Thân thể Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn ngã xuống nền gạch. Trong hoàng cung tráng lệ, thân thể nàng té xỉu thoạt nhìn hết sức nhỏ bé, yếu ớt đến nỗi chỉ sợ chạm vào sẽ vỡ vụn.
Dạ Khinh Nhiễm lặng yên nhìn nàng, đôi mắt như giếng cổ thâm thúy vô ngần.
Ngự thư phòng yên ắng như thể không người ở.
Một lúc sau, Dạ Khinh Nhiễm thu hồi ánh mắt, hướng ra ngoài trầm giọng gọi một tiếng: “Nghiễn Mặc!”
Nghiễn Mặc lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất thì khẽ giật mình.
Dạ Khinh Nhiễm không nhìn Vân Thiển Nguyệt, cầm lấy bút trầm giọng phân phó: “Đưa nàng về đế tẩm cho Đế sư.” Dứt lời, tiện tay ném bản tấu chương nàng đang xem cho hắn: “Đưa cả bản tấu chương này nữa.”
“Vâng!” Nghiễn Mặc tiếp nhận tấu chương, do dự một chút, khom người ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, quay người đi ra Ngự thư phòng.
Sau khi hắn đi ra khỏi Ngự thư phòng thì khép cửa lại, rèm che khẽ đong đưa hai cái rồi cũng khôi phục lại sự im ắng lúc trước.
Dạ Khinh Nhiễm tiếp tục đề bút phê duyệt tấu chương, chốc sau, bỗng dưng quăng mạnh cây bút trong tay, “cạch” một tiếng tấu chương cũng rơi xuống, loang lổ vết mực trên trang giấy, hắn cũng không để ý tới mà đứng dậy bước đến bên bậu cửa sổ. Ánh nắng rọi vào, soi sáng nét mặt tĩnh mịch của hắn.
Nghiễn Mặc một đường mặt không biểu tình đưa Vân Thiển Nguyệt về đế tẩm, dừng lại bên ngoài cửa, cất giọng lành lạnh hướng vào bên trong: “Đế sư, đột nhiên Thiển Nguyệt tiểu thư hôn mê bất tỉnh, Hoàng thượng phân phó nô tài đưa nàng về đế tẩm.”
Dù hắn đã dứt lời nhưng trong đế tẩm vẫn không ai lên tiếng.
“Đế sư!” Nghiễn Mặc lại đề cao giọng gọi một tiếng.
Trong đế tẩm vẫn y nguyên không người trả lời.
Nghiễn Mặc nhăn mày, nhìn về hai thủ vệ đứng ngoài cửa đế tẩm.
Mấy cung nữ thái giám thấy hắn nhìn mình thì cúi đầu xuống, đã biết hắn là nô tài thân cận bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm nên cung kính nói: “Đế sư ở trong ngủ, có phân phó dù ai đến cũng không được quấy rầy.” Nghiễn Mặc nhíu mày thật chặt, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt trong tay. Nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, sức nặng cả người đơn bạc như tờ giấy, tựa hồ chỉ cần hắn siết chặt tay một chút nàng sẽ vỡ nát. Hắn nhớ tới nàng đã đối đãi vô tình với Dạ Khinh Nhiễm, sắc mặt lập tức lạnh xuống, tiện tay vứt nàng xuống đất, phân phó đám cung nữ thái giám: “Đế sư đã phân phó không được quấy rầy, ta không thể vào được nữa. Chờ ngài ấy tỉnh lại các ngươi thay ta bẩm báo một chút, nói đột nhiên Thiển Nguyệt tiểu thư hôn mê, hoàng thượng sai ta đưa người về, bây giờ người cũng đã đưa tới, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành.”
Tất cả mọi người nhận biết Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng bị Nghiễn Mặc ném thì trong lòng khẽ giật mình nhưng cũng không dám chống lại Nghiễn Mặc, cúi thấp đầu không lên tiếng.
Nghiễn Mặc không hề nhìn Vân Thiển Nguyệt dứt khoát quay người bước đi.
Vân Thiển Nguyệt im hơi lặng tiếng nằm dưới đất, vẫn còn đang trong ngày xuân, dưới đất cũng không lạnh lắm. Gió mát khe khẽ thổi bay tóc nàng, tựa như hồ điệp gãy cánh, bất giác làm người khác phải đau lòng.
Mấy cung nữ thái giám không đành lòng nhìn nàng nhưng cũng không dám nâng nàng vào tẩm điện, đều quy củ né tránh tầm mắt.
Sau khi Nghiễn Mặc đi được mấy bước chợt quay trở lại, đi đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt túm nàng dậy đỡ vào trong đế tẩm.
Trong đế tẩm, Thượng Quan Minh Nguyệt lười biếng nằm trên giường nhìn Nghiễn Mặc đẩy cửa đi vào, hắn đương nhiên cũng không hề ngủ.
Sau khi Nghiễn Mặc đi vào, thấy Thượng Quan Minh Nguyệt thì khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt đi đến trước mặt Thượng Quan Minh Nguyệt, lạnh giọng nói: “Đế sư đã tỉnh thật tốt. Sau khi Thiển Nguyệt tiểu thư xem một bản tấu chương thì thổ huyết hôn mê, hiện tại nô tài đã đưa nàng về đây.” Dứt lời, nâng Vân Thiển Nguyệt đến bên cạnh Thượng Quan Minh Nguyệt và đưa hắn bản tấu chương nàng đã xem.
Thượng Quan Minh Nguyệt không nhận tấu chương, ánh mắt nhàn nhạt dò xét Nghiễn Mặc, giọng không đếm xỉa: “Vì sao đã ném nàng mà còn quay lại?”
Sắc mặt Nghiễn Mặc cứng đờ, chốc sau thì nhàn nhạt nói: “Sợ chủ tử nhà ta sẽ đau lòng.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nghe vậy thì cười cười đưa tay tiếp nhận tấu chương, đùa nghịch trong tay một chút: “Chủ tử nhà ngươi khi dễ nữ nhân thật không chừa lối thoát. Quả nhiên đủ ngoan độc.”
Nghiễn Mặc lành lạnh nói: “Nếu Đế sư không còn gì phân phó, tại hạ xin phép cáo lui.”
Thượng Quan Minh Nguyệt cũng không làm khó, tùy ý khoát khoát tay. Nghiễn Mặc quay người đi ra.
Cửa phòng đế tẩm đóng lại, rèm cửa dao động hai cái rồi dừng lại.
Thượng Quan Minh Nguyệt mở tấu chương ra nhìn rồi câu môi cười cười, chốc sau tiện tay ném xuống đất, “cạch” một tiếng vang lên. Tấu chương đang mới tinh phút chốc bị chia năm xẻ bảy. Thu hồi tầm mắt, hắn đặt tay lên mạch Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lặng yên nằm, khóe miệng vươn lại một vệt máu đã khô.
Lát sau, Thượng Quan Minh Nguyệt thả tay xuống, gọi vọng ra ngoài: “Người đâu.”
Một nữ tử đẩy cửa đi vào, trên trán đang băng một dải lụa, cung kính cúi đầu chờ sai sử, đúng là Lục Chi.
“Toàn mùi máu, đưa nàng đi tẩy sạch đi.” Thượng Quan Minh Nguyệtliếc nhìn Lục Chi, chỉ vào Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.
Lục Chi tiến lên dìu Vân Thiển Nguyệt đi xuống.
Thượng Quan Minh Nguyệt lại nằm xuống giường, khe khẽ rung rung chân, thần sắc tuyệt luân trên mặt thật khó lường, nhìn không ra cảm xúc.
Lúc Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại đang nằm trong ao nước, có một đôi tay đang giúp nàng kỳ cọ, lần theo đôi tay nàng nhìn thấy khuôn mặt Lục Chi, không có hành động gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Lục Chi nhận thấy Vân Thiển Nguyệt đã tỉnh dậy, tay dừng lại một chút, nhìn lại vào mắt nàng.
Trong mắt Vân Thiển Nguyệt có vẻ rất bình tĩnh không gợn sóng. Ánh mắt Lục Chi lại u mê một màu xám, hai ánh mắt đối nhau, không ai nói gì.
Một lát sau, Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Lui xuống!”
Lục Chi rụt tay về, đứng thẳng lưng, không nói một lời lui ra ngoài.
Gian phòng to như vậy, mà trong ao chỉ có mình nàng. Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy xương cốt tứ chi như bị xiềng xích cắt đứt, ngay cả sức lực nâng tay lên cũng không có.
Nước ấm lưu động lả lướt trên làn da nàng. Trước kia ngâm mình trong nước cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, hôm nay lại cảm thấy như ngàn đao vạn kiếm, tựa hồ như có thể xuyên qua da đâm vào tim nàng.
Tầm mắt lại dần mơ hồ, đến cả gợn nước cũng không nhìn rõ.
“Nhìn nàng thật không có chút tiền đồ, nước mắt không đáng tiền sao? Tỉnh rồi thì mau ra đây.” Tiếng Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên vang lên bên tai Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mở bừng mắt, trong phòng hơi nước lượn lờ, ngoại trừ một mình nàng không có lấy một bóng người. Tầm mắt mơ hồ phút chốc hiện rõ, nàng lạnh lùng đáp trả: “Ta chính là không có tiền đồ đấy, thì sao? Có bản lĩnh ngươi đưa ta về Phượng Hoàng quan đi.”
“Tiểu nha đầu, nàng đừng ngớ ngẩn nữa, ta đưa nàng về Phượng Hoàng quan có thể làm được gì sao? Hôm nay Phượng Hoàng quan có không ít nữ nhân, bên cạnh hắn sớm đã mất vị trí của nàng. Bây giờ đến cả hạ nhân cũng biết nàng và hắn đã hòa ly, trở thành người không liên quan, trở về chẳng phải lại tự rước lấy nhục nhã.” Thượng Quan Minh Nguyệt xùy một tiếng.
“Chúng ta chưa từng hòa ly.” Vân Thiển Nguyệt nghe được chữ này khí huyết lại dâng lên, cơn giận không thể áp chế.
“Cho dù ta biết rõ hai người không hòa ly thì sao? Thật giả hỗn loạn, ngay cả hạ nhân cũng nghĩ rằng đã thật sự hòa ly. Nàng ở trong đế tẩm, lại có hôn ước với ta, không phải cũng đã thành sự thật. Nàng cho rằng hôm nay trở về Phượng Hoàng quan vẫn được ưa thích ủng hộ như trước kia sao? Nàng xác định vì chuyện Dạ Thiên Dật chết, cùng chuyện hòa ly với hắn, sẽ không bị những người dưới tay hắn dùng miệng lưỡi phun chết? Hoặc là nói, sau khi nàng ở cùng ta mấy ngày nay, cùng giường chung gối như vậy, hắn vẫn còn muốn nàng?”
Ngực Vân Thiển Nguyệt lập tức như bị đao khứa vào, xuyên thẳng đến tận tim, ẩn ẩn đau nhói.
“Huống hồ nàng ngẫm lại xem mình có gì tốt? Tốt đến nỗi hắn yêu nàng không thấy được nữ nhân khác trong thiên hạ? Hay là chỉ luôn làm hắn lo lắng, trêu chọc người này, kết oán người kia, ta chỉ sợ hắn đã sớm mệt mỏi đủ rồi! Mặt khác nàng còn vì cứu Ngọc Tử Thư mà không tiếc dùng thân thể trao đổi. Cho dù hắn có giao tình tốt với Ngọc thái tử, cũng không muốn nàng mạo hiểm chính bản thân mình cứu người khác! Ta quăng ra thư hòa ly hắn cũng không làm sáng tỏ với người trong thiên hạ rằng đó không phải của nàng, hắn bỏ mặc cho người trong thiên hạ hiểu lầm, tự cho là thật, nàng nói xem có phải hắn đã buông tha, không cần đến nàng nữa không?” Giọng Thượng Quan Minh Nguyệt truyền đến từ bên kia bức tường hết sức rõ ràng.
Vân Thiển Nguyệt đè chặt vết máu, rõ ràng rất đau nhưng nàng lại không cảm nhận được gì, vết máu nhàn nhạt nhuộm đỏ cả mặt nước.
Dường như Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn không biết Vân Thiển Nguyệt đang chấn động nổi lòng, tiếp tục nói: “Dung Cảnh là ai? Nàng trở thành niềm kiêu ngạo của hắn, chắc cũng hiểu rõ thủ đoạn và sự ẩn nhẫn của hắn. Nếu là chuyện hắn muốn làm, chưa từng có chuyện nào hắn không làm được. Nếu hắn đã không muốn làm cũng không có ai có thể ép buộc được hắn. Nàng ngẫm lại xem, hắn ngầm đồng ý cho đám nữ tử ào ào đi vào Phượng Hoàng quan, ngầm đồng ý lời đồn của thiên hạ, ngầm đồng ý giấy hoa đào, ngầm đồng ý thư hòa ly. Nàng nói xem, có phải hắn đã buông tha nàng rồi không?”
“Không thể nào!” Vân Thiển Nguyệt vụt đứng dậy khỏi mặt nước.
“Nha đầu ngốc, thiên hạ có chuyện gì là không thể đây. Ai có thể làm nàng tự tin, tin tưởng nam nhân như thế. Nhất là nam nhân như Dung Cảnh.” Thượng Quan Minh Nguyệt thở dài một tiếng, ngữ khí khác với sự liều lĩnh trước kia, thay đổi bằng giọng phân tích đơn thuần: “Nàng cũng biết, có đôi khi thâm tình chính là lợi khí trí mạng. Hiện tại hắn được nhiều người ủng hộ, có được nửa giang sơn trong tay, nàng chỉ là một nữ nhân không thể không lo lắng. Thiên hạ nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, hắn đã có được nàng thời gian dài như vậy, có vẻ đã chán. Bây giờ có cơ hội, đổi một nữ nhân có được ba ngàn nữ nhân, có cái gì là không thể.”
Toàn thân Vân Thiển Nguyệt chợt khẽ run, trong nháy mắt tất cả suy nghĩ đều u mê, như thể không còn chống chọi được sức nặng của cơ thể. Những gì Thượng Quan Minh Nguyệt nói tiếp sau đó nàng không còn nghe rõ nữa, thân thể mềm nhũn dần chìm vào trong nước.
Một luồng nội lực lớn xuyên qua vách tường nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể mềm oặt cùa nàng ngoi lên mặt nước.
Máu huyết đỏ tươi tản ra tại mặt nước quanh thân nàng, nhuộm hồng cả một mảng.
Luồng nội lực tản đi, giọng Thượng Quan Minh Nguyệt vang lên tại một chỗ khác bên kia vách tường: “Đỡ nàng tới tẩm điện đi.”
“Vâng!” Lục Chi nghe lệnh, một lần nữa đỡ nàng ra khỏi ao nước, mặc quần áo vào, dìu nàng đi về tẩm điện.
Sau khi đặt nàng xuống giường trong đế tẩm, Thượng Quan Minh Nguyệt khoát khoát tay cho Lục Chi lui xuống.
Cửa đế tẩm khép lại, Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Vân Thiển Nguyệt lại lâm vào hôn mê mà không khỏi nhíu mày. Lát sau, bàn tay như ngọc ấn vào mi tâm nàng, một vòng mây mù theo tay hắn tràn ra rót vào người nàng.
Không lâu sau đó, sắc mặt Vân Thiển Nguyệt được bao phủ sau màn che mây mù lượn lờ không thấy hồng hào thêm chút nào mà lại càng thêm tái nhợt.
Thêm chốc nữa, Thượng Quan Minh Nguyệt mới thả tay xuống, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng đã khôi phục an tĩnh, sắc mặt tái nhợt tốt hơn một chút. Hắn thấp giọng thì thầm gì đó rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sắc trời dần chìm vào đêm tối, toàn bộ hoàng cung thật an tĩnh. Một đêm này, Ngự thư phòng vẫn sáng đèn như ban ngày.
Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại lần nữa đã thấy mình đang nằm trên ghế quý phi, trước mắt được bao phủ bởi một tấm rèm thanh thúy, bên kia rèm vang lên tiếng Đức thân vương. Nàng giật mình phát hiện mình đang nằm trong Kim điện, phía sau hậu đài.
“Nê Chiểu Lâm bị chiếm lĩnh, Lý Kỳ bị giết, thật đáng vui mừng. Hoàng thượng nên cho Trần lão tướng quân, phó tướng Phượng Dương, Dạ tiểu quận chúa và Thương tiên phong một chút ghi nhớ công lao.” Giọng điệu của Đức thân vương khó có thể che giấu kích động vui mừng: “Sau khi Nê Chiểu Lâm bị đánh chiếm, bọn phản quân chạy trối chết, không còn tiếp tục làm đầu sỏ gây chuyện nữa. Bây giờ hoàng thượng có thể an tâm tập trung đối phó Cảnh thế tử rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nhỏm người dậy. Lý Kỳ bị giết sao? Nê Chiểu Lâm bị đánh chiếm? Không phải Nam Lăng Duệ ca ca và Lạc Ngọc đã tiến về Nê Chiểu Lâm hỗ trợ Diệp Thiến sao? Có họ tương trợ cho Lý Kỳ, sao có thể để cho Thiên Thánh công phá Nê Chiểu Lâm, giết Lý Kỳ?
“Quả thật là đại hỉ, kính xin hoàng thượng hạ chỉ khao các binh sĩ bình loạn Tây Nam. Nhất là Dạ tiểu quận chúa và Thương Tiên Phong. Loạn thần tặc tử Lý Kỳ hôm nay đã được tiêu diệt. Đợi Tây Nam ta hồi phục, ít ngày nữa tam quân sẽ đến tương trợ thành Thanh Sơn.” Giọng điệu Hiếu thân vương cũng không giấu nổi xúc động.
Hai người vừa dứt lời, lập tức trong đại điện vang lên một tràng phụ họa.
Dạ Khinh Nhiễm đợi tiếng phụ họa vơi bớt mới truyền chỉ, chất giọng không nghe ra cảm xúc: “Được! Truyền ý chỉ của trẫm, ghi công cho tam quân bình loạn Tây Nam, đợi ngày đại thắng hồi kinh nhận thưởng.”
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Quần thần quỳ lạy tại chỗ, không ngừng hô vạn tuế.
“Hôm nay Lý Kỳ đã chết, Tây Nam đã dẹp yên, toàn bộ đều nhờ có sách lược mấy ngày trước Đế sư đưa ra nên mới thu phục được ngàn dặm non sông Tây Nam, trẫm cũng ghi một công cho Đế sư.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Thượng Quan Minh Nguyệt, giọng điệu ôn hòa hơn vài phần.
Thượng Quan Minh Nguyệt câu môi cười: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để ghi công. Hoàng thượng tốt hơn nên chuẩn bị thêm nhiều rượu cùng thức ăn ngon chiêu đãi bổn Đế sư là được.” Dứt lời, dường như hắn nhớ đến chuyện gì nói thêm: “Vả lại, Đức thân vương đừng nên săm soi xem nữ nhân của bổn Đế sư có ngày ngày đến Kim điện nghe ngóng hay không là đủ rồi.”
Sắc mặt Đức thân vương cứng đờ, lập tức nhìn về bức rèm che sau lưng Dạ Khinh Nhiễm và Thượng Quan Minh Nguyệt. Vốn người đang ngủ lúc này đã ngồi dậy, trên rèm ẩn ẩn hiện lên dáng vẻ mảnh khảnh của nàng, thoạt nhìn mảnh mai hết sức xinh đẹp. Trong nhất thời hắn không biết nói gì.
Mấy người Hiếu thân vương cũng ngẩng đầu đồng loạt nhìn về hướng rèm che.
Kim điện nguy nga như vậy, chỉ vì một câu nói của Thượng Quan Minh Nguyệt mà nhất thời trở nên im lặng như tờ, chẳng khác gì chốn không người.
“Hửm? Sao nhìn Đức thân vương có vẻ khó khăn quá vậy?” Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn lướt qua, nét vui vẻ sâu thêm vài phần, cũng thu hút hơn vài phần: “Chẳng lẽ bổn Đế sư ra sách lược dẹp phản loạn Tây Nam, thu phục ngàn dặm, chỉ với 20 vạn binh mã đã có thể tiến tới thành Thanh Sơn đối chiến với tên ngu ngốc kia, mà lại không đủ đổi lấy một vị trí cho một nữ nhân vào Kim điện nghe báo cáo và quyết định sự việc sao?”
Đức thân vương thu hồi tầm mắt, công lao dẹp yên Tây Nam quá lớn, lão biết, nếu không có kế sách của Thượng Quan Minh Nguyệt, muốn dẹp yên Tây Nam chỉ sợ phải mất hơn 1 tháng. Dù Thương Đình chưa từng vì Thương gia và tứ đại thế gia mà quy thuận Dung Cảnh nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến quá trình dẹp loạn Tây Nam. Nếu luận ghi công thì Thượng Quan Minh Nguyệt phải là người có công đầu. Nhưng hắn đã là Đế sư, có địa vị ngang vai ngang vế với hoàng thượng, thậm chí còn áp đảo hoàng quyền nên còn cần gì phong thưởng. Mà Vân Thiển Nguyệt, nghe nói hôm qua đã thổ huyết hai lần đến nỗi hôn mê. Tức giận cùng oán hận trong lòng lão cũng vơi đi phần nào. Nữ nhân dù có hung hăng càn quấy đến mấy rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Thượng Quan Minh Nguyệt đã một lòng muốn đối phó Dung Cảnh, chỉ cần Thượng Quan Minh Nguyệt có thể đối phó Vân Thiển Nguyệt, nàng liền không thể làm gì được, vừa nghĩ như thế, lão liền không còn thấy bóng dáng Vân Thiển Nguyệt sau rèm che không vừa mắt nữa, đè nén ý nghĩ sống chết phản đối trước kia xuống, rốt cuộc lão muốn thỏa hiệp một bước, nói với Thượng Quan Minh Nguyệt: “Nữ nhân của Đế sư đương nhiên có tư cách đi vào Kim điện. Hoàng thượng cũng đã cho phép, lão thần đương nhiên không dám phản đối.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nghe vậy haha cười, tán thưởng nhìn Đức thân vương: “Đức thân vương quả là người hiểu lòng bổn Đế sư nhất mà! Câu nữ nhân của Đế sư này cũng thật dễ nghe.”
Đức thân vương ho nhẹ một tiếng, liền tiếp lời: “Hoàng thượng có chỉ ban hôn cho Đế sư và Thiển Nguyệt tiểu thư. Hôm nay Lý Kỳ cũng đã chết, phản loạn Tây Nam đã dẹp yên, không bằng để tăng thêm không khí vui mừng, Đế sư và Thiển Nguyệt tiểu thư mau chóng thành hôn đi! Kinh thành Thiên Thánh đã lâu chưa được náo nhiệt thế này.”
Thượng Quan Minh Nguyệt chớp chớp mắt, cũng không nói chuyện.
Hiếu thân vương nhanh chóng tiến lên một bước, nói: “Đức vương huynh nói đúng, được tăng thêm không khí thật đáng mừng. Đại quân dẹp yên Tây Nam tiến về thành Thanh Sơn tụ hợp với quân đội ở đó, thế mạnh như hổ, ít ngày nữa liền có thể đánh lui đại quân của Cảnh thế tử. Đại hôn của Đế sư càng thêm gia tăng khí thế binh sĩ Thiên Thánh. Cớ sao lại không làm?”
“Đức thân vương và Hiếu thân vương nói rất đúng.” Binh bộ thị lang thấy vậy cũng lập tức ra khỏi hàng.
Đức thân vương, Hiếu thân vương, Binh bộ thị lang đều là thân tín bảo vệ hoàng đảng, sau khi ba người bước ra khỏi hàng, đám đại thần trong triều liếc mắt nhìn nhau rồi cũng bước ra khỏi hàng phụ họa. Mấy lão nhân trong triều này đều đã trải qua hai ba triều đại, đương nhiên biết rõ thánh chỉ tứ hôn đối với Vân Thiển Nguyệt chẳng qua chỉ là tờ giấy, không thể làm cho lòng người an tâm, nếu thật sự thành hôn thì khác. Lễ thành hôn mới thật sự cắt đứt mối liên hệ của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn quần thần đều ủng hộ, không nói câu nào.
Thượng Quan Minh Nguyệt không ngoài ý muốn nhoẻn miệng, nhìn thoáng qua một lượt quần thần bên dưới, lướt qua mấy người không bước ra Vân Ly, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong, cười đến thật sự vui vẻ: “Lại nhắc chuyện cũ! Không phải nói trên Kim điện không bàn việc tư sao?”
“Đế sư không phải chỉ là thầy của hoàng thượng, mà còn là Đế sư của quốc gia. Đế sư và Thiển Nguyệt tiểu thư thành hôn, đối với Vân lão vương gia cũng là giảm bớt một nỗi lo khi lãnh binh tới thành Thanh Sơn.” Đức thân vương lập tức nói.
“Thần cũng đồng ý với ý kiến của Đức thân vương, thỉnh Đế sư nhanh chóng tiến hành đại hôn.” Hiếu thân vương lập tức phụ họa.
“Thỉnh Đế sư nhanh chóng thành hôn, hoàn thành tâm nguyện của Vân lão vương gia, tâm nguyện của vạn dân Thiên Thánh.” Đám quần thần đồng loạt hùa theo.
Thượng Quan Minh Nguyệt câu môi cười nhìn Dạ Khinh Nhiễm: “Hoàng thượng cũng có cùng suy nghĩ với mấy người Đức thân vương sao? Cũng muốn bổn Đế sư nhanh chóng đại hôn?
“Trẫm đã hạ chỉ tứ hôn. Về phần khi nào tiến hành, đều tùy ý Đế sư và Thiển Nguyệt tiểu thư.” Dạ Khinh Nhiễm nhàn nhạt nói: “Chẳng qua hiện tại quả thực là thời cơ tốt, Đế sư thành hôn có thể làm cho Vân lão vương gia an tâm.”
Thượng Quan Minh Nguyệt nghe vậy nhíu mày, chậm rãi gác chân trên mặt ghế, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, đầu quay về hướng rèm che phía sau, ánh mắt hướng nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt bên trong cười nói: “Bổn Đế sư thương tiếc Thiển Thiển mới vừa hòa ly, không đành lòng bức bách nàng. Hôm nay nhiều người có suy nghĩ hy vọng chúng ta nhanh chóng thành hôn, một mình ta cũng không tiện chủ trương, miễn cho người ta lại nói ta bức ép nữ nhân, thật rất mất mặt. Như vậy mọi chuyện đều tùy Thiển Thiển quyết định, nàng có đồng ý sớm ngày thành hôn hay không hãy nói ra đi, tất cả ta đều nghe theo nàng.”
Quần thần nghe vậy, đều nhìn về Vân Thiển Nguyệt.
Văn võ cả triều đứng tại đây hầu hết đều đã chứng kiến tình yêu oanh liệt giữa Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, hai người đã từng hợp lực chống lại thánh chỉ của tiên hoàng, cùng nhau chống lại nhiếp chính vương từ hôn, cùng nhau chống lại thiên uy của tân hoàng. Hôm nay bởi vì để làm an lòng hoàng thượng mới truyền ra thư hòa ly, Dung Cảnh trở mặt, Vân Thiển Nguyệt từ vị trí Cảnh thế tử phi đổi thành vị hôn thê của Đế sư, nhất thời làm cho quần thần khiếp sợ không thôi. Trong mười ngày nàng mê man, dân chúng thiên hạ cũng thay đổi người cầm quyền mấy bận, phảng phất không chân thực như đang nằm mộng.
Dù thư hòa ly là do tự tay nàng viết ra, có phải thật hay không, Cảnh thế tử chưa từng xác nhận với người bên ngoài, huống chi biến lá thư hòa ly này thành sự thật. Hôm nay Phượng Hoàng quan đào hoa chỉ quý, bên người Cảnh thế tử trống trơn, vô số nữ tử phấn hồng lao tới như nêm, Lam Y quy hàng, công chúa Thúy Vi vào phủ tổng binh ở, Cảnh thế tử ngầm đồng ý cho những cô gái kia tiến vào Phượng Hoàng quan. Vân Thiển Nguyệt nhận thánh chỉ tứ hôn với Đế sư, ngày thành hôn tùy định. Phong vân thiên hạ biến ảo khôn lường. Cặp phu thê đã từng được bọn họ cho rằng không gì chia cắt được trong nháy mắt trở thành mộng hoàng lương*, đứng ở hai đầu cán cân.
Ai nấy đều nhìn ra hai người Thượng Quan Đế sư và Cảnh thế tử là hai thế cực, nếu Vân Thiển Nguyệt đồng ý cưới càng chứng minh nàng đã triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Dung Cảnh, không còn bất cứ mối quan hệ nào, hoàn toàn triệt để trấn an Hoàng đảng.
Lần này, một mình Đức thân vương lên tiếng, đại đa số quan viên trong triều phụ họa theo. Những người không chào đón Vân Thiển Nguyệt đều đã có mâu thuẫn với nàng trên Kim điện, cho tới bây giờ đều luôn hận không thể tổ chức hôn lễ cho nàng và Thượng Quan Minh Nguyệt ngay ngày mai.
Vân Thiển Nguyệt ngồi sau rèm không nói một lời. Bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt lẳng lặng ngồi, phảng phất như không nghe thấy.
Thượng Quan Minh Nguyệt chờ một lát rồi bỗng nhiên đứng dậy đi tới vén rèm lên, hiện ra Vân Thiển Nguyệt nhỏ nhắn đầy bình tĩnh. Giờ khắc này, lần đầu tiên nàng trút bỏ vẻ lãnh đạm lạnh lùng, phơi bày nhan sắc khuynh thành kiều diễm như một đóa sen.
Văn võ bá quan trên đại điện đồng loạt hít vào một hơi, trong lòng thầm than quả là hồng nhan họa thủy. Lòng khó hiểu vì sao có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ nàng như vậy, giờ khắc này rốt cục cũng hiểu rõ. Đối mặt với nàng như vậy, có nam nhân nào trên đời này không nghĩ đến được chứ?
Chẳng trách Cảnh thế tử từng như si như cuồng. Chẳng trách An vương Dạ Thiên Dật từng như điên như dại. Chẳng trách tân hoàng cam nguyện chết dưới kiếm nàng. Chẳng trách Thượng Quan Đế sư dám cướp nàng từ trong tay 23 vạn binh mã của Phượng Hoàng quan.
Có vẻ Thượng Quan Minh Nguyệt không nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của đám quần thần. Hắn lười biếng đứng trước mặt Vân Thiển Nguyệt, một tay vén rèm, một tay tựa lên giường, mắt phượng ôn hòa như nước, chất giọng say lòng người: “Dậy lâu chưa? Có nghe thấy những lời vừa rồi không? Đã nghe thấy, nàng cũng nên trả lời thế nào đi chứ? Tất cả mọi người đều đang chờ kìa!”