Beta: Leticia
Hoàng hậu mới vừa rời đi, lão Hoàng đế đột nhiên muốn phế thái tử, khiến cho tim Vân Thiển Nguyệt không khỏi nhảy dựng lên.
Vân Vương gia đi tới cửa, chắc là thấy được Dung Cảnh bên trong nhà, cuối cùng nửa câu sau mắc ở trong cổ họng, nhả không ra, nuốt không trôi, mở to hai mắt, không dám tin nhìn Dung Cảnh: “Cảnh. . . . . . Cảnh thế tử. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt không có thời gian rảnh để ý tới Vân Vương gia kinh ngạc, lôi kéo Dung Cảnh đi tới cửa, nhìn Vân Vương gia lại hỏi một lần: “Phụ vương, ngài nói Hoàng thượng hạ chỉ muốn lập ai là Thái tử?”
Vân Vương gia lấy lại tinh thần, mặc dù kinh dị như thế nào đi nữa, hèn yếu thế nào đi nữa, nhưng tóm lại ở trong triều lăn lộn hơn hai mươi năm, vội vàng từ trên người Dung Cảnh thu hồi kinh ngạc, bối rối nói với Vân Thiển Nguyệt: “Lập. . . lập hài tử của cô cô con. . .”
Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, trước đó không lâu lão Hoàng đế mới gọi Hoàng hậu đi, lúc này lại phế Thái tử, lập hài tử trong bụng cô cô làm Thái tử, lão Hoàng đế muốn làm gì? Tay nàng không khỏi nắm chặt, nàng đoán không sai, quả nhiên là âm mưu của lão Hoàng đế.
Dung Cảnh nhẹ nhàng chế trụ cánh tay Vân Thiển Nguyệt, nắm chặt ngón tay nàng rồi nhẹ nhàng mở ra, dịu dàng giữ trong tay của hắn, ấm giọng nói: “Việc đã đến nước này, tức giận cũng vô dụng, chúng ta vào nhà nói!” Dứt lời, hắn ấm giọng nói với Vân Vương gia: “Vân Vương thúc, mời vào phòng nói!”
Vân Thiển Nguyệt cảm giác lòng bàn tay Dung Cảnh truyền tới lực lượng kiên cố, làm cho tâm nàng phẫn nộ thoáng chốc yên tĩnh mấy phần, nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Vương gia, dùng giọng điệu hòa hoãn nói:”Phụ vương vào phòng con nói chuyện!” Dứt lời, tùy ý Dung Cảnh lôi kéo ngược về gian phòng.
Vân Vương Gia đáp một tiếng, thân thể run rẩy theo hai người vào phòng.
Sau khi vào phòng, Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt ngồi trở lại trên nhuyễn tháp, tự nhiên ôm nàng vào trong ngực, hỏi thăm Vân Vương gia: “Vân Vương thúc là vừa mới ở trong phủ nhận được tin tức? Hay là ngài từ trong cung trở lại?”
Vân Vương gia nhìn Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy động tác của Dung Cảnh vẫn giống bình thường không có việc gì, lúc này cũng bừng tỉnh hắn bị thương là giả, lấy lại bình tĩnh nói: “Hoàng thượng ốm đau nằm trên giường dưỡng thương, mấy ngày nay chưa từng lâm triều, Thất hoàng tử giám sát xử lý triều chính. Hôm nay Thất hoàng tử cũng không đi lâm triều, mà là đi Nam Thành môn tiễn sứ giả rời kinh, cả triều văn võ cứ theo lẽ thường đi Kim Điện, Văn công công phân phát tấu chương Thất hoàng tử đã phê duyệt xuống, vốn là sắp tan triều, thì nửa canh giờ trước Hoàng thượng đột nhiên tuyên một đạo thánh chỉ. Thánh chỉ là phế Thái tử, lập con nối dòng của Hoàng hậu làm Thái tử. Ta kinh hãi quá sức, không có chủ ý, liền tới tìm Thiển Nguyệt. . . . . .”
“Là ai đi tuyên thánh chỉ? Lúc tuyên chỉ Dạ Thiên Dật ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Từ khi cô cô nàng rời khỏi đây đến bây giờ cũng chưa tới nửa canh giờ, nói như vậy lúc cô cô nàng chỗ này thì thánh chỉ cũng đã tuyên rồi.
“Là Thất hoàng tử và Văn công công cùng tuyên chỉ.” Vân Vương gia nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nghĩ nếu là Dạ Thiên Dật và Văn công công cùng nhau đi tuyên chỉ, thì nói lên chuyện này Dạ Thiên Dật đồng ý, hiện tại lão Hoàng đế bị bệnh liệt giường, Dạ Thiên Khuynh bị nhốt vào thiên lao, phủ thái tử bị tịch thu, tan đàn sẻ nghé, hắn đã là miếng thịt trên thớt của Dạ Thiên Dật, không có năng lực phản kháng, mà Dạ Thiên Dục không phải là đối thủ của Dạ Thiên Dật, bây giờ Dạ Thiên Dật giám sát, cả triều cục Thiên Thánh đều ở trong lòng bàn tay của hắn, nếu hắn không đồng ý, căn bản là thánh chỉ của lão Hoàng đế không ra khỏi được Thánh Dương điện. Nàng mím môi thật chặt, Dạ Thiên Dật. . . . . . Hắn lại đi nước cờ kia?
“Ta vẫn không rõ, nhiều năm như vậy mà cô cô con chưa từng có hỉ, vì sao đột nhiên lại có hỉ? Hay là tại ăn không ngon miệng, có phải thái y chẩn đoán sai rồi hay không?” Vân Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, lo lắng hỏi.
“Không phải! Cô cô vừa tới chỗ này của con. Nàng. . . . . . đích xác là mang thai!” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt có chút chìm.
“Tại sao có thể như vậy? Vậy phải làm sao bây giờ?” Vân lão Vương Gia có chút luống cuống “Hài tử của cô cô con còn chưa ra đời, Vân Vương phủ chúng ta vốn đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hôm nay cứ lập Thái tử như vậy, lại càng đổ thêm dầu vào lửa.”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.
“Vân Vương thúc, bây giờ ngài phải đi tụ tập một ít triều thần ủng hộ Vân Vương Phủ, quỳ gối ngoài Thánh Dương điện gián ngôn(can gián, khuyên ngăn), nói hành động lần này không ổn, cố gắng ủng hộ lập Tứ hoàng tử làm thái tử, trưởng ấu phải có thứ tự. Ta sẽ phái người tiến cung truyền lời cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu cũng sẽ cùng quần thần quỳ gối ngoài Thánh Dương điện, khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Dung Cảnh trầm tư chốc lát, ấm giọng phân phó Vân Vương gia.
Vân Vương Gia nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng không nói, hắn lập tức gật đầu, đứng lên: “Được, vậy thì ta đi gián ngôn.” Dứt lời, hắn khó khăn chạy ra khỏi cửa phòng, rất nhanh đã ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh “Hữu dụng sao?”
“Vô dụng!” Dung Cảnh phun ra hai chữ.
“Nếu vô dụng thì còn tự giày vò làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt ở trên người Dung Cảnh, có chút mệt mỏi xoa bóp trán.
“Vân Vương Phủ cần tỏ thái độ, vô dụng cũng phải giày vò. Huống chi không phải Tứ hoàng tử cũng không cam lòng sao? Cho hắn một cơ hội, vũng nước này mới càng có thể đục hơn.” Dung Cảnh lấy tay Vân Thiển Nguyệt xuống xoa xoa, ngón tay như ngọc thay thế ngón tay nàng nhẹ nhàng xoa bóp trên trán nàng.
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến. Những năm này Dạ Thiên Dật không có ở trong cung, trong triều căn cơ quá nhỏ bé. Hiện tại hắn mới hồi cung chưa đầy hai tháng, nếu phế Dạ Thiên Khuynh lập Dạ Thiên Dật, mặc dù trong triều sẽ không trắng trợn phản kháng, nhưng nói lý ra chỉ sợ cũng sóng ngầm mãnh liệt, sẽ phải chịu thế lực ẩn giấu của Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục đồng thời giáp công, tuy rằng Dạ Thiên Dật có thủ đoạn không sợ, nhưng đối với Thiên Thánh phồn hoa sau lưng với hàng trăm vết lở loét, triều cục bất lợi, cho nên, ước chừng là lão Hoàng đế ước chừng dùng phương pháp xử lí điều hòa, để cho Hoàng hậu mang thai. Thoáng chốc dời tầm mắt của mọi người, đem họng súng nhắm vào Vân Vương Phủ. Bắt đầu từ hôm nay Vân Vương Phủ coi như là chân chính đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Từ mạch thì đã nhìn ra Hoàng hậu đã mang thai hai tháng, nói cách khác lúc Dạ Thiên Dật còn chưa hồi kinh lão Hoàng đế đã chuẩn bị bước này.
Vân Thiển Nguyệt mím môi thật chặt, nghĩ tới quả nhiên là lão Hoàng đế, mặc dù nàng chưa bao giờ xem thường hắn, nhưng vẫn quá xem thường hắn rồi.
“Một số việc cần dùng hai phương diện để nhìn! Có lợi có hại. Chúng ta nhìn từ góc độ của bản thân chúng ta, cô cô mang thai, Hoàng thượng lập đứa bé trong bụng của nàng làm thái tử, chúng ta chứng kiến là Vân Vương Phủ bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió tai hại, chứng kiến là tính mạng của cô cô bị uy hiếp. Mà ngược lại… chúng ta nhìn từ góc độ của Hoàng thượng và Thất hoàng tử, đây chính là một trường tuyến, chúng ta ở đầu trường tuyến bên này, hắn ở đầu trường tuyến bên kia, giống như kéo co, xem ai kéo thắng ai. Nếu cô cô không thể không có đứa bé này, như vậy chúng ta sẽ làm cho nó sống, hơn nữa phải sống thật tốt. Có cái thân phận Thái tử này, mới có thể sống được tốt hơn, không phải sao?” Giọng nói của Dung Cảnh nhẹ nhàng, lúc nói lời này đuôi lông mày khẽ nhếch, vốn là dung nhan như thi như họa đấy hết lần này tới lần khác bị lây nhiễm một tia tà mị nhẹ nhàng. Để cho dung nhan hắn có một loại ma lực mê hoặc lòng người.
“Ừ, ngươi nói rất đúng!” Tinh thần Vân Thiển Nguyệt đã tốt hơn một chút, lão Hoàng đế muốn lợi dụng cô cô, muốn đẩy người thừa kế mình muốn lên đỉnh phong. Nàng hết lần này tới lần khác không để cho hắn đi qua. Mặc dù có thể đi qua, cũng phải vượt qua thi thể để đi qua.
“Dùng bữa đi! Nghỉ ngơi dưỡng sức mới có sức lực!” Dung Cảnh cúi đầu hạ lên cánh môi Vân Thiển Nguyệt một nụ hôn, nụ hôn này vừa nhẹ nhàng, không mang theo chút tình dục nào, mà chỉ mang theo nồng đậm yêu thương cùng quý trọng.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh phân phó bên ngoài một câu, Lăng Liên đáp một tiếng, vội vàng chạy xuống, không lâu sau cùng Y Tuyết bưng thức ăn đi vào, bày ở trên bàn, rồi lặng lẽ lui xuống. Dung Cảnh lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đứng dậy ngồi ở trước bàn, ăn một bữa cơm trầm mặc so với thường ngày.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt lười biếng tựa vào trên ghế, cả người không đề lên được sức lực.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, hô với bên ngoài một tiếng: “Huyền Ca!”
“Thế tử!” Người Huyền Ca nhẹ nhàng rơi xuống.
“Mang ghi chép hướng đi của tất cả quan viên trong triều trong mấy ngày nay lấy ra.” Dung Cảnh phân phó Huyền Ca.
Huyền Ca đáp một tiếng rời đi, chỉ chốc lát mang theo một tập giấy màu đen trở lại, từ ngoài cửa sổ ném tới trước mặt Dung Cảnh, Dung Cảnh đưa tay tiếp được, cầm tập giấy ngồi ở trước bàn lật xem.
Trong phòng lẳng lặng, chỉ nghe được âm thanh hắn nhẹ nhàng lật xem trang giấy.
Sau một lúc lâu, Dung Cảnh ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Mài mực cho ta!”
“Chính ngươi không có tay?” Vân Thiển Nguyệt lười biếng ngồi ở trên ghế bất động.
“Hồng tụ thiêm hương ở bên, đề bút mới có tình thú.” Khóe miệng Dung Cảnh hơi cong lên, ánh mắt đọng lại ở trên mặt Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Huống chi ta sợ ta không để cho nàng làm cái gì đó, nàng sẽ ở trên ghế tức giận.”
“Hồng tụ thiêm hương ở bên? Dung công tử, ngươi thật biết mỹ nhân!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, chống lại khuôn mặt mỉm cười của hắn, đứng lên, đi tới trước bàn mài mực.
Ánh mắt ôn nhu của Dung Cảnh xoay quanh nhìn theo cánh tay Vân Thiển Nguyệt mài đá và nghiên mực hồi lâu nhướn mày: “Nàng cũng coi như mỹ nhân?”
“Không mỹ bằng ngươi!” Vân Thiển Nguyệt liếc xấp giấy trong tay của hắn, hỏi “Muốn làm cái gì?”
“Ngứa tay, không nhịn được muốn làm ra chút động tĩnh, tặng Hoàng thượng một phần đại lễ.” Dung Cảnh mạn bất kinh tâm nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, tiếp tục mài mực, một lát sau mực mài tốt rồi, đưa nghiên mực giao cho hắn, nàng thì thuận thế ngồi ở bên cạnh nhìn hắn. Chỉ thấy Dung Cảnh xé một tờ giấy Tuyên Thành thành mấy mảnh, vung bút, ở trên mỗi một tấm giấy viết chữ dài ngắn không đồng đều. Nàng nhìn những trang giấy và chữ viết, kéo kéo khóe miệng, liếc xéo Dung Cảnh: “Không nghĩ tới ngươi còn có yêu thích đào góc tường người ta ở sau lưng như vậy?”
“Trước kia lúc hàn độc phát tác, ngâm mình ở trong Ôn Tuyền trì bị bực bội, liền dùng những chuyện lý thú này để giết thời gian.” Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhướn mày nói “Ta nhớ được nàng cũng có yêu thích này !”
“Đó là trước kia! Hôm nay không có .” Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, sau khi viết xong toàn bộ giấy Tuyên Thành, đưa cho Huyền Ca, để hắn mang những trang giấy kia xuống. Nhìn Huyền Ca rời đi, hắn nghiêng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Như thế nào? Cái này có tính là một phần đại lễ hay không!”
“Ừ! Kinh thành người ngã ngựa đổ, ngày lão Hoàng đế quy thiên cũng không còn xa nữa!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Những hành động xấu xa bẩn thỉu của quan viên trong triều đều bị đào ra lợi dụng, người người hết sức lo sợ, nơi nào sẽ còn nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu và Vân Vương Phủ. Quan viên trong triều là trụ cột chống đỡ Thiên thánh, nếu trụ cột đổ xuống, triều đình còn không loạn thành một đoàn sao? Lão Hoàng đế còn nằm trên giường bệnh được sao?
“Cứ làm cho nó loạn một trận, để cho cô cô an thai thật tốt.” Dung Cảnh để bút xuống, khẽ thở dài một tiếng, cũng giống Vân Thiển Nguyệt lười biếng tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc chốc lát đột nhiên hỏi: “Sao lão Hoàng đế lại khẳng định cô cô mang thai nam hài? Vội vã lập làm Thái tử?”
“Ở trong mắt Hoàng thượng cô cô hoài nam hay hoài nữ không quan trọng, chỉ là ván cầu mà thôi, quan trọng là … mang thai.” Dung Cảnh dứt lời, cười nhạt: “Huống chi cô cô đúng là hoài nam hài, Thái y của Thái y viện không phải là đồ bài trí, từ trước đến giờ hoàng thất từ nặng nhất con nối dòng, đối với hỉ mạch luôn nắm chắc rõ ràng.”
“Hai tháng mà thôi, cũng biết sinh nam sinh nữ, bọn lão đầu tử của Thái y viện kia không hổ danh có chuyên môn y thuật chữa cho hoàng thất.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nghĩ tới mặc dù y thuật cổ đại mặc dù không phát triển bằng hiện đại, nhưng về những bí thuật và tay nghề tuyệt truyền của cổ trung y xưa không phải là y thuật hiện đại có thể so sánh đượ.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhắm mắt lại, nghĩ tới mười tháng hoài thai, hôm nay cô cô đã hoài thai hai tháng, như vậy nói cách khác tính mạng của cô cô chỉ còn tám tháng, tám tháng. . . . . . Nàng có thể làm những thứ gì?
“Tiểu thư, Văn công công trong cung đến đây tuyên chỉ, nói Hoàng thượng muốn gặp ngài, đến tuyên tiểu thư tiến cung.” Giọng nói của Lăng Liên vang lên ở bên ngoài:”Hiện tại xe ngựa Văn công công đang chờ trước cửa phủ chúng ta.”
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lại mở ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một gã thị vệ đứng ở cửa Thiển Nguyệt các, nàng hỏi thăm ra bên ngoài: “Có nói gặp ta có chuyện gì không?”
“Cũng không nói gì! Nhưng để cho tiểu thư mang theo Vân Ly vào.” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn về phía Dung Cảnh, cười lạnh một tiếng: “Lão Hoàng đế ngược lại rất cấp bách.”
“Vân Vương Phủ không thể không có thế tử.” Dung Cảnh mở mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.
Vân Thiển Nguyệt bất trí khả phủ, giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời, lúc này đang là buổi trưa, nàng đứng dậy, thấy Dung Cảnh nhắm mắt lại, nàng cất bước đi ra cửa phòng, hỏi Lăng Liên: “Đi gọi Vân Ly chưa?”
“Không có! Trước tới đây bẩm báo tiểu thư!” Lăng Liên lắc đầu.
“Vân Ly ở trong viện của gia gia ta sao? Đi gọi hắn tiến cung cùng ta!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên.
Lăng Liên đáp một tiếng, bước nhanh ra khỏi Thiển Nguyệt các. Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đi ra ngoài, Y Tuyết đi theo phía sau nàng.
Đi tới đại môn Vân Vương Phủ, chỉ thấy một chiếc xe ngựa màu vàng sáng đang chờ ở đó, đứng trước xe là Văn Lai. Văn Lai thấy nàng đến vội vàng làm lễ ra mắt, Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với hắn, vén rèm bước lên xe.
Không bao lâu, Lăng Liên mang theo Vân Ly vội vã đi tới, Văn Lai tự mình vén rèm che, mời Vân Ly lên xe. Vân Ly gật đầu, chậm rãi lên xe ngựa, ngồi đối diện với Vân Thiển Nguyệt.
Màn che rơi xuống, xe ngựa chạy đi. Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng lên một chiếc xe ngựa đi theo phía sau chiếc xe ngựa màu vàng sáng kia.
Vân Thiển Nguyệt nhìn một loạt cử động và thần sắc của Vân Ly từ lúc Văn Lai vén màn che rồi lên xe ngồi đối diện với nàng ở trong mắt, nghĩ tới gia gia lão già họm hẹm quả thật có tài, chỉ hai ngày đã có thể cải tạo bộ dáng của Vân Ly nhìn bên ngoài thì lãnh ngạo thực chất bên trong lại lộ ra chút hèn mọn. Có thể gánh vác được Vân Vương Phủ hay không tạm thời không nói, nhưng nhìn hắn không hèn mọn không siểm nịnh, cử chỉ bình tĩnh đã thấy được rồi.
Vân Ly thấy Vân Thiển Nguyệt đánh giá hắn, mặt hơi đỏ lên, giọng nói có chút câu nệ, “Thiển Nguyệt tiểu thư!”
“Sau này gọi muội muội là được rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười cười với hắn.
Mặt Vân Ly càng đỏ thêm mấy phần, cũng không theo lời hô lên.
“Hai ngày này gia gia có mắng không vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nghĩ tới tuổi của Dung Cảnh và hắn không xê xích nhiều lắm đi? Sợ là người kia chưa bao giờ biết đỏ mặt là cái gì.
“Mắng!” Vân Ly gật đầu.
“Bị mắng là chuyện tốt, không phải người nào lão già họm hẹm đó cũng mắng đâu! Nếu là ông chịu mắng ngươi, liền chứng minh trong mắt có ngươi, nếu là ông ngay cả mắng đều lười mắng, vậy thì ngươi căn bản cũng không cần xuất hiện ở trước mặt ông nữa.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
Vân Ly gật đầu.
“Hoàng thượng cũng chỉ là một lão đầu mà thôi, không có gì đáng sợ! Nếu bàn về vấn đề này, hắn còn không đáng sợ bằng gia gia. Ở trước mặt ta có bộ dạng gì, ở trước mặt gia gia có bộ dạng gì, sau khi vào hoàng cung ở trước mặt Hoàng thượng thì cứ có bộ dạng đó là được.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Ừ!” Vân Ly gật đầu một cái.
“Hoàng thượng mới vừa phế Thái tử, lập hài tử của Hoàng hậu làm Thái tử, lúc này lại tuyên ta dẫn ngươi tiến cung, chắc hẳn trong lòng người cũng minh bạch vài phần. Hôm nay Vân Vương Phủ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, giống như trước kia ta nói với ngươi, là cơ hội, nhưng cũng là vách đá, phải xem chính ngươi nắm chặt như thế nào.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Ừ!” Vân Ly chăm chú trịnh trọng gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, dựa vào vách xe nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút mỏi mệt che giấu trong bóng của màn che có chút đen tối.
Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt, lúc đầu không dám nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, sau một lúc lâu thấy Vân Thiển Nguyệt hô hấp đều đều tựa hồ ngủ rồi, liền cẩn thận đánh giá nàng. Nhớ tới những năm này lời đồn đãi nàng quần là áo lụa không thay đổi, chữ to không biết, không biết cấp bậc lễ nghĩa đuổi theo ở phía sau Thái tử điện hạ si tình với thái tử, ngay cả ở Vân thành xa xôi ai ai cũng biết. Lúc nghe được lời đồn đãi, hắn cảm thấy một nữ nhân đem thiên hạ ngôn luận quấy đến phong sinh thủy khởi, thì chỉ cười bỏ qua, còn không ngờ tới một ngày kia mình đi tới Vân Vương Phủ, mà hôm nay lại được nàng đẩy lên một bậc thang cao như vậy. Thế tử Vân Vương Phủ là địa vị mà cho tới bây giờ hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Cả đời này mơ ước lớn nhất chỉ là vào triều. Hai ngày trước thời điểm nghe được muốn lập hắn làm thế tử Vân Vương Phủ, hắn cảm thấy là đang nằm mơ, hôm nay mới định ra tâm thần. Hắn còn nhớ rõ ngày bàng chi Vân Vương Phủ từ Vân Thành rời đến Vân Vương Phủ, hắn lẫn trong hơn hai trăm người nhìn thấy nàng từ trong xe ngựa Cảnh thế đi xuống, một khắc kia, hắn biết lời đồn đãi về nàng có bao nhiêu khác biệt. Hôm nay nhìn bả vai nàng gầy yếu, hắn đột nhiên cảm giác được trên vai mình tựa hồ có một tòa núi lớn nặng nề đè ép, không liên quan đến danh, không liên quan đến lợi, không liên quan đến dã tâm cùng trả thù của hắn, đó là sứ mạng bảo vệ Vân Vương Phủ, cùng nàng gánh trách nhiệm. Hắn bỗng nhiên muốn tất cả trách nhiệm nặng nề đều đặt lên trên vai của mình, chỉ vì để cho mỏi mệt biến mất trên mặt nàng, giúp nàng nhẹ lòng hơn một chút.
“Vân Ly, ngươi luôn nhìn ta làm gì? Trên mặt ta nở hoa sao?” Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại nhìn Vân Ly một cái, thấy vẻ mặt hắn kiên định nhìn nàng, nàng mở trừng hai mắt.
Vân Ly cả kinh, vốn là màu đỏ đã thối lui trên gương mặt tuấn tú lại đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu, giọng nói có chút bối rối “Không có. . . . . . Không có mọc hoa. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, lười biếng nói: “Mặc dù mọc hoa cũng không có gì! Ngươi đỏ mặt cái gì?”
Mặt Vân Ly càng đỏ hơn, có một loại xấu hổ khi nhìn chằm chằm người ta bị bắt gặp. Mặc dù bọn họ là cùng một dòng họ, nhưng huyết mạch bàng chi không phải rõ ràng như vậy, hắn ngó chừng một cô gái như vậy đúng là có chút thái quá.
“Vân Ly, ta chỉ hi vọng một năm sau, hai năm sau, ba năm sau, năm năm sau, mười năm sau, thậm chí hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, bốn mươi năm sau, năm mươi năm sau, thậm chí đến già, ngươi vẫn là Vân Ly của hôm nay. Vô luận thời cuộc biến hóa như thế nào, vô luận đến lúc đó có cảnh còn người mất hay không, nhưng bản chất ngươi vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười, nghiêm nghị nói.
Vân Ly ngẩn ra, giương mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Từ nay về sau, Vân Vương Phủ do chúng ta cùng chung bảo vệ! Mặc dù một ngày kia ta sẽ lập gia đình, dĩ nhiên, người kia là Dung Cảnh. Có lẽ ta cũng chỉ là từ Vân Vương Phủ chuyển đến Vinh vương phủ mà thôi, có lẽ nói không chừng sẽ không chuyển đến Vinh vương phủ, mà là chỗ rất xa. Nhưng ta vĩnh viễn cũng là nữ nhi của Vân Vương Phủ, cũng là trợ lực của ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, từng chữ từng câu nghiêm túc nói: “Ngươi không nên chuyện gì cũng tự mình gánh vác, có đôi khi một người chịu không được áp lực lớn như vậy, tuy Vân Vương Phủ là trách nhiệm của chúng ta, nhưng chúng ta trôi qua vui vẻ mới là quan trọng nhất, đời người ngắn ngủn mấy thập niên, đừng sống uổng. Thế gian mọi sự vạn vật cũng sẽ như trăng sáng trên bầu trời, trăng tròn rồi trăng khuyết, nếu có một ngày Vân Vương Phủ tiêu vong, cũng không cần cưỡng cầu, đó chính là nó đến thời kỳ phải tiêu vong. Chúng ta nên thuận theo thời cuộc. Ngươi minh bạch không?”
Vân Ly mím môi gật đầu, trong lòng kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Vân Thiển Nguyệt, nàng rõ ràng đã ngủ rồi, rõ ràng chỉ vừa mở mắt nhìn hắn, mà đã có thể biết hắn mới vừa đang suy nghĩ gì, hắn đột nhiên cảm giác được ở trước mặt nàng hắn sao mà nhỏ bé thế.
“Vân Ly, làm tốt chính ngươi là tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, liền lười biếng nhắm hai mắt lại.
Vân Ly trầm mặc không nói, thưởng thức lời của Vân Thiển Nguyệt. Trong lòng có thứ gì bị hắn nắm chặt, lại có thứ gì bị hắn cho phép cất cánh. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn bách chuyển thiên hồi, trong đầu nhớ tới hôm qua lúc Vân lão Vương Gia nhắc tới Vân Thiển Nguyệt, hắn nói “Cái Xú nha đầu kia. . . . . .” Dừng lại hồi lâu, còn nói “Chính là một Xú nha đầu. . . . . .” khi đó thần sắc Vân lão Vương Gia khó lường, nét mặt già nua cực kỳ sinh động, hắn nghi hoặc không thể lĩnh hội, giờ khắc này bỗng nhiên là có thể hiểu rõ. Hắn nghĩ tới, trước mặt nữ tử này, nàng là một nữ nhân, cũng không phải là một nữ nhân. Rốt cục hiểu vì sao người được người người trong thiên hạ kính ngưỡng, vô cùng tôn sùng, đám mây trên cao Cảnh thế tử lại chỉ chung tình với nàng. Cũng chỉ có nàng mới có thể xứng với nam tử kia, để cho vô luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều ghen ghét nam tử tài hoa kia. Hắn bỗng nhiên lại nhớ tới Thất hoàng tử, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt dâng lên vẻ đau buồn âm thầm. . . . . .
Vân Thiển Nguyệt tựa như ngủ lại không phải ngủ, cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Vân Ly, cảm thấy rất thú vị, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, cũng làm phai nhạt tâm tình khó chịu khi biết Hoàng hậu mang thai không tiếc tính mạng muốn giữ được hài tử, cùng với tâm tình chán ghét phải đi gặp Lão Hoàng đế.
Xe ngựa dừng ở cửa hoàng cung, Văn Lai cung kính nhắc nhở vào bên trong: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Vân Ly công tử, đã đến hoàng cung!”
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt liền mở ra, đưa tay vén màn xe ra, cùng ngày thường giống nhau, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa. Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, chậm rãi đẩy màn che ra, cũng xuống xe ngựa, mặc dù không bằng Dung Cảnh nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, nhưng trong cử chỉ đã có một tia trầm ổn.
“Hoàng thượng phân phó sau khi Thiển Nguyệt tiểu thư và Vân Ly công tử tới do nô tài trực tiếp mang theo ngài hai người đi Thánh Dương điện ngay.” Văn Lai Hựu cung kính nói.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nói với Lăng Liên và Y Tuyết: “Các ngươi chờ ở chỗ này là được rồi!”
“Dạ, tiểu thư!” Hai người gật đầu.
Văn Lai đi trước dẫn đường, vào cửa cung, Vân Thiển Nguyệt và Vân Ly đi theo phía sau hắn, cũng vào cửa cung. Một đường cũng không gặp phải người, một nhóm ba người rất nhanh liền đi tới Thánh Dương điện.
Ngoài Thánh Dương chi chít người quỳ. Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua, chỉ thấy Hoàng hậu quỳ gối phía trước, Vân Vương gia quỳ gối phía sau Hoàng hậu, phía sau là văn võ đại thần trong triều, có khoảng hơn năm mươi người. Nàng nghĩ tới không trách được lão Hoàng đế kiêng kỵ Vân Vương Phủ, có ý đồ trừ bỏ, văn võ bá quan chỉ có tầm trăm người, căn cơ và ảnh hưởng của Vân Vương Phủ đã chiếm một nửa, không để cho Lão Hoàng đế ghi hận mới là lạ.
Nghe được tiếng bước chân đến gần, đại thần quỳ gối ngoài điện đều ngẩng đầu nhìn, khi thấy Vân Ly đi phía sau Vân Thiển Nguyệt, thần sắc khác nhau.
Sắc mặt Vân Ly bình tĩnh, cũng không vì ánh mắt của mọi người mà hiện ra bất kỳ bối rối và thấp thỏm lo âu nào.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt hài lòng với biểu hiện của Vân Ly, đi tới bên cạnh Hoàng hậu, nhẹ giọng hô một tiếng: “Cô cô!”
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, sắc mặt ấm áp, giây lát sau, lại cúi đầu, mặc dù trên đỉnh đầu mặt trời nóng bức, nhưng thân thể nàng vẫn thẳng tắp, không thấy chút mất tinh thần cùng tái nhợt nào. Đã hoàn toàn không thấy sự thất thố khi ở Thiển Nguyệt các nghe nói cần dùng mạng của nàng mới có thể giữ được đứa bé này, lúc này bất luận kẻ nào đều cảm thấy nàng hoàn toàn có phong phạm của Hoàng hậu của một nước.
Vân Thiển Nguyệt mím môi thật chặt, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thánh Dương điện, trong điện an tĩnh, nàng nhìn Văn Lai, Văn Lai lập tức đi vào, không bao lâu, trong điện truyền ra giọng nói già nua của Lão Hoàng đế: “Nguyệt nha đầu đi vào!”
Vân Thiển Nguyệt không nghe thấy nói tên của Vân Ly, nàng nhìn Vân Ly một cái, thấp giọng nói: “Ngươi cứ đứng chờ ở chỗ này!”
Vân Ly gật đầu, Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đi vào. Thánh Dương điện vẫn giống như thọ yến ngày ấy, lúc nàng tìm cửu chuyển uyên ương hồ, vàng son lộng lẫy, đập vào mắt là màu vàng sáng ngời, bất đồng duy nhất là trong điện tỏa ra mùi thuốc nồng đậm, cùng với trên bàn trong phòng để một chồng tấu chương, cái bàn bên cạnh có một người ngồi, đang phê duyệt tấu chương, chính là Dạ Thiên Dật.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, mặc dù ở nơi Thánh Dương điện vàng son lộng lẫy này, có tài cán làm người dưới quyền của đế vương, hắn nhưng không có nửa phần câu nệ cùng khẩn trương, tư thế ngồi cũng không hết sức đoan chính, mặt mày lạnh nhạt, trên người không mặc long bào tượng trưng đế vương, nhưng có hơi thở uy nghi của đế vương. Nàng rũ mặt xuống, cho tới bây giờ vẫn luôn biết Dạ Thiên Dật có khí thế đế vương trời sinh, quả nhiên là thế.
Dạ Thiên Dật cũng không nhìn Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục phê duyệt tấu chương, không dừng lại chút nào, giống như không biết trong phòng có một người vừa mới đi vào.
“Nguyệt nha đầu tới đây!” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, lần nữa lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn, thì thấy lão Hoàng đế nằm nghiêng trên giường vàng, mặt mũi tiều tụy, trên khuôn mặt già nua hai má hóp lại, hoàn toàn không có huyết sắc, nếu không phải một đôi lão mắt vẫn hữu thần như trước, hắn giống như người bị bệnh nguy kịch, nàng nhấc bước đi tới, đứng ở phía trước cách giường ba bước, cũng không làm lễ ra mắt, mà giống như ngày thường, nhàn nhạt hô một tiếng: “Hoàng thượng dượng!”
“Đến gần một chút!” Lão Hoàng đế ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đi về phía trước một bước.
“Lại gần chút nữa!” Lão Hoàng đế lại nói.
Vân Thiển Nguyệt lại đến gần một bước. Khoảng cách trước giường còn một bước.
“Nguyệt nha đầu, ngươi có trách ta?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt đứng cách giường một bước, cũng không yêu cầu tới gần nữa, mà mở miệng hỏi thăm. Cũng không xưng trẫm, mà dùng ta.
“Trách cái gì?” Thần sắc Vân Thiển Nguyệt bất động, lên tiếng hỏi ngược lại.
“Trách trẫm muốn giết ngươi, trách trẫm đem hôn ước buộc ngươi và Thất hoàng tử chung một chỗ, trách trẫm để cô cô ngươi mang thai con nối dòng của trẫm.” Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thiển Nguyệt.
“Hoàng thượng dượng nói lời này không khỏi kỳ quái. Trách hay không trách đều đã xảy ra, nhiều lời thì có được gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
Lão Hoàng đế bỗng nhiên cười một tiếng, tự quyết định nói: “Trong lòng ngươi không phải là trách, mà là oán hận?”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến. Một chữ trách là quá nhẹ rồi! Đối với người đáng trách mới sẽ trách, đối với người mình chán ghét cực độ thì trả lời hắn chính là tôn trọng hắn. Nàng chỉ hận không thể khiến hắn lập tức chết đi. Nếu nói là trước kia, vô luận là muốn giết nàng, hay là lấy hôn ước ra cột chặt nàng và Dạ Thiên Dật vào một chỗ, cũng chưa từng chạm vào điểm mấu chốt của nàng, nhưng chuyện của cô cô, đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
“Nguyệt nha đầu, ngươi đừng quên, cô cô của ngươi là Hoàng hậu của trẫm.” Lão Hoàng đế nhìn thần sắc Vân Thiển Nguyệt, mặc dù không nhìn ra bất kỳ tâm tình hỉ nộ trên mặt nàng, nhưng tựa hồ là hắn có thể nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm nàng.
“Ta biết!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Nàng là Hoàng hậu của ngài, nhưng nàng cũng là nữ nhi của Vân Vương Phủ, là cô cô của ta!”
“Tiểu nha đầu, hiện tại có phải ngươi hận trẫm không lập tức chết đi?” Lão Hoàng đế lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười nhẹ nhàng mà mê hoặc, giây lát, nàng chống lại tầm mắt của Lão Hoàng đế lắc đầu: “Sao Hoàng thượng dượng có thể nói như vậy đây? Ta tự nhiên là hi vọng ngài cùng giang sơn Thiên Thánh trường thọ vĩnh cố .”
“Ngươi rất giống mẫu thân ngươi, có đôi khi để cho trẫm cảm thấy không thể hạ thủ được.” Lão Hoàng đế tựa hồ không phát hiện ra Vân Thiển Nguyệt nói dối, thở dài một tiếng nói: “Cả đời trẫm, tiếc nuối duy nhất, chính là chưa từng giết Vân Vương Phi.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nàng tưởng rằng tiếc nuối của cả đời hắn là không cưới được mẹ nàng!
“Nếu ta giết nàng, ít nhất nàng sẽ không trở thành ma chướng trong lòng ta.” Lão Hoàng đế lại nói: “Bị ma chướng hai mươi năm, không thể tự kềm chế.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt khẽ nhúc nhích, cũng không nói gì .
Lão Hoàng đế không nói thêm gì nữa, tựa hồ đắm chìm trong ký ức. Sau một lúc lâu, nói với bên ngoài: “Văn Lai, tuyên Vân Ly đi vào!”
Văn Lai ở bên ngoài đáp một tiếng, không bao lâu, Vân Ly vén bức rèm che đi vào, hắn tự nhiên không lớn mật như Vân Thiển Nguyệt, quy củ quỳ lạy lão Hoàng đế, quỳ lạy trên mặt đất, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên.
“Đây chính là Vân Ly?” Lão Hoàng đế hỏi Vân Thiển Nguyệt.
“Đúng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Ngẩng đầu lên!” Lão Hoàng đế nói.
Vân Ly chậm rãi ngẩng đầu, mặc dù lần đầu tiên diện kiến cửu ngũ chí tôn của Thiên Thánh, nhưng không có chút sợ hãi nào, cùng lão Hoàng đế nhìn nhau. Mặc dù ánh mắt không có sùng kính, nhưng không thấy cảm xúc khác.
“Tốt! Thế tử của Vân Vương Phủ là hắn!” Lão Hoàng đế nhìn Vân Ly chốc lát, không nhìn ra cảm xúc nào trong đôi mắt già nua của hắn, khoát khoát tay với Vân Ly, Vân Ly lui ra ngoài, hắn ngồi đối diện với Dạ Thiên Dật đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương cách đó không xa nói: “Thiên Dật, ngươi ra một đạo thánh chỉ, theo thánh ý của trẫm, phong Vân Ly với danh nghĩa làm con thừa tự của Vân Vương, phong làm thế tử của Vân Vương Phủ, sau khi đại hôn sẽ kế tục Vương tước thế tập.”
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật lên tiếng.
“Bây giờ ngươi viết ý chỉ đi, sau viết xong ý chỉ thì đi Vân Vương Phủ tuyên chỉ.” Lão Hoàng đế lại nói.
“Dạ!” Dạ Thiên Dật gật đầu.
Lão Hoàng đế thu hồi tầm mắt từ trên người Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, hôm nay trẫm gọi ngươi tới ngoại trừ chuyện về Vân Ly còn có một việc khác.” Dứt lời, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, tiếp tục nó: “Ngươi nói trẫm gả Thất công chúa cho thế tử Văn bá Hầu phủ Dung Phong thì như thế nào?”