Beta: Leticia
Tối nay không có ánh trăng, bóng đêm tối đen, vươn tay không thấy được năm ngón.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy một bóng đen đứng ở cửa, chính là Thượng Quan Minh Nguyệt, nàng đi tới gần hắn ta.
Thượng Quan Minh Nguyệt đợi nàng đến gần, nhìn nàng một cái nói: “Đi thôi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đi theo sau hắn ta.
Hai người mới vừa đi không xa, thì một bóng đen nhỏ đuổi theo, nhảy lên vai Vân Thiển Nguyệt. Nàng ngẩn ra, thấy là Hỏa Linh, liền nói với nó: “Ngươi về đi!”
Hỏa Linh “Ngô” một tiếng, nằm trên vai nàng không chịu dậy.
Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hỏa Linh, nói với nàng: “Mang theo nó đi!”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nhìn hắn ta, nhắc nhở: “Đây là sủng vật của Tạ Ngôn.”
“Nó dạo chơi ở bên ngoài lâu như vậy, ngày ngày được con người nuôi, hôm nay cũng nên về nhà.” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn qua Hỏa Linh.
Nhìn bộ dáng Hỏa Linh giống như thiếu ngủ, bám vào vai nàng ngủ tiếp.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói nữa, xoay người đi vào ám thất đã giải độc cho Vân Thiển Nguyệt hôm qua.
Vân Thiển Nguyệt biết hắn ta hẳn là muốn đi đường hầm, kéo Hỏa Linh ở trên vai xuống, ôm vào lòng, đi vào theo hắn ta.
Hai người đi vào, cửa ám thất im hơi lặng tiếng đóng lại.
Ám thất tối đen, Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không thắp đèn chiếu sáng, mà là mở cơ quan, đi ở phía trước, Vân Thiển Nguyệt đi sau hắn ta một bước. Cứ đi được một đoạn, hắn ta lại động vào một cái chốt trên vách tường, liên tiếp rẽ mấy ngả, sau nửa canh giờ, hai người ra khỏi đường hầm, đi tới ngoài thành.
Đập vào mắt là một đỉnh núi cao, không có đường đi.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhấc chân lên núi, Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua mọi nơi, đi theo hắn ta lên núi.
Sắc trời tối đen, nhưng thị lực của hai người vô cùng tốt. Cho nên, đường lên núi cũng không khó đi.
Đi tới đỉnh núi, loáng thoáng nghe được ở cửa thành xa xa vang lên tiếng la của Ngọc Tử La, hẳn là đã phát hiện nàng và Thượng Quan Minh Nguyệt đi mất, đuổi tới cửa thành, nhưng sắc trời tối đen, Thượng Quan Minh Nguyệt dẫn nàng đi bộ, không để lại bất kỳ đầu mối nào, muội ấy không thể truy tìm, nên chỉ tức giận la to.
Tiếng la thật lớn, âm lượng như vậy, sợ là toàn bộ kinh thành đều bị muội ấy đánh thức.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn về phía cửa thành.
“Đừng để ý tới nàng ấy!” Sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt khó coi nhìn qua cửa thành.
“Ta đã hứa với muội ấy đi giải độc sẽ cho muội ấy theo.” Vân Thiển Nguyệt nói với hắn ta.
“Còn chưa tới mười ngày nữa là nàng ấy cập kê rồi, nếu đi theo ngươi đến Vân Sơn, sao Tạ Ngôn có thể đồng ý? Tính tình của nàng ấy còn không làm Vân Sơn nổ tung, muội xác định có thể mang theo nàng ấy?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Ngược lại đã quên muội ấy đã hứa với Tạ Ngôn là sau cập kê sẽ đại hôn với hắn ta, đi thôi!”
Thượng Quan Minh Nguyệt vượt qua đỉnh núi, Vân Thiển Nguyệt không để ý tới tiếng la của Ngọc Tử La nữa, bay theo hắn ta qua đỉnh núi.
Vượt qua đỉnh núi cao này, lại vượt qua hai đỉnh núi nữa, sau đó, trước mắt vẫn còn một dãy núi kép dài.
Rốt cuộc Vân Thiển Nguyệt không nhịn được lên tiếng, “HUynh đang dẫn ta vượt núi hay băng đèo? Cứ đi tiếp như vậy sao?”
Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại nói: “Ta đi con đường này đã là gần nhất rồi, nhưng đều là đường núi, không thể cưỡi ngựa ngồi xe, chỉ có thể đi bộ, nếu ngay cả chút khổ này mà ngươi cũng không ăn được, thì ta thấy cũng không cần giải độc nữa, con cũng đừng nghĩ.”
Bước chân Vân Thiển Nguyệt khựng lại, hỏi: “Cần đi mấy ngày?”
“Nửa tháng!” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không hỏi nữa.
Đến khi trời sáng, Thượng Quan Minh Nguyệt đã dẫn Vân Thiển Nguyệt vượt qua sáu đỉnh núi, đúng như hắn ta đã nói, phía trước vẫn là đường núi. Vân Thiển Nguyệt không cảm thấy mệt, Thượng Quan Minh Nguyệt săn thú, nướng ăn, sau đó, hai người tiếp tục lên đường.
Ngày hôm sau, cuối cùng thấy được một vài thôn trang, Thượng Quan Minh Nguyệt hiển nhiên là khách quen của nơi này, tìm một nhà chỉ có một lão bà bà qua đêm. Đừng nhìn lão bà bà đã lớn tuổi, nhưng đi đứng vẫn nhanh nhẹn, người cũng nhiệt tình, đun nước cho hai người tắm rửa, ngủ một giấc thoải mái an ổn.
Ngày kế, tiếp tục lên đường.
Đến ngày thứ năm, chân Vân Thiển Nguyệt nổi bọng nước, đi bộ khó khăn, dần dần chậm lại.
Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Vẫn luôn không xem mình là nữ nhân, hôm nay biết mình được nuông chiều từ bé rồi? Mới đi mấy ngày, muội liền không chịu nổi nữa sao? Một hai tháng trước lúc muội cưỡi ngựa tới núi Mê Vụ cứu Dạ Khinh Nhiễm không phải rất giỏi sao?”
Vân Thiển Nguyệt tức giận trừng hắn ta một cái, phản bác: “Ta không xem chính mình là nữ nhân lúc nào? Huynh đừng có chướng mắt ta khắp nơi, không cho ta sắc mặt tốt, cưỡi ngựa là cưỡi ngựa, đi bộ là đi bộ. Mấy năm nay ta chưa từng đi bộ như thế này. Chính là nuông chiều từ bé thì thế nào? Huynh có thể làm gì ta? Nhét ta về bụng mẹ sinh ta ra lại? Rèn luyện ta lại?”
Thượng Quan Minh Nguyệt không ngờ trong cơn tức giận nàng lại phun ra đoạn nói lớn như vậy, trái ngược với sự ít lời mấy ngày qua, cái miệng lưỡi bén nhọn trước kia hình như đã trở lại, hắn ta nhìn nàng, nhất thời không lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt hung hăng trừng hắn ta một cái, khập khiễng đi thẳng về phía trước. Rừng sâu núi thẳm, nhiều bụi gai tảng đá như vậy, cực kỳ khó đi. Hiện tại nàng đang mang thai, tất nhiên phải vô cùng cẩn thận, đi mỗi một bước đều phải tận lực vững vàng, đương nhiên phí khí lực lên mỗi bước đi.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng một lát, bỗng nhiên đi tới bên người nàng, ngồi xổm xuống, giọng điệu cứng ngắc: “Đi lên, ta cõng ngươi.”
“Không dám làm phiền tôn giá của ngài!” Vân Thiển Nguyệt không mua trướng.
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên cười, nhìn nàng, “Muội giận dỗi cái gì? Nếu không phải nể mặt tên khốn kia, ta sẽ để ý muội chắc? Nữ nhân chính là nữ nhân, nên làm chuyện của nữ nhân, sau này nhận rõ mình là nữ nhân, đừng đoạt việc của nam nhân, nghe chưa?”
Vân Thiển Nguyệt biết hắn ta báo mối thù bị nàng tính kế ngược lại trước kia! Nhìn hắn ta không đáp.
“Đi lên! Còn muốn ta nói mấy lần?” Thượng Quan Minh Nguyệt tăng âm lượng.
Vân Thiển Nguyệt do dự một chút, nghĩ tới hắn ta là huynh đệ của Dung Cảnh, nàng là nữ nhân của Dung Cảnh, trong bụng của nàng đang mang thai con của Dung Cảnh, cháu của hắn ta, cha mẹ Dung Cảnh đã mất sớm, hắn ta xem như là người thân nhất của Dung Cảnh, cũng chính là người thân nhất của nàng. Lúc này không dùng hắn ta thì để dành lúc nào? Không dùng liền uổng phí. Nghĩ đến đây, liền không nói hai lời, ném tiểu hồ ly ra, leo lên lưng hắn ta.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn thấu tâm tư vừa mới lộ ra của nàng, trừng nàng một cái, mắng: “Thật là một nữ nhân bụng cong ruột cũng cong.”
Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng, nhắm hai mắt lại.
Thượng Quan Minh Nguyệt cõng nàng đi thẳng về phía trước. Hỏa Linh nằm trong lòng Vân Thiển Nguyệt ngủ mấy ngày, hôm nay đã tỉnh táo, nhảy nhót đi lên trước, hiển nhiên rất thông thuộc con đường này.
Hai ngày liên tiếp, Thượng Quan Minh Nguyệt đều cõng Vân Thiển Nguyệt đi.
Đến ngày thứ ba, bọng nước trên chân Vân Thiển Nguyệt đã lặn, liền áy náy không để hắn ta cõng nữa.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, không nói một lời, để chính nàng tự đi.
Tiếp xúc mấy ngày, Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không còn động một chút là mặt lạnh với nàng nữa, còn Vân Thiển Nguyệt thì chắc là bởi vì mang thai, nên cũng tìm về vài phần tính tình trước kia.
Nửa tháng sau, hai người đi tới trước một khi rừng rậm, rừng rậm tối đen, như một lỗ nước xoáy tối om, như chỉ cần người vừa bước vào, đều sẽ bị rừng rậm cắn nuốt.
Nhưng tiểu hồ ly lại vui mừng xông vào.
Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nói với nàng: “Theo sát, bị trận pháp vây khốn, đừng trách ta không cứu muội.”
Vân Thiển Nguyệt biết hắn ta cũng chỉ nói ngoài miệng một chút thôi, nếu một khi nàng có một chuyện gì, thì người đầu tiên cứu nàng nhất định không phải là chính nàng, mà là hắn ta. Mấy ngày nay cũng đã lĩnh giáo, nàng chỉ cần vừa lộ ra khó chịu, hắn ta liền nhìn chằm chằm bụng nàng, dường như còn lo lắng hơn cả nàng, nàng buồn cười, nhưng âm thầm nén xuống, gật đầu, đuổi theo hắn ta.
Sau khi tiến vào rừng rậm, ánh mặt trời liền bị ngăn cách ở bên ngoài, như đêm đen, mọi nơi đập vào mắt đều tối đen, hệt như bước vào Quỷ Môn quan vậy, âm u lành lạnh.
“Khu rừng này tên gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn mỗi một cây sợ là đã sống ít nhất mấy ngàn năm, thấp giọng hỏi.
“Rừng Hắc Phong!” Thượng Quan Minh Nguyệt nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong thiên hạ khu rừng như vậy không phải không có, nhưng khu rừng lớn như thế, vừa vào trong liền không thấy được năm ngón ta, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Minh Nguyệt dẫn Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi rừng Hắc Phong, trước mắt là một hồ nước xanh biếc.
Lúc này đã giữa trưa, mặt trời lên cao, đập vào mắt là nước hồ tĩnh lặng, mặt hồ sâu xanh biếc. Trên hai bờ hồ là một biển hoa ngọc lan quý hiếm. Ở những nơi khác trong thiên hạ đã bị tuyệt chủng từ lâu, nhưng hai bên bờ hồ xanh biếc lại đều là hoa lan.
Phóng mắt ra xa, lướt qua bích hồ, chỉ thấy có một ngon núi xanh như một tấm bình phong màu phỉ thúy dựng thẳng ở đó, soi bóng xuống bích hồ và hoa lan trên hai bờ hồ, cực kỳ xinh đẹp.
Lướt qua bức tường xanh biếc, ở phía xa là dãy núi trùng điệp, mây mù lượn lờ, trên dãy núi mơ hồ có cung điện cao vút ở trong mây, như một bức tranh. Thế ngoại đào nguyên sợ là cũng không đủ để hình dung phong cảnh tuyệt đẹp ở nơi này.
Nhưng bao nhiêu người có thể đi qua rừng Hắc Phong tới Vân Sơn?
Sợ là lác đác không có bao nhiêu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trước mắt, nhẹ giọng nói: “Đây chính là Vân Sơn sao?”
Thượng Quan Minh Nguyệt liếc nàng một cái, ngữ khí đầy kiêu ngạo nói: “Nơi này tất nhiên là Vân Sơn.”
Vân Thiển Nguyệt trầm tĩnh một lát, thấp giọng nói: “Đúng là không thể để phàm trần dơ bẩn làm ô nhiễm nó, lịch đại người cầm quyền của Vân Sơn không để Vân Sơn giao tiếp với hồng trần là đúng. Chốn tiên cảnh nhân gian này, nếu giao tiếp với hồng trần, sớm muộn gì cũng có ngày bị phá hủy.”
“Hai ngàn năm trước, nơi này cũng từng máu tanh tràn ngập, suýt nữa làm cho Vân Sơn trở thành Vương Sơn chí tôn thiên hạ. Nhưng cuối cùng bởi vì một nữ nhân nhường lại vương quyền, từ đó dần dần không nhìn thấy Vân Sơn nữa.” Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn bức tường xanh biếc kia nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng mơ hồ biết chuyện hai ngàn năm trước, hỏi hắn ta, “Từ nhỏ ngươi lớn lên ở Yến Vương phủ, vậy làm thế nào tìm được nơi này?”
Thượng Quan Minh Nguyệt xuy một tiếng, “Nếu không có người của Vân Sơn tiếp ứng ta, mười ta cũng không tìm được Vân Sơn.”
Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn ta.
“Mặc dù Vân Sơn không giao tiếp với hồng trần, nhưng vẫn có huyết mạch phân nhánh trong hồng trần, Linh thuật cũng vì vậy mà phân nhánh theo. Năm năm trước, gia chủ tiền nhiệm của Vân Sơn từ chức, bởi vì có chút nguyên nhân, dẫn đến không có ai thừa kế Vân Sơn, ta đưa lên cửa, tất nhiên thành toàn cho ông ấy, cho nên bị giữ lại Vân Sơn.” Thượng Quan Minh Nguyệt khó được giải thích cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Linh thuật của Thượng Quan Minh Nguyệt cao siêu, anh tài ngút trời, có thể thừa kế Vân Sơn, cũng không kỳ quái.
“Đi thôi!” Thượng Quan Minh Nguyệt dẫn đầu bước lên một chiếc thuyền lá nhỏ trên bích hồ.
Vân Thiển Nguyệt đi theo hắn ta.
Mặt hồ tĩnh lặng, không cần người chèo thuyền, liền trôi xuôi theo dòng. Mặt nước trong suốt, có thể nhìn thấy rõ đủ loại cá dưới hồ, đều là danh phẩm quý hiếm.
Sau nửa canh giờ, hai người tới bờ, trước bức tường xanh biếc.
Lúc này, bức tường xanh biếc đã mở ra, một nhóm người xuất hiện, dẫn đầu là ba vị lão giả râu tóc bạc trắng, phía sau nữ có nam có, ước chừng khoảng mười mấy người. Sau khi đoàn người đi ra ngoài liền hành lễ bái Thượng Quan Minh Nguyệt, “Cung nghênh Thiếu chủ về núi, cung nghênh Thần nữ về núi.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn qua Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt khoát khoát tay, hỏi ba người trước mặt, “Ba vị thúc bá đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ trong thư ta truyền về chưa?”
“Đã chuẩn bị thỏa đáng! Sau khi Thần nữ trở về, có thể bắt đầu.” Ba người đánh giá Vân Thiển Nguyệt, đồng thời gật đầu.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói gì nữa, cũng không giới thiệu cho Vân Thiển Nguyệt những người này, nhấc chân bước vào bức tường xanh biếc.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc cách xưng hô của những người này với nàng, nhưng cũng không hỏi, ôm Hỏa Linh đi vào theo.
“Là Vân Linh, Tiểu Vân linh rốt cuộc về rồi!” Một cô gái vui mừng nhìn Hỏa Linh trong lòng Vân Thiển Nguyệt nói.
Bước chân Vân Thiển Nguyệt khựng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực, nó tên Vân Linh? Không phải là Hỏa Linh?
“Vân Linh là thần vật canh giữ Thần điện Vân tộc, là linh sủng hộ thân của mỗi một đời Thần nữ Vân tộc, một ngày Thần nữ không trở về Vân tộc, thì nó liền một ngày không có chủ. Nếu không, mụoi cho rằng Tạ Ngôn nuôi nó nhiều năm như vậy, lại dễ dàng cho ngươi như thế sao? Thần hồ có linh tính, đã nhận chủ.” Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, xem như giải thích.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi lên núi.
Ba vị lão giả và mọi người đi theo sau hai người, vẻ mặt ba vị lão giả thận trọng, cũng không nói gì, nam nữ trẻ tuổi phía sau lại trò chuyện với nhau. Vân Thiển Nguyệt lắng nghe, chỉ nghe bọn họ nói, “Thiếu chủ và Thần nữ thật xứng đôi ah, đáng tiếc, Thần nữ đã gả cho người rồi.”, nàng nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt đi ở phía trước, có chút buồn cười.
Một đường đi lên núi, tiếng người đàm luận phía sau cũng không cố kỵ nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Vân Sơn cũng chỉ là một cõi Niết Bàn lánh đời, tránh xa hồng trần ồn ào náo động mà thôi, người sinh sống ở nơi này, ngoại trừ có Linh lực, thật ra thì cũng không có gì khác người bình thường.
Lên đỉnh núi, cung điện trùng trùng điệp điệp đều hiện lên ở trước mắt. Thật sự có một cảm giác mờ ảo thoát khỏi phàm trần của tiên sơn.
Đi tới trước cửa một cung điện, Thượng Quan Minh Nguyệt nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muội nghỉ ở đây.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Hai ngươi hầu hạ nàng ấy.” Thượng Quan Minh Nguyệt hạ lệnh cho hai cô gái ở phía sau.
“Dạ, Thiếu chủ!” Hai cô gái có dung mạo xinh đẹp, thanh thúy lên tiếng.
Thượng Quan Minh Nguyệt bỏ lại hai câu này, liền không nhiều lời nữa, cũng không ở lại lâu, xoay người rời khỏi tòa cung điện này. Ba vị lão giả và người còn lại lập tức đi theo hắn ta.
“Thần nữ, nô tỳ tên Lam Linh!” Một cô gái tự giới thiệu mình với Vân Thiển Nguyệt.
“Thần nữ, nô tỳ tên Tử Kỳ!” Cô gái còn lại cũng tự giới thiệu mình.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, trầm ngâm một lát, cân nhắc rồi nói với các nàng: “Ta tên là Vân Thiển Nguyệt, vợ của Dung Cảnh Mộ Dung thị. Các ngươi có thể gọi ta Thiển Nguyệt tiểu thư, cũng có thể gọi Cảnh thế tử phi.”
Hai người nghe vậy liền nhìn nhau, biết nghe lời lựa chọn cái trước, “Dạ, Thiển Nguyệt tiểu thư.”
Vân Thiển Nguyệt xoay người đi vào. Về Vân tộc, nàng cũng biết một vài chuyện, nhưng đều là biết rất ít, chỉ biết là Vân tộc có Thiếu chủ, Thần nữ và Tam đường trưởng lão, Vân tộc cũng theo chế độ phân chia quan chức. Còn tại sao xưng nàng là Thần nữ, thì nàng cũng không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu những thứ này, mục đích tới nơi này chỉ là vì giải độc thôi.
Lam Linh và Tử Kỳ mời Vân Thiển Nguyệt vào trong điện, hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, sau đó bưng thức ăn lên, sau khi nàng ăn xong, hai người đã trải sẵn giường, buông rèm, đốt hương an thần, mời nàng đi nghỉ ngơi.
Hai người không nói nhiều lắm, nhưng hầu hạ nàng cực kỳ chu đáo.
Vân Thiển Nguyệt đích xác mệt mỏi, từ hoàng cung Thiên Thánh, bôn ba đến Mã Pha Lĩnh, từ Mã Pha Lĩnh lại bôn ba đến Đông Hải, từ Đông Hải lại bôn ba đến Vân Sơn. Lâu như vậy, nàng chưa từng được nghỉ ngơi tốt. Hoặc là nói, nhiều năm như vậy, nàng trù tính khắp nơi, tinh thông tính toán, mỗi ngày đều sống trong ván cờ, đều chưa từng chân chính được nghỉ ngơi. Vân Sơn có một loại hơi thở làm cho người ta bình an, không lâu sau, nàng liền ngủ thiếp đi.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân thân thể, lại cộng thêm mang thai, nàng ngủ thật say, một giấc ngủ thẳng đến hai ngày sau mới thức.
Khi thức dậy, chính là giữa trưa. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào phòng, có một loại ấm áp sáng rỡ.
Vân Thiển Nguyệt xoay người, nằm trên giường một lát, mới vén chăn lên ngồi dậy.
Nàng vừa có động tĩnh rất nhỏ, thì bên ngoài đã liền vang lên tiếng của Lam Linh, “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài dậy chưa?”
“Rồi!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.
Lam Linh đẩy cửa phòng ra đi vào, ánh năng ấm áp sáng rỡ cũng rọi vào theo, nàng ấy cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiếu chủ nói ngài phải ngủ hai ngày mới có thể dậy, kêu chúng ta đừng quấy rầy ngài. Hôm nay quả nhiên ngủ đủ hai ngày.”
Vân Thiển Nguyệt rời giường, dùng nước nàng ấy bưng vào rửa mặt, thuận miệng hỏi: “Thiếu chủ nhà ngươi đâu?”
“Thiếu chủ cũng nghỉ ngơi một ngày, hôm qua liền cùng ba vị trưởng lão thương nghị chuyện giải trừ Linh độc cho ngài. Thương lượng một ngày, mới thương lượng ra một biện pháp có thể dùng, hẳn lát nữa sẽ tới dẫn ngài đến Hàn trì vạn năm.”
Vân Thiển Nguyệt dừng lại, nhìn nàng ấy, “Linh độc?”
Lam Linh thấy nàng giống như không hiểu, liền nhẹ giọng giải thích, “Độc mà ngài trúng kỳ thật không phải là sinh sinh không rời, nó là một loại độc mạnh hơn sinh sinh không rời. Sinh sinh không rời chỉ là cách gọi mà người bên ngoài Vân Sơn không hiểu biết loại độc này tùy ý đặt thôi. Tên gọi chính xác của nó thật ra là sinh tử khóa tình. Ở Vân Sơn được xưng tụng là vạn linh chi độc, là cấm thuật độc nhất.”
“Sinh tử khóa tình?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, lần đầu tiên nghe được độc này không phải tên sinh sinh không rời, Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không giải thích.
“Đúng, tên là sinh tử khóa tình.” Lam Linh gật đầu, tận lực giải thích cho nàng hiểu một chút, “Chính là dùng Tỏa Hồn thuật, khóa tình hồn của ngài. Ngài cũng biết, con người đều có thất tình lục dục, chính là khóa tình hồn của ngài. Mà loại độc này, không chỉ độc thân thể của ngài, mà còn độc cả linh hồn, nó xuyên qua chính tinh thần ngài, làm cho ngài không thể thoát khỏi.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ấy, mím môi nói: “Có thể nói dễ hiểu hơn một chút không?”
Lam Linh gật đầu, tiếp tục giải thích: “Mặc dù nô tỳ sinh ra ở Vân Sơn, nhưng cũng không quá am hiểu cấm thuật, ngài cũng biết, người bình thường không học được cấm thuật của Vân Sơn. Chỉ là lúc nghe Tam đường trưởng lão và Thiếu chủ đàm luận mới nghe được một chút. Nghe nói loại độc sinh tử khóa tình này, một khi chân chính phát tác, sống chết là nhỏ, đời đời kiếp kiếp không thể thoát khỏi là thật. Nói cách khác, dù ngài có chết, thì kiếp sau cũng sẽ tiếp tục dây dưa với người bị trúng sinh tử khóa tình, chết cũng không ngừng.”
Lông mày Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt nhíu chặt.
“Nhưng ngài cứ yên tâm, nếu loại độc này là của một vị Thần nữ của Vân Sơn nghiên cứu chế tạo ra từ mấy ngàn năm trước, thì hôm nay ngài đã tới Vân Sơn, nhất định có biện pháp giải trừ nó.” Lam Linh trấn an Vân Thiển Nguyệt, xoay người liền thấy Thượng Quan Minh Nguyệt xuất hiện ở cửa, lập tức hành lễ, “Thiếu chủ!”
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Lam Linh một cái, nhíu mày, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nếu đã dậy, liền theo ta đến Hàn trì thôi!”