Vân Thiển Nguyệt phát sốt lặp đi lặp lại, phát sốt nhiều lần, nửa đêm tỉnh ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, trừ uống thuốc ra vẫn là uống thuốc, thân thể mềm nhũn, không có một chút sức lực, ngược lại thật giống với câu nói kia, bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.
Dung Cảnh vẫn ở trong phòng cùng Vân Thiển Nguyệt, mặc dù hắn có y thuật tuyệt cao, nhưng không thể nhất thời làm cho Vân Thiển Nguyệt thuốc đến bệnh tiêu. Chỉ có thể nhìn nàng lúc tỉnh lúc ngủ, mơ màng, mềm yếu, chỉ có thể cố gắng không để nàng khó chịu.
Ngày thứ ba, mưa ít đi một chút, nhưng vẫn còn rơi. Mặc dù không còn mưa to tầm tã, nhưng giọtt mưa xâu chuỗi thành một đường, cực kỳ tỉ mỉ, rơi xuống tí tách. Mưa như vậy càng làm cho người ta cảm thấy không kết thúc nhanh như vậy.
Ban đêm ngày thứ ba, rốt cục Vân Thiển Nguyệt không sốt nữa, chỉ có điều cả người mềm nhũn không có sức lực, lười biếng nằm trong ngực Dung Cảnh để hắn đọc sách cho nàng. Giọng nói của Dung Cảnh vốn dễ nghe, ôn nhuận mang theo từ tính trầm thấp. Phiêu đãng trong phòng, trong suốt, trầm thấp nhẹ nhàng, lượn lờ ở trong lòng Vân Thiển Nguyệt, dung hợp với tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, làm nàng cảm thấy đây là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới này, cho nên nàng chỉ nghe âm thanh của Dung Cảnh, trong sách nói cái gì một chữ cũng không nghe lọt.
Ngày thứ tư, mưa vẫn còn rơi. Mặc dù mấy ngày nay cửa sổ Thiển Nguyệt Các vẫn đóng chặt, không khí trong phòng vẫn lây dính hương vị ẩm ướt. Dường như đồ dùng trong phòng, bàn, cùng với gạch ngọc thạch dưới mặt đất đều bịt kín một tầng hơi nước.
Vân Thiển Nguyệt nghỉ ngơi mấy ngày nữa, rốt cục thân thể nhẹ nhõm không ít, nàng nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh trắng xoá, Thiển Nguyệt các bao phủ trong mưa, tất cả mọi vật đều bị rửa sạch được không còn một mảnh. Giữa mi tâm của nàng không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng. Tuy nhiên nàng thích cùng Dung Cảnh ở một chỗ như vậy vì hiếm khi được mấy ngày rãnh rỗi, nhưng không khỏi lo lắng cho dân chúng bên ngoài. Khe khẽ thở dài nói: “Mưa như vậy sợ là vẫn tiếp tục mấy ngày nữa!”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, lúc này mi tâm cũng mơ hồ lộ ra thần sắc lo lắng.
“Nói vậy bên ngoài đã nhiều chỗ lụt rồi! Mặc dù nước mưa tốt, là nước để tưới đồng ruộng, nhưng vật cực tất phản(cái gì quá cũng sẽ không tốt). Mưa lớn một lần lại một lần nữa, sẽ là lũ lụt rồi. Hôm nay Thiên Thánh vốn bấp bênh, trận mưa to này, lại càng tuyết lớn thêm sương rồi.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Đã thành lũ lụt rồi!” Ánh mắt Dung Cảnh cũng nhìn bên ngoài cửa sổ, “Buổi tối hôm qua Hoàng thượng đã nhận được tấu chương các nơi. Rất nhiều châu huyện có đê đập bị vỡ đê, nông trại có ruộng tốt bị dìm nước đếm không hết. Lúc này mặc dù ngừng mưa, dân chúng Thiên thánh cũng suy sụp một nửa.”
“Ngẫm lại mưa lớn như thế này nhất định sẽ rất nghiêm trọng.” Vân Thiển Nguyệt nói, “Nhưng mà ở đây đê đập của nhiều châu huyện đều là không đúng tiêu chuẩn, nếu đúng tiêu chuẩn thì cũng không tổn thất quá nhiều.”
“Thiên Thánh an nhàn đã quá lâu, làn gió quan viên mục nát thịnh hành. Huống chi khô hạn mấy năm liên tục, trông có mưa còn không kịp, như thế nào lại phòng cả đê đập? Nhưng ai sẽ nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một trận mưa lớn không dứt thế này, Hoàng thượng anh minh cơ trí, hôm nay sợ là phải tức giận công tâm rồi.” Dung Cảnh chậm rãi nói
“Sống yên ổn những cũng nên nghĩ đến ngày gian nguy, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Hắn không hiểu, chỉ hiểu được âm hiểm tính toán thần tử, chỉ hiểu được như thế nào trung ương tập quyền, làm cho thần tử của hắn đều lạnh tâm, tan rã, cuối cùng biến thành người cô đơn.” Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng.
Dung Cảnh cười nhạt, cũng không nói tiếp.
“Hôm nay có địa phương nào không gặp tai hoạ? Hoặc là gặp tai hoạ tương đối nhỏ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Mặc dù Dung Cảnh thân ở trong nhà tranh, mặc dù mấy ngày nay hắn vẫn cùng nàng ở chung một chỗ, nửa bước cũng không ra khỏi Thiển Nguyệt các, nhưng nàng biết mỗi ngày Dung Cảnh cũng sẽ nhận được tin tức bên ngoài truyền đến. Hắn vẫn ở trong nhà tranh, cũng có thể ngồi xem thiên hạ. Nàng cảm thấy tình hình hiện tại, hắn còn rõ ràng hơn lão Hoàng đế.
“Ngoại trừ Bắc Cương, tất cả châu huyện của quốc thổ Thiên Thánh đều có lũ lụt, chỉ có điều có nhiều chỗ nhẹ, có nhiều chỗ nặng mà thôi. Trận mưa lớn này diện tích quá rộng, các nơi muốn tránh cũng không thể tránh.” Dung Cảnh nghiêng đầu liếc Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói. Nhưng lúc nói đến Bắc Cương nhìn Vân Thiển Nguyệt, cái nhìn kia có ý tứ hàm xúc nồng đậm.
Vân Thiển Nguyệt nhận lấy ánh mắt của Dung Cảnh, khóe miệng giãn ra. Ban đầu Dạ Thiên Dật một mình đi Bắc Cương, sau này từng bước nắm Bắc Cương trong tay, là nàng từng bước đi theo trợ giúp hắn đem Bắc Cương xây dựng lên. Nhất là về khai mở núi hoang ở Bắc Cương, đê đập ruộng tốt, phá núi dẫn nước, nàng mang tất cả kiến thức kiếp trước có thể sử dụng đều dùng ở Bắc Cương. Đối với đê đập lại càng yêu cầu nghiêm khắc. Mặc dù ở Bắc Cương những năm này cũng hạn hán, nhưngchủ trương của nàng đã tốt còn muốn tốt hơn. Mỗi một chỗ đều tận lực hoàn mỹ. Bắc Cương không gặp tai hoạ, cái này cũng nằm trong dự liệu.
“Dạ Thiên Dật có tài đức gì!” Dung Cảnh hừ một tiếng.
“Kỳ thật hắn vẫn có tài hoa! Những thứ kia tuy là ta đề nghị, nhưng người thực hiện đều là hắn, bình thường nếu là người không có tài hoa cũng không làm được.” Vân Thiển Nguyệt nịnh nọt ôm Dung Cảnh, cọ xát trước người hắn, ồn ào nói: “Tám trăm năm trước đã làm dấm chua rồi, ta ăn không hết!”
Dung Cảnh thấy bộ dạng này của nàng, không nhịn cười được, đưa tay vỗ đầu của nàng, “Nếu là tám trăm năm trước làm dấm, vậy thì không ăn rồi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu lia lịa, dùng giọng điệu đúng trọng tâm nói: “Tóm lại vô số lê dân bách tính Bắc Cương được lợi, phòng trừ được trận lũ lụt này, coi như là ta tích đức hành thiện rồi. Nếu quay lại ban đầu, ta nghĩ ta vẫn sẽ trợ giúp hắn.”
“Ừ!” Dung Cảnh như có như không đáp một tiếng.
“Còn Nam Lương, Tây Duyên, Nam Cương mấy quốc gia khác thì sao?” Vân Thiển Nguyệt ôm Dung Cảnh không buông, lại hỏi.
“Lượng mưa ở Nam Lương, Nam Cương vừa phải, năm nay ước chừng là mùa thu hoạch. Tổn thất ở Tây Duyên cũng có chút nặng, thậm chí tình hình gặp tai hoạ có khi tương đương với Thiên Thánh. Lúc này Nam Cương Vương có thể sống lâu hơn nửa năm rồi. Mà Nam Lương vương yêu dân như con, là một đế vương có phúc khí.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Nam Lương không có chuyện gì là tốt rồi, bởi vì phụ thân, mẫu thân, ca ca, biểu ca, cậu, ông ngoại. Nàng đối với Nam Lương từ đầu đến cuối đều có một phần thân thiết, tất nhiên sẽ không hy vọng Nam Lương cũng bị lũ lụt. Hơn nữa căn cứ vào vị trí địa lý, hiện tại đã gần tháng tám. Là mùa mưa ở phương bắc, mà mùa mưa ở Nam Cương cùng Nam Lương ở tháng năm tháng sáu đã sớm trôi qua rồi. Nam Lương cùng Nam Cương không có gặp tai hoạ cũng là chuyện bình thường.
Hai người không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, bên ngoài Thiển Nguyệt các mơ hồ truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Vân Ly cầm dù đi đến, đi theo phía sau hắn là Văn Lai. Nàng nhìn hai người một cái, bước chân hai người đều có chút nhanh, hiển nhiên là có việc gấp, nàng suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Dung Cảnh nói: “Chắc là lão Hoàng đế ngồi không yên rồi!”
“Ừ! Đã sớm ngồi không yên.” Dung cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhìn hai người kia đi tới cửa, Lăng Liên cùng Y Tuyết cầm dù ra đón.
Vân Ly dừng bước, nhìn thoáng qua trong phòng, mặc dù trong phòng không hạ màn che xuống, nhưng bởi vì trời mưa, cửa ra vào và cửa sổ đều có nước đọng, ở bên ngoài không thấy rõ tình hình trong phòng, hắn nói với Lăng Liên : “Văn Lai công công đếnVinh vương phủ tìm Cảnh thế tử, Cảnh thế tử không có ở trong phủ, biết rõ ở chỗ này, liền tới nơi này. Ta dẫn hắn đến.”
Lăng Liên nhìn Văn Lai, gật đầu, xoay người đi tới cửa.
“Công công tìm Cảnh có chuyện gì ? Hay là Hoàng thượng có ý chỉ gì?” Lăng Liên còn chưa mở miệng, vang lên giọng nói của Dung Cảnh ở trong phòng.
“Bẩm Cảnh thế tử! Hoàng thượng phái nô tài đến truyền lời cho Cảnh thế tử, xin Cảnh thế tử lập tức tiến cung, Hoàng thượng có chuyện quan trọng cần thương lượng.” Văn Lai vội vàng nói.
“Được! hiện tại ta sẽ đi qua! Công công hồi cung phục chỉ trước đi!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
Văn Lai nhận được câu trả lời, xoay người nhìn về phía Vân Ly, “Hoàng thượng cũng tuyên Vân thế tử tiến cung!”
“Được! Công công đi trước một bước, ta và Cảnh thế tử cùng nhau tiến cung.” Vân Ly gật đầu.
Văn Lai thấy hai người đều đáp ứng, xoay người vội vàng mở dù rời đi, chỉ chốc lát thân thể đã ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Ly nhìn thoáng qua trong phòng, cũng không đi vào, mà cầm dù đi ra ngoài, đi tới cửa Thiển Nguyệt các liền dừng bước, đưa lưng về phía Thiển Nguyệt các nhìn về phía trước, hiển nhiên đang đợi Dung Cảnh.
Trong phòng, Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, oán hận nói: “Vừa gặp phải sự tình đã cảm thấy ngươi là bánh trái thơm ngon rồi! Một khi yên ổn rồi, lại hận không thể biến ngươi thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mà loại bỏ. Hoàng đế chết tiệt!”
Dung cảnh cười khẽ, đưa tay ôm thân thể nhũn của Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng mềm mại nói: “Tại kỳ vị, mưu kỳ chính(ở vị trí của hắn thì phải mưu mô tính toán). Huống hồ vì vô số lê dân bách tính, ta cũng không thể không quản.”
“Cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Ta tiến cung! Nàng nghỉ ngơi cho tốt, thân thể vừa mới tốt hơn một chút, không cho phép chạy ra ngoài. Nếu không nhiễm phong hàn, mắc mưa một lần nữa xem như phí công mấy ngày nay giày vò ta chăm sóc nàng rồi.” Dung Cảnh xuống giường, đưa tay cầm cẩm bào nguyệt nha, vừa mặc lên người, vừa dặn dò Vân Thiển Nguyệt.
“Biết rồi! Yên tâm đi!” Vân Thiển Nguyệt ngồi trên giường gật đầu.
“Ta không yên lòng!” Dung Cảnh nhìn nàng. Hắn biết nàng thật ra là người không chịu ngồi yên, buồn bực trong phòng mấy ngày nay, mặc dù có hắn ở bên cạnh thì không cảm thấy buồn bực, nhưng một khi hắn rời đi, nàng nhất định sẽ buồn bực, nói không chừng không nhịn được liền chạy ra ngoài.
“Ta tuyệt đối không chạy ra ngoài! Bên ngoài trời mưa, rất lạnh đấy, chạy ra chính là chịu tội. Yên tâm, bổn cô nương kỳ thật rất yêu quý thân thể của mình.” Vân Thiển Nguyệt cười liếc Dung Cảnh: “Trong mắt ngươi ta giống như tiểu hài tử không hiểu chuyện sao? Còn không đến mức đó! Khi nào thì ngươi giống như bà mụ rồi hả?”
“Đó là tốt nhất!” Dung Cảnh cũng nở nụ cười, thu thập thỏa đáng, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, một trận gió trong trẻo lạnh lùng thổi tới, vạt áo nguyệt nha cẩm bào của Dung Cảnh lay động, Lăng Liên đưa cho hắn một cây dù, hắn tự tay nhận lấy, nâng bước đi vào trong màn mưa. Những giọt nước mưa tỉ mỉ rơi xuống, thân ảnh của hắn như họa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh đi tới cửa rời đi với Vân Ly, nàng thu hồi tầm mắt, lười biếng nằm trên giường. Nằm chốc lát, cảm thấy nhàm chán, đưa tay cầm lấy một quyển sách đến xem, nhìn hai trang cảm thấy không thú vị, liền để sách xuống, nhắm mắt lại, rồi lại không ngủ được. Ở trên giường giằng co một lúc, cuối cùng nói với bên ngoài: “Lăng Liên, Y Tuyết, các ngươi đi vào đây!”
Hai người lên tiếng, đẩy cửa vào, cửa phòng mở ra, lại là một cỗ gió mát lạnh tiến vào.
Vân Thiển Nguyệt ở bên trong màn trướng bồng bềnh nói với hai người : “Hoa Sênh có tin tức truyền đến không? Nam Lăng Duệ có an toàn trở lại Nam Lương hay không?”
Lăng Liên lắc đầu, “Hoa Sênh tỷ tỷ truyền tin tức về, Duệ thái tử còn chưa an toàn trở lại Nam Lương. Nhưng mà đã ra khỏi khu vực của Thiên thánh rồi, đã qua trăm dặm Phượng Hoàng quan rồi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Hôm nay mưa lớn như thế, xảy ra tình hình thiên tai lớn như vậy, đoán chừng lão Hoàng đế cũng không còn tâm tư muốn cái mạng nhỏ của hắn rồi! Chỉ cần qua khu vực Thiên Thánh, đến Nam Lương thì coi như hắn được an toàn.”
Lăng Liên gật đầu, hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư muốn gọi Hoa Sênh tỷ tỷ và người Hồng các trở về sao?”
“Không cần! Đưa hắn trở về rồi nói sau! Tâm cơ lão Hoàng đế thâm trầm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Vạn nhất lúc hắn vừa được thư giãn liền xuất thủ không chừng.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Huống chi một diện tích lớn của Thiên thánh đều bị lũ lụt, mà Nam Lương lại bình yên vô sự, trong lòng hắn tất nhiên sẽ tức giận, không nhịn được lại làm ra chuyện gì đó thì sao. Lấy thái tử Nam Lương khai đao, cũng làm cho Nam Lương hoảng sợ.”
Lăng Liên cũng cho rằng có lý, không nói thêm gì nữa.
“Nghe nói Tây Duyên rất nghiêm trọng, trách nhiệm của hộ quốc thần nữ hẳn là rất lớn. Gần đây Tây Duyên bên kia có tin tức gì không? Ví dụ như về Tam công tử ?” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút lại hỏi.
Lăng Liên lắc đầu, “Lúc đại thọ của Hoàng thượng sứ giả Tây Duyên tới rồi đi luôn, chưa từng nhìn thấy có người nào liên lạc với Tam công tử. Hôm nay Tây Duyên bên kia cùng Thiên thánh bên này không có động tác lén lút nào, trong nước đều rất bình tĩnh. Không có phát hiện người của Tây Duyên cùng Tam công tử có lui tới.”
“Tam công tử tiếp nhận Phong các về sau vẫn như thường lệ, đối với chuyện tình của Tây Duyên cũng chưa từng thăm dò kỹ càng.” Y Tuyết cũng nói. Chợt nhớ tới cái gì nói thêm: “Nhưng mà Hồng các truyền đến tin tức, thân thể của hộ quốc thần nữ không được tốt.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Là tin tức Hồng các, Phong các biết không?”
“Phong các không biết. Là Hồng các chúng ta biết được từ một tri kỷ của hộ quốc thần nữ của Tây Duyên truyền ra. Rất bí mật. Ngoại nhân không biết được. Cho nên, nô tỳ cảm thấy cho dù là Tiểu chủ Phong các cũng không nhận được tin tức, cho nên, có lẽ Tam công tử còn chưa biết.” Y Tuyết nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, lại hỏi: “Sao thân thể lại không tốt ?”
“Dường như là bệnh không tiện nói ra, ho ra máu, hẳn là chứng bệnh không trị được.” Y Tuyết nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Ho ra máu?”
“Dạ!” Y Tuyết gật đầu.
“Tiểu thư, chuyện này muốn nói cho Tam công tử sao? Dù sao cũng là mẹ của hắn.” Lăng Liên thấp giọng hỏi.
Vân Thiển Nguyệt do dự một chút, lắc đầu: “Tạm thời không nên nói cho hắn! Ngươi truyền tin cho Hồng các truyền lại cặn kẽ tình huống chứng bệnh của hộ quốc thần nữ. Ta xem rốt cuộc là nàng bị chứng bệnh gì.”
“Được!” Lăng Liên gật đầu.
“Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn thì sao ? Như thế nào? Nam Cương có tin tức dị thường gì không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Hành trình của Diệp công chúa và Vân công tử vẫn luôn theo thái tử Nam Lương Duệ ở chung một chỗ, nhưng mà sau khi tới Phượng Hoàng quan, Nam Lương cùng Nam Cương liền phân đường. Hôm nay Diệp công chúa và Vân công tử vẫn đang trên đường trở về Nam Cương. Nghe nói nội bộ Nam Cương có chút hỗn loạn. Cả triều có chút rối loạn. Nhưng động tĩnh không lớn. Nói vậy là vẫn được Diệp công chúa âm thầm nắm trong tay.” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thủ đoạn của Diệp Thiến tất nhiên nàng sẽ không nghi ngờ. Nàng chợt nhớ tới sứ giả của Đông Hải đến đây, lại hỏi, “Đội ngũ sứ giả của Đông Hải quốc thì sao? Hôm nay đi tới chỗ nào rồi? Mưa lớn như vậy, hẳn là dừng lại không tiếp tục đi?”
“Tiểu thư, cho tới bây giờ Hồng các không thu nhận tin tức về Đông Hải quốc! Chúng ta không có cọc ngầm ở Đông Hải quốc. Hơn nữa cho tới bây giờ đối với tin tức của Đông Hải quốc đều tránh ra, cho nên với hành tung của đội ngũ sứ giả Đông Hải quốc vẫn luôn không biết.” Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấp giọng nhắc nhở.
Vân Thiển Nguyệt:”A” một tiếng, nàng đã quên Ma Thiên Nhai chưa bao giờ thu nhận sử dụng tin tức của Đông Hải quốc, ngay cả một vài câu cũng không có, tất nhiên là không có mạng lưới truyền tin.
“Tiểu thư, mặc dù Hồng các không có tin tức của Đông Hải quốc, nhưng không chừng Phong các có thể nhận được? Dù sao hiện tại sứ giả Đông Hải quốc hẳn đã đến biên giới Thiên thánh. Chắc là Phong các đã nắm trong tay hành tung cơ bản của sứ giả Đông Hải.” Y Tuyết nhắc nhở.
“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu,nói với Lăng Liên : “Truyền lời cho Tam công tử, để hắn tới đây một chuyến!”
“Vâng!” Lăng Liên lên tiếng, đi ra ngoài.
“Được rồi ! Vẫn là không cần đi ! Đội ngũ sứ giả Đông Hải quốc đến chỗ nào cũng không sao cả.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên bỏ đi ý niệm trong đầu, lúc Lăng Liên đi tới cửa lúc bỗng nhiên mở miệng ngăn cản nàng.
Lăng Liên dừng chân, quay lại nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Quả nhiên hàn huyên những chuyện này một lát làm ta dễ dàng mệt mỏi, ta ngủ một giấc. Các ngươi đi xuống đi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay với hai người, ngáp một cái, nghiêng thân thể một lần nữa nằm xuống.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới tiểu thư kêu các nàng đi vào hỏi một vài chuyện này vì để tự làm mệt mỏi mình, khóe miệng hai người co rút, lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng yên tĩnh trở lại, Vân Thiển Nguyệt cũng lười nghĩ nữa, thật đúng nhắm mắt lại ngủ đi.
Không biết ngủ bao lâu, nghe được có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến Thiển Nguyệt các, không lâu lắm, cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra, tiếng bước chân càng nhẹ hơn đi đến.
Lúc cửa phòng bị người đẩy ra Vân Thiển Nguyệt đã tỉnh rồi, đang nhắm mắt liền mở ra, thấy Dung Cảnh mang một thân khí lạnh đi đến trước giường, khó có được bên ngoài có mưa rơi, trên người hắn không có nửa giọt nước mưa đọng lại. Nàng nhìn hắn, lười biếng mềm mại nói: “Nhanh như vậy liền trở lại rồi à!”
“Nhanh?” Dung Cảnh nhìn bộ dáng của nàng bật cười, nhắc nhở: “Ta ở trong cung đợi nửa ngày rồi, nhanh sao?”
“Thì ra là ta đã ngủ một lúc lâu rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, dưới mặt đất có nước mưa, cơ hồ không nhìn ra đã bao lâu, nàng ngáp một cái, hỏi: “Lão Hoàng đế tìm ngươi làm cái gì? Có phải cho ngươi đi phòng tai trị thủy hay không ?”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
“Làm sao trị?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Quốc thổ Thiên thánh phân ra hai bộ phận, ba mươi sáu châu, mười tám châu huyện phía Đông giao cho ta, mười tám châu huyện phía Tây giao cho Thất hoàng tử, chia nhau trị thủy. Lập tức lên đường.” Dung Cảnh đưa tay phất ống tay áo, giống như đuổi khí lạnh đi.
“Như vậy?” Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Nói như vậy Dạ Thiên Dật phải rời kinh rồi? Vậy còn giám quốc? Ai tới giám quốc?”
“Hoàng thượng lệnh Tứ hoàng tử giám quốc, Nhị hoàng tử phụ trợ.” Dung Cảnh nói.
“Lão Hoàng đế lại bắt đầu bắt đầu dùng hai người nhi tử này của hắn rồi! Cũng không sợ giao quyền thì dễ thu quyền thì khó!” Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng: “Hắn cũng dám để Dạ Thiên Dật đi trị thủy, không sợ hai nhi tử này nhân cơ hội rối loạn kỉ cương?”
“Gần đây thân thể Hoàng thượng được Thất hoàng tử điều dưỡng không tệ, tinh thần khá tốt.” Dung Cảnh đưa ra một lý do: “Huống chi còn có Đức thân vương và Dạ Khinh Nhiễm.”
“Thì ra đều trong khống chế của lão Hoàng đế, lạc đà gày còn hơn ngựa béo, Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục nhiều năm dưới dâm uy của lão Hoàng đế mà lớn lên, hôm nay thân thể của hắn tốt, mặc dù Dạ Thiên Dật đi trị thủy, thời cơ tốt như vậy, bọn hắn tự nhiên không dám đâm chọc. Đức thân vương và Dạ Khinh Nhiễm tuyệt đối là một lực cản lớn.” Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra.
“Ừ!” Dung Cảnh ước chừng cảm thấy khí lạnh trên người bị xua tan không sai biệt lắm, ôm Vân Thiển Nguyệt vào ngực.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hắn vừa nói lập tức lên đường, nhíu mày hỏi, “Hôm nay vẫn còn mưa? Ngươi lập tức phải rời kinh sao?”
“Đi sớm một ngày thì sớm miễn trừ tai nạn cho bách tính.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ lại cũng đúng, loại chuyện này vốn là chuyện cấp bách, không chừng hôm nay đã có bao nhiêu dân chúng đã trôi giạt khắp nơi rồi. Mặc dù hiện tại vẫn còn là mùa hè, nhưng vào ban đêm nhiệt độ chênh lệch với ban ngày đã gia tăng rõ ràng. Dân chúng vừa phải chịu đói chịu lạnh, có thể nghĩ hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng. Nàng ngẩng mặt lên nói với Dung Cảnh : “Ta đi cùng với ngươi!”
“Không được!” Dung Cảnh không chút nghĩ ngợi, bác bỏ Vân Thiển Nguyệt.
“Thân thể của ta thể đã khỏe rồi! Không yếu ớt như vậy.” Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới hắn lại phản bác nhanh như vậy.
“Hiện nay bên ngoài vẫn còn mưa, mặc dù thân thể nàng vừa mới tốt một chút, cũng chịu không nổi.” Dung Cảnh lại nói.
“Có ngươi đang ở bên cạnh ta, ta chịu nổi. Mặc dù bên ngoài trời mưa, nhưng mưa đã nhỏ hơn.” Vân Thiển Nguyệt dùng đầu cọ xát Dung Cảnh, ôn nhu hỏi, “Chẳng lẽ ngươi bỏ được ta? Trị thủy đâu dễ dàng như vậy? Huống chi đến mười tám châu huyện! Ngươi phải đi mấy ngày. Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta? Ta ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không cần nhớ.”
“Bởi vì không dễ dàng, cho nên nàng mới phải ở kinh thành đợi.” Dung Cảnh vẫn lắc đầu, bất vi sở động.
“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.
“Ngoan, ta không nỡ để nàng đi theo ta chịu khổ. Lúc này nạn lụt rất lớn, màn trời chiếu đất. Thân thể của nàng vừa mới tốt một chút, không khỏi phải chịu hành hạ, đến lúc đó ta còn phải phân tâm chăm sóc nàng.” Dung Cảnh đưa tay vỗ thân thể của Vân Thiển Nguyệt, lộ ra cảm xúc không nỡ, “Mặc dù ta đi mấy ngày, nhưng nàng phải nhớ ta, tối thiểu cũng phải chờ không còn mưa, thời tiết tốt hơn,đường thông mới đi tìm ta.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày: “Ta thật sự không yếu như vậy! So với những hoàn cảnh không tốt ta đều đã qua, màn trời chiếu đất đối với ta mà nói không coi vào đâu. Ta cũng không phải là chưa trải qua! Nơi nào không chịu được khổ rồi? Ngươi yên tâm, ta khẳng định không cần ngươi phân tâm chăm sóc. Không chừng còn có thể giúp ngươi chia sẻ một chút!”
“Không được!” Dung Cảnh vẫn lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt tức giận, nhìn chằm chằm Dung Cảnh cả giận nói: “Đã nói hết nước hết cái rồi, làm sao ngươi cứ đầu gỗ như vậy ? Dầu muối đều không vào!”
Dung Cảnh cười nhẹ, cúi đầu hôn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt hầm hừ đưa tay kéo hắn ra. Dung Cảnh bắt được tay nàng, vững vàng che ở trên môi của nàng, trằn trọc triền miên một trận, xong hắn mới buông nàng ra, giọng nói khàn khàn nói: “Nghe lời! Có chút khổ không phải chịu đựng, cần gì phải chịu đựng? Nhiều lắm là hai ngày nữa trận mưa này kết thúc, hai ngày nữa trời quang rồi, đường đi tất nhiên sẽ hết trơn trượt, đến lúc đó nàng lại đi tìm ta có được hay không? Chỉ có mấy ngày không thấy mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt thở gấp hừ một tiếng, không nói lời nào.
“Ngoan, có được hay không?” Dung Cảnh lại khẽ hôn ở môi Vân Thiển Nguyệt một cái, hưởng thụ nàng khi ở trong ngực của hắn mềm mại thở dốc, đoạn đường từ hoàng cung trở lại hắn liền nghĩ đến nàng biết mình muốn đi trị thủy, sẽ nói cùng hắn đi theo, hắn không ngừng thuyết phục mình vô số lần mới có thể hạ quyết tâm cự tuyệt nàng đi theo. Chỉ có tự hắn biết dùng sức lực lớn bực nào mới có thể làm được. Cho dù nhớ nhung lan tràn không thôi, vẫn không nỡ để nàng đi theo chịu khổ. Mặc dù hắn biết rõ nàng không suy yếu như vậy.
“Được rồi! Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt thỏa hiệp, nói lầm bầm: “Ngươi nghĩ ai nguyện ý đi! Ta chỉ nói như vậy mà thôi.”
Dung Cảnh cười khẽ, dùng ngón tay điểm đầu Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt giọng nói cực kỳ sủng nịch: “Khẩu thị tâm phi!”
Mặt Vân Thiển Nguyệt có chút hồng, nàng thừa nhận hiện tại nàng chính xác là rất dính người, trước kia rõ ràng nàng rất độc lập tự chủ, nhưng từ lúc cùng hắn chân chính ở chung một chỗ càng ngày càng dính người. Nhưng nàng không muốn khống chế chính mình dính người, thuận theo tự nhiên. Nếu có một người cam tâm tình nguyện cho ngươi dính, chính là một loại hạnh phúc, cũng không có cái gì không tốt. Hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng ôm nhau.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc Dung Cảnh mới lưu luyến đứng dậy, dưới ánh mắt lưu luyến của Vân Thiển Nguyệt rời đi.
Nhìn bóng dáng Dung Cảnh rời khỏi Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt ôm chăn ngồi ở trước cửa sổ, lẩm bẩm: “Thật sự không nỡ! Muốn đuổi theo, làm sao bây giờ!”, thì thầm một lát, nhớ tới lúc Dung Cảnh rời đi có nói một câu: “Nếu nàng là rời khỏi Thiển Nguyệt các, ta nhất định sẽ biết.” Vì vậy nàng có chút tức giận bỏ đi ý niệm trong đầu.
Liên tiếp mấy ngày Dung Cảnh đều ở lại Thiển Nguyệt các, cùng giường chung gối, đều nghe thấy hơi thở, đêm đầu tiên Dung Cảnh rời đi, Vân Thiển Nguyệt liền không thích ứng được mà mất ngủ. Nàng trằn trọc trở mình, ở trên giường qua lại quay lại, đêm đã khuya còn chưa ngủ được. Cuối cùng nàng có chút tức giận trợn tròn mắt nhìn nóc phòng oán hận nói: “Quả nhiên thói quen là một việc đáng sợ!”
Chắc là giọng của nàng quá lớn, đánh thức Lăng Liên cùng Y Tuyết vẫn chú ý động tĩnh gian phòng này. Hai người vội vàng từ trong phòng lao đến cửa nói với vào bên trong: “Tiểu thư, ngài có cái gì phân phó sao?”
Vân Thiển Nguyệt nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói buồn ngủ có chút áy náy, vội vàng nói: “Không có chuyện gì, các ngươi đi ngủ đi!”
Hai người ở ngoài cửa ngưng thần yên lặng nghe chốc lát, xác định thật không có chuyện gì, cho nên lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không buồn ngủ, cũng không mạnh mẽ ép mình ngủ được, cho nên nằm ở trên giường đếm kiến. Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên nàng đếm kiến để ngủ. Bao gồm kiếp trước, nhiều năm như vậy cũng không phát sinh tình huống như thế. Nàng không biết nên than tiếc giấc ngủ, hay là thở dài lực ảnh hưởng của Dung Cảnh đối với nàng thật sự là quá lớn. Không thể phủ nhận một chút chính là cho dù nàng ngủ bao nhiêu giấc, chỉ cần có Dung Cảnh ở bên người, nàng vẫn có thể ngủ được.
Lúc hừng sáng, mưa vẫn rơi. Cuối cùng Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Ngày thứ hai Dung Cảnh rời đi, Vân Thiển Nguyệt ngủ nửa ngày, xem sách nửa ngày, buổi tối lại mất ngủ. Lại là một đêm không ngủ.
Ngày thứ ba Dung Cảnh rời đi, vào ban ngày Vân Thiển Nguyệt vẫn đọc sách để vượt qua, buổi tối lại mất ngủ, nhưng mà so sánh với hai ngày trước thì khá hơn một chút chính là vào lúc khuya rốt cục nàng cũng ngủ được.
Buổi sáng ngày thứ tư, mưa to bảy ngày bảy đêm rốt cục cũng ngừng.
Lúc buổi trưa, Vân Thiển Nguyệt tỉnh ngủ, mở mắt, không nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trong lúc nhất thời có chút không quen, nhưng tóm lại là thở phào nhẹ nhõm. Hôm này mưa lại rơi nữa, nàng hoài nghi thế giới này sẽ bị lũ lụt làm cho chìm rồi, ngày tận thế đã đến.
Sau khi ăn trưa, Vân Thiển Nguyệt nhận được thư Dung Cảnh dùng bồ câu đưa tin, chỉ thấy trên đó viết: “Đã đến thành Lạc Thủy. Nhớ nàng, nhất định phải nhớ ta.”
Thời điểm Vân Thiển Nguyệt đọc thư khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, nghĩ tới người ta không phải đều nói: “Bình an, chớ nhớ.” sao? Làm sao đến hắn lại biến thành nhất định phải nhớ hắn? Người nam nhân này!
Khoảng cách thành Lạc Thủy đến kinh thành là năm trăm dặm, là một thành trì tương tự với Vân Thành. Coi như là thành trì lớn nhất trong mười tám châu huyện phía đông, bởi vì vị trí địa lý thấp trũng, bốn phương tám hướng có nước hội tụ, không có đê đập và phương tiện thoát nước tốt, cho nên không thể nghi ngờ là nơi có diện tích gặp tai hoạ nặng nhất trong mười tám châu huyện phía đông. Theo Lăng Liên thuật lại tin tức Hồng các truyền về nói nơi đó không có một nơi nào tốt, khắp nơi đều có nước, mà mực nước sâu nhất có chiều cao bằng một người. Phòng xá có chút chắc chắn thì ở trong nước phiêu diêu, dân chúng đều ngồi ở phòng xá hoặc là trên đỉnh núi,người chết thì không cần đếm rồi!
Vân Thiển Nguyệt nhìn chữ viết quen thuộc suy nghĩ kỹ hồi lâu mới cầm bút, viết: “Nhớ ngươi, nhớ ngươi, nhớ ngươi, nhớ mười vạn hàng trăm lần.” Viết xong, mặt có chút hồng, cảm thấy như vậy cũng quá không rụt rè rồi, sau đó cuối cùng lại viết: “Giả dối! Mới không nhớ.”
Gấp tờ giấy lại, cột vào trên đùi chim gáy, chim gáy bay ra ngoài, nàng mới nằm ở trên bàn buồn bực cười. Cảm thấy như vậy không tồi, nếm thử mùi vị tưởng niệm, so sánh với hằng ngày ở chung một chỗ nhiều hơn một phần cảm giác không giống nhau.
Vân Thiển Nguyệt đang cười, phía ngoài có một trận gió thổi qua, ngay sau đó cửa “Phanh” một tiếng bị lực bên ngoài mở ra, trong nháy mắt có một người xông tới. Lăng Liên và Y Tuyết nghe thấy âm thanh cũng không kịp ngăn cản.
Vân Thiển Nguyệt dừng cười, đầu chôn ở trên bàn ngẩng lên, liền thấy thiếu niên La Ngọc, hơi ngẩn ra.
“Vân Thiển Nguyệt, đi với ta đến một chỗ!” Thiếu niên đi mấy bước đến bên cạnhVân Thiển Nguyệt, giọng nói cấp bách, đưa tay kéo nàng.
Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, tránh tay của hắn ra, hỏi: “Đi nơi nào?”
“Núi Mai Lĩnh ở huyện Hà Cốc.” Thiếu niên nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu đánh giá thiếu niên, thấy vẻ mặt hắn gấp gáp, sắc mặt có chút trắng bệch, mặc dù bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng trời vẫn âm u, không có mặt trời, có chỉ là sự trong trẻo lạnh lùng sau cơn mưa, nàng nhướng mày, “Đi đến đó làm cái gì?”
“Có chuyện quan trọng.” Thiếu niên nói.
“Khoảng cách từ núi Mai Lĩnh huyện Hà Cốc đến kinh thành là bao nhiêu ngươi biết không? Tám trăm dặm đấy! Cũng không phải là từ Đông thành đến Tây thành khoảng cách ngắn như vậy.” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi nói: “Ngươi có chuyện gì quan trọng mà phải lôi kéo ta đi?”
“Dù sao rất trọng yếu là được! Ta không quen thuộc đường, ngươi đi theo ta.” Thiếu niên nói.
“Ngươi không quen thuộc đường ta liền phải đi cùng ngươi ?” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không đi!”
“Như thế nào ngươi mới có thể đi với ta?” Thiếu niên đợi Vân Thiển Nguyệt nói ra điều kiện, “Hơn nữa có lời của ngươi ta cảm thấy được ta có thể đi nhanh hơn tới đó, võ công của ngươi cao, trên đường còn có thể bảo vệ ta an toàn. Trừ ngươi ra ta không tin người khác.”
“Ta ở trong lòng của ngươi còn hữu dụng như thế !” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, liếc xéo liễu thiếu niên một cái, thản nhiên nói: “Ta đáp ứng một người là yên tâm ở lại kinh thành, không cho phép đi ra ngoài. Ngươi có thể giao ra cái gì để ta phá vỡ ước định với người kia đi theo ngươi một chuyến đây?”
“Ngươi nói người kia là Dung Cảnh sao?” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không đáp lời coi như là cam chịu, hắn thống khoái nói: “Ta giúp ngươi phá hủy hôn ước Đông Hải quốc và Vinh vương phủ, cái này có tính là đáng giá nhất hay không?”
“Được! Ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ bàn, giải quyết dứt khoát. Đi huyện Hà Cốc phải đi ngang qua thành Lạc Thủy.