Beta: Leticia
Tiếng nói của Vân Ly phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, mặt trời còn chưa mọc, Dung Cảnh đã tới đón nàng? Cũng sớm quá đi!
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy thì nhìn ra ngoài của sổ, rồi liền cười nói: “Xong rồi, xong rồi, động tác của Tiểu Cảnh cũng thật nhanh.” Nói xong, nàng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đi dâng hương cho tổ tự trước, rồi đến bái biệt ông của con. Cứ để Tiểu Cảnh chờ thêm một lát. Xem xem mấy tiểu tử trong phủ này có gan cản cửa nó không cho nó đón dâu không.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Dung Cảnh tới đón dâu, đừng nói là ngăn cản, sợ rằng người trong Vân Vương phủ đều đốt pháo pháo mở rộng cửa nghênh đón hắn vào thì có, có vài người, trời sinh chính là làm cho người ta thích. Nàng gật đầu, “Dạ!”
“Mới canh ba, ông đã rời giường chờ muội rồi.” Thất công chúa cười nói, “Buổi sáng, lúc tẩu và mẫu phi qua, đã nghe ông đang thì thầm, nuôi nhiều năm như vậy, vẫn là nuôi dùm người khác. Trong lòng thật khó chịu.”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, “Không phải ông vẫn mong đợi muội gả đi sao?”
“Ông chỉ nói ngoài miệng mà thôi.” Thất công chúa cười nói.
“Đến chỗ của ông, dập đầu cho ông thêm mấy cái.” Ngọc Thanh Tinh nói: “Mặc dù từ Vân Vương phủ đến Vinh Vương phủ không xa, nhưng tóm lại vẫn là nữ nhi đã gả ra ngoài.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong lòng liền dâng lên một tia thương cảm nồng đậm, “Con biết, ông luôn thương con nhất.”
Ngọc Thanh Tinh và Thất công chúa cũng không nói chuyện, một trái một phải đỡ nàng đi ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng, chẳng biết từ lúc nào Thiển Nguyệt các đã được trang hoàng đầy lụa đỏ lộng lẫy, gấm lụa đỏ thẫm, từ cửa phòng đến cửa viện Thiển Nguyệt các, kéo dài ra đến ngoài viện Thiển Nguyệt các, mái hiên, góc hành lang, trên cành mai, quế cũng đều được treo hoa cắt bằng lụa đỏ. Đập vào mắt, đều là một mảnh đỏ tươi hoa lệ. Sáng sớm đã có sương mù mỏng, mặt trời còn chưa mọc, mà cả thế giới đã là một mảnh đỏ tươi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn khắp nơi đều đỏ tươi, thần sắc liền hoảng hốt một cái, trong nháy mắt thấy hơi chóng mặt.
Vân Ly đứng chờ ở đó, một thân áo gấm sang trọng, thấy Vân Thiển Nguyệt mặc một thân giá y đỏ thẫm đi ra ngoài thì ngẩn người, trong phút chốc không nói nên lời.
Thất công chúa nhìn Vân Ly một cái, liền cười trêu ghẹo: “Muội muội, muội trang điểm lên, ngay cả ca ca của muội cũng không nhận ra rồi.”
Vân Thiển Nguyệt cong môi, cười nói: “Một lát nữa ca ca cõng muội ra ngoài, đừng bị son phấn sặc là tốt rồi.”
Vân Ly lấy lại tinh thần, cười lắc đầu, “Sẽ không!” Nói xong, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc trước, Cảnh thế tử nói một tháng, ca liền thật sự cho là một tháng, không nghĩ tới mới chỉ qua mười sáu ngày thôi, muội muội đã đại hôn nhanh như vậy rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói: “Khi đó ông nói ngày thứ hai sau khi dâng hỷ hạ sánh thì đại hôn, thật ra hắn cũng có thể làm được, nhưng còn một vài người chưa tới, nên hắn muốn chờ, hôm nay mấy người đó đã đến, thì đương nhiên là đai hôn rồi. Gả muội ra ngoài sớm một ngày, thì tất cả mọi người cũng đều an tâm, tránh cho mỗi ngày khẩn trương, mấy ngày nay trong phủ đều cẩn thận từng ly từng tí sợ xảy ra chuyện bất ngờ, đại tẩu cũng lo lắng đến gầy đi, ca ca cũng ngày đêm không ngủ ngon.”
“Muội muội nói cũng phải, mấy ngày nay đại tẩu của muội luôn cầu Thần bái Phật.” Vân Ly bất đắc dĩ cười nhìn Thất công chúa một cái.
“Hy vọng hôm nay thuận thuận lợi lợi.” Thất công chúa tiếp lời, cười lên.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng cũng hy vọng thuận thuận lợi lợi, cả đời này chỉ đại hôn có một lần, ai dám nhảy vào phá rối chuyện của nàng, đương nhiên nàng sẽ không tha cho hắn ta, ai cũng không được.
Đoàn người ra khỏi Thiển Nguyệt các, vây quanh Vân Thiển Nguyệt đi đến Từ đường tổ tự Vân Vương phủ.
Đi tới Từ đường, Vân Ly và Thất công chúa đi vào cùng Vân Thiển Nguyệt, mỗi cái bài vị đều thắp ba cây nhang, sau khi đi ra ngoài, mọi người lại vây quanh nàng đi tới chỗ của Vân lão Vương gia.
Đi tới chỗ của Vân lão Vương gia, thì Vân lão Vương gia đang mặc một bộ áo mới, ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào, ông liền mở miệng nã pháo, “Xú nha đầu, người ta gả đi đều khóc hỷ, sao không nghe thấy cháu khóc một tiếng nào vậy?”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nói liên thanh: “Cháu chỉ chuyển từ Vân Vương phủ đến Vinh Vương phủ mà thôi, đi đi về về cũng không hết thời gian ăn một bữa cơm, khóc cái gì?”
Vân lão Vương gia “Hừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi vào nhà, Thập toàn bà bà đã đặt một cái đệm xuống đất trước, nàng nhìn một cái, lấy cái đệm ra, trực tiếp quỳ gối lên nền nhà, dập đầu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cho Vân lão Vương gia.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, có thể cả tháng nàng không đến chỗ này thỉnh an một lần.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, vừa thấy mặt, lão đầu tử này không phải vung quải trượng tới đánh, thì chính là mắng.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, lần nào nàng cũng khiến ông tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Mặc dù……
Nhưng ông ấy là ông nội của nàng, mẹ đi khỏi khi mới hai tuổi, bá bá không phải là cha đến làm cha nên cũng không thân, trong phủ, Phượng trắc phi cầm quyền, khi đó nàng còn nhỏ, sợ Lão hoàng đế phát hiện, nên không dám làm động tác gì lớn để diệt trừ Phượng trắc phi tránh đánh rắn động cỏ đến Lão hoàng đế, chỉ có thể ngụy trang quần là áo lụa, tính tình lớn lối để bảo vệ mình, nhưng luôn luôn có lúc phải bất đắc dĩ, những lúc đó đều là lão đầu tử này ở phía sau xử trí. Tỷ như bà vú là gián điệp của Lão hoàng đế vẫn nằm vùng ở bên người nàng, ngày đó nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp mất trí nhớ trở về muốn tra hỏi bà vú, lại bị lão đầu tử phái người giết bà vú, bảo vệ nàng, chuyện nàng mất trí nhớ không truyền ra ngoài, mặc dù ở trong phủ chèn ép Phượng trắc phi làm nổi lên sóng gió, nhưng cũng bị lão đầu tử âm thầm giúp nàng hóa giải khống chế ở trong Vân Vương phủ nhỏ hẹp này, nên nàng mới giấu diếm chuyện mất trí nhớ lúc ấy với Lão hoàng đế dễ dàng như vậy.
Mặc dù những chuyện này, cho tới bây giờ lão đầu tử cũng không nói, nhưng trong lòng nàng đều rất rõ ràng.
Gia gia của nàng, so với tất cả mọi người trong Vân Vương phủ này, đều che chở nàng nhất.
Đầu dập xuống từng cái từng cái, từ nhỏ đến lớn, từng hình mỗi một lần ở chung tràn vào trong đầu như một cuốn phim hồi ức. Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt của nàng đã rơi xuống mặt đất, từng giọt từng giọt.
Trong phòng Ngọc Thanh Tinh, Vân Ly, Thất công chúa, bà mối, Thập toàn bà bà, ai cũng không nói chuyện, yên tĩnh đến chỉ nghe thấy tiếng dập đầu của nàng.
“Được rồi, được rồi, đừng dập đầu nữa, dập đầu nhiều không bằng cho ông ôm chắt ngoại một chút.” Vân lão Vương gia ngồi trên ghế khoát khoát tay, vành mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Đi nhanh lên, đừng để cháu rể của ông chờ. Chờ lâu, cẩn thận bị người khác đoạt mất. Đến lúc đó xem cháu có thật sự sẽ khóc đến trời sập luôn không?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, mở to đôi mắt đong đầy nước mắt trừng mắt liếc ông ấy một cái, “Không có một câu tốt đẹp.”
“Mau cút đi!” Vân lão Vương gia nhắm mắt lại không nhìn cháu gái nữa.
Vân Thiển Nguyệt đứng lên, tiến lên một bước, ôm lấy Vân lão Vương gia, nghẹn ngào nói: “Lão già họm hẹm, ông buồn cái gì? Cháu cũng không phải đi đến chân trời góc biển, nếu ông nhó cháu, thì cứ phái người báo cho cháu một tiếng, còn không phải cháu sẽ chạy vội về sao?”
“Ai buồn hả? Xú nha đầu, ông ước gì cháu cút ra khỏi nhà nhanh nhanh một chút, tránh cho ở trước mặt làm ông chướng mắt.” Vân lão Vương gia mở mắt, thổi thổi râu mép, “Đầy mùi phấn, mặt bôi như cái mông khỉ, khó coi chết đi được, đừng có chưa ra cửa đã bị Tiểu Cảnh ném về.”
Vân Thiển Nguyệt “Phì” một cái bật cười, “Hừ” nói: “Hắn dám!”
“Nhớ lấy phu vi cương, đừng để cháu rể lo lắng, chọc cho nó tức giận.” Vân lão Vương gia đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, “Còn không đi mau! Đừng để trễ giờ lành.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng thẳng người, không nói nữa, để Thập toàn bà bà tới phủ khăn voan lên cho nàng, rồi đỡ nàng đi ra cửa.
Đi tới cửa, Vân Ly cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Muội muội lên đây đi! Ra khỏi cửa phòng này, chân của muội không thể chạm đất, ca cõng muội.”
Đại hôn xuất giá, phải có ca ca hoặc đệ đệ cõng. Nam Lăng Duệ, Vân Mộ Hàn đều đã ra khỏi Vân Vương phủ, vì vậy, Vân Ly phải gánh trọng trách này.
“Ca ca cõng nổi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn lưng của Vân Ly từ khe hở rất nhỏ phía dưới khăn voan đỏ, huynh ấy gầy không khác gì Dung Cảnh. Nhưng Dung Cảnh có võ công, mà huynh ấy lại là thư sinh văn nhược.
“Đương nhiên cõng nổi, như thế nào thì ca ca cũng là nam nhân, không đến nổi bị muội xem thường đi.” Vân Ly liền cười.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười leo lên lưng huynh ấy.
“Phu quân cẩn thận một chút.” Thất công chúa cười dặn dò, “Chàng cũng đừng làm ngã muội muội, nếu không, Cảnh thế tử tìm chàng tính sổ đó.”
“Ta ngã thì cũng không thể làm ngã muội muội.” Vân Ly cõng Vân Thiển Nguyệt đi trên tấm thảm đỏ trải trên mặt đất.
Ngọc Thanh Tinh, Thất công chúa, bà mối, Thập toàn bà bà vây quanh Vân Thiển Nguyệt đi ra cửa lớn.
Cửa lớn vang lên tiếng ồn ào nhộn nhịp, khua chiêng gõ trống, cực kỳ nhộn nhịp, dường như làm cho cả kinh thành đều ồn ào hẳn lên.
Vân Thiển Nguyệt ghé vào trên lưng Vân Ly, mặc dù người anh trai này gầy yếu như thư sinh, nhưng thật sự đã xem thường huynh ấy rồi, bước chân của huynh ấy không loạng choạng, mà đi rất vững vàng. Nàng nghĩ, hôm nay là đại hôn! Nàng vẫn cho rằng phải đợi thật lâu thì bọn họ mới có thể đi tới cùng nhau, giang sơn mới định, đất trời phồn thịnh, thì nàng mới có thể thấy được kiệu hoa lớn của hắn đến cửa, khi đó, có lẽ Vân Vương phủ đã mất từ lâu, nàng không biết xuất giá từ đâu, Vinh Vương phủ cũng không ở được nữa, hắn cũng không biết cưới vợ từ đâu. Nhưng thì ra vẫn có một vài lúc, hạnh phúc nhìn như xa xôi, nhưng thật ra chỉ cần đưa tay, là đã có thể hái được.
Một ngày này, đến mau như thế, nhưng lại nước chảy thành sông (đương nhiên) như thế.
Viện của Vân lão Vương gia ở sâu trong hậu viện, cho nên, đến cửa lớn Vân Vương phủ hơi xa. Đi được một đoạn, Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng hỏi, “Ca ca, ca có mệt không, nếu không, muội thi triển khinh công! Có thể chân không chạm đất.”
“Như vậy sao được? Ca chịu đựng được.” Vân Ly lắc đầu, “Mấy ngày nay vì ngày hôm nay, sáng tối mỗi ngày ca đều rèn luyện thân thể. Muội cứ nằm yên đi, ca chắc chắn có thể đưa muội đến tận tay Cảnh thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thất công chúa đi theo sau tiến lên, móc khăn quyên ra lau mồ hôi trên trán cho Vân Ly.
Vân Ly ấm giọng cười nói với nàng ấy: “Bây giờ muội muội không nặng như nàng, ta cõng nổi.”
Thất công chúa giận liếc chàng ấy một cái, “Trong bụng ta còn có thêm người, nên đương nhiên nặng hơn. Mấy ngày nay, mỗi ngày lấy ta ra luyện tập, hôm nay cõng một mình muội muội, thì sao lại không thấy nhẹ được chứ?”
Vân Ly cười đến ánh mắt hơi lóe sáng, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt thấy hơi cảm động, người anh họ này không phải anh ruột, nhưng lại đối xử với nàng tốt vô cùng. Vì đại hôn của nàng, hắn vừa phải chăm sóc Thất công chúa đang mang thai, vừa phải bận rộn chuẩn bị các nghi thức trong phủ, còn phải trông coi chuyện của bộ Lễ, lại còn lấy Thất công chúa để luyện tập nữa. Nàng vẫn còn nhớ lúc mới gặp, ở cửa lớn Vân Vương phủ, nhìn lướt qua trong một đám người bàng chi Vân Vương phủ đang đứng cùng nhau, lướt qua mặt huynh ấy, ngay cả dừng, nàng cũng chưa từng dừng lại, sau đó, Mạnh thúc lại giới thiệu để chưởng gia, nhận được chút hảo cảm của nàng, rồi Vân Mộ Hàn bị Diệp Thiến mang đi, nàng đưa huynh ấy lên làm Thế tử, huynh ấy cũng bắt lấy cơ hội. Chỉ thoáng một cái như vậy, cũng đã qua nửa năm. So với Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn, huynh ấy mới là người ra dáng anh trai nhất.
“Ca ca, muội vĩnh viễn là muội muội của ca, vô luận có chuyện gì khó khăn, ca đều có thể nói cho muội biết. Mặc dù muội gả vào Vinh Vương phủ rồi, nhưng vĩnh viễn cũng là con gái của Vân Vương phủ, cháu gái của gia gia, sẽ không mặc kệ Vân Vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói.
“Ừ!” Vân Ly nặng nề gật đầu
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
“Đám nhóc vô dụng này, lại mở rộng hết cả bốn cánh cửa lớn, cũng không ngăn cản Tiểu Cảnh, nhà gái nào mà lại ước gì nhanh tiễn tân nương ra ngoài như vậy chứ? Nào có dễ dàng như vậy!” Ngọc Thanh Tinh cười mắng một câu.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vân Ly đã cõng nàng ra khỏi hậu viện, đi tới Tiền viện, một bước nữa là có thể thấy cửa lớn của Vân Vương phủ được mở rộng hết cả bốn cánh, ở cửa tụ tập một đám người đông nghịt, bao vây cửa Vân Vương phủ đến nước chảy không lọt. Trước cửa lớn có một cái kiệu lớn mười sáu người nâng. Một người trong đó đang đứng giữa cửa lớn, một thân hỷ phục đỏ thẫm, những từ miêu tả về hắn trước đây đã không đủ để miêu tả sự phong hoa tuyệt đại, tỏa sáng thiên hạ lúc này của hắn.
Có một người như vậy, hắn làm tân lang, còn khuynh thành hơn cả tân nương. Có một loại tuấn mỹ và khôi ngô kinh tâm động phách.
Vân Thiển Nguyệt si mê đến ngây dại, đám nữ quyến Vân Vương phủ vây quanh nàng đi theo ra tới cũng si mê đến ngây dại.
Khi mặc bạch y, hắn là “Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, ngoái đầu cười một tiếng thiên hạ nghiêng.”, khi mặc hồng y, thì hắn lại chính là “Phong hoa tuyệt đại diễm thiên hạ, ngọc sắc khuynh thành khuynh núi sông.”
Ngọc Thanh Tinh cười mắng xong lại khen một tiếng, “Tiểu Cảnh này thật sự là gây tai họa cho người mà, hôm nay nếu nó ngồi trên lưng ngựa nghênh cưới con như vậy, thì ngày mai, tất cả các cô gái khuê trung trong kinh thành đã từng thấy nó cũng không muốn xuất giá luôn.”
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt cong lên, nam nhân này vào lúc bảy tuổi đã làm cho nàng không nhịn được mà nhìn theo hắn. Nhìn nhiều năm như vậy, nhìn trăm ngàn lần vẫn không thấy chán. Ánh mắt nàng xoay chuyển, nói: “Vì không để cho chàng ấy gây tai họa cho người như vậy, con liền bắt chàng ấy vào kiệu ngồi cùng với con!”
“Cái này cũng được sao?” Ngọc Thanh Tinh chắc lưỡi một chút, “Làm gì có chuyện tân lang cũng ngồi kiệu chứ?”
“Sao không được? Chúng ta nào cần giữ nhiều quy củ như vậy.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Ngọc Thanh Tinh tắt tiếng, hình như đang suy nghĩ.
“Muội muội, đây chính là Đại hỷ, không vui đùa được. Vẫn làm theo quy củ đi!” Thất công chúa ở bên cạnh khuyên: “Mặc dù Cảnh thế tử quá tuấn mỹ, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Không thể thật sự ngồi kiệu được, từ ngàn đời nay, cũng chưa từng có.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói: “Muội nói không tính, một lát nhìn xem, chàng ấy nói như thế nào thì liền làm như vậy.”
Ngọc Thanh Tinh buồn cười nói: “Bây giờ còn chưa xuất giá bái đường, vậy mà đã bắt đầu hiền lành trước rồi.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi cười, nhìn Dung Cảnh đứng ở cửa, bận rộn mấy ngày, hôm qua còn bận rộn cả đêm, dường như hắn không bị ảnh hưởng chút nào, đứng ở đó như một cây ngọc lan, dung nhan như ngọc mang theo nụ cười mỉm, lúc này mặt trời còn chưa lên cao, hắn lại như là một vầng mặt trời. Từ khi nàng đi ra ngoài, ánh mắt liền tập trung lên người nàng. Dường như nàng bị ánh mắt của hắn bao phủ, trên người cũng như được ánh nắng sưởi ấm.
Khoảng cách mười mấy bước, lại dường như bị kéo ra thật dài.
Nhảy qua thời gian, không gian, luân hồi, nàng quanh đi quẩn lại, rốt cuộc tìm được người có thể cho nàng một cánh tay.
Mười năm, chàng trốn nàng tránh, như gần như xa, hai người dẫn cả tâm tư vào trong biển rộng, quấn thành bụi mây, lại nhổ tận gốc bụi mây, phơi trên bờ biển, mới có thể tay trong tay, tâm và tâm tương liên.
Còn dư lại hai bước cuối cùng, dường như rốt cuộc Dung Cảnh đã không còn đợi nổi nữa, đi lên trước, ôm lấy Vân Thiển Nguyệt từ trên lưng Vân Ly.
Bốn phía phát ra một tiếng kinh hô vui mừng vang khắp đất trời.
Hơi thở như tuyết liên quen thuộc bao quanh, Vân Thiển Nguyệt vươn tay ôm cổ Dung Cảnh cổ, khăn voan phủ lên mặt nàng, ngoài một màu đỏ ra, nàng không còn nhìn thấy bất kỳ cái gì nữa, nhưng trái tim lại đập lên “Thình thịch”.
Giờ khắc này, mới chính thức cảm nhận được nàng sắp đại hôn! Sắp gả cho nam tử đang ôm nàng này.
“Cám ơn ca ca đã vất vả!” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng thật chặt, nói lời cám ơn với Vân Ly.
Vân Ly đã đổ mồ hôi đầy người, nhận lấy khăn quyên trong tay Thất công chúa lau trán, lắc đầu với Dung Cảnh, “Tiễn muội muội xuất giá, không vất vả. Đừng để trễ giờ lành, Cảnh thế tử đón muội muội trở về phủ đi!”
Dung Cảnh cười gật đầu, nhìn thoáng qua Ngọc Thanh Tinh.
Ngọc Thanh Tinh khoát khoát tay với Dung Cảnh, không khóc lóc như mẹ gả con gái, mà lại còn rất rộng lượng phất phất tay, “Mau đi đi!”
Dung Cảnh xoay người, trong ánh nhìn của mọi người, ôm Vân Thiển Nguyệt lên kiệu hoa mười sau người nâng ở phía sau.
Người đứng ở cửa Vân Vương phủ lại phát ra một trận kinh hô. Ngồi cùng kiệu hoa với tân nương, tân lang này là người đầu tiên.
Thất công chúa hơi ngây ngốc nhìn màn kiệu buông xuống, Dung Cảnh ra lệnh một tiếng, kiệu hoa mười sáu người nâng di chuyển, nàng kéo tay áo Vân Ly, “Này…… Này…… Cảnh thế tử đúng như lời muội muội nói, vào ngồi chung kiệu kiệu hoa với muội ấy……”
Ngọc Thanh Tinh lại cười, “Tiểu Cảnh này chuẩn bị mười năm, đương nhiên muốn trông chừng người khắp mọi nơi, không thể xảy ra chút cạm bẫy nào. Hôm qua, lúc nó rời đi, dặn dò mẹ phải cẩn thận trông chừng người dùm nó, hôm nay lại đích thân trông chừng cũng không kỳ quái.”
“Nhưng điều này không phù hợp với quy củ, lỡ như……” Thất công chúa muốn nói lỡ như gặp xui thì sao bây giờ, nhưng không nói ra miệng được.
“Đại hỷ của bọn chúng, là ông trời tác hợp, gì mà có quy củ hay không, đều là người định.” Ngọc Thanh Tinh khoát khoát tay.
“Ta thấy như vậy cũng tốt vô cùng, nàng cũng đừng quan tâm nữa!” Vân Ly cười nói với Thất công chúa: “Mặc dù tân khách đều đến Vinh Vương phủ, nhưng phủ chúng ta cũng phải đãi khách, nàng và mẫu phi đến hậu viện với gia gia đi! Ta đến chịu trách nhiệm.”
Thất công chúa thử nghĩ lại, thấy cũng đúng, liền gật đầu, đi vào trong phủ cùng Ngọc Thanh Tinh.
Kiệu hoa rời khỏi cửa Vân Vương phủ, mười sáu kiệu phu vẫn đi vững vàng, bước chân vô cùng vững vàng, hiển nhiên đều là các cao thủ ẩn vệ có võ công nhất đẳng không thua gì Huyền Ca. Phía trước có thân vệ của Dung Cảnh mở đường, phía sau có hộ vệ của Vinh Vương phủ bảo vệ. Đội ngũ kiệu hoa kéo thành một con rồng thật dài.
Vân Thiển Nguyệt được Dung Cảnh ôm vào lòng, nghe tiếng ồn ào nhộn nhịp của người ta ở hai bên đường khi kiệu hoa đi qua, rất muốn kéo khăn voan vén rèm ra xem, Dung Cảnh vươn tay đè tay nàng lại, ôn nhu nói, “Chịu đựng một chút, lát nữa để cho nàng nhìn đủ.”
“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, có nhìn, thì chắc phía ngoài cũng đều là đầu người đang quỳ bái thôi.
“Ngoan!” Dung Cảnh xoa đầu của nàng.
Vân Thiển Nguyệt ở dưới khăn voan giận liếc hắn một cái, nói một cách kỳ quái: “Chàng như vậy cũng xem như là Đại hỷ đột nhiên đến cửa, sao những người này đã vây kín khắp đường phố trong kinh thành trong nháy mắt như vậy? Không khỏi cũng nhanh quá đi.”
Dung Cảnh cười nói: “Đêm qua, trong một đêm, ta trải hết kinh thành bằng lụa đỏ lộng lẫy. Nên đương nhiên bọn họ đều biết sắp có Đại hỷ rồi, vì vậy sáng sớm liền chờ ở đây.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, trong một đêm, hắn phải vận dụng bao nhiêu nhân lực, hỏi: “Vậy thiên hạ cũng thế?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt dựa vào trong lòng hắn, không nói thêm gì nữa.
“Mùi son phấn thật nồng, rốt cuộc nàng thoa lên mặt bao nhiêu lớp phấn vậy?” Một lúc lâu sau, Dung Cảnh nhíu mày cúi đầu nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, hỏi: “Chàng có muốn nhìn bây giờ không?”
Dung Cảnh nhìn nàng chăm chú một lát, rồi lắc đầu, “Thôi, ta sợ ta thấy sẽ ném nàng xuống. Tạm thời chịu đựng một lát đi!”
Vân Thiển Nguyệt giận, vươn tay muốn giật khăn voan xuống, “Vậy ta càng muốn cho chàng xem, xem xem rốt cuộc chàng có ném ta xuống không.”
Dung Cảnh đè tay nàng lại, khẽ cười nói: “Không ném.”
Vân Thiển Nguyệt dừng tay, đắc ý nhíu mày, mặc dù trình tự này không hợp quy cách, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng làm đầy đủ hết một vài nghi thức, nói thí dụ như, ba bái thiên địa, sau đó tiến vào động phòng, hắn vén khăn voan của nàng ra, rồi uống rượu giao bôi.
Mặc dù Dung Cảnh biết nàng đang cố ý, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà cong lên.
Hai người cũng không nói gì nữa, bốn bề kiệu hoa đều màu đỏ rực rỡ sáng lóa mắt người. Phía ngoài người qua lại tấp nập, nhưng bọn họ lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập của lẫn nhau.
Đội ngũ thật dài ra khỏi Vân Vương phủ, sau khi đi một vòng qua tất cả các con phố phồn hoa của kinh thành, rồi đi tới Vinh Vương phủ.
Trên đường đi cực kỳ thuận lợi!
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy thời gian qua thật nhanh, kiệu hoa liền dừng lại, tiếng hô vui mừng của Dung Tích vang lên bên ngoài, “Thế tử ca ca đón Thiển Nguyệt tỷ tỷ về rồi. Mau đốt pháo.”
Hắn vừa nói xong, thì tiếng pháo đã “Bùm bùm” vang lên. Cửa Vinh Vương phủ vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
“Đến nhanh như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nói thầm một câu, “Kiệu hoa này con chưa ngồi đã, làm sao bây giờ?”
“Không bằng lại đi thêm một vòng nữa?” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, cười hỏi ý kiến.
“Thôi, sau này có thời gian thì từ từ ngồi.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.
“Ừ, chừng nào nàng muốn ngồi, thì ta ngồi cùng nàng.” Dung Cảnh gật đầu, không cho là kiệu hoa chỉ có đại hôn mới có thể ngồi. Không đại hôn cũng có thể ngồi, chỉ cần hắn ngồi cùng là được. Lại ôm ngang nàng lên.
Vân Thiển Nguyệt vội nói: “Chàng phải đi xuống trước, bắn tên vào kiệu hoa, đá cửa kiệu, ra oai phủ đầu cho ta!”
Dung Cảnh cười khẽ, “Trái lại nàng còn rõ ràng hơn ta.”
“Đương nhiên, mấy ngày nay, trừ đọc tổ huấn Dung thị, thì ta còn đọc cả các nghi thức đại hôn nữa, chàng không tìm ma ma huấn luyện đại hôn cho ta, nhưng có thế nào thì ta cũng không thể làm cho Dung công tử chàng mất mặt được, đúng không?” Vân Thiển Nguyệt rất đắc ý.
“Những thứ này đều không cần! Ta không cần đá cửa kiệu, không cần ra oai phủ đầu.” Dung Cảnh ôm nàng ra khỏi kiệu.
“Ai, đợi, đợi đã, nếu chàng không muốn bắn tên, đá cửa kiệu, ra oai phủ đầu cho ta, thì không bằng chàng ngồi trong kiệu hoa đi, để ta làm những thứ này, nha? Chuyện thú vị như vậy, sao chàng có thể không làm chứ?” Vân Thiển Nguyệt kéo Dung Cảnh lại, không cho hắn xuống kiệu.
Dung Cảnh nhìn nàng, mặc dù cách khăn voan, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi, đêm nay của chúng ta sẽ rất dài đấy.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường, lắc đầu, thúc giục hắn, “Đêm dài còn nhiều mà, nhưng đại hôn này chỉ có một lần. Không được, chàng đi xuống, bắt buộc phải bắn tên, đá cửa kiệu, ra oai phủ đầu cho ta. Bằng không, ta không xuống kiệu.”
Dung Cảnh bất đắc dĩ, để nàng xuống, vươn người ra khỏi kiệu hoa.
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trong kiệu hoa, nhìn Dung Cảnh xuống kiệu, rèm kiệu rơi xuống, nàng vén nhẹ một khe nhỏ, nhìn ra ngoài.
“Thế tử ca ca! Chậu than đã chuẩn bị xong, để Thiển Nguyệt tỷ tỷ bước qua chậu than đi!” Dung Tích vui mừng chạy lên trước, thay đổi phong cách ông cụ non của Đại tổng quản Vinh Vương phủ trước kia, hôm nay chính là một cậu bé.
“Tiểu công tử, nên đổi xưng hô là Thế tử phi!” Thập toàn bà bà nhắc nhở Dung Tích.
“Đúng, đúng, đúng, nên kêu là Thế tử phi, không, phải là Thế tử phi tẩu tẩu.” Dung Tích vui mừng đổi cách xưng hô.
Trên mặt Dung Cảnh treo nụ cười đồng ý, lệnh cho Dung Tích, “Đi lấy cung tên!”
Dung Tích sửng sốt, “Thế tử ca ca, lấy cung tên làm gì?”
“Bắn tên!”
“Không phải ca đã nói hủy bỏ những thứ này sao?” Dung Tích mở to hai mắt, sao hôm nay lại muốn?
“Có người thích.” Dung Cảnh phun ra ba chữ.
Ông cụ non Dung Tích luôn thông minh tuyệt đỉnh, ngay lập tức liền hiểu, vội vàng phất tay ra lệnh cho người khác, “Nhanh đi lấy tên. Lấy cây cung Tử Nguyệt của tổ tiên Vinh Vương đó. Hôm qua gia gia còn nói, muốn Thế tử ca ca dùng cung Tử Nguyệt, nhưng Thế tử ca ca lại hủy bỏ nghi thức này, nên đệ không mang tới, hôm nay đúng lúc dùng.”
Dung Cảnh gật đầu, không có ý kiến.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trong kiệu hoa, vừa cầm quả táo trong tay lên gặm, vừa chờ.
Không lâu sau, cung Tử Nguyệt được mang tới, Dung Tích đưa cho Dung Cảnh. Dung Cảnh nhận lấy cung Tử Nguyệt, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng giương cung lắp tên.
Ba mũi tên được bắn vào trên cửa kiệu.
Bốn phía “Ầm ầm” hoan hô một tiếng.
Dung Cảnh đưa cung Tử Nguyệt qua cho Dung Tích, xoay người lại đạp nhẹ lên cửa kiệu ba cái, sau đó liền cười hỏi bên trong: “Lúc này có thể xuống kiệu chưa?”
Vân Thiển Nguyệt ăn hết một quả táo, phun hạt táo vào tay, giọng nói hơi mang theo ý cười truyền ra từ trong kiệu hoa, “Được!”
Dung Cảnh vén rèm kiệu lên, ôm người đang đội mũ phượng khăn quàng vai ra, đầu tiên liền thấy được hạt táo trong tay nàng, hắn buồn cười nói: “Sao lại bị nàng ăn rồi?”
“Bình an, hạnh phúc cả đời, đương nhiên phải ăn vào bụng mới chắc.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh cười khẽ, “Nàng nói rất đúng, nhưng sao lại không chừa lại cho ta một miếng.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng một chút, “Đã quên.”
“Lát nữa, nàng chịu trách nhiệm đút hết cho ta một quả táo.” Dung Cảnh cười nói.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt đồng ý thống khoái.
Thập toàn bà bà đang cầm lọ hoa Trăm năm hảo hợp trong tay đổi hạt táo trong tay Vân Thiển Nguyệt, rồi dặn dò cầm cẩn thận, liền vội nói: “Thế tử, nên để Thế tử phi xuống. Ngài ấy phải bước qua chậu than.”
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt bước qua chậu than, “Ta bước cùng nàng ấy.”
Thập toàn bà bà là người do Dung Cảnh chọn, nên cũng không phản bác, Thế tử nói như thế nào thì liền làm như thế đó. Vội vàng dẫn người cùng chúc Trăm năm hảo hợp, Trăm con ngàn cháu. Vây quanh Dung Cảnh đi vào trong phủ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn qua khe hở rất nhỏ dưới khăn voan, thấy Vinh Vương phủ hôm nay được trang hoàng rực rỡ, xa hoa. Cửa lớn có vô số đầu và mặt người, có quen thuộc, có không quen thuộc, đều là gia quyến của Vinh Vương phủ. Đi vào bên trong, là được thấy mảnh sân khổng lồ dẫn đến Tiền viện đã bị người chiếm hết, tràn đầy cả một viện đều là quan viên trong triều.
Ánh mắt của nàng quét một vòng theo khe hở, thấy được các cựu thần thế hệ trước trong triều như Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương, Văn đại tướng quân, đám thanh lưu cùng thế hệ như Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác, Thương Đình, Trầm Chiêu, chỉ thiếu mỗi Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm. Tâm tư nàng khẽ động, không lên tiếng, mặc cho Dung Cảnh ôm nàng đi vào bên trong.
Lễ đường được trang trí bằng các bó hoa, khắp nơi trong Vinh Vương phủ đều tràn ngập hương hoa.
Ngồi trên thủ vị là Dung lão Vương gia. Thanh Thường ôm Dạ Thiên Tứ ngồi bên cạnh Dung lão Vương gia xem lễ.
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt đi tới trước lễ đường, đồng hồ cát đang chỉ đến giờ lành.