Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn lão Hoàng đế, trong lòng cười lạnh. Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này? Hắn còn bày ra một bộ dạng hỏi kinh ngạc và giả trang không biết gì như thế? Nàng nghĩ tới trước kia nàng đã thật sự đánh giá thấp lão Hoàng đế này rồi, thủ đoạn lôi đình và nham hiểm của hắn nàng xem đến đây là đủ rồi. Chuyện hôm nay nàng cũng không tin không liên quan đến hắn. Hắn hẳn là muốn giết nàng mới đúng. Bình cửu chuyển uyên ương chỉ là ngụy trang mà thôi. Điều chân chính hắn muốn làm chính là giết nàng.
Nếu nàng gặp chuyện có liên quan tới Dung Cảnh thì sẽ mất đi lý trí và phán đoán, bất kể thiệt giả đều muốn thử nghiệm một phen. Dạ Thiên Dật cũng vậy, về chuyện gì của nàng có lẽ cũng không lý trí đi nơi nào, không phải là nàng cảm thấy mình có bao nhiêu trọng yếu với Dạ Thiên Dật, mà là Dạ Thiên Dật tuyệt đối sẽ không làm chuyện muốn giết nàng.
Từ xưa đến nay ẩn vệ Hoàng thất ẩn chỉ nghe lệnh một mình Hoàng thượng, hẳn là lão Hoàng đế cố ý để cho Dạ Thiên Dật biết được tin tức về bình uyên ương, dính dáng đến Dung Cảnh, quay một vòng tròn để dẫn nàng tới đây, những thứ độc châm và ám khí kia thật ra là đặc biệt thiết kế cho nàng đấy. Có lẽ khi Dạ Thiên Dật nhìn đến khe hở trên viên gạch vàng đã đoán ra tất cả, lão Hoàng đế muốn mượn tay hắn giết nàng, cho nên hắn mới vừa nghĩ mà đã sợ đến như vậy, nhưng lại không ngăn cản được nàng, chỉ có thể cùng nàng, sau lại dùng thân thể bảo vệ nàng.
Nàng tin tưởng, một khắc kia Dạ Thiên Dật là thật tâm che chở cho nàng, nếu Dung Cảnh không đến kịp thời, chắc chắn hắn sẽ trúng độc bỏ mình! Ước chừng là thời gian dài như vậy lão Hoàng đế cũng nhìn hiểu được sự chấp nhất mà Dạ Thiên Dật dành cho nàng, cho nên mới nghĩ tới một chiêu như vậy, trong hư có thật, trong thật có hư, làm cho người ta phân không rõ thật giả, mới có thể thành công. Hoặc là nói hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng, giết nàng được thì càng tốt, không giết được nàng cũng không tiếc phá hủy đứa con trai này.
Trong nháy mắt Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới những điều này, một cỗ khí lạnh sinh sôi trong bụng và ngực nàng, từ từ khuếch tán, trong nháy mắt khiến cả người lạnh buốt. Gừng càng già càng cay, những lời này không phải là không có đạo lý, Dạ Thiên Dật vẫn còn quá non nớt, hoặc là nóichẳng biết từ lúc nào nàng đã trở thành uy hiếp của hắn. Lần này, ước chừng lão Hoàng đế đã để cho hắn một bài học, nàng quay đầu nhìn Dạ Thiên Dật, chỉ thấy hắn khẽ mím môi, đối mặt với vẻ kinh ngạc hỏi thăm của lão Hoàng đế không nói được lời nào, nhìn không ra cảm xúc.
Dung Cảnh cũng không nói chuyện, cẩn thận búi tóc cho Vân Thiển Nguyệt.
“Hả? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao ba người các ngươi đều không nói chuyện?” Ánh mắt của lão Hoàng đế dừng ở trên người Dung Cảnh.
“Sau khi ta tỉnh giấc ở Vinh Hoa cung của cô cô liền cảm thấy đói bụng, nghĩ ra cung tìm đồ ăn, không ngờ gặp được Thất hoàng tử. Thất hoàng tử nói hắn cũng đói bụng, hôm nay thức ăn đều được bày ở nơi tổ chức yến tiệc, không bằng vụng trộm tới nơi này ăn chút ít, hơn nữa nơi này thanh tĩnh, cho nên chúng ta mới tới đây.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cảnh thái bình giả tạo này cũng không tệ, hôm nay không thể nói chuyện này ra ngoài, vậy thì không nói nữa. Nàng có thể giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, khoản sổ sách này sớm muộn gì nàng cũng phải tính toán, nhưng không gấp đến nỗi phải dùng phương pháp ngu xuẩn nhất để tính toán.
“Hả?” Lão Hoàng đế cau mày, “Nếu các ngươi đói bụng vì sao không đi ngự thiện phòng mà lại phải chạy tới tận nơi này?”
“Ngự thiện phòng nhiều người thì nhiều mắt nha! Ngài cũng biết ta thích Dung Cảnh, nếu hắn biết ta ở cùng Thất hoàng tử đương nhiên sẽ ghen, lại nói nếu bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Nơi này không có ai, cũng thanh tịnh, nên ta liền tới nơi này.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nói.
“Vậy vì sao Cảnh thế tử cũng ở đây?” Lão Hoàng đế nhướn mày.
“Cái này còn phải nói sao? Hắn cũng đói bụng, chạy tới nơi này tìm chút đồ để ăn! Đúng lúc gặp được chúng ta. Đều nói sợ điều gì sẽ gặp điều đó, đặt ở trên người xui xẻo như ta thật vô cùng ứng nghiệm.” Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa nhìn cửa đại điện, chỉ thấy đứng phía sau lão Hoàng đế là đám người Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, Dạ Khinh Nhiễm. Trong đó có một nam tử đeo mặt nạ huyền thiết, một thân nhuyễn bào màu xanh, mặc dù không nhìn thấy tướng mạo, nhưng chỉ thấy hắn ở trong đám người lộ ra khí độ siêu nhiên, khí khái trong trẻo. Nàng không khỏi đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở trên đôi mắt lộ ra trên mặt nạ huyền thiết. Mặc dù nàng chưa từng thấy qua người này, nhưng không khó đoán ra thân phận của hắn, chính là Nam Lương quốc sư không thể nghi ngờ.
Nam Lương quốc sư lúc này cũng đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn lãnh đạm và xa cách.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Nam Lương quốc sư, chỉ cảm thấy từ trong cặp mắt hắn tựa hồ như thấy được mọi sự vạn vật trên thế gian này, thiên địa to lớn, mênh mông bát ngát, tựa hồ nàng nhìn xuyên thấu qua cặp mắt của hắn mà có thể nhận thấy mình nhỏ bé nhường nào, giống như hạt bụi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy tâm tình thanh thản. Nàng lấy lại bình tĩnh, bởi vì nàng là linh hồn chuyển thế trọng sinh, cho nên cho tới nay đối với đại sư hay thần côn có thể vạch trần thân phận nàng thì luôn có cảm giác không tốt, thế nhưng mà giờ khó được là nàng lại không có cảm giác đó. Không biết là bởi vì khối ngọc bài kia hay là bởi vì bản thân người này chính là một người có khả năng làm cho người ta không thể chán ghét.
“Hóa ra là như vậy!” Lão Hoàng đế quét mắt một vòng, đáy mắt nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, “Nhưng những thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, không giống như là có người đã động qua!”
“Còn chưa ăn thì đã phát hiện ra một chỗ ám khí! Suýt nữa muốn mạng nhỏ của cả ba chúng ta rồi. Hiện tại đã bị dọa cho mất hồn mất vía rồi, còn ăn cái gì nữa chứ? Đã sớm bị hù dọa no rồi.” Vân Thiển Nguyệt chỉ một ngón tay về phía viên gạch vàng bị lấy ra và nửa đoạn ống tay áo của Dung Cảnh mà phía trên còn bị ghim đầy châm, hừ một tiếng, “Hoàng thượng dượng, ngài nói ta làm sao lại xui xẻo như vậy? Phàm là ta đi nơi nào, thì nơi đó liền bị ám sát. Không nói đến trước kia, chỉ nói gần đây thôi, trăm tên ẩn vệ tử sĩ suýt chút nữa là lấy đi nửa cái mạng của ta cùng Dung Cảnh rồi, còn có độc châm lúc nãy suýt nữa khiến ta phải đi gặp Diêm Vương gia rồi. Cho dù ta có mười cái mạng cũng không chịu nổi đen đủi bị người nhớ thương chơi ám chiêu như vậy, ngài nói xem ta đã chọc ai gây ai chứ?”
“Hả? Ám khí?” Sắc mặt lão Hoàng đế trầm xuống.
“Đúng vậy! Đây là ám khí độc nhất thiên hạ. Nghe nói ám khí này là do một vị kỳ nhân truyền lại từ trăm năm trước, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, gọi là hữu khứ vô hồi. Còn loại độc này, nghe nói tên là Vô Danh chi độc. Kiến huyết phong hầu dính máu là chết ngay lập tức.” Vân Thiển Nguyệt thở dài, “May là chúng ta tới nơi này trước, bằng không thời điểm Hoàng thượng dượng và sứ giả các quốc gia, Hoàng hậu cô cô và Tần phi hậu cung còn có văn võ đại thần cả cùng với gia quyến của họ, đột nhiên ám khí bị dẫm lên, có thể tưởng tượng, hơn một ngàn độc châm mà phóng ra thì sẽ phát sinh ra hậu quả gì? Đoán chừng không phải một người hay hai người bị thương, sợ là người chết cũng không phải là một hai người thôi đâu. Thọ yến của Hoàng thượng dượng sợ là biến thành tang lễ cũng không chừng.”
Mọi người nghe vậy sắc mặt đều nhất tề tái trắng đi.
Sắc mặt của lão Hoàng đế cũng biến đổi, phẫn nộ quát: “Lẽ nào lại như vậy! Người phương nào lớn mật như thế?”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Chúng ta làm sao biết chứ? Nếu sớm biết thì cũng sẽ không xém chút nữa mất mạng rồi. Hoàng thượng dượng mau sai người tra rõ đi! Nói không chừng hung thủ cũng có mặt ở trong đại điện này. Nơi đây cũng không phải là nơi người nào cũng có thể nhúng tay vào đấy.”
Sắc mặt lão Hoàng đế xanh mét, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, mặt mũi tràn đầy tức giận: “Thái tử, thọ yến hôm nay là trẫm lệnh ngươi chuẩn bị! Sao lại để xảy ra loại chuyện như vậy?”
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trắng nhợt, vội vàng tiến lên, “Hồi bẩm phụ hoàng, thật sự là nhi thần đã cẩn thận kiểm tra, không có nửa điểm bỏ sót, dựa theo phụ hoàng phân phó, bên ngoài tòa đại điện này vẫn luôn có trọng binh canh gác. Nhưng nếu ba người Nguyệt muội muội, Thất đệ và Cảnh thế tử cũng có thể lặng yên không một tiếng động đi mà cũng không bị binh sĩ ngoài cửa phát hiện, chắc hẳn người thiết kế ám khí là một cao thủ, hắn muốn quấy rồi thịnh yến.”
Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ quát Dạ Thiên Khuynh: “Vô luận như thế nào, để cho loại ám khí bực này công khai được thiết lập ngay tại trong đại điện vẫn là do ngươi thất trách, người đâu đem Thái tử. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đã hiểu ra, lão Hoàng đế muốn một hòn đá ném hai chim, muốn giết Dạ Thiên Khuynh. Hoặc là ít nhất muốn mượn việc lần này để phế đi Thái tử vị của hắn. Nàng lập tức cắt đứt lời lão Hoàng đế, “Hoàng thượng dượng, nếu là một cao thủ, có thể thiết lập ám khí bực này lại còn làm lặng yên không một tiếng động, liền chứng minh đích xác là hắn rất lợi hại. Chuyện này cũng không trách Thái tử điện hạ đề phòng không tốt, chỉ có thể đổ thừa cho tên hung thủ sau lưng kia thật sự quá lợi hại thôi, có mánh khóe thông thiên. Cho nên, ngài cũng đừng trách hắn nữa, hôm nay là lễ đại thọ của ngài, ngày đại hỉ, cần gì phải tức giận? Chờ sau khi thọ yến kết thúc mới điều tra ra tên tiểu nhân nào chơi ám chiêu ngấm ngầm sau lưng, nhất định đưa hắn ra trước công lý, giết chết bất luận tội.”
“Đúng vậy, phụ hoàng, Thái tử hoàng huynh đề phòng nghiêm cẩn như thế, hung thủ lại vẫn có thể tiến vào đại điện. Nói rõ hung thủ quá lợi hại. Vốn cũng không là do Thái tử hoàng huynh thất trách, người ngu mới đi làm chuyện này, Thái tử hoàng huynh chắc chắn sẽ không làm đấy.” Dạ Thiên Dục cũng vội nói.
“Hoàng thượng, lão thần cảm thấy cũng đúng. Thọ yến quan trọng hơn!” Tần Thừa tướng cũng nói chuyện cho Dạ Thiên Khuynh.
“Đúng vậy Hoàng thượng, thọ yến quan trọng hơn. Kết thúc thọ yến mới tra hung thủ cũng không muộn” Hiếu thân vương nhìn ba người trong điện, ánh mắt rơi vào trên tay Dung Cảnh đang búi tóc cho Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lão lóe lên tinh quang, cũng vội vàng nói.
“Không sai, Hoàng bá bá, nếu âm mưu ám sát đã bị phá vỡ, nơi này cũng trở nên an toàn rồi. Trước ngồi vào vị trí đã. Sứ giả các quốc gia vẫn đang chờ đây này!” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm nhìn vào viên gạch vào và nửa đoạn ống tay áo của Dung Cảnh trên mặt đất, lại nhìn ba người Dạ Thiên Khuynh, Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh, cũng mở miệng nói.
Ngay sau đó Đức thân vương, Vân Vương gia và một đám đại thần trong triều trước sau đều mở miệng khuyên. Tất cả mọi người biết chuyện hôm nay sẽ không đơn giản như vậy, sau lưng tất nhiên sẽ có chuyện lớn phát sinh nữa, nhưng đều là người thông minh nên lựa chọn giả bộ không biết. Có một số việc không biết vẫn là tốt nhất.
“Được rồi! Nếu mọi người đã cầu tình, trẫm sẽ không xử tội ngươi!” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, khoát khoát tay với Dạ Thiên Khuynh, “Sau khi kết thúc thọ yến, giao cho ngươi toàn quyền tra rõ hung thủ. Nhất định phải tra ra hung thủ, trẫm cũng muốn xem hung thủ là người nào mà lợi hại như thế, dám ở Kim điện của trẫm bố trí ám khí bực này. Lại còn có quan hệ sâu xa cùng với kỳ nhân từ trăm năm trước, chẳng lẽ là hậu nhân của vị kỳ nhân kia?”
“Đa tạ phụ hoàng, nhi thần nhất định tìm ra hung thủ!” Dạ Thiên Khuynh vội vàng cung kính lên tiếng. Hắn chưa từng nghĩ tới một ngày kia Vân Thiển Nguyệt lại ra tay cứu giúp hắn, lần trước thì mang hắn về phủ Thái tử, lần này nhờ một câu nói đầu tiên của nàng để cho lão Hoàng đế không trách tội hắn. Hắn nói không nên lời trong lòng có tư vị gì, hắn cảm thấy áy náy vì mười năm quá khứ luôn nhìn vàng thau lẫn lộn.
“Quốc sư, Duệ Thái tử, các khanh gia, mời vào trong ngồi.” Lão Hoàng đế quay đầu lại nhìn về phía mọi người.
“Hoàng thượng, mời” Mọi người nhất tề thi lễ.
Lão Hoàng đế đi đầu về phía ghế chủ vị, đi ngang qua chỗ Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh chợt dừng bước, kinh ngạc nói: “Cảnh thế tử lại tự búi tóc cho Nguyệt nha đầu? Trẫm chỉ biết Cảnh thế tử là kỳ tài, văn thao võ lược, hôm nay còn biết được Cảnh thế tử còn có tâm tư tinh tế biết chải đầu búi tóc như thế, có thể làm chuyện của nữ nhân bực này.”
Lúc này Dung Cảnh đã búi tóc xong cho Vân Thiển Nguyệt, cài chu sai cuối cùng lên tóc nàng, rút tay về, cười nhạt với lão Hoàng đế, “Hoàng thượng quá khen! Nữ nhân này vừa ngu xuẩn vừa vụng về, tóc bị rối cũng không biết chải, ta chỉ có thể thay nàng làm thôi.”
“Ừ! Nguyệt nha đầu có phúc khí thật tốt” Lão Hoàng đế cười cười, nhưng không nhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, bước lên bậc thềm ngọc.
“Ngươi mới nói ai vừa ngu xuẩn vừa vụng về.” Vân Thiển Nguyệt sờ sờ búi tóc lưu vân hoàn hảo trên đầu, trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái. Cái trừng mắt này của nàng không bằng nói là giận đi, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng kiều mị, mặc dù không phải là nàng cố tình thể hiện, nhưng loại kiều mị không tự chủ này mới càng làm cho mọi người không cách nào dời mắt khỏi nàng được.
“Không phải là nàng vừa ngu xuẩn vừa vụng về sao? Nếu không sao còn phải cần người cứu?” Dung Cảnh nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, ánh mắt híp híp, nàng nơi nào nghĩ đến ám khí lại nhanh như vậy chứ? Xem ra trên thế giới này quả thật không có chuyện gì là không làm được, chỉ có chuyện không không thể tưởng được thôi. Sau này nhất định phải cẩn thận một chút! Nàng đẩy Dung Cảnh ra, khom người nhặt ống tay áo trên mặt đất lên, chậc chậc hai tiếng, nhẹ nhàng gấp ống tay áo lại, nàng lại lấy một chiếc khăn từ trong ngực ra bọc ống tay áo lại, để vào trong tay áo của nàng.
“Nguyệt nha đầu, ngươi lấy nửa đoạn tay áo kia của Cảnh thế tử làm cái gì?” Lão Hoàng đế đã ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn thấy động tác của Vân Thiển Nguyệt bèn hỏi.
“Hoàng thượng dượng, cái này chính là đồ tốt nha. Phía trên này không phải là có hơn ngàn cái châm độc sao? Hơn nữa loại độc này là độc vô danh, loại độc này hiện tại vô cùng ít ỏi, có thể nói gần như tuyệt tích, hôm nay đúng lúc ta gặp được, sao ta có thể không giữ lại chứ? Sau này nếu là có người muốn hại ta, ta sẽ ghim vài cái châm này lên người hắn.” Vân Thiển Nguyệt buông ống tay áo, nghiêm trang nói.
“Ngươi nên giao cho Thái tử, để cho Thái tử tra rõ chuyện này!” Lão Hoàng đế nhìn ống tay áo của nàng nói.
“Chờ sau bữa tiệc ta cho hắn hai cây!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Khuynh, “Này, ngươi nhớ sau bữa tiệc tới tìm ta nha.”
“Được” Dạ Thiên Khuynh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tất cả mấy người đặc biệt đã được thái giám và cung nữ dẫn nhập tọa ở ba chỗ ngồi ở giữa hàng thứ hai. Mà Dạ Khinh Nhiễm ngồi ở hàng thứ ba, nàng quét một vòng, không thấy Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn, cũng không thấy Tần Ngọc Ngưng. Nàng nhấc chân đi về phía chỗ ngồi dành cho gia quyến Vân Vương Phủ. Những nơi như thế này, Vân Vương Phủ không có đương gia chủ mẫu, hai vị quý thiếp Tam di nương và Ngũ di nương của Vân Vương gia cũng được phép mang theo nữ nhi tham gia.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, chỗ ngồi của ngài ở đây!” Văn Lai vội vàng nói với Vân Thiển Nguyệt, rồi chỉ một ngón tay vào chỗ bàn tiệc thứ ba bên tay trái.
Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, nhướn mày nhìn Văn Lai.
Văn Lai lập tức giải thích, “Hàng này là Hoàng thượng tự mình an bài , Cảnh thế tử, ngài, Thất hoàng tử, Thái tử điện hạ, Diệp công chúa, Duệ Thái tử, Nam Lương quốc sư, còn có ba vị Vương gia đều ngồi ở hàng này.”
“Hoàng thượng dượng, ta không đủ tư cách đâu. Ta chỉ là một nữ tử mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía lão Hoàng đế: “Ta vẫn tự mình hiểu được đấy, an vị ở phía dưới là được rồi.”
“Nguyệt nha đầu, ngươi là đích nữ của Vân Vương Phủ, thân phận tôn quý! Sao lại không đủ tư cách? Đừng quên trên ngươi còn có Trinh Tịnh Hoàng hậu và lịch đại các Hoàng hậu của Thiên thánh còn có Hoàng hậu cô cô của ngươi nữa! Đừng nhiều lời nữa, ngồi xuống đi!” Giọng nói uy nghiêm của lão Hoàng đế vang lên.
“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay kéo Dung Cảnh, cười ôn nhu với hắn: “Ta vốn không muốn ngồi cùng một chỗ với ngươi, tuy khi ta chưa tới cập kê Hoàng thượng dượng sẽ không tứ hôn cho ta và ngươi, nhưng vẫn chiếu cố có thêm với chúng ta, cho chúng ta ngồi chung một chỗ đấy.”
“Ừ! Cho nên nàng phải nhớ kỹ những chuyện tốt mà Hoàng thượng đã đối xử với nàng, ta sẽ canh chừng không cho phép nàng hồ nháo, quấy nhiễu thọ yến của Hoàng thượng” Dung Cảnh nhợt nhạt cười một tiếng, nụ cười như tuyết liên đột phá mưa bụi, trong trẻo, xinh đẹp vạn phần.
“Biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng, lôi kéo Dung Cảnh ngồi ở vị trí Văn Lai vừa chỉ.
Văn Lai ngẩn ra, nhìn về phía lão Hoàng đế, trong nháy mắt sắc mặt lão Hoàng đế có chút u ám, nhưng cũng không nhiều lời, nói với Dạ Thiên Dật còn đứng: “Thiên Dật, ngồi đi!”
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật ngồi ở dưới tay Dạ Thiên Khuynh.
Vân Thiển Nguyệt thu thần sắc của Văn Lai và lão Hoàng đế vào đáy mắt, lạnh lùng cười một tiếng. Trong lòng nàng đương nhiên biết rõ ràng lão Hoàng đế không thể nào an bài nàng và Dung Cảnh ngồi chung một chỗ. Mà chỗ vừa rồi phát ra ám khí chính là vị trí ngồi của Dung Cảnh, bên cạnh hắn là Nam Lương quốc sư. Tính toán như vậy, lão Hoàng đế là muốn một mũi tên trúng ba con chim sao, nếu có thể giết nàng là việc tốt nhất, nhưng nếu không giết được, sẽ mượn cơ hội này bắt Dạ Thiên Khuynh, phế Thái tử vị của hắn, nếu nàng không đến, không người nào động tới chỗ ám khí này, đến lúc đó hắn sẽ sai người khởi động cơ quan, như vậy Dung Cảnh và Nam Lương quốc sư sẽ cùng bị ám khí công kích. Hơn ngàn cây kim, cho dù có thể tránh né nhưng dưới tình huống không đề phòng thì chắc chắn sẽ bị một hoặc hai cây ghim vào người, mà trên châm lại là kiến huyết phong hầu, dính máu chết ngay lập tức. Mục đích của hắn cũng sẽ đạt được. Nhưng mà hắn không nghĩ tới lại bị ba người nàng, Dạ Thiên Dật và Dung Cảnh phá hư vô cùng đơn giản như vậy, tất nhiên là lúc này trong lòng hắn vô cùng giận dữ đấy.
“Sao Diệp công chúa còn chưa tới?” Lão Hoàng đế nhìn về phía chỗ ngồi trống hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, lúc trước Diệp công chúa đã phái người tới truyền lời, nói nàng sẽ tới trễ một chút.” Văn Lai vội vàng nói.
“À!” Lão Hoàng đế gật đầu, dời tầm mắt nhìn về phía dưới, quét một vòng dừng ở chỗ ngồi Vân Vương Phủ, cau mày, “Sao Vân thế tử cũng chưa tới? Chẳng lẽ thương thế còn chưa khỏe?” Dứt lời, hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Có lẽ là ca ca có chuyện nên đến trễ, thọ yến như vậy sao ca ca có thể không đến chức mừng Hoàng thượng dượng chứ?” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn về phía chỗ ngồi phủ Thừa Tướng, dời đề tài đi chỗ khác: “Tần tiểu thư cũng còn chưa tới đây này!”
“Đúng vậy, Tần nha đầu chạy đi đâu rồi hả?” Lão Hoàng đế hỏi.
Tần Thừa tướng vội vàng đứng lên đáp lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Ngọc Ngưng sẽ tới cùng Thái phi và Hoàng hậu nương nương.”
Lão Hoàng đế gật đầu, tựa hồ lúc này mới nhớ tới bên cạnh hắn không có một bóng người, thọ yến như vậy các phi tần có phẩm cấp trong hậu cung đương nhiên là phải tham gia. Chắc chắn Tần Thái phi, Hoàng hậu, Minh phi sẽ tới .
“Tần Thái phi giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Minh phi giá lâm!” Lúc này, từ cửa ra vào truyền đến một tiếng hô to.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cửa ra vừa, đưa tay lấy một khối cao điểm bỏ vào trong miệng, cảm thấy ăn thật ngon, lại lấy một khối cao điểm khác đưa tới bên môi của Dung Cảnh. Dung Cảnh nhìn nàng một cái, cũng không cự tuyệt, há miệng nuốt vào.
Mặc dù mọi người đều chú ý về phía cửa ra vào, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn chú ý đến hàng thứ hai bên này, hôm nay cờ hồ tất cả người có thân phận tôn quý đều tập trung ở hàng thứ hai cùng đầu hàng thứ ba, không ít người đều không thấy kinh ngạc khi thấy hành động của Vân Thiển Nguyệt, bởi vì từ trước đến giờ Thiển Nguyệt tiểu thư đều không tuân thủ phép tắc, nhưng đều kinh ngạc khi thấy Dung Cảnh không đợi Hoàng thượng cho bắt đầu khai tiệc mà đã ăn đồ do Vân Thiển Nguyệt đút cho, như vậy thì có chút thất lễ, tại sao Cảnh thế tử có thể làm ra chứ?
Trong lúc nhất thời không khí đại điện trở nên trầm tĩnh.
Lão Hoàng đế cũng phát hiện động tác của hai người, nhưng cũng không mở miệng. Mọi người thấy Hoàng thượng không nói gì, đều nhất tề thu hồi tầm mắt.
Ba người Tần Thái phi, Hoàng hậu, Minh phi đi vào. Mặc dù Thái phi có bối phận cao, nhưng bàn về thân phận vẫn không đủ để ngồi ngang hàng với Hoàng hậu. Cho nên bà chỉ có thể đi phía sau Hoàng hậu một bước, Minh phi thì đi sau Tần Thái phi một bước. Ba người đều mặc cung trang. Phía sau là các tần thiếp có phẩm cấp và hơn mười vị công chúa, Lục công chúa và Thất công chúa cũng ở trong nhóm người này. Một đoàn người đi tới có chút xu thế mênh mông cuồn cuộn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hậu cung của lão Hoàng đế, nghĩ tới lời Vân Ly nói mười năm rồi Hoàng thượng không tuyển tú, hậu cung trống không, không khỏi trợn mắt trắng trong lòng, ở chỗ này ít nhát cũng có ba mươi bốn mươi mỹ nhân, còn hậu cung trống không sao? Hắn cũng không sợ tinh tẫn mà chết à. Thấy Lục công chúa từ lúc đi vào ánh mắt vẫn luốn dán vào trên người Dung Cảnh, nàng coi như không thấy, nhìn về phía Thất công chúa. Thất công chúa ôn nhu yếu ớt, nhưng hôm nay tựa hồ trạng thái vô cùng tốt, nhìn không giống như là người bị bệnh lâu năm quấn thân. Nàng nhớ tới từ lúc mất trí nhớ tới nay, ước chừng đã ba tháng nàng không đi tới chỗ của Thất công chúa rồi.
“Thần thiếp cung chúc Hoàng thượng phúc thọ an khang! Thiên thánh thiên thu vạn thế!” Hoàng hậu đi tới, mang theo mọi người quỳ lạy.
“Miễn lễ! Thái phi mời! Hoàng hậu, Minh phi đứng lên đi!” Lão Hoàng đế khoát khoát tay với đám người Hoàng hậu, vui sướng nói.
Hoàng hậu đứng thẳng thân mình, trên mặt đoan trang mỉm cười đi lên bậc thềm ngọc, Tần Thái phi, đám người Minh phi đi theo phía sau nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu, đang nhớ lại Ngọc Nữ trì trong tẩm cung lão Hoàng đế, đồng thời cũng nhớ tới lời nói lúc đó của Dạ Thiên Dật. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng đang nhìn nàng, nàng cười cười với hắn, tay không tự chủ được mà cầm tay của hắn. Bất kể Dạ Thiên Dật nói gì, nàng nghĩ trong nội tâm của nàng đã có một thước đo, một ngọn chong chóng đo chiều gió. Dung Cảnh yêu nàng là thật lòng, nàng yêu Dung Cảnh cũng thật lòng. Dĩ nhiên không loại bỏ trước khi yêu hay trong quá trình yêu sẽ có thêm điều kiện, nhưng cũng có thể không đáng kể. Lòng người là khó khống chế nhất, vừa đơn giản lại vừa phức tạp, nàng học qua tâm lý học, so sánh với bất cứ ai nàng cũng có thể nói là hiểu rõ hơn hết. Cho nên, trong nội tâm nàng sẽ có một thanh thước đo. Con đường này nhất định sẽ rất khó khăn, nếu lòng của nàng không kiên định làm sao dám nói đến tình yêu cùng tương lai chứ.
Tựa hồ Dung Cảnh cảm nhận được tâm tư Vân Thiển Nguyệt biến hóa, hắn cũng không né tránh tay Vân Thiển Nguyệt mà vẫn để cho nàng cầm tay của hắn.
Tay hai người ở dưới bàn ngọc nắm chặt vào nhau, tay Dung Cảnh ấm áp, tay Vân Thiển Nguyệt mát lạnh, rất nhanh liền dung hợp thành một loại nhiệt độ, ấm áp nhàn nhạt, mát lạnh nhàn nhạt. Giữa ngón tay có chút tình ý xuyên thấu qua đầu ngón tay lưu chuyển ở nơi da thịt hai người tiếp xúc nhau, vương vấn quấn quanh.
Tâm Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên yên ổn lại. Nàng cần chính là một đôi tay như vậy, kiếp trước nhiều năm mệt nhọc như vậy, kiếp này ngoại trừ vài năm yên ổn khi mới sinh ra, còn lại vẫn đều phải ngụy trang bản thân. Khó tránh khỏi sẽ có lúc thấy mệt mỏi, thấy buồn phiền, thấy mệt nhọc, cũng sẽ không biết phải làm sao, sẽ trở nên yếu đuối. Cũng như hôm nay, nếu Dung Cảnh không xuất hiện, nàng không biết hậu quả sẽ như thế nào, nếu Dạ Thiên Dật thật sự chết, nàng sẽ như thế nào. Mặc dù hắn quá mức chấp nhất, nhưng nàng không muốn hắn chết, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn. Nhiều năm như vậy, nàng coi hắn thành Tiểu Thất, thanh tỉnh nhìn chính mình trợ giúp hắn, để cho hắn từng bước lớn lên. Đây là một loại chấp niệm của nàng đối với Tiểu Thất, nàng chưa từng khống chế tình cảm của nàng với “tiểu Thất”? Cho nên, mặc dù Dạ Thiên Dật làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, lại để cho nàng lo lắng, nàng cũng minh bạch loại chấp niệm này.
Tần Thái phi, Hoàng hậu, đám người Minh phi nhập tọa theo thứ tự.
“Thái phi, Hoàng hậu, sao Tần nha đầu không tới?” Lão Hoàng đế không thấy Tần Ngọc Ngưng, lên tiếng hỏi.
Tần Thái phi nghe vậy sắc mặt có chút không tốt, nhưng vẫn cực lực nhịn xuống, quét mắt qua Dạ Thiên Khuynh một cái nói: “Sáng nay Ngọc Ngưng đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái, nói sợ ảnh hưởng đến thọ yến của Hoàng thượng nên không tới. Nàng nhờ Bổn cung thay nàng giải thích với Hoàng thượng.”
“Thân thể không thoải mái à, vậy đã mời Thái y chưa?” Lão Hoàng đế lo lắng hỏi.
“Mời rồi! Thái y nói không có chuyện gì, chỉ là thân thể hư nhược thôi, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi!” Tần Thái phi nói.
“Nếu đã không có chuyện gì thì tại sao lại không đến. Nàng sắp là con dâu của trẫm, tất cả mọi người đều đến, sao có thể riêng nàng không tới? Yên tâm đi, nàng sẽ không ảnh hưởng tới thọ yến của trẫm.” Lão Hoàng đế dứt lời, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, “Thái tử, ngươi đi tới cung của Thái phi đón Tần nha đầu đến đây.”
“Dạ!” Dạ Thiên Khuynh đứng lên.
“Hoàng thượng ưu ái Ngọc Ngưng rồi!” Thái phi cũng không hết sức ngăn trở.
Dạ Thiên Khuynh đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Khuynh ra khỏi đại điện, nghĩ tới chiêu này của Tần Thái phi chắc là thử dò xét lão Hoàng đế, xem lão Hoàng đế có coi trọng Tần Ngọc Ngưng hay không. Nếu coi trọng thì đương nhiên sẽ kêu Dạ Thiên Khuynh đi mời. Nếu không coi trọng, như vậy nói rõ lão Hoàng đế rất tức giận chuyện nàng bị Dạ Thiên Khuynh phá thân. Bởi vì chuyện tình làm cho sôi sùng sục, hiện tại không thể nào giấu được tai mắt của lão Hoàng đế.
“Nếu Diệp công chúa nói tới trễ một chút vậy thì chúng ta cứ khai yến trước đi!” Lão Hoàng đế nhìn về phía mọi người.
Đương nhiên mọi người không có dị nghị gì.
Văn Lai khoát tay, vũ cơ mặc lụa mỏng nối đuôi nhau mà vào, ân thanh đàn sáo diễn tấu nhạc khí vang lên, thoáng chốc một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
“Nam Lương Duệ Thái tử và quốc sư, Tây Diên và sứ giả các quốc gia có thể đến đây chúc mừng, trẫm vạn phần cao hứng.” Lão Hoàng đế khoát tay, Văn Lai lập tức rót đầy một chén rượu cho hắn, hắn đứng lên, nâng chén với phía dưới, “Trẫm kính chư vị sứ giả không quản xa ngàn dặm mà đến!”
“Hoàng thượng khách khí! Chúc Hoàng thượng phúc thọ an khang!” Lấy Nam Lăng Duệ cầm đầu các quốc gia sứ giả đều nhất tề nâng chén.
Lão Hoàng đế uống một hơi cạn sạch, cực kỳ thống khoái, hắn để chén rượu xuống, thấy các sứ giả đều nâng chén mà uống, chỉ có Nam Lương quốc sư không động tới cái ly trước mặt, hắn cười hỏi, “Vì sao quốc sư không uống?”
“Không uống được rượu, Hoàng thượng thông cảm!” Nam Lương quốc sư chắp tay với lão Hoàng đế. Mặc dù không uống rượu, nhưng hắn cử chỉ thích hợp, lễ tiết đúng chỗ, giọng nói lãnh đạm, lạnh nhạt, làm cho người ta không tự giác mà tin tưởng hắn thật sự không uống được rượu.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn Nam Lương quốc sư, cảm thấy giọng nói của hắn tạo cảm giác thoải mái nói không nên lời. Nhìn về phía tay của hắn, rõ ràng là thái độ siêu nhiên, nhưng nàng lại cảm giác hắn đứng ở đây không có chỗ nào là không hợp, mà ngược lại còn rất hòa hợp. Nàng nghĩ tới nếu Linh Ẩn đại sư đã đắc đạo thành cao tăng tự nhiên sẽ không hợp với nơi phồn hoa thế tục như thế này.
“Ah? Thì ra là quốc sư không uống được rượu?” Lão Hoàng đế nhướn mày.
“Đúng vậy!” Nam Lương quốc sư gật đầu.
“Uống chút rượu có thể cường thân, chẳng lẽ thân thể quốc sư không tốt?” Lão Hoàng đế tìm tòi nghiên cứu nhìn Nam Lương quốc sư.
“Hoàng thượng, đúng là thân thể của quốc sư vẫn luôn không tốt! Vốn đã có bệnh trong người, uống rượu vào có thể dẫn tới việc bệnh cũ tái phát, mong Hoàng thượng thứ lỗi.” Nam Lăng Duệ tiếp lời lão Hoàng đế, nhìn hắn cười nói.
“Thì ra là như vậy!” Lão Hoàng đế tỏ vẻ hiểu, cười nói: “Vậy quốc sư liền lấy trà thay rượu đi! Trẫm nhất định phải cùng ngươi uống một chén. Những năm này trẫm vẫn ngưỡng mộ quốc sư, nhưng lại chưa từng được gặp mặt, thọ yến mười năm trước của trẫm quốc sư không đến Thiên Thánh, trẫm vẫn luôn nuối tiếc vì chuyện này. Hôm nay nhìn thấy quốc sư, quả nhiên là một chuyện may mắn.”
Đang khi nói chuyện, lão Hoàng đế lại bưng chén rượu lên.
Nam Lương quốc sư tự mình rót một chén trà, bưng lên, “Hoàng thượng, mời!”
“Mời!”
Hai người cùng nhau nâng chén. Một rượu một trà cùng uống cạn.
“Năm đó quốc sư và Vân Vương phi là hai người kỳ tài trong thiên hạ, quốc sư và Vân Vương phi đều có xuất thân thần bí là một kỳ, đều tài hoa có võ công cao tuyệt là hai kỳ, đều có dung mạo khuynh quốc là tam kỳ.” Lão Hoàng đế đặt chén rượu xuống, tựa hồ nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, giống như ưu thương thở dài: “Mười mấy năm trước Vân Vương phi đã qua đời rồi, quả nhiên là hồng nhan bạc mệnh, trời ghét kỳ hoa, làm cho người ta phải thổn thức bóp cổ tay.”
Vân Thiển Nguyệt không để lại dấu vết mà nhướn mày một cái, nàng phát hiện lúc lão Hoàng đế nhắc tới mẹ nàng tựa hồ ánh mắt của Nam Lương quốc sư có chút nhúc nhích, nhưng xảy ra quá nhanh, nàng muốn tìm tòi nghiên cứu lại, nhưng khi nhìn lại thì hắn đã khôi phục lại như thường, nàng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, vậy mà Dung Cảnh lại khẽ gật đầu. Nàng nghĩ quả nhiên ánh mắt của nàng không có nhìn lầm.
“Vân Vương phi ra đi, trẫm vẫn rất sầu não.” Lão Hoàng đế tựa hồ nhìn Vân Vương gia một cái, thấy Vân Vương gia lộ ra vẻ thống khổ, hắn cười nói: “Những năm này khổ cực cho Vân Vương huynh rồi! Từ lúc Vân Vương phi ra đi, cả người Vân Vương huynh đều thay đổi, luôn không có tinh thần, hôm nay tính toán ra, thoáng cái đã mười mấy năm rồi!”
Nam Lương quốc sư không nói lời nào. Vân Vương gia dùng tay áo lau nước mắt, cũng không nói chuyện.
“Trẫm vẫn tò mò về dung mạo của quốc sư, nghe nói từ ngày xuất đạo quốc sư vẫn luôn đeo mặt nạ huyền thiết này rồi. Trẫm nghĩ có không ít người cũng nghĩ như trẫm, không biết có thể nhân cơ hội đại thọ của trẫm, quốc sư thỏa mãn lòng hiếu kỳ của trẫm, cho trẫm thấy dung mạo của quốc sư được không?” Lão Hoàng đế nhìn Nam Lương quốc sư.
“Mặt nạ này là do sư phụ chế tạo cho ta, ta từng thề với người không bao giờ tháo xuống. Hoàng thượng thứ lỗi!” Nam Lương quốc sư nói.
“A?” Lão Hoàng đế nhìn Nam Lương quốc sư, “Tôn sư là?”
“Sư phụ của tại hạ đã qua đời!” Nam Lương quốc sư thản nhiên nói.
“Quốc sư trọng lời thề, trẫm cũng không miễn cưỡng. Nhưng quốc sư không uống rượu, lại không tháo mặt nạ, đã từ chối hai yêu cầu của trẫm, trẫm còn có một chuyện không rõ, không biết quốc sư có thể nói cho trẫm hay không. Nếu quốc sư từ chối nữa, hôm nay trẫm quả thật rất thất vọng rồi, khó có cơ hội được gặp quốc sư, ba tâm nguyện một cái cũng không đạt thành, trẫm thật sự thất vọng không còn mặt mũi nào rồi.” Lão Hoàng đế lên tiếng lần nữa.
“Hoàng thượng, mời nói!” Ánh mắt của Nam Lương quốc sư nhàn nhạt, trạng thái siêu nhiên.
“Trẫm muốn biết Vân Vương phi và quốc sư có quan hệ như thế nào?” Lão Hoàng đế nhìn Nam Lương quốc sư.
Hoàng hậu biến sắc, Tần Thái phi và đám người Minh phi cũng biết năm đó Hoàng thượng tìm kiếm tung tích của Vân Vương phi khắp nơi trong thiên hạ, đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, sắc mặt đều có chút không tốt. Những năm này nếu nói Hoàng thượng thật lòng đối đãi với ai, thì bọn họ cảm thấy người đó chính là Vân Vương phi, nữ nhân trong hậu cung cũng chỉ là bài trí của hắn mà thôi, nhưng ngẫm lại thấy Vân Vương phi đã chết, trong lòng bọn họ đều thoải mái hơn một chút.
Nam Lương quốc sư bỗng nhiên trầm mặc.
“Chẳng lẽ chuyện này quốc sư cũng thấy khó nói?” Lão Hoàng đế nhướn mày.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Nam Lương quốc sư, nàng cũng muốn biết rốt cuộc hắn và mẹ nàng là có quan hệ gì! Nhưng mà nghĩ hắn không nói cũng không sao, trong tay nàng có khối ngọc bài kia, chờ thọ yến kết thúc nàng cầm ngọc bài đi hỏi hắn là được. Nhưng sao lão Hoàng đế lại quan tâm đến chuyện của mẹ nàng như vậy? Lại còn công khai hỏi Nam Lương quốc sư ở nơi này?
“Nàng là sư muội của tại hạ!” Nam Lương quốc sư bỗng nhiên mở miệng.
“Ah? Nói như vậy Vân Vương phi và quốc sư xuất thân từ cùng một nơi rồi?” Lão Hoàng đế nhướn mày, tựa hồ trong mắt có một tia sáng.
Nam Lương quốc sư lắc đầu: “Xuất thân của sư muội thứ cho tại hạ không biết, lúc ta rời núi sư muội vẫn chưa bái sư, về sau sư phụ ta mới thu nhận tiểu sư muội. Cho nên tuy nàng là sư muội của tại hạ, nhưng là chỉ gặp qua có một hai lần mà thôi.”
“Thì ra là như vậy!” Ánh sáng trong mắt lão Hoàng đế dần dần rút đi, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Nguyệt nha đầu, mẹ ngươi là sư muội của quốc sư, theo lý mà nói ngươi nên gọi một tiếng sư bá. Không phải là ngươi vẫn muốn bái sư học nghệ sao? Không bằng mời quốc sư lưu lại dạy võ công cho ngươi chẳng phải rất tốt sao? Võ công của quốc sư xuất thần nhập hóa, mười lăm năm trước đã đánh lui mười lăm vạn đại quân của trẫm ở trận Phượng Hoàng quan. Nếu mẹ ngươi là sư muội của quốc sư, hẳn là quốc sư sẽ nể mặt mẹ ngươi mà đáp ứng ngươi đấy."