Vào phòng, Dung Cảnh đặt Vân Thiển Nguyệt trên giường, nàng trở mình, dường như không hề hay biết gì tiếp tục ngủ.
Dung Cảnh đứng ở trước giường nhìn Vân Thiển Nguyệt, nghĩ duỗi tay muốn đánh thức nàng, nhưng lại có chút không đành lòng, lại có chút do dự, một lát sau, rốt cục hắn vẫn phải đưa tay vỗ vào người Vân Thiển Nguyệt, nhẹ giọng gọi: “Thức dậy dùng bữa đi, sau đó lại ngủ tiếp.”
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, ngủ cực say.
Tay Dung Cảnh tăng thêm hai phần lực đạo, nhưng khi chạm đến người Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được lại giảm bớt, duỗi tay đỡ nàng lên, giọng nói ôn nhu: “Dậy, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp, nàng ngày đêm bôn ba, chưa từng dùng bữa, để bụng đói ngủ không tốt.”
Vân Thiển Nguyệt giống như không nghe thấy, mặc dù thân thể bị kéo dậy, nhưng lười biếng dựa vào người Dung Cảnh ngủ hết sức ngon lành.
Dung Cảnh đưa tay vỗ vỗ mặt nàng, đầu mi của Vân Thiển Nguyệt chau lại, hắn lập tức dừng tay, thấy nàng vẫn ngủ. Hắn bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ôm nàng không có động tác gì nữa.
“Thế tử, có bưng thức ăn chuẩn bị cho Thiển Nguyệt tiểu thư lên không ạ?” Giọng Huyền Ca vang lên ở ngoài cửa.
“Bưng một chén cháo vào đây đi!” Dung Cảnh nói.
Huyền Ca đáp một tiếng, bưng một chén cháo đi đến. Thấy Vân Thiển Nguyệt dựa vào Dung Cảnh ngủ rất say, hắn sửng sốt một chút. Thấy Dung Cảnh vươn tay, Huyền Ca đưa cháo cho Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh không có phân phó gì khác thì xoay người đi ra khỏi phòng.
Dung Cảnh để Vân Thiển Nguyệt dựa vào cánh tay mình, một tay cầm chén, một tay cầm muỗng quấy cháo, trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở đều đều của Vân Thiển Nguyệt chính là tiếng muỗng chạm vào chén phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Hồi lâu sau, Dung Cảnh múc một muỗng cháo đặt ở miệng Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Há miệng!”
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, dựa vào khuỷu tay hắn ngủ say sưa.
“Nếu nàng không há miệng ta sẽ đút bằng miệng cho nàng, có lẽ như vậy nàng mới có thể há miệng ăn cơm.” Dung Cảnh nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, gương mặt giống như tranh vẽ dưới ánh đèn lờ mờ ánh lên nét ôn nhu.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên hé miệng.
Dung Cảnh hình như có chút tiếc hận nhìn nàng, bỏ cái muỗng vào trong miệng nàng, nàng vô ý thức nuốt xuống.
Màn che trong phòng chưa từng được buông xuống, tình hình trong phòng người ở bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng. Lúc Diệp Thiến đến thấy được tình hình bên trong, một nam tử để một nữ tử nằm dựa vào khuỷu tay mình, nữ tử không mở mắt ra, người như không có xương tựa vào khuỷu tay của nam tử, nam tử ôn nhu múc từng muỗng cháo kiên nhẫn đút cho nàng, một muỗng lại một muỗng. Tình cảnh như vậy làm cho người ta không đành lòng cắt ngang.
Mà người nam tử này là Dung Cảnh! Là Dung Cảnh trong truyền thuyết “Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, hồi mâu nhất tiếu thiên hạ khuynh.” Dung Cảnh “Ung dung nhã trí, vương hầu vô song.” Dung Cảnh “Tôn hơn thiên tử, nhã che vương hầu.”
Mà nữ tử là Vân Thiển Nguyệt! Là nữ nhân mà không giống như nữ nhân nhất! Nàng không ngừng suy nghĩ, trong lòng nàng cho là như thế, thiên hạ dân chúng phần lớn cũng là cho là như vậy, Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ, không giống nữ nhân nhất.
Huyền Ca an bài chổ nghỉ ngơi cho Hoa Lạc xong, vẫn canh giữ ở ngoài cửa, thấy Diệp Thiến đi vào. Hắn thấy Diệp Thiến vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn vào trong phòng, hắn cũng nhìn thoáng qua trong phòng, cũng không nói lời nào và có bất kì động tác nào.
Dung Cảnh giống như như không biết Diệp Thiến đến, đút hết chén cháo cho Vân Thiển Nguyệt, sau nhẹ nhàng hất tay, cái chén không vững vàng rơi trên bàn cách đó không xa, hắn móc một chiếc khăn nhu hòa lau khóe miệng cho nàng, đặt nàng nằm xuống giường. Một loạt động tác vô cùng ôn nhu.
“Vân Thiển Nguyệt thật là có phúc khí! Có thể được Cảnh thế tử đối xử như thế!” Rốt cuộc Diệp Thiến cũng lên tiếng, giọng điệu có chút quái dị.
“Diệp công chúa đêm khuya tới chơi, chính là vì để nói những lời này?” Dung Cảnh duỗi tay lấy chăn đắp lên người Vân Thiển Nguyệt, không nhìn ra cửa sổ, gương mặt vẫn ôn nhu không đổi, giọng nói nhàn nhạt.
“Đương nhiên là không!” Diệp Thiến lắc đầu.
“Diệp công chúa không ngại nói rõ ý đồ đến đây.” Dung Cảnh bất động ngồi ở trên giường, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Vân Thiển Nguyệt. Dường như nhìn như thế nào cũng không đủ, đến bây giờ hắn cũng không thể tưởng tượng, mười năm hắn bị hàn độc hành hạ làm sao có thể chịu được mà không đến gần nàng. Mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm. Tại sao hắn có thể chịu được? Hôm nay mới chỉ có mấy ngày mà thôi, cũng đã đối với nàng tưởng niệm tận xương.
“Nguyên nhân thì có rất nhiều! Một, Vạn chú vương, hai, ngọc tỷ của Nam Cương, ba, bệnh của phụ vương ta.” Diệp Thiến đứng ở trước cửa sổ, cũng không đi vào.
“Đây hình như đều là sự tình của Nam Cương.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Nhưng là về Cảnh thế tử, về Vân Thiển Nguyệt. Ta không thể không đến.” Diệp Thiến nói.
Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, đưa tay phất nhẹ vạt áo đứng lên, đi tới trước cửa sổ nhìn Diệp Thiến. Một người bên trong cửa sổ, một người ngoài cửa sổ, nụ cười của hắn rất nhạt nhẽo, đối lập rõ ràng với nụ cười ôn nhu với Vân Thiển Nguyệt, giống như khuôn mặt ôn nhu của hắn bị che dấu trên đám mây, lúc này hắn cho người ta cảm giác như là mây bay, mà không phải chỉ là đám mây trên bầu trời gương sáng. Hắn nói với Diệp Thiến: “Ta cho rằng một thời gian dài như vậy mà Diệp công chúa vẫn không đến tìm ta, rời kinh thành cũng không đặt chân đến Vân Vương Phủ, một chữ cũng không nhắc đến Vạn chú vương. Còn tưởng rằng Diệp công chúa của Nam Cương không cần Vạn chú vương.”
“Tất nhiên là muốn, nhưng ta cảm thấy Vạn chú vương ở ngay trước mắt, hay là để lại chỗ Cảnh thế tử thì an toàn hơn khi ta đem về Nam Cương.” Diệp Thiến nhìn Dung Cảnh, nhìn thấy rõ ràng thần sắc nhạt nhẽo trên gương mặt hắn. Trong đầu chợt nhớ tới từng có một người nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu như thế, chỉ là đã rất lâu rồi, làm cho nàng chỉ nhớ một cách mơ hồ, cho tới bây giờ dường như cũng không nhớ nổi người kia là ai nữa.
“Hóa ra là như vậy!” Dung Cảnh cười nhạt, giống như sớm đã đoán trước rồi, lại như mới chợt hiểu ra, biểu tình trên mặt hắn làm người ta không thể nào biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
“Một ngày nào đó Vạn chú vương ta sẽ nhận lại, hôm nay đến đây là nhận lại ngọc tỷ của Nam Cương và thỉnh cầu Cảnh thế tử đưa tặng một vị thuốc.” Diệp Thiến nhìn gương mặt lạnh nhạt của Dung Cảnh, hoặc là nói chỉ cần không phải hướng về phía Vân Thiển Nguyệt, chuyện không liên quan đến Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt của hắn vĩnh viễn là bộ dạng này, nàng nghĩ tới cùng người như vậy không cần nói vòng vo, cho nên đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý của mình.
“A?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Ta từng dùng hai điều kiện đổi lại để Vân Thiển Nguyệt lấy lại ngọc tỷ, mặc dù định ra thời gian một tháng, nhưng không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt thật có năng lực, chỉ dùng mấy ngày đã lấy được ngọc tỷ. Cho nên, ta không cảm kích việc ngọc tỷ, ta chỉ đến lấy mà thôi. Nhưng ta biết Cảnh thế tử có một vị thuốc có thể bảo vệ tánh mạng của phụ vương ta trong nửa năm, ngươi cứ nói điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được. Ta nhất định sẽ tận hết sức lực.” Diệp Thiến nhìn chằm chằm vào mắt Dung Cảnh, mặc dù nhìn hồi lâu, nhưng không nhìn ra biểu tình gì, trong mắt của hắn chỉ có lạnh nhạt không cảm xúc.
“Hiện tại Diệp công chúa cảm thấy mình còn có cái gì đáng giá để bàn điều kiện với ta sao?” Dung Cảnh ném ra một câu nói, giọng điệu có chút không đếm xỉa tới, tiếp tục nói: “Hiện tại Nam Cương đang là một bàn cờ miễn cưỡng chống đỡ. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm tình hình của Nam Cương. Nam Cương mất Vạn chú vương, Nam Cương Vương bị bệnh nặng trên giường, ngọc tỷ của Nam Cương thì bị mất, hôm nay lòng người Nam Cương trên dưới bàng hoàng. Chỉ có một mình Diệp công chúa còn trấn định như thế. Chỉ bằng lực lượng một người, ngươi định xoay chuyển trời đất như thế nào? Ta không cảm thấy Diệp công chúa còn có điều kiện gì có thể làm ta động tâm !”
Diệp Thiến bỗng nhiên trầm mặc.
Dung Cảnh nhàn nhạt nhìn nàng.
“Hôm nay là tình hình của Nam Cương không ổn định, nhưng ai có thể ngờ tới sau này? Có lẽ một quân cờ nho nhỏ trên ván cờ gượng chống đỡ của Nam Cương có thể phát huy tác dụng mà ai cũng không nghĩ ra.” Ánh mắt của Diệp Thiến kiên định nhìn Dung Cảnh: “Cảnh thế tử hẳn không phải là người thiển cận. Hôm nay đúng là ta không có gì để bàn điều kiện, không có nghĩa là sau này sẽ không. Có lẽ lúc đó ngươi sẽ cần.”
Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười: “Diệp công chúa nói cũng đúng!”
Thần sắc trên mặt Diệp Thiến căng thẳng.
“Tốt, ta chấp nhận bàn điều kiện với Diệp công chúa ! Về phần là điều kiện gì, sau này còn phải xem giá trị của Nam Cương và Diệp công chúa. Hi vọng Diệp công chúa và Nam Cương có thể thoát ra từ trong ván cờ nguy khốn này, không để cho ta thất vọng.” Dung Cảnh dứt lời, không nhìn Diệp Thiến, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, bọc của Vân Thiển Nguyệt được hắn cầm trên tay, hắn lấy ngọc tỷ, ném ra ngoài cửa sổ.
Trên mặt Diệp Thiến buông lỏng, đưa tay tiếp ngọc tỷ.
Dung Cảnh lại ném một bình ngọc cho Diệp Thiến, thản nhiên nói: “Thuốc bên trong mỗi mười ngày dùng một viên, hẳn là Nam Cương Vương có thể cầm cự được nửa năm.”
“Đa tạ!” Diệp Thiến đưa tay nhận lấy bình ngọc, tay có chút run rẩy.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, xoay người đi tới trước giường.
Diệp Thiến nhìn thoáng qua vào bên trong nhà, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn ngủ say, dường như không biết nàng tới. Nàng thu hồi tầm mắt, không hề dừng lại, điểm nhẹ mũi chân, bay ra khỏi sân viện.
Dung Cảnh ngồi trở lại trước giường một lần nữa, nhìn Vân Thiển Nguyệt, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt nàng, đầu ngón tay vuốt mặt nàng, vô cùng ôn nhu, vô cùng tỉ mỉ.
“Dung Cảnh, ngươi không có sự đồng ý ta đã đưa ngọc tỷ ta cực khổ đoạt được cho người khác.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng mở tay Dung Cảnh ra, mắt vẫn nhắm hông mở ra, nồng đậm ủ rũ, giọng điệu mềm nhũn.
“Của nàng không phải là của ta sao?” Dung Cảnh cầm tay Vân Thiển Nguyệt, bao bọc tay nàng trong đôi tay như ngọc của mình, đã sớm biết tay nàng mềm mại như tơ, nhưng mỗi khi chạm tới nàng, đều làm cho tâm thần hắn nhộn nhạo.
Vân Thiển Nguyệt lầu bầu một tiếng, coi như là chấp nhận những lời này.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, cúi người, mặt dán vào mặt của nàng, trên mặt nàng da thịt cũng là ôn trơn nhẵn nhụi, hắn nhẹ nhàng chà chà, ôn nhu dụ dỗ nói: “Nếu như nàng không buồn ngủ chúng ta làm chút chuyện khác đi!”
“Buồn ngủ!” Vân Thiển Nguyệt phun ra một chữ.
“Hoặc là có thể làm chút chuyện khác rồi hãy ngủ tiếp.” Dung Cảnh dụ dỗ.
“Không được.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, giọng nói cực thấp, giống như muốn đi gặp Chu Công.
“Không phải là nàng vẫn muốn làm việc đó sao? Hôm nay ta sẽ cho nàng, như thế nào?” Dung Cảnh tiếp tục quyến rũ.
“Không được.” Vân Thiển Nguyệt vẫn lắc đầu, giống như chống lại cơn buồn ngủ phun ra một câu, sau đó tiếp tục ngủ.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, nghe tiếng tiếng hít thở đều đều nàng, hắn có chút thất bại, sắc mặt có chút hậm hực. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của nàng, hậm hực tự tan thành mây khói. Hắn nghĩ tới hắn tình nguyện nhìn bộ dáng này của nàng, hắn cũng nguyện ý nhìn nàng vì hắn mà có bộ dáng mệt mỏi như vậy, ngủ ở trong lồng ngực của hắn. Dù nàng cứ như vậy ngủ không để ý tới hắn, hắn cũng cảm thấy tốt hơn nhiều so với việc không thấy được nàng.
“Dung Cảnh, ngươi thật là trúng độc, thế mà chịu đựng rất vui vẻ.” Dung Cảnh thì thào phun ra một câu, bỗng nhiên cười một tiếng. Ngón tay như ngọc đan lồng với năm ngón tay của Vân Thiển Nguyệt, chế trụ từng ngón tay mảnh khảnh của nàng, như dính liền một khối. Hắn nằm xuống, ôm nàng vào trong ngực, không nháy mắt nhìn nàng ngủ say.
Trong viện yên lặng.
Đúng lúc đó, có một người nhẹ nhàng đi vào trong viện, người nọ mặc một thân cẩm bào màu đen, dung mạo tuấn mỹ, nhưng bởi vì thần sắc trên mặt hắn đạm mạc, cho nên sự tuấn mỹ của hắn càng thêm nguội lạnh cự người ngàn dặm. Mặc dù không mất mỹ cảm, nhưng khiến người ta khó mà thân cận.
“Vân công tử!” Huyền Ca nhìn người đến, muốn nói Vân thế tử, nhưng nhớ tới hôm nay hắn đã không còn là thế tử, cho nên đổi lời nói.
Vân Mộ Hàn gật đầu, hỏi thăm Huyền Ca: “Nguyệt nhi đâu?”
Huyền Ca nhìn thoáng qua bên trong nhà, đáp lời: “Thiển Nguyệt tiểu thư nghỉ ngơi bên trong.”
Vân Mộ Hàn theo tầm mắt Huyền Ca nhìn về phía chủ phòng, khoảng cách của hắn với phòng ngủ ước chừng có ba trượng, màn che chủ phòngchưa từng được kéo ra, có thể loáng thoáng thấy có bóng người nằm trên giường lớn trong nhà. Mặc dù cách màn che, nhưng hắn cũng mơ hồ nhìn thấy rõ người bên trong là ai. Hắn cũng không nói tiếp nữa, mà chỉ nhìn chủ phòng.
Huyền Ca thấy Vân Mộ Hàn không nói lời nào, cũng không nói nữa. Nghĩ tới bằng vào võ công của thế tử, tự nhiên biết trong viện có người, hơn nữa cũng biết là người nào, nên hắn không cần bẩm báo.
Sau một lúc lâu, Vân Mộ Hàn bỗng nhiên xoay người rời đi.
“Vân công tử không phải là tới cáo biệt nàng sao? Cứ như vậy mà đi rồi hả?” Dung Cảnh bỗng nhiên mở miệng.
“Nếu nàng đã ngủ, không cần cáo biệt! Ta hi vọng Cảnh thế tử không nên làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến muội muội của ta.” Vân Mộ Hàn nói.
Cánh môi Dung Cảnh hơi cong lên, không trả lời.
Mặc dù Vân Mộ Hàn cũng biết lời này là thừa, nhưng hắn không nhịn được nói ra, thấy Dung Cảnh không đáp lời, hắn không hề dừng lại, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng rời khỏi viện.
Vân Mộ Hàn vừa rời đi, Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt liền mở ra, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không nỡ.
“Đã tỉnh, sao không nói lời nào còn giả bộ ngủ?” Dung Cảnh thu hồi tầm mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thở dài: “Còn muốn nói gì nữa? Lại từ biệt lần nữa sao? Có gì để nói! Đi thì đi rồi, cũng không phải là đi tới chân trời góc biển. Có lẽ không tới mấy tháng nữa ta nhất thời cao hứng chạy đi Nam Cương, hoặc là Nam Lương, còn có thể không thấy được hắn? Nhiều lời càng tăng thêm thương cảm mà thôi.”
Dung Cảnh đưa tay điểm một cái lên trán Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Đi Ma Thiên Nhai một chuyến đúng là học thêm không ít bản lĩnh!”
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, giọng nói có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên.”
“Tỉnh ngủ rồi?” Dung Cảnh nhìn nàng.
“Ừ, cũng tạm được!” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, ngủ một giấc này mặc dù chưa đủ, nhưng coi như giải lao.
“Nếu tỉnh ngủ rồi, vậy chúng ta làm chút chuyện gì đi?” Dung Cảnh nhìn nàng, ánh mắt muốn đem Vân Thiển Nguyệt hút đi vào.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt. Lưng và xương của nàng đều đau cả rồi, cả người mệt mỏi, còn có thể làm gì sao? Cho dù có thể làm, nàng đoán chừng cũng mười ngày nửa tháng cũng không thể xuống giường. Người này. . . . . . Tuyệt đối là cố ý !
Dung Cảnh cúi đầu cười một tiếng, ngồi dậy, đưa tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt, mặc quần áo cho nàng.
“Khi nào hồi kinh? Là ta về trước, hay là chúng ta cùng nhau trở về?” Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào Dung Cảnh, hỏi.
“Ăn sáng xong rồi thì lên đường. Chúng ta sẽ về cùng nhau.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Công chúa Đông Hải quốc đâu? Đón được rồi?”
Lông mi thật dài của Dung Cảnh nháy một cái, không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn Dung Cảnh, nhướng mày: “Sao?”
“Coi như là đón được rồi!” Dung Cảnh nói.
“Coi như là?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mắt, nhìn Dung Cảnh, cười hỏi: “Có phải nàng ta rất xinh đẹp hay không?”
“Trừ nàng ra, nữ nhân trong thiên hạ ở trong mắt ta đều là một dạng, nàng nói xem nàng ta có đẹp hay không?” Dung Cảnh cũng nhướng mày, tự tiếu phi tiếu.
Vân Thiển Nguyệt thỏa mãn, trong lòng ngọt ngào, nhớ tới lời của Nam Lăng Duệ nói muốn nàng rụt rè, nàng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ rụt rè hỏi: “Hiện tại nàng ta ở đâu?”
Dung Cảnh nhìn sâu vào mắt Vân Thiển Nguyệt, không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày nhìn Dung Cảnh, đợi hồi lâu, không thấy hắn trả lời, nàng cũng lười hỏi nữa. Thấy Dung Cảnh mặc cho nàng bộ trang phục màu tím Yên La, nàng chau chân mày lại: “Không phải là về thành sao? Sao ngươi lại mặc cho ta mặc thành cái bộ dạng này mà trở về? Chỉ cần lộ diện, ai cũng biết ta. Vậy hiện tại Vân Thiển Nguyệt giả dạng ta ở Thiển Nguyệt các thì phải làm sao bây giờ?”
“Để cho hắn trở về phủ Hiếu Thân Vương đi!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, đưa tay ngăn tay Dung Cảnh: “Mặc nam trang nhẹ nhàng đi, đừng mặc cái này. Chờ trở lại kinh thành sẽ đổi lại!”
“Không được!” Thái độ của Dung Cảnh rất cường ngạnh.
“Cùng lắm thì ngươi ôm ta là được!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đêm qua Dung Cảnh nói không muốn ôm một người nam nhân, đẩy tay của hắn ra, nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ôm ta trước mặt Tiểu công chúa Đông Hải quốc hay sao? Người ta làm sao mà chịu nổi cảnh đấy?”
“Tốt nhất là nàng không chịu nổi!” Dung Cảnh giống như giận dỗi nói, cường ngạnh lấy tay Vân Thiển Nguyệt ra, mặc y phục cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, kỳ quái nhìn Dung Cảnh: “Đây là tại sao? Tiểu công chúa Đông Hải thật là phạm hoa đào với ngươi? Không phải ngươi thì không lấy chồng? Sao người lại có bộ dạng này?”
Dung Cảnh hừ một tiếng, không nói lời nào.
“Dung Cảnh! Tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng!” Vân Thiển Nguyệt đè tay Dung Cảnh đang mặc quần áo cho nàng lại. Nghĩ nếu như vậy thì thật phiền toái! Từ giờ nàng bắt đầu hao tốn tâm cơ đuổi tình địch rồi.
“Nói rõ ràng cái gì? Đàng hoàng một chút, nếu không ta liền điểm huyệt đạo nàng.” Giọng nói của Dung Cảnh có chút không tốt.
“Dung Cảnh, ngươi nói ngược có phải hay không?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Nhắc tới Tiểu công chúa Đông Hải quốc kia thì ngươi lại có bộ dáng này. Để cho ta rất khó không tin ngươi di tình biệt luyến!”
“Vân Thiển Nguyệt, nàng thật muốn ta điểm huyệt đạo của nàng sao?” Dung Cảnh cũng trầm mặt, giống như có chút tức giận cùng hậm hực.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày nhìn hắn: “Vậy ngươi đột nhiên phát điên là vì cái gì? Ta không phải là đang cùng ngươi thương lượng sao! Mặc nữ trang là ta, nam trang cũng là ta, vì để tránh phiền toái, mặc nam trang không phải tốt sao, ngươi ép buộc làm gì?”
“Có một người còn chọc hoa đào hơn ta. Bất luận nam nữ.” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, tiếp tục mặc quần áo cho nàng.
“Người đó là ai?” Vân Thiển Nguyệt cảm giác không hiểu rõ tính tình Dung Cảnh.
“Trừ nàng ra còn có ai!” Dung Cảnh trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta?” Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, đưa tay chỉ vào mình, có chút mờ mịt: “Lúc nào thì ta chọc hoa đào rồi hả? Còn bất luận nam nữ? Nam nhân còn kém không nhiều lắm, lúc nào thì ta chọc nữ nhân? Sao ta lại không biết.”
Dung Cảnh hừ một tiếng, không để ý tới Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh hồi lâu, hắn không để ý tới nàng, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn nàng, nàng sờ sờ lỗ mũi, không nói thêm gì nữa, để cho Dung Cảnh mặc quần áo cho nàng. Nàng nghĩ tới chuyện này thật phiền toái, giống như Dung Cảnh đang tức giận.
Mặc quần áo cho Vân Thiển Nguyệt xong, Dung Cảnh bước xuống giường đi rửa mặt.
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “A, có phải ngươi muốn nói đến Lệ Nương hay không? Ta và Lệ Nương thật ra là. . . . . .”
“Còn có Lệ Nương?” Dung Cảnh bỗng nhiên xoay người lại, nheo mắt nhìn.
Vân Thiển Nguyệt im bặt, có chút sững sờ nhìn Dung Cảnh. Chẳng lẽ hắn nói không phải là Lệ Nương?
“Vân Thiển Nguyệt, nàng có thể không gây ra chuyện để cho ta phải tức giận không?” Dung Cảnh tốn hơi thừa lời. Giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.
Khoé miệng Vân Thiển Nguyệt cứng ngắc, thấy sắc mặt Dung Cảnh không tốt, lập tức xuống giường, hai bước đi tới bên cạnh Dung Cảnh, đưa tay ôm lấy hông của hắn, cười nói: “Ngươi sẽ không vì vậy mà ghen tị chứ?”
Sắc mặt Dung Cảnh ủ dột nhìn nàng.
“Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với nữ nhân !” Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ eo Dung Cảnh, thấy ánh mắt hắn híp lại, nàng lập tức bảo đảm: “Ta cũng không có hứng thú với nam nhân.” Dứt lời, thấy ánh mắt Dung Cảnh híp hơn, nàng lập tức bổ sung: “Ngoại trừ ngươi.”
Dung Cảnh chậm rãi thu hồi tầm mắt, không nhìn nàng, thong thả rửa mặt, giây lát, dùng khăn mềm lau mặt, động tác ưu nhã.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trộm Dung Cảnh, bĩu môi, nhướng mí mắt, buông tay ra, để hai tay vào chậu nước, nói với hắn: “Ta cũng muốn rửa, ngươi rửa cho ta.”
Dung Cảnh buông khăn quyên xuống, không để ý tới nàng, đi tới trước gương.
Vân Thiển Nguyệt duỗi tay muốn kéo hắn, nhưng hai tay đã ướt, nàng thả tay vào trong chậu nước, chà hai bàn tay lại với nhau. Chà mạnh hai cái, Dung Cảnh quay người lại, bắt được tay nàng, khóe miệng nàng khẽ cong lên, nở nụ cười thoải mái.
Hai người thu thập xong xuôi, Huyền Ca bưng đồ ăn sáng lên, Vân Thiển Nguyệt ăn như lang thôn hổ yết, Dung Cảnh không ngừng đỡ trán, Vân Thiển Nguyệt làm như không thấy. Một bữa cơm Dung Cảnh ăn cực ít, Vân Thiển Nguyệt ăn được rất nhiều cuối cùng cũng xong.
Sau khi ăn xong, hai người ra khỏi phòng, xe ngựa dừng ở cửa biệt viện.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ngôi biệt viện này, tinh tế đánh giá, nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh: “Đây là biệt viện tại Vân Thành của ngươi?”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
“Quả nhiên là quý nhân trời sinh, tới chỗ nào cũng được hưởng thụ.” Vân Thiển Nguyệt bĩu môi.
“Phòng chữ Thiên số một ở Túy Hương lâu giá trị vạn kim.” Dung Cảnh liếc khuôn mặt có chút tức giận của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thần sắc tức giận trên mặt lập tức tiêu tan, ôm lấy cánh tay của Dung Cảnh, cười hì hì nói: “Điều này nói rõ hai người chúng ta là trời sinh một đôi, cùng nhau hưởng thụ.”
Dung Cảnh cười nhìn nàng một cái, đang là sáng sớm nên mặt trời không gắt, tản mát ra vầng hào quang vàng óng ánh, bên cạnh cô gái mặt nét mặt tươi cười như hoa. Để cho mặt hắn không khỏi mềm mại, ánh mắt cũng như nước mùa xuân, ấm áp.
Hai người đi tới trước xe, gặp Huyền Ca đang có vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Dung Cảnh muốn nói lại thôi.
Dung Cảnh nhíu mày, quét mắt nhìn xe ngựa, cũng không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được thần sắc của Huyền Ca có chút hiếm thấy, ánh mắt của nàng nhìn vào xe ngựa, cảm giác được bên trong có hơi thở của người khác, cười nhạt một tiếng, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, chờ hắn giải thích.
“Dung Cảnh! Ngươi nói cho ta biết, người kia rốt cuộc là người nào! Nếu hôm nay ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ đập phá xe của ngươi!” Màn che của xe ngựa bỗng nhiên được nhấc lên từ bên trong, một thiếu niên cầm một cây búa lớn với tư thế sắp chém ra. Sắc mặt hung dữ nhìn ra bên ngoài, khi thấy Vân Thiển Nguyệt bên cạnh Dung Cảnh, sắc mặt hung dữ bỗng nhiên rút đi, nhíu mày: “Vị tiểu mỹ nhân này là ai?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên, trong nháy mắt cảm thấy ngạc nhiên, chợt nhớ tới tình hình mấy ngày trước lúc nàng vội vã ra khỏi thành, một thiếu niên với gương mặt mơ hồ, quần áo rách rưới ngăn nàng ở cửa thành muốn nàng chịu trách nhiệm. Sau đó được nàng đưa ra khỏi thành, ném vào xe ngựa của Dung Cảnh. Hôm nay thiếu niên này một thân hoa phục sạch sẽ, mặt mũi tuấn mỹ tuyệt luân. Khí tức trên thân cũng đã sạch sẽ, so sánh với thiếu niên mặc quần áo rách rưới hôm đó thật sự là một trời một vực, nhưng nàng cũng nhận ra là cùng một người. Nàng nhíu mày, nhìn thần sắc hung dữ của hắn và tư thế đang bổ vào xe ngựa, bỗng nhiên có chút buồn cười, cũng thật sự không nhịn được”Xì” một tiếng cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Thiếu niên trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt. Hắn lớn lên xinh đẹp, khi trợn mắt nhìn cũng cực kỳ đẹp mắt.
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn không nói. Nghĩ tới thử hỏi trong thiên hạ người nào dám cầm một cây búa lớn muốn chém xe ngựa của Dung Cảnh? Là xe ngựa được chế tạo từ gỗ trầm hương? Thiếu niên này là người đầu tien. Hơn nữa bộ dạng này, không buồn cười không được? Nàng phát hiện hai lần chạm mặt với thiếu niên này đều làm cho tâm tình nàng vui vẻ.
“Có gì hay mà cười?” Thiếu niên trầm mặt, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thành thực gật đầu, đích xác là cười thực đã. Nàng nghĩ không chỉ là nàng, bất cứ người nào nhìn vào tình hình này cũng sẽ rất buồn cười . Người này tuyệt đối là bảo bối.
“Ngươi là ai?” Thiếu niên từ trên xuống dưới đánh giá Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng chỉ cười không nói lời nào, hắn chớp chớp mi.
“Ngươi đoán xem!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nổi lên ý muốn đùa giỡn.
Thiếu niên thấy Vân Thiển Nguyệt ôm cánh tay Dung Cảnh, hai người đứng sát vào nhau, mặt Dung Cảnh không có chút biểu hiện là người lạ chớ tới gần nào, ngược lại mặt mũi cùng ánh mắt nhìn nữ tử này ôn nhu hơn so với người khác, trong mắt của hắn hiện lên một tia chợt hiểu ra, đôi mi xinh đẹp nhướng cao, hừ một tiếng: “Ta không đoán.”
Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, nụ cười trên mặt càng sâu.
“Nhưng nếu ngươi giúp ta tìm một người, nói cho ta biết người kia tên là gì. Ta sẽ đoán ngươi là ai.” Thiếu niên bỗng nhiên lại nói.
“A? Ngươi muốn tìm người nào?” Vân Thiển Nguyệt quả nhiên có chút hứng thú.
“Người này!” Thiếu niên bỗng nhiên lấy một tờ bức họa từ trong lồng ngực ra ném cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt buông cánh tay Dung Cảnh ra, đưa tay nhận lấy bức họa mở ra, khi thấy người trong bức họa thì tay run lên, suýt nữa ném bức họa trong tay đi. Nàng giương mắt, nhìn thiếu niên, giọng nói có chút quái dị: “Ngươi tìm hắn làm cái gì?”
“Ngươi quan tâm ta tìm hắn làm cái gì? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có biết hắn hay không, hắn tên gì là được.” Thiếu niên nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh không nhìn nàng, một bộ dáng cao cao tại thượng như việc không liên quan đến mình. Rốt cuộc nàng hiểu vì sao Dung Cảnh không muốn cho nàng đổi lại nam trang rồi, nơi này còn có một phiền toái chờ nàng, nàng rũ mắt xuống, lắc đầu: “Ta không nhận ra hắn.”
Khóe miệng Dung Cảnh khẽ cong lên, đường cong cực nhẹ.
“Ngươi thật sự không biết hắn?” Thiếu niên nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, rất là kiên quyết: “Thật sự không biết.”
“Cũng biết là ngươi không nhận ra hắn!” Thiếu niên thấy thần sắc thật tình của Vân Thiển Nguyệt, không giống như làm bộ, duỗi tay ra, bức hoạ trong tay Vân Thiển Nguyệt được cuộn lại, hắn cẩn thận cất vào trong ngực, bày ra bộ dáng muốn chém xe ngựa, uy hiếp Dung Cảnh: “Dung Cảnh, ta biết ngươi biết người này là ai, cũng biết ngươi biết tên của hắn, ngươi mau nói cho ta biết, nếu ngươi không nói, hôm nay ta sẽ chém nát xe ngựa của ngươi.”
“Chém đi!” Dung Cảnh phun ra hai chữ.
Thiếu niên vung cây búa lớn về phía xe ngựa dùng lực bổ xuống.
Dung Cảnh không nhúc nhích, mặc hắn chém. Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Dung Cảnh, lại nhìn thoáng qua thiếu niên, thấy thiếu niên thật muốn chém xuống. Nhìn qua là biết thiếu niên này có võ công , một búa chém xuống, thì xe ngựa giá trị vạn kim khẳng định nát bấy. Ở thời điểm cây búa sắp chém xuống, nàng liền tiến lên một bước ngăn cản thiếu niên.
Thiếu niên dùng khí lực rất lớn, nhưng võ công hiển nhiên không bằng Vân Thiển Nguyệt, bị chân khí của nàng xông đến, thân thể lắc lư một chút, hắn cầm lấy búa vịn vách xe ngựa trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi làm cái gì?”
“Ngươi cũng đã biết đây là xe ngựa được chế tạo từ gỗ trầm hương? Giá trị vạn kim.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên.
“Ta quản hắn dùng cái khỉ gió gì để chế tạo xe ngựa, hắn không nói cho ta biết người đó là ai, ta liền chém nát xe.” Thiếu niên hung hăng.
Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh lườm nàng, ánh mắt kia làm cho trán nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng tự an ủi, hỏi thăm thiếu niên: “Ngươi muốn tìm hắn làm gì?”
“Ai cần ngươi lo!” Thiếu niên lại giơ búa lên, uy hiếp Dung Cảnh: “Dung Cảnh, ta cho ngươi thêm một cơ hội! Nếu người không nói, hôm nay ta không chém nát xe ngựa thì không thể.”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn thiếu niên một cái, mặc dù không nói lời nào, nhưng thái độ này thì cho dù ai cũng đều có thể nhìn ra chính là để cho hắn tùy tiện.
Thiếu niên giận, nghiến răng nghiến lợi giơ cao búa.
Vân Thiển Nguyệt tiến lên một bước, đưa tay bắt được tay cầm búa của thiếu niên, nói với hắn: “Ngươi chém xe ngựa này hắn cũng không nói, còn không phải là vô dụng?”
“Vậy ngươi nói cho ta biết làm sao bây giờ?” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt có chút nhức đầu, nghĩ phải làm sao bây giờ đây? Hiện tại nàng cũng không thể đổi lại nam trang, nói cho hắn biết nàng chính là cái kia người sao? Đuôi mắt quét thấy ánh mắt cảnh cáo của Dung Cảnh, nàng nghĩ nếu nàng dám đổi lại, ánh mắt hắn có thể giết chết nàng. Nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thử dò xét hỏi: “Ngươi nói cho ta biết ngươi tìm hắn muốn làm cái gì? Ta xem có thể . . . . giúp ngươi tìm hay không?.”
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi thật có thể giúp ta tìm được?” Thiếu niên nhướng mày nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ừ, tất nhiên là có thể.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Tốt! Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, ta muốn tìm hắn. . . . . . Tìm hắn. . . . . .” Thiếu niên vừa nói, mặt bỗng nhiên đỏ lên, ở dưới con mắt nghi vấn của Vân Thiển Nguyệt, hắn ném cây búa, cúi đầu, có chút xấu hổ nói: “Ta. . . . . . Ta thích hắn!”
Vân Thiển Nguyệt lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không duỗi tay ra đỡ, khoanh tay đứng nhìn nàng ngã xuống đất. Phát ra “bịch” một tiếng vang nhỏ. Cái trán của nàng hung hăng đụng vào bánh xe.
Vân Thiển Nguyệt không lo lắng đến vết thương, ngơ ngác ngồi dưới đất, nói hồn bay lên trời cũng không phải nói quá.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân nhỏ nhắn phiếm hồng ửng đỏ.
Vân Thiển Nguyệt hoàn hồn, nhìn thiếu niên đỏ mặt với đôi mắt to xinh đẹp, nhìn trong lồng ngực của hắn lộ ra nửa bức họa, há miệng, thấy ánh mắt hồ nghi của thiếu niên, bật ra một câu nói: “Ta. . . . . . Ta cũng thích hắn.”
Nàng vừa dứt lời, Huyền Ca lảo đảo té nằm trên mặt đất.
P/s: Xin lỗi các nàng vì dạo này ta hay post k đúng lịch, dạo này ta có việc bận quá, nên các nàng chịu khó vậy nhé.