Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vinh
Beta: Leticia

Nếu như nữ tử kia đúng là gia chủ của Lam gia trong thập đại thế gia, vậy thì vì sao nàng lại trộm ngọc tỷ Nam Cương? Phải chăng điều này nói rõ rằng Dạ Thiên Dục đã có liên lạc với Lam gia của thập đại thế gia không? Hắn cần dùng ngọc tỷ để kiềm chế Diệp Thiến và Nam Cương, Lam gia chủ trộm ngọc tỷ là vì hắn, chỉ có như vậy thì mới có thể giải thích được chuyện này.

Dạ Thiên Dật….

Vân Thiển Nguyệt cười khổ, sao nàng đã quên ấn ký hoa lan sau lưng Lam phi, làm sao lại quên còn có Lam gia trong thập đại thế gia.

“Nguyệt muội muội, lời muội vừa mới nói là sự thật?” Dạ Thiên Dục đi rồi lại quay lại, đứng ở cửa nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, trong lúc nhất thời có chút thẫn thờ: “Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Dạ Thiên Dục trầm xuống: “Mặc dù muội không hợp tác cùng ta, nhưng muội nói muội có thể giúp ta cứu Dạ Thiên Khuynh ra ngoài.”

“A! Chuyện này à, có thể.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Đúng là Dạ Thiên Khuynh vẫn chưa thể chết, Dạ Thiên Khuynh ra ngoài mới có thể kiềm chế Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Dục quá yếu kém, không phải là đối thủ của Dạ Thiên Dật. Tuy rằng nàng không hợp tác với bọn họ, thế nhưng cũng không ngại họ tự mình hành động.

“Vậy thì tốt!” Dạ Thiên Dục gật đầu, nhấc chân đi vào: “Hiện tại chúng ta cần thương lượng xem làm thế nào để cứu hắn ra.”

“Cứu hắn ra ngoài thật ra thì rất đơn giản, đến trước mặt hoàng thượng nói một câu.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.

“Nhưng mà hiện tại phụ hoàng không cho phép ai ở trước mặt phụ hoàng nhắc đến hắn. Sao có thể đơn giản? Nếu là đơn giản ta cũng không cần phải tìm tới muội.” Dạ Thiên Dục ngồi xuống, sắc mặt không tốt nói: “ Huống chi bây giờ Thất đệ là người giám quốc, bất cứ chuyện gì đều phải qua tay hắn. Dù cho phụ hoàng có đồng ý, nhưng qua được cửa ải của Thất đệ cũng không dễ dàng.”

“Có hai biện pháp!” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.

“Biện pháp gì?” Dạ Thiên Dục lập tức hỏi.

“Thứ nhất, ngươi tập hợp các quần thần cùng nhau dâng tấu, bảo vệ Dạ Thiên Khuynh ra ngoài. Hơn nữa chỉ ra chuyện thọ yến không liên quan tới hắn, chẳng qua là có người cố ý hãm hại.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tập hợp quần thần cùng nhau dâng tấu nói dễ vậy sao?” Dạ Thiên Dục cau mày: “Trong triều có rất nhiều các phe phái, sao có thể đồng lòng làm việc?”

“Biện pháp thứ hai, ngươi tiến cung đi cầu hoàng hậu cô cô. Ngươi và Dạ Thiên Khuynh được nuôi dạy dưới danh nghĩa của cô cô, coi như là thân phận mẫu tử danh chính ngôn thuận, hiện tại trong bụng của hoàng hậu cô cô chính là Thái tử, tương lai có thể là tai họa, thế nhưng hiện tại chính là một đạo bùa hộ mệnh. Nếu cô cô dùng Thái tử uy hiếp, gắng sức bảo vệ Dạ Thiên Khuynh, cũng có thể thành công một nửa.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Cái này có thể không? Mẫu hậu sẽ đồng ý sao?” Dạ Thiên Dục nhíu mày lại thật chặt, hoài nghi hỏi.

“Hoàng hậu cô cô không ngốc, không đến nỗi trong bụng có Thái tử liền không hiểu rõ tình thế, tại sao lại không đồng ý?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Được! Vậy thì ta đi!” Dạ Thiên Dục gật đầu, đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài.

“Nếu tiến hành đồng thời cả hai biện pháp, hoàng thượng bị bức bách áp lực từ hậu cung và quần thần, Dạ Thiên Khuynh nhất định có thể ra ngoài. Nếu chỉ dùng một biện pháp, cũng chỉ có thể có một nửa cơ hội thành công.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

Dạ Thiên Dục dừng chân lại một chút: “Nhưng biện pháp thứ nhất có thể tiến hành sao?”

“Tự nhiên có thể được! Ngươi đi Vinh vương phủ một chuyến, thăm bệnh Dung Cảnh một chút. Sáng nay hắn không nhịn được ngứa tay làm một chút chuyện mờ ám, chính là về văn võ bá quan trong triều. Nếu mà nhược điểm của cả triều văn võ bá quan đều bị ngươi nắm trong tay, ngươi cảm thấy bọn họ có thể nghe lời ngươi hay không?” Vân Thiển Nguyệt từ từ nói: “ Vô luận là người của hoàng thượng, hay là ngươi của Hiếu thân vương, người của Đức thân vương, người của Phượng thừa tướng, người của Vân vương phủ, hoặc là người của Dạ Thiên Dật, không muốn làm trò hề, sẽ ném chuột sợ vỡ bình. Hoàng thượng không muốn triều cương náo động, sẽ thả Dạ Thiên Khuynh.”

“Thật độc!” Dạ Thiên Dục gật đầu, xoay người rời đi.

Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, nghĩ tới khi Dạ Thiên Khuynh ra ngoài, thì từ Thái tử biến thành hoàng tử bình thường. Nhưng mà hắn có thời gian dài chuẩn bị trong lòng như vậy rồi, nên không đến nỗi quá mức suy sụp tinh thần.

Dạ Thiên Dục đi tới cửa, chợt dừng bước, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, niệm tình lần này muội giúp ta. Ta cũng không thể để cho muội giúp không ta được, ta cho muội biết một việc.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Đông Hải Vương đã gửi bái thiếp cho phụ hoàng, trong bái thiếp nói rằng Lạc Dao công chúa của Đông Hải quốc đã lên đường, mời thế tử Vinh vương phủ đi Đông Hải nghênh đón trước.” Dạ Thiên Dục dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, nói thêm: “ Bái thiếp vừa tới, hiện tại hẳn là đã đến Vinh vương phủ rồi. Nếu ta đoán không sai, bây giờ bái thiếp đang trong tay Cảnh thế tử.”

Ánh mắt tinh tế của Vân Thiển Nguyệt híp lại.

Dạ Thiên Dục bỗng nhiên cười cười, nhấc chân đi ra khỏi cửa phòng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dung Cảnh vốn đang ở Thiển Nguyệt các, trước đó không lâu liền quay lại Vinh Vương phủ có phải là bởi vì nhận được bái thiếp của Đông Hải quốc vương hay không? Nàng đứng lên, nhấc chân đi về phía cửa, đi được hai bước bỗng nhiên lại dừng lại, đưa tay xoa bóp trán, cười khổ một cái, xoay người lại quay lại ngồi xuống nhuyễn tháp.

Nàng vừa ngồi xuống không lâu, liền có tiếng bước chân đi vào Thiển Nguyệt các, nàng đứng lên nhìn ra phía ngoài cửa số, khi thấy người tiến vào là Vân Vương gia lại chậm rãi ngồi xuống.

“Tiểu thư, Vương gia tới!” Lăng Liên ở bên ngoài lên tiếng nhắc nhở.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt có chút không yên lòng đáp một tiếng.

Vân vương gia đẩy cửa đi vào, không phát hiện thần sắc Vân Thiển Nguyệt có chút không đúng, vội vàng nói: “Thiển Nguyệt, ta mới từ trong cung trở về. Hoàng thượng quyết định muốn phế Thái tử lập hài tử của cô cô ngươi làm Thái tử. Chúng ta quỳ gối bên ngoài Thánh Dương điện cũng vô dụng, căn bản không chịu gặp chúng ta, con có biện pháp để cho hoàng thượng thu hồi thánh chỉ không?”

“Không có!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Ai….” Vân Vương gia thở dài một tiếng, đi tới ngồi vào ghế, thần thái có chút mất tinh thần: “Hôm nay vinh quang của Vân vương phủ thật sự cao ngất rồi, phụ vương sợ là vật cực tất phản a(sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)!”

Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng.

“Ta vừa trở về phủ thì nghe nói Hoàng thượng phong Vân Ly làm thế tử Vân vương phủ, hơn nữa còn gả Lục công chúa cho hắn. Trong lòng Lục công chúa ngưỡng mộ…. ngưỡng mộ Cảnh thế tử, đã đến trình độ cơm nước không màng, này thật sự không phải là một cái cọc nhân duyên tốt…” Vân vương gia thở dài nói.

Vân Thiển Nguyệt tựa hồ như không nghe thấy, vẫn không nói lời nào.

“Thiển Nguyệt, sao con không nói gì? Con nhận định như thế nào?” Vân vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, lúc này mới phát hiện thần sắc nàng không đúng.

“Không có nhận định gì! Muốn dày vò như thế nào liền dày vò như thế đi!” Vân Thiển Nguyệt bất thình lình đá giầy thêu trên chân ra, thân thể đổ về phía sau, cả người ngã nằm ở trên giường, có chút không quan tâm nói: “Phụ vương biết châu chấu mùa thu hoạch sao?”

Vân vương gia sửng sốt: “Như thế nào?”

“ Châu chấu mùa thu hoạch, chính là lúc không nhảy nhót được bao nhiêu nữa!” Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, nghĩ tới công chúa nước Đông Hải có danh tiếng, Lạc Dao sao? Lạc Dao…. “Thiển Nguyệt, có phải con có tâm sự hay không?” Vân vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy hôm nay tâm trạng của nữ nhi không tốt, hơi thở cả người đều có chút u ám, mịt mờ.

“Dạ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.

“Bởi vì Vân Ly được bị tứ hôn với Lục công chúa? Hay là bởi vì cô cô con?” Vân vương gia suy đoán.

“Phụ vương, ta thấy thần sắc ngài mệt mỏi, lại đứng ở dưới ánh nắng chói chang ngoài Thánh dương điện phơi cả buổi trưa, ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Vân Thiển Nguyệt đuổi người. Nếu là hai ngày trước có lẽ nàng sẽ tìm tòi nghiên cứu người cha này vì sao trúng Phượng Hoàng kiếp bị sửa lại trí nhớ, hiện tại nửa phần hăng hái cũng không có nổi. Cho tới bây giờ nàng vẫn biết Dung Cảnh có ảnh hưởng rất lớn với nàng, nhưng không nghĩ lại lớn như vậy. Nàng bỗng nhiên có chút hiểu tính tình của Dung Cảnh khi đối mặt với nàng rồi, hôm nay nàng vừa mới nghe được chuyện bái thiếp, đã nhịn không được muốn chạy tới Vinh vương phủ.

“ Cũng phải, phụ vương có chút không chịu nổi rồi!” Vân vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa, đứng dậy, đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân của Vân vương gia đi xa, cả người vô lực nằm trên giường.

Một con chim sơn ca từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, nàng mở mắt, thấy trên đùi nó có buộc hai tờ giấy, nàng vội vàng lấy xuống mở tờ thứ nhất ra, chỉ thấy phía trên là bút tích của Phong Tẫn, dùng Hán ngữ ghép vần viết “Phong gia đã ổn định!”, nhìn thấy bốn chứ này, trong lòng nàng lập tức buông lỏng. Lại mở một tờ khác, chỉ thấy trên đó viết: “Phong gia cùng Lam gia có hôn ước, vị hôn thê của ta là gia chủ của Lam gia Lam Y.”

Vân Thiển Nguyệt thấy những chữ này thân thể vốn đang nằm vội ngồi bật dậy, bởi vì nàng cử động quá mạnh, chim sơn ca trên người nàng bị làm cho sợ giật mình lập tức bay lên.

“Tiểu thư!” Lăng Liên và Y Tuyết nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức vọt vào.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới cái thế giới này quả là kỳ diệu vô cùng. Phong gia lại có hôn ước cùng Lam gia, mà người thực hiện hôn ước là Phong Tẫn thiếu chủ hiện tại của Phong gia, mà người thực hiện hôn ước của Lam gia là gia chủ Lam gia Lam Y. Mà Phong Tẫn là người của nàng, nếu người đi Nam Cương trộm ngọc tỷ giao thủ với Mặc Ly là Lam Y, như vậy nàng ta có dính líu với Dạ Thiên Dật, hẳn là người của Dạ Thiên Dật. Nàng nhìn tờ giấy trong tay, trong lúc nhất thời không sao hình dung ra tâm tình.

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng biến ảo, không quá tốt, lo lắng hỏi.

“Không có chuyện gì!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, lắc đầu một cái, hỏi: “Hoa Sênh đâu?”

“Hoa Sênh tỷ tỷ biết được Duệ Thái tử là thân ca ca của tiểu thư, không yên lòng, sợ trên đường xảy ra sai lầm khiến Duệ Thái tử gặp chuyện không may, liền tự mình hộ tống Duệ Thái tử trở về Nam Lương.” Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Hiện tại trong kinh thành trừ hai người các ngươi ra, Hồng các còn lại ai?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Thương Lan, Phượng Nhan, Phong Lộ đều đi theo Hoa Sênh tỷ tỷ âm thầm hộ tống Duệ Thái tử rồi! Trừ hai người chúng ta, kinh thành chỉ còn lại Hoa Lạc ở lại, để phòng tiểu thư có việc, tiện cho việc liên lạc cùng chúng ta, hiện tại hắn ở Yên Liễu Lâu.” Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn hai người nói: “Hồng các có thu thập tư liệu về các quốc gia khắp thiên hạ không? Bao gồm Đông Hải quốc và thập đại thế gia lánh đời.”

Hai người khẽ giật mình, Lăng Liên nói: “Đúng là Hồng các thu thập rất nhiều bí mật, từ ngày chủ tử thành lập Hồng các, liền trải cọc ngầm rộng khắp thiên hạ, Tàng thư các của Ma Thiên Nhai có Bí Tân Các chuyên môn thu thập bí mật, phàm là người nổi danh thiên hạ đều có ghi chép, có người đặc biệt trông coi. Hẳn là có ghi chép liên quan tới Đông Hải quốc và thập đại thế gia. Có điều hai người thuộc hạ chưa từng tiến vào Tàng Thư Các, không biết là có hay không.”

“Từ nhỏ các ngươi đã vào Hồng các, thế nhưng chưa từng bước vào Tàng Thư Các?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Y Tuyết gật đầu, tiếp lời: “ Chủ tử từng có lệnh, chỉ có Các chủ và Thất đại trưởng lão mới có thể xem Bí Tân Các, Thiếu chủ vừa mới tiếp nhận Hồng các, còn chưa đi Ma Thiên Nhai cử hành nghi thức tiếp quản, bảy người chúng ta phải đợi sau khi thiếu chủ cử hành nghi thức tiếp quản, tùy theo Thiếu chủ hài lòng, mới có thể tự mình bổ nhiệm Thất đại trưởng lão, lúc đấy chúng ta mới có quyền tiến vào Bí Tân Các.”

“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cúi đầu trầm tư.

Lăng Liên và Y Tuyết nhìn Vân Thiển Nguyệt, không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với hai người: “Ta muốn đi Ma Thiên Nhai một chuyến!”

Hai người cả kinh, Lăng Liên lập tức hỏi: “Tiểu thư, người định lúc nào thì đi?”

“Hôm nay sau giờ tý!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tiểu thư, hiện tại người có thể thoát thân sao?” Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói: “Bây giờ Hoàng hậu nương nương mang thai, Vân Ly công tử được làm con thừa tự của Vương gia trở thành thế tử Vân vương phủ, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị lễ nhận con thừa tự, mấy ngày nữa chuẩn bị thỏa đáng sẽ phải tiến hành lễ nhận làm con thừa tự, đến lúc đó ngài không thể không ở đây. Ma Thiên Nhai cách kinh thành tới ngàn dặm. Coi như ra roi thúc ngựa cũng phải mất hai ngày. Nhưng vị trí Ma Thiên Nhai ở nơi hiểm yếu, dãy núi kéo dài vài trăm dặm, để lên được núi cũng phải mất nửa ngày nữa. Sau khi ngài lên núi muốn đi tàng Thư Các, dù cho trên đường không bị trì hoãn, xem những thứ tài liệu ghi chép kia cũng mất một ngày, ít nhất cũng phải mất cả buổi, sau đó xuống núi mất nửa ngày nữa. Trở về đến kinh thành nhanh nhất cũng phải hai ngày. Như thế tính toán ít nhất sẽ là bảy ngày.”

“Vậy thì đem lễ nhận con thừa tự của Vân Ly kéo dài tới bảy ngày sau.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Mặc dù như vậy là có thể, thế nhưng nếu ngày mai Hoàng thượng gọi người tiến cung thì làm sao bây giờ?” Lăng Liên lại nói.

“Hãy nói ta bị bệnh!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới ngày mai lão hoàng đế còn muốn gọi nàng đi tới đánh cờ, giọng nói lạnh lẽo: “Dù sao hôm nay hắn đưa tới một đạo thánh chỉ tứ phong Vân Ly làm thế tử, nhân tiện gả Lục công chúa cho Vân Ly, hắn phải biết ta bất mãn, đang giận, coi như hắn phải người tới truyền gọi ta, ta khó chịu không muốn thấy hắn cũng không có gì lạ.”

“Như vậy có được không. Nhưng mà Thất hoàng tử là thông minh cỡ nào, sợ là không lừa gạt được hắn.” Lăng Liên nói.

“Có thể lừa gạt được mấy ngày thì mấy ngày, lừa gạt không được cũng không quan hệ. Không phải là Dung Cảnh nhận được bái thiếp của Đông Hải quốc phải đi đón công chúa Đông Hải quốc sao?” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Hắn biết ta quan tâm Dung Cảnh, ước chừng sẽ cho là ta cùng Dung Cảnh đi nghênh đón công chúa Đông Hải quốc, để hắn tưởng rằng như vậy cũng tốt.”

Lăng Liên cả kinh: “Cảnh thế tử phải đi đón công chúa Đông Hải quốc, tiểu thư, ngài không đi?”

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hiện tại ta biết quá ít về thập đại thế gia và Đông Hải quốc, như vậy sẽ rất bất lợi với ta, ta phải đi Bí Tân Các của Ma Thiên Nhai một chuyến, nhanh chóng hiểu rõ thập đại thế gia và Đông Hải quốc.”

“Chẳng phải bên ngoài đồn đãi rằng Cảnh thế tử đang phải nằm trên giường dưỡng thương sao? Sao có thể đi đón công chúa Đông Hải quốc?” Y Tuyết nói.

“Hắn sẽ đi, trọng thương mà vẫn lên đường chẳng phải là càng có thành ý sao?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, nói với Lăng Liên: “ Ngươi báo tin truyền đạt cho Tam công tử, để ban đêm hắn tới chỗ ta một chuyến. Sau khi ta rời đi, để hắn dịch dung thành ta. Hai người các ngươi ở lại chỗ này, để Hoa Lạc dẫn đường cho ta, hai người chúng ta sẽ đi Ma Thiên Nhai.”

“Tiểu thư?” Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề cả kinh, lắc đầu nói: “Ma Thiên Nhai ở xa ngàn dặm, chúng ta muốn đi cùng tiểu thư. Mặc dù võ công không tốt như tiểu thư, nhưng một mình Hoa Lạc sao có thể? Hai người chúng ta cũng dễ bảo vệ tiểu thư.”

“Hai người các ngươi phải ở lại chỗ này, mới có thể che giấu tai mắt người khác. Nếu ta rời đi, hai người các ngươi cũng đi, Thiển Nguyệt các sẽ không có ai. Huống chi hai người các ngươi có võ công tốt, ở lại đây hiệp trợ Tam công tử hành sự theo hoàn cảnh. Có chuyện gì thì thì tùy thời dùng tín sử truyền tin báo cho ta. Ta và Hoa Lạc trang bị nhẹ nhàng đơn giản, hành động sẽ nhanh hơn một chút. Các ngươi yên tâm, hiện tại với võ công của ta người khác muốn đả thương ta cũng không dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, mặc dù cảm thấy Vân Thiển Nguyệt nói có đạo lý, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

“Các ngươi đi truyền tin cho Hoa Lạc, để cho hắn sau giờ tý canh ba ở cửa nam ngoài thành chờ ta.”

Hai người gật đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt không phân phó gì nữa, liền xoay người lui xuống.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, từ trên giường đứng lên, đi tới trước bàn, nhấc bút lông viết lên trên tờ giấy “Đã nhận được, chú ý nhiều hơn”. Sau khi viết mấy chữ đó, đưa tới chim sơn ca đang chờ ở một bên, cột tờ giấy vào trên đùi nó, thả cho nó bay ra ngoài.

Chim sơn ca vỗ cánh, linh hoạt bay ra khỏi Thiển Nguyệt các, bay về phía trời cao, biến thành một điểm nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, cửa sổ mở ra, có chút gió mát thổi qua, màn che phía trước cửa sổ phiêu đãng, khiến dung nhan nàng thấp thoáng lúc sáng lúc tối.

Thiển Nguyệt các không có ai tới nữa, trong viện lẳng lặng, thậm chí hôm nay toàn bộ Vân Vương phủ cũng vô cùng tĩnh lặng.

Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng ở phía trước cửa sổ, từ giữa trưa cho đến khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống màu đen, cho đến khi ánh trăng treo cao, ánh sao phủ kín chân trời, nàng vẫn không nhúc nhích.

“Tiểu thư, bây giờ là giờ tý rồi, người vẫn chưa ăn cơm đâu!” Rốt cuộc Lăng Liên không nhịn được, nhẹ giọng mở miệng.

“Nhanh như vậy đã giờ tý rồi à!” Vân Thiển Nguyệt quay người lại, hồi lâu không động, thân thể không khỏi có chút cứng ngắc, nói với Lăng Liên: “Tam công tử vẫn chưa tới?”

“Tới rồi đây!” Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, trong viện có một thân ảnh phi xuống, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe, bức rèm che có chút lay động nhỏ, trong nháy mắt người đã vào phòng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn người vừa tiến vào thì khẽ giật mình, chỉ thấy hắn mặc một thân y phục yên la màu tím, giống y hệt bộ nàng đang mặc trên người, chu sai tóc mây, khuôn mặc giống y hệt nàng, thậm chí ngọc bội cùng đồ trang sức đeo tay cũng giống nhau như đúc. Nàng nhìn chằm chằm Tam công tử trong chốc lát, bỗng nhiên cười một tiếng: “Mỹ nhân này tới từ đâu vậy?”

“Mỹ nhân từ Vinh Vương phủ đến!” Tam công tử hừ một tiếng, tức giận nói.

“Từ Vinh Vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Tam công tử không đáp lời, đi tới trước gương nhìn vào trong gương, trái phải quay một vòng, sau khi nhìn chính mình một lát, có chút không cam lòng nói: “Quả nhiên là Cảnh thế tử, kỳ tài ngút trời, không uổng hư danh. Ngay cả thuật dịch dung cũng tinh diệu như thế.”

“Ngươi nói đây là Dung Cảnh dịch dung cho ngươi? Thay đổi thành bộ dáng của ta?” Vân Thiển Nguyệt nháy mắt.

“Ừ, nếu không ngươi cho rằng ta có bản lĩnh dịch dung thành giống ngươi như thế?” Tam công tử quay người lại, có chút mệt mỏi ngồi ở trước bàn, bưng tách trà nguội trên bàn uống một hơi, lát sau, hắn để chén trà trống không xuống nói: “Giày vò một buổi tối, ngay cả một ngụm nước cũng không kịp uống.”

“Sao Dung Cảnh lại biết?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng chưa nói cho Dung Cảnh chuyện nàng phải rời đi.

Tam công tử liếc Vân Thiển Nguyệt một cái: “Ta làm sao biết hắn là như thế nào mà biết được? Trên đường ta tới đây bị hắn bắt đi, sau đó biến ta thành cái bộ dáng này. Xem ra sau này ngươi không thể làm chuyện xấu rồi, càng không thể hồng hạnh xuất tường. Nếu không đều có thể bị hắn biết rồi, đời này người luôn bị hắn nhốt trong một cái lồng giam lớn rồi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lăng Liên và Y Tuyết, hai người nhất tề lắc đầu: “Tiểu thư, chúng ta làm việc kín đáo, Cảnh thế tử không thể nào từ chỗ chúng ta điều tra ra.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn Tam công tử nói: “Bên cạnh ngươi nhất định có người của Dung Cảnh.”

“Hắn không giám thị ta thì làm sao yên tâm được? Ta lại còn đến vào đêm hôm khuya khoắt chứ.” Tam công tử bĩu môi: “Đừng nói là ta, kể cả một con muỗi đực bay Thiển Nguyệt các này, hắn cũng sẽ không bỏ qua.”

Vân Thiển Nguyệt có chút buồn cười xoay mặt qua một bên, phân phó Lăng Liên: “Mang cơm lên đi! Sau khi ăn xong ta sẽ lên đường.”

Lăng Liên gật đầu, lập tức lui xuống, không lâu sau mang thức ăn tới, Vân Thiển Nguyệt ngồi đối diện với Tam công tử ở trước bàn, nhìn mọi cử động của Tam công tử cùng nàng hết sức giống nhau, khiến nàng hoảng hốt cảm thấy như đang soi gương, trong nội tâm nàng dâng lên một cảm giác quái dị, nghĩ tới nếu là ngay cả nàng nhìn thấy người này cũng đều cảm thấy giống mình quá mức, như vậy nếu người khác nhìn, thì chính là mình không thể nghi ngờ.

“Như thế nào? Có phải rất giống hay không? Làm cho ngươi không nuốt trôi cơm?” Tam công tử nhìn Vân Thiển Nguyệt, khi mở miệng giọng nói cũng trở thành giọng nói của nàng, dù cho nghe cẩn thận cũng không dễ dàng phân biệt.

“Ừ, rất giống. Nhưng không đến nỗi nuốt không trôi cơm.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu một cái.

“Trước kia ta còn có chút không cam lòng, cảm thấy vì sao ngươi lại thích Dung Cảnh, hôm nay coi như đã hiểu, một người nam nhân ngay cả nốt rồi nhỏ xíu trước ngực ngươi cũng biết rõ, vậy thì ngươi yêu hắn cũng không coi là kỳ quái.”Tam công tử nhìn lướt qua trước ngực Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu có chút quái dị nói.

Tay cầm đũa của Vân Thiển Nguyệt run lên, suýt nữa đũa rơi khỏi tay, mặt nàng đỏ lên, nhìn chằm chằm Tam công tử, có chút lý sự nói: “Hắn nói chuyện này với ngươi?” “Hừ, nói là tốt rồi! Cũng không cần điểm cái nốt ruổi trên người ta giống như đúc của ngươi đi.” Tam công tử chỉ chỉ bộ ngực, có chút buồn bực nói: “Đã điểm vào chỗ này, ngươi không tin ta cởi y phục ra cho ngươi nhìn xem.”

“Này…không cẩn nghiên cứu như vậy đi!” Vân Thiển Nguyệt khó khăn phun ra một câu, nghĩ tới Dung Cảnh tên khốn kiếp này. Đây là đang trá hình tuyên cáo chủ quyền.

Tam công tử vừa chỉ chỉ thức ăn nói: “Từ nét mặt của ngươi, đến động tác của ngươi, đến ngươi thích ăn cái gì, bước đi như thế nào , mặt ngươi đối với người nào sẽ nói cái gì, hắn dùng thời gian cả đêm dạy ta, hiện tại chính ta cũng hoài nghi ta với ngươi chính là một người đấy.”

Vân Thiển Nguyệt hé miệng cười, nụ cười từ đáy mắt, lại kéo đến tận khóe mắt, mặc dù nàng cười ít, nhưng những ai quen biết nàng đều cảm thấy nàng đang vui vẻ từ trong ra ngoài.

Tam công tử liếc mắt: “Bị một người nam nhân nhìn thấu từ trong ra ngoài, ngươi lại còn cười được?”

“Bị một người nam nhân yêu từ trong ra ngoài, bất luận là ta tốt, hay xấu, hắn đều yêu ta, ta sao lại không cười nổi chứ?” Vân Thiển Nguyệt buông đũa xuống, ngoắc tay với Lăng Liên: “Đưa quần áo cho ta.”

Lăng Liên nhanh chóng đưa bao hành lý đơn giản vừa mới thu thập xong cho Vân Thiển Nguyệt, dặn dò: “Tiểu thư đi đường ngàn vạn lần phải cẩn thận!”

“Ta đã biết, yên tâm đi!” Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn không lo lắng nữa, đừng nói là Tam công tử giả bộ bệnh, cho dù là đi ra khỏi phòng, chỉ cần không gặp người quá quen thuộc với nàng, thì không người nào biết nàng là giả mạo, nàng nhấc chân đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại dặn dò: “Tận lực đừng xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật.”

“Vì sao Dung Cảnh nói cho ta biết càng xuất hiện trước mặt bọn họ nhiều càng tốt?” Tam công tử nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày, đánh giá Tam công tử từ trên xuống dưới một lần nữa, bỏ lại hai chữ: “Tùy ngươi.” Dứt lời, nàng điểm nhẹ mũi chân, cả người nhẹ nhàng ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Tam công tử tựa hồ trong phòng lầm bầm câu gì đó, Vân Thiển Nguyệt không nghe thấy tiếng, trong nháy mắt thân hình đã ra khỏi Vân Vương phủ, thân hình dừng lại ở ngoài tường Vân Vương phủ, nhìn thoáng qua về phía Vinh Vương phủ, sau đó đi về phía cửa thành phía nam

Lúc này đã là nửa đêm, cả kinh thành Thiên Thánh trừ thủ thành cùng người tuần tra ban đêm gõ mõ cầm canh ra, đều đã tắt đèn ngủ yên. Sau thời gian hai nén hương, nàng tới cửa thành phía nam, lặng yên không một tiếng động bay vọt qua thành tường, thi triển khinh công theo hướng nam.

Đi ra ngoài mười dặm, thì thấy một người hai ngựa chờ ở phía Vọng Quân Đình,người nọ chính là Hoa Lạc, Hoa Lạc mặc một thân trang phục bó sát, ngồi ngay ngắn trên ngựa, dung mạo như hoa đào mùa xuân, tuấn mỹ dị thường, làm cho ngươi ta kinh động.

Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh Hoa Lạc, cả người dừng lại, đánh giá Hoa Lạc một cái, cười hỏi: “Đợi thật lâu?”

“Thuộc hạ tham kiến Tiểu chủ!” Hoa Lạc tung mình xuống ngựa, thi lễ với Vân Thiển Nguyệt, cung kính lắc đầu: “Cũng không lâu lắm.”

“Ừ, chúng ta đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, treo bọc quần áo trước ngựa, phi thân lên ngựa.

Hoa Lạc cũng không nói nhiều, một lần nữa nhảy lên ngựa.

Hai người cơ hồ là đồng thời dùng hai chân kẹp lấy cương ngựa, hai con ngựa bốn vó tung lên, ra khỏi Vọng Quân Đình,

Ở giữa sườn núi cách Vọng Quân Đình không xa, thân ảnh màu trắng nguyệt nha đứng cô độc, nhìn hai con ngựa song song đi xa, môi mỏng khẽ mím lại, thần sắc trong đêm tối hơi lộ vẻ nặng nề.

“Thế tử, không phải là ngài tới để tiễn Thiển Nguyệt tiểu thư sao? Sao lại để nàng đi như vậy?” Huyền Ca mặc một thân áo đen, đứng phía sau Dung Cảnh nhìn hai con ngựa song song đi xa, hắn nhìn Dung Cảnh nghi ngờ không giải thích được.

“Nàng biết ta muốn đi đón công chúa Đông Hải quốc, không muốn thấy ta.” Giọng nói của Dung Cảnh vô cùng nhẹ.

“Ngài vốn bị bệnh phải nằm giường, có thể không cần phải đi đón công chúa Đông Hải quốc.” Huyền Ca cau mày, có chút không hiểu rõ.

“Phải đi! Ta bị trọng thương đi nghênh đón mới có vẻ thành ý.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “ Không thể coi thường Đông Hải quốc, mặc dù cách Thiên Thánh một vùng biển, nhưng quốc phú binh cường, nước lớn mênh mông, không phải là một Thiên Thánh ngàn vết thương trăm lỗ hổng có thể so với. Huống chi trăm năm trước là tổ tiên Vinh Vương phủ đã đi Đông Hải mượn châu từ tà, hôm nay dù đã qua trăm năm, phần nhân tình này vẫn là Vinh vương phủ còn nợ.”

“Nhưng nếu sau khi Lạc Dao công chúa kia gặp ngài muốn người thực hiện hôn ước thì làm sao bây giờ?” Huyên Ca cau mày thật chặt.

Dung Cảnh không đáp Huyền Ca, nhìn phương hương Vân Thiển Nguyệt rời đi, giọng nói nhàn nhạt, có chút hậm hực nói: “Ngươi nam nhân kia lớn lên quá mỹ rồi.”

Huyền Ca ngẩn ra.

“Tên hắn là gì?” Dung Cảnh hỏi.

“Thế tử nói là cái tên nam tử đi theo Thiển Nguyệt tiểu thư sao?” Huyền Ca có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Dung Cảnh.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Thuộc hạ không biết! Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có nhân vật này xuất hiện.” Huyền Ca lắc đầu một cái.

“Thanh Ảnh!” Dung Cảnh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Thế tử !” Một thân ảnh nhẹ nhàng rơi xuống phía sau Dung Cảnh, như một đoàn sương mù.

“Nam tử kia là ai?” Dung Cảnh hỏi.

“Người này họ Hoa tên Lạc, là một trong Thất đại trưởng lão mới kế nhiệm của Hồng các. Xuất thân từ Hoa gia của thập đại gia tộc. Cùng hai đại trưởng lão Thương Lan, Phượng Nhan nổi danh ở Hồng các.” Thanh Ảnh nói: “ Có điều từ trước tời giờ Hồng các đều bí ẩn, những năm này thuộc hạ cũng chỉ có thể biết được những tin tức này.”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

Thanh Ảnh lui xuống.

“Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư và Hồng các có quan hệ như thế nào?” Huyền Ca có chút kinh ngạc dò hỏi.

“Hồng các….” Dung Cảnh lẩm bẩm lên tiếng, một lát sau cười nói: “Bây giờ nàng là Tiểu chủ của Hồng các. Hôm nay nếu ta đoán không lầm thì có lẽ nàng đi Ma Thiên Nhai của Hồng các. Bí Tân Các của Ma Thiên Nhai thu thập tư liệu bí mật của thập đại thế gia và Đông Hải quốc. Nàng đi tra xét tin tức.”

Huyền Ca gật đầu, muốn nói cái gì, lại có chút do dự, nhưng lát sau vẫn không nhịn được nói: “Thế tử, ta cảm thấy phương thức ngài và Thiển Nguyệt tiểu thư chung đụng rất kỳ quái.”

“Sao?” Dung Cảnh nhướng mày.

“Thiển Nguyệt tiểu thư chưa bao giờ hỏi tới chuyện của ngài, ý thuộc hạ là người có thế lực gì, tựa hồ Thiển Nguyệt tiểu thư chưa bao giờ quản, mà người cũng không can thiệp vào thế lực của Thiển Nguyệt tiểu thư, chuyện này…. chung quy cảm thấy không đúng lắm…” Huyền Ca đắn đo dùng từ, dường như muốn hình dung ra điều quái dị này, nhưng lại không nghĩ ra.

“Cũng không có gì là kỳ quái!” Dung Cảnh cười nhạt: “Những thứ này chỉ là vật ngoài thân, ta muốn chính là con người nàng, mà nàng chỉ cần giao chính nàng cho ta, có cái này là đủ rồi. Nhiều gánh nặng phức tạp, thì lại không thuần túy rồi!”

Huyền Ca cái hiểu cái không gật đầu.

“Thật muốn đuổi theo!” Dung Cảnh đưa tay nâng trán, giọng nói nhẹ nhàng, lại có chút thở dài, Huyền Ca ngẩn ra, hắn nói: “Hoa Lạc lớn lên quá mỹ!” Rốt cuộc Huyền Ca đã hiểu rõ, khóe miệng co quắp.

“Nghe nói Hoa thị, Thương thị, Phượng thị của thập đại thế gia chuyên sinh ra mỹ nam tử, xem ra lời đồn đãi quả nhiên không sai.” Dung Cảnh giọng nói có chút ủ dột, có chút ảo não nói: “ Hết lần này tới lần khác lại đều là thuộc hạ của nàng, làm cho ta nhịn không được muốn đuổi đi….”(Anh Cảnh siêu kute

Huyền Ca không nói lời nào, khóe miệng co quắp càng lợi hại hơn.

“Từ kinh thành đến Ma Thiên Nhai, sau đó từ Ma Thiên Nhai hồi kinh, ít nhất cũng phải bảy ngày, nói cách khác nàng sẽ ở chung một chỗ với Hoa lạc bảy ngày bảy đêm…” Mặt mày Dung Cảnh như thi như họa được bao phủ bởi một tầng sương mù.

Huyền Ca thật sự không chịu được nữa rồi, từ lúc nào thì thế tử nhà hắn bi xuân buồn thu rồi? Từ lúc nào thì vì ai đi lại sầu cũ thêm sầu mới rồi? Từ lúc nào thì vì ai mà hao tổn tâm trí? Hắn ho một tiếng, nhắc nhở: “Thế tử, ngài phải đi đón công chúa Lạc Dao của Đông Hải quốc, nghe nói Lạc Dao công chúa lớn lên cực kỳ xinh đẹp, cho nên Thiển Nguyệt tiểu thư không yên lòng đối với ngài mới đúng.”

Tay Dung Cảnh đỡ trán ngừng lại, bỗng nhiên cười một tiếng: “Cũng đúng!” Dứt lời, xoay ngươi trở về: “Trờ về thành!” Huyền Ca thở phảo nhẹ nhõm, nghĩ tới may là hắn không có nữ nhân, không đến nối biến thànnh thế tử như vậy, vừa gặp phải chuyện của Thiển Nguyệt tiểu thư, sợ là thế tử không nhớ được chính mình họ Dung rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK