Beta: Leticia
Trở lại Tử Trúc Viện, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không đi ngủ, mà đều không hẹn mà đốt đèn giữ đạo hiếu cho Thái hậu.
Vân Thiển Nguyệt thân là cháu gái, vốn nên ở lại trong cung giữ đạo hiếu, nhưng vì nàng chán nghe tiếng khóc giả dối của đám hoàng tử công chúa kia với mệnh phụ trong triều, không bằng mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc nửa đêm, Văn Lai đến Vinh vương phủ xin Vân Thiển Nguyệt tiến cung, “Tân Đế khóc từ đó đến giờ vẫn chưa dừng lại, lúc nào cũng có thể tắc thở, Nhiếp chính vương lệnh nô tài đến đây xin Thiển Nguyệt tiểu thư tiến cung chăm sóc Tân Đế.”
Vân Thiển Nguyệt lạnh nhạt đáp lại, “Nói cho hắn biết, ta sẽ không tiến cung, đưa hài tử tới Vinh vương phủ, nếu không tắt thở thì tắt thở! Cô cô cũng không phải không mong muốn có người phụng bồi trên đường đến hoàng tuyền.”
Thanh Thườngtruyền lại lời nói của Vân Thiển Nguyệt cho Văn Lai.
Văn Lai ra roi thúc ngựa chạy vào cung, truyền lại lời nói của Vân Thiển Nguyệt cho Dạ Thiên Dật.
Sau đó, trong cung không truyền ra tin tức nào nữa, cũng không có người đến Vinh vương phủ, dĩ nhiên, cũng không đưa hài tử tới.
Trời hửng sáng, Dung Cảnh đứng lên, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt khoát tay với hắn, “Hôm nay ta không vào cung. Lúc nào Khâm Thiên Giám chọn được ngày giờ tốt để hạ táng cô cô, ta sẽ đi tiễn đưa người.”
Dung Cảnh gật đầu, một mình vào cung.
Sau khi Dung Cảnh đi, mặc dù Vân Thiển Nguyệt một đêm không ngủ, nàng vẫn không buồn ngủ chút nào. Liền một mình bày ván cờ đánh với Vân lão Vương Gia hôm đó, một mình hạ cờ.
Qua giờ Ngọ, Thanh Thường đi vào thấp giọng bẩm báo, “Thiển Nguyệt tiểu thư, nghe nói hôm qua Tân Đế khóc cả đêm, khóc mệt thì ngủ. Ngủ không được hai canh giờ thì tỉnh, lại tiếp tục khóc, ngay cả nước cỏ linh chi cũng không uống, toàn bộ đều ói ra. Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia cho gọi tất cả Mệnh phụ túc trực bên cạnh linh cữu của thái hậu tới, nhưng người nào ôm cũng vô dụng. Hôm nay thế tử tiến cung, cũng không đi ôm hài tử, mà trực tiếp đi điện Nghị sự.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hiện tại nàng và Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm đang tiến hành giằng co, không thể bởi vì cô cô mà đau lòng hài tử. Nếu nàng không nhịn được, như vậy bọn họ thắng, vậy thì công sức cha mẹ nàng ngắm sao hai tháng ở nóc cung Vinh Hoa thành vô ích rồi. Nếu hài tử khóc đến chết, cũng chỉ có thể xem là hắn không có mệnh sống! Nếu hắn có thể gắng gượng qua, nàng sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Buổi tối, Dung Cảnh từ trong cung trở lại, thấy Vân Thiển Nguyệt đang đánh cờ một mình, nhướng mày, “Đánh cờ cả ngày sao?”
“Ừ, đánh cờ có thể làm cho lòng người thanh tĩnh.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Nhẫn nhịn rất khó chịu phải không? Dù sao đó cũng là con của cô cô.”
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, tựa đầu vào trong ngực của hắn, “Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ không lùi một bước nào. Thiên hạ lê dân bách tính chết đói chết rét đếm không hết, người già, phụ nữ và trẻ em mùa đông còn không qua được, trẻ con mới sinh ra không sống được cũng không phải ít. Hắn là hài tử của cô cô, nhưng không có nghĩa có thể dùng nó để không chế được ta, nếu Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm không lùi bước, ta không ngại dùng máu tươi của hắn lót đường.”
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt thật chặt, ôn nhu nói: “Nàng đã không ngủ một ngày một đêm rồi, tối nay không cần giữ đạo hiếu nữa. Ngủ đi! Sau này còn an táng cho cô cô.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tựa vào trong ngực của hắn, mặc hắn ôm nàng trên giường.
Lúc nửa đêm, Văn Lai tới Vinh vương phủ lần nữa, nói, “Nếu Thiển Nguyệt tiểu thư không tiến cung nhìn hài tử, e là hài tử thật sự không sống được, Nhiếp chính vương xin Thiển Nguyệt tiểu thư lập tức tiến cung, Thiển Nguyệt tiểu thư đừng quên hắn là hài tử Thái hậu, cô phụ sự nhờ vả của Thái hậu.”
Sau khi Thanh Thường bẩm báo lại, Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nói: “Để cho hắn đưa hài tử tới Vinh vương phủ! Nếu không ta đành cô phụ sự nhờ và của cô cô đợi sau này trăm tuổi sẽ đến địa phủ tạ tội với cô cô.”
Văn Lai nghe lời nói của Vân Thiển Nguyệt, lần nữa ra roi thúc ngựa hồi cung bẩm báo Dạ Thiên Dật.
Một lúc lâu sau, trong cung truyền đến tin tức, Nhiếp chính vương đang trên đường đến Vinh vương phủ, thiên tử giá lâm, xin Thiển Nguyệt tiểu thư đến cửa Vinh vương phủ nghênh đón.
Vân Thiển Nguyệt nhận được tin tức, cười lạnh một tiếng, “Dạ Thiên Dật lui bước rồi sao! Ta thật không rõ, không phải hắn là người hi vọng đứa bé này chết nhất sao? Sao hôm nay còn để ý đứa nhỏ hơn ta.”
Dung Cảnh khẽ trầm tư, cười nói: “Bất kể như thế nào, tóm lại là hắn đã đưa hài tử tới, ra ngoài nghênh đón thôi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, khoát áo xuống giường.
Hai người ăn mặc thỏa đáng ra khỏi Tử Trúc Viện,
Thiên tử giá lâm, tất cả các sân viện trong Vinh vương phủ đều nhận được tin tức, lập tức thắp đèn rời giường đi tiếp giá.
Lúc Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đến cửa Vinh vương phủ, ngự giá trong cung còn chưa tới, ở đại môn Vinh vương phủ đã quỳ đông nghịt người.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiển Nguyệt thấy toàn bộ người trong Vinh vương phủ, ánh mắt nàng lướt qua, liền quay người lại, nhìn về phương hướng trong cung, cười lạnh nói: “Dạ Thiên Dật muốn cho chúng ta chờ bao lâu?”
“Hắn bị hành hạ suốt hai ngày, hôm nay thỏa hiệp, nhưng trong bụng vẫn có uất ức, chúng ta cũng không ngại chờ một chút.” Dung Cảnh ôn nhu nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Một chút này lại chính là một canh giờ. Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh đã ăn mặc thỏa đáng ra khỏi cửa phòng, hơn nữa còn có nội công, không sợ lạnh. Nhưng mọi người bên trong Vinh vương phủ nhận được tin tức đều vội vã đi ra ngoài tiếp giá, có người chỉ mặc áo đơn, đông lạnh run run không ngừng, đôi môi cũng đã tím bầm.
Một lúc lâu sau, xe ngựa Dạ Thiên Dật khoan thai tới chậm.
Văn Lai cất giọng hô lớn, “Thiên tử giá lâm, Vinh vương phủ tiếp giá.”
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Tất cả mọi người đang quỳ gối ở cửa Vinh vương phủ cửa run run hô lên, âm thanh ở trong đêm khuya trở nên rất lớn.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa, cũng không lên tiếng.
Màn xe đẩy ra, trong xe không chỉ có Dạ Thiên Dật, còn có Dạ Khinh Nhiễm. Dạ Thiên Dật ôm hài tử trong ngực, hình như hài tử vẫn đang khóc, tiếng khóc cực thấp, mơ hồ không khóc ra tiếng nữa. Mỗi âm thanh thút tha thút thít đều làm tim người khác thắt lại. Giống như chỉ sau một khắc hắn sẽ không còn khóc được nữa.
Dạ Khinh Nhiễm trước tiên xuống xe, câu thứ nhất chính là, “Tiểu nha đầu, muội điên rồi!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Dạ Khinh Nhiễm, giọng nói không cao không thấp, không có lên xuống, “Ta nghĩ rằng các ngươi thích hắn hết hơn, cho nên mới giúp hai người một tay.”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt, ước chừng hai ngày này cũng không ngủ được, vẻ mặt tối tăm, “Đây là thiên tử, sao có thể chết?”
“Chỉ làm được Thiên tử mấy ngày đã chết cũng không có gì lạ.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.
“Tiểu nha đầu, ta biết lòng dạ muội ác độc, nhưng không nghĩ tới lòng của muội còn ngoan độc đến vậy. Một hài tử mới sinh như hắn mà muội cũng không có chút lòng thương cảm nào sao?” Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm càng khó coi.
“Ta thương cảm người khác, ai thương cảm ta? Ta đoạt thương cảm hết thì các huynh làm sao đây. Đương nhiên ta muốn cho các huynh cơ hội để có chút lòng thương cảm rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên cười một tiếng, “Một người là Nhiếp chính vương, một người là Nhiễm Tiểu vương gia, các ngươi đều là ca ca của hắn, một người là ca ca ruột, một coi như là đường ca. Mà ta so với các huynh chung quy vẫn khác họ. Ta họ Vân, hắn họ Dạ. Cho dù là thương cảm cũng không tới lượt ta không phải sao?”
“Ta nói không lại muội!” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, nhìn về phía Dung Cảnh, ánh mắt bén nhọn, “Nhược mỹ nhân, ta vẫn hiếu kỳ, ngươi đã dùng biện pháp gì khiến nàng khăng khăng một mực với ngươi? Chẳng lẽ ngươi dám nói ban đầu ngươi trêu chọc nàng không phải vì nàng là nữ nhi Vân Vương Phủ sao?”
“Chuyện lúc còn nhỏ như vậy ai có thể nhớ được chứ? Ta cũng không nhớ rõ.” Dung Cảnh cười nhạt, “Xem ra Nhiễm Tiểu vương gia rất hiểu rõ chuyện của chúng ta, nhưng mà, có lẽ ngươi đúng, nhưng nếu vậy thì sao? Tâm tư của ta dành cho nàng, cho dù xấu xa cỡ nào ta cũng chưa từng giấu diếm không phải sao?”
Dạ Khinh Nhiễm nghẹn lời, lạnh giọng cảnh cáo nói, “Ngươi không cần đắc ý quá, thiên tử nghỉ ngơi ở nhà của thần tử, nếu có nửa điểm sơ xuất nào, Vinh vương phủ không một ai sống sót.”
Mọi người Vinh vương phủ nghe vậy nhất thời thân thể mềm nhũn.
Dung Cảnh cười nhạt, không đáp lại.
Lúc này Dạ Thiên Dật đã xuống xe, ôm hài tử đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng trong chốc lát, đưa hài tử cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt vừa ôm, hài tử liền ngừng khóc.
“Tiểu nha đầu, có phải muội động tay chân trên người đứa bé không?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chẳm vào Vân Thiển Nguyệt, “Tại sao hắn vừa tới trong ngực của muội thì không khóc nữa, không nhìn thấy ngươi sẽ khóc?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hài tử một cái, chỉ ngắn ngủn hai ngày hài tử đã trở thành như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, tràn đầy nước mắt, ánh mắt sưng đỏ rất nhiều, không mở ra được nữa, chỉ lộ ra một đường nhỏ nhìn nàng một cái, liền ủy khuất quyệt miệng, quả nhiên là mệt mỏi, nghiêng đầu một cái, ngay cả ngáp cũng không ngáp đã ngủ luôn. Nàng ngẩng đầu, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ánh mắt thản nhiên, ra vẻ thoải mái mà nói: “Đúng vậy, ta động tay chân với hắn đấy. Nếu không làm sao ai hắn cũng không nhận, chỉ biết ta đây.”
Dạ Khinh Nhiễm cau mày, “Hôm đó ở Đế tẩm điện là lần đầu tiên muội nhìn thấy đứa bé này, làm sao muội động tay chân với hắn được?”
“Động tay chân như thế nào chẳng lẽ ta còn nói cho huynh biết?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Sau này đưa tang Thái hậu, muội ôm thiên tử đưa tiễn người.”
Vân Thiển Nguyệt không đáp lời, coi như là đồng ý. Ngày chôn cất cô cô, tất nhiên nàng sẽ tới, đứa bé này là cô cô thiên tân vạn khổ sinh hạ, ơn sinh dưỡng lớn hơn trời, đương nhiên phải để hắn tiễn đưa bà.
Dạ Khinh Nhiễm xoay người lên xe ngựa, ngáp một cái nói: “Cuối cùng Bổn Tiểu Vương cũng tống vật nhỏ này đi rồi, tiểu nha đầu, muội nên trông coi hắn cẩn thận. Nếu xảy ra sai lầm, thì muội biết rồi đấy.”
Vân Thiển Nguyệt không đáp.
“Thật ra thì ta cũng muốn biết, rốt cuộc nàng đã động tay chân với nói như thế nào. Người khác thì không thể, nhưng nếu chuyện phát sinh trên người nàng, ta cũng không thấy bất ngờ.” Dạ Thiên Dật phun ra một câu, không đợi Vân Thiển Nguyệt đáp lời, cũng xoay người lên xe ngựa.
Văn Lai vung roi ngựa lên, xe ngựa chở Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm rời khỏi đại môn Vinh Vương Phủ.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh ôn nhu cười nói: “Trở về thôi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hai người đi vào trong phủ. Phía sau hai người, những người khác của Vinh vương phủ lập tức bò dậy, run run quay về sân viện của mình.
Trở lại Tử Trúc Viện, Dung Cảnh liền đưa ống trúc cho Thanh Thường, phân phó, “Từ hôm nay, ngươi hãy chăm sóc đứa bé này.”
Thanh Thường khổ sở cúi đầu, thấp giọng nói: “Thế tử, nô tỳ chưa chăm sóc hài tử bao giờ.”
“Chưa biết có thể học. Sau này ngươi sẽ có rất nhiều cơ hội chăm sóc hài tử.” Dung Cảnh ngụ ý nói.
Thanh Thườngbất đắc dĩ đưa tay đón hài tử trong ngực Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài đưa hài tử cho nô tỳ đi!”
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Thanh Thường, trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, nói với hắn: “Hai ngày này chúng ta hãy chờ xem! Nếu Thanh Thường không chăm sóc được thì sau mấy ngày hãy để ta chăm sóc.”
“Không được!” Dung Cảnh trả lời không chút thương lượng.
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể đưa hài tử cho thanh Thường.
Thanh Thường cẩn thận ôm hài tử đến gian phòng của nàng.
Vân Thiển Nguyệt thấy Lăng Liên và Y Tuyết đứng ở một bên cười trộm, phân phó hai người: “Kể từ hôm nay, các ngươi giúp đở Thanh Thường chăm sóc hài tử.”
Nụ cười trên mặt Lăng Liên và Y Tuyết nhất thời cứng đờ, giây lát sau, khổ sở cúi đầu xuống, “Dạ, tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt khoát tay, hai người mang vẻ mặt đau khổ đi tìm Thanh Thường, nàng có chút buồn cười, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, khóe miệng Dung Cảnh nhếch lên, lôi kéo tay nàng đi vào trong nhà.
Ban đêm, Tử Trúc Viện không truyền ra một chút tiếng khóc nào, hài tử kia giống như quen thuộc nơi này, ngủ an ổn cả đêm.
Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết ba người cực kì tập trung, nhìn chằm chằm hài tử hai canh giờ, thấy hắn ngủ vù vù, không có dấu hiệu tỉnh lại khóc, liền yên tâm. Ba người an bài thời gian thay nhau coi chừng, để lại một người trông chừng, còn lại hai người đi nghỉ ngơi.
Một đêm này Vân Thiển Nguyệt cũng ngủ rất ngon, ngày thứ hai tỉnh lại, đã là buổi trưa, Dung Cảnh đã sớm tiến cung. Nàng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng cười như chuông bạc truyền đến từ Tây Sương phòng, nghĩ tới hài tử kia, liền ngồi dậy, khoát áo xuống giường, ra khỏi cửa phòng, đi về phía Tây Sương phòng.
Trong phòng Thanh Thườngtruyền đến tiếng cười nói của ba nữ tử. Nàng nghĩ tới các nàng thật ra cũng cùng tuổi như nàng mà thôi. Nàng sống ở thời đại kia lâu vậy, cơ hồ đã quên tại thời kia cái tuổi này cũng chỉ là con nít mà thôi. Tuổi thanh xuân thì nên cười vui vẻ như vậy. Ở thế giới này, đã rất lâu nàng không nghe thấy tiếng cười này.
Ba người đang ôm hài tử vừa nói vừa cười, nghe được tiếng bước chân, nhất tề ngẩng đầu nhìn ra cửa, khuôn mặt ba người tràn đầy nụ cười, làm lễ ra mắt với Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, ngài tỉnh rồi?”
Vân Thiển Nguyệt”Ừ” một tiếng, đi tới, cười hỏi, “Nói cái gì đó? Nghe vui vậy?
“Tên tiểu tử này thật biết trêu chọc người khác cười.” Thanh Thường vội cười nói: “Hắn vậy mà cứ thích mút đầu ngón tay của mình, vang lên tiếng phù phù, thế tử nói không sai, tiểu tử này rất thông minh, hắn còn nhỏ như vậy mà đã huýt sáo rồi.”
“Đây này! Tiểu thư, người xem, bây giờ vẫn còn đang mút tay.” Lăng Liên cũng lập tức nói.
Vân Thiển Nguyệt thấy đứa bé này được đặt trong nôi, cái nôi rất tinh xảo, hắn được bọc bằng gấm màu vàng sáng, khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ, không còn nhăn nheo giống hôm qua, ánh mắt cũng không còn sưng đỏ, ngón tay bị hắn mút tới mức trắng bệch, thấy nàng tới, hắn liền hả miệng ra như muốn khóc, bộ dáng giống như là chịu rất nhiều ủy khuất.
Vân Thiển Nguyệt nhìn nụ cười như hoa của ba người, nhắc nhở: “Đây là hắn đói bụng, từ hôm qua đến giờ, các ngươi không cho hắn ăn?”
Ba người sửng sốt, nhất tề lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ giải thích, “Các ngươi không cho hắn ăn thì sao hắn sống được? Không lẽ ăn không khí sao.”
Thanh Thường”A” một tiếng, vội vàng nói: “Nô tỳ sẽ đi tìm bà vú cho hắn.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Thanh Thườngvội vàng chạy ra ngoài.
Lăng Liên và Y Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thổn thức một tiếng, “Chúng ta chỉ thấy hắn thú vị, đúng rồi, hắn muốn bú sữa mà.”
Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng, bình thương nhìn ba người này trầm ổn, hôm nay lại nhìn thấy rõ các nàng thật sự không có một chút tiềm chất hiền thê lương mẫu nào. Nàng khoát tay, “Lấy ống hút mềm lại đây, thêm chén nước ấm nữa.”
Hai người vội vàng gật đầu, vội vã đi.
Không lâu lắm, hai người trở lại, dâng đồ lên. Vân Thiển Nguyệt ôm lấy hài tử nãy giờ bỉu môi ủy khuất nhưng vẫn không khóc, lấy tay trong miệng hắn ra, nhét ống hút vào, đầu kia ống hút đặt ở chén nước, hắn theo bản năng hút vào.
Xem ra là đói lả rồi, hút rất mạnh.
Nửa chén nước bị hắn hút sạch, sau đó không uống nữa, phun ống hút ra.
Lúc này, Thanh Thường mang bà vú tới, bà vú là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng, hiển nhiên là gia quyến của đại thần trong triều, thân phận cũng không thấp. Thanh Thường nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, đây là bà vú Nhiếp chính vương phái tới .”
Bà vú đi vào, quy củ làm lễ ra mắt cho Vân Thiển Nguyệt, báo tên họ.
“Cho hắn ăn đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, đưa hài tử cho nàng.
Bà vú đưa tay đi đón, hài tử”A” một tiếng khóc lên.
Bà vú bị làm cho sợ đến run lên, thấy Vân Thiển Nguyệt không thu tay lại, liền ôm lấy hài tử, cởi y phục cho hài tử ăn. Nhưng hài tử chỉ mở miệng khóc lớn, không ăn.
Ba người Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết trở nên mờ mịt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt liếc Thanh Thườngmột cái, Thanh Thường hiểu ý, lập tức mang theo ống trúc đứng ở bên cạnh bà vú, nhưng đứa bé kia vẫn khóc, không chịu bú sữa, bà vú cũng có chút chân tay luống cuống, không biết làm thế nào nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Thôi, đưa hắn cho ta đi!” Vân Thiển Nguyệt nhận lấy hài tử. Hài tử đến trong ngực nàng lập tức dừng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, làm sao bây giờ?” Thanh Thường nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Nghe nói trong cung cũng không ăn, ban đầu còn uống nước cỏ linh chi, sau cũng không uống. Bà vú cho uống sữa lại càng không. Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia đã đổi hơn mười bà vú. Hôm nay sai bà vú tới trong phủ mà hắn cũng không ăn.”
“Để cho Dược Lão đi lấy chút nước cơm, bên trong bỏ thêm cỏ linh chi.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, nói với Thanh Thường. Sau khi Tây Duyên thần nữ chết bệnh, Dược Lão liền trở lại Vinh vương phủ.
“Nước cơm được không?” Thanh Thường hoài nghi hỏi.
“Được.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thanh Thường lập tức đi xuống.
“Ngươi trở về đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay với bà vú kia, rồi phân phó Lăng Liên, “Đưa bà vú do Nhiếp chính vương phái tới trở về. Nói cho Nhiếp chính vương, không cần đưa bà vú tới nữa.”
Lăng Liên gật đầu, bà vú kia hành lễ cáo lui với Vân Thiển Nguyệt, lui ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt dùng khăn quyên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa khóc của hắn, cười nói: “Dạ Khinh Nhiễm nói ngươi không phải người Dạ gia, ta thấy không sai, ngươi chẳng qua là mượn bụng cô cô để đi ra ngoài mà thôi.”
Hài tử nhìn nàng, hừ hừ hai tiếng.
“Tiểu thư, hắn đang nói chuyện với người sao?” Y Tuyết kinh ngạc nói, “Hài tử nhỏ như vậy đã có thể nói chuyện rồi?”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn Y Tuyết một cái, “Không cần ngạc nhiên, thật ra hài tử thì cũng là như vậy, cũng có thể bập bõm vài âm. Hắn đúng là thông minh hơn người, nhưng những điều này cũng chỉ là bản năng của hài tử mà thôi.”
Y Tuyết”a” một tiếng, nhưng vẫn rất hưng phấn, dường như cảm thấy rất vui vẻ.
Sau nửa canh giờ, Thanh Thườngbưng nước cơm tới, Vân Thiển Nguyệt làm giống như phương pháp uống nước mà cho hắn uống, hài tử rất thỏa mãn hút nước cơm.
Ba người tấm tắc kỳ lạ, nói vẫn chưa thấy hài tử chỉ uống nước cơm không uống sữa bà vú bao giờ. Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ nói nếu mẹ không có nhiều sữa thường cho con uống nước cơm. Hài tử vẫn lớn lên khỏe mạnh. Ba người sùng bái nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói tiểu thư thậm chí ngay cả điều này cũng hiểu. Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng. Nếu là ở thế giới kia, đây là những kiến thức thông thường, nhưng đến đây lại được người khác sùng bái.
Hài tử uống xong nước cơm, cao hứng ê a chơi một lát, rồi ngáp ngủ.
Vân Thiển Nguyệt nói với Thanh Thường và hai người kia cứ mỗi bốn canh giờ liền cho hài tử uống nước cơm, uống nước, những chuyện cần phải chú ý khác, ba người kia gật đầu lia lịa, chờ họ ghi nhớ, nàng liền trở về phòng.
Buổi tối, Dung Cảnh trở lại, sai Thường Thường ôm hài tử tới để hắn xem, hài tử tựa hồ rất thích Dung Cảnh, đưa bàn tay nhỏ bé muốn nắm ống tay áo của hắn. Hắn cười cười, đưa ống tay áo đưa cho hài tử, hài tử cao hứng nắm lấy đưa vào trong miệng ăn.
“Hắn đói bụng?” Dung Cảnh hỏi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay kéo tay hài tử đang nắm tay áo Dung Cảnh ra, cảnh cáo nói: “Dạ Thiên Tứ, thấy rõ chưa! Cái này không phải đồ ăn. Nếu ngươi là đồ tham ăn, gặp cái gì cũng ăn, thì cút về trong cung cho ta đi.”
Hài tử chẹp chẹp miệng, thả tay xuống, ủy khuất nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhưng không khóc, bộ dáng thoạt nhìn rất nghe lời.
Dung Cảnh cười khẽ, ôn nhu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tỷ tỷ lợi hại như thế, lần đầu tiên ta thấy đấy.”
Vân Thiển Nguyệt trơn mắt nhìn hắn: “Không phải chàng yêu sạch sẽ thành khiết phích sao? Sao lại để hắn bắt tay áo chàng?”
Dung Cảnh sờ sờ ống tay áo, không để ý nói: “Ưm, ta nghĩ… là để rèn luyện cho sau này.”
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, thấy Thanh Thường đang cười trộm liền phất tay một cái, Thanh Thường lập tức ôm hài tử đi xuống. Hung tợn nói với Dung Cảnh: “Nếu hắn xé nát tay áo của chàng, ta sẽ không làm cái mới cho chàng đâu.”
Dung Cảnh cười ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu hỏi, “Nàng còn nhớ câu nói của Phổ Thiện đại sư không?”
“Nói cái gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Hắn nói nàng có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu.” Dung Cảnh nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lão hòa thượng ở núi Hương Tuyền kia đã từng nói như thế lúc đang chờ cá nướng, đương nhiên việc đó nàng sẽ không nhường ai, gật đầu, “Bổn cô nương vốn chính là toàn tài.”
“Đúng, nàng là toàn tài.” Dung Cảnh nhìn nàng, từ từ cúi đầu xuống.
“Ai nha, đau mắt hột! Xem ra ta tới không đúng lúc.” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu quái gở quen thuộc.
Dung Cảnh ngừng lại, Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, đẩy Dung Cảnh ra nhìn về phía ngoài cửa sổ, liền thấy một bóng đen quen thuộc, nàng không dám tin hỏi, “Nam Lăng Duệ? Sao ngươi lại tới đây?”
“Nha đầu chết tiệt kia, gọi ca ca!” Giọng nói Nam Lăng Duệ truyền từ bên ngoài đến.
“Thật sự là ca!” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, nghĩ tại sao Nam Lăng Duệ lại đột nhiên tới đây.
Dung Cảnh lại cười nói: “Cô cô băng hà, ta cho người truyền tin cho Tiểu Đuệ ca ca.”
“Tiểu Cảnh, ngươi còn gọi ta một tiếng Tiểu duệ ca ca nữa, ta liền đạp nát gốc hoa đào kia của ngươi.” Giọng nói âm trầm của Nam Lăng Duệ truyền từ bên ngoài đến, giây lát sau, hắn đẩy cửa đi vào. Bức rèm che bị hắn đánh vang lên tiếng lách cách.
Dung Cảnh chậm rãi nói: “Nghe nói Đông Hải vừa có một tân Khoa trạng nguyên rất tài hoa, hắn rất ngưỡng mộ Lạc Dao công chúa.”
Nam Lăng Duệ bị nhéo vào điểm yếu, hung hăng liếc Dung Cảnh một cái, đi tới một tay kéo Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực hắn, mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, từ khi nào thì muội để mặc hắn khi dễ ca ca muội rồi?”
“Ca ca da dày thịt béo, hắn gầy trơ xương, khi dễ một chút cũng không có gì đáng ngại.” Vân Thiển Nguyệt phát huy câu nói nữ sinh hướng ngoại vô cùng tinh tế.
Nam Lăng Duệ vừa định nổi giận, Vân Thiển Nguyệt đã bị Dung Cảnh kéo vào trong ngực hắn. Hắn trợn mắt nhìn Dung Cảnh, tựa hồ biết đây là địa bàn của người ta, nên thức thời ngừng tay, đặt mông ngồi ở trên bàn, “Trẫm muốn ăn tiệc thập toàn đại bổ. Tiểu Cảnh, mang hết đồ ăn lên cho trẫm.”
“Ca ba ngày chưa ăn cơm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ, mượn ánh đèn, thấy hắn một thân phong trần, hiển nhiên là gấp gáp đến.
“Hai ngày hai đêm, đã chết hai con ngựa rồi.” Nam Lăng Duệ nói.
“Cô cô biết tâm ý của ca là được, ca trở lại lúc này, không sợ Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm giam giữ ca ở kinh thành sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lăng Duệ.
“Dù sao cũng là cô cô, lão già họm hẹm chỉ có một nữ nhi, cha cũng chỉ có một người muội muội này, ta và muội cũng chỉ có một cô cô này. Mười năm nay ta không ở bên cạnh bà, cho nên ta nhất định phải đưa tiễn người đoạn đường cuối cùng này mới có thể an tâm.” Mặt Nam Lăng Duệ tối sầm lại.
“Trong triều Nam Lương bị huynh bỏ mặc vậy không sao chứ? ” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, “Tần Ngọc Ngưng đang ở Nam Lương đâu rồi, ta truyền tin cho ca, ca không thấy sao?”
“Có, một nữ nhân còn có thể gây ra đại họa gì? Còn có phụ thân và Cố Thiếu Khanh mà.” Nam Lăng Duệ khoát khoát tay, cười lạnh nói: “Tần Ngọc Ngưng tự cho là thông minh, chạy đến ẩn nấp trong đại doanh của Cố Thếu Khanh, cho là không ai biết, nữ nhân này nghĩ rằng sẽ không ai có thể đoán ra nàng ta cải trang thành như thế, thật không biết tự lượng sức mình.”
“Thì ra nàng ở đại doanh của Cố Thếu Khanh.” Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra.
Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh phân phó bên ngoài một câu, Thanh Thườnglên tiếng, lập tức đi phòng bếp.
Nam Lăng Duệ hài lòng ôm ấm nước uống một hơi, hỏi: “Vật nhỏ do cô cô sinh đâu? Ôm tới cho ta xem. Nếu hắn không giống người Vân vương phủ, ta sẽ bóp chết hắn.”
“Yên tâm đi! Hắn rất giống cô cô.” Vân Thiển Nguyệt buồn cười, phân phó bên ngoài ôm hài tử đến.
Lăng Liên lên tiếng, ôm Dạ Thiên Tứ đến, vật nhỏ vừa mới ăn no đang ngủ thiếp đi, bộ dáng sạch sẽ, sáng láng. Nam Lăng Duệ nhìn hắn một chốc, gật đầu, “Thật sự rất giống cô cô, tên hắn là gì?”
“Thiên Tứ.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Dạ Thiên Tứ?” Nam Lăng Duệ nhướng mày.
“Hắn không thể mang họ Vân.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Nam Lăng Duệ hừ một tiếng, không nói chuyện, khoát khoát tay với Lăng Liên, Lăng Liên ôm Dạ Thiên Tứ đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn nói chuyện, bên ngoài Tử Trúc Lâm truyền đến giọng nói cao cao của Văn Lai, “Nhiếp chính vương giá lâm! Nhiễm Tiểu vương gia đến!”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt híp híp, nhìn Nam Lăng Duệ, “Ca vừa đến Vinh vương phủ, bọn họ liền tới, ca không giấu diếm hành tung bị họ biết rồi sao?”
“Ta đã che dấu hành tung rồi!” Nam Lăng Duệ không quan tâm nói, “Vậy mà vẫn bị họ đánh hơi được, lỗ mũi thật thính.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh lơ đễnh, phân phó bên ngoài: “Nhiếp chính vương và Nhiễm Tiểu vương gia đến xem Tân Đế, Lăng Liên, ngươi ôm Tân đế ra cho bọn hắn nhìn.”
“Dạ, Cảnh thế tử!” Lăng Liên lập tức đáp một tiếng, ôm hài tử đi ra khỏi Tử Trúc Lâm.