Vân Thiển Nguyệt giật mình ngẩn ra, nhìn Dạ Khinh Nhiễm.
“Chúng ta đi lầm đường rồi, sân bãi ở núi Đông Sơn rộng rãi, mới thích hợp đua ngựa!”Dạ Khinh Nhiễm giải thích với Vân Thiển Nguyệt một câu, vung roi ngựa lên, đánh vào mông ngựa của Vân Thiển Nguyệt và ngựa của hắn.
Vân Thiển Nguyệt lập tức hiểu ra, Dạ Khinh Nhiễm không muốn trong lúc họ đua ngựa bị quấy rầy.
Roi của Dạ Khinh Nhiễm còn chưa rơi xuống, ở giữa không trung, một cái roi đỏ tươi đã chặn ngang roi ngựa Dạ Khinh Nhiễm lại, ngay sau đó một con tuấn mã đỏ sậm đã nhanh bước tới một bước chặn ở trước mặt hai người, Diệp Thiến khó chịu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Dạ Khinh Nhiễm, ngươi có ý gì? Chúng ta cũng chờ các ngươi đã lâu, các ngươi đã tới tại sao còn bỏ đi?”
Dạ Khinh Nhiễm bị buộc ghìm chặt cương ngựa, sắc mặt không tốt nhìn Diệp Thiến, giọng nói cứng ngắc, “Ngươi không phải là ở trong phủ chơi đùa vui vẻ sao? Chạy nơi này tới làm cái gì?”
“Tất nhiên là muốn cùng các ngươi đi đua ngựa rồi!”Diệp Thiến liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, “Ở trong phủ chơi nơi đó đâu có thú vị bằng đua ngựa? Ngươi rõ rằng lôi kéo Vân Thiển Nguyệt chạy đi đua ngựa, lại cũng không nói cho ta biết một tiếng. Nếu không phải Văn tiểu thư phủ Văn đại tướng quân nói cho ta biết ngươi đi Vân Vương Phủ tìm Vân Thiển Nguyệt đua ngựa, ta còn không biết đâu!”
Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt vừa động, quay đầu lại nhìn Văn Như Yến. Ngẫm nghĩ sao nàng ta biết Dạ Khinh Nhiễm muốn dẫn mình đi đua ngựa?
Dạ Khinh Nhiễm cũng chợt quay đầu nhìn về phía Văn Như Yến, khiêu mi, “Sao Văn tiểu thư biết ta cùng tiểu nha đầu muốn đi đua ngựa?”
Khuôn mặt của Văn Như Yến vẫn che khăn, chỉ có điều khăn che mặt lần này đã đổi sang khăn mỏng hơn một chút, Văn Như Yến ngồi ngay ngắn trên ngựa, sát bên trái là ngựa của Lãnh Sơ Ly, sát bên phải là một cô gái đang ngồi thẳng trên lưng ngựa nhưng mà Vân Thiển Nguyệt không có quen biết cô gái này. Văn Như Yến thấy Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm nhận ra, nghiêng đầu nhìn cô gái bên phải một cái, lập tức đáp lời Dạ Khinh Nhiễm, ” Là Triệu tiểu thư phủ Binh Bộ Thị Lang nói cho ta biết .”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới biết cô gái bên phải Văn Như Yến là tiểu thư phủ Binh Bộ Thị Lang , Triệu Khả Hạm. Nàng cẩn thận nhìn Triệu tiểu thư một cái, chỉ thấy vóc người nàng ta tương đối giống một cô gái đoan chính mạnh mẽ, mặt mũi thuộc dạng khí thế bức người. Nghe nói vị Triệu tiểu thư này thông thạo các loại võ nghệ, nhất là dùng một cây đại đao chơi đùa vô cùng giỏi. Coi như là nữ môn hổ tướng.
“A? Triệu tiểu thư làm thế nào mà biết chuyện này thế?”Dạ Khinh Nhiễm nhìn về Triệu Khả Hạm.
Triệu Khả Hạm chống lại tầm mắt của Dạ Khinh Nhiễm , mặt ửng đỏ, nhưng ăn nói vẫn có chút lưu loát sảng khoái: “Là Nhị tiểu thư Vinh vương phủ báo cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Linh Lan.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn về phía Dung Linh Lan, lạnh lùng khiêu mi, “Đừng nói cho ta là tên ca ca Nhược mỹ nhân của ngươi kia nói cho ngươi biết đấy nhé!”
Dung Linh Lan tựa hồ rất sợ Dạ Khinh Nhiễm, lập tức lắc đầu, “Không phải, là ta nghe Lục công chúa nói.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lục công chúa, suy nghĩ đúng là một truyền mười, mười truyền một trăm mà.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn về phía Lục công chúa, khiêu mi, “Tin tức của Lục công chúa thật linh thông nha!”
“Không phải, là ta nghe Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng nói!” Lục công chúa dường như cũng rất sợ Dạ Khinh Nhiễm, lập tức lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, hôm nay Tần Ngọc Ngưng ăn mặc mộc mạc giản dị hơn thường ngày, cả người mặc một bộ quần áo màu phấn hồng, nếu không trông thấy bộ dáng tái nhợt suy yếu mấy ngày trước đây ở đại hội Võ Trạng Nguyên, mặt mũi phấn hồng sáng bóng, dưới ánh mặt trời sáng chói chiếu vào. Mâu quang Vân Thiển Nguyệt khẽ lóe lên, nghĩ hình như mấy ngày nay Tần Ngọc Ngưng được Dạ Thiên Khuynh chiếu cố vô cùng tốt.
“A? SaoTần tiểu thư biết được nhỉ?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, “Tần tiểu thư ở trong phủ dưỡng thương, còn có thể biết động tĩnh của bổn Tiểu Vương, biết trước à?”
Tần Ngọc Ngưng dịu dàng cười một tiếng, nhìn Dạ Thiên Khuynh bên cạnh một cái, ôn nhu nói: “Là thái tử điện hạ nói! Buổi sáng hôm nay Lục công chúa đi tới trong phủ ta, ta cùng nàng nói chuyện phiếm thuận tiện nói ra một câu, không nghĩ đã bị Lục công chúa truyền ra ngoài, Nhiễm tiểu vương gia tha lỗi.”
“Do thái tử hoàng huynh biết trước rồi ạ?”Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh.
“Là Tứ đệ nói cho ta nghe ,hoàng đệ nên nói là Tứ đệ biết trước.” Mặc dù Dạ Thiên Khuynh đối mặt với Dạ Khinh Nhiễm nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn nhìn Vân Thiển Nguyệt. Tuy bên cạnh có Tần Ngọc Ngưng dịu dàng đoan trang, phấn hồng châu nhuận, nhưng hết lần này tới lần khác hắn giống như là gặp phải một loại ma quỷ, nhìn Tần Ngọc Ngưng sẽ nhớ tới nàng, hôm nay nàng một bộ Yên la màu tím, ngồi ngay thẳng trên lưng tuấn mà màu trắng như tuyết, mặt mày nhàn nhạt, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng mà hắn thường luôn nhìn thấy dường như nnagf vừa đi tới đâu thì toàn bộ ánh mặt trời sẽ tụ lại trên người nàng, thanh lệ thoát tục, dịu dàng quyến rũ, khiến đập vào mắt người khó mà quên được.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới biến đổi thật là bất ngờ, nàng làm như không thấy được tầm mắt của Dạ Thiên Khuynh nhìn sang, nhìn về phía Dạ Thiên Dục.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn về phía Dạ Thiên dục, sắc mặt âm trầm, ” Quỷ nhát gan. Từ khi nào mà ngươi học xem bói rồi?”
Dạ Thiên Dục tựa hồ không có ngờ tới Dạ Thiên Khuynh nói một câu nói lại vòng vo vô số, hơn nữa truyền nhiều người như vậy, hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Là nghe Duệ thái tử nói, Duệ thái tử học xem bói cũng được, nhưng ta không học được cái đó.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Nam Lăng Duệ, nghĩ tới người tới hôm nay thật đông đủ. Người nàng quen biết, có người nàng không quen biết cũng đã đến đầy đủ hết.
Nam Lăng duệ lập tức ngồi ngay ngắn, một bộ hoa văn cẩm y, cầm quạt phe phẩy, dáng người cao ngất, vô cùng phong lưu, thấy Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm nhìn mình, hắn không đợi Dạ Khinh Nhiễm mở miệng, đã hé môi cười một tiếng, “Ta nghe Cảnh thế tử nói!”
Dung Cảnh? Tâm tư củaVân Thiển Nguyệt vừa động, hôm nay người ở đây đầy đủ vô cùng, nhưng cũng không tính là đầy đủ, bởi vì không có Dung Cảnh.
“Nhược mỹ nhân?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn thoáng qua mọi nơi, cũng không thấy bóng dáng của Dung Cảnh đâu, hắn hừ lanh với Nam Lăng Duệ, “Nhược mỹ nhân làm sao mà biết? Hơn nữa còn nói cho ngươi?”
“Cảnh thế tử kỳ tài ngút trời, biết trước cũng không kỳ quái. Dù sao bổn thái tử là nghe hắn nói , chi bằng ngươi đi hỏi hỏi hắn?” Nam Lăng Duệ khiêu mi với Dạ Khinh Nhiễm. Không có cho rằng bởi vì một câu nói của mình làm người nhiều chuyện lại xấu hổ được.
“Sao hắn lại muốn nói với ngươi ?” Trong bụng Dạ Khinh Nhiễm tức giận. Hắn đã cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay có quan hệ với tên Nhược mỹ nhân lòng dạ hiểm độc kia là điều đương nhiên, đúng như dự đoán, quả nhiên là tên đó giở trò quỷ.
“Vì sao Cảnh thế tử nói cho bổn thái tử biết sao ta phải nói với ngươi nhỉ?” Nam Lăng Duệ liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Bổn thái tử phải cưới Nguyệt Nhi làm Thái Tử Phi , đương nhiên không thể để nàng và ngươi cùng nhau cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa(*). Muốn cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa cũng nên cùng với ta.”
(*)乞巧:cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa: theo tục cũ, vào ngày mùng 7 -7 âm lịch, người phụ nữ sẽ bày một mâm hoa quả cầu xin Chức Nữ cho mình có tay nghe thêu thùa, may vá, dệt vài khéo léo giỏi giang.
Dạ Khinh Nhiễm tức giận, “Ngươi nằm mơ!Nàng sẽ không gả vào Nam Lương!”
“Nàng có lấy chồng đi Nam Lương hay không cũng không phải là ngươi nói là được!” Nam Lăng Duệ thúc ngựa đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, “Ba” một tiếng, chiếc quạt gập hờ lại, để sát vào nàng giống như thân mật nói: “Mặc dù bổn thái tử thích Tố Tố, nhưng mà trong lòng cảm thấy nàng tốt nhất. Nàng xem, hôm nay đặc biệt như vậy bổn thái tử vẫn ném nàng qua với ngươi.Cảm động không?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn cây quạt của Nam Lăng Duệ, lúc mở lúc đóng, đường nét quen thuộc thoáng qua ở trước mắt nàng. Nàng nghĩ rốt cuộc hắn với nàng có quan hệ gì. Ánh mắt quét thấy Vân Mộ Hàn đang mím môi nhìn nàng, mà Vân Mộ Hàn làm như không biết vẻ mặt của công chúa Thanh Uyển ngồi bên cạnh.Nàng có chút nhức đầu, đẩy Nam Lăng Duệ ra, “Đừng dựa vào gần như vậy!”
Nam Lăng Duệ vẫn không nhúc nhích, không hài lòng với Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu này, đã vài ngày ta không nhìn thấy nàng. Gần gũi thân mật một chút thì có làm sao? Dù sao sớm muộn gì nàng cũng phải gả cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ sớm biết như vậy đã không đồng ý đi ra ngoài với Dạ Khinh Nhiễm rồi, đây gọi là chuyện gì hả! Hai người cùng nhau đua ngựa thành du lịch tập thể rồi, nhưng mà nàng không thích trường hợp như vậy, hơn nữa nàng không muốn nhìn thấy đám người này.Nàng trợn mắt trừng Nam Lăng Duệ một cái, không để ý tới hắn nữa. Đột nhiên vung roi ngựa, quay đầu ngựa lại,dường như Đạp Tuyết có linh tính, bốn vó vượt lên, trở về đường cũ.
“Nguyệt Nhi, chờ ta một chút!” Nam Lăng Duệ cả kinh, vội vàng thúc ngựa đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm vừa thấy thế cũng lập tức vung roi muốn rời đi.
“Không cho phep ngươi đi!” Chiếc roi lửa đỏ của Diệp Thiến chặn Dạ Khinh Nhiễm lại .
“Ngươi cút ngay!” Dạ Khinh Nhiễm đối với Diệp Thiến tức giận. Thật là một nữ nhân đáng ghét, mỗi lần đi ra ngoài đều phá rối.
“Không cút đấy! Ngươi đi rồi ai theo ta đi cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa? Tiểu nha đầu kia có người đi theo rồi, nhưng ta không có ai theo.” Diệp Thiến không để cho Dạ Khinh Nhiễm rời đi, dùng dây cương trói chặt đầu ngựa của hắn lại.
“Ai muốn cùng ngươi cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa? Không thể nói lý mà!”Dạ Khinh Nhiễm vung một chưởng.
Diệp Thiến không đánh trả, vững vàng che ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm giống như là một rễ cây đã được tết lại, không nhúc nhích.
Dạ Khinh Nhiễm dừng lại chưởng phong, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiến, bỗng nhiên hạ giọng cảnh cáo nói: “Ngươi không tránh? nếu ngươi thật sự là không tránh ra, bổn tiểu vương không khách khí với ngươi. Trói ngươi lại ném cho Nam Lăng Duệ!”
“Chiêu này ngươi không dùng được rồi! Bây giờ bổn công chúa không thích hắn, nhưng thích ngươi.” Diệp Thiến liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, cũng hạ giọng nói: “Nữ nhân kia căn bản không có tình ý với ngươi, ngươi không nhìn rõ sự thật mà còn muốn đâm đầu vào hay sao? Bổn công chúa cứu ngươi, ngươi đừng có mà không biết ơn báo đáp.”
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm sáng quắc như đao, cả giận nói: “Bổn tiểu vương như thế nào, không cần ngươi quan tâm!”
“Được, vậy ngươi đi đi! Đụng bể đầu chảy máu lúc đó đừng có cãi là ta không có nhắc nhở ngươi!” Diệp Thiến bỗng rút về roi ngựa.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn về hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi, lúc này đâu còn thấy bóng dáng của nàng nữa. Sắc mặt hắn âm trầm nhìn về phía Diệp Thiến, bỗng nhiên hắn kéo lại cương ngựa của nàng, hung dữ nói: “Ngươi nói ngươi yêu thích ta có phải hay không? Bổn tiểu vương lôi ngươi đến Hoàng bá bá xin chỉ, xin gả cho ta, nếu người không chịu gả cho ta cũng không được!”
Diệp Thiến kinh sợ.
Dạ Khinh Nhiễm lôi kéo đánh ngựa của nàng, phương hướng không phải là phương hướng Vân Thiển Nguyệt cùng Nam Lăng Duệ đã bỏ đi, mà là hướng đi về hoàng cung.
“Ai nói ta muốn gả cho ngươi chứ?” Diệp Thiến bị lôi kéo đi một đoạn đường, tựa hồ đột nhiên phản ứng lại, đẩy Dạ Khinh Nhiễm ra.
“Không phải ngươi yêu thích ta sao?” Giọng nói Dạ Khinh Nhiễm u ám, túm chặt Diệp Thiến, không để nàng cử động.
“Thích ngươi ta cũng không. . . . . .” Diệp Thiến giãy dụa.
“Không thể do ngươi được!” Dạ Khinh Nhiễm tức giận hừ một câu, vung roi ngựa, hai con tuấn mã chịu không nổi lực mạnh, bốn vó vung lên chạy về phía hoàng cung.
Diệp Thiến cũng không nói nhiều nưa, xa xa truyền đến âm thanh mơ hồ không rõ.
Chưa đến một lát sau, hai người liền biến mất ở cuối phố dài.
Dạ Thiên Dục nhìn hướng Dạ Khinh Nhiễm và Diệp Thiến bỏ đi, bỗng nhiên cười nói: ” Tiểu ma vương này muốn thành toàn chuyện tốt với Diệp công chúa, hôm nay là ngày tốt, phụ hoàng đang ước thành thân cùng Nam Cương! Nhất định sẽ đồng ý.”
Dạ Thiên Khuynh nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ cưỡi ngựa biến mất, cũng không nói chuyện.
“Thái tử điện hạ, Nguyệt tỷ tỷ, Duệ thái tử, Diệp công chúa và Nhiễm Tiểu vương gia đều đi cả rồi, chúng ta vẫn đi Tây Sơn đua ngựa sao?” Tần Ngọc Ngưng đưa tay lay lay ống tay áo Dạ Thiên Khuynh, ôn nhu hỏi.
“Tất nhiên làđi rồi ! Ngươi vẫn ở trong phủ buồn bực mấy ngày, vốn là muốn mang ngươi đi ra ngoài giải sầu, nghĩ đông người mới náo nhiệt. Có điều bây giờ thiếu bốn người cũng không sao. Chúng ta vẫn có thể đi như cũ!” Dạ Thiên Khuynh thu hồi tầm mắt, cười dịu dàng với Tần Ngọc Ngưng một tiếng.
Tần Ngọc Ngưng cười gật đầu.
“Các ngươi đi đi! Ta muốn đi hoàng cung xem tiểu ma vương cùng Diệp công chúa rầm rộ xin cưới như thế, nói vậy là hỷ sự này cũng không thể bỏ qua rồi.” Dạ Thiên Dục vừa dứt lời, bỗng đánh ngựa đuổi theo Dạ Khinh Nhiễm và Diệp Thiến.
“Tứ hoàng tử!” Triệu Khả Hạm bỗng nhiên kêu Dạ Thiên Dục lại.
Dạ Thiên Dục ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại nhìn Triệu Khả Hạm, cười hỏi: “Triệu tiểu thư gọi ta có chuyện gì thế?”
“Hôm nay là lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa. Nhưng Khả Hạm biết tài cưỡi ngựa Tứ hoàng tử vô cùng giỏi, muốn mời Tứ hoàng tử cùng nhau đua ngựa, Tứ hoàng tử . . . . .nếu người đi hoàng cung, ta. . . . . .” Triệu Khả Hạm nhìn Dạ Thiên Dục, so với lúc nói chuyện với Dạ Khinh Nhiễm sảng khoái lưu loát, thì lúc này giọng điệu đã thay đổi có chút khẩn trương. Câu nói sau cùng không có ra khỏi miệng, những ý tứ thì không cần nói cũng biết.
Dạ Thiên Dục mở to hai mắt, nhìn Triệu Khả Hạm, con ngươi lập tức nhanh chóng hiện lên một tia cái gì, cũng không lập tức trả lời.
“Tứ đệ! Triệu tiểu thư biết ngươi cũng tới, hôm nay đặc biệt tới đây chờ ngươi.”Dạ Thiên Khuynh liếc mắt Triệu Khả Hạm một cái, nhìn Dạ Thiên Dục nói.
“Vậy à! Ta thật không tốt, đã cô phụ tâm ý của Triệu tiểu thư rồi!” Dạ Thiên Dục cưỡi ngựa lòng vòng trở lại, sảng khoái đáp: “Được rồi, bổn hoàng tử đi coi náo nhiệt cũng được, cũng đúng lúc lĩnh giáo tài cưỡi ngựa của Triệu tiểu thư một chút. Xem nữ nhi không thua đấng mày râu cũng là một điều thú vị, dù sao chuyện của tiểu ma vương và Diệp công chúa cũng là chuyện sớm muộn, cũng không mới mẻ, không đi xem cũng được.”
Triệu Khả Hạm vui mừng, sắc mặt khẽ ửng hồng, “Đa tạ Tứ hoàng tử đã nhận lời!”"Triệu tiểu thư khách khí!” Dạ Thiên Dục cười cười, nhìn Triệu Khả Hạm nhưng trong ánh mắt lại như có chút suy ngẫm.
Dạ Thiên Khuynh nhìn Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm, mắt phượng thâm thúy, lát sau, hắn chuyển sang hỏi Vân Mộ Hàn: “Vân thế tử, ngươi cùng muội muội Thanh Uyển có dự tính gì không? Hay là cùng đi đua ngựa đi?”
Vân Mộ Hàn không đáp lời, ánh mắt nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt cùng Nam Lăng Duệ đã đi, không nhìn ra biểu cảm gì trên gương mặt.
“Tất nhiên muốn đua ngựa, Mộ Hàn, ngươi theo ta đua ngựa có được hay không?” Thanh Uyển công chúa giơ tay nắm tay áo của Vân Mộ Hàn, nhỏ giọng năn nỉ, “Ta muốn đua ngựa, ngươi đã đồng ý với ta, không thể đổi ý. . . . . .”
Vân Mộ Hàn quay đầu thấy công chúa Thanh Uyển, trầm mặc hồi lâu, chậm rãi gật đầu, “Được rồi! Đua ngựa cùng công chúa!”
Thanh Uyển công chúa lập tức vui vẻ hô to, phấn khởi như đứa trẻ.
Dường như Dạ Thiên Khuynh không đành lòng nhìn Thanh Uyển công chúa, quay đầu nhìn về phía đám người Lục công chúa, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Ly, Văn Như Yến, “Lục muội muội với Dung Nhị tiểu thư, Lãnh tiểu quận chúa, Văn tiểu thư nữa? Còn muốn cùng nhau đi đua ngựa không?”
“Tất nhiên muốn đi rồi !”Lãnh Sơ Ly lập tức đáp lời. Nàng vẫn luôn ước nguyện rằng sẽ được gả vào phủ thái tử. Mặc dù Tần Ngọc Ngưng là thái tử phi thì thế nào?Cũng không có nghĩa là mình nàng không có cơ hội.Huống chi Tần Ngọc Ngưng thích là Cảnh thế tử, đừng tưởng rằng mình không biết.
“Ta không đi!” Dung Linh Lan lắc đầu. Nàng đối với Dạ Thiên Khuynh đã không hề có ý nghĩ gì nữa, tự nhiên sẽ không sẽ cùng Lãnh Sơ Ly tranh đoạt. Ánh mắt nhìn về hướng mà Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng duệ đã rời đi, thoáng do dự , bỗng nhiên thúc ngựa đi về hướng đó.
Lãnh Sơ Ly sửng sốt, lúc trước ở phủ thái tử nàng đánh nhau với Dung Linh Lan, không nghĩ tới hôm nay Dung Linh Lan lại bỏ qua. Nàng nhìn Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh nhìn Dung Linh Lan rời đi, không biểu cảm gì.
“Ta cũng không đi!” Lục công chúa cũng lắc đầu. Hôm nay tới đây, mục đích chính của nàng là muốn gặp Cảnh thế tử, nghĩ tới Cảnh thế tử để ý tới Vân Thiển Nguyệt, biết Nhiễm tiểu vương gia mời Vân Thiển Nguyệt đua ngựa, Cảnh thế tử tất nhiên sẽ đi, nhưng lại không ngờ Cảnh thế tử không. Điều này có phải đã nói rõ Cảnh thế tử không có tâm tư với Vân Thiển Nguyệt hay không ? Nếu có tâm tư sao lại không muốn cùng nàng ta đi Chức Nữ được khéo tay thêu thùa? Trong lòng Lục công chúa có chút vui mừng, nghĩ tới phải quay về thử nghĩ biện pháp xem, hôm nay phải làm thế nào mới có thể mời Cảnh thế tử cùng đi cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa. Nếu Cảnh thế tử đối với Vân Thiển Nguyệt không có tâm tư, thì mình có cơ hội. Dứt lời, Lục công chúa giục ngựa đi về phía Vinh vương phủ.
“Ta cũng không đi!” Văn Như Yến cũng lắc đầu. Nàng vốn cho là hôm nay Vân Thiển Nguyệt cùng Nhiễm Tiểu vương gia đi đua ngựa, Dung Phong nhất định sẽ tới, không ngờ Dung Phong không tới, như vậy có thể thấy Dung Phong cũng không để ý Vân Thiển Nguyệt nhiều lắm. Hôm đó ở đại môn của Vinh vương phủ, Dung Phong bỏ nàng rời đi, đưa Vân Thiển Nguyệt trở về phủ đại khái cũng là bởi vì Vân Thiển Nguyệt ở đại hội Võ trạng nguyên náo loạn, trong lòng nàng cũng mừng thầm, định tính lại đi Vinh vương phủ tìm hắn. Thấy Lục công chúa đi về phía Vinh vương phủ, nàng cũng thúc ngựa đuổi theo đi.
Các cô nương mang theo toan tính của họ lần lượt rời đi, mọi người vừa mới còn chiếm đóng một nửa cửa thành phía tây, thoáng chốc chỉ còn lại bảy người Dạ Thiên Khuynh, Tần Ngọc Ngưng, Dạ Thiên Dục, Triệu Khả Hạm, Vân Mộ Hàn, công chúa Thanh Uyển, Lãnh Sơ Ly. Và một đám tùy tùng đi theo bảy người.
“Lục công chúa thích Cảnh thế tử, Văn tiểu thư thích công tử Dung Phong, Dung Nhị tiểu thư hình như thích Duệ thái tử Nam Lương.” Tần Ngọc Ngưng nhìn ba người rời đi, cười nói với Dạ Thiên Khuynh: “Nếu hôm nay lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa thật sự có thể thành toàn tốt đẹp, cũng có thể xem như là một đoạn giai thoại.”
“Ừ!” Dạ Thiên Khuynh nhìn bóng dáng ba người biến mất, không biết nghĩ cái gì, lát sau, hắn quay đầu, nhìn về phía mấy người còn lại, “Sắc trời không còn sớm, chúng ta ra khỏi thành thôi!”
Mấy người đồng thời gật đầu, đoàn người ra khỏi cửa thành phía tây đi về hướng Tây Sơn.
Vân Thiển Nguyệt cũng không cưỡi ngựa trở về Vân Vương Phủ, mà sau khi vòng qua một con phố, lúc này mới vòng đi sang cửa thành đông. Nam Lăng Duệ nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt vòng sang, cũng cưỡi ngựa đi theo nàng về phái cửa thành đông.
Hai con ngựa một trước một sau, rất nhanh thì đã ra khỏi cửa thành đông.
Sauk hi ra khỏi cửa thành, Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, ngoảnh đầu lại nhìn Nam Lăng Duệ, “Không lẽ ngươi nghĩ thay thế Dạ Khinh Nhiễm cùng ta đua ngựa hôm nay à?” “Có gì không thể chứ? Tài cưỡi ngựa của ta so với Dạ Khinh Nhiễm cũng không sai biệt lắm.” Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhướn mày cười nói.
“Muốn đua ngựa, sẽ phải có tiền đánh cuộc.Ngươi xác định thua đi?”Vân Thiển Nguyệt khiêu mi. Mới vừa nàng nghe Dạ Khinh Nhiễm nói Đông Sơn rộng rãi, cũng thích hợp cưỡi ngựa. Nếu hôm nay đã đi ra ngoài, mặc dù không thể đua ngựa cùng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng có người phụng bồi nàng đua ngựa cũng không tệ lắm, Nam Lăng Duệ đuổi theo khoảng cách từ cửa thành phía Tây đến cửa thành Đông,xem ra tài cưỡi ngựa của hắn so với Dạ Khinh Nhiễm cũng không kém là bao.
“Chỉ cần ngươi thua, ta sẽ thua!”Nam Lăng duệ nói.
“Được thôi! Chúng ta lấy Yên Vũ đình của Đông Sơn làm điểm cuối.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi nói cá cược trước đi!”
“Nếu ngươi thua, theo ta đi Nam Lương!” Nam Lăng Duệ nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, mâu quang lóe lên, “Đi Nam Lương làm cái gì? Làm thái tử phi hay làm trắc thái tử phi?”
“Đều không sai biệt lắm!”Nam Lăng Duệ nói.
“Được!”Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Tiểu nha đầu! Ngươi thua thì đừng hối hận! Ta sẽ không nhường ngươi đâu!” Nam Lăng Duệ nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, “Hơn nữa quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, một lời nói một gói vàng, cờ bạc cũng không giao tình.Thua…, đến lúc đó ngươi không đi Nam Lương cũng không được.”
“Nếu ta hối hận, ta theo họ của ngươi!” Vân Thiển Nguyệt không cho rằng nàng sẽ thua.
“Ha ha! Được lắm!” Nam Lăng Duệ cười to, “Nói cá cược của ngươi đi!”
” Nếu ngươi thua, đem cây quạt trong tay ngươi cho ta!” Vân Thiển Nguyệt nhìn cây quạt trong tayNam Lăng Duệ.
Nam Lăng Duệ sửng sốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi: “Hôm đó ta ở Túy Hương lâu tặng quạt cho ngươi, nhưng ngươi không lấy, sao hôm nay lại muốn?”
“Ngươi xác định cây quạt hôm đó ngươi ở Túy Hương lâu tặng cho ta giống với cây quạt trong tay ngươi hả?”Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
“Sao ngươi nhìn ra không phải là một cây quạt ?” Khóe miệng Nam Lăng Duệ khẽ nhếch lên.
“Mắt ta vẫn chưa mù!” Vân Thiển Nguyệt nhìn cây quạt trong tay Nam Lăng Duệ. Nàng phát hiện tại một chỗ rất nhỏ, đó là mỗi lầnNam Lăng Duệ chỉ cần mở quạt, đều là hướng mặt có hình cung nữ ra phía ngoài, nói như vậy mặt trong của chiếc quạt là gì? Nàng cảm thấy từ điểm đó có thể tìm ra được đáp án mà mình muốn.
Con ngươi của Nam Lăng Duệ lóe lên, gật đầu, “Được! Ta đồng ý với ngươi!”
“Ta đếm một hai, chúng ta cùng nhau đếm ba. Rồi bắt đầu!”Vân Thiển Nguyệt cũng không nhìn Nam Lăng Duệ nữa, tư thế ngồi ngựa ngay ngắn thẳng tắp.
“Được!”Nam Lăng duệ đồng ý.
Vân Thiển Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng, mở miệng hô rõ ràng, “Một, hai. . . . . .”
“Ba!”
Hai người đồng thời lên tiếng, hai con ngựa trong nháy mắt phóng đi về hướng Đông Sơn.
Ngựa của Nam Lăng Duệ cưỡi không thể bằng Đạp Tuyết mà Dạ Khinh Nhiễm tặng cho Vân Thiển Nguyệt, hai con ngựa song song lao ra, song song phóng về phía trước. Vó ngựa giơ lên cùng rơi xuống đất khoảng cách cũng là giống nhau như đúc. Nhanh như điện chớp, nơi nào đi qua cũng để lại một trận bụi mù cuồn cuộn, gió mạnh gào thét.
Vân Thiển Nguyệt ở trong lòng thầm khen, nghĩ tới tên thái tử Nam Lăng Duệ này mới đầu nhìn giống như một tên công tử trắng trẻo phong lưu lừa bịp, nhưng càng tiếp xúc nhiều thì lại phát hiện bên trong người này, mỗi lần đều làm người khác bất ngờ. Lúc đầu Vân Thiển Nguyệt có chút không lưu tâm, nhưng giờ đã bắt đầu nghiêm túc nhìn về phía trước.Loại bỏ hết tất cả những ý nghĩ trong đầu, trong mắt chỉ có một mục đích. Cùng với tuấn mã đang lao nhanh, cả người dường như cũng cùng với tốc độ chạy băng băng của tuấn mã nhanh chóng vọt lên, tâm tình lúc trước bị đè nén giờ đã bị vứt khỏi chín tầng mây. Một người một con ngựa , thoạt nhìn nhẹ nhàng vô cùng.
Nam Lăng Duệ không khác mấy so với lúc bình thường, vẫn phong lưu tà mị, tùy ý thong dong, một thân cẩm bào hoa lệ theo gió phất phơ, một người một con ngựa , tư thế xem ra rất oai hùng, giống như hết sức thoải mái.
Hai người rất nhanh đi được mười dặm đường, vẫn song song đi về phía trước, không phân cao thấp
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nam Lăng Duệ một cái, Nam Lăng Duệ nhíu mày với nàng. Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, không để ý tới hắn nữa, cả người đang ngồi ngay ngắn bỗng dùng khinh công bay lên, nhẹ nhàng đứng ở trên yên ngựa. Đem sức nặng toàn thân nâng lên một chút, trong nháy mắt Dạp Tuyết ở phía dưới chạy nhanh một bước. Nàng nghĩ có khinh công thật là tốt.
Nam Lăng Duệ thấy động tác Vân Thiển Nguyệt, con ngươi chợt lóe lên, cũng dùng khinh công bay lên, mũi chân đứng ở trên yên ngựa, gần như đồng thời cùng Vân Thiển Nguyệt đặt chân, trong nháy mắt tuấn mã dưới người hắn cũng nhanh một bước.
Sau động tác của hai người, hai con tuấn mã vẫn song song đi về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang Nam Lăng Duệ một cái, Nam Lăng Duệ đắc ý nhíu mày với nàng, môi nàng khẽ mím lại, bỗng nhiên vung cổ tay, cánh tay lôi dải lụa mỏng bay ra hướng thẳng tắp về phía Nam Lăng Duệ. Bởi hiện này võ công trong người nàng có nội lực, lụa mỏng tuy nhẹ, nhưng được nàng thêm nội lực vào đó, tựa như một thanh kiếm nhẹ nhàng. Sắc tím chợt lóe, đánh thẳng mặt Nam Lăng Duệ.
Một chiêu bất ngờ này, nàng muốn đánh hắn ngã ngựa!
“Ta biết ngươi sẽ động thủ, cố ý chuẩn bị cái này!” Nam Lăng Duệ nhìn lụa mỏng ở cổ tay Vân Thiển Nguyệt hướng về phía mình, hắn bỗng vui hẳn lên, cổ tay vung lên, một dải lụa mỏng bay ra, thẳng tắp ngăn cản lụa mỏng của Vân Thiển Nguyệt .
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, ngón tay vẽ một cái, rót thêm chân khí, chân khí như lưỡi dao theo lụa mỏng vạch ra, lụa mỏng”rét xoẹt “một tiếng, chia ra làm hai, một dải ngăn cản Nam Lăng Duệ, một dải vòng qua hắn, rồi tiếp tục đánh về phía mặt hắn.
Ngón tay của Nam Lăng Duệ vẽ thêm một vòng như cũ, thêm chân khí, chân khí như lưỡi dao theo lụa mỏng tách ra, lụa mỏng”Rét xoẹt “một tiếng, cũng chia ra làm hai, lụa mỏng của hắn chia làm hai dải giống nhau, ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, hai ngón chặp lại làm một một lần nữa, hai dải lụa mỏng chia ra làm bốn.
“Cái này cũng không khó được ta!”Nam Lăng Duệ cười lớn một tiếng, động tác giống như trước, lụa mỏng chia ra làm bốn.
“Thế hả?!” Năm ngón tay của Vân Thiển Nguyệt cùng sử dụng, chân khí thúc giục lụa mỏng, bỗng nhiên bốn dải lụa mỏng bị tách ra làm vô số đoạn, ống tay áo nàng nhẹ nhàng vung lên, vô số đoạn lụa vụn bay về phía Nam Lăng Duệ.
“Cái này cũng không khó được ta!” Nam Lăng Duệ vẫn giống như cũ, sử dụng cùng một lúc năm ngón tay, chân khí thúc giục vào dải lụa của mình, bốn dải lụa mỏng cũng bị phân cắt ra làm vô số đoạn như thế, ống tay áo của hắn nhẹ nhàng vung lên, vô số đoạn lụa vụn bay về phía Vân Thiển Nguyệt.
Hai con ngựa cùng hai người đứng ở giữa giống như Thiên Nữ Tán Hoa, mảnh vụn của tơ lụa mỏng thoáng chốc vãi đầy mặt đất.
Trong thời gian hai người động thủ một trận này, con tuấn mã không bị ảnh hưởng, còn đi được thêm mười dặm nữa, khoảng cách Yên Vũ đình thuộc Đông Sơn chỉ còn hai mươi dặm.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới cách này cũng không có tác dụng. Cánh môi của nàng nhếch lên sít sao, ngẫm nghĩ xem ra hôm nay nếu muốn thắng được Nam Lăng Duệ thật không dễ. Nhưng mà sao nàng có thể thua được? Không biết Nam Lăng Duệ là đen hay là trắng, là đỏ hay là xanh. Hiển nhiên không thể đi Nam Lương cùng hắn được.Tính không chịu thua của nàng bị khơi lên , bỗng nhiên ném cương ngựa, chân nhẹ nhàng nhún một cái, thân thể nhẹ nhàng bay lên.
“Không đua ngựa sao? Muốn so khinh công hả?” Nam Lăng Duệ cũng làm giống như nàng, ném cương ngựa, thân thể đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, cùng bay lên.
“Tất nhiên là đua ngựa, ta dùng khinh công, ngựa của ta cũng có thể đến Yên Vũ đình. Ngựa của ngươi không đến được Yên Vũ đình, ngươi đến Yên Vũ đình trước cũng vô dụng!” Tiếng nói Vân Thiển Nguyệt từ phía trước truyền lại, âm thanh trong trẻo kêu gọi: “Đạp Tuyết đuổi theo! Thắng được con ngựa rách của hắn, sau này ta ăn cái gì đều cho ngươi ăn cái đó!”
Dường như Đạp Tuyết nghe thế đã hiểu lời Vân Thiển Nguyệt nói…, nhất thời tinh thần tỉnh táo, bốn vó tung lên, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
“Tiểu nha đầu! Thật sự có tài!” Nam Lăng Duệ chợt cười to, Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời đối với hắn, hắn đã nói với con ngựa của mình: “Nguyệt Nhi đuổi theo, ngươi thắng Dạp Tuyết ta sẽ đổi tên cho ngươi. Sau này sẽ không gọi ngươi là Nguyệt Nhi nữa!”
Con ngựa kia lập tức tung bốn vó lên, giống như có chất kích thích đuổi theo Đạp Tuyết.
Vân Thiển Nguyệt vốn nhanh hơn Nam Lăng Duệ một bước, lại nghe thấy hắn gọi con ngựa kia là Nguyệt Nhi, chân khí thay đổi, suýt nữa từ giữa không trung rơi xuống, nàng vội vàng điều chỉnh chân khí, trừng mắt nhìn Nam Lăng Duệ, “Ghê tởm!”
Nhưng mà nàng đã từng nghe Nam Lăng Duệ không chỉ một lần gọi nàng là Nguyệt Nhi !
Trong lúc Vân Thiển Nguyệt có lỗi sai nhỏ mất tập trung, Nam Lăng Duệ đã đuổi theo nàng, cười ha ha, “Ngươi phải nhớ để cho ta đổi tên, sẽ khiến ta thắng ngươi, đừng nói một con ngựa, tất cả vật sở hữu thuộc phủ thái tử Nam Lương, ta đều để ngươi làm chủ đặt tên!”
“Ngươi nằm mơ!”Vân Thiển Nguyệt phun ra một câu nói, không thèm nhìn lại.Toàn lực thi triển khinh công, hiện tại nội lực của nàng tinh thuần, công lực cao thâm, nàng cũng không tin khinh công của mình không thắng được hắn.
Nam Lăng Duệ liền cười to một tiếng, theo bóng dáng củaVân Thiển Nguyệt tăng tốc, tốc độ của hắn so với tốc độ của nàng không kém bao nhiêu.
Trong lòng của Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới khinh công Nam Lăng Duệ lại giỏi như vậy!
“Biết ở phương diện võ công, sở trường nhất của ta là cái gì không? Chính là khinh công! Tuy nội lực của ta không có tinh thâm, nhưng khinh công của ta từng khổ luyện một thời gian .Cho nên, đoán chừng người không thắng nổi ta.”Nam Lăng Duệ nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang mím môi, cười nói.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không để ý tới hắn, nghĩ khinh công dựa vào đó là sức chịu đựng.
Nam Lăng Duệ cũng không nói nữa, hai người như hai đám mây nhẹ nhàng bay bổng, hoa cỏ cây cối thoáng lóe lên bốn phía.
Ở phía sau hai người, hai con tuấn mã song song đi về phía trước, bốn vó tung lên, giống như cùng chủ nhân mình, cũng phân tranh cao thấp của chúng nó, những nơi đi qua đều bụi mù cuồn cuộn.
Trong chốc lát, đã đi được mười dặm.Nam Lăng Duệ không cảm thấy mỏi mệt lười biếng một chút nào.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, Tây Sơn và Đông Sơn đều có đất rộng lớn bằng phẳng có thể đua ngựa, nhưng bởi mặt đất ở Tây Sơn có hơn trăm dặm, rộng lớn bằng phẳng, mà Phương Viên Đông Sơn rộng lớn cũng chỉ có vẻn vẹn bốn mươi dặm mà thôi. Thông thường triển khai thi đua ngựa không hợp. Cho nên trong Thiên Thánh, các đệ tử thích nhất đi Tây Sơn đua ngựa, bây giờ họ đã đi được ba mươi dặm rồi, chỉ còn mười dặm nữa là đến Yên Vũ đình, mười dặm cũng không tính là gì, đương nhiên Nam Lăng Duệ có thể kiên trì đến đó. Nhưng hiển nhiên nàng không thể để cho hắn kiên trì tới như vậy. Nghĩ đến chỗ này, nàng bỗng xoay người, hướng về phía Nam Lăng duệ xuất thủ.
Nam Lăng Duệ lập tức tiếp chiêu, hơn nữa thong dong cười to, “Có bản lãnh gì cứ sử dụng đi! Nếu không ngươi thua sẽ phải đi Nam Lươngvới ta!”
“Đi Nam Lương thì chưa chắc, để ngươi nằm ở nơi này ba ngày ba đêm không nhúc nhích nổi thì có lẽ là được!”Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nơi này non xanh nước biếc, lát nữa thắng ngươi nằm ngủ không tệ!”Nam Lăng Duệ lướt nhìn qua khắp nơi, cười nói.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng không nói thêm gì nữa, một chưởng thất bại, tiếp ngay sau đó chưởng thứ hai đánh ra, Nam Lăng Duệ không chỉ dễ dàng tránh thoát, mà còn có thể xuất chiêu. Chiêu thức của Nam Lăng Duệ nhanh mà lộn xộn, Vân Thiển Nguyệt không hiểu chiêu thức của cổ nhân, trong lúc nhất thời tay chân bỗng có chút luống cuống. Chỉ có thể dựa vào nội lực tinh thuần cùng khinh công xuất ra phía trước mà tránh né.
“Thì ra là ngươi không có nội lực, không có chiêu thức! Ngươi thua chắc rồi!”Mắt phượng của Nam Lăng Duệ hiện lên một chút kinh ngạc, cười to.
“Chưa đến phút cuối cùng, đừng vui mừng quá sớm.” Vân Thiển Nguyệt vừa tránh vừa dựa vào bản lĩnhvừa gặp qua đã nhớ của mình, ghi nhớ những chiêu thức mà Nam Lăng Duệ đã xuất thủ. Mặc dù chiêu thức của Nam Lăng Duệ thoạt nhìn làm người ta hoa cả mắt, nhưng mà không phải là lộn xộn. Mỗi một động tác đều là nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt.
“Vậy thì để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!” Chiêu thức Nam Lăng Duệ xuất ra tới tấp.
Vân Thiển Nguyệt tập trung hoàn toàn tinh thần.
Hai người trong lúc giao tranh đấu đá cũng không quên thi triển khinh công tiến về phía trước.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Vân Thiển Nguyệt đã thăm dò ra cách thức ra chiêu thức của Nam Lăng Duệ. Nàng vừa muốn phản công, đúng lúc này, hai con khoái mã đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua hai người, tiếng vó ngựa nhất trí, không phân cao thấp trước sau. Một mảng bụi mù nổi lên cuồn cuộn, bụi đất bao vây lấy hai người.
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên dừng lại một lát, vươn tay túm đuôi ngựa của Nam Lăng Duệ, con ngựa kia cũng không mảy may dừng lại, kéo nàng lao thẳng về phía trước. Cùng lúc đó, Nam Lăng Duệ cũng vươn tay kéo lại đuôi Đạp Tuyết của Vân Thiển Nguyệt, Đạp Tuyết cũng không vì vậy mà dừng lại nửa điểm, vẫn chạy về phía trước.
Hai người tuy bị ngăn cách bởi đuôi ngựa nhưng quyền cước vẫn sử dụng, vẫn như trước không ngừng lại.
Vân Thiển Nguyệt bắt đầu chuyển thủ làm công, vận dụngcánh thức đánh lộn mà kiếp trước đã học, trong lúc nhất thời khiến tay chân của Nam Lăng Duệ bận rộn đánh theo. Nhưng Nam Lăng duệ vừa tránh né, vẫn vững vàng bắt được đuôi ngựa.Sau một phen giao đấu kịch liệt, nước cờ mà Vân Thiển Nguyệt đã mò ra, cũng ứng đối lại tự nhiên thoải mái hơn.
Bởi hai người giao thủ, lực của hai con ngựa bị kéo một nửa, bước chân chậm lại, nhưng vẫn ra sức chạy về phía trước.
Mười dặm cuối cùng gần tới, bị ngăn cách bởi bụi đất, Vân Thiển Nguyệt mơ hồ thấy phía trước là Yên Vũ đình đang đứng sừng sững ở đó. Lúc này khoảng cách từ chỗ họ chưa đầy 500 mét.Nàng vừa ra chiêu vừa nghĩ đối sách.Chợt nhanh trí, nàng lập tức thả lỏng đuôi ngựa, nhào lộn một cú về phía trước, cách xa khỏi mười trượng. Chân sau đá một cái, từ chỗ khe hở mà nàng bay xuống, giày thêu thẳng tắp hướng về phía mặt Nam Lăng Duệ bay đi.
Dường như Nam Lăng Duệ không ngờ tới chuyện Vân Thiển Nguyệt giở thủ đoạn, sửng sốt, giầy thêu như muốn đáp ở trên mặt hắn nên hắn cuống quít thả đuôi ngựa ra nghiêng người tránh thoát, bởi vì khoái mã phóng rất nhanh, hắn không tài nào chuẩn bị kịp, người mất thăng bằng, không thể hướng về phía trước, ngược lại bị lăn về phía sau. Nhưng hắn là người có võ công, sau khi nhào lộn mấy vòng, dùng khinh công vượt lên, thoăn thoắt tháo đai lưng ra, quấn lấy người Vân Thiển Nguyệt .
Vân Thiển Nguyệt cảm giác có gió ở phía sau tập kích đánh tới, hiểu được nếu mình đánh trả, vừa vặn bị Nam Lăng Duệ ngăn trở , không đến được Yên Vũ đình. Nàng cũng không tin Nam Lăng Duệ thật sự động thủ đả thương nàng. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần, nhưng vì bức tranh trên cây quạt, nàng có cảm giác Nam Lăng Duệ sẽ không đả thương nàng, cho nên không để ý tới, cũng không quay đầu lại, người vừa mới rơi xuống đất, liền thẳng tắp đứng dậy, phi thân bay vào phía trong Yên Vũ đình.
Nam Lăng Duệ bất chợt dùng đai lưng xoay sang đánh Đạp Tuyết.
Vân Thiển Nguyệt kinh sợ, nghĩ Nam Lăng Duệ không hổ là thái tử của Nam Lương, thật là xảo trá, nàng lập tức xoay người đi cứu đạp Tuyết.
Nam Lăng Duệ cười đắc ý, vừa muốn mở miệng nói gì đó với Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu “A”, cực kỳ thảm thiết, tay hai người đồng thời hạ xuống, cùng nhau quay đầu lại.
Chỉ có thể thấy do hai người họ đánh nhau quá mức kịch liệt đến nỗi quên cả bản thân mình, chẳng biết từ lúc nào có một con ngựa đuổi theo ở phía sau, cô gái ngồi trên con ngựa kia , hơn nữa khi nãy Vân Thiển Nguyệt vừa đá một chiếc giầy thêu đi, mặc dù Nam Lăng Duệ tránh thoát, nhưng thẳng tắp đáp vào đầu cô gái đuổi theo phía sau kia, nàng ta kêu thảm một tiếng ngã xuống ngựa.
Vân Thiển Nguyệt nhận ra nàng ta là Dung Linh Lan, cũng không kịp nghĩ sao Dung Linh Lan lại đuổi theo tới nơi này. Nhưng Vân Thiển Nguyệt biết rất rõ ràng, nàng dùng lực mạnh yếu ra sao , nếu đánh trúng Nam Lăng Duệ chắc cũng không có việc gì,dù sao hắn cũng có võ công. Nhưng Dung Linh Lan giống như một cô gái yếu đuối không có võ công. Giày đánh trúng nàng ta thì chỉ có hôn mê, nhưng nếu rơi từ trên ngựa xuống đất, không ngã chết thì cũng què. Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng tay, thi triển khinh công tính toán đỡ lấy Dung Linh Lan. Mặc kệ trước kia có bao nhiêu hiểu lầm vướng mắc, dù sao cũng là một mạng người. Có điều từ lúc ra khỏi cửa thành đông, nagf và Nam Lăng Duệ vẫn giao thủ đến giờ, mệt mỏi không dứt, chân khí chưa đầy, dĩ nhiên động tác hơi chậm chạp.
Nam Lăng Duệ tựa hồ cũng bị kinh ngạc, lập tức thu lại đai lưng, cũng phi thân về phía Dung Linh Lan đang rơi xuống mà đỡ lấy. Mặc dù so với Vân Thiển Nguyệt hắn gần hơn một chút, nhưng hắn thoáng trì hoãn dây dưa, hơn nữa cũng là cực kỳ mỏi mệt . Cho nên động tác vẫn là có chút chậm.
Mắt thấy Dung Linh Lan sắp rơi xuống dưới ngựa, hai người ai cũng không đón được.
Đang lúc này, một bóng sắc màu tím nhạt ở phía sau phi lêntrước, hẳn phải là khinh công tài giỏi vô song , cũng nhanh hơn một bước so với Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ tiếp được Dung Linh Lan.
Nam Lăng Duệ cùng Vân Thiển Nguyệt tới chậm một bước, thấy Dung Linh Lan đã được người tiếp được, Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy rõ là một nam tử, người mặc cẩm bào màu tím, thắt ngọc bội ở eo, cả người xuất sắc,lưng như thân cây tùng trúc. Chỉ thấy hắn tiếp được Dung Linh Lan xong thì lập tức cúi đầu bắt mạch cho nàng ấy, mặc dù nhìn nghiêng chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt của hắn, nhưng không khó tưởng tượng ra đây cũng hẳn là một nhân vật trẻ tuổi những rất tuấn tú.
” Khinh công của Thất hoàng tử thật cao! Tới kịp thời!”Nam Lăng Duệ nhìn nam tử trước mặt buông lời khen ngợi.
Thất hoàng tử? Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
“Duệ thái tử quá khen!” Dạ Thiên Dật buông Dung Linh Lan ra, mặc dù là đối với Nam Lăng Duệ nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Nàng ấy chẳng qua là hôn mê thôi, cũng không có việc gì nghiêm trọng!”
Thời khắc khi Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên đã nhìn rõ mặt của Dạ Thiên Dật, trong nháy mắt cả người ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.