Beta: Leticia
Khóe miệng Dung Cảnh cong lên, giây lát sau, nở rộ ra một nụ cười, gần như tất cả các ngọn đèn trong kinh thành Thiên Thánh đều chiếu vào người hắn, áo gấm tóc đen, tao nhã như ngọc, nụ cười đốt sáng lên cả màn đêm, quả thật là xinh đẹp như hoa.
Mặc dù mỗi ngày Vân Thiển Nguyệt đều nhìn thấy gương mặt này, nhưng vẫn bị kinh diễm, hô hấp của nàng cứng lại, vươn tay che mặt Dung Cảnh lại.
Dung Cảnh lấy tay Vân Thiển Nguyệt ra, một tay kéo thân thể của nàng qua, dung nhan như ngọc dán lên gương mặt của nàng, thấp giọng nói thật ôn nhu: “Vân Thiển Nguyệt, chúc mừng nàng đã giải trừ hôn ước.”
Trong nháy mắt, tâm tư Vân Thiển Nguyệt ấm áp lên, như nước mùa xuân, như ánh sáng mặt trời, sáng rỡ diễm lệ, và hình như cũng hòa tan sự lo lắng từ sau khi ra khỏi Kim Điện tới giờ, dường như, quanh đi quẩn lại, cả ngày lẫn đêm, nàng vẫn luôn chờ chính câu nói này của hắn, ôm nàng vào trong lòng, dùng thần sắc dịu dàng, giọng nói ôn nhu như vậy, nói cho nàng biết, nàng đã giải trừ hôn ước, đã có thể thuộc về hắn rồi.
“Có lẽ nàng nên nói với ta là, cùng vui.” Dung Cảnh nói.
Trong nháy mắt, tất cả tình cảm của Vân Thiển Nguyệt đều bị nàng thu lại, không nhịn được mà buồn cười nói: “Dung công tử, cùng vui!”
Dung Cảnh buông nàng ra, kéo nàng lên xe ngựa.
Màn che rơi xuống, Huyền Ca mới xoay người lại, cười đến miệng cũng không khép được. Minh vệ này của Dung Cảnh, cho tới bây giờ đều mang vẻ mặt hiền lành lạnh lùng, lần đầu tiên lại cười tươi như hoa như vậy.
Xe ngựa rời khỏi cửa hoàng cung, đi về phía Vinh Vương phủ.
Trên các con đường lớn trong kinh thành có hai ba người đi qua, cùng đàm luận đơn giản là chuyện Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử Đông Hải lại đột nhiên đến kinh thành Thiên Thánh. Chuyện giải trừ hôn ước chỉ mới cách đây hai tách trà, mà cũng đã truyền ra, trong đêm giao thừa, bách tính đều đàm luận rối rít.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, kinh thành Thiên Thánh giấu được bí mật, nhưng cũng không giấu được bí mật, giấu được ngôn luận, nhưng cũng không giấu được ngôn luận. Kinh thành này, sau lưng sự phồn hoa, thì nó lại có phương thức sinh tồn riêng của mình.
Dạ Thiên Tứ ngủ say, thân hình nho nhỏ, như một đốm lửa nhỏ, ngủ thật say sưa.
Mặc dù bé được Dung Cảnh ôm, nhưng Vân Thiển Nguyệt cũng có thể cảm giác được thân nhiệt truyền đến từ trên người của bé, nàng cúi đầu nhìn bé, cười nói với Dung Cảnh: “Trước kia, khi ta mở mắt, nhìn thấy người ta chỉ cần dùng một tay, là đã có thể ôm mình lên, thì thương cảm một trận, sau đó, cũng đành nhận mệnh, luôn nghĩ phải lớn lên nhanh một chút, nhưng bây giờ đã trưởng thành, thì lại hâm mộ đứa bé này có thể được ôm như vậy, không buồn không lo gì, chỉ ăn với ngủ.”
Dung Cảnh cười nhìn nàng, lại nhìn Dạ Thiên Tứ trong lòng, “Không cần hâm mộ, chúng ta sinh một đứa.”
Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, giận liếc hắn một cái, “Chàng cho là dễ như hấp bánh bao sao? Nói sinh là sinh, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Ta thấy những người khác đều rất dễ, tỷ như Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng trước kia, hay như Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm sau này.” Dung Cảnh nhẹ giọng nói: “Đều là một lần liền trúng mà!”
Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt im lặng, hồi lâu sau, mới nghẹn ra một câu, “Đó là do khả năng của bọn họ.”
“Vân Thiển Nguyệt, nàng đang hoài nghi năng lực của ta sao?” Dung Cảnh nhướng mày, “Xem ra, mấy ngày nay thật sự ta đã quá tốt với nàng rồi. Bảy mươi hai xuân kia, ta vẫn còn nhớ.”
Vân Thiển Nguyệt co rụt thân thể lại, chống lại ánh mắt của hắn, vội vàng sửa lại, “Ta nào dám hoài nghi ngài chứ? Ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi nha, chuyện một lần liền trúng này…… Khụ khụ, không phải dễ như vậy, đó là bọn họ đúng dịp.”
“Chúng ta cũng có thể đúng dịp.” Dung Cảnh nói
Vân Thiển Nguyệt lại sửa tiếp, “Chuyện này phải dựa vào cơ duyên. Đúng vậy, nghe nói, tỷ lệ t*ng trùng và trứng gặp được nhau, hơn nữa hòa hợp với nhau, là một phần ngàn vạn. Phải thuận theo tự nhiên.”
Dung Cảnh nhướng nhướng mày, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy, cơ duyên của chúng ta đã đủ rồi.”
Vân Thiển Nguyệt còn muốn nói nữa, nhưng vừa chạm vào tầm mắt của Dung Cảnh, thì lập tức tắt tiếng. Nàng và hắn biện luận chuyện này làm gì? Cho nên, liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Dung Cảnh lại không bỏ qua nàng, “Sao? Nàng cảm thấy cơ duyên của chúng ta đã đủ chưa?”
Vân Thiển Nguyệt biến mình thành người câm.
“Sao?” Dung Cảnh vươn tay xoay mặt của nàng lại, đầu ngón tay hơi dùng sức.
Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ, nhưng vẫn im lặng nhìn hắn, một lúc sau, mới thì thầm, “…… Đủ rồi!”
Lập tức, Dung Cảnh nở nụ cười, ôn nhu nói: “Đêm nay thật đẹp.” Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ ửng lên, nghiêng đầu, không nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cây hoa đào kia còn chưa nở đi?”
“Tối nay sẽ nở.” Dung Cảnh phun ra bốn chữ.
Vân Thiển Nguyệt không có cách nào để tiếp tục đề tài này nữa rồi, cho nên lại ngậm miệng, không nói gì nữa. Tuy như vậy, nhưng vì hai người nên nhiệt độ trong xe cũng đột nhiên tăng lên, khiến nàng cảm thấy hơi nóng, rất nóng, không khỏi phải lui ra, để cách Dung Cảnh xa một chút.
Dung Cảnh nhìn nàng, không biểu lộ tâm tình, cũng không nói gì.
Xe ngựa vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Vừa về đến Vinh Vương phủ, Vân Thiển Nguyệt không đợi Dung Cảnh xuống xe, mà liền nhảy xuống xe trước, sau khi xuống xe cũng không đợi hắn, mà mũi chân liền nhún nhẹ, thi triển khinh công, bay về phía Tử Trúc Lâm, trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng.
Khiến cho Huyền Ca đang ở ngoài xe, vừa nhìn thấy vậy, liền ngẩn người.
Dung Cảnh vén màn xe lên, chậm rãi bước xuống xe, nhìn thoáng qua Tử Trúc Viện, rồi chậm rãi ôm Dạ Thiên Tứ đi vào trong. Bước đi vẫn từ từ ưu nhã trước sau như một.
Những người khác trong phủ vẫn còn tham gia dạ tiệc trong cung chưa về, nên Vinh Vương phủ hơi yên tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt rơi nhẹ nhàng vào Tử Trúc Viện, bước nhanh về phòng. Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết đều đã nghe chuyện ở trong cung, nên đều đang vui mừng vì Vân Thiển Nguyệt đã giải trừ hôn ước, lại thấy chỉ có một mình Vân Thiển Nguyệt về, thì hơi kinh ngạc, hoài nghi đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng chạy ra đón, rồi hỏi, “Tiểu thư, Cảnh Thế tử đâu?”
“Ở phía sau.” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt nhìn ba người một cái, rồi xông ào vào phòng.
Ba người ngẩn người, nhìn cửa Tử Trúc Viện, cũng không thấy thân ảnh của Dung Cảnh, Thanh Thường, Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thanh Thường đi ra ngoài đón, còn Lăng Liên và Y Tuyết thì đi vào phòng theo Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mới vừa vào phòng, liền ôm một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ ra, rồi đi vào phòng tắm.
“Tiểu thư?” Lăng Liên và Y Tuyết nhìn động tác của nàng ấy, hơi khó hiểu.
“Ta đi tắm, nói cho Dung Cảnh, sau khi về, phải xuống bếp nấu cơm cho ta.” Vân Thiển Nguyệt bỏ lại một câu, rồi đi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm được đóng lại, ngăn cách thân ảnh của nàng, bên trong còn truyền ra một tiếng “Cạch” nhỏ, hiển nhiên đã được khóa lại.
Lăng Liên và Y Tuyết thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn thì Cảnh Thế tử và tiểu thư không phải đang cãi nhau, cho nên liền đi ra khỏi phòng.
Vân Thiển Nguyệt vào phòng tắm một lúc lâu, thì thân ảnh Dung Cảnh mới xuất hiện ở cửa Tử Trúc Viện một cách khoan thai, Thanh Thường ôm Dạ Thiên Tứ đi theo sau Dung Cảnh, dường như có chuyện rất vui, nên vẫn cười mãi. Sắc mặt Dung Cảnh thì vẫn bình tĩnh, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Lăng Liên và Y Tuyết bước ra nghênh đón, hành lễ với Dung Cảnh trước, rồi bẩm báo, “Cảnh Thế tử, tiểu thư nói, ngài ấy đi tắm, còn kêu ngài xuống bếp nấu cơm cho ngài ấy.”
Dung Cảnh hơi cong khóe môi lên, nhìn thoáng qua trong phòng, rồi cười gật đầu, “Được!” Vừa dứt lời, hắn liền chuyển hướng, đi đến phòng bếp.
Lăng Liên nhìn thân ảnh Dung Cảnh đang đi đến phòng bếp, liền khẽ nhíu mày, hơi oán giận Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư cũng thật là, giao thừa mà còn muốn Cảnh Thế tử nấu cơm.”
Y Tuyết nhìn vào phòng, rồi lại nhìn thân ảnh nhẹ nhàng thoải mái hơn ngày thường của Dung Cảnh, hình như nàng đã nghĩ ra điều gì, liền cười, kề sát vào Lăng Liên, rồi thấp giọng nói: “Ngươi thật ngốc, Cảnh Thế tử và tiểu thư sắp có chuyện tốt rồi.”
Lăng Liên nháy nháy mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “A” một tiếng, lập tức, cũng cười lên.
Thanh Thường cười đến không khép miệng lại được, ôm Dạ Thiên Tứ đi về phòng của nàng, Lăng Liên, Y Tuyết cũng vui mừng đi theo sát.
Vân Thiển Nguyệt ngâm mình trong nước ấm trong phòng tắm, để dòng nước ấm áp bao vây da thịt của nàng, cảm giác dòng nước chảy xuống từng chút từng chút, thấm vào làn da, nàng nhắm mắt lại, đỏ mặt nghĩ tới từng hình ảnh đã trải qua. Nàng và Dung Cảnh, không chỉ một lần quần áo xốc xếch, không chỉ một lần phải khắc chế động tình, không chỉ một lần suýt nữa không cầm giữ được, nhưng cuối cùng, cái gì cũng không phát sinh. Ngày này, rốt cuộc cũng đến, nàng lại không tránh khỏi mà cảm thấy khẩn trương, lại không nói rõ được tại sao.
Có lẽ đã đợi quá lâu, nên bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ chuyện hương tình sắp diễn ra.
Nhưng nàng không muốn đợi thêm nữa, thật sự không muốn đợi thêm nữa!
Tiểu Thất ở kiếp trước đã được nàng buông xuống, Tử Thư ở kiếp này đã trở thành người còn thân hơn cả thân nhân của nàng, trong những người quen biết, trừ Dung Cảnh ra, ai cũng không thể khiến cho nàng động tâm động tình đến bất chấp tất cả, kiếp này chỉ nhận định mỗi một người này.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, lại như cũng không còn nghĩ gì nữa.
Không biết qua bao lâu, ngoài phòng tắm truyền tới tiếng gõ cửa, giọng nói ôn nhuận đến tận xương rất quen thuộc, “Vân Thiển Nguyệt, nàng còn muốn tắm bao lâu nữa? Bữa tối sắp nguội rồi.”
Lập tức, Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, vội vàng lên tiếng, “Ra liền.”
“Có cần ta lau người và mặc quần áo cho nàng không?” Dung Cảnh hỏi.
“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt vội vàng lắc đầu. Nàng mà dám nói cần, thì cũng không cần ăn cơm nữa.
Dường như Dung Cảnh thở dài một tiếng rất nhẹ, “Thật ra cái khóa trong này không khóa ta được.”
Vân Thiển Nguyệt vội vàng đứng lên, không để ý tới hắn nữa, mà lau khô người, mặc quần áo, một loạt các động tác khác. Không bao lâu đã bao mình lại thật thỏa đáng, rồi vội vàng đi tới cửa phòng tắm, vươn tay mở cửa.
Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra, liền cười khẽ, “Động tác thật nhanh!”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn, vươn tay, kéo tay áo của hắn lên, rồi ngửi, liền nói một cách ghét bỏ: “Cả người đầy mùi dầu mỡ, mau đi tắm đi.” Vừa dứt lời, cũng không đợi Dung Cảnh nói gì, liền đẩy hắn vào, rồi lại trở tay, đóng cửa lại giúp hắn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt vừa rồi, trái tim đã nhảy thình thịch dồn dập.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay che ngực, hít sâu, nghĩ tới, sao phải sợ hắn chứ? Hắn như một bức tranh, nàng đã muốn vò nát nghiên cứu hắn từ lâu, hôm nay có cơ hội, sao lại không có tiền đồ như vậy đây? Nàng dùng sức định thần lại, nhưng ngặt nỗi, vẫn không khống chế được trái tim đang nhảy lên thình thịch này, nàng hơi bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ, bước nhẹ nhàng đến bàn.
Trong phòng tắm không truyền ra tiếng động nào, trong căn phòng yên tĩnh lại khiến cho tiếng tim đập của nàng càng trở nên rõ ràng hơn.
Vân Thiển Nguyệt ngồi trước bàn, nhìn ba bốn món ăn được bày trên bàn, hai chén cháo lòng, hai chén cháo gà, một bình Yên Chi Túy, hai đôi chiếc đũa, mặc dù ít, nhưng quý ở chỗ rất tinh xảo. Cũng như chính con người của Dung Cảnh vậy, mỗi một chuyện mà hắn làm ra cũng đều tinh tế.
Nàng nhìn chằm chằm mấy món ăn trên bàn một lát, cũng không động đũa, mà cầm lấy bầu rượu, rót đầy một ly, rồi bưng ly rượu lên, uống từ từ đến hết. Mùi rượu thoang thoảng, vừa vào miệng lại thành thơm ngát. Yên Chi Túy, tên như ý nghĩa, vừa xuống tới yết hầu, thì trên mặt nàng đã hiện lên một tầng phấn hồng.
Đã bao nhiêu năm rồi không uống Yên Chi Túy nhỉ?
Vân Thiển Nguyệt vừa nhớ lại, lại vừa rót một ly, uống từ từ, bất tri bất giác, nửa bầu rượu đã bị nàng uống hết.
Lúc này, cửa phòng tắm bị người đẩy ra từ bên trong, Dung Cảnh mặc cẩm bào sạch sẽ đi từ bên trong ra, chính là bộ áo xuân mà Vân Thiển Nguyệt may. Trên vạt áo và ống tay áo bằng vải Thiên Tàm Ti được thêu vài cành trúc màu tím thanh lịch, hơi nước trong phòng tắm bay ra ngoài theo hắn, mờ mờ như sương mù, khiến cho cả người hắn như bước ra từ trong tranh vậy.
Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt ngây dại say mê, nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh, không dời mắt được.
Dung Cảnh lẳng lặng đứng yên ở cửa phòng tắm nhìn nàng, tầm mắt hai người giao nhau ở giữa không trung.
Sau một lúc lâu, Dung Cảnh thu hồi tầm mắt trước, nhấc chân đi tới chỗ nàng.
Bỗng nhiên, Vân Thiển Nguyệt có cảm giác trái tim nhảy lên, từng sợi lông tơ trên toàn thân đều có thể cảm ứng được hơi thở thanh nhã của hắn, không khỏi nhảy dựng lên, nhưng vẫn không khống chế được thần sắc quấn quýt si mê trong mắt nàng.
Dung Cảnh đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn thoáng qua ly rượu mà nàng đang bưng, vươn tay ước lượng bầu rượu, khẽ nhướng mày, “Uống hết phân nửa?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh đặt nửa bầu rượu còn lại ở trước mặt mình, “Nửa còn lại này của ta, không có phần của nàng.” Dứt lời, liền cầm lấy ly rượu trong tay nàng.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, rất dịu ngoan, “Được.”
Khóe miệng của Dung Cảnh cong cong, ngồi xuống, cầm lấy ly rượu của Vân Thiển Nguyệt, rót ra một ly, uống từ từ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn yết hầu của hắn khẽ động đậy, ống tay áo bay lên, trúc tím tỏa sáng, ưu nhã như tranh. Bỗng nhiên nàng vươn tay che mắt lại, cúi đầu nghĩ, không thể nhìn nữa.
Dung Cảnh liếc nàng một cái, không nói gì, mà vẫn uống rượu tiếp.
Vân Thiển Nguyệt định thần lại một lát, liền cầm lấy đôi đũa, bắt đầu dùng bữa.
Dung Cảnh đẩy chén cháo gà đến trước mặt nàng, “Ăn cái này đi.”
Vốn sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt đang hồng do say, liền đỏ ửng lên, muốn đẩy lại, nhưng tay lại không động đậy được, trong thời gian ngắn, chỉ nhìn chằm chằm vào chén cháo gà, không lên tiếng.
Dung Cảnh cười một tiếng, cũng chậm rãi lấy một chén cháo gà khác đến trước mặt mình.
Vân Thiển Nguyệt bưng chén cháo gà lên, ăn từ từ.
Một bữa cơm, dùng hết một canh giờ mới ăn xong. Hai người đều không nói gì, ba bốn món ăn, hai chén cháo lòng, hai chén cháo gà, một bầu rượu, đều bị ăn hết.
Sau khi ăn xong, hai người đều ngồi yên trên ghế, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây hoa đào kia đã nở đầy hoa.
Giao thừa, nhà nhà đều sáng đèn, Vinh Vương phủ lại càng đèn đuốc sáng trưng, Tử Trúc Viện cũng sáng như ban ngày.
Vân Thiển Nguyệt phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, trên cây hoa đào kia đã xuất hiện thêm hai chếc lồng đèn màu đỏ thẳm, được treo ở trên hai cành cao nhất, làm cho cả cây đào được chiếu sáng lên bởi ánh sáng hòa quyện của hai màu đỏ và hồng, hết sức hoa lệ. Nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Hai chiếc lồng đèn này được treo lên khi nào vậy?”
Ánh mắt của Dung Cảnh lóe lên, cười nói: “Khi nàng đang tắm.”
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt, thấp giọng nói: “Giao thừa, đã đến giao thừa……”
“Chúng ta cùng nhau đón giao thừa.” Dung Cảnh nhìn nàng, đôi mắt đầy ôn nhu.
Vân Thiển Nguyệt liền ho một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Dung Cảnh nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, rồi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp.
Đêm càng ngày càng khuya. Trong nhà, khói hương bay lượn lờ, ngoài phòng, hương hoa đào bay nhẹ nhàng vào, hòa quyện vào cùng một chỗ, lại hơi hư ảo.
Vân Thiển Nguyệt xoay người nhìn đồng hồ cát, đã sắp tới giờ Tý rồi, nàng liếc nhìn Dung Cảnh, thấy hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc chuyên chú, không có ý định gì, nàng cũng không biết nói gì, chuyện như vậy, nàng cảm thấy, lúc này quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi nàng không thể vươn tay ra được.
“Tối nay, ở Quan Tinh đài có bắn pháo hoa, có muốn đi xem không?” Dung Cảnh quay đầu lại hỏi ý kiến của nàng.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, im lặng.
Dung Cảnh đứng dậy, nắm lấy tay nàng, “Đi, chúng ta đi xem đi!”
Vân Thiển Nguyệt rút tay ra, đứng lên theo hắn.
Ra khỏi cửa phòng, Dung Cảnh ôm lấy eo của nàng, mũi chân liền nhún nhẹ, bay ra khỏi Tử Trúc Lâm như một cơn gió nhẹ.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt tựa vào trong lòng hắn, lại vì mùi Yên Chi Túy lan ra từ trong bụng, nên khiến cho trên người nàng như đang bị đốt bởi một ngọn lửa, không cảm thấy gió lạnh ban đêm, mà ngược lại, lại hơi mát mẻ, khiến cho toàn thân của nàng đều dễ chịu.
Không mất bao lâu, Dung Cảnh đã dẫn Vân Thiển Nguyệt tới trên tường thành, nhẹ nhàng hạ xuống, hạ xuống ngay trên một thành lâu cao nhất.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, “Không phải đến Quan Tinh đài xem pháo hoa sao? Sao chàng lại dẫn ta tới đây?”
“Đây là vị trí tốt nhất để xem pháo hoa.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, mọi nhà trong thành đều sáng đèn, đầu đường cuối ngõ đều sáng ngời, chỉ có mỗi một chỗ này, tối đen như mực, nàng bĩu môi, “Ta không nhìn ra đây là vị trí tốt nhất.”
“Lát nữa nàng sẽ biết!” Dung Cảnh ôm nàng ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ dù sao cũng đã tới, ở đâu xem pháo hoa cũng giống nhau, liền không phản đối nữa.
Không lâu sau, pháo hoa trên Quan Tinh đài được bắn lên, gần như thắp sáng cả bầu trời, pháo hoa bay đầy trời, hôm nay không sao, nhưng một mảnh pháo hoa lớn lại sáng lấp lánh như sao, ánh sáng ngọc từ mặt đất chiếu thẳng vào bầu trời đêm.
Lập tức, ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng ngời, “Chàng nói rất đúng, chỗ này đúng là vị trí xem pháo hoa tốt nhất. Pháo hoa trên Quan Tinh đài thắp sáng cả kinh thành lên, nhưng lại chỉ có mỗi một chỗ này tối, nhưng chính vì ở trong bóng tối, nên mới xem rõ ràng nhất.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, khẽ mỉm cười.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, mà nhìn về phía Quan Tinh đài. Ánh sáng ngọc của pháo hoa như đang thắp lên một ngọn lửa trong lòng nàng, trong lòng của nàng cũng như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt vậy.
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, dung nhan của nàng thanh lệ như phấn, ánh mắt nàng lấp lánh, ngọc nhan của hắn liền trở nên ấm áp vô cùng.
Pháo hoa được bắn khoảng nửa canh giờ, mới từ từ dừng lại. Vân Thiển Nguyệt có thể thấy rõ ràng bóng người trên Quan Tinh đài. Trong đó có mấy thân ảnh quen thuộc đứng ở hàng đầu tiên, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh đang nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng có thai?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
“Nàng có thai!” Dung Cảnh lặp lại.
Vân Thiển Nguyệt hơi mơ màng, trừng mắt liếc hắn một cái, “Chàng đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Sao ta lại có thai chứ?” Muốn có thai gì, còn chưa bắt đầu đây này!
“Nàng có thai!” Dung Cảnh nói một cách khẳng định.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, thật sự không nghĩ ra, vì cái gì, mà đột nhiên, người này lại phát điên, hạ giọng cả giận nói: “Ta còn là xử nữ!”
“Ta nói nàng có thai thì nàng có thai.” Dung Cảnh như không thấy Vân Thiển Nguyệt tức giận, dùng giọng nói ôn nhuận lập lại một lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn như lên cơn động kinh, liền giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, cắn răng nói: “Thì ra ta có thai, nhưng sao ta lại không biết? Con ai? Xin làm phiền công tử nói cho tiểu nữ tử biết.”
“Con ta.” Dung Cảnh nói không chút do dự.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, tất cả kiều diễm khẩn trương gì trước kia đều hoàn toàn bay đến chín tầng mây, nàng chế nhạo, “Mỗi ngày chàng chỉ ôm ta, thì sao có thai đây ? Dung công tử, có cần ta bổ sung cho chàng một chút kiến thức về chuyện có thai không?”
“Ôm cũng có thể có thai.” Ánh mắt Dung Cảnh rơi vào trên bụng của nàng, nói một cách ôn nhu: “Chỉ cần nàng có thai, đám cưới của chúng ta liền thuận lợi hơn.”
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, đến bây giờ mới hiểu được, thì ra hắn muốn mói, mang thai giả để đám cưới, nàng liếc hắn một cái, cự tuyệt một cách quyết đoán, “Không được, chuyện vô sỉ như vậy, ta không làm, bại hoại danh dự của bản cô nương.”
“Ta và nàng cùng giường chung gối lâu như vậy, nàng còn có danh dự sao?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt nghẹn lời, cả giận nói: “Dung Cảnh, chàng có thể đừng vô sỉ nữa được không, tại sao tên của chàng không gọi là vô sỉ luôn đi?”
Dung Cảnh cúi đầu, hình như đang suy nghĩ thật tình, “Nếu nàng thích, vậy sau này, con của chúng ta sẽ gọi tên này.”
Ngay lập tức, nữ tử im bặt.
Chỉ thấy, Dung Cảnh suy tư một lát, rồi lại nói thật chậm rãi: “Ngày mai, ta liền đến Vân Vương phủ hạ sính (đưa sính lễ), Vân gia gia nhất định sẽ rất vui vẻ vì được sắp được ôm chắt ngoại trai sớm.” Dừng một chút, lại khuyên Vân Thiển Nguyệt: “Nếu bây giờ nàng đã mang thai, thì nên không kiêu không ngạo, không nên lo lắng quá nhiều chuyện, cũng không cần chạy loạn khắp nơi, an tĩnh trong mấy ngày này, tốt cho con của chúng ta hơn. Chờ sau khi mang thai mười tháng, con sinh ra, thì nàng……”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt trợn to lên từng chút, cuối cùng to như chuông đồng, thật sự không nhịn được mà rống giận, “Dung Cảnh, chàng thật sự bị động kinh rồi, bị pháo hoa bắn trúng vào đầu óc đi? Ta nói ta còn là xử nữ? Có thai cái rắm ấy!”
Dung Cảnh ngẩn ra, lời đã đến miệng liền bị kẹt trong cổ họng.
Vân Thiển Nguyệt vừa tức vừa cười nhìn hắn. Người này, muốn con muốn đến ma nhập luôn rồi? Hay bị Dạ Thiên Tứ kích thích?
Dung Cảnh trầm mặc một lát, dường như mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, vươn tay đỡ lấy trán, xoa nhẹ, nói hơi bất đắc dĩ: “A, nàng vẫn còn là xử nữ, ta quên.”
Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt liền đứng lên trên tường thành, bỗng nhiên nổi bão, Dung Cảnh bị thứ gì nhập vào thân, thì nàng cũng không cần biết.
Cánh tay dài của Dung Cảnh vươn ra, ôm lấy thân thể của nàng, buồn cười nói: “Là hơi bị ma nhập.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không nói gì.
Dung Cảnh cúi đầu, cánh môi đặt lên chiếc cổ tuyết trắng mảnh khảnh của nàng, ôn nhu hỏi, “Còn khẩn trương không?”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, chỗ nào mà còn có thể khẩn trương được nữa? Khẩn trương lớn bằng trời cũng bị hắn làm cho biến mất luôn rồi, nàng co cổ lại, trợn mắt nhìn Dung Cảnh.
“Chúng ta về phủ đi, có được không?” Giọng nói của Dung Cảnh hơi khàn.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, “Ừ” một tiếng, tiếng nói nhẹ như muỗi kêu.
Dung Cảnh ôm ngang nàng lên, nhún nhẹ mũi chân, rời khỏi tường thành, đi về Vinh Vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt tựa đầu vào trong lòng Dung Cảnh, nhớ tới đoạn đối thoại mới vừa rồi, vẫn không nhịn được mà buồn cười. Người này…… Người này…… Hắn cũng khẩn trương a……
Về tới Vinh Vương phủ cũng chỉ mất thời gian uống một tách trà.
Dung Cảnh rơi nhẹ nhàng vào Tử Trúc Viện, chân còn chưa đứng vững, đã liền ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào trong phòng.
Tiếng “leng keng” của bức rèm cửa vang lên, trong đêm tối lại càng rõ ràng hơn.
Vân Thiển Nguyệt được đặt lên giường, chạm vào chăn đệm cẩm tú phía dưới, thì nàng mới mở mắt, đập vào mắt là màu đỏ của giường và rèm che, còn chăn đệm cẩm tú lại là Long Phượng Trình Tường, chẳng biết từ lúc nào, trong phòng cũng đã được đốt nến đỏ, căn phòng này như được trang hoàng lại, rực rỡ hẳn lên, đập vào mắt đều là màu đỏ, nàng hơi ngẩn ngơ, “Làm gì vậy?”
“Vân Thiển Nguyệt, chúng ta đã chờ mười năm, rồi lại nửa năm, chờ cả một mùa đông, che chở một gốc đào chờ đến ngày nở hoa. Đã không chờ được đến đại hôn nữa rồi.” Dung Cảnh cúi người, đè lên người Vân Thiển Nguyệt, ngón tay như ngọc vuốt ve khuôn mặt của nàng, nói thật ôn nhu: “Chúng ta động phòng trước đi! Có được không?”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, đây rõ ràng chính là trang trí dựa theo tân phòng mà, nàng có thể nói không được sao?
“Hoa đào của nàng có nở, cũng chỉ có thể nở ở trong lòng ta.” Dung Cảnh cúi đầu hôn Vân Thiển Nguyệt, tiếng lẩm bẩm hơi khàn.
Ngay lập tức, trái tim của Vân Thiển Nguyệt mềm ra, nàng đã đợi từ lâu, cũng chỉ chờ chính giờ khắc này, toàn bộ tâm tình khẩn trương gì đó trước kia đã tan thành mây khói, lòng của nàng mềm mại xuống, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, đón ý nói hùa với Dung Cảnh, tay cũng vươn ra, ôm cổ hắn.
Nụ hôn lần này không giống hoặc cuồng loạn, hoặc bị lạc, hoặc cấp bách như trước kia, mà mang theo dịu dàng đến tận xương.
Có lẽ vì hôn ước của hai người đã được giải trừ, đáy lòng đã hoàn toàn thoải mái; có lẽ vì đã bị giam cầm quá lâu, hai linh hồn mới được thả ra; có lẽ tối nay quá tuyệt vời, đêm yên tĩnh, sương mù dày đặc, pháo hoa tỏa sáng; có lẽ do hương thơm ngào ngạt của Yên Chi Túy, nến đỏ đang cháy, chăn gấm uyên ương, rèm che lụa đỏ, người như tranh vẽ……
Tóm lại, mỗi một thứ tuyệt đẹp này đều chứng minh giờ khắc đầy tuyệt vời này.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ, tình cũng càng ngày càng dâng lên, hai đôi mắt như bị bao bọc bởi một tầng sương mù.
Dung Cảnh rời khỏi cánh môi Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng, nhẹ nhàng cởi dây áo của nàng. Áo của nàng, không biết hắn đã cởi bao nhiêu lần, đã sớm quen thuộc như áo của mình.
Vân Thiển Nguyệt thở hổn hển nhìn hắn, giây lát sau, cũng vươn tay cởi dây áo của hắn. Áo của hắn là nàng làm, nên tất nhiên quen thuộc đến mỗi chỗ buộc.
Dây buộc trước ngực của hai người vừa được tháo ra, liền lộ ra làn da mềm mại trơn nhẵn.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay cầm lấy dây đai bên hông của Dung Cảnh, bàn tay như ngọc của Dung Cảnh cũng cầm lấy sợi dây lụa bên eo nàng, hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng kéo ra. Dây đai bên hông bị kéo ra, dây lụa bên eo bị rút ra, đồng thời buông xuống, mở ra gấm vóc như tranh vẽ.
Dung Cảnh cúi người, dán sát vào trên da thịt ôn hương nhuyễn ngọc của Vân Thiển Nguyệt, sự tuyệt vời này, làm hắn thở nhẹ ra.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được da thịt Dung Cảnh dán vào nàng, mềm mại trơn nhẵn quá mức, còn nóng rực quá mức, tiêu hồn thực cốt quá mức, nàng cũng thở ra.
Cánh môi rơi xuống, những nụ hôn nhẹ nhàng như mưa xuân, tinh tế, dày đặc, lại dễ chịu, rơi xuống trên lãnh địa thuộc về hắn, như một Vương giả áp đảo trên một Vương giả khác, nắm một mảnh đất xuân phía dưới này trong tay của hắn, lưu lại dấu vết mờ mờ thật sâu, như hoa mai, lại như hoa đào.
Gặm nhẹ, cắn chậm, đốt từng ngọn lửa nhỏ li ti thành ngọn lửa lớn hừng hực, cháy đến từng góc.
Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi gió êm mưa dịu như vậy, không chịu nổi mật lưới nhu tình như vậy, không chịu nổi tư vị mất hồn thấu xương như vậy, không khỏi ngâm khẽ ra tiếng, một tiếng kiều mỵ mềm yếu chưa từng có trước đây.
Dung Cảnh nghe thấy tiếng ngâm như vậy, thân thể liền chấn động nhẹ, vốn đang tinh mịn dịu dàng mà cuồng loạn, trong nháy mắt lại như gió táp mưa rào, như muốn cắn nuốt con người kiều diễm phía dưới.
Quần áo còn thừa lại bị kéo xuống, theo màn che cũng rơi xuống dưới giường.
Đại não của Vân Thiển Nguyệt đã hôn mê, không còn là mình nữa, nhưng trong đầu vẫn cực lực giữ vững thanh tĩnh, lại không biết vì say, hay tình ý lên não, mà tóm lại, thân thể đã mềm thành một vũng nước, ngay cả ý thức cũng không thể khống chế. Cảm giác mình như một con cá, dựa theo sở thích của người đang ở trên người của mình mà biến thành thức ăn ngon, cho người ta đến ăn no.
Không biết qua bao lâu, Vân Thiển Nguyệt nghe thấy tiếng gọi khẽ khàn thấp cực kỳ của Dung Cảnh, “Vân Thiển Nguyệt, nàng chính là độc của ta……”
Ý thức của Vân Thiển Nguyệt liền được lấy lại chút ít, cũng không nhịn được mà cãi lại, “Dung Cảnh, chàng mới là độc của ta……”
Dung Cảnh cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ôm sát bờ eo của nàng, kéo về phía hắn. Vân Thiển Nguyệt ý thức được cái gì, bỗng tỉnh lại một phần, Dung Cảnh vươn tay che mắt của nàng lại, cúi đầu thì thầm, “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (Dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục), không chỉ kiếp này, mà đời đời kiếp kiếp, nàng chỉ có thể là của ta.”
“Bá đạo!” Vân Thiển Nguyệt vừa mắng ra khỏi miệng, thì lập tức, thân thể liền truyền đến một trận đau đớn như bị kim đâm, nàng không nhịn được mà kêu nhẹ lên một tiếng.
Dung Cảnh cúi người, ngậm lấy cánh môi của nàng, vò nát tiếng kêu của nàng vào trong nụ hôn của mình.