Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thiển Nguyệt hạ thấp giọng, trong viện một thân ảnh diễm lệ bay xuống, chính là Tam công tử.

Sau khi Tam công tử cả người nhẹ nhàng rơi xuống, ánh mắt nhìn về phía cửa Thiển Nguyệt các, phương hướng Lãnh Thiệu Trác rời đi, một lát sau, nhấc chân tiến vào gian phòng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử, cười nhẹ nhàng một tiếng với hắn, “Mấy ngày nay suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại có ý kiến gì không?”

Tam công tử liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, lười biếng nằm trên giường êm, phun ra hai chữ, “Không có!”

“Không có?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Không có!” Tam công tử lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân là vẻ hết sức bình tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn dựa lên bàn, nhìn hắn nói: “Thương thế của ngươi đã tốt lên nhiều rồi, quay về Hiếu thân vương phủ chứ!”

“Nếu ta nói sau này không muốn trở về đó?” Tam công tử nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhướng mày nhìn hắn, “Lý do!”

“Hiếu thân vương phủ không có ý nghĩa gì nữa! Cái chỗ kia, sau này ta không bao giờ muốn đặt chân đến lần nữa.” Tam công tử bình tĩnh nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn hắn, ánh mắt Tam công tử bình tĩnh nhìn nhau với nàng, nửa phần ý tứ đùa giỡn cũng không có, nàng nhăn nhíu mày, “Nếu ngươi thật sự không muốn trở về, cũng không phải là không thể. Dù sao dung mạo ngươi lúc ở Hiếu thân vương phủ vẫn là giả. Còn dung mạo của ngươi hôm nay vốn là Các chủ của Phong các, cho dù người khác biết, cũng không thể làm gì được, không ai có thể bắt ép được ngươi nữa.”

“Ngươi đồng ý?” Tam công tử nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không sao cả nói: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy nơi đó là nơi khiến ngươi thương tâm, nửa phần hảo cảm cũng không có, chỉ là cơn ác mộng, sao ta sẽ không đồng ý chứ? Chẳng qua cảm thấy ngươi thật sự không tha thứ cho Lãnh Thiệu Trác sao? Phải biết rằng ngươi đi thì sẽ bỏ qua thân phận Tam công tử của Hiếu thân vương phủ, cũng bỏ qua tất cả liên quan đến Hiếu thân vương phủ .”

Tam công tử nghe vậy đột nhiên tự giễu cười một tiếng, “Hiếu thân vương phủ làm sao có thể là tất cả của ta? Ta chẳng qua chỉ là một người dư thừa của Hiếu thân vương phủ mà thôi. Về phần Lãnh Thiệu Trác, ngươi cảm thấy nếu hắn thấy gương mặt của ta bây giờ, còn có thể coi ta làm đệ đệ? Còn có thể giống như hôm nay muốn ta tha thứ cho hắn làm một ca ca tốt? Đừng quên, ta là Kiều Kiều mà hắn tâm tâm niệm niệm, ban đầu ở Vọng Xuân Lâu, ta đùa bỡn hắn xoay quanh.”

Vân Thiển Nguyệt lặng yên một chút, nhức đầu khoát khoát tay, “Bỏ đi ! Đã như vậy thì cứ như thế đi! Chuyện của các ngươi ta mặc kệ rồi! Lãnh Thiệu Trác trải qua chuyện hôm nay, ước chừng cũng sẽ không lại vì chuyện của ngươi mà tới tìm ta nữa.”

Tam công tử mấp máy cánh môi, cũng không nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn không nói, nói sang chuyện khác, “Lời Lãnh Thiệu Trác vừa mới nói với ta ngươi đều nghe toàn bộ rồi. Dạ Khinh Nhiễm biết ngươi là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ, là Các chủ Phong các, không kỳ quái. Kỳ quái hẳn là Lục công chúa vì sao biết được? Chúng ta đi phân tích một chút.”

Tam công tử nghe vậy sắc mặt trầm xuống, “Sau khi ta tiếp nhận Phong các, vẫn cẩn thận từng chút một. Nhưng qua lại giữa Vân Vương Phủ cùng Hiếu thân vương phủ khó tránh khỏi không bị người phát hiện, nếu bị người hiện, tất nhiên võ công cao hơn ta, ẩn vệ bình thường cùng ẩn vệ hoàng thất sẽ không rõ thời gian của ta, ta còn vô tri vô giác không phát hiện được hắn, như vậy chỉ có thể nói là võ công người đó tốt hơn nhiều so với ta. Kinh thành Thiên Thánh, người võ công tốt hơn so với ta cũng là cực ít không có mấy đi?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Đúng là không có mấy!”

“Chỉ trách Vân Vương Phủ của ngươi cùng Thất hoàng tử phủ cách nhau quá gần!” Tam công tử hừ một tiếng, “Trừ người kia, còn có thể là ai? Lục công chúa dù sao cũng là công chúa hoàng thất, bị giam một tháng ở tổ tự hoàng thất, người trong tổ tự tất cả đều là ẩn vệ. Hiện tại ẩn vệ hoàng thất thuộc người nào quản? Tất nhiên vẫn là người kia. Ta không tin ngươi không đoán ra là hắn.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói, sắc mặt đen tối không rõ.

“Trừ Thất hoàng tử, ta không nghĩ ra còn có thể là ai.” Tam công tử lại nói, “Cảnh thế tử, Dung phong, Dạ Khinh Nhiễm, Thất hoàng tử, Thương Đình, Cảnh thế tử cùng Dung Phong tất nhiên không cần phải nói rồi, mấy ngày nay Thương Đình không có ở trong kinh. Như vậy cũng là còn dư lại Dạ Khinh Nhiễm cùng Thất hoàng tử. Dạ Khinh Nhiễm là người của Đức phủ thân vương, đối với ngươi rất tốt, không đến nỗi lợi dụng Lục công chúa có hận thù với ngươi để đối phó ngươi, để khiến quan hệ giữa ngươi và Lãnh Thiệu Trác sụp đổ. Như vậy trừ Thất hoàng tử vì yêu sinh hận, yêu mà không được, còn có thể là ai?”

“Tần Thừa tướng Phủ Thừa Tướng thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Tần Thừa tướng?” Tam công tử nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Lần trước sau khi ngươi tiến cung cứu Hoàng hậu, Dung Phong vẫn âm thầm giám thị hắn. Phủ Thừa Tướng từ sau khi Tần tiểu thư biến mất, Tần Thừa tướng trừ vào triều hạ triều ra, rồi tìm nữ nhi khắp thiên hạ, thì không có động tác gì nữa.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặclần nữa.

“Nhưng cũng không nói chính xác được!” Tam công tử lại có chút không quá xác định nói, “Đó là một con cáo già.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, Tam công tử thấy nàng không nói, cũng cau mày suy tư không nói lời nào.

Một lát sau, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói: “Ngươi từ nhỏ đều ở kinh thành Thiên Thánh này, ban đầu Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu quen biết bao người. Quen biết cũng không ít, nghe được bí mật của kinh thành Thiên Thánh cũng không ít, cho nên mới có người muốn dùng tử thảo giết ngươi. Với thời gian dài hiểu biết của ngươi như vậy. Ngươi cảm thấy Dạ Khinh Nhiễm là hạng người gì?”

Tam công tử sửng sốt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, không rõ làm sao nàng lại hỏi hắn nói như vậy.

“Hoặc là nói, ngươi hiểu Dạ Khinh Nhiễm bao nhiêu?” Trong giọng nói của Vân Thiển Nguyệt có một tia thờ ơ, dường như chỉ là thuận miệng nói thôi.

“Ngươi hoài nghi là hắn?” Tam công tử hơi lộ ra chút kinh ngạc, ” Không phải là ngươi nói với Lãnh Thiệu Trác là hắn không đến nỗi sao? Lấy hắn đối xử với ngươi tốt như vậy, không đến nỗi lợi dụng Lục công chúa để đối phó ngươi đi?”

“Xem đi! Ngay cả ngươi cũng không tin!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười có chút mát mẻ, “Ta có thể nghĩ đến tất cả sự việc sẽ là Dạ Thiên Dật làm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm. Thậm chí mọi chuyện, điều ta nghĩ đến đầu tiên chính là loại bỏ hắn.”

Sắc mặt Tam công tử hơi đổi, “Ngươi nói là hắn? Đây. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay chi vào trán, từng câu từng chữ nói: “Ta không có nói là hắn, ta chỉ nói là ta không hiểu Dạ Khinh Nhiễm.”

Tam công tử không giải thích được, dường như bị Vân Thiển Nguyệt làm cho hồ đồ, “Ngươi đối với Dạ Khinh Nhiễm rất tốt, ngươi nói ngươi không hiểu hắn?”

“Không hiểu!” Vân Thiển Nguyệt bỗng chốc cười, “Lần đầu tiên ta cùng Dung Cảnh gặp mặt ở thọ yến lão hoàng đế bốn mươi lăm tại Uyên ương trì trong hoàng cung, cũng đồng thời nhận biết Dạ Khinh Nhiễm. Hắn và Dung Cảnh hai người, sau lại một trọng thương, một ra khỏi kinh thành du lịch. Hắn đi qua rất nhiều địa phương, so với những nơi ta đi chỉ nhiều hơn chứ không ít. Sau lại hồi kinh, hắn suýt nữa cùng Dạ Thiên Khuynh trở mặt máu nhuộm ngự hoa viên mà bảo vệ ta. Sau đó chúng ta tương giao. Nướng cá Hương Tuyền Sơn, việc quân cơ đại doanhTây Sơn, sau đó Dung Cảnh cùng ta gặp gỡ trăm tên tử sĩ ám sát, hắn chạy tới trước tiên, sau đó hắn lại tặng ta xích luyện xà sau đó Diệp Thiến mang Vân Mộ Hàn đi, tiếp theo là Dạ Khinh Nhiễm chấp chưởng bốn mươi vạn binh mã trong ngoài kinh thành, cho tới bây giờ hắn theo Dạ Thiên Dật đi Lam gia, sau khi trở về bị bệnh ở chỗ này của ta, hôm nay một tháng sau, hắn xuất thủ bảo vệ ẩn chủ hoàng thất, cùng ta đối lập. Từng sự việc một, ta chẳng bao giờ suy xét thật kỹ, nhưng không có nghĩa là trong lòng của ta không có. Hắn làm mỗi một sự kiện thoạt nhìn đều hợp tình lý, thờ ơ không để ý, nhưng có sự việc nào mà hắn không tham dự? Ngươi cảm thấy ta sẽ hiểu rõ Dạ Khinh Nhiễm sao?”

Tam công tử tựa hồ lâm vào khó khăn, không nói lời nào, yên lặng nghe Vân Thiển Nguyệt kết luận.

“Ngày thứ hai sau khi hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu, vì sao Dạ Khinh Nhiễm lại bảo vệ ta? Ngươi thay ta thử nghĩ xem.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử.

Tam công tử lập tức nói: “Hắn thích ngươi!”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy bật cười, “Chúng ta trừ thời điểm năm tuổi cùng Dung Cảnh và hắn ở Uyên ương trì từng có một sự hiểu lầm kia, về sau ta vẫn tránh hắn, chưa từng gặp lại. Thoạt nhìn Dạ Khinh Nhiễm không câu nệ, nhưng kì thực là một người lý trí. Hiểu lầm giữa ta và Dung Cảnh hắn rõ ràng nhất. Ngươi nói có vô duyên vô cớ thích không?”

Tam công tử sửng sốt.

“Nếu không có vô duyên vô cớ thích, như vậy vì sao hắn phải bảo vệ ta?” Vân Thiển Nguyệt thấy Tam công tử không nói gì, tiếp tục nói: “Dung Cảnh bảo vệ ta, hắn cần phải làm như thế. Ta cùng với hắn dây dưa mười năm. Chuyện tình trong đó không ngừng dây dưa. Nhưng với Dạ Khinh Nhiễm không phải như thế.”

“Vậy vì sao Nhiễm Tiểu vương gia lại bảo vệ ngươi?” Tam công tử cũng cảm thấy nếu nói như vậy, thì chuyện cũng không phải đơn giản.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, sắc mặt lúc sáng lúc tối nói: “Ta cũng vậy gần đây mới suy nghĩ cẩn thận, không, có lẽ hôm nay mới suy nghĩ cẩn thận, lúc nãy mới vừa suy nghĩ cẩn thận. Có lẽ ta vẫn hiểu, nhưng không muốn đi hiểu. Hắn là vì Dạ Thiên Dật.”

Tam công tử khẽ giật mình lần nữa.

“Đêm bảy năm trước lúc Khinh Nhiễm ra kinh, vì xích luyện xà của Nam Cương, năm năm trước, Lam thị nhất tộc cả nhà bị sao trảm, Dạ Thiên Dật sung quân đến Bắc Cương. Một Nam một Bắc, hai điểm cuối Thiên Thánh. Lão hoàng đế đã có tâm bồi dưỡng Dạ Thiên Dật, làm sao lại có thể không bồi dưỡng thần tử phụ trợ hắn? Như vậy còn có ai phù hợp hơn so với Tiểu vương gia của Đức phủ thân vương?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Tam công tử ngạc nhiên, một lát sau chợt hiểu ra, “Nói như vậy Dạ Thiên Dật cùng Dạ Khinh Nhiễm sớm đã có lui tới?”

“Là thật đi!” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng.

“Nói như vậy đích xác là có qua lại, Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật đang ở Bắc Cương thoát thân không ra, Dạ Khinh Nhiễm vừa lúc hồi kinh, hắn vì Thất hoàng tử mà không tiếc bất hòa cùng thái tử lúc ấy là Dạ Thiên Khuynh bảo vệ ngươi. Là bởi vì biết ngươi rất quan trọng với Thất hoàng tử .” Tam công tử nói.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.

Tam công tử nhìn nàng, “Lòng da của Nhiễm Tiểu vương gia đúng là rất sâu, sợ rằng tất cả mọi người đều nhìn sai.”

“Hắn là Tiểu vương gia của Đức phủ thân vương, huyết thống hoàng thất bẩm sinh, hắn họ Dạ. Cho dù bất đồng với tất cả nam nhân Dạ thị, nhưng hắn cũng họ Dạ. Mỗi một chuyện, hắn đều không lộ dấu vết nhưng vẫn sẽ đạt tới mục đích, chôn dấu ở trong lòng. Xuất ngoại du lịch, bất kể dùng phương pháp gì, vẫn lấy được xích luyện xà từ Nam Cương. Để cho Diệp Thiến đuổi theo phía sau hắn năm năm, nhưng vẫn không đoạt trở về được. Sau hắn lại đem xích luyện xà cho ta, nhìn thì như rất tốt với ta, bán cho ta nhân tình, nhưng cũng bởi vậy từ trong tay Dung Cảnh chiếm được mười độn lương thực. Ta cùng Dung Cảnh gặp trăm tên ẩn vệ ám sát, hắn trước tiên chạy tới, sau đó hắn đương nhiên tiếp nhận xử lý thi thể, ngồi ở chỗ giám trảm, Dung Cảnh nói hôm đó ám sát ta cùng hắn thật ra là một trăm năm mươi người, nhưng trên đài giám trảm ngoài ngọ môn mà Diệp Thiến làm phép, hôm đó tử thi là một trăm năm mươi mốt người. Làm sao lại nhiều ra một? Dạ Khinh Nhiễm trông coi những tử thi kia, ai có thể dưới mí mắt hắn âm thầm cho thêm một tử thi mà giấu diếm được ánh mắt của hắn? Diệp Thiến làm phép sao có thể không biết? Vì sao không nói ra? Bởi vì xích luyện xà ở trong tay hắn. Diệp Thiến sợ ném chuột vỡ đồ.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, cười thấp, “Nếu bàn về điều này, có lẽ Diệp Thiến mới là người hiểu rõ nhất con người của hắn.”

“Nhưng nếu Nhiễm Tiểu vương gia thật sự như thế, vậy đối với ngươi, hắn không khỏi diễn trò cũng quá thật đi.” Tam công tử tựa hồ bị kinh sợ, hồi lâu mới phun ra một câu nói.

“Thật thật giả giả, tài trí không rõ! Cho nên, ta mới nhìn không ra Dạ Khinh Nhiễm.” Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng.

“Cảnh thế tử thông minh cỡ nào, có thể nói về Nhiễm Tiểu vương gia với ngươi như thế nào?” Tam công tử có chút không rõ vì sao hôm nay Vân Thiển Nguyệt muốn cùng hắn nói những thứ này. Những lời này, ý nghĩ đáy lòng nàng, hắn mơ hồ dám khẳng định, nàng chưa bao giờ nói cùng người khác.

“Dung Cảnh a. . . . . .” Sắc măt Vân Thiển Nguyệt hơi ấm áp, lắc đầu, cười nói: “Hắn có lẽ là biết đi! Chẳng qua là hắn cưng chiều ta, biết ta không muốn suy nghĩ một vài chuyện, hắn liền không hề nói trước mặt của ta. Ta đem mình nhốt ở trong lồng, hắn cũng tùy ý, chờ ta nghĩ thông suốt. Nhiều năm như thế, đã làm khó hắn.”

Tam công tử bỗng nhiên khinh thường, “Bị ngươi nói như vậy, cái thùng dấm kia đến là rộng lượng rồi!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vui lên, “Hắn là Dung Cảnh, ăn chút ít dấm chua không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi, không đến nỗi vì yêu mà mê muội.”

“Chút dấm chua không ảnh hưởng toàn cục? Ta mới không tin, nếu ngươi hiện tại chạy đi Vinh vương phủ nói với hắn ngươi không cần hắn, cùng nam nhân khác tốt lắm, thùng dấm của hắn không đổ mới là lạ.” Tam công tử hừ khẽ một tiếng.

Lời này, không phải là đặc biệt đi ngược lại lời của nàng sao? Mặt Vân Thiển Nguyệt tối sầm, “Kia bản chất sao có thể giống nhau? Chỉ sợ nếu ta thật sự nói như thế, hắn không chỉ đánh đổ vạc dấm thôi đâu. Đoán chừng là sẽ một chưởng đánh chết ta.”

Tam công tử nhất thời vui vẻ, kề sát vào Vân Thiển Nguyệt, đề nghị nói: “Nếu không ngươi thử một chút?”

Vân Thiển Nguyệt phất tay một chưởng vỗ về phía đầu hắn đang kề sát vào nàng.

Tam công tử còn chưa kịp tránh, đã có một cánh tay nhanh hơn một bước so với Vân Thiển Nguyệt vung hắn ra, ống tay áo màu trắng nguyệt nha đảo qua, mang theo một cỗ khí tức cường đại, hắn căn bản không chống cự được, thân thể thẳng tắp bị ném ra ngoài cửa, “Phanh” một tiếng, đụng vào gốc cây quế phía ngoài kia, cây quế kịch liệt chấn động rung lên một cái, hoa quế trên cây lả tả rơi xuống, rơi đầy đầu đầy người hắn.

“Ta xem ngươi thật sự quá rỗi rãnh rồi! Nếu Lục công chúa có hứng thú đối với ngươi như thế, không bằng đem nàng gả cho ngươi đi!” Chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở cửa, ánh mắt nhìn Tam công tử bị hoa quế rơi vào đến chật vật, giọng nói ôn nhuận, trong vắt.

Tam công tử dựa vào thân cây ngẩng đầu lên, thấy Dung Cảnh không phải là cười giỡn nhìn hắn, hắn biến sắc, song một cái chớp mắt, liền bĩu môi, nói với Vân Thiển Nguyệt bên trong phòng đối diện: “Còn nói hắn không phải là vạc dấm, ngươi xem một chút, ta vừa mới nói một câu nói, hắn đã báo thù rồi!”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy liếc trắng mắt, hắn cũng không nghĩ một chút xem lực sát thương của câu nói kia là bao nhiêu. Hết lần này tới lần khác bị Dung Cảnh nghe được! Đây không phải là muốn chết?

“Hiện tại Lục công chúa đoan trang hiền thục, là công chúa trong hoàng thất có lễ nghi tốt nhất.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

Tam công tử hừ một tiếng, không đáp lời, gạt bỏ lá cây cùng hoa quế trên người, thấy trên mặt đất rơi xuống một tầng thật dầy, một gốc cây quế đẹp đẽ trở thành trọc lóc, hắn chỉ vào Dung Cảnh, “Ngươi thật là phí của trời.”

Dung Cảnh nhíu mày, không đáp lời của hắn, tiếp tục nói: “Vân Ly không cưới nàng ta, ngươi cưới, cũng không phải là không thành được.”

“Ngừng, dừng lại!” Tam công tử nhìn Dung Cảnh, hung ác nói: “Muốn cưới ngươi cưới đi!” “Không cưới cũng được, hiện tại sứ giả Tây Duyên đã lên đường, chỗ này của ta có một viên thuốc, có thể bảo vệ Hộ quốc thần nữ Tây Duyên một năm tuổi thọ. Ngươi mang theo thuốc của ta chịu khó đi đón họ, đưa thuốc cho Tây Duyên Vương.” Dung Cảnh nhân cơ hội đề điều kiện.

Tam công tử ngẩn ra, “Ngươi muốn ta đi?”

“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, lại nói: “Tạm thời không cần dịch dung, cứ dùng gương mặt này của ngươi đi.”

Tam công tử biến sắc, “Dung Cảnh, ngươi có chủ ý gì?”

“Ban đầu ngươi đồng ý với Vân Thiển Nguyệt giải trừ độc tử thảo cho ngươi, không phải là vì một ngày kia có thể hiên ngang đứng thẳng, không đến nỗi cô độc chết ở tòa tiểu viện tử của Hiếu thân vương phủ sao? Hôm nay ta tất nhiên là cho ngươi một cơ hội.” Dung Cảnh nhìn hắn.

“Ta không đi!” Sắc mặt Tam công tử trầm xuống, lắc đầu.

“Không đi thì cưới Lục công chúa! Ngươi yên tâm, nếu ta xuất thủ, Lục công chúa tất nhiên có thể gả cho ngươi, còn có thể cam tâm tình nguyện. Ngươi đại khái có thể thử một chút.” Dung Cảnh nhướng mày.

Sắc mặt Tam công tử tái nhợt, nhìn về phía bên trong phòng, “Vân Thiển Nguyệt, ta là Các chủ Phong các của ngươi, người của ngươi, ngươi lại mặc kệ hắn khi dễ ta như vậy?”

“Phong các lần trước tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hiện tại đang nghỉ ngơi, tương lai một thời gian ta cũng không định dùng Phong các, ngươi đi Tây Duyên một chuyến, hẳn là có thời gian. Huống chi hôm nay ngươi đã bị theo dõi, ngươi cùng Phong các không thể tiếp tục hành động. Không bằng liền tránh ra khỏi kinh.” Vân Thiển Nguyệt từ trong nhà đi tới cửa, đứng ở bên cạnhDung Cảnh, cười nói với Tam công tử.

“Ta đều tính toán tốt lắm, sau này sẽ đi theo bên cạnh ngươi.” Tam công tử nói: “Nơi nào cũng không đi!”

Dung Cảnh nhướng mày, “Ngươi đi theo bên người nàng?”

“Ngươi tính toán từ lúc nào?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút.

“Ngày đó thời điểm ngươi buộc tóc cho ta.” Tam công tử khẽ dướn cổ lên, đắc ý nhìn Dung Cảnh một cái.

Sắc mặt Dung Cảnh bình tĩnh, chậm rãi quay đầu lại, nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt, “Nàng búi tóc cho hắn?”

Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ không tốt. Nàng vội vàng ôm lấy cánh tay Dung Cảnh, lấy lòng nhìn hắn nói: “Hắn vì thay thế ta toàn thân trọng thương, cánh tay cũng nâng không nổi . Ta liền giúp đỡ hắn chải đầu một chút. Duy nhất một lần!”

Dung cảnh gật đầu, sắc mặt không có chút nào không vui, quay đầu nói với Tam công tử: “Là ngươi tự mình đi Tây Duyên, hay là ta phái Thanh Ảnh đưa ngươi đi trước?”

“Ta nói ta không đi!” Tam công tử nhíu chặt chân mày.

“Hai mươi năm trước, Tây Duyên Vương cùng Vương Hậu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thái tử bị hại, Hộ quốc thần nữ vốn được phong tước lại tung tích không rõ. Hai năm sau, nội loạn Tây Duyên được dẹp, Vương thúc An Bình Vương kế vị, tìm kiếm Hộ quốc thần nữ khắp thiên hạ, Thánh nữ lưu lạc dân gian được tìm về, từ đó Tây Duyên mới bình an.” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Ngươi có biết năm đó người đứng sau nội loạn Tây Duyên là ai không? Vì nguyên nhân gì không?”

“Chuyện của Tây Duyên cùng ta có quan hệ gì đâu? Vì sao ta phải biết?” Tam công tử không nhịn được nói: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không đi Tây Duyên!”

“Năm đó người đứng sau lưng là An Bình Vương, cũng chính là Tây Duyên Vương hiện tại.” Dung Cảnh thẳng nói: “Nguyên nhân tất nhiên là bởi vì công chúa nhỏ nhất của Tây Duyên, Hộ quốc thần nữ. Hắn nhớ thương Hộ quốc thần nữ, nhưng Hộ quốc thần nữ trạch tâm nhân hậu, cam nguyện bỏ đi vương vị công chúa để làm Thánh nữ, suốt đời không lấy chồng, vì dân chúng Tây Duyên cầu phúc. Hắn bất đắc dĩ, trù tính sau lưng, động binh biến. Tây Duyên Vương cùng Vương Hậu, thái tử bị giết hại, trong một đêm vương thất Tây Duyên sụp đổ, chỉ một mình Thánh nữ trốn ra được, lưu lạc dân gian.”

Tam công tử không nói thêm gì nữa, biết còn có chuyện tiếp theo, trầm mặt nghe.

Dung Cảnh cũng không nói nữa, sờ tay vào ngực, móc ra hai cuộn tranh ném về phía Tam công tử, “Tiếp theo, thấy cái này, ngươi sẽ có hứng thú với Tây Duyên!”

Tam công tử vốn không muốn đón, nhưng bởi giọng nói bình tĩnh của Dung Cảnh, quỷ thần xui khiến tiếp được hai cuộn tranh này. Nhìn Dung Cảnh một cái, Dung Cảnh nhướng mày với hắn, hắn mở quyển trục ra, khi thấy bức họa trong cuộn tranh, nhất thời mở to hai mắt.

Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ nhìn Dung Cảnh, nghĩ tới hắn cho Tam công tử cái gì, khiến cho hắn có loại vẻ mặt này?

“Nếu nàng tò mò, cũng có thể đi qua xem một chút!” Dung Cảnh ôn hòa cười một tiếng với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt tất nhiên muốn nhìn, nàng buông cánh tay Dung Cảnh ra, nhấc chân đi về phía Tam công tử, đi tới trước mặt hắn liền nhìn về phía hai bức họa trong tay hắn cũng ngây ngẩn cả người, tỉ mỉ nhìn chốc lát, lại kinh dị nhìn về phía khuôn mặt Tam công tử, chỉ thấy vẻ mặt Tam công tử biến hóa thất thường, không hình dung ra vẻ mặt gì. Nàng quay đầu nhìn Dung Cảnh, “Đây. . . . . .”

Dung Cảnh thản nhiên nói: “Một bức họa là An Bình Vương lúc tuổi còn trẻ, một bức họa là Hộ quốc thần nữ Tây Duyên lúc tuổi còn trẻ.”

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, “Thì ra là. . . . . . Vậy mà lại như vậy!”

Tam công tử tay nắm chặt bức họa, một đôi con ngươi xinh đẹp trong nháy mắt trì độn không rõ.

“Ngươi có hoài nghi ngươi cùng Hiếu thân vương không có nửa phần giống nhau hay không? Hiếu thân vương đối với ngươi không sinh ra nửa phần tình phụ tử? Lãnh Thiệu Trác các ngươi một đôi huynh đệ cho tới nay như nước với lửa, hiện tại hắn muốn nhận thức đệ đệ là ngươi, nhưng trong lòng ngươi cũng không có chút tình huynh đệ nào với hắn? Đó là bởi vì, ngươi căn bản là không phải là Tam công tử của Hiếu thân vương phủ.” Dung Cảnh nhìn Tam công tử, giọng nói ôn nhuận.

Vân Thiển Nguyệt hiển nhiên cũng không ngờ tới lại là chuyện như vậy, nàng nhìn hỏi Dung Cảnh, “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Tây Duyên Vương vì bệnh của Hộ quốc thần nữ, chém giết vô số thầy thuốc. Nàng không cảm thấy điều này không bình thường?” Dung Cảnh cười nhạt, “Tây Duyên Vương có thể có hôm nay, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Hộ quốc thần nữ ắt không thể thiếu? Cần nàng cầu phúc mới có thể bảo vệ Tây Duyên thái bình? Chẳng qua chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Cái dạng tình cảm gì có thể làm cho một người đàn ông vì một nữ nhân mà điên cuồng? Tự nhiên là yêu hận sâu đậm.”

“Không trách được! Lần đầu tiên ta thấy Hộ quốc thần nữ cùng Tam công tử chỉ biết hai người bọn họ rất giống, lại không trông thấy Tây Duyên Vương. Lại so sánh hắn với Hiếu thân vương cùng Lãnh Thiệu Trác một phen, không có chỗ tương tự, liền cho rằng tướng mạo của hắn giống với Hộ quốc thần nữ. Thì ra là. . . . . . Lại là Tây Duyên Vương. Đây cũng quá. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy thế sự thật là khó lường.

“Đúng là làm người ta không nghĩ tới!” Dung Cảnh cũng nói.

“Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi, như vậy nói cách khác năm đó Hộ quốc thần nữ lưu lạc dân gian, hành tung của nàng bị khống chế trong tay Tây Duyên Vương. Sau lại phát sinh chuyện trong Hiếu thân vương phủ, cũng chính là lúc Hiếu thân vương say rượu sau đó phát sinh quan hệ với một nha hoàn, sau khi tỉnh lại, biết nha hoàn kia lớn lên cực xấu, hối hận không dứt, muốn giết nha hoàn kia, vừa lúc bị Hiếu thân lão Vương Gia bắt gặp, cho nên ngăn cản Hiếu thân vương, đưa nha hoàn kia ra ngoài. Một năm sau, nha hoàn ôm một đứa con nít trở lại Hiếu thân vương phủ, Hiếu thân vương cho rằng chuyện kia là vũ nhục cả đời hắn, không thừa nhận đứa bé này, sau đó vẫn là Hiếu thân lão Vương Gia ra mặt lần nữa, nhưng chỉ để lại hài tử, nha hoàn kia một mình một người rời khỏi Hiếu thân vương phủ, từ đó không có tin tức. Chuyện này năm đó rất là náo nhiệt. Năm đó dưới tình hình như vậy Hiếu thân vương cùng Hiếu thân lão Vương Gia, cũng không có cách nào nghiệm chứng thân phận đích thực của đứa trẻ kia, đành phải thừa nhận hài tử kia. Nhưng hôm nay sự thật là như thế, nói như vậy, sợ rằng năm đó người cùng xấu nữ mà Hộ quốc thần nữ giả dạng có quan hệ không phải là Hiếu thân vương, mà là Tây Duyên Vương rồi?” Vân Thiển Nguyệt nói.

Tam công tử mím chặt môi, không nói tiếng nào.

“Vậy cũng không đúng, nếu năm đó chính là Tây Duyên Vương, hắn đã tới Hiếu thân vương phủ, thì sao có thể không biết sau khi Hộ quốc thần nữ sinh con, đưa tới Hiếu thân vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt cau mày, vừa suy nghĩ vừa nói: “Ruột thịt của mình lưu lạc bên ngoài, hắn không thể nào không để ý, nhưng là nhiều năm qua thế này cũng không từng phái người tìm đến, không khỏi không bình thường.”

“Điều này cũng chỉ có thể nói rõ hắn không biết sự tồn tại của đứa bé này!” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Ta phái người tra được năm đó thuật dịch dung của Hộ quốc thần nữ tinh diệu, thật ra thì không phải là nàng dịch dung tinh diệu, mà là bị làm ảo thuật. Mà người kia chính là Thanh di nổi danh cùng nàng.”

“Mẫu thân ta?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.

Dung Cảnh gật đầu, “Nhờ Thanh di tương trợ, nàng mới có thể tránh thoát được thiên la địa võng của An Bình Vương. Nhưng sau lại vẫn bị An Bình Vương tìm được, cho nên muốn dẫn nàng trở về nước, nhưng đang ở trên đường, bị nàng lần nữa chạy trốn, nàng đổi tên đổi lại họ, trốn vào Hiếu thân vương phủ, Hộ quốc thần nữ tâm cơ sâu, sau khi tiến vào Hiếu thân vương phủ phát hiện mình mang thai, cho nên lợi dụng lúc Hiếu thân vương say rượu, sau đó phát sinh những chuyện này, thật ra thì nàng cùng Hiếu thân vương hẳn là cái gì cũng không phát sinh. Mục đích nàng lợi dụng Hiếu thân vương đơn giản là cho hài tử trong bụng mình một thân phận, không muốn mang theo hài tử quay về Tây Duyên, nhưng lại biết mình còn có thể bị Tây Duyên Vương tìm được lần nữa, cho nên, mới hạ một chiêu lừa dối này, để hài tử lại ở Hiếu thân vương phủ. Trong lòng nàng không muốn cho hài tử bị người chú ý quá mức, cũng không thể bại lộ thân phận của mình, thế nhưng Hiếu thân vương kia chính là cá mắt người, tiếp nhận hài tử rồi chẳng quan tâm đến hắn, ngay cả tên họ cũng không ban. Cử động này hợp với tâm ý của nàng, cho nên sau đó mới có có người lẻn vào Hiếu thân vương phủ dạy đứa bé kia dịch dung che dấu dung mạo. Tất nhiên là bởi vì dung mạo hắn quá đẹp, quá giống thần nữ cùng An Bình Vương, dung mạo như vậy một khi bức họa bị truyền tới Tây Duyên, Tây Duyên Vương thấy sẽ biết được. Cũng sẽ biết được hắn có một hài tử. Cho nên, nàng mới nhọc lòng phái người dạy võ công, che dấu dung mạo. Cho nên, cho đến tận hôm nay, Tây Duyên Vương hẳn là không biết hắn và Hộ quốc thần nữ có một hài tử.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thổn thức một tiếng, “Nói như vậy đúng là có chút hợp lý!”

Tam công tử thần sắc biến ảo khôi phục bình tĩnh, không nói một lời.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Tam công tử, nàng có thể cảm nhận tâm tình hắn lúc này, tình cảnh hắn ở Hiếu thân vương phủ cho tới nay không khác gì ăn nhờ ở đậu. Nhưng ở trong lòng hắn, tòa tiểu viện tử này của Hiếu thân vương phủ, vẫn là nhà của hắn. Nhưng đột nhiên biết rõ hết thảy hoàn toàn không phải như thế, sóng lớn trong lòng cùng tư vị chỉ có chính mình có thể nhận thức. Cũng không kém bao nhiêu so với tâm tình nàng trước kia lúc biết rõ Vân Vương gia không phải là phụ thân của nàng, phụ thân của nàng là người khác và mẫu thân chưa chết.

“Cho nên, ngươi xác định ngươi không đi Tây Duyên?” Dung Cảnh nhìn Tam công tử, thờ ơ nói: “Thân phận Các chủ của Phong các bị bại lộ, sau này chủ ý cùng đao kiếm rơi vào trên người của ngươi tất nhiên không thể thiếu. Tựa như Phong Tẫn lúc ban đầu. Bao nhiêu người muốn trừ bỏ hắn, sau lại là bởi vì hắn trở về Phong gia, sau lưng có Phong gia cường đại chống đỡ, mới không có người nào có thể làm gì được hắn. Nếu ngươi đi Tây Duyên, Tây Duyên Vương biết được ngươi là con hắn, như vậy đối với Tây Duyên vẫn không lập thái tử mà nói, có thể nghĩ thân phận của ngươi sẽ có thay đổi như thế nào. Có Tây Duyên ở sau lưng, mặc dù không thể nói ngươi sau này muốn như thế nào thì sẽ là thế đó, nhưng nếu người khác muốn động thủ với ngươi, cũng phải nghĩ kỹ đã.”

Tam công tử vẫn trầm mặc.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ bả vai Tam công tử, ấm giọng nói với hắn: “Chuyện này cũng không có cái gì nghĩ không thông. An Bình Vương cũng không phải là huyết thống hoàng thất chân chính, mặc dù hắn và mẹ ngươi là thân phận thúc cháu, nhưng không phải là chính thống. Tuổi của hắn lớn hơn mẹ ngươi vài tuổi mà thôi, khi đó thiếu niên nam nữ, phong nhã hào hoa, có một đoạn dây dưa tính cảm cũng không có gì lạ. Huống chi ngươi làm sao biết trong lòng mẹ ngươi hận An Bình Vương? Nếu nàng thật sự hận, cũng sẽ không sinh ra hài tử của hắn. Đây đơn giản là vướng mắc đời trước của bọn họ một mà thôi. Ngươi sao phải đau khổ dùng vướng mắc của đời trước để trừng phạt mình?”

Tam công tử ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong mắt hiện hắn ra mê mang, đột nhiên, giống như là một hài tử đi lạc đường. Không biết người ở chỗ nào, không biết đường đi tương lai ở phương nào.

“Lúc đầu ta biết được ngươi là con của Hộ quốc thần nữ, cũng có ý nghĩ thầm muốn ngươi trở về đoạt quyền, ban đầu mới cùng ngươi nói một phen như vậy, để cho ngươi tỉnh lại, ta phải thừa nhận ta có tư tâm, dùng xích luyện xà của Diệp Thiến cứu ngươi, đơn giản là vì khiến cho ngươi vì ta mà làm việc, đồng thời ta và ngươi cùng được lợi. Nhưng sau đó ta nghĩ nếu ngươi đi Tây Duyên, băng sương mưa tên, sẽ bị cuốn vào vòng xoáy, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết nơi đất khách, máu chảy thành sông, thịt người xương trắng, chôn xương núi hoang, liền bỏ đi ý niệm trong đầu. Nhưng hôm nay ngươi đang ở bên cạnh ta nhưng lại bị bại lộ thân phận rồi, mà có vài người lại hung ác, vì thanh trừ người của ta, chưa chắc sẽ không hạ sát thủ với ngươi, nếu ngươi tiếp tục đi theo bên cạnh ta, không khỏi phải làm việc dè dặt, còn không thấy được ánh mặt trời, thật sự không có lợi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, từng chữ từng câu nói: “Hôm nay nếu ngươi là con của Tây Duyên Vương, như vậy nếu hắn biết, chiếu theo thâm tình đối với Hộ quốc thần nữ, tất nhiên sẽ đối với ngươi là yêu như chí bảo. Như vậy có hắn che chở ngươi, Tây Duyên không cần ngươi trở về đoạt quyền, không cần máu chảy thành sông, chỉ cần cái thân phận quang minh chính đại này của ngươi, vương vị liền dễ như trở bàn tay. Ta tin tưởng tài hoa của ngươi, năng lực của ngươi, bền bỉ của ngươi, tâm trí của ngươi. Nam nhi có chí, sẽ lên mây xanh. Nếu ta là ngươi, ta sẽ trở về Tây Duyên. Ngươi ở căn nhà nhỏ bé trong Hiếu thân vương phủ hai mươi năm, chịu khổ, đều từ Tây Duyên bù đắp trở lại. Có gì không thể? Một khi phong vân tế hội, tên của ngươi làm sao có thể không lưu lại sử sách?”

Tam công tử kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Trở về đi thôi! Đi theo sau lưng một nữ nhân có thể có tiền đồ gì! Huống chi. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt chuyển lời , nhìn Dung Cảnh một cái, cười nói: “Bên cạnh ta sao có thể lưu được người? Cho dù ta muốn lưu, người khác cũng không để cho ta lưu. Phong Tẫn trở về Phong gia, Mạc Ly trở về Mạc gia, hôm nay ngươi đi Tây Duyên. Ngươi không phải nói hắn là đại bình dấm chua sao? Nói rất đúng!”

Dung Cảnh bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng ho một tiếng, quay đầu đi, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, bên tai mơ hồ có màu đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK