Thật sự Vân Thiển Nguyệt không muốn vào cung nữa, nhất là đế tẩm của Dạ Khinh Nhiễm. Vào lúc sắp đi qua cửa lớn, nàng thấy kỵ mã của Thượng Quan Minh Nguyệt liền đứng chững lại.
“Còn lưu luyến? Hình như muội còn chưa ở lại đủ, muốn mai mới về sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt nghiêng đầu cười nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn: “Ta không muốn vào cung.”
“Đế tẩm trang hoàng cũng đẹp mà, muội không thích?” Thượng Quan Minh Nguyệt nheo mắt, đuôi lông mày chau lên.
“Không thích!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Quen rồi sẽ thấy thích thôi mà” Thượng Quan Minh Nguyệt lôi kéo Vân Thiển Nguyệt lên ngựa.
Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra nói: “Ta muốn ở tại Vân vương phủ.”
“Không được, Vân vương phủ cách xa hoàng cung, ta không muốn ngày mai mới vừa sáng sớm đã vội vã chạy vào triều.” Thượng Quan Minh Nguyệt cự tuyệt.
“Vậy ngươi đi hoàng cung ở, ta ở Vân vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh, nhớ tới Vân Ly nói bây giờ Thượng Quan Minh Nguyệt đã là Đế sư. Dạ Khinh Nhiễm còn đặt một chiếc ghế cho hắn trên Kim điện, ngang bằng với hoàng thượng. Hiện tại Dạ Thiên Dật đã mất, địa vị của hắn chẳng khác nào dưới một người trên vạn người, hoặc là nói hắn vốn đã trên vạn người, quả nhiên đủ liều lĩnh.
“Không phải nói xong rồi sao? Muội phải ngủ cùng ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt miễn bàn cải, túm Vân Thiển Nguyệt lên ngựa.
Vân Thiển Nguyệt không có võ công cao như hắn, phản kháng cũng vô dụng, cũng không mạnh bằng hắn, bị kiềm chế lên ngựa, lửa giận trong lòng nàng không chỗ phát tiết quay đầu lại trừng hắn. Hắn choàng tay qua đầu nàng cầm lấy dây cương, thúc vào bụng ngựa, đi về phia hướng hoàng cung.
Không như lúc đến nhàn nhã tản mạn, bây giờ vó ngựa dưới chân hoạt động không ngừng.
Dòng người trên đường như nước nhưng vẫn không mảy may thương tổn đến ai, có thể thấy được kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt. Không mất bao lâu đã đến hoàng cung.
Thượng Quan Minh Nguyệt túm Vân Thiển Nguyệt xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho một thủ vệ hoàng cung, nghênh ngang kéo nàng tiến vào cung. Những nơi hắn đi qua, người người đều cúi đầu hết sức cung kính, tỏ rõ địa vị Đế sư của Thượng Quan Minh Nguyệt hắn.
Mỗi bước đi vào hoàng cung, sắc mặt Vân Thiển Nguyệt càng đen đi một tầng.
Thượng Quan Minh Nguyệt bước nhanh ở phía trước, tuấn mỹ ngời ngời, trước sau vẫn là nét mặt như cười lại như không, không cười lại như cười. Những nơi đi qua lại trở thành một mỹ cảnh của hoàng cung.
Đi được một khoảng xa, Nghiễn Mặc đi đến trước mặt ngăn Thượng Quan Minh Nguyệt lại, cung kính thi lễ: “Đế sư, ngài trở về thật đúng lúc, hoàng thượng mời ngài đi Ngự thư phòng một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Thượng Quan Minh Nguyệt vung ống tay áo lên gạt Nghiễn Mặc ra: “Có chuyện gì mai nói sau, gia mệt lắm.”
Nghiễn Mặc đương nhiên không thể kháng lại, tránh sang một bước, hắn biến sắc lập tức nói: “Là chuyện rất quan trọng, về Cảnh…”
“Mặc kệ là ai, trời sập gia cũng buồn ngủ” Thượng Quan Minh Nguyệt ngắt lời Nghiễn Mặc.
Nghiện Mặc bị nghẹn, vội vàng nói: “Sắc trời hôm nay vẫn còn sớm, đến Ngự thư phòng một chút cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian của ngài…”
“Còn nói nhảm gia bao miệng ngươi lại” Thượng Quan Minh Nguyệt không quay đầu lại cảnh cáo.
Sắc mặt Nghiễn Mặc trắng bệch, lập tức che miệng.
Vân Thiển Nguyệt bị Thượng Quan Minh Nguyệt cứng rắn lôi kéo chỉ có thể bước nhanh theo hắn, không thấy tiếng Nghiễn Mặc vang lên sau lưng nữa, nàng quay đầu lại lướt nhìn, thấy y dường như rất bất mãn, không cam lòng, lại như đang rất cam chịu. Thấy nàng nhìn lại, y lại lập tức đanh mặt lại, mặt không biểu tình nhìn nàng. Nàng thu hồi ánh mắt. Nhớ đến Thượng Quan Minh Nguyệt vừa đến Thiên Thánh đã vào ở trong đế tẩm, nhưng có lẽ không như những gì nàng thấy, dân chúng trên đường thấy hắn đều thán phục, Vân lão vương gia gặp hắn lòng như nở hoa. Có lẽ cũng có rất nhiều người không chào đón hắn, ví như đám lão thần ngoan cố trong triều, ví như nội thị tùy thân bên người Dạ Khinh Nhiễm bất mãn hắn không để Dạ Khinh Nhiễm vào mắt. Hơn nữa Dung Cảnh trở mặt với Dạ thị, thu phục được non sông, nàng lại bình an xuất hiện tại hoàng cung và kinh thành Thiên Thánh, Vân vương phủ bình an vô sự, có lẽ nàng lại càng không được người chào đón. Vừa nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy ở đế tẩm cũng không sao hết, người khác chán ghét nàng, chắc gì nàng đã không chán ghét người khác, càng nghĩ bước chân càng dễ dàng hơn.
Thượng Quan Minh Nguyệt cảm thấy Vân Thiển Nguyệt thuận theo, khóe miệng cong lên, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Tiểu nha đầu, suy nghĩ cẩn thận rồi hả?”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng không đáp hắn, phải nói hắn tùy tiện không ai bì nổi, hắn mà nhận đứng đầu, chắc chắn không ai dám nhận thứ hai.
“Hừ là có ý gì?” Thượng Quan Minh Nguyệt không buông tha nàng.
“Ý là ngươi sẽ có ngày ngã xuống mương không lên được” Vân Thiển Nguyệt độc địa nói.
Thượng Quan Minh Nguyệt cười to. Những lời này thật làm hắn vui vẻ, trong nhất thời cười đến không ngừng được, thò tay búng vào trán Vân Thiển Nguyệt một phát, dường như có thể nhìn thấu tâm tư nàng: “Muội nghĩ rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày tên ngu ngốc kia bức ta đến khó coi đúng không?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng cao đầu hết sức cao ngạo, ý tứ không cần nói cũng biết Dung Cảnh là ai. Người biết chàng đều hiểum hắn không dễ chọc.
Thượng Quan Minh Nguyệt khinh thường xùy ~ một tiếng: “Tiểu nha đầu, muội đừng quên, nếu không có ta, Vân vương phủ hôm nay đã sớm phế đi, muội còn có thể về thăm những người kia sao?”
Tuy trong lòng Vân Thiển Nguyệt đã thừa nhận, nhưng ngoài miệng vẫn bác bỏ, khinh thường nói: “Không có ngươi, Dung Cảnh phát hiện Lục Chi cũng sẽ có hành động”
“Hắn hành động? Vậy sao tới giờ vẫn không thấy một bóng người của hắn?” Thượng Quan Minh Nguyệt nheo mắt.
“Tiết kiệm tài nguyên. Có ngươi mà, chàng cần phải lãng phí sao?” Vân Thiển Nguyệt quyết định không lĩnh tình chuyện hắn giả thay nàng viết thư hòa ly, cũng như thánh chỉ tứ hôn của Dạ Khinh Nhiễm, hay kiềm chế nàng ở đây, toàn bộ quên hết.
“Vậy phải nói hắn cũng thật là độ lượng. Mấy ngày này mỗi tối ta đều ôm muội ngủ, chẳng lẽ hắn đều đang âm thầm giám thị chúng ta? Chuyện hôm nay hắn cũng biết sao? Vậy mà chẳng hề tỏ thái độ, lẽ nào trong lòng hắn không có muội? Hay là không quan tâm?” Thượng Quan Minh Nguyệt bị chọc tức liền cười buông lời độc địa.
Vân Thiển Nguyệt sầm mặt.
Thượng Quan Minh Nguyệt thừa thắng xông lên, chậm rãi nói: “Ta thấy hắn chắc là không quan tâm muội rồi. Nữ nhân dù có tốt, cũng không quan trọng bằng thiên hạ, huống chi muội toàn thân cao thấp cái gì cũng không có.” Dứt lời, dường như hắn nhớ tới chuyện gì, lắc lắc đầu nói: “À, không, có một thứ vẫn có thể kể ra được, đủ vị chua ngoa.”
Vân Thiển Nguyệt giơ chân đạp hắn, có thể thấy tật xấu thích dùng chân đạp người này là do hắn luyện thành mà ra.
Thượng Quan Minh Nguyệt tránh được, kiềm chặt lấy nàng, yêu thương nói: “Tiểu nha đầu, muội lại không nghe lời rồi.”
Vân Thiển Nguyệt liếc xéo, quyết định từ giờ trở đi sẽ mặc kệ hắn, thầm nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Thượng Quan Minh Nguyệt dường như có phép đọc được lòng người, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát, không hề trêu chọc nàng nữa mà chỉ giương môi cười, tâm tình tốt vừa nãy chẳng đến được lâu, vì thế đi vào tẩm điện.
Cửa đế tẩm đã sớm được quét dọn sạch sẽ, cung nhân thấy hắn trở về đều nhanh chóng quỳ xuống.
Thượng Quan Minh Nguyệt ngáp một cái, vén rèm kéo Vân Thiển Nguyệt đi vào trong, màu vàng sáng lập tức sáng bừng trong mắt.
Vân Thiển Nguyệt chói mắt lập tức nhắm mắt lại. Thượng Quan Minh Nguyệt đá giầy kéo nàng lên giường. Hàn khí trên mặt nàng còn chưa lan khỏi gò má, lắc người liền đẩy hắn ra trên giường lớn. Hắn đảo mắt liền ôm nàng vào trong lòng, nhắm mắt lại.
Rõ ràng là đang ôm gối mà, chỉ có điều gối ôm này là người sống thôi.
Vân Thiển Nguyệt đen mặt muốn tránh ra nhưng cánh tay hắn cứng như sắt không hề suy suyễn, nàng cả giận nói: “Thượng Quan Minh Nguyệt, trong từ điển của ngươi có phải nên học thêm chữ nam nữ thụ thụ bất thân không?”
Thượng Quan Minh Nguyệt “Hửm?” một tiếng, mở mắt ra, nheo mắt cười: “Muội còn biết cả thứ này sao? Ta còn tưởng nữ nhân lột sạch quần áo nam nhân thì không hiểu được chứ.”
Vân Thiển Nguyệt nghẹn họng. Lúc ấy nàng điên rồi, váng đầu rồi, vậy nên mới nhất thời phạm sai lầm khóc lóc om sòm đùa giỡn cay độc nghiệm thân hắn, vô lại hỗn đản như hắn thì nam hay nữ thì có gì quan trọng chứ, tóm lại đều là vô lại.
“Không chối sao?” Thượng Quan Minh Nguyệt cười nhìn nàng.
VânThiển Nguyệt nghĩ sắc mặt của mình nhất định rất đẹp mặt, lại làm hắn thấy thú vị, nàng cả giận nói: “Ngươi buông ra, ta không mệt.”
“Không mệt cũng nằm với ta.” Thượng Quan Minh Nguyệt lại nhắm mắt, thản nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt muốn châm chích hắn vài câu, hắn vươn tay che miệng nàng lại: “Còn nói thêm nữa ta sẽ điểm á huyệt muội.”
Vân Thiển Nguyệt biết rõ hắn nói được làm được đành im lặng.
Thượng Quan Minh Nguyệt rất hài lòng với thủ đoạn uy hiếp này của mình, dường như đã rất mệt mỏi, vừa dứt lời đã ngủ, tiếng hít thở cứ đều đặn dần, vậy mà nửa điểm nàng cũng không thể vung kiếm chém hắn hay làm gì, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân thế này lại đang say sưa ngủ.
Vân Thiển Nguyệt kề sát hắn, cảm giác không thấy nửa điểm nữ tính, nếu không phải nam nhân nàng đã đánh chết hắn. Thấy hắn chỉ đơn thuần ôm nàng ngủ như ôm gối, nàng cũng yên tâm lại. Trợn tròn mắt nhìn đỉnh màng, nàng lại nhớ đến Dung Cảnh, không biết bây giờ hắn thế nào? Vừa rồi nghe Nghiễn Mặc nói Dạ Khinh Nhiễm tìm Thượng Quan Minh Nguyệt có chuyện về Dung Cảnh cần thương lượng, chàng có hành động gì sao?
Vân Ly nói bảy tám ngày trước chàng đã tiếp thư xin hàng của Nam Lương, đang chỉnh đốn đại quân, dựa theo hiệu suất làm việc của hắn hẳn là đã chỉnh đốn xong, chẳng lẽ đã bắt đầu công chiếm thành Thanh Sơn rồi?
Là Cố Chiếu Khanh nắm giữ ấn soái sao? Hay do chàng tự mình lãnh binh?
Chàng… có còn nhớ ta?
Suy nghĩ không tự chủ được cứ lan ra. Dù thân thể nàng đang ở đế tẩm Thiên Thánh nhưng lòng sớm đã bay đến Phượng Hoàng quan.
“Nghĩ lung tung gì đấy? Ngủ đi!” Đột nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt thò tay che mắt Vân Thiển Nguyệt, lẩm bẩm một câu.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Vân Thiển Nguyệt lập tức nổi điên, cao giọng: “Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi không nên quá phận, ta cũng đã nằm ở đây, ngươi còn muốn quản suy nghĩ của ta? Có ngủ hay không kệ ta, ngươi là mẹ hay bà ngoại ta chắc? Cũng quản nhiều quá đi”
“Quả nhiên là nha đầu chết tiệt! Thật sự không biết nghe lời” Thượng Quan Minh Nguyệt giơ tay điểm á huyệt của nàng.
Vân Thiển Nguyệt một hơi nghẹn ở ngực.
“Ngủ không được thì tu luyện linh thuật!” Thượng Quan Minh Nguyệt vỗ vỗ Vân Thiển Nguyệt, như thể đang đánh nhịp, có ý trấn an, nhu hòa nói: “Linh thuật Vân tộc không phải ai cũng có thể kế thừa. Mỗi một thời đại chỉ có một người có thể kéo dài huyết mạch linh thuật. Muội may mắn được truyền thừa nhưng phàm tâm quá hỗn loạn, lại không tỉ mỉ, tu tập muộn thì sao. Bình vàng mà bên trong vẩn đục sao chứa được rượu ngon? Sao phát huy được tác dụng? Sao có thể thành châu báu? Trong đầu còn nghĩ đến thất tình lục dục, không biết phát triển, lại không muốn bị ta kiềm chế, có bản lĩnh thì tự nâng cao năng lực, nếu không, cả đời ta cũng không cho muội gặp tên ngu ngốc kia.”
Vân Thiển Nguyệt lập tức bùng lên lửa giận, nhưng không thể phát tiết được.
Thượng Quan Minh Nguyệt dịch người một chút, cánh tay hơi thả lỏng, giải khai á huyệt cho nàng. Xong lại tiếp tục thiếp đi.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày nhìn hắn, ngẫm xem những lời này có ý gì. Một lát sau, trút bỏ nhớ nhung và ý muốn bay đến chỗ Dung Cảnh, âm thầm đề khí điều động linh lực.
Linh thuật bác đại tinh thâm, không phải một bản bí tịch võ công hay một bộ công pháp có thể sánh bằng Linh Thuật Giả, nó quý ở chỗ lĩnh ngộ thông linh như lời Thượng Quan Minh Nguyệt. Mặc dù Vân Thiển Nguyệt có truyền thừa, thông minh, nhưng thất tình lục dục quá hỗn tạp, tâm tư quá nặng, khó có thể đại thành tinh thuần. Ngọc Tinh Thanh cũng đã từng nói như vậy, còn mang theo nàng tìm kiếm phu phụ Dương lão trên đường đến Nam Lương để gột rửa hóa duyên Phượng Hoàng, về sau rốt cuộc tại Nam Lương nàng đã lĩnh ngộ được linh thuật ảo diệu.
Nhưng vì Dung Cảnh khống chế nên nàng mới không dám tìm hiểu nhiều.
Từ khi bắt đầu, dường như trong lòng chàng đã kết luận truyền thụ linh thuật rất có hại, vì vậy mỗi lần vô tình nhắc đến cũng chỉ có thể ngừng lại.
Vậy mà bây giờ…
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi. Nàng ẩn ẩn cảm thấy Thượng Quan Minh Nguyệt có một mối liên hệ nào đó với nàng, có lẽ giống như Dung Cảnh có liên hệ với Mặc Các, do người tiền nhiệm truyền thừa xuống, hai người là tôn chủ và các chủ Mặc Các. Hẳn là có nguyên do.
Nhưng bọn hắn có nguyên do gì?
Một người ở Thiên Thánh, từ nhỏ đã dương danh thiên hạ được vạn dân tôn sùng. Một người ở Đông Hải, dù không thể nói không có tiếng tăm nhưng cũng không có người biết đại danh hắn. Hai người cách xa nhau vạn dặm, tám sào tre còn đánh không tới.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến có chút đau đầu.
Bỗng nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt lại giơ tay vỗ một phát vào đầu nàng, lần này hắn động tay nhưng không nói gì cả.
Vân Thiển Nguyệt mơ mơ hồ hồ bị đánh một cái liền giương mắt trừng hắn, thấy hắn vẫn tiếp tục ngủ, nàng tức đến phát cáu. Linh thuật người này cường đại lắm sao? Đến cả lúc ngủ cũng có thể nhìn thấu lòng người khác? Nàng chợt nhớ tới cảm giác vừa tỉnh ngủ lúc trước, dường như trong vòng năm dặm cũng có thể nhìn rõ, bỗng nhiên tức giận trong lòng cũng biến mất, lập tức trút bỏ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, quay người liền ngưng tụ linh thuật đi vào linh đài.
Nàng phát hiện dù linh thuật trong cơ thể rất nhiều nhưng chúng quá phân tán, sương mù mờ mịt, nếu muốn có linh thuật tinh thuần phải cải thiện rất nhiều, xem ra cần phải luyện hóa linh thuật khổng lồ đang tán loạn trong cơ thể. Nàng lập tức tĩnh tâm lại, dựa theo phương pháp của mình chậm rãi tinh lọc linh thuật trong cơ thể.
Thời gian dần qua.
Vốn có thể cảm giác được hết thảy sự việc trong đế tẩm, nhắm mắt lại dường như càng thêm rộng ra. Nàng chậm rãi thử thăm dò hướng ra phía ngoài, nhận thấy có thể cảm giác được động tĩnh của người ngoài điện, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được gương mặt của bọn cung nữ thái giám ngoài đó. Nàng đè xuống kinh ngạc, tiếp tục khuếch tán ra ngoài.
Như thể trước mắt đang mở ra một quyển tranh, dù chỉ lờ mờ nhưng vẫn nhận biết được.
Chợt nàng muốn thử cái cảm giác gọi là linh thức thiên nhãn này có thể vươn xa đến đâu, vì vậy, dựa theo suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình, nàng muốn xem xem Dạ Khinh Nhiễm đang làm gì ở Ngự thư phòng, vì vậy nàng phóng linh thức ra xa khỏi đế tẩm đến Ngự thư phòng.
Nàng đang thăm dò, bỗng cảm giác được có một luồng lực lượng lớn như Hắc Vân áp đỉnh đánh trở về.
Đầu nàng tê rần, lập tức mở mắt ra.
Ngay sau đó tiếng Thượng Quan Minh Nguyệt vang lên: “Tiểu nha đầu, lá gan thật không nhỏ, mới tu luyện mấy ngày đã vọng tưởng dùng thuật thông thiên sao? Muội muốn tiếp tục ngủ mười ngày nữa sao?”
Đương nhiên Vân Thiển Nguyệt không muốn ngủ thêm mười ngày nữa, nhưng bị hắn cắt ngang vẫn rất tức giận, chất vấn: “Ngươi không ngủ còn theo dõi ta làm gì?”
“Gia gia nói đúng, muội thật sự không để người ta bớt lo, nên ta phải trông chừng chứ.” Thượng Quan Minh Nguyệt lườm nàng, tiếp tục nhắm mắt lại, ra lệnh: “Ngoan ngoãn tu luyện bản tâm cho tốt, không có căn cơ đừng nghĩ liều lĩnh, không ai nói muội nghe đạo lý này sao?”
“Đừng mở miệng một tiếng gia gia, hai tiếng gia gia thân thiết vậy chứ, đó là ông nội của ta.” Vân Thiển Nguyệt không phục đớp lại.
“Chúng ta được tứ hôn, Vân vương phủ cũng đã nhận sính lễ của ta, muội là hôn thê của ta, chẳng lẽ ta không nên gọi gia gia?” Thượng Quan Minh Nguyệt vừa ngủ được một giấc, giọng nói trầm thấp lười biếng hết sức êm tai.
Vân Thiển Nguyệt đã quen nghe giọng Dung Cảnh, dĩ nhiên đã miễn dịch với giọng nói dễ nghe, nàng cười nói: “Mặc kệ ai ban hôn, ai thu lễ, ta không thừa nhận thì không tính.” Dứt lời, nàng trào phúng nói: “Ngươi không cưới được nữ nhân sao? Cần phải đoạt nữ nhân của người khác sao? Ngươi nói linh thuật phải được truyền thừa, dù chúng ta không phải nhất mạch nhưng cũng do một tổ tông truyền thừa đó. Tuy đã qua trăm ngàn năm nhưng cũng là có huyết thống, ngươi còn muốn kết hôn với ta? Cũng không sợ mất mặt!”
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nhiên cười cười, nhướng mày nhìn nàng: “Tên ngốc kia có thể cưới, vì sao ta và muội không thể cưới? Muội đừng nói với ta hắn không có linh thuật?”
Vân Thiển Nguyệt biết rõ Dung Cảnh có linh thuật, nhưng ngoại trừ tết nguyên tiêu năm đó thu phục thần đăng, nàng không thấy hắn dùng tới nữa. Nàng ngẩn người, chẳng lẽ hắn cũng có truyền thừa? Như vậy hắn lấy nàng…
“2000 năm huyết mạch truyền thừa đã nhạt đến nỗi cội rễ cũng đã mất!” Thượng Quan Minh Nguyệt thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi thừ ra liền sờ lên đầu nàng, trắng trợn cười nhạo: “Thoạt nhìn thật ngốc”.
Vân Thiển Nguyệt hung hăng trừng Thượng Quan Minh Nguyệt. Vân tộc là gì, linh thuật là gì, từ khi nàng đến thế giới này đều căn cứ theo ký ức trọng sinh của linh hồn trước, cảm thấy không giống thường nhân nên không muốn đi tìm hiểu mấy chuyện thuần huyễn kia, sao lúc này biết rõ được chứ? Kéo tay hắn ra, nàng không muốn nhiều lời với hắn, miễn cho bị tức chết: “Ngươi ngủ đi!”
Thượng Quan Minh Nguyệt thấy Vân Thiển Nguyệt có chút thú vị thì cười cười nhắm mắt lại.
Ước chừng tinh thần Vân Thiển Nguyệt vừa mới bị tổn thương nên có chút mỏi mệt, thôi không dò xét nữa, không bao lâu cũng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nàng cùng Thượng Quan Minh Nguyệt nằm trong màn trướng được bao phủ bởi mây mù nhàn nhạt, đương nhiên là xuất phát từ Thượng Quan Minh Nguyệt nhiều hơn, bên nàng quá ít.
Một đêm thoáng chốc trôi qua.
Bên trong đế tẩm không người kinh động, bên ngoài đế tẩm, Ngự thư phòng, hoàng cung đèn đuốc sáng trưng cả đêm.
Vân Thiển Nguyệt ngủ một giấc thật thoải mái, như thể đang được ngâm mình trong dòng suối ấm áp. Đang say giấc nồng, cảm giác như thể mặt mình bị ai véo, nàng phất tay phủi nhưng không gạt đi được, lại cảm thấy như có người càng dùng sức, nàng lập tức bị đánh thức. Đập vào mắt nàng là gương mặt thối của Thượng Quan Minh Nguyệt đang đứng trước giường nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lại hắn, thấy sắc trời vẫn còn chưa sáng, bên ngoài hơi có chút tia nắng ban mai, nàng tức giận nói: “Mới sáng ngươi đã trưng mặt cương thi ra làm gì, bị quỷ nhập hả?”
“Dậy đi, cùng ta vào triều” Sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn xấu xa như vậy.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ mặt bị ai thiếu 800 văn tiền không trả của hắn, lần đầu nhìn thấu được vẻ ngoài thấy bản chất thật của hắn, bộ mặt mới ngủ dậy điển hình, nàng lập tức như bắt được thóp uy hiếp hắn, cười nhạo nói: “Ngươi là Đế sư, Đế sư tôn quý, ta thì tính là gì chứ? Theo ngươi vào triều làm gì? Không đi!”
“Muội là hôn thê của Đế sư” Thượng Quan Minh Nguyệt xụ mặt nói.
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn thật lâu, hừ một tiếng, không nghe lời xoay người đi tiếp tục mộng đẹp, nhìn thấy mặt ngái ngủ của hắn tâm tình nàng thật tốt.
Thượng Quan Minh Nguyệt một tay kéo nàng dậy.
Vân Thiển Nguyệt mê muội một hồi mắng: “Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi bị động kinh hả? Ta theo ngươi tảo triều làm gì?”
“Không đi cũng phải đi!” Thượng Quan Minh Nguyệt cứng rắn lôi kéo nàng, nàng căn bản không thể phản kháng.
Vân Thiển Nguyệt tức giận, nàng không muốn nhìn thấy sắc mặt mấy lão già kia chút nào. Bị lôi đến cửa, một tay được tự do của nàng bấu được cánh cửa, ôm chặt lấy nó, quyết sống chết không buông.
Thượng Quan Minh Nguyệt kéo đi không được liền quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn với ý tứ ngươi có bản lãnh thì đem cả cái đế tẩm này vào triều đi, vẻ ngái ngủ tản đi chút ít, lập tức buồn cười không ngừng: “Muội xuất thân từ Vân vương phủ, đường đường thiên kim tiểu thư vậy mà học được trò khóc lóc vô lại này sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhớ đến đây đều là học được lúc trước, vì mê hoặc lão hoàng đế mà phải truy đuổi sau lưng Dạ Thiên Khuynh, da mặt nàng bây giờ cũng là do Dung Cảnh luyện cho dày lên, mặt không đỏ, hơi không suyễn nói: “Ngươi cường đoạt cướp vợ của người khác, cuồng vọng làm càn, sống nguội không kiêng, ngươi cũng là xuất thân từ Đông Hải vương phủ, đường đường tiểu vương gia, những thủ đoạn này ở đâu rơi đến hay sao?”
Thượng Quan Minh Nguyệt bị nàng làm cho phì cười, khó có khi tâm tình tốt nhắc nhở nàng: “Thật hiếm khi muội không muốn vào triều, không muốn nghe xem tên ngốc kia đang làm gì sao?”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức buông cánh cửa ra, nàng chỉ nghĩ đến việc chán ghét Kim điện mà quên mất có thể biết được tin tức của Dung Cảnh, nàng lập tức chạy đi lấy giày, ba bước làm hai mang vào chân, chạy ra cửa trước tiên, thấy Thượng Quan Minh Nguyệt khoanh tay đứng yên, nàng thúc giục: “Không phải muốn thượng triều sao? Còn không đi mau!”
Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng nói: “Không muốn đi nữa”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt muốn mắng mười tám đời tổ tông của hắn nhưng không nói lời nào.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, ra vẻ đại gia nói: “Muội năn nỉ đi, ta sẽ vào triều.”
Thật là ngược đời! Vân Thiển Nguyệt không nhiều lời. Đại trượng phu co được giãn được, huống chi là tiểu nữ tử, nàng lập tức mềm giọng, dựa sát vào, ngọt ngào thấp giọng nói với Thượng Quan Minh Nguyệt: “Ca ca tốt, muội van huynh nhanh vào triều đi mà! Nếu không đám lão thần kia sẽ nhớ chết huynh”
“Muội… Muội thật là…” Thượng Quan Minh Nguyệt giũ tay áo như thể muốn trút bỏ cái gì, xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt lập tức đi theo phía sau hắn, muốn bao nhiêu tích cực liền có bấy nhiêu.
Sau khi tân hoàng lên ngôi đã sửa lại một ít chế độ cũ trong triều, kể cả thời gian tảo triều cũng sớm hơn một canh giờ.
Hai người vừa đi ra cửa cung, hoàng cung đã vang lên tiếng chuông Khải Minh tảo triều, một tiếng lại một tiếng to rõ vang lên đại biểu cho đế nghiệp của hoàng đế chí cao vô thượng.
Sáng nay có một cơn mưa lướt qua, khí trời hết sức lạnh lẽo. Trong lòng Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chuyện Dung Cảnh nên không cảm giác được có chút lạnh do quần áo quá ít, đến khi trên người nhiều thêm một chiếc áo choàng nàng mới lấy lại tinh thần nhìn sang Thượng Quan Minh Nguyệt.
“Không cần cảm ơn. Ta sợ muội bị cảm lạnh ta lại phải chăm sóc!” Thượng Quan Minh Nguyệt phun ra một câu.
Vân Thiển Nguyệt vốn cũng không muốn cảm ơn, hừ khẽ một tiếng, không để ý tới hắn nữa, tiếp tục nghĩ đến Dung Cảnh, nhớ rồi lại nhớ, nhớ đến đau lòng.