Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh đứng ở sau lưng mấy người một lát, mấy người kia chơi đùa đắc ý khí thế ngất trời, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn qua đây.
Vân Thiển Nguyệt tức giận, đây là chuyện gì nha, nàng tiến lên một bước, duỗi tay đập vào mặt bàn, phẫn nộ nói: “Đều dừng lại cho ta!”
Nàng cho rằng bốn chữ này có khí thế, có uy thế, đủ để chấn trụ bọn họ nha!”
Đáng tiếc nàng sai rồi!
Mấy người kia đồng thời thoáng dừng lại, tựa hồ lúc này mới nhìn thấy hai người tới, Diệp Thiến khẽ đảo mí mắt: “Hai người các ngươi cũng muốn chơi sao?”
“Không chơi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Không chơi thì đi qua một bên!” Diệp Thiến nghe vậy phất tay vội vàng đuổi Vân Thiển Nguyệt.
“Đúng đấy, không muốn chơi thì đi qua bên cạnh, đừng quấy rầy chúng ta chơi.” Phong Tẫn và Tây Duyên Nguyệt mỗi người duỗi một tay, cùng đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, miệng đồng thời nói: “Đến lượt ai đặt cược rồi hả?”
“Ta!” Nam Lăng Duệ đẩy tiền đặt cược lên trước.
Mấy người lại khí thế ngất trời chơi tiếp.
Vân Thiển Nguyệt bị đẩy ra đằng sau, nhìn mấy người, nhất thời bó tay, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh hơi híp mắt lại, tiến lên một bước, giọng nói ôn hòa: “Nàng không muốn chơi, ta lại chưa nói ta không chơi.”
Tiếng ồn ào lập tức dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, hắn cũng… muốn chơi?
“Woa! Chuyện lạ nha, Tiểu Cảnh cũng chơi?” Nam Lăng Duệ ‘a’ một tiếng cười cười, nhìn Dung Cảnh như nhìn thấy quái vật.
Dung Cảnh gật gật đầu “Huynh không nghe lầm.”
“Thật tốt nha, ngươi mau tới đây, để cho mấy người chúng ta thử xem tay nghề của Cảnh thế tử.” Diệp Thiến nghe vậy thì rất vui vẻ, lập tức gọi Dung Cảnh tới.
Phong Tẫn hừ một tiếng: “Tiền của ngươi đều dùng để kết hôn rồi nha? Vẫn còn tiền để chơi sao?”
“Chẳng lẽ Phong gia chủ chưa nghe nói qua câu ‘lạc đà gầy còn hơn ngựa béo’ sao?” Dung Cảnh nghiêng đầu nhíu mày nói.
“Đừng có mà ngay cả nàng dâu cũng thua hết.” Tây Duyên Nguyệt liếc mắt nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, độc miệng nói.
“Nghênh đón tân Thừa tướng mới của Tây Duyên ngươi tới còn không sai biệt lắm.” Dung Cảnh trả lời lại một cách giễu cợt.
Mặt Tây Duyên Nguyệt tối sầm.
Vân Thiển Nguyệt lập tức mừng rỡ, nói chen vào: “Đúng đó, thật muốn đón tên Thừa tướng mới kia đến đây, ta muốn xem khanh tướng áo vải da mịn thịt mềm như thế nào, ta thấy còn luyến tiếc.”
“Quả nhiên là một đôi lòng dạ thâm độc, không phải người một nhà, không tiến vào một cửa.” Tây Duyên Nguyệt trừng mắt nhìn hai người.
“Muốn chơi thì chơi, ở đâu ra chuyện nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên để còn bắt đầu!” Nam Lăng Duệ thúc dục.
“Vậy thì đặt cược thôi!” Dung Cảnh vươn tay lấy ngọc bội bên hông xuống đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy lên trước nói “Ta đặt nó!”
Nam Lăng Duệ tấm tắc khen một tiếng: “Ngươi cũng thật cam lòng bỏ ra?”
“Cái này có thể nói là lấy ra tất cả vốn gốc nha!” Vân Mộ Hàn từ đầu không nói chuyện bỗng chen vào một câu.
Ánh mắt Diệp Thiến phát sáng nói: “Hôm nay ta muốn thắng nó.”
“Vậy cũng phải nhìn bản lĩnh của Diệp nữ hoàng.” Dung Cảnh lạnh nhạt cười.
Bỗng nhiên Ngọc Tử Tịch duỗi tay ôm tiền đặt cược của mình về, cất vào trong ngực, nói: “Ta không chơi!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Ngọc Tử Tịch nháy mắt mấy cái “Các ngươi chơi đi, chơi vui vẻ nhé, nhất định phải thắng tỷ phu nha! Ta thấy tỷ tỷ cô đơn, ta cùng tỷ ấy nói chuyện, nhân tiện cổ vũ cho các ngươi.” Dứt lời, hắn lui ra từ trong đám người, kéo Vân Thiển Nguyệt lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ mặc thật sự rất xinh đẹp, như hoa mẫu đơn vậy.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đây chính là tiểu hồ ly, thấy Dung Cảnh chơi, liền lập tức rút lui, người này thông minh cơ trí như vậy, về sau sợ là trời sụp xuống cũng không nện tới hắn, ai có thể chịu thiệt chứ hắn sẽ không chịu thiệt thòi, liền buồn cười nói: “Tân nương tử đương nhiên là xinh đẹp rồi, đệ thấy tân nương tử nào mặc một thân quần áo trắng chưa?”
“Cũng đúng.” Ngọc Tử Tịch kéo Vân Thiển Nguyệt đi tới trên nhuyễn tháp, “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ dâng trà có mệt mỏi không? Đệ giúp tỷ đấm bóp vai.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến có người hầu hạ nàng, nàng đương nhiên là cam tâm tình nguyện, gật gật đầu nói “Tốt!”.
Vừa chuyển mắt hai người đã ngồi trên nhuyễn tháp, Ngọc Tử Tịch thật sự đấm vai cho Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh liếc nhìn hai người, chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhướng mày nói “Bắt đầu thôi?”
“Ai nói tiểu tử này và ta giống nhau ta liền bổ hắn, trẫm không có đệ đệ lâm trận bỏ chạy và không có tiền đồ như vậy.” Nam Lăng Duệ khinh thường lườm Ngọc Tử Tịch, lẩm bẩm một câu “Bắt đầu.” Mấy người tiếp tục chơi.
Bản lĩnh đấm vai cho người khác của Ngọc Tử Tịch vô cùng tốt, hai ngày nay thân thể Vân Thiển Nguyệt rất mệt mỏi, nàng khen ngợi: “Không tệ, đệ còn có bản lĩnh này.”
Ngọc Tử Tịch đắc ý nói: “Đây là đương nhiên, từ nhỏ đệ vẫn dùng chiêu này đến lấy lòng phụ hoàng, mỗi lần đều trêu đùa làm cho người vui vẻ, đệ muốn yêu cầu cái gì, một khi ngài cao hứng thì đều được thưởng.”
Vân Thiển Nguyệt cười khẽ: “Hóa ra đệ muốn có phần thưởng mới luyện tập được như vậy.”
Ngọc Tử Tịch chớp chớp mắt, từ chối cho ý kiến.
Hai người nói chuyện câu được câu không nhưng đồng thời vẫn chú ý tình hình của mấy người kia.
Khoảng sau một chén trà, giọng nói ung dung của Dung Cảnh lại vang lên lần nữa “Mấy vị, còn muốn chơi sao?”
Trong lúc nhất thời mấy người kia không nói gì.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn lên, mấy người đều mất tiền đặt cược trước mặt, mà tất cả tiền đặt cược đều chuyển tới trước mặt Dung Cảnh, nàng muốn cười. Bản lĩnh đánh bạc của người này, từ lúc ở trong tiểu viện của Tuyết Sơn lão nhân nàng lôi kéo mấy người Hoa Sanh, Hoa Lạc đánh bạc đã lĩnh giáo qua. Nàng tự nhận là đánh bạc không có đối thủ trong khắp thiên hạ rồi, nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn, mấy người này không thua mới là lạ.
Nam Lăng Duệ hừ một tiếng “Không chơi nữa!”
Mấy người Diệp Thiến, Phong Tẫn, Tây Duyên Nguyệt đồng thời phát ra tiếng một hừ lạnh.
Vân Thiển Nguyệt lập tức chạy lên phía trước đếm chiến lợi phẩm của Dung Cảnh, Ngọc Tử Tịch cũng không chậm mà chạy lên trước, cười hì hì với Dung Cảnh nói: “Tỷ phu, đệ vừa giúp tỷ tỷ đấm lưng cả buổi, có được thưởng không!”
“Có!” Dung Cảnh không keo kiệt chút nào cầm lấy một khối ngọc bài kín đáo đưa cho Ngọc Tử Tịch.
Ngọc Tử Tịch kêu to một tiếng: “Oa, buôn bán lời buôn bán lời, khối ngọc bài này thế mà là một ngân trang. Mấy ngày nay bản hoàng tử đang không có bạc đi dạo Hoa lầu đây này!”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường.
Dung Cảnh đạp qua một cước: “Hiện tại đệ đi dạo Hoa lầu đi! Đừng ở đây làm chướng mắt nữa.”
Ngọc Tử Tịch hiểu ý, ý vị liếc nhìn hai người, cầm ngọc bài quơ quơ ở trước mặt Nam Lăng Duệ, thản nhiên bước đi.
Mấy người đánh bạc, tiền đặt cược tự nhiên không nhỏ. Nguyên một đám người đều có thân phận nổi bật, tất nhiên không thể lấy ra đồ vật tầm thường. Không phải cửa hàng mặt tiền thì cũng là ngân trang, lại có cả quán rượu, hoặc là phường hát. Cái ngân trang kia hiển nhiên là của Nam Lăng Duệ.
Vân Thiển Nguyệt làm như không thấy vẻ mặt phiền muộn của mấy người kia, vui mừng dùng tay áo thu chiến lợi phẩm của của mình. Dung Cảnh thắng, dĩ nhiên là của nàng, nàng thu thập xong, quay người lại cười tủm tỉm với mấy người kia nói: “Đa tạ các ca ca rồi, đã đều tặng hạ lễ rồi mà còn ngại không đủ phải tặng thêm cho bọn muội nữa, muội liền cung kính không bằng tuân mệnh nhận lấy vậy. Các huynh yên tâm, muội nhất định sẽ xài đúng mục đích đấy.”
Nam Lăng Duệ trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt “Nha đầu chết tiệt kia!”
“Được tiện nghi mà còn khoe mã!” Diệp Thiến căm phẫn nói một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt vẫy vẫy tay: “Mấy vị mệt mỏi rồi chứ? Nghỉ ngơi đi thôi!”
Mấy người kia bị thua đồ vật, đâu có dễ dàng đi như vậy, nguyên một đám người làm như không nghe thấy nàng nói, tìm một chỗ ngồi xuống.
Dung Cảnh cũng không đuổi người, xoay người đi đến trước lư hương, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng cho vào bên trong lư hương một vài thứ, chậm rãi nói: “Hôm nay chắc hẳn mấy vị đã chơi đùa mệt mỏi rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi thật nhiều một phen.”
Hắn còn chưa nói dứt lời, trong nháy mắt mấy người ngồi trong phòng liền chạy ra khỏi phòng hết.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bức mành châu lay động, tiếng cách cách vang lên, lập tức mừng rỡ. Mấy người này sợ nửa khắc say của Dung Cảnh đây mà.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Vân Thiển Nguyệt đi ra đóng cửa phòng, thấy Dung Cảnh từ bên cạnh lư hương quay người lại, mỉn cười nhìn nàng.
“Thật sự là lòng dạ hiểm độc, trong nháy mắt đã thắng người ta nhiều đồ như vậy.” Vân Thiển Nguyệt lắc lắc tay áo, tiếng cách cách vang lên một hồi.
Dung Cảnh nháy mắt mấy cái: “Vinh vương phủ không được như trước rồi, ta còn phải nuôi nàng, tự nhiên không bỏ qua bất cứ cơ hội người khác tặng tiền nào.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt nhìn hắn, ngáp một cái, đi về phía giường lớn. Nàng mới không thèm tin Vinh vương phủ không được như trước rồi. Đi được một nửa, bỗng nhiên thân thể chợt nhẹ, bị Dung Cảnh chặn ngang ôm lấy, nàng nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh nháy mắt với nàng mấy cái, giọng nói ôn nhu: “Dâng trà tới muộn, gia gia vẫn thật sự cao hứng, không có đạo lý lại mặt sớm, khiến Vân gia gia mất hứng. Ngày mai cũng tới trễ một chút đi!”
Vân Thiển Nguyệt lập tức nói: “Không được!”
“Nàng không được nói không giữ lời.” Dung Cảnh nói xong, mang nàng đặt trên giường, cúi người hôn xuống.
Lời kháng nghị của Vân Thiển Nguyệt bị nuốt vào trong bụng.
Uyên ương màn ấm, xuân ý óng ánh như vậy, cả phòng kiều diễm.
Ngày hôm sau rời giường đến muộn đó là điều chắc chắn!
Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Dung Cảnh đang ngủ ở bên cạnh nàng. Nàng không muốn mắc lừa, lấy tay đẩy hắn: “Hôm nay lại mặt, đừng có quá phận, đứng lên!”
Dung Cảnh u oán mở mắt ra, than thở một tiếng nói “Sao nàng không học như hôm qua?”
Nghe giọng điệu của hắn, còn có chút u oán. Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn: “Dung công tử, chàng có thể có chút tiền đồ được không? Ngày ngày ở đây trong ôn nhu hương, sẽ mài hết khí khái anh hùng của chàng đấy.”
“Khí khái anh hùng?” Dung Cảnh nhíu mày, nghiêm túc hỏi “Ta có khí khái này sao?”
Vân Thiển Nguyệt bỗng chốc im lặng “Không có.”
“Vậy thì chẳng phải xong rồi sao, thứ mình vốn không có, thì lo lắng cái gì?” Dung Cảnh không biết xấu hổ duỗi tay ôm eo Vân Thiển Nguyệt. “Hôm nay cảnh xuân vô cùng tốt, ngủ thêm một lát nữa.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đẩy tay của hắn ra “Muốn ngủ thì chàng ngủ đi.” Dứt lời, nàng đứng dậy. Trước kia không cảm thấy Dung Cảnh dính giường như vậy, hôm nay xem như lĩnh giáo bản lãnh dính giường của Dung công tử, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Dung Cảnh vươn tay xoa xoa cái trán, không có ôn hương nhuyễn ngọc ở đây, đương nhiên hắn cũng không cần phải ngủ nữa, vì vậy cũng đứng lên dậy theo.
Hôm nay lại mặt, tất nhiên cũng cần mặc y phục lộng lẫy.
Lăng Liên, Y Tuyết tiến lên giúp Vân Thiển Nguyệt thay quần áo, hai người vừa bắt đầu làm, liền bị Dung Cảnh ngăn lại, ra hiệu cho bọn họ lui xuống. Hai người không rõ ràng cho lắm, liền thấy Dung Cảnh tự mình bắt đầu làm, mới hiểu rõ, cười rồi thối lui ra khỏi phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới hôm qua không phải là hắn không hài lòng sao, không biết hôm nay lại giày vò nàng như thế nào đây, thôi hắn thích thì tùy hắn đi.
Trâm chu sa cài tóc, ngọc bích lộng lẫy, dây lưng ngọc bội, gấm vóc màu sắc tươi đẹp.
Thu thập một phen, không hề thua kém so với hôm qua, ngược lại càng đẹp hơn vài phần.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày nhìn chính mình trong gương, nói với Dung Cảnh: “Không phải chàng muốn cất giấu ta đi sao? Đây là nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Ừ, sau khi tự kiểm điểm lại, ta nghĩ hoa mẫu đơn không thể một mực cất giấu. Người khác trông thấy mà thèm, cũng là của nhà ta đấy.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt tức giận liếc hắn.
“Sau này ta ngày ngày giúp nàng vấn tóc vẽ mi.” Dung Cảnh ôm lấy nàng mà hôn môi.
Vân Thiển Nguyệt khẽ cong khóe miệng, gật gật đầu. Nàng thích được hắn nâng trong lòng bàn tay sủng ái như vậy.
Hai người bước ra khỏi phòng, giờ so với hôm qua chỉ sớm hơn từ Vinh vương phủ đến Vân vương phủ một đoạn đường như vậy.
Mấy người trong tiểu viện kia không biết là vẫn đang ngủ hay chạy đi đâu rồi. Dù sao cũng không nhìn thấy một bóng người nào.
Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới, đi cùng Dung Cảnh đến Tử Trúc Viện.
Cửa lớn của Vinh vương phủ đã sớm chuẩn bị xe. Trong xe mang theo lễ vật lại mặt của tân nương tử. Mặc dù Vân vương phủ không thiếu mấy thứ này, nhưng theo nguyên tắc là phải đi như vậy.
Hai người lên xe, xe ngựa vừa muốn lên đường, một chiếc xe ngựa từ trong nội cung đi đến, đúng lúc dừng chắn đường.
Huyền Ca ghìm chặt dây cương ngựa, thấp giọng nói với vào trong xe: “Thế tử, là xe ngựa của Văn công công trong cung.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, tỏ ý đã biết.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm tất nhiên là không để cho bọn hắn thoải mái nhàn nhã, có chuyện xảy ra cũng rất bình thường.
“Nô tài bái kiến Cảnh thế tử!” Quả nhiên Văn Lai đi tới, hắn lập tức nhảy xuống xe, cung kính thi lễ với xe ngựa của Dung Cảnh.
“Văn công công có chuyện gì sao?” Dung Cảnh ấm giọng hỏi.
“Nhiếp chính vương mời Cảnh thế tử lập tức tiến cung.” Văn Lai nói.
“Hôm nay ta muốn dẫn thế tử phi đi Vân vương phủ lại mặt.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Trong cung có chuyện gì, Nhiếp chính vương xử lý là được. Ta có ở đó hay không, đều như nhau thôi.”
Văn Lai vội vàng nói: “Nhiếp chính vương nói chuyện này rất quan trọng, không phải Cảnh thế tử đi là không được.”
Dung Cảnh nhíu mày “Vậy thì mời Nhiếp chính vương chờ một lát! Ta mang Thế tử phi đưa về Vân vương phủ rồi đi.”
Văn Lai đánh bạo nói: “Nhiếp chính vương mời Cảnh thế tử tiến cung ngay lập tức, Cảnh thế tử, nếu ngài không…” Dung Cảnh không trả lời, nhưng lại nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng.
Văn Lai lập tức ngậm miệng, vội vã nói: “Vậy hiện tại nô tài trở về bẩm báo với Nhiếp chính vương, nói một lát nữa ngài sẽ tiến cung.” Dứt lời, hắn không dám nhiều lời thêm nữa, vội vàng lên xe ngựa của mình, vội vã đi về phía trong cung. Không cần Dung Cảnh phân phó, Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa liền rời khỏi Vinh vương phủ đi về phía Vân vương phủ.
Trong xe, Vân Thiển Nguyệt nhìn hai mắt Dung Cảnh, thấy bộ mặt đẹp trên dung nhan như ngọc của hắn có chút tối tăm, nàng nhăn mặt nhíu mày, cũng không nói lời nào.
Thời tiết hôm nay ấm hơn so với hôm qua, trên đường lớn dòng người hối hả. Hiển nhiên dư âm cảnh náo nhiệt ăn mừng đại hôn của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn còn. Trên đường lớn vẫn còn một đám tốp ba tốp năm, một đám hai ba người bàn tán về hành động trải vạn dặm gấm hồng trên đường khi đại hôn khiến người người sợ hãi, lại bàn luận về yến hội lưu động có biết bao nhiêu mỹ vị, lại còn thảo luận chuyện Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia không tham dự đại hôn, thế nhưng hai ngày sau lại mang người bao vây Vinh vương phủ, sau đó Ngự lâm quân lại lui quân, Vinh vương phủ không có chút động tĩnh nào. Trong lúc nhất thời chuyện đại hôn này, là đề tài nói chuyện nhiều nhất của các bách tính những lúc rảnh rỗi.
Xe ngựa đi qua đường phố qua ngõ hẻm, tiếng người nói vô cùng náo nhiệt, không ồn ào náo động, ngược lại khiến người ta cảm thấy lúc này mới chân thực.
Vân Thiển Nguyệt lười biếng nằm ở trên đùi của Dung Cảnh “Kể từ hôm nay, không được rảnh rỗi rồi nha! Bây giờ mới không tới hai ngày đấy!”
Dung Cảnh nở nụ cười: “Nàng không phải luôn nói là tranh thủ tạm thời một chút rảnh rỗi sao? Trong một ngày luôn có lúc rảnh rỗi.”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.
Xe ngựa đi tới Vân vương phủ, đúng vào giờ Tỵ, khoảng cách bữa cơm trưa còn một canh giờ.
Đại môn Vân vương phủ, Vân Ly và Thất công chúa đã sớm nhận được tin, mang theo một nhóm gia quyến đứng chờ ở đó nghênh đón cô dâu mới về lại mặt.
Đợi Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt từ trong xe ngựa đi ra, đại môn Vân vương phủ lập tức như tỏa ra một vùng ánh hào quang. Vân Ly và Thất công chúa đều kinh diễm trong chốc lát, huống hồ là người trong nhà và bọn tôi tớ hạ nhân đứng ở đại môn Vân vương phủ, mỗi người giống như bị cứng ngắc mà nhìn hai người.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hơn mười năm mỗi ngày nàng đều là một bộ dáng, hôm nay đột nhiên thay đổi, đừng nói đến người khác không thích ứng, chính mình cũng không thích ứng. Nàng ho nhẹ một tiếng.
Vân Ly hồi phục lại tinh thần đầu tiên, cười nói: “Cảnh thế tử, muội muội!”
“Ca ca!” Dung Cảnh mỉm cười đáp lại rồi thi lễ một cái với Vân Ly.
Tuy rằng đại hôn, Dung Cảnh cưới Vân Thiển Nguyệt, nhưng suy cho cùng thân phận của hắn vẫn còn đó. Không phải Vân Ly có thể đạt tới được. Vân Ly hơi tránh người qua một bên, tránh cái thi lễ của Dung Cảnh, nói với hai người: “Gia gia từ sáng sớm đã chờ các muội rồi, mau vào đi thôi!”
“Bộ dáng này của muội muội thực sự làm cho mọi người không dám nhận biết.” Lúc này Thất công chúa cũng lấy lại tinh thần, thân mật kéo cánh tay Vân Thiển Nguyệt, tiếp lời của Vân Ly nói: “Đúng vậy nha, vừa sáng sớm gia gia đã chờ các muội rồi, mau vào đi thôi!”
Vân Ly nói với Dung Cảnh một tiếng “Mời!”, hai người đi ở phía trước.
Vân Thiển Nguyệt và Thất công chúa đi ở phía sau, nàng cười nói: “Bộ dáng này của muội thì vẫn là một người thôi. Sao tẩu tẩu lại không dám nhận biết thế!”
Thất công chúa liếc nhìn Dung Cảnh đằng trước, hạ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tẩu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lúc trước tiên hoàng không muốn giữ lại muội gả vào hoàng thất. Bộ dạng muội như vậy, cả Lạc Dao công chúa cũng không theo kịp muội. Trong cái kinh đô này đúng là thực tìm không ra một hoàng hậu có bộ dạng khí phách đến như vậy.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, lúc này mới có chút minh bạch suy nghĩ trong lòng Dung Cảnh vì sao không phản đối để cho nàng ăn mặc như thế rồi. Có một số việc cũng nên thích ứng đúng không? Nàng cười cười nói: “Muội đây chỉ là bình hoa di động thôi. Nhìn thì thấy đẹp mắt thế, kỳ thật bên trong một đống sợi bông, không phải thật đâu.”
“Muội nói cũng phải!” Thất công chúa nhếch môi cười.
Bốn người song phương nói chuyện, chẳng mấy chốc liền đi đến tiểu viện của Vân lão Vương Gia.
Trong phòng, Vân lão Vương Gia, Ngọc Thanh Tinh cùng với thân thích Vân vương phủ được gọi là trưởng bối của Vân Thiển Nguyệt đều đang ở đấy, một đám người đông nghịt. Hai người vừa mới vào tiểu viện, giọng nói của Vân lão Vương Gia đã truyền ra: “Xú nha đầu, có tin vui chưa?”
Vân Thiển Nguyệt lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã. Cái lão già họm hẹm này!
Thất công chúa nâng cao cái bụng lớn vịn lấy nàng, cười trêu ghẹo: “Xem ra gia gia sốt ruột chưa kìa, ngày ngày trông mong bụng của muội có động tĩnh. Muội mau trả lời ngài, tới cùng là đã có chưa?”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Thất công chúa, tức giận nói với người bên trong phòng: “Nếu gia gia không muốn hiện tại cháu trở về nhà của mình thì ngậm miệng lại. Mỗi lần trở về là một lần gia gia lại chọc cháu tức giận một lần.
“Cũng đã gả cho người ta rồi, như thế nào vẫn là kiểu miệng lưỡi sắc bén ngang ngược như kiểu con khỉ vậy. Cảnh thế tử, cháu dạy dỗ là như thế này sao?” Vân lão Vương Gia nói với Dung Cảnh vừa tới.
Dung Cảnh và Vân Ly đang đi tới của, Ngọc Trạc cười vén rèm lên, hắn hơi ló đầu, bước vào phòng, ôn nhuận cười nói: “Cháu nào dám dạy dỗ nàng? Nàng dạy dỗ cháu còn không sai biệt lắm. Nhà có thê tử hung hãn a!”
Vân lão Vương Gia hừ lạnh một tiếng “Không nghe lời thì bỏ nàng!”
Dung Cảnh lắc đầu “Không được, thật vất vả mới cưới vợ về, tốn không ít bạc.”
Mặt Vân Thiển Nguyệt tối sầm, nhấc chân để đạp Dung Cảnh. Bởi vì tốn không ít bạc mới không bỏ hay sao? Cái người đáng ghét này!”
Dung Cảnh nhẹ nhàng tránh qua, quay đầu lại cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng dỗ dành nói: “Ngoan, bây giờ không thể để cho nàng đá, mất mặt không có cách nào gặp người khác. Trở về nhà chúng ta, sau đó ta tùy ý cho nàng đá.”
Vân Thiển Nguyệt hung hăng nhìn hắn, không thèm để ý tới hắn, đi về chỗ Ngọc Thanh Tinh đang ngồi.
Dung Cảnh cười cười, đi đến trước mặt Vân lão Vương Gia, đường đường chính chính gọi một tiếng “Gia gia!”
Vân lão Vương Gia lớn tiếng đáp lại, lập tức cười to: “Những năm qua lão đầu tử ta luôn oán hận không có một tôn tử như cháu, hôm nay xem như đạt được ước nguyện rồi. Dung lão đầu họm hẹm ngày ngày bày ra hắn có một đứa cháu ngoan, quản cái gì? Kết quả vẫn là phải chia cho ta một nửa.”
Gia quyến thân tộc và đám bàng chi trong Vân vương phủ cũng lập tức nhao nhao chúc mừng: “Chúc mừng lão Vương Gia có được tôn tế (cháu rể) tốt!”
Vân lão Vương Gia lại càng vui vẻ, từ trong ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Dung Cảnh: “Cái này cháu cầm lấy.”
Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, cất vào trong ngực, lại cười nói cám ơn: “Tạ ơn gia gia!”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc Vân lão Vương Gia, cái lão già họm hẹm này, nàng tưởng rằng những năm qua nàng đều vơ vét thứ tốt của ông đến hầu như không còn rồi, không nghĩ tới ông vẫn còn cất dấu bảo bối.
Dung Cảnh đi đến trước mặt Ngọc Thanh Tinh, cung kính gọi một tiếng: “Mẫu phi!”
Ngọc Thanh Tinh hết sức vui vẻ, một đôi mắt phượng đều nhanh híp lại rồi, trên mặt cười như một đóa hoa ngọc phù dung, liên tục nói: “Gọi nương giống xú nha đầu này.”
“Nương!” Dung Cảnh mỉm cười gọi một tiếng.
Ngọc Thanh Tinh vội vàng trả lời, vui mừng từ trong ngực lấy ra một tấm da dê đưa cho Dung Cảnh “Cái này cho con.”
Ánh mắt Dung Cảnh khẽ động, nhìn Ngọc Thanh Tinh một cái, đưa tay nhận lấy, cất vào trong ngực, nói cám ơn: “Cám ơn nương!”
Vân Thiển Nguyệt lướt qua thấy tấm da dê kia, bên trên tấm da dê có viết hai chữ Vân tộc, lập tức nàng đến gần bên tai Ngọc Thanh Tinh, tức giận thấp giọng nói: “Hóa ra nương còn có đồ tốt như vậy, sao lại bất công như vậy? Hừ?”
Ngọc Thanh Tinh duỗi tay vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, giải thích: “Tiểu Cảnh nghe lời hơn so với con, có được vật này cũng sẽ không gây rắc rối, đâu có như con.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, đến bây giờ nàng vẫn chỉ hiểu được nửa vời linh thuật Vân tộc trong thân thể mình, mẫu thân nàng thật tốt, trực tiếp đưa cho Dung Cảnh bí kíp sử dụng linh thuật Vân tộc rồi. Nàng có thể không ghen tị sao? Nàng là nữ nhi còn không thân thiết bằng con rể.
Một hồi nhận biết họ hàng, sửa lại cách gọi. Bàng chi, thân tộc Vân vương phủ đều rời khỏi, lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại sáu người là Vân lão Vương Gia, Ngọc Thanh Tinh, Vân Ly, Thất công chúa, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trái xem, lại nhìn xem, nhịn không được hỏi Ngọc Thanh Tinh: “Nương, Tử Thư chạy đi đâu rồi ạ?”
“Hôm qua đến chỗ ta gặp mặt một lần, lại không biết chạy đi đâu rồi.” Ngọc Thanh Tinh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, đột nhiên linh cơ khẽ động: “Hay là hắn đi cứu La Ngọc rồi không?”
Ngọc Thanh Tinh gật đầu: “Nói không chính xác, có lẽ vậy. Ta không cứu tiểu nha đầu kia, Tịch nhi cũng không cứu. Từ nhỏ nàng cùng với Tử Thư gần gũi, không có khả năng Tử Thư không cứu nàng đâu.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đều là huynh đệ tỷ muội ruột, nhưng cũng có chút lạnh nhạt không thân cận. Nàng nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên gặp Tử Thư ở huyện Hà Cốc. Hắn đối xử với La Ngọc vô cùng tốt, hiển nhiên yêu thương nhất cô muội muội này.”
Mấy người nói chuyện gia đình một lát, đã tới buổi trưa, Vân lão Vương Gia sai người chuẩn bị thức ăn.
Ăn được một lúc, Ngọc Trạc ở bên ngoài bẩm báo: “Cảnh thế tử, Đại tổng quản trong cung đến rồi, nói mời ngài lập tức tiến cung.”
“Cơm còn không để người ta ăn ngon sao.” Vân Thiển Nguyệt “cạch” một tiếng để đũa xuống, hỏi: “Hắn nói chuyện gì không?”
Ngọc Trạc lắc đầu: “Văn công công không nói gì!”
“Ngươi đi hỏi hắn có chuyện gì, cứ bảo là ta nói. Hỏi rõ có chuyện quan trọng gì, thì Dung Cảnh mới tiến cung, nếu không có gì chuyện quan trọng thì không tiến cung.” Vân Thiển Nguyệt đã bực tức rồi, “Hôm nay là ngày nàng lại mặt, hắn ta ba bốn lần hối thúc mời, nghĩ nàng là quả hồng mềm dễ khi dễ sao?”
Ngọc Trạc liền vội vàng lên tiếng trả lời rồi rời khỏi.
Dung Cảnh nhặt chiếc đũa lên cho Vân Thiển Nguyệt, cười cười nói: “Rất lâu không thấy nàng nổi giận rồi, vẫn có chút không thích ứng.”
Vân Thiển Nguyệt lườm mắt liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Không lâu sau, Ngọc Trạc trở về, đứng ở ngoài cửa bẩm báo “Bẩm tiểu thư, Văn công công nói là việc về Lục công chúa.”
“Chuyện của nàng thì có cái gì đáng lo đâu, không đi!” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Ngọc Trạc nói khẽ: “Vấn đề này liên quan đến Cảnh thế tử, Lục công chúa vào ngày đại hôn Cảnh thế tử và tiểu thư ngài xuất cung, ở Vinh vương phủ uống rượu mừng, sau đó thì không thấy trở về nữa, người trong nội cung dấu diếm hai ngày, mới luống cuống, tìm đến chỗ của Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia. Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia sai người tra xét, việc này vừa tra liền nghiêm trọng, điều tra được tới trên người Đại công tử Dung Dực nhà Nhị lão gia và Đại công tử Dung Cát nhà Tam lão gia của Vinh vương phủ, Lục công chúa bị bọn hắn luân phiên…làm nhục rồi.”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh chậm rãi buông đũa xuống, trên mặt không có biểu tình gì.
Thất công chúa vội đứng lên, nhìn ra bên ngoài, không dám tin hỏi Ngọc Trạc “Ngươi nói cái gì? Ngươi… lời ngươi nói chính xác chứ?”
Ngọc Trạc nhẹ giọng trả lời: “Hoàn toàn chính xác, Văn công công không có khả năng lấy chuyện này ra để lừa gạt nô tỳ. Nghe nói hôm nay Lục công chúa vẫn còn ở biệt trang của Đại công tử Dung Dực nhà Nhị lão gia Vinh vương phủ. Cái biệt trang kia ở ngay ngoài thành, hôm nay Nhiễm tiểu vương gia cho người bao vây biệt trang rồi. Người và tang vật đều bắt được.”
Thất công chúa ngã về phía sau.
Vân Ly liền vội vươn tay đỡ lấy Thất công chúa, trấn an nói: “Nàng đừng quá nóng vội, Lục công chúa như vậy, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, nàng có lo lắng cũng vô dụng, cẩn thận hài tử trong bụng.”
Thất công chúa nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực Vân Ly, không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Đại công tử Dung Dực nhà Nhị lão gia và Đại công tử Dung Cát nhà Tam lão gia của Vinh vương phủ, hai người kia đều là đồ háo sắc. Lúc trước nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp bị mất trí nhớ lần đầu tiên bị Dung Cảnh làm cho nàng đi Vinh vương phủ học chữ. Lúc đi ra hai người kia ở bên ngoài Tử Trúc Lâm trên cầu gỗ ngăn cản nàng, đối với nàng có dụng ý khác, nhưng về sau bởi vì Dung Cảnh nên hai người kia mới tránh xa nàng, lại không dám trêu chọc nàng. Hôm nay lại làm ra chuyện như thế này, thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi. Mặc dù Lục công chúa không được mọi người chào đón, nhưng đó cũng là kim chi ngọc diệp. Huống hồ còn là kim chi ngọc diệp đính hôn với Tiểu vương gia Hiếu Phủ thân vương. Chuyện này không biết rốt cuộc là kẻ nào đặt bẫy, hay là đám bọn hắn hai người thực sự là mỡ heo che đầu óc rồi, cảm thấy chơi một công chúa cũng không sao cả, quỷ mê tâm hồn, lại làm ra chuyện này. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh đứng lên, hỏi ra bên ngoài: “Bây giờ Nhiếp chính vương và Nhiễm tiểu vương gia đang ở đâu?”
“Nghe nói ở trong cung chờ ngài!” Ở bên ngoài Ngọc Trạc nói.
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, trong mắt không có cảm xúc biến hóa gì, ôn nhu hỏi ý Vân Thiển Nguyệt: “Nàng ở trong phủ chờ ta trở lại đón hay cùng đi với ta?”
Vân Thiển Nguyệt lập tức nắm chặt tay của hắn: “Ta đi cùng với chàng!”
“Tốt!” Dung Cảnh không hề nhiều lời nữa, kéo nàng ra khỏi phòng.