Nàng nhớ ở Linh Đài tự lúc Thải Liên nhắc tới phụ vương của Dung Cảnh nói là “Mười năm trước bởi vì ở Bắc Cương xảy ra náo loạn, Dung Vương gia đi chinh phạt, sau lại bị vây ở Bắc Cương, nghe nói sau khi ở Bắc Cương trở về Dung Vương gia bị trúng gió độc, nhiễm bệnh nặng, ở trên đường đi mà qua đời, thi thể đã sớm đông cứng. Vương Phi cùng Vương gia phu thê tình thâm, nghe thấy tin dữ liền tự sát theo phu quân. Vương gia cả đời chỉ cưới một Vương Phi, cũng chỉ sinh một đứa con là Cảnh thế tử! Cảnh thế tử từ đó về sau cũng bị bệnh nặng, khiến mười năm chưa từng xuất phủ.
“Không phải bị đúng gió độc sao? Chẳng lẽ không đúng?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Không phải!” Dung Cảnh lắc đầu, “Phụ vương mặc dù đúng là trúng gió độc, nhưng khiến người mất mạng thật ra là Tử thảo độc độc.”
“Vậy Tử thảo độc độc này sinh trưởng ở đâu? Ngươi nói cho ta nghe một chút, thời điểm ta xem sách không có nói về loại cây này.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Tử thảo độc bởi vì lớn lên ở trong đất độc, được khí độc trong đất nuôi dưỡng mà sinh ra, cho nên mỗi một chỗ của nó đều là kịch độc, so sánh với Hạc đỉnh hồng còn mạnh hơn, được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất kịch độc, khắp thiên hạ khí độc có thể nuôi dưỡng được Tử thảo độc, chính là trên đỉnh núi Bắc Cương.” Dung Cảnh nói.
Bắc Cương? Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa động, núi khí độc thì nàng biết. Nghe nói cả năm đều là khí độc, các loại độc vật cỏ độc hoành hành, quanh năm ít ai lui tới. Đừng nói đi lên đỉnh núi, chỉ là tới gần đỉnh núi cũng không chịu được khí độc mà trúng độc. Nếu là có người có thể đi vào núi khí độc, mà đi lên được đỉnh núi, còn có thể hái được Tử thảo độc, vậy bản lĩnh của người này không cần phải nói, người bình thường không thể bì kịp. Nhưng nếu có những người điên cuồng muốn dùng Tử thảo độc để hại người mà đi lên đỉnh núi khí độc kia, cũng không phải là không thể.
“Phụ vương của ngươi đã qua đời mười năm? Ngươi đã biết người trúng Tử thảo độc độc, ngươi đã tra ra ai là hung thủ không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Không có!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Bằng bản lĩnh của ngươi, mà tra không được sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mài.
“Ta lúc đầu cũng cho là phụ vương trúng gió độc, nhưng khi chôn cất mới phát hiện lòng bàn tay người có màu tím, khi đó mới biết là người trúng Tử thảo độc độc. Ta không kịp tra thực hư, đã bị người phía sau đánh một chưởng độc, Vân gia gia lấy Đại hoàn đan cả thiên hạ có chừng một viên cho ta, Linh Ẩn Đại sư dùng công lực nửa đời mới giữ được mạng của ta. Một lần chạy chữa này hết năm năm, năm năm sau ta muốn tra, đã không còn nửa điểm dấu vết. Những người đi theo phụ vương lúc ấy gần như chết hết.” Dung Cảnh mặt mày chìm vào tăm tối “Ta cho là không thể tra được, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được Tử thảo độc.”
“Thì ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu “Tử thảo độc này ngoại trừ là kịch độc thì còn có đặc tính nào khác không? Ví dụ như người muốn hạ độc thì phải làm như thế nào?”
“Dính phải Tử thảo độc! Trúng độc chết ngay lập tức!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, nghĩ tới loại chất độc này đúng là đáng sợ, nàng nhìn Dung Cảnh nói “Vậy không phải là Thiềm Thừ kia trước lúc bị phát nổ là bị dính Tử thảo độc rồi sao? Như vậy có nghĩa là không phải máu của Tần Ngọc Ngưng có độc mà là máu của Thiềm thừ bị dính độc?”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu, sắc mặt nhìn không ra tâm tình.
“Đi, chúng ta xuống xe, quay lại nơi đó nhìn một chút.” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đưa tay kéo Dung Cảnh xuống xe.
Lúc ấy ở trên đài giám trảm ngoại trừ những tử thi kia cũng chỉ có bốn người Dạ Thiên Khuynh, Dạ Khinh Nhiễm, Diệp Thiến, Tần Ngọc Ngưng. Người khác lại gần cũng chỉ có Thiềm thừ kia. Nói như vậy bốn người này nhất định là có một người trên người mang theo Tử thảo độc. Nàng đầu tiên loại bỏ Diệp Thiến cùng Dạ Khinh Nhiễm, trong tay Diệp Thiến có Vạn chú vương, mà vạn chú vương lại sợ nhất là Tử thảo độc cho nên trên người nàng không thể nào có Tử thảo độc. Còn Dạ Khinh Nhiễm, trải qua thời gian dài tiếp xúc như vậy, nàng tin không phải là hắn. Hắn mặc dù luôn miệng nói Diệp Thiến phiền chán nhưng mà đối với Diệp Thiến lại vô cùng tốt, không thể nào dùng Tử thảo độc hại Vạn chú vương của nàng. Như vậy chỉ còn lại Dạ Thiên Khuynh cùng Tần Ngọc Ngưng.
Tần Ngọc Ngưng trước đó đã bị bệnh, sau đó đứng không vững té xuống Giám trảm tịch, những cử chỉ này khiến người ta hoài nghi, mà Dạ Thiên Khuynh là loại người vì Thái tử vị mà cái gì cũng có thể làm. Nếu người sau lưng ám sát nàng và Dung Cảnh là Dạ Thiên Khuynh như vậy… không muốn Diệp Thiến tìm ra hung thủ, liền sử dụng Tử thảo độc phá Vạn chú vương, để cho Diệp Thiến không thể tiến hành, khả năng này cũng có thể.
Chỉ cần có người động thủ sẽ lưu lại dấu vết, cho nên nàng nhất định phải đi xem một chút.
“Sẽ không có dấu vết, ngươi lúc nãy cũng thấy đài giám trảm đã bị thiêu đốt, cho dù có dấu vết thì cũng đã bị đốt rồi.” Dung Cảnh ngồi bất động, nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt liền dừng lại. Đúng a! Nàng thấy khi Vạn chú vương bị nổ những thi thể trên đài giám trảm cũng bị đốt theo. Lúc này xe ngựa đã đi lâu như vậy, giờ quay lại cũng chỉ còn là mảnh tro bụi. Nàng cảm thấy trong lòng tức giận quay cuồng, cười lạnh nói: “Tính toán tốt, trù tính cũng tốt, thật bản lĩnh a! Dám ở trước mắt chúng ta chơi một chiêu đẹp như vậy. Bản thân ta rất muốn biết người này rốt cục là ai. Mà có tính toán cùng tâm kế như vậy.”
Dạ Thiên Khuynh thoạt nhìn khôn khéo, nhưng mỗi lần hắn hành động cũng rất ngu xuẩn, là hắn sao?
Nếu là lúc trước nàng còn hoài nghi hắn nhưng hôm nay nàng cảm thấy không phải là Dạ Thiên Khuynh rồi!
Như vậy chỉ còn sót lại một người! Tần Ngọc Ngưng!
Nàng nhớ lúc Nam Lăng Duệ cho nàng sợi tơ kia, đáy lòng chìm xuống, cái ám khí kia âm thầm đối phó nàng với Dung Cảnh là của Tần Ngọc Ngưng sao? Nếu là của nàng ta, vậy chẳng phải Tần Ngọc Ngưng có võ công sao?
“Nơi đó lúc này đã là một mảnh tro bụi, cho dù chúng ta đi tìm dấu vết cũng tìm không được, ngược lại còn có thể đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ). Mặt khác cho dù ngươi biết Tử thảo độc, cho dù ngươi biết Vạn chú vương bị phá… ngươi chẳng lẽ có thể vạch trần? Mặc dù muốn vạch ra cũng sẽ rất nhanh tựu áp chế xuống, tựa như lúc ấy ta bị đè nén xuống. Đại hỏa hoạn mặc dù đốt không có dấu vết, nhưng mà không phải là thật không thể tìm ra, có chút là đốt không cháy. Ví dụ như bốn người Dạ Khinh Nhiễm, Diệp Thiến, Tần Ngọc Ngưng, Dạ Thiên Khuynh, bọn họ cũng là ở đấy sao? Dù làm việc có cẩn thận đến đâu đi nữa thì cũng để lại dấu vết, nếu hung thủ là một trong số bọn họ thì sớm muộn gì cũng bị chúng ta phát hiện ra.” Dung Cảnh dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng tức giận, chúng ta có rất nhiều thời gian để làm sáng tỏ.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đồng ý với lời nói của Dung Cảnh, nếu theo lời nàng hôm nay đi không những không phát hiện được cái gì mà còn có thể đả thảo kinh xà. Tâm nàng nóng nảy trong nháy mắt liền trấn định lại, nghe được nửa câu sau của Dung Cảnh mặt liền tối sầm, gạt cánh tay hắn tức giận nói: “Ngươi là dỗ tiểu hài tử sao!”
Nàng bao nhiêu năm không có bị người nào dùng từ “Ngoan” để dụ dỗ! Người nam nhân này…
Dung Cảnh cúi đầu cười, hôn Vân Thiển Nguyệt một cái, ngửi thấy mùi phấn trên người nàng liền dừng lại, có chút ão não nói: “Sau khi trở về ngươi nhanh chóng đem mùi phấn trên người rửa sạch đi!”
“Không rửa!” Vân Thiển Nguyệt có cảm giác phấn này là một thứ tốt, từ nay về sau nàng nên dùng mỗi ngày. Có thể phòng sói.
“Không rửa?” Dung Cảnh nhướn mày.
“Không rửa!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, đem thần sắc đắc ý khi tính toán được thu vào đáy mắt, bỗng nhiên hắn buông nàng ra, từ trong xe lấy ra một bình nước, mở nút, trong lúc Vân Thiển Nguyệt chưa kịp phản ứng đã đem nước trong bình toàn bộ đổ xuống mặt nàng.
Nước tuy ấm, nhưng bị dội như vậy là ai thì cũng thể chịu nổi.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời giận dữ “Dung Cảnh, ngươi làm cái gì?”
Dung Cảnh chậm rãi để bình không xuống, cầm khăn mềm nhẹ nhàng xoa mặt Vân Thiển Nguyệt, son phấn bị lau sạch lộ ra khuôn mặt sạch sẽ nhỏ nhắn không chút son phấn, hắn nhìn khuôn mặt tức giận của Vân Thiển Nguyệt trầm giọng nói: “Ta rửa giúp ngươi!”
“Ai cần ngươi rửa cho ta?” Vân Thiển Nguyệt tức giận, đây mà gọi là rửa mặt sao? Nàng bây giờ trên cổ đều là nước, y phục toàn bộ đều ướt đẫm.
“Nếu ngươi sau này lại dùng phấn, ta liền rửa cho ngươi như vậy, ngươi dùng một lần, ta rửa cho ngươi một lần.” Dung Cảnh cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Vân Thiển Nguyệt, đưa tay ôm lấy thân thể nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Khốn kiếp!” Vân Thiển Nguyệt tức giận mắng một câu, phát hiện ra mưu đồ của Dung Cảnh, nàng phất tay đánh hắn, “Ngươi cút ngay! Đừng đụng ta.”
“Ngươi vừa mới băng bó cánh tay cho ta, chẳng lẽ muốn phế nó đi?” Dung Cảnh đem cánh tay bị thương kia tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, thành công làm cho Vân Thiển Nguyệt dừng tay, hắn cười một cái, đem dấu môi in trên môi của nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ hắn lợi dụng còn không đủ sao? Nàng quen hắn khi nào thì có tật xấu này! Không thể đánh xuống, chỉ đưa tay đẩy hắn ra “Ngươi dừng lại đi, vết thương của ta còn chưa tốt lại bị ngươi làm thêm một lần như vậy ta không cần gặp người rồi.”
Dung Cảnh cánh môi đang dán lên môi Vân Thiển Nguyệt, nghe vậy chỉ có thể rời đi, hắn nhìn khóe môi bị cắn của nàng, mâu quang chứa một tia ão não “Không phải là bôi thuốc rồi sao? Làm sao còn chưa khỏi? Sớm biết vậy sẽ không cắn.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng “Thuốc của ngươi là linh đan diệu dược sao? Mới có bao nhiêu thời gian, ta liền khỏi?”
“Vậy bôi thuốc đi!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Dung Cảnh buông nàng ra, từ trong lòng ngực lấy bình ngọc mở ra, dùng đầu ngón tay quyệt thuốc nhẹ nhàng bôi vết thương nơi khóe môi của Vân Thiển Nguyệt. Động tác của hắn nhẹ nhàng, có chút quyến luyến làm cho nàng cảm nhận được tia thương tiếc. Tức giận của Vân Thiển Nguyệt khi bị giội cho một thân toàn nước chậm rãi biến mất, nhìn vẻ mặt như họa, thần sắc nghiêm túc của hắn tim nàng bỗng nhiên ấm áp chưa từng có.
Nàng nghĩ đây chính là thích sao?
Thích một người tim sẽ giống như nước tháng ba, nắng mùa xuân, rất ấm áp. . . . . .
Thích một người là không kháng cự mọi hành động của hắn, ví dụ như hắn đối với nàng ôm, hôn, vuốt ve. . . . . .
Thích một người ánh mắt sẽ không tự chủ được mà đuổi theo hắn, sẽ vì hắn cứu người khác mà bị thương trong lòng ghen tỵ không thoải mái?
Thích một người. . . . . .
Nàng nhớ câu nói một nửa của Dung Cảnh “Thích vẫn còn quá nhẹ. . . . . .”
Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy thích một người quan trọng. Quan trọng đến mức chỉ cần nàng nghĩ tới Dung Cảnh tim nàng liền run rẩy. . . . . .
“Nghĩ gì thế?” Dung Cảnh ngừng tay, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không đúng lên tiếng hỏi.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng “Không có gì!”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, đem bình bạch ngọc trong tay nhét vào tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Sau khi trở về liền tắm nước nóng, tránh bị nhiễm phong hàn.”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của mình, tức giận nói: “Đây là do ngươi giội nước vào người ta, còn giả bộ hảo tâm!”
“Nếu ngươi không nhớ được thì lần sau cứ dùng phấn cho ta..” Dung Cảnh không cho là đúng nói.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nàng còn dám có lần sau sao? Cả một người toàn nước như vậy rất không thoải mái. Nàng vừa muốn nói gì, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, phía ngoài truyền đến tiếng của Huyền Ca “Thế tử, đến Vân Vương phủ rồi!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh đối với nàng gật đầu, nàng nhìn cánh tay hắn một chút, do dự một chút rồi nói: “Ngày mai ta đi Vinh vương phủ đổi dược cho ngươi, thế nào!”
Dung Cảnh cánh môi cong lên, đáp: “Được!”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy cánh rèm ra nhẹ nhàng nhảy xuống xe, nàng chân vừa chạm đất, chỉ nghe Dung Cảnh trong xe lầm bầm một câu gì đó nàng không nghe được liền hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì, nhớ ngày mai đến đổi dược cho ta!” Dung Cảnh dặn dò.
“Biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ những lời kia chắc không phải tốt đẹp gì, bất quá nàng cũng lười hỏi, nhìn Huyền Ca một cái, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Huyền Ca có chút vui vẻ nàng nghĩ đến chủ tử của hắn vừa giội cho nàng một thân đầy nước chắc trong lòng hắn đang cao hứng đi! Nghĩ đến hôm qua hắn phát giận liền ném giày vào người nàng, tiến lên một bước ghé sát vào hắn nàng híp mắt cười nói: “Hôm qua lúc ngươi ném giày nhìn võ công cũng không tệ lắm!”
Huyền Ca sắc mặt cứng đờ.
“Chờ ngày kia, chỉ giáo cho ta, thế nào?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.
Huyền Ca lập tức cúi đầu nhận sai “Huyền Ca biết sai, xin Thiển Nguyệt tiểu thư đại nhân không chấp nhất tiểu nhân! Tha thứ cho thuộc hạ!”
“Ta là muốn ngươi dạy ta võ công thôi, ngươi nhận sai cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mi, đối với Dung Cảnh ở trong xe nói: “Dung Cảnh, thị vệ của ngươi chẳng lẽ là ngốc tử? Nghe không hiểu lời nói của ta?”
Huyền Ca mặt tối sầm, hắn không nghĩ tới Thiển Nguyệt tiểu thư lại là người mang thù như vậy!
“Ừ! Ngày khác ngươi rảnh rỗi liền dạy dỗ hắn đi!” Dung Cảnh cười khẽ.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt rất là sảng khoái mà đáp ứng, liếc Huyền Ca không thấy một tia vui vẻ, chỉ thấy vẻ mặt đen một cái, nàng tâm tình vui vẻ xoay người, cất nước hướng bên trong phủ đi tới.
Huyền Ca nhìn chằm chằm bóng lưng của Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy câu nói kia rất đúng. Có thể đắc tội quân tử nhưng không thể đắc tội tiểu nhân, có thể đắc tội tiểu nhân nhưng không thể đắc tội với nữ nhân! Hắn hết lần này đến lần khác đều đắc tội nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này là người mà chủ tử cực kỳ coi trọng!
“Huyền Ca, nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn chờ nàng dạy dỗ cho ngươi? Còn không đánh xe trở về phủ!” Dung Cảnh cười phân phó.
“Dạ! Thế tử!” Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi cửa Vân vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt đi vào Vân Vương phủ, đang suy nghĩ vì sao hôm nay không thấy Vân Mạnh, liền thấy Vân Mạnh vội vã ra đón, nhìn phía sau Vân Thiển Nguyệt “Thiển Nguyệt tiểu thư, Cảnh thế tử đâu?”
“Hắn trở về phủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Vân Mạnh cho tới bây giờ nhìn thấy Dung Cảnh đều vui mưng hơn so với thấy nàng.
“Làm sao Cảnh thế tử lại trở về phủ rồi? Ngài cùng Cảnh thế tử chẳng lẽ chưa hòa thuận?” Vân Mạnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy nhìn mặt tiểu thư không dùng son phấn thật thoải mái.
“Hắn vì cứu Tần Ngọc Ngưng mà bị thương, trở về phủ dưỡng thương!” Vân Thiển Nguyệt con mắt đảo quanh nàng cùng Dung Cảnh đánh nhau sao? Cho dù đánh nhau nhưng đánh trước mặt bọn họ có thể sống yên ổn được sao? Cái gì gọi là hòa thuận rồi? Nàng thấy Vân Mạnh khẩn trương lại muốn hỏi, không đợi hắn mở miệng nàng liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chỉ bị đứt cơ bắp mà thôi, không có gì đáng ngại!”
“Thế thì tốt!” Vân Mạnh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, đối với Vân Thiển Nguyệt nói: “Lão Vương gia biết Cảnh thế tử đưa ngài trở lại, vốn là muốn lão nô chặn Cảnh thế tử lại mời Cảnh thế tử vào!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ hôm nay phát sinh nhiều chuyện thế này, lão nhân kia ước chừng cũng hiểu một chút tình huống, nàng gật đầu “Được, ta đây đi qua chỗ gia gia!”
Vân Mạnh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt hướng trong viện của Vân lão vương gia đi tới, đi được hai bước đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng, quay đầu hỏi Vân Mạnh “Mạnh thúc, hôm nay sao trong phủ yên tĩnh như vậy?”
“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, Thanh Uyển công chúa tới, đang ở chỗ của thế tử.” Vân Mạnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thì ra là Thanh Uyển công chúa tới, không trách được trong phủ yên tĩnh như vậy! Công chúa giá lâm, đương nhiên nha hoàn, gã sai vặt cũng không dám lớn tiếng ồn ào, rất an tĩnh. Nàng vốn là muốn đi đến nơi của Vân lão vương gia đột nhiên thay đổi chủ ý, đối với Vân Mạnh nói “Mạnh thúc, ngươi rất bận sao?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư có cái gì phân phó sao? Nếu Cảnh thế tử không vào, lão nô đang muốn chuẩn bị đồ đi Vinh vương phủ thăm Cảnh thế tử!” Vân Mạnh nói.
“Đồ đạc của hắn đợi lát nữa hãy chuẩn bị, ngươi mang ta đi tới chỗ của ca ca đi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Vân Mạnh cả kinh “Tiểu thư muốn đi nới ở của thế tử?”
“Ừ? Có cái gì không đúng sao? Không thể đi?” Vân Thiển Nguyệt thấy thần sắc Vân Mạnh kinh ngạc liền hỏi.
“Không phải là không thể đi! Là tiểu thư mười năm rồi không có bước vào sân của thế tử, lão nô trong lúc nhất thời mừng rỡ mà thôi.” Vân Mạnh vội vàng lắc đầu “Lão nô dẫn tiểu thư đi qua!”
Lúc này đến phiên Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc. Chủ nhân của thân thể này mười năm không có bước vào sân của Vân Mộ Hàn sao? Nàng nhíu nhíu mày, cười nói: “Thì ra là mười năm không có bước vào sân ca ca à! Từ từ đã, ta đây tại sao không đi a?”
“Từ sau khi thế tử lần đó gặp đại nạn trở lại, tiểu thư không có bước vào sân của thế tử, đầu tiên Lão vương gia cùng Vương gia gạt ngài không cho ngài biết thế tử xảy ra chuyện, sau ngài biết rồi cũng không đi. Khi đó thế tử tỉnh lại rất là lạnh nhạt, ba tháng không nói một câu. Sau đó ngài vẫn đuổi theo phía sau thái tử điện hạ, cùng thế tử lạnh nhạt rồi, thờì gian quá dài, lão nô cũng không nhớ được, đoán chừng là như vậy!” Vân Mạnh nói.
“Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tất nhiên là xảy ra chuyện gì đó, mới để cho chủ nhân của thân thể mười năm không bước vào sân của Vân Mộ Hàn. Chẳng qua hiện nay không so sánh với trước kia, Vân Mộ Hàn đối với nàng rất tốt, sẽ không có chuyện lạnh nhạt bất hòa như trước kia. Huống chi hôm nay Thanh Uyển công chúa tới, nàng dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội, nhất định phải hỏi ra nguyên nhân nàng trúng Thôi Tình dẫn ở Linh Đài tự.
“Dạ, Lão vương gia cũng nói sau khi tiểu thư bị đụng đầu đã hiểu biết hơn, cũng không giống trước kia mà chọc giận thế tử.” Vân Mạnh cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt dừng bước nhìn Vân Mạnh “Mạnh thúc? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói. . . . . . Gia gia cũng biết đầu óc ta bị đụng hư sao? Người làm sao mà biết được? Ta chưa nói a!”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, Vân vương phủ chúng ta có người ở trong hoàng cung a! Lúc ngài ở Uyên ương trì bị Hiếu thân vương Tiểu quận chúa cùng với Vinh vương phủ Nhị tiểu thư đẩy đụng vào đầu, có người chạy về nói, Lão vương gia lức ấy còn giận đến giơ tay giơ chân đấy! Nói ngài làm sao lại ngốc như vậy, không biết đẩy trở lại. . . . . .” Vân Mạnh cũng dừng bước.
“Vậy gia gia cũng biết ta có một số chuyện không nhớ rõ sao?” Vân Thiển Nguyệt do dự một chút lại hỏi.
Vân Mạnh thở dài, an ủi: “Chỉ cần tiểu thư ngài không có chuyện gì là tốt rồi, Lão Vương gia biết ngài không muốn làm cho người lo lắng, cũng làm bộ như không biết. . . . . .”
Dựa vào! Nàng che giấu sợ bị người ta phát hiện nói nàng không phải là Vân Thiển Nguyệt, thì ra người ta căn bản là làm bộ như không biết là nàng mất ký ức. Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn trời, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nhớ tới lời của Dung Phong cùng Dung Cảnh nói nàng, nàng cả người rùng mình một cái, thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nhìn Vân Mạnh hỏi “Mạnh thúc, từ sau khi bị đụng hư đầu óc ta thay đổi rất lớn phải không?”
Vân Mạnh nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, bỗng nhiên vui lên lắc đầu, “Tiểu thư là có chút thay đổi, nhưng không phải là rất lớn. Trừ cùng thái tử điện hạ chặt đứt quan hệ, cũng không còn biến hóa khác. Ngài vẫn giống trước kia, không có khí chất đại gia khuê tú.”
Vân Thiển Nguyệt lại hỏi “Vậy những thứ khác thì sao? Ví dụ như thúc có cảm thấy ta trở nên xa lạ quá không?”
“Làm sao có đây? Ngài quá quen thuộc chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.” Vân Mạnh lập tức lắc đầu.
“Ta nói chuyện thì sao? Thúc có cảm thấy đôi khi ta nói những lời rất kỳ quái không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Ngài trước kia nói chuyện cũng kỳ quái, thỉnh thoảng người khác nghe không hiểu. Lão nô thật không có cảm thấy ngài khác với trước kia. Àh, có một chút, chính là ngài cùng mọi người ở Thiển Nguyệt các trước kia không quá thân cận, trừ bà vú. Cùng người trong Vương phủ chúng ta cũng không quá thân cận. Hôm nay cùng người của Thiển Nguyệt các thân cận rồi, cùng người Vương phủ chúng ta cũng thân cận rồi, nhưng lại đánh giết bà vú, nhất là thiếp thân nha hoàn của ngài trước kia nửa năm lại đổi một người, hôm nay Thải Liên đã qua nửa năm ngài còn không đổi. Ừ, điểm này thay đổi. Lão nô còn không biết khi nào thì Thải Liên đổi đây! Nhưng ngài vẫn không có động tĩnh.” Vân Mạnh nói.
“Như vậy a!” Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nghĩ muốn hé ra một tia cười , nhưng thật sự hé không nổi. Nàng lại hỏi: “Bà vú đã chết kia đúng là ta muốn đuổi nàng đi nhưng nàng ta bị người giết diệt khẩu rồi, chuyện này ta biết. Nhưng là ta không biết trước kia ta vì sao muốn nửa năm đổi thiếp thân nha hoàn một lần, thúc biết không?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . . Ngài thật là đã quên rất nhiều chuyện?” Vân Mạnh lo lắng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Cũng không quên bao nhiêu, chỉ là có một vài chuyện nhỏ không nhớ được.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Nàng không thể nói cái gì mình cũng quên rồi, Vân Mạnh không phải là Dung Phong hay Dung Cảnh. Nàng không hoàn toàn tín nhiệm.
“Thì ra là như vậy! Có một số việc quên rồi cũng tốt. Từ sau khi thế tử gặp đại nạn, lão nô vẫn cảm thấy tiểu thư ngài không vui, hôm nay Cảnh thế tử đối với ngài tốt như vậy, ngài cũng mỗi ngày vui vẻ, thật tốt.” Vân Mạnh thở phào nhẹ nhõm “Về phần ngài vì sao nửa năm đổi tỳ nữ một lần, lão nô từng lén hỏi những tì nữ bị ngài đuổi, nhiều người đều nói ngài không thích, nhìn chán rồi, phải thay đổi cho mới mẻ.”
“Ừ, đúng vậy, ta hôm nay nhìn Thải Liên đã phát chán rồi.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Vậy tiểu thư muốn đổi Thải Liên sao? Cái nha đầu kia không được chín chắn, ngài đổi cũng tốt. Việc này lão nô thay tiểu thư kiếm một người được việc một chút.” Vân Mạnh vội vàng nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ nha đầu Thải Liên kia hôm nay có trưởng thành chút ít, cũng không có phiền toái như trước, nhưng không được nàng tâm ý, không cảm thấy không chu đáo với nàng. Mà Thính Tuyết, Thính Vũ đều tính tình trẻ con, không thể trọng dụng. Ba người này đúng là không thể khiến nàng hài lòng. Nếu có tỳ nữ như Thanh Thường theo bên người thì tốt rồi, đáng tiếc nàng là người của Dung Cảnh! Đổi lại một người mới cũng không chắc tốt hơn Thải Liên, huống chi nàng nghĩ tới Thải Liên là một cô nhi, là nàng từ trong tay Lãnh Thiệu Trác cướp về, nàng ấy cũng từng theo nàng đi chỗ này chỗ kia, hôm nay nàng không nhớ được, còn muốn dựa vào Thải Liên mới có thể tìm được, nàng lắc đầu “Trước dùng đã! Tiểu nha đầu kia mặc dù lắm mồm, nhưng vẫn là rất tri kỉ cùng ta. Biết lạnh biết nóng.”
“Vậy tiểu thư cứ dùng đã! Chờ đến lúc không muốn sử dụng nữa cứ nói cho lão nô, lão nô tìm người giúp ngài.” Vân Mạnh nói.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta vội vàng qua chỗ Thế tử đi! Nếu mặt trời khuất núi lão nô không thể rời Vân vương phủ đi thăm Cảnh thế tử được. ” Vân Mạnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời đã giờ thân, nàng gật đầu “Ừh!”
Vân Mạnh trước dẫn đường, hai người hướng sân của Vân Mộ Hàn đi tới.
Vân Thiển Nguyệt vừa đi vừa tiêu hóa những lời mà Vân Mạnh vừa nói, trong lòng không khỏi hỏi ngược lại, chẳng lẽ nàng thật sự là Vân Thiển Nguyệt? Bất quá là mất đi trí nhớ mà thôi? Khi người thứ nhất nói đúng là ngươi, ngươi sẽ kinh ngạc; khi người thứ hai nói đúng là ngươi, ngươi sẽ hoài nghi; khi người thứ ba đúng là ngươi, ngươi sẽ suy nghĩ đến cùng có phải hay không; khi người thứ tư, thứ năm, thứ sáu… tất cả mọi người đều nói như vậy, vậy ngươi có thể không phải là ngươi sao?
Nhưng nếu nàng đúng là chủ nhân của thân thể này… như vậy trong đầu nàng có trí nhớ chuyện của Lý Vân là chuyện gì đã xảy ra?
Vân Thiển Nguyệt cảm giác đầu lại bắt đầu đau, nàng không dám nghĩ nữa. Đúng như lời của Dung Cảnh, sớm muộn gì cũng biết, cần gì phải nóng vội. Nàng đưa tay xoa bóp cái trán, loại bỏ những ý nghĩ trong đầu, bất kể nàng đến cùng có phải là Vân Thiển Nguyệt hay không tóm lại nàng hôm nay chính là Vân Thiển Nguyệt.
“Trước kia khi thế tử chưa xảy ra đại nạn, ngài một năm thì có hơn nửa năm ở Tây Phong uyển của thế tử cũng không về Thiển Nguyệt các của mình! Ngài lúc ấy ăn ở, ngủ đều cùng một chỗ với thế tử, nửa đêm đem chăn của thế tử cướp đi, thường xuyên khiến cho thế tử vì đông lạnh mà cảm mạo, thế tử mỗi lần đều rất tức giận, muốn đem ngài đuổi ra ngoài nhưng ngài chính là không đi, đều ở lại Tây Phong uyển. Sau đó thế tử cũng không có cách, cũng mặc kệ ngài. Khi đó cảm tình của ngài cùng thế tử thật tốt. . . . . .” Vân Mạnh tựa hồ là hoài niệm cười nói.
“Như vậy sao? Ta khi đó da mặt có thể dày như vậy a!” Vân Thiển Nguyệt dừng một chút, như không có việc gì cười hỏi.
“Đúng vậy a, thế tử lúc ấy nói ngài mặt dày mày dạn. Nhưng theo lão nô nhìn thấy thì thế tử rất thích thú. Mỗi lần ngài ấy nói đuổi ngài đi nhưng cũng không phải là thật lòng, có một lần ngài phá hủy chiết phiến mà thế tử rất thích, thế tử giận phát cáu, đem ngài ném ra ngoài, nói là ném, nhưng ngài lúc ấy cũng chỉ là nhẹ nhàng bị ném ra ngoài tường, một chút bị thương cũng không có. Sau đó ngài giận đến nửa tháng không đến chỗ thế tử, thế tử không nhịn được, tự mình chạy đến Thiển Nguyệt các. . . . . .” Vân Mạnh mở máy hát, cằn nhằn lải nhải cười nói.
“Vậy sau đó thì sao?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi. Quan hệ của nàng cùng Vân Mộ Hàn trước kia tốt như vậy sao?
“Lúc ấy ngài tự nhốt mình trong Thiển Nguyệt các nửa tháng không đi ra, lúc đó cũng không đi thỉnh an Lão Vương gia, sau đó Lão vương gia cũng không nhịn được nữa đi hỏi ngài làm sao vậy, nhưng ngài đem Lão vương gia nhốt ở ngoài cửa, Lão vương gia không vào được rất tức giận, lúc đó thế tử cũng không nhịn được đi Thiển Nguyệt các tìm ngài mới biết ngài tự nhốt mình trong phòng nửa tháng không phải là tức giận, mà là tự mình làm cho thế tử một cây quạt. . . . . .” Vân Mạnh cười nói: “Lần đó Ngài cùng thế tử huyên náo lợi hại nhất! Bất quá sau đó thế tử rất nhường nhịn ngài, cũng không cùng ngài cãi nhau.”
“Phải không? Là cái quạt thế nào? Ta còn có bản lĩnh như vậy sao, tự mình có thể làm quạt!” Vân Thiển Nguyệt cười cười.
“Lão nô cũng không có thấy cây quạt kia, lúc ấy ngài không cho ai nhìn, sau đó nghe nói đã làm xong liền đưa cho thế tử. Thế tử thích vô cùng, coi như bảo bối, Lão vương gia muốn xem, thế tử liền dấu đi cũng không cầm ra xem nữa. Sau đó cũng không thấy thế tử dùng quạt. Đến bây giờ cũng không biết cái quạt mà ngài làm cho thế tử như thế nào? Trong phủ ai cũng chưa từng thấy.” Trong khi đang nói chuyện hai người đã đi tới sân trước, Vân Mạnh ngừng máy hát, đối với Vân Thiển Nguyệt nói “Chính là ở đây, Thiển Nguyệt tiểu thư, có cần lão nô theo ngài đi vào không? Công chúa hình như còn đang ở trong đó.”
“Không cần, thúc đi đi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Vân Mạnh đáp một tiếng, xoay người đi về.
Vân Thiển Nguyệt cũng không lập tức đi vào, mà là nhìn thân ảnh Vân Mạnh biến mất mới thu hồi tầm mắt, nhìn khoảng sân phía trước. Tây Phong uyển hoàn toàn xứng với cái tên gọi của nó. Trong sân trồng rất nhiều cây phong, tỏa hương nhàn nhạt. Không nghĩ tới trước kia nàng cùng Vân Mộ Hàn quan hệ tốt như vậy, cây quạt. . . . . . Nàng tự mình làm một cái quạt dạng gì đây? Nàng cười cười, cất bước đi vào.
Trong viện tĩnh lặng, không nhìn thấy một gã sai vặt hay tỳ nữ, nàng thẳng hướng chủ viện đi tới.
Vừa tới chủ viện, bên trong liền truyền đến mơ hồ tiếng khóc, còn kèm theo thanh âm đứt quãng thanh âm “Vân Mộ Hàn, ngươi nói muốn chơi với ta , ngươi nói chuyện không giữ lời, ta liền muốn ngươi chơi với ta, ngươi chơi với ta, ngươi nếu không chơi với ta, ta liền không đi. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt dừng chân, thanh âm này là Thanh Uyển công chúa! Nhưng đây là lời mà Thanh Uyển công chúa có thể nói ra sao? Làm sao giống như tiểu hài tử thế? Nàng nhíu nhíu mày, cũng không có tiếp tục đi, mà đứng ở đó nghe.
“Phụ hoàng nói ngươi không thích ta, mẫu phi cũng nói ngươi không thích ta, ngay cả cung nữ và thái giám Cung Lí đều nói ngươi không thích ta, sẽ không tìm ta chơi, ta không tin, ngươi yêu thích đúng không? Ta liền muốn ngươi chơi với ta, mấy ngày nay ngươi chưa đến Cung Lí rồi, những người ở Cung Lí cũng không có cùng ta chơi trốn tìm. . . . . .” Thanh Uyển công chúa vừa khóc vừa lên án.
Chơi trốn tìm? Vân Thiển Nguyệt cau mày.
“Vân Mộ Hàn, ngươi chơi với ta được không? Ta bảo đảm sẽ biết điều một chút, được không? Ngươi đồng ý với ta được không? Mấy ngày qua ngươi không đến ta rất buồn bực, hôm nay thừa dịp mẫu phi không có ở đó ta mới len lén chạy đến . . . . . .” Thanh Uyển công chúa lại nài nỉ.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không trách được thời gian dài như vậy Vân Mộ Hàn cũng không thể từ trên người Thanh Uyển công chúa tìm tin tức chuyện Thôi Tình dẫn ở Linh Đài tự hôm đó! Nữ nhân này hôm nay biến thành tiểu hài tử. Xem ra hôm nay cho dù nhìn thấy nàng cũng sẽ không có kết quả gì. Nghĩ đến đây, nàng xoay người đi ra ngoài.
Mới ra Tây Phong uyển, chỉ thấy một người cầm chiết phiến ngông nghênh đi tới, cẩm bào đai ngọc, phong lưu phóng khoáng, chính là Nam Lăng Duệ. Nàng dừng bước nhìn Nam Lăng Duệ, ánh mắt nhìn chiết phiến ở trong tay hắn, bây giờ mặt trời ngã về tây, khiến bức tranh cung nữ lấp lánh ánh vàng, cực kỳ chói mắt, nàng dời đi ánh mắt, nghĩ tới hoa hoa thái tử này không đi Đức thân vương phủ coi chừng Diệp Thiến chạy tới nơi này làm cái gì. Vừa nghĩ đến đây nàng đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, một lần nữa quay đầu nhìn về phía cây quạt trong tay Nam Lăng Duệ, khi thấy đường cong của chiết phiến cùng đường viền cung nữ mưu đồ đường họa pháp liền biến sắc.
Trước kia không có nhìn kỹ chiết phiến của hắn, bởi vì lời nói của Vân Mạnh lúc nãy, nàng đối với chiết phiến cực kỳ nhạy cảm, mới chăm chú để ý chiết phiến của hắn. Nàng nhớ tới lúc ở Linh Đài tự vẽ hai bức họa cho Dạ Khinh Nhiễm, sau lại bị Dung Cảnh đốt, nhưng ký ức đó đối với nàng vẫn còn mới mẻ, hai bức họa kia cùng với thủ pháp trên mặt chiết phiến của Nam Lăng Duệ giống nhau.
Cho dù không có trí nhớ hãy còn mới mẻ, nàng đánh chết cũng sẽ không quên mất mình từ nhỏ đi học thư pháp hội họa, loại bút tích quen thuộc này là thủ pháp dùng bút lông cùng phác hoạ kết hợp, nàng không cho là ở cái thế giới này ai cũng biết, cho dù biết, cũng sẽ không làm được thủ pháp cùng nàng giống nhau, bởi vì mỗi người đều có thủ pháp hội họa khác nhau. . . . . .
Mà hôm nay bức tranh cung nữ trên chiết phiến trong tay Nam Lăng Duệ chính là thủ pháp của nàng. . . . . .