tiếng, “Nguyệt nhi, nàng có biết Sở phu nhân không?”
Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại một chút, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay hắn nói chuyện cùng nàng từ lúc nàng nổi giận hủy kim tọa, nàng không chút để ý nói: “Gặp qua một lần.”
Quần thần cả kinh, đều nhìn nàng.
“Lúc nào?” Dạ Thiên Dật hỏi.
“Ba năm trước đây khi ngươi cùng Diệp Thiến làm giao dịch.” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem hắn, nói trắng ra: “Khi đó ta đang muốn đi Bắc Cương tìm ngươi, đáng tiếc thật trùng hợp, nửa đường đã gặp các ngươi. Ta sợ ngươi chê ta nhiều chuyện, liền vòng vo chuyển đường, khi đó đã gặp nàng, một lần vội vàng mà thôi.”
Quần thần đều nhìn về Dạ Thiên Dật, nghĩ đến ba năm trước đây Nhiếp Chính vương và Diệp công chúa có giao dịch gì?
Ánh mắt Dạ Thiên Dật thoáng co rút một phát, mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.
“Tiểu nha đầu, mười năm trước muội đẩy nhược mỹ nhân xuống nước sau đó cứu hắn lên, về sau sao ta lại rớt xuống nước?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, chuyện này chỉ có ba người là hắn, Dung Cảnh cùng nàng biết rõ, nàng tất nhiên biết rõ ý của hắn khi hỏi những lời này hôm nay, đơn giản là vì nghiệm chứng thân phận của nàng, thản nhiên nói: “Bị ta đạp xuống đấy!”
Dạ Khinh Nhiễm nhíu chặt mày lại.
Chúng thần nghi hoặc nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, kể cả Hiếu Thân vương, không rõ sao Dạ Khinh Nhiễm lại vô duyên vô cớ nói chuyện này.
Vân Thiển Nguyệt thấy hai người không nói thêm gì nữa, nàng quay người tiếp tục đi vào bên trong. Vừa vào cửa Tây Noãn Các, Dạ Thiên Dật bỗng nhiên nói: “Tứ ca bị bệnh trong đại lao Hình bộ, nếu nàng không muốn hắn chết thì đi xem hắn đi!”
Vân Thiển Nguyệt mạnh mẽ dừng chân lại, quay đầu, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, nhướng mày, giọng nói có chút lạnh, “Lại bị bệnh?”
Triệu Khả Hạm vừa đi không đến hai ngày, hắn đã bị bệnh ? Có phải vẫn luôn bị bệnh?
“Không phải lại bị bệnh, hắn vẫn luôn không có bệnh, là bốn ngày trước bị bệnh.” Dạ Thiên Dật nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến bốn ngày trước không phải là lúc Triệu Khả Hạm rời đi sao? Nàng cảm thấy căng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
“Đi thôi!” Dung Cảnh buông tay nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, vài bước đã đi khỏi điện Nghị sự, đi về phía ngoài cung. Nàng đã đáp ứng Triệu Khả Hạm, phải khiến Dạ Thiên Dục sống sót thật tốt, nàng không thể nuốt lời.
“Tiểu nha đầu, ta vừa vặn cũng muốn xuất cung, để ta đưa muội đi Hình bộ.” Dạ Khinh Nhiễm đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Xe ngựa của Dung Cảnh ngay tại ngoài cung, ta không cần huynh tiễn.”
Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày, “Tiểu nha đầu, không phải muội đã tha thứ cho ta sao? Hôm nay tại sao sau khi hòa hảo với nhược mỹ nhân rồi, nhìn thấy ta lại không có sắc mặt tốt hả? Khi nào thì ta khiến muội ghét rồi hả?”
Vân Thiển Nguyệt bởi vì vội vã gặp Dạ Thiên Dục, trong lòng phiền muộn, khoát khoát tay, “Hai ngày này trong lòng ta phiền muộn lắm, huynh đừng để ý tới ta.”
Dạ Khinh Nhiễm theo nàng đi lên phía trước, nhìn mặt của nàng, “Vì sao phiền muộn? Bởi vì Tây Duyên Nguyệt?”
“Đại di mụ đến rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhổ ra mấy chữ.
“Đại di mụ?” Dạ Khinh Nhiễm không rõ nhìn Vân Thiển Nguyệt, nghĩ đến nàng có dì? Kinh ngạc hỏi, “Thanh di có tỷ muội tìm đến sao?”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nghiêm túc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nói từng chữ từng câu: “Đại di mụ là quỳ thủy của nữ tử. Hiểu chưa?”
Dạ Khinh Nhiễm lập tức lui về phía sau hai bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, “Tiểu nha đầu muội. . . muội. . .”
“Nữ nhân khi tới cái này là tâm phiền thật đấy, cho nên, tốt nhất huynh cách ta xa chút ít.” Vân Thiển Nguyệt vứt lại một câu, đi thẳng về phía trước, hình như nàng sắp có quỳ thủy rồi, cũng không tính là nói dối.
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm lúc đỏ lúc trắng một lát, thấy thân ảnh của Vân Thiển Nguyệt xuất cung, hắn thu hồi ánh mắt, vừa tức vừa cười. Nàng không muốn hắn đi theo vậy mà dùng quỳ thủy của nữ tử để nói, mặt không đỏ thở không gấp, nói như vậy cũng chỉ nàng nói được.
Vân Thiển Nguyệt ra cửa cung, trực tiếp đi về hướng xe ngựa của Dung Cảnh. Lên xe, phân phó một câu với Huyền Ca, Huyền Ca lập tức vung lên roi ngựa, xe ngựa đi về hướng đại lao Hình bộ.
Đi một nửa, nàng chợt nhớ tới còn chưa kịp hỏi Dung Cảnh kết quả tảo triều hôm nay chuyện nghị luận về Sở phu nhân như thế nào.
Xe ngựa đi vào đại lao Hình bộ, Huyền Ca ngừng ổn xe ngựa, Vân Thiển Nguyệt đẩy rèm nhảy xuống.
Đại lao Hình bộ vẫn giống như Vân Thiển Nguyệt đến lần trước, có trọng binh gác. Nhưng lần này chắc là người trông coi đại lao Hình bộ đã nhận được chỉ thị của Dạ Thiên Dật, lúc Vân Thiển Nguyệt đi vào, nhao nhao lùi ra, mở cửa nhà lao ra cho nàng.
Đại lao Hình bộ âm u, bốn phía cửa sắt, nhất là vào đông như vậy, bên trong không có bếp lò, lạnh lẽo âm trầm thấu xương.
Đi qua lối đi nhỏ thật dài, đi vào một gian nhà tù tận cùng nhất bên trong.
Gian nhà tù này coi như ngay ngắn, cũng sạch sẽ, nhưng nhà tù cuối cùng vẫn là nhà tù, có một loại khí thối nát âm lãnh, xuyên thấu qua cửa sắt, nàng liếc liền trông thấy Dạ Thiên Dục nằm trên một cái giường gỗ, lúc này mới hơn một tháng, hắn đã gầy đến không thành hình người, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngày xưa râu ria xồm xàm, cơ hồ nhận không ra là hắn, từng tiếng ho khan truyền ra từ bên trong, nghe mà làm cho người ta lo lắng, nàng chợt nhớ tới ngày ấy đi phủ Tứ hoàng tử thấy Triệu Khả Hạm cũng ho khan như thế này, biến sắc, lập tức phân phó người phía sau, “Mở cửa nhà lao ra ”
Người đi theo phía sau lập tức lên tiếng, chìa khóa mở khóa ra, “BA~” một tiếng, cửa nhà lao được mở ra.
Vân Thiển Nguyệt bước nhanh đi vào, ba bước đã đi tới trước giường, một phát đè tay Dạ Thiên Dục xuống.
Dạ Thiên Dục vốn nhắm mắt lúc này lại mở ra, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, tiếng ho khan im bặt.
Vân Thiển Nguyệt bắt mạch cho Dạ Thiên Dục, cho tới bây giờ nàng chưa từng khiếp đảm, nhưng hôm nay khi chạm đến mạch đập của hắn, bỗng nhiên có chút khiếp đảm, sợ kết quả tay nàng chẩn đoán ra là giống như Triệu Khả Hạm ngày ấy, vô năng vô lực, vô lực xoay chuyển trời đất.
“Nguyệt. . . Nguyệt muội muội?” Dạ Thiên Dục thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút không dám tin, con mắt chỉ có chút hoảng hốt, giọng nói khàn khàn.
“Ừ, là ta.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tay đụng đến bên trên mạch đập nóng hổi của hắn, hiển nhiên đang nóng lên, phát sốt. Tay nàng co rụt lại một chút, tiếp tục xem mạch cho hắn. Biết được là ngực đọng lại uất khí lâu ngày mà không thay đổi, lại nhiễm lạnh, làm cho bệnh phát, tuy nghiêm trọng, nhưng không phải khô kiệt giống như Triệu Khả Hạm, nàng lập tức thở dài một hơi.
“Thật là muội? Sao muội lại tới đây?” Dạ Thiên Dục mạnh mẽ ngồi dậy, ước chừng là ngồi dậy quá mạnh, thân thể ngã trở về, đụng phải ván giường thô sáp, hắn thống khổ kêu rên một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt lập tức duỗi tay vịn chặt hắn, “Nghe nói huynh bị bệnh nên ta tới thăm.”
“Muội. . .” Dạ Thiên Dục muốn nói cái gì, lại ho lên, âm thanh khục khục kịch liệt.
Vân Thiển Nguyệt vỗ lưng thuận khí cho hắn, nhìn thấy trong một tháng ngắn ngủi hắn đã trở thành bộ dáng này, nghĩ đến hắn cũng đã từng hăng hái bậc nào, mặc dù những năm kia thái tử Dạ Thiên Khuynh vẫn luôn đặt trên đầu hắn, nhưng Tứ hoàng tử xuất thân cao quý, được Hoàng Thượng sủng ái, triều thần tranh nhau nịnh bợ, cơ hồ hắn không để Dạ Thiên Khuynh vào mắt. Thế nhưng hôm nay đâu rồi, một gian nhà tù, một cái tấm ván giường gỗ, trong một tháng ngắn ngủi, hằn thành hình dạng lôi thôi đến mức này, nhớ tới khi còn bé hắn đối xử rất tốt với nàng, bỗng nhiên có chút chua xót trong lòng.
Dạ Thiên Dục ho nửa ngày, nhổ ra vài cục đàm vào trong ống nhổ, mới ngưng được ho.
Vân Thiển Nguyệt hô lên với bên ngoài, “Mang một chén nước đến!”
Bên ngoài không người lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra phía ngoài, gầm lên, “Trong phòng giam một ngụm nước cũng không cho uống sao?”
Người trông coi nhà tù bên ngoài khẽ run rẩy, lập tức có người lên tiếng, vội vàng bưng một chén nước đến. Cung kính đưa cho Vân Thiển Nguyệt, người ngay cả long ỷ của Hoàng Thượng cũng dám hủy, mặc dù bọn hắn thân là người của Nhiếp Chính vương, cũng không dám đắc tội.
Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp nhận nước, đặt bên môi Dạ Thiên Dục.
Dạ Thiên Dục đỡ lấy tay Vân Thiển Nguyệt uống vài ngụm, mới đè tiếng nấc ồ ồ thở dốc. Nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi, “Nguyệt muội muội, Hạm nhi vẫn ổn chứ?”
Tay Vân Thiển Nguyệt khẽ run lên, không nói chuyện.
“Nàng không tốt phải không?” Dạ Thiên Dục chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt, giọng nói khàn khàn: “Mấy ngày trước ta mơ thấy nàng, nàng mặc giá y đỏ thầm lúc chúng ta đại hôn, cười với ta thật vui vẻ, thế nhưng ta muốn ôm nàng, nàng bỗng nhiên biến mất ngay trong lòng ta. Ta tìm, ở đâu cũng không tìm thấy, rồi ta tỉnh.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến áo liệm của Triệu Khả Hạm sau khi chết đích thật là giá y đỏ thẫm lúc nàng ấy đại hôn, tỳ nữ kia nói là chính nàng ấy phân phó, nói nàng ấy chết sẽ mặc chiếc váy kia mai táng nàng ấy, lòng nàng có chút mất mát.
“Liên tiếp ba ngày, ta đều mơ thấy nàng, đều mơ cùng một giấc mộng.” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên cười cười.
Vân Thiển Nguyệt nhếch môi không nói.
“Nguyệt muội muội, hôm nay bên ngoài có phải Dạ Thiên Dật làm Hoàng đế không?” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên lại hỏi.
“Vì sao lại nói như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Người ở bên trong đều là người của hắn, nếu hắn không cầm quyền, làm sao có thể đều là người của hắn?” Dạ Thiên Dục trào phúng cười cười, “Ngay cả mấy người Dung Cảnh cũng không tới gần ta được, ta tất nhiên hiểu được.”
“Hắn không làm Hoàng đế, hắn làm Nhiếp Chính vương, di chiếu của tiên hoàng, tân hoàng là thái tử chưa sinh ra trong bụng cô cô.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến từ ngày đó Dạ Thiên Dục đã bị giam lại, về sau ai cũng chưa từng được thấy hắn, Dạ Thiên Dật tận lực phong bế tin tức đối với hắn, bên ngoài là dạng gì, hắn một chút cũng không biết. Có lẽ nàng hiểu cách nghĩ Dạ Thiên Dật, hắn ta không muốn Dạ Thiên Dục chết, chỉ muốn ép hắn điên. Dưới dạng tình trạng gì có thể ép một người điên, đó chính là ngày qua ngày bị nhốt ở một chỗ, không có ai nói chuyện cùng, không có tin tức bên ngoài, không có người đến thăm hắn, lâu dài, mặc dù không điên, cũng sẽ bị nhốt thành nửa người tàn phế.
Dạ Thiên Dục nghe vậy chợt cười to, cười đến âm thanh quá lớn, cho nên ho khan lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, bệnh của hắn ba phần là bệnh, bảy phần là tâm bệnh hậm hực, phát tiết một chút cũng tốt.
“Phụ hoàng quả nhiên là phụ hoàng, cách long ỷ một bước ngắn, ông ấy lại để hắn làm Nhiếp Chính vương. Ha ha ha ha. . .” Dạ Thiên Dục vừa cười vừa ho khan, giọng nói rõ ràng khàn khàn, nhưng nghe có chút bén nhọn.
Một lát sau, hắn ngưng cười, hỏi: “Lúc nào phụ hoàng về trời?”
“Ngày các huynh bức vua thoái vị.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Chẳng phải Nhị ca còn có thể gặp được ông ấy trên đường hoàng tuyền?” Sắc mặt Dạ Thiên Dục bỗng nhiên trầm xuống, “Hắn không muốn gặp lại ông ấy nhất.”
“Không gặp được, ta sớm làm một hồi cúng bái hành lễ cho hắn ở Linh Đài tự, tiễn hắn đi trước.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Sắc mặt Dạ Thiên Dục hơi hòa hoãn, “Vậy là tốt rồi!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến tình trạng cha con đến chết cũng không muốn gặp lại, cũng là ít có rồi. Xuất hiện tại Dạ thị, trăm năm qua như vậy, cha con chết mà không gặp nhau chỗ nào cũng có. Người mỗi đời Hoàng đế Dạ thị bồi dưỡng là đế vương, không phải con trai.
“Khi Nhị ca chết để ta nói cho muội biết, hắn thích muội.” Giọng nói của Dạ Thiên Dục đã cứng nhắc, “Nguyệt muội muội, cho dù ta không nói cho muội, muội cũng biết phải không?”
“Ừ, ta biết rõ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dạ Thiên Dục im lặng một lát, lơ đễnh mà vòng vo nói, “Hôm nay muội có thể tới nơi này thăm ta, là hắn phân phó sao?”
“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Ta đã sớm muốn vào, nhưng hắn hạ chỉ, nói nếu ta xông tới, tất cả mọi người trông coi đại lao Hình bộ đều phải chết.”
Dạ Thiên Dục nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Hắn biết rõ muội mềm lòng, nên dùng chuyện này uy hiếp muội.”
“Mạng của năm ngàn người tuy nhỏ, nhưng sau lưng bọn hắn còn có gia có thất có trẻ con có người già, binh sĩ. Ta muốn gặp huynh mà phải gánh trên lưng nhiều tánh mạng như vậy, không khỏi quá lớn.” Vân Thiển Nguyệt nhạt giọng nói.
Dạ Thiên Dục lần nữa ho khan.
“Hôm nay huynh bị nóng lên, phát sốt, Dạ Thiên Dật không có khả năng không phân phó người cho huynh uống thuốc, ngươi không uống?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Ta không thấy mặt trời như vậy, không bằng chết thì tốt hơn.” Dạ Thiên Dục nằm ở trên giường gỗ, trải qua ho khan, lại khiến hắn có chút vô lực.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, hắn ngoại trừ vừa rồi cười to khi nghe nói lão Hoàng đế lại để Dạ Thiên Dật làm Nhiếp Chính vương ra, lúc này trong mắt không có sinh cơ, nóng lên, phát sốt, sắc mặt ửng hồng lờ mờ không có ánh sáng, có thể tưởng tượng bề ngoài đã như thế, trong lòng của hắn tất nhiên đã sớm giống nhà tù tối om không thấy mặt trời này, đã không có sinh cơ, là chờ chết. Nàng do dự một chút, sắc mặt quyết tuyệt lóe lên rồi biến mất, bỗng nhiên nói: “Triệu tỷ tỷ chết rồi.”
Thân thể Dạ Thiên Dục bỗng nhiên cứng đờ.
“Triệu tỷ tỷ chết rồi!” Vân Thiển Nguyệt lại nhấn mạnh một lần nữa.
Thân thể Dạ Thiên Dục vẫn không nhúc nhích, con mắt bỗng nhiên nhìn thẳng đấy, con ngươi đảo một vòng không chuyển, như là không một tiếng động.
“Triệu tỷ tỷ là bệnh chết đấy, độc tử thảo khiến nàng trượt thai, nàng không có nội lực hộ thể, càng không dưỡng tốt, lại thêm tâm tình vẫn luôn cực độ buồn bực, nên sức khỏe càng kém, sau khi huynh bị nhốt, nàng đi rất nhanh, một tháng cũng không nhịn được nữa, dầu hết đèn tắt, chết rồi.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Thiên Dục dường như nghe thấy, dường như lại không nghe thấy, không phát ra tiếng.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Trước khi chết nàng để ta cho huynh biết, muốn huynh sống sót. Mặc kệ ta dùng biện pháp gì, cũng phải khiến huynh sống sót, nàng nói nàng chỉ hi vọng có một ngày huynh có thể từ trong lồng giam này đi ra ngoài hàng năm viếng thăm phần mộ thắp cho nàng một nén nhang, nàng đã vui vẻ rồi.”
Thân thể Dạ Thiên Dục bỗng nhiên rung động.
“Nàng nói huynh mới mười chín, cả đời còn dài như vậy, còn sống liền có hi vọng, chết thì cái gì cũng không có. Nàng rất muốn ở cùng một chỗ với huynh, không biết làm sao thân thể không chịu được, nàng nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ta, nếu có khả năng, tương lai cho huynh tái giá với một nữ tử tốt, nàng không muốn huynh cô đơn cả đời, cũng sẽ không chờ huynh trên đường hoàng tuyền. Nàng nói yêu một người quá mệt mỏi, kiếp sau nàng không muốn lại yêu nữa, nếu có thể, thì cầu kiếp sau được yêu.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Dạ Thiên Dục bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Nàng cười đi đấy, sắc mặt bình yên. Ngày đó, ta giận dữ, chạy tới Kim điện, hủy long ỷ các đời Hoàng đế dựng triều Thiên Thánh đã ngồi trăm năm, Dạ Thiên Dật không trách ta, hạ một đạo thánh chỉ, truy phong nàng làm Tứ hoàng tử phi, hậu táng vào Hoàng lăng. Chính nàng chuẩn bị áo liệm cho mình, là giá y đại hôn của các huynh, ta tự tay mặc cho nàng, tự tay đóng quan tài cho nàng. Ngay tại ba ngày trước, ta cùng Dạ Khinh Noãn chôn cất nàng, chôn cất tại núi Ngọc Long.”
Gương mặt của Dạ Thiên Dục vốn ửng hồng, bỗng nhiên trắng bệch một mảnh.
“Thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tần thừa tướng mang theo Tần Ngọc Ngưng trở về Nam Cương làm loạn, bị truyền nhân của tiên vương Nam Cương, Trẩm Chiêu giết. Tung tích Tần Ngọc Ngưng không rõ. Diệp Thiến sắp đăng cơ làm nữ vương. Nam Lương Vương đã thoái vị, truyền ngôi cho Nam Lăng Duệ, mấy ngày sau Nam Lăng Duệ đăng cơ làm Vương. Thần nữ hộ quốc Tây Duyên chết bệnh, Tây Duyên Vương tự vẫn theo, thái tử Tây Duyên Nguyệt đăng cơ, ngày hắn đăng cơ người hầu phủ Hiếu Thân Vương quấy rối, Tây Duyên phát sinh bạo loạn, hôm qua mới dừng lại. Không đến hai ngày, Tây Duyên Nguyệt sẽ đăng cơ một lần nữa.” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi, giọng nói rõ ràng, “Trong triều Dạ Thiên Dật là Nhiếp chính vương, Dung Cảnh thân là thừa tướng phụ chính, hai người minh đao ám tiễn, đấu rất hăng, Dạ Khinh Nhiễm đang chuẩn bị cuối năm nay mở khoa cử. Dung Phong ở quân cơ đại doanh Tây Sơn, muội muội Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn trở về rồi, Đức Thân vương và Dạ Thiên Dật định để cho nàng thông gia cùng Nam Lăng Duệ. Tiểu cô nương đi ba bước đã té xỉu đó, huynh còn nhớ rõ chứ? Sáu năm trước nàng bị đưa đi Noãn Thành, hôm nay vui vẻ mà trở về rồi, nghe nói gặp kỳ nhân cứu được nàng.”
Dạ Thiên Dục nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, thân thể không hề rung động.
“Huynh xem, ngắn ngủi một tháng, thiên hạ đã có biến hóa lớn như vậy. Các loại trò hay thay nhau diễn ra, bất luận thân là người xem cuộc vui, hay là người diễn kịch, đều rất thoải mái.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dục, “Ta và Triệu tỷ tỷ nói giang sơn là cái gì chứ, cái ghế kia là cái gì chứ, còn sống là có thể ngắm mặt trời mọc, thưởng thức mặt trời lặn, có thể chèo thuyền du ngoạn du hồ, có thể xem tuyết xem trăng, chết liền thành một nắm đất vàng, hai nắm bùn chôn cất rồi. Qua vài năm, ai còn nhớ rõ huynh là ai. Lời này ta cũng nói cho huynh nghe. Có lẽ ngươi bây giờ khốn đốn rơi vào cảnh ngục tù, nhưng đây tính là cái gì chứ? Tây Duyên Nguyệt chịu khổ sở ở Phủ Hiếu Thân Vương, hai mươi năm khốn cảnh, còn có ba năm nam giả trang nữ đi làm hoa khôi Vọng Xuân lâu, Kiều Kiều, hôm nay hắn đợi được mây mờ trăng tỏ, một khi trở thành Tây Duyên Vương. Toàn bộ Tây Duyên đều là của hắn. Tin tưởng kiếp nạn lần này của Tây Duyên qua một cái, hắn sẽ hô phong hoán vũ ở Tây Duyên, người khác tính toán hắn, về sau hắn sẽ khiến người tính toán hắn không được dễ chịu. Huynh so với hắn, loại khốn cảnh này kém xa rồi, hắn là hai mươi năm, huynh mới ngắn ngủỉ một tháng mà thôi.”
Dạ Thiên Dục mím chặt môi.
“Dạ Thiên Khuynh ngày thường lên mặt, bị chết vui buồn lẫn lộn, khiến người ta khen hắn một câu, nhưng thì tính sao? Còn không phải chỉ còn một đống xương trắng, một cô hồn, sẽ không còn xuất hiện trên thế gian này nữa. Hôm nay mới ngắn ngủỉ một tháng, còn có mấy người nhớ rõ hắn? Có đôi khi chết còn dễ dàng hơn sống.” Vân Thiển Nguyệt tỉnh táo nói: “Ta thề với Dạ Thiên Dật trên Kim điện sẽ bảo vệ huynh cả đời, nếu hắn giết huynh, ta sẽ giết hắn. Huynh xác định huynh thực sự muốn chết? Nếu nghe ta nói những lời này xong, huynh vẫn muốn chết, ta sẽ không ngăn cản huynh, bây giờ ta đi ra ngoài, huynh có thể chờ chết. Tuy ta đã đáp ứng Triệu tỷ tỷ, nhưng so với chuyện nàng muốn huynh sống như cái xác không hồn, không bằng để huynh chết đi như vậy. Ta đã phụ sự nhờ vả của Triệu tỷ tỷ.” Dạ Thiên Dục vẫn không nói lời nào, dường như không nghe thấy cả hơi thở của hắn.
Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, đi ra ngoài.
Dạ Thiên Dục bỗng nhiên giữ chặt tay của nàng, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, hắn mở to mắt, trong mắt một mảnh tơ máu, nàng nhìn hắn, hắn há to miệng, nửa ngày mới phát ra tiếng, “Ba ngày liền ta mơ cùng một giấc mộng, đã biết nàng tất nhiên đã chết rồi. Bởi vì ngày đại hôn nàng đã nói với ta, nói lúc chết, cũng muốn mặc giá y đỏ thẫm.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến trách không được hắn bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm có dự cảm.
“Muội nói đúng, giang sơn là cái gì chứ, cái ghế kia thì là cái gì chứ, còn sống là có thể ngắm mặt trời mọc, thưởng thức mặt trời lặn, có thể chèo thuyền du ngoạn du hồ, có thể xem tuyết xem trăng, chết liền là một nắm đất vàng, hai nắm bùn chôn cất rồi, qua vài năm, ai còn nhớ rõ ta là ai.” Dạ Thiên Dục lặp lại lời Vân Thiển Nguyệt, giọng nói khàn khàn thô ráp, “Ta mới mười chín tuổi, phụ hoàng sống năm lăm tuổi, ta thế nào cũng phải sống lâu hơn ông ấy, Nhị ca đi trước ông ấy một bước, ta đã chậm, thì dứt khoát chậm thêm một ít đi, miễn cho vạn nhất ông ấy vẫn đợi trên Cầu Nại Hà không đi đầu thai, ta chẳng phải còn gặp được ông ấy?”
Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, quay người lại, nói với hắn: “Cho nên, huynh phải uống thuốc, nhất định không thể chết được.”
Dạ Thiên Dục gật gật đầu, “Hạm nhi đã không đợi ta, ta lại không muốn gặp phụ hoàng, chết còn có ý nghĩa gì?”
Vân Thiển Nguyệt thấy trong mắt của hắn vẫn không có ánh sáng, chỉ có tơ máu, nàng ghé sát vào hắn, dùng truyền âm nhập mật nói: “Ta sẽ cứu huynh đi ra ngoài, huynh nhịn một chút. Luôn luôn có cơ hội, ta có thể cứu huynh ra ngoài.”
Dạ Thiên Dục nhìn Vân Thiển Nguyệt, run rẩy khóe miệng, không phát ra âm thanh.
“Có lẽ rất nhanh sẽ đến, huynh tin tưởng ta.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Thiên Dục rốt cục gật gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt lùi người lại một chút, phân phó với bên ngoài: “Bưng thuốc tới.”
Người ở phía ngoài lập tức lên tiếng đi, không bao lâu, liền bưng tới một chén thuốc, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị, thuốc không nóng, độ ấm vừa phải, nàng đưa cho Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Dục miễn cưỡng ngồi dậy, uống thuốc.
Vân Thiển Nguyệt phân phó người nọ lần nữa, “Ngươi múc nước ra, cho Tứ Hoàng Tử rửa mặt một phen.”
Người nọ vội cung kính cúi đầu, “Thiển Nguyệt tiểu thư, Nhiếp Chính vương phân phó xuống, nói ngài đã tới, nếu Tứ hoàng tử uống thuốc rồi, ngài có thể đi thôi!”
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Thì ra ngươi còn biết hắn là hoàng tử? Mặc dù Hoàng tử ù phạm tội, cũng không nên không còn phong nghi? Mặc dù bị vây khốn trong nhà lao, thân phận của hắn vẫn bày ra đó, hôm nay hắn có bộ dáng này, chẳng lẽ ngươi muốn ta định một cái tội coi rẻ hoàng thất, khi nhục hoàng tử cho ngươi?”
Thân thể người kia run lên, vội vàng lắc đầu, “Hồi Thiển Nguyệt tiểu thư, bọn thuộc hạ không dám coi rẻ hoàng thất, không dám khi nhục Tứ hoàng tử, bình thường thuộc hạ vẫn không tới gần Tứ hoàng tử, cũng không vũ nhục một lời nửa câu với hắn. Hôm nay Tứ hoàng tử như vậy, thật sự là. . .”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, múc nước đến! Mặt khác cầm mấy bộ quần áo sạch sẽ cùng với đồ dùng hằng ngày, lại chuyển một cái bếp lò, kể từ hôm nay đốt bếp lò tại đây.” Vân Thiển Nguyệt không có tính nhẫn nại lạnh giọng đánh gãy hắn, “Nếu như ngươi không muốn chết, thì cứ làm theo lời ta bảo đi.”
Người nọ do dự một chút, sắc mặt trắng bệch xoay người đi.
Không bao lâu, nước được đưa tới, người canh nhà lao cầm thêm vài bộ quần áo sạch sẽ tới. Vân Thiển Nguyệt đỡ Dạ Thiên Dục xuống giường, giúp hắn rửa mặt, hắn lắc đầu, chính mình động thủ rửa mặt, tuy cố sức một ít, nhưng cuối cùng vẫn tự tay làm.
Sau nửa canh giờ, hắn rửa mặt đổi mới hoàn toàn, rồi lại cạo râu, tuy không có phong thái ngày xưa, nhưng cuối cùng lờ mờ tìm về chút bóng dáng cũ, miễn cưỡng có thể nhìn. Trên giường mới thay đổi đệm chăn, quét dọn một lần, đốt bếp lò, không còn âm lãnh nữa, ngay cả không khí cũng mát mẻ vài phần.
Dạ Thiên Dục nằm lại trên giường, Vân Thiển Nguyệt vừa muốn ngồi xuống lại nói chuyện cùng hắn, nghe thấy bên ngoài âm thanh “Phù phù phù phù” quỳ xuống, hô Nhiếp Chính vương vang thành một mảnh. Ánh mắt của nàng híp lại, nhìn ra phía ngoài.
Dạ Thiên Dục tất nhiên cũng biết ai đến rồi, xụ mặt xuống.
Không bao lâu, Dạ Thiên Dật đi tới, áo bào xanh đai lưng ngọc, thân phận Nhiếp Chính vương, nắm quyền, lại khiến hắn thêm một phần uy nghi so với lúc làm Thất hoàng tử. Trước khi đi vào cửa nhà lao, nhìn xem bên trong, bỗng nhiên cười cười, “Hiện tại Nguyệt nhi đối với ai cũng tốt, chỉ đối với ta không tốt. Tứ ca có phúc khí tốt, mặc dù đang ở trong lao, cũng có người nhớ kỹ ngươi.”
Dạ Thiên Dục trực tiếp lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Ta tới nói cho Nguyệt Nhi một tiếng, công chúa Lạc Dao vào kinh rồi, giờ đang đi Vinh vương phủ. Hình như nàng là lai giả bất thiện đấy!” Dạ Thiên Dật cười nói: “Thuận tiện nói cho Tứ ca một tiếng, ở trong này thật tốt, có người nhớ đến, luôn tốt.” Dứt lời, hắn không xem hai người, quay người đi ra ngoài.
“Dạ Thiên Dật!” Dạ Thiên Dục nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng.
Dạ Thiên Dật không ngừng chân, cũng không quay đầu lại, không bao lâu, đã đi ra khỏi nhà tù.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, Dạ Thiên Dật tới nơi này, chỉ là vì nói hai câu này sao? Lạc Dao đến rồi, còn đi Vinh vương phủ, nàng ta muốn làm cái gì? Nàng quay đầu lại nhìn về phía Dạ Thiên Dục, thấy hắn trợn mắt nhìn phương hướng Dạ Thiên Dật rời đi, nàng ấm giọng nói: “Phát giận cùng hắn làm gì? Hôm nay xem ra hắn tới nơi này cũng không có gì không tốt, có thể tôi luyện tính tình của huynh, lúc nào có thể ở trước mặt Dạ Thiên Dật mà không sợ hãi, không thích không giận, trong lòng huynh bỏ qua, về sau không lại tiếp xúc với hắn, hoặc là có thể không để ý đến hắn, sống thật tốt.”
Dạ Thiên Dục thu hồi ánh mắt, tức giận rút đi, cười khổ một cái, gật gật đầu, “Muội đừng ở đây nữa, tranh thủ thời gian đi Vinh vương phủ đi, Lạc Dao vừa tới đã đi Vinh vương phủ, muội phải cẩn thận, nghe nói công chúa Đông Hải quốc này thật không đơn giản. Muội không cần lo lắng cho ta, ta sẽ ăn thật ngon uống thuốc thật tốt.”
Vân Thiển Nguyệt thấy tinh thần hắn tốt hơn, bệnh của hắn chủ yếu là do tâm bệnh, hiện tại được nàng chữa cho tốt một nửa, gật gật đầu, không hề nói nhiều, quay người đi ra ngoài.
Sau khi nàng đi ra ngoài, có người lập tức tới đóng cửa nhà lao lại.
Ra đại lao Hình bộ, Vân Thiển Nguyệt nhẹ phun một ngụm trọc khí. Thấy Huyền Ca có vẻ mặt tâm sự cúi thấp đầu, thấy nàng đi ra thần sắc có vẻ bất mãn đấy, nàng đi đến xe trước, nhướn mày hỏi: “Làm sao lại có bộ dáng này? Lạc Dao đến làm gì rồi?”
Huyền Ca khẽ giật mình, tựa hồ bị kinh ngạc một chút, trong giây lát, thu tâm thần lại, thấp giọng nói: “Vừa mới nhận được tin tức, công chúa Lạc Dao cầm hôn thư tiến vào thành, trực tiếp đi Vinh vương phủ, muốn tìm thế tử, nói nàng là người thực hiện hôn ước, Ngọc thái tử nói không tính, nàng không muốn hối hôn cùng thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Chỉ chuyện này?”
Huyền Ca khẽ giật lần nữa, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, đây là việc lớn!”
“Hoàn toàn chính xác không phải là chuyện nhỏ!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, lên xe ngựa, hạ màn che xuống, phân phó nói: “Đi, hồi phủ, ta đi gặp nàng. Thanh kiếm kia của nàng còn ở chỗ của ta đây này!”
Huyền Ca gật gật đầu, vung lên roi ngựa, xe ngựa đã đi ra đại lao Hình bộ.
Xe ngựa đi qua chủ phố phồn hoa, xuyên qua màn che thùng xe, ngầm nghe thấy trên đường lớn tiếng người nghị luận, không phải loạn Tây Duyên, mà là tên hai người, một người là Sở phu nhân, một người là công chúa Lạc Dao. Nghe nói Sở phu nhân lộ diện thay đổi thời cuộc tại Nam Cương, Nam Lương, Tây Duyên rất có tài hoa, võ công đăng phong tuyệt đỉnh, mà lại có dung nhan cực đẹp. Mặt khác công chúa Lạc Dao vào kinh, thiên hương quốc sắc như trong truyền thuyết, Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng trước kia chỉ có thể làm được mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh, hôm nay Lạc Dao công chúa này có thể nói là vượt qua mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Có người khác nói công chúa Lạc Dao đến đây thực hiện hôn ước cùng Cảnh thế tử đấy, nói đến đây, vì vậy trong tiếng người lại thêm tên của Vân Thiển Nguyệt nàng, nhao nhao suy đoán, công chúa Lạc Dao mang theo hôn ước đến đây, nàng nên làm như thế nào. . .
Nương theo âm thanh của người đi chung đường, xe ngựa về tới Vinh vương phủ.
Huyền Ca ngừng xe ngựa, nhìn thoáng qua cửa ra vào, duỗi tay đẩy màn che ra, Vân Thiển Nguyệt nhảy xuống xe, thấy được Lạc Dao đang đứng ở cửa lớn Vinh vương phủ, giống như lúc mới gặp gỡ ở huyện Hà Cốc, quần áo hoa lệ, đầu đội lụa mỏng màu hồng nhạt, lụa rất mỏng, lờ mờ có thể thấy được tóc mây búi cao, thiên hương quốc sắc.