Vân Thiển Nguyệt vừa mới bay ra khỏi tường Đức thân vương phủ, thì thấy một vòng thân ảnh mặc cẩm bào màu tím nhạt đứng ở đấy, đúng là Dạ Thiên Dật. Nàng khẽ giật mình, coi như không thấy Dạ Thiên Dật, bỏ qua hắn phi thân rời đi.
“Nguyệt nhi! Bắt đầu từ bây giờ nàng đều sẽ coi như không nhìn thấy ta sao?” Dạ Thiên Dật phi thân ngăn Vân Thiển Nguyệt lại.
Vân Thiển Nguyệt bị bắt dừng chân, nhìn Dạ Thiên Dật ngăn cản ở trước mặt mình, tận lực dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ta còn có việc, có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói sau!”
“Nàng tới Đức thân vương phủ thăm Dạ Khinh Nhiễm?” Dạ Thiên Dật giống như không nghe Vân Thiển Nguyệt nói, lên tiếng hỏi.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Hiện tại ở trong lòng nàng Dạ Khinh Nhiễm còn quan trọng hơn ta sao?” Cánh môi Dạ Thiên Dật tràn ra một tia khổ sở.
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, thở dài nói: “Dạ Thiên Dật, ngươi không cần như vậy! Ta và ngươi quen biết nhiều năm, nếu như có một phần khả năng, người ta không muốn thương tổn nhất chính là ngươi. Lúc trước ta đã nói rồi, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi!”
Dứt lời, Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, điểm nhẹ mũi chân, phi thân rời đi.
“Nàng muốn đi đâu? Đi Vinh vương phủ?” Dạ Thiên Dật ngăn Vân Thiển Nguyệt lại, “Đừng quên có ý chỉ của phụ hoàng, từ hôm nay nàng sẽ do ta dạy bảo!”
“Đúng là ta sẽ do ngươi dạy bảo! Nhưng ngươi nhìn lên trời đi, lúc này là giờ ngọ. Giờ ngọ chính là thời gian ăn trưa, ngay cả Thượng thư phòng cũng không đi học.” Vân Thiển Nguyệt đẩy Dạ Thiên Dật ra, lúc này dùng vài phần công lực, khiến cho Dạ Thiên Dật lui về phía sau một bước, nàng điểm nhẹ mũi chân, phi thân rời đi.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi đứng lại!” Đúng lúc này, Diệp Thiến từ tường của Đức thân vương phủ tường bay ra, thấy Vân Thiển Nguyệt muốn rời đi, hồng trù(mảnh vải màu đỏ) trong tay bay về phía nàng, quấn lấy thắt lưng nàng.
Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, bổ ra một chưởng về phía sau, thoát khỏi hồng trù của Diệp Thiến.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi cũng biết Xích luyện xà là bảo bối của Dạ Khinh Nhiễm, ngươi nói lấy đi liền lấy đi sao? Ngươi đừng ỷ vào việc Dạ Khinh Nhiễm thích ngươi, ngươi liền tùy ý tra tấn trái tim của hắn!” Diệp Thiến thấy hồng trù không ngăn được Vân Thiển Nguyệt, giận dữ mắng.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước một chút, rồi cũng không để ý tới Diệp Thiến, tiếp tục đi về phía trước.
Dạ Thiên Dật nghe vậy phi thân lên, khi Vân Thiển Nguyệt dừng lại, trong nháy mắt ngăn cản trước mặt nàng, sắc mặt hơi trầm nhìn nàng, “Nàng cầm xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm? Vì sao? Để cho ai dùng?”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, xuất chưởng với Dạ Thiên Dật, nàng biết, chỉ cần bị Diệp Thiến quấn lấy, sợ rằng hôm nay nàng khó có thể mang xích luyện xà đi, nhưng Tam công tử đang chờ cứu mạng, nàng phải mang xích luyện xà về ngay lập tức.
“Nguyệt nhi, nàng vì cứu ai mà phải ra tay với ta? Dung Cảnh?” Ánh mắt Dạ Thiên Dật nheo lại, né tránh chưởng phong của Vân Thiển Nguyệt, nhưng vẫn vững vàng ngăn ở trước mặt nàng như cũ.
Lúc này, Diệp Thiến cũng đuổi theo từ phía sau, đứng ở phía sau Vân Thiển Nguyệt, cùng Dạ Thiên Dật một trước một sau ngăn cản không để Vân Thiển Nguyệt rời đi, cả giận nói: “Ta sẽ không cho ngươi mang xích luyện xà đi!”
“Không phải là Dung Cảnh, nhưng là người rất trọng yếu đối với ta.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, nghiêm mặt mà nói: “Tính mạng hắn đang gặp nguy cấp, Dạ Thiên Dật, ngươi xác định ngươi muốn ngăn cản ta vào lúc này sao?”
“Nguyệt nhi, ngoại trừ Dung Cảnh để cho nàng ra tay với ta, ta muốn biết trong thiên hạ này còn có ai để nàng có thể ra tay với ta? Hơn nữa không tiếc cầm đi bảo bối xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt u ám.
“Dạ Thiên Dật, không phải cảm tình gì cũng đều có thể lấy ra để so sánh!” Bỗng nhiên sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt có chút trầm: “Ta đối xử với Dung Cảnh khác với tất cả mọi người, ta cũng đối xử với ngươi khác với tất cả mọi người, vì vậy, mỗi người trong lòng ta đều có địa vị khác nhau. Ngươi hiểu chưa?”
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên trầm mặc.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu, nhìn Diệp Thiến nói: “Xích luyện xà là Dạ Khinh Nhiễm tự nguyện tặng cho ta! Diệp Thiến, ngươi không có lý do gì để ngăn trở ta!” Dứt lời nàng không để ý tới hai người, phi thân lên.
“Vậy cũng không được! Chỉ cần ngươi muốn, hắn có thể nói không cam lòng tự nguyện sao? Sợ là ngay cả đầu, hắn cũng cam tâm tình nguyện cho ngươi!” Hồng trù bay ra từ trong tay Diệp Thiến, ngăn cản Vân Thiển Nguyệt không cho nàng rời đi. Nàng ra tay tự nhiên không lưu tình chút nào, hơn nữa hồng trù như một lợi kiếm dài ba thước, đánh tới phía sau lưng Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, nghĩ bị đánh trúng thì cùng lắm là bị thương thôi, nếu nàng bị thương, ước chừng là Diệp Thiến sẽ không dây dưa nữa! Nghĩ như vậy, nàng cũng không để ý tới phía sau, cũng không đánh trả, mặc kệ hồng trù của Diệp Thiến đánh tới sau lưng nàng.
Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt không đề phòng chút nào, lập tức ra tay ngăn cản hồng trù của Diệp Thiến.
Vân Thiển Nguyệt không có lực cản, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt bay cách xa chỗ đó mười trượng, nàng không quay đầu lại cũng biết Dạ Thiên Dật ngăn cản Diệp Thiến, nàng thở dài một hơi, cũng không dừng lại, toàn lực thi triển khinh công đi hướng Vinh vương phủ.
“Ngươi ngăn lại ta làm cái gì?” Diệp Thiến tức giận nhìn Vân Thiển Nguyệt đi xa, quay đầu giận quát một tiếng với người bắt được hồng trù của nàng, Dạ Thiên Dật.
“Ở trước mặt ta, ta không cho phép ngươi đả thương nàng!” Dạ Thiên Dật thản nhiên nói.
“A, ta thấy kỳ quái, Vân Thiển Nguyệt tốt như thế nào? Khiến cho một đám các ngươi dung túng nàng như thế. Dung Cảnh, Nam Lăng Duệ, Dạ Khinh Nhiễm ngu ngốc kia, nay lại thêm một Thất hoàng tử ngươi. Ta thật sự rất muốn biết!” Diệp Thiến nhìn Dạ Thiên Dật, bỗng nhiên tức giận nở nụ cười.
“Nàng tốt như thế nào Diệp công chúa không cần biết!” Dạ Thiên Dật buông hồng trù trong tay ra, không hề để ý tới Diệp Thiến, tính rời đi.
“Ta nghe nói nàng thông tín năm năm với Thất hoàng tử ngươi, từ nhỏ là thanh mai trúc mã. Nay ngươi trơ mắt nhìn nàng cùng Cảnh thế tử ân ái, có phải không cam lòng hay không?” Diệp Thiến rút hồng trù về, nhíu mày nhìn Dạ Thiên Dật.
“Diệp công chúa! Ta lại thực muốn biết rốt cuộc là ngươi thích Duệ thái tử của Nam Lương hay là Nhiễm tiểu Vương gia của Đức thân vương phủ!” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay người lại, mắt phượng hiện lên một đạo mũi nhọn lạnh lùng, nhìn Diệp Thiến.
Sắc mặt Diệp Thiến trầm xuống, “Ta thích ai không cần ngươi quan tâm! Thất hoàng tử vẫn nên quản tốt chính mình đi!”
Dạ Thiên Dật nhướn mày.
Diệp Thiến vừa muốn phi thân đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên lại dừng chân, cười với Dạ Thiên Dật, “Thất hoàng tử, niệm tình ngươi và ta có ba năm hợp tác một chuyện mua bán, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên.”
Dạ Thiên Dật nhíu mày.
“Muốn có được Vân Thiển Nguyệt, thì không nên dây dưa làm cho nàng phản cảm, lòng của phụ nữ không sợ cứng rắn, mà sợ nhất chính là mềm. Ngươi cứng rắn với nàng, nàng sẽ càng cứng rắn với ngươi, ngươi mềm với nàng, nàng mới không cứng rắn nổi với ngươi. Thất hoàng tử, muốn đoạt người với Cảnh thế tử, ta cảm thấy ngươi nên học điểm này thật tốt đi!” Diệp Thiến bỏ lại một câu, điểm nhẹ mũi chân, đi về phía Vinh vương phủ.
Dạ Thiên Dật nhìn thân ảnh Diệp Thiến rời đi, đứng nguyên ở tại chỗ thật lâu không nhúc nhích. Hồi lâu, hắn vươn tay, nhìn vào vết thương trong lòng bàn tay, chỗ bị hắn làm ra vào buổi sáng nay, nhẹ nhàng nắm tay rồi lại mở ra, nâng bước đi về phía cửa chính của Đức thân vương phủ.
Không tới một lát Vân Thiển Nguyệt đã về tới Vinh vương phủ, nàng bay vọt qua tường, bay qua Tử Trúc Lâm, đi vào Tử Trúc Viện. Người vừa nhẹ nhàng rơi xuống, chỉ thấy Dung Cảnh đứng ở cửa Tử Trúc Viện chờ nàng, sắc mặt hắn lộ ra ý cười nhẹ nhàng, thấy nàng đi vào, ôn nhu cười với nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng vất vả rồi!”
Trong nháy mắt, đáy lòng Vân Thiển Nguyệt tràn đầy ấm áp, như kẻ lãng tử vừa trở về nhà, ngàn hồi trăm chuyển, trải qua muôn sông nghìn núi vất vả mới về được đến nhà, luôn có người sẽ chờ nàng về, nàng không khỏi nở nụ cười phát ra từ nội tâm với Dung Cảnh, tiến lên hai bước, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, chôn mặt ở trước ngực hắn, cọ cọ nói: “Giả vờ giả vịt, cố ý làm cho ta cảm động!”
Dung Cảnh cười khẽ, hai tay vòng qua ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Vân Thiển Nguyệt, “Ừ, nàng nói đúng, ta cố ý đấy!”
Cái ôm chặt ấm áp giúp Vân Thiển Nguyệt xua tan vài phần lạnh lẽo do gió thổi tới, nàng bĩu môi, đập nhẹ vào người hắn, rời khỏi trên người hắn, lấy xích luyện xà ở trong tay áo nhét vào trong tay hắn, giọng điệu có chút rầu rĩ nói: “Cho ngươi! Chạy nhanh đi cứu Tam công tử đi!”
“Quả nhiên là Dạ Khinh Nhiễm rất hào phóng với nàng!” Dung Cảnh nhìn xích luyện xà trong tay, nhíu mày, giọng điệu có chút ghen ghét.
“Nhân phẩm người ta tốt, đâu như ngươi, không có nhân phẩm, ngươi muốn cái gì người ta cũng không cho ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua ở bên trong, chỉ thấy cửa thư phòng rộng mở, bên trong không có người, nàng hỏi: “Tam công tử đâu?”
“Ở khách phòng!” Dung Cảnh xoay người, đi khách phòng(phòng dành cho khách).
Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa bất động.
Dung Cảnh đi hai bước quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, hỏi, “Không đi vào?”
“Không đi vào!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nàng cũng thích con xích luyện xà này, nếu có một phần khả năng, nàng cũng không muốn giết nó để lấy túi mật. Huống hồ lại là bảo bối của Dạ Khinh Nhiễm, nàng không muốn nhìn đến quá trình giết nó.
“Nàng đau lòng cho con rắn này? Hay là cảm thấy thực xin lỗi Dạ Khinh Nhiễm?” Dung Cảnh cười hỏi.
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, tức giận nói: “Sao ngươi hỏi nhiều câu vô nghĩa như vậy? Còn không chạy nhanh đi cứu người! Ta đi phòng của ngươi chờ!”
“Được! Ta để Dược lão chuẩn bị bữa trưa cho nàng, thật lâu sau ta mới có thể đi ra, nàng ăn trước đi!” Dung Cảnh xoay người, đi về phía khách phòng.
“Ta chờ ngươi! Một người ăn cơm cũng không có khẩu vị!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, từ đêm qua đến buổi trưa hôm nay, nàng bôn ba vô số địa phương mà không được nghỉ ngơi, nay cảm giác đặc biệt mệt mỏi.
“Cũng được! Vậy nàng đi ngủ một lúc đi!” Dung Cảnh gật gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì nữa, nâng bước đi đến phòng của Dung Cảnh. Phòng hắn vẫn giống như mấy ngày trước nàng đến ở, sáng sủa sạch sẽ, không có tí bụi nào, bức rèm che bằng ngọc xanh, mùi thơm thanh nhã, trong lư hương đốt hương an thần, tựa hồ hương an thần vừa mới được đốt lên, hiển nhiên là Dung Cảnh biết nàng trở về sẽ trực tiếp đi vào phòng nên chuẩn bị cho nàng, nàng cảm thấy ấm áp, cởi giày leo lên giường, thò tay kéo chăn của Dung Cảnh đắp lên người, nhắm hai mắt lại.
Hương an thần cực kỳ hiệu quả, Vân Thiển Nguyệt vừa nhất nhắm mắt lại, liền cảm thấy cơn buồn ngủ đánh úp lại, rất nhanh nàng đã ngủ.
Nàng vừa ngủ đi không lâu, thì nghe từ Tử Trúc Lâm truyền đến tiếng vang rầm rầm, đồng thời nghe được Thanh Thường ở bên ngoài nói, “Diệp công chúa, xin dừng bước, nơi này không được sự cho phép của thế tử thì bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ Diệp Thiến cư nhiên cũng đuổi tới đây.
“Ta muốn gặp Vân Thiển Nguyệt!” Âm thanh Diệp Thiến thật lớn.
“Lúc này Thiển Nguyệt tiểu thư đang ở trong phòng của thế tử nghỉ ngơi, nô tỳ…” Thanh Thường do dự nhìn về phía trong phòng.
“Vân Thiển Nguyệt! Ngươi đi ra đây!” Diệp Thiến ngăn Thanh Thường nói, hô to một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt mở to mắt, ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Diệp Thiến đang đứng ở bên ngoài Tử Trúc Lâm, một thân hồng y rất loá mắt, thoạt nhìn như xông vào từ bên ngoài Tử Trúc Lâm, nàng đẩy chăn ra, xuống giường, đi giầy vào, ra ngoài cửa.
“Vân Thiển Nguyệt, có phải là có người trúng độc Tử thảo nên ngươi muốn dùng xích luyện xà giải độc cho hắn?” Diệp Thiến thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra, lập tức hỏi.
“Không sai!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Ngươi đừng dùng xích luyện xà, ta có biện pháp cứu người.” Diệp Thiến nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nheo ánh mắt nhìn Diệp Thiến, “Ngươi có biện pháp cứu người? Có thể giải độc Tử thảo?”
“Đúng!” Diệp Thiến nói.
Vân Thiển Nguyệt nhếch môi lên, nghiêm mặt nhìn Diệp Thiến, “Ngươi dùng biện pháp gì để giải độc? Người này rất quan trọng đối với ta. Nếu biện pháp của ngươi xảy ra chút sai lầm gì, mặc dù ngươi là công chúa Nam Cương, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi.”
“Máu của ta!” Diệp Thiến cũng nghiêm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, như thế nào cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe nói qua máu của Diệp Thiến có thể giải độc? Lại là độc Tử thảo?
“Ngươi không tin sao?” Diệp Thiến nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi ngẫm lại đi, ngày ấy ta thi chú ở ngoài Ngọ môn, Vạn chú vương ở trong tay ta, nó đụng phải Tử thảo đã chết, vì sao ta vô sự? Bởi vì máu của ta từng ngâm qua ngàn chất độc mà Nam Cương vương thất chưa bao giờ truyền ra ngoài, chẳng những không sợ Tử thảo, còn có thể giải Tử thảo.”
“Ta biết ngàn chất độc, nhưng tựa hồ không có Tử thảo, không đủ để giải độc Tử thảo.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Ta từng ăn qua một túi mật của xích luyện xà, ngươi nói có đủ giải độc hay không?” Diệp Thiến nhíu mày.
Diệp Thiến còn chưa dứt lời, cửa khách phòng bên cạnh bỗng nhiên được mở ra từ bên trong, Dung Cảnh chậm rãi đi ra.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh. Dung Cảnh nhìn về phía Diệp Thiến, thản nhiên nhíu mày, “Diệp công chúa nói là sự thật?”
“Tuyệt không nói dối!” Diệp Thiến nói.
“Diệp công chúa muốn dùng máu của mình để thay thế mật xích luyện xà của Nhiễm tiểu Vương gia?” Dung Cảnh hỏi.
“Không sai!” Diệp Thiến nói.
“Xích luyện xà này thật sự là bảo bối của Nhiễm tiểu Vương gia, Diệp công chúa là vì Nhiễm tiểu Vương gia? Hay là vì xích luyện xà này?” Dung Cảnh lại hỏi.
“Không cần phải quan tâm là vì cái gì! Dù sao ta sẽ không cho ngươi giết xích luyện xà kia.” Diệp Thiến nói.
“May là Diệp công chúa đến sớm một bước! Xích luyện xà còn chưa bị dùng.” Dung Cảnh dứt lời, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, thấy nàng nghe Dung Cảnh nói thì rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cũng nhìn về phía Dung Cảnh, gật gật đầu với hắn. Dung Cảnh cười nhẹ nhàng, “Diệp công chúa, mời vào!”
Thanh Thường tránh ra, Diệp Thiến lập tức đi bộ tiến vào Tử Trúc Viện.
“Cảnh thế tử quả nhiên hiểu được tiền là gì! Nơi này so với gạch ngói hoàng cung còn không biết quý giá hơn bao nhiêu lần!” Diệp Thiến liếc mắt đánh giá Tử Trúc Viện, rồi liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, “Trách không được ngươi sẽ thích Cảnh thế tử! Bất luận là nữ tử nào, cũng sẽ rất thức thời làm thế đấy!”
Vân Thiển Nguyệt coi như không nghe thấy, không nói gì.
“Nam Cương cực kỳ giàu có, nghe nói Công chúa các của Diệp công chúa không thua Tử Trúc Viện của Cảnh.” Dung Cảnh thản nhiên phun ra một câu, xoay người vào khách phòng, “Diệp công chúa đi theo ta!”
Diệp Thiến không nói gì nữa, nâng bước theo qua.
Vân Thiển Nguyệt dựa vào khung cửa nhìn Diệp Thiến vào gian khách phòng kia, nàng suy tư một lát, cũng nâng bước đi về hướng khách phòng.
Tuy gian khách phòng này không bố trí hoa lệ so với gian chủ phòng của Dung Cảnh, nhưng so với khách phòng bình thường thì tươi đẹp hơn rất nhiều, cũng sạch sẽ không có hạt bụi nào. Trong khách phòng ngoại trừ Dung Cảnh không có một bóng người, trên bàn để ba cái chén lớn.
Dung Cảnh thấy Diệp Thiến theo vào, ấm giọng nói: “Diệp công chúa cần phải nghĩ kỹ! Nếu lấy máu cứu người, phải lấy đủ ba bát máu lớn mới có thể đủ dùng. Lần trước thi chú ngươi mới bị thương, vừa mới bình phục không lâu, lại rút ra ba bát máu lớn, có lẽ võ công của ngươi sẽ mất hết.”
“Ta rất rõ ràng!” Diệp Thiến gật đầu.
“Tốt lắm! Diệp công chúa, mời!” Dung Cảnh chỉ vào, nói.
“Hóa ra là Cảnh thế tử đã sớm có chuẩn bị! Chẳng lẽ Cảnh thế tử biết ta sẽ đến?” Diệp Thiến nhìn ba cái bát lớn kia, cười một tiếng, nhíu mày với Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh không nói, nàng quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nói: “Cảnh thế tử quả nhiên đã trù tính tốt rồi, biết rõ máu ta có thể giải độc, lại vòng vo để cho ngươi đi lấy xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm, để cho ta ném chuột sợ vỡ đồ tự mình đưa lên cửa. Ở cùng một chỗ với một người tâm tư nặng như vậy, Vân Thiển Nguyệt, ngươi không biết sợ sao?”
“Diệp Thiến! Ta nhận thức hắn so với ngươi thì sớm hơn nhiều, hắn là dạng người gì ta rất rõ ràng!” Vân Thiển Nguyệt dựa thân mình vào khung cửa, thản nhiên nói: “Dung Cảnh không phải thần, không phải cái gì cũng sẽ biết! Cho dù hắn biết thì tính sao? Thiếu nợ công chúa Nam Cương một cái nhân tình, không bằng không cần nợ nhân tình của ngươi, cho ngươi tự mình đưa lên cửa, có lợi hơn phải không?”
“Các ngươi quả nhiên là cùng một loại người!” Diệp Thiến bỗng nhiên phẫn nộ nói một câu, trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói với Dung Cảnh: “Có dao không? Cho ta mượn!”
Dung Cảnh đưa một thanh chủy thủ cho Diệp Thiến.
Diệp Thiến đưa tay tiếp nhận, không chút do dự cắt một vết ở cổ tay, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy vào trong bát.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, Diệp Thiến từng dùng một túi mật của xích luyện xà, chứng minh nàng từng trúng Tử thảo. Máu dung hợp với mật rắn, nên bây giờ mới không sợ Tử thảo, bảo bối xích luyện xà là của Dạ Khinh Nhiễm, mà Diệp Thiến lại khẩn trương đến như vậy. Nàng không cảm thấy Diệp Thiến đối với Dạ Khinh Nhiễm là loại tình yêu yêu ai yêu cả đường đi lối về, như vậy chỉ nói rõ một điểm, xích luyện xà này nhất định là có thêm tác dụng không tầm thường!
Không bao lâu sau, Diệp Thiến đã lấy ra đủ ba bát máu to, nàng cắn răng nói với Dung Cảnh: “Đủ chưa? Không đủ ta còn có thể lấy thêm!”
“Đủ rồi!” Dung Cảnh gật đầu.
Diệp Thiến cắn răng điểm huyệt đạo, máu đang chảy lập tức ngừng. Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, vừa muốn nói gì, thân mình nghiêng một cái, bỗng nhiên ngã nhào xuống đất. Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lập tức ra tay đỡ lấy nàng ta, Diệp Thiến đã hôn mê bất tỉnh.
“Thanh Thường, bưng bát thuốc kia tới!” Dung Cảnh nhìn thoáng qua Diệp Thiến ngã vào Vân Thiển Nguyệt trong lòng, phân phó một câu với người bên ngoài.
“Vâng, thế tử!” Thanh Thường bưng một chén thuốc lên tiếng trả lời, đi đến.
“Rót hết cho Diệp công chúa!” Dung Cảnh lại phân phó.
“Vâng!” Thanh Thường lập tức lại đây, nắm cằm Diệp Thiến, rót thuốc vào bên trong miệng Diệp Thiến, động tác lưu loát, không thấy rớt thuốc ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua thuốc kia, bỗng nhiên hé mắt, cũng không nói chuyện.
Diệp Thiến vô ý thức nuốt, trong nháy mắt một chén thuốc được rót hết. Thanh Thường lấy bát ra, Dung Cảnh đưa qua một viên viên thuốc, lại phân phó, “Cho nàng uống đi!”
Thanh Thường lập tức đưa tay tiếp nhận, nhét viên thuốc kia vào miệng Diệp Thiến.
“Băng bó vết thương cho nàng!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Thanh Thường, lại nói.
Thanh Thường gật gật đầu, lấy khăn tay từ trong ngực ra, bao ở miệng vết thương trên cổ tay Diệp Thiến. Làm xong tất cả, nàng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài đưa Diệp công chúa cho nô tỳ đi ạ!”
Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, đưa Diệp Thiến cho Thanh Thường. Thanh Thường đưa tay tiếp nhận, nhìn về phía Dung Cảnh.
“Mời Diệp công chúa đi gian khách phòng ở Dược Viên nghỉ ngơi!” Dung Cảnh phân phó.
Thanh Thường gật đầu, mang theo Diệp Thiến lui ra ngoài cửa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua ba bát máu trên bàn, nói với Dung Cảnh: “Ngươi không có gì muốn nói với ta?”
Dung Cảnh đưa xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nở nụ cười, thở dài: “Chỉ biết là không thể gạt được nàng!”
Trong nháy mắt sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến thành lạnh lùng, “Ba cái bát lớn vốn là ngươi chuẩn bị cho chính mình đúng hay không? Ngươi muốn dùng máu của ngươi để giải Tử thảo của Tam công tử! Ta vậy mà đã quên, máu của ngươi từng dùng qua một viên hàn độc hoàn, hàn độc hoàn tương khắc cùng Tử thảo, hơn nữa ngươi còn dùng qua Đại Hoàn đan, cũng dùng Thiên Sơn tuyết liên mười năm. Máu của ngươi sớm đã là bách độc bất xâm, cũng có thể khắc chế Tử thảo độc.”
“Ừ!” Dung Cảnh vỗ trán gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Cho nên, bát thuốc và viên thuốc vừa mới cho Diệp Thiến uống xong đều là chuẩn bị cho chính ngươi dùng sau khi lấy máu có phải hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Ừ!” Dung Cảnh vỗ trán, lại gật đầu.
“Dung Cảnh! Ngươi có biết ngươi thương nặng như thế nào không? Ngươi lại không cần xích luyện xà, muốn dùng máu của chính mình? Nếu không có xích luyện xà thì cũng thôi đi, con rắn của Dạ Khinh Nhiễm trân quý, cũng không trân quý bằng mệnh người.” Vân Thiển Nguyệt dựng thẳng lông mày lên, cả giận nói, “Ngươi muốn chết có phải hay không? Ngươi còn chê thân thể ngươi tổn thương không đủ có phải hay không?”
Dung Cảnh buông tay, nâng bước đi tới, đưa tay đi bắt tay Vân Thiển Nguyệt, “Nàng hãy nghe ta nói…”
“Ta nghe ngươi nói cái gì? Ngươi đừng chạm vào ta!” Vân Thiển Nguyệt hất tay Dung Cảnh ra.
“Xích luyện xà là bảo bối vô cùng trân quý của Dạ Khinh Nhiễm. Vì sao mấy năm nay Diệp Thiến vẫn truy đuổi ở sau lưng Dạ Khinh Nhiễm, nàng có biết nguyên nhân không? Không phải là vì nàng thích Dạ Khinh Nhiễm, mà vì xích luyện xà này. Trước kia ta cũng không xác định, cho nên muốn thí nghiệm một chút mà thôi. Cho nên mới cho nàng đi chỗ Dạ Khinh Nhiễm mang xích luyện xà về, nếu Diệp Thiến đuổi theo, như vậy tất nhiên xích luyện xà này không khác mấy với suy đoán của ta, nếu không đuổi theo, như vậy ta cũng sẽ không dùng này xích luyện xà, ta sẽ để nàng mang xích luyện xà trả lại cho Dạ Khinh Nhiễm.” Dung Cảnh đưa tay đi ôm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt né tránh, tức giận trên mặt chẳng những không lui, ngược lại càng tăng một phần, cả giận nói: “Nếu Diệp Thiến không đuổi theo, vì sao ngươi cũng không dùng? Nói như vậy vô luận như thế nào ngươi đều không dùng nó để cứu Tam công tử? Chỉ biết dùng máu của ngươi sao?”
“Ừ! Ta sẽ không cho nàng có cơ hội có áy náy trong lòng với Dạ Khinh Nhiễm!” Dung Cảnh lắc đầu, tiến lên từng bước, ôm lấy Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu ghen ghét hậm hực nói: “Dạ Khinh Nhiễm hào phóng với nàng như thế, ta càng không dùng!”
“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt không biết là nên tức giận hay là nên phẫn nộ, nàng muốn tránh thoát Dung Cảnh, lại bị Dung Cảnh ôm chặt lấy, nàng tức giận nhắc nhở nói: “Vậy vì sao ngươi lại dùng máu của Diệp Thiến?”
“Máu của Diệp công chúa tốt hơn so với máu của ta! Mà lại có một công dụng mà máu ta không có.” Dung Cảnh nói.
“Công dụng gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Nàng không tức giận nữa, ta sẽ nói cho nàng.” Dung Cảnh ôn nhu nói.
“Mơ tưởng!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ khi nào thì hắn mới có thể học được cách yêu quý chính mình? Sở dĩ nàng không nghĩ tới dùng máu của Dung Cảnh để giải độc Tử thảo, đó là bởi vì nàng chưa bao giờ đánh chủ ý lên thân thể hắn, ở trong tiềm thức sẽ không bao giờ có loại ý nghĩ này. Cho nên nàng tự nguyện thiếu Dạ Khinh Nhiễm một cái nhân tình, đi lấy xích luyện xà. Nhưng hắn thật giỏi, cư nhiên lén gạt nàng để lại xích luyện xà, muốn dùng máu của chính mình để giải độc cho Tam công tử, nếu Diệp Thiến không xuất hiện, có phải hắn sẽ dùng máu của chính mình hay không? Ba cái bát lớn là đã sớm chuẩn bị. Nếu Diệp Thiến không xuất hiện, hắn tự nhiên sẽ dùng máu của mình!
“Tuy rằng nàng nguyện ý chịu nhân tình của Dạ Khinh Nhiễm, nhưng ta không muốn.” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt thật chặt, cảm giác được cảm xúc của nàng dao động, hắn nhẹ giọng nói: “Chỉ là ba bát máu mà thôi. Diệp công chúa uống một bát thuốc mà ta kê đơn và một viên thuốc cỏ linh chi thì căn bản công lực sẽ không bị mất hết, cùng lắm là sẽ mê man hai ngày mà thôi. Đặt ở trên người ta thì sao ta có thể không chịu nổi chứ?”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói, đáy lòng tức giận không tiêu.
Dung Cảnh thở dài, cúi đầu xuống, hôn Vân Thiển Nguyệt. Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt không tốt tránh thoát, hắn không buông ra, trải qua mấy lần trốn tránh, cuối cùng cũng nặng nề hôn lên cánh môi của nàng. Vân Thiển Nguyệt dùng đôi mắt trợn lên nhìn Dung Cảnh, ánh mắt Dung Cảnh lóe lên tia khẩn trương cùng một chút bối rối bất an, lửa giận của nàng bỗng nhiên biến mất một chút, nhắm mắt, đưa tay đẩy hắn ra. Quên đi, xích luyện xà nhất định là rất trọng yếu, nếu không sẽ không làm cho Dung Cảnh và Diệp Thiến cam nguyện lấy máu để giữ lại nó.
Dung Cảnh thuận thế buông tay ra, thật cẩn thận hỏi, “Vân Thiển Nguyệt, nàng không tức giận nữa đúng không?”
“Không có thời gian rảnh để tức giận với ngươi!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng giọng điệu xem như dịu đi.
Dung Cảnh cười khẽ một tiếng, lại duỗi tay ôm Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói nàng: “Nàng có muốn biết xích luyện xà có bí mật gì hay không?”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mi, “Bí mật gì?”
“Kỳ thật ta cũng muốn biết!” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Bảy năm trước, Dạ Khinh Nhiễm lấy danh nghĩa du lịch xuất kinh, đi qua vô số địa phương. Nhưng trong đó hắn trì hoãn ở Nam cương thời gian dài nhất, ước chừng hai năm có hơn. Chắc hẳn là vì con xích luyện xà này. Từ ngày hắn được con xích luyện xà này, liền truyền ra tin đồn công chúa Nam Cương di tình biệt luyến, thích Nhiễm tiểu Vương gia của Đức thân vương phủ Thiên Thánh. Trên đời này làm gì có bức tường nào gió không lọt qua.”
Vân Thiển Nguyệt trầm tư.
“Sau đó Dạ Khinh Nhiễm đi qua vô số địa phương, Diệp Thiến liền đuổi theo tới đó. Hiện tại Dạ Khinh Nhiễm hồi kinh, Diệp Thiến cũng đuổi theo vào kinh. Nói vậy nàng nên rõ ràng, người trong lòng Diệp Thiến chân chính là ai, nàng ta thích Duệ thái tử Nam Lương, cũng chính là ca ca của nàng. Nhưng tại sao lại bám riết không tha Dạ Khinh Nhiễm?” Dung Cảnh tựa hồ đang hỏi Vân Thiển Nguyệt, lại tự đáp: “Ngoại trừ con xích luyện xà này, ta không nghĩ ra được thứ khác.”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.
“Hôm nay nếu nàng không đi Đức thân vương phủ, Dạ Khinh Nhiễm bị điểm huyệt, Diệp Thiến cũng sẽ lấy đi xích luyện xà. Nàng ta đuổi theo Dạ Khinh Nhiễm nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Cho nên, nàng cần phải lấy xích luyện xà đi.”
“Khi nào thì ngươi phát hiện ra xích luyện xà có bí mật?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ngay tại hôm nay! Lúc nàng mang Tam công tử đến.” Dung Cảnh nói, thở dài, “Nàng nói rất đúng, ta không phải thần, không phải chuyện gì cũng biết. Trước kia ta cũng hiểu lầm chuyện tình của ba người Diệp công chúa, Duệ thái tử, Dạ Khinh Nhiễm, lại thật không ngờ xích luyện xà mới là mấu chốt. Khi Tam công tử đến, ta mới bừng tỉnh đại ngộ. Lại nghe Huyền Ca báo Diệp công chúa tỉnh lại từ tẩm cung của Hoàng hậu đã đi quân cơ đại doanh, ta xâu chuỗi chuyện tình mấy năm nay về Dạ Khinh Nhiễm và Diệp công chúa, mới phát hiện hóa ra là như vậy. Cho nên, rõ ràng có thể sử dụng máu của ta cứu Tam công tử, nhưng ta còn muốn nàng đi Đức thân vương phủ, dẫn Diệp công chúa đến.”
“Trách không được hôm nay ngươi đã điểm huyệt Dạ Khinh Nhiễm, nhưng không đoạt xích luyện xà của hắn! Hóa ra là khi đó ngươi còn không biết.” Vân Thiển Nguyệt tức giận tiêu tán, nhíu mày.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, “Diệp Thiến nghĩ quân cơ đại doanh xảy ra chuyện, Dạ Khinh Nhiễm sẽ nhất thời bận ngập đầu, có lẽ có thể thừa dịp này đoạt xích luyện xà, nhưng không ngờ Dạ Khinh Nhiễm cứu hỏa xong lại bị cách chức tướng quân ở quân cơ đại doanh, giao cục diện rối rắm cho Tứ hoàng tử, hắn phi ngựa trở về tìm ta tính sổ, ta ra tay điểm huyệt hắn. Diệp Thiến không tìm được Dạ Khinh Nhiễm ở quân cơ đại doanh, liền lập tức đi Đức thân vương phủ. Nhưng nàng nhanh tay hơn nàng ta một bước đã cầm xích luyện xà về.”
“Cho nên, mục đích chân chính của ngươi là muốn máu của Diệp Thiến có đúng hay không? Máu của nàng mới là mấu chốt. Nếu Diệp Thiến không đến, ngươi sẽ dùng máu của mình, nếu Diệp Thiến đến đây, chứng minh ngươi đoán đúng, nàng luyến tiếc xích luyện xà, chỉ có thể tình nguyện lấy máu.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Ừ! Thật thông minh!” Dung Cảnh cúi đầu hôn lên hai má Vân Thiển Nguyệt, cười khích lệ một câu.
“Không thông minh bằng ngươi!” Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra, phẫn nộ nói một câu, “Diệp Thiến nói đúng! Tâm tư của ngươi thật nặng! Nhận thức ngươi hơn mười năm, ta vẫn không nhận rõ lòng dạ hiểm độc của ngươi. Một đống lớn cong cong quẹo quẹo này, mỗi một chỗ đều tính toán vô cùng chính xác, ngay cả ta cũng chẳng hay biết gì.”
“Lúc ấy không thời gian giải thích. Ta sợ Diệp công chúa đến trước nàng một bước lấy đi xích luyện xà, ” Dung Cảnh cười giải thích.
“Ngươi sợ nàng lấy xích luyện xà, hay là sợ bị ta biết, vạn nhất ngươi đoán không đúng, ngươi cũng sẽ không lấy xích luyện xà mà trả lại cho Dạ Khinh Nhiễm không muốn ta nợ nhân tình của rồi dùng máu của mình cứu Tam công tử?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
Dung Cảnh đưa tay vỗ trán, cười nói: “Đều có!”
Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Ngoan, đừng tức giận! Không có lần sau được không?” Dung Cảnh nhẹ nhàng dỗ Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu hỏi: “Có muốn hiện tại nhìn xem nó rốt cuộc có bí mật gì không! Chúng ta cùng nhau nhìn xem được không?”
“Giải độc cho Tam công tử trước!” Vân Thiển Nguyệt lười tức giận với hắn, tức giận nói.
“Được!” Dung Cảnh gật đầu, nói ra ngoài: “Thanh Thường tiến vào!”
Thanh Thường đã đưa Diệp Thiến đến Dược Viên khách phòng, nghe vậy vội vàng đi đến.
“Ngươi bưng hai bát máu này đưa cho Dược lão, để cho hắn sắc thuốc dựa theo phương thuốc ta đã kê, sau đó cho Tam công tử uống.” Dung Cảnh nói.
“Vâng!” Thanh Thường lập tức bưng hai bát máu kia đi xuống.
Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, giải thích với nàng: “Tam công tử đang ở chỗ Dược lão!”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu.
Dung Cảnh không nói gì nữa, bỗng nhiên lấy xích luyện xà từ trong tay áo ra, đặt ở trên bàn. Xích luyện xà vẫn đang ngủ say, chỉ thấy nó cuộn thân mình nhỏ nhắn, tướng ngủ cực kỳ đáng yêu. Hắn nhìn thoáng qua xích luyện xà, ấn ở trên bàn một cái, ở dưới bàn lộ ra một hốc tối, một hộp hình tròn nhìn như bằng gỗ mà không phải là gỗ, hắn đưa tay lấy ra, mở hộp ra.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hộp tròn trong tay Dung Cảnh ngẩn ra, “Cái này không phải là vật ta nhặt được sau khi Diệp Thiến thi chú thất bại sao?”
“Đúng! Nàng nói muốn trả lại cho Diệp Thiến, sau lại để ở chỗ ta. Ta liền cất đi!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ sau khi Dạ Thiên Dật hồi kinh, sao nàng còn có tâm tư trả lại cho Diệp Thiến chứ, nàng vừa muốn nói nữa, chỉ thấy xích luyện xà đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, ghé vào uống bát máu của Diệp Thiến, nàng ngậm miệng nhìn nó. Chỉ thấy không tới một lát một bát máu đã bị nó uống không còn chút gì, nó uống xong, thân mình nhỏ nhắn chợt lớn thành một vòng, da căng lên, cơ hồ biến thành trong suốt sắc, dần dần càng ngày càng trong, càng ngày càng trong, rốt cuộc nó không chịu nổi, “Phanh” một tiếng nổ tung ra.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, Dung Cảnh bỗng nhiên nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, một khắc kia khi xích luyện xà nổ tung, từ trong bụng nó có một cái gì nho nhỏ bay ra, thu vào cái hộp tròn kia.
Vân Thiển Nguyệt nhìn chăm chú, không khỏi kinh hô, “Là Thiềm Thừ?”
“Là tân nhiệm Vạn chú vương của Nam Cương!” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thiềm Thừ ở bên trong cái hộp tròn, giống nhau như đúc với con Thiềm Thừ bị hủy vào ngày Diệp Thiến thi chú, chẳng qua là nhỏ hơn một vòng mà thôi, nàng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Hóa ra trong con xích luyện xà này ẩn dấu một Vạn chú vương của Nam Cương. Trách không được Dạ Khinh Nhiễm quý trọng nó như thế, trách không được Diệp Thiến truy tìm Dạ Khinh Nhiễm nhiều năm như thế, hôm nay cũng không tiếc lấy máu của mình.”
“Ừ! Trước kia từ một quyển sách cổ ghi lại hai câu nên ta biết được lai lịch của Vạn chú vương. Nghe nói chỉ có máu xử nữ của nữ tử dòng chính Nam Cương mới có thể khởi động Vạn chú sinh trứng, hơn nữa trứng chỉ có thể được nuôi dưỡng trong loại xích luyện xà thiên hạ chí độc mới có thể trở thành Vạn chú vương. Cách mỗi một trăm năm, Vạn chú vương già sẽ mất linh nghiệm của chú thuật, Vạn chú vương tiếp theo kế nhiệm. Mà tân Vạn chú vương muốn từ thân thể xích luyện xà ra ngoài, chỉ có dùng máu xử nữ của nàng ta mới có thể dẫn Vạn chú sinh trứng.” Dung Cảnh nhìn hộp tròn trong tay chậm rãi mở miệng, “Từ bảy năm trước Hoàng Thượng lệnh Dạ Khinh Nhiễm lấy danh nghĩa du lịch rời kinh thành, kì thực là muốn tìm xích luyện xà này, muốn dùng nó để khống chế Nam Cương. Bởi vì Nam Cương rõ ràng là phụ thuộc vào Thiên Thánh, nhưng cho tới nay kỳ thật lại âm thầm bắt tay với Nam Lương. Nam Lương từ từ phát triển an toàn, sao Hoàng Thượng có thể chấp thuận chuyện này được?”
“Dạ Khinh Nhiễm biết không?” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng hỏi. Nếu biết, hắn còn đưa xích luyện xà cho nàng?
“Trước kia không biết, nhưng nay có lẽ đã biết! Dạ Khinh Nhiễm cũng không ngốc.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Huống hồ hôm nay hắn bị ta điểm huyệt, hẳn là rõ ràng nếu không cho nàng, cũng sẽ bị Diệp Thiến đoạt lại. Ta cho rằng so với Diệp Thiến, hắn càng nguyện ý cho nàng hơn.”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc.
Dung Cảnh lấy khăn tay lau vết máu trên hộp, cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ta không muốn nàng nhận giao tình của Dạ Khinh Nhiễm, kết quả là vẫn hủy con xích luyện xà này, không thể không nhận giao tình của hắn!” Dứt lời, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, lại nói: “Giao tình của hắn ta sẽ trả! Không cho phép nàng bởi vậy mà trong lòng áy náy với hắn!”
“Ngươi sẽ trả như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh
“Ta cho hắn mười độn lương thưc, như thế nào? So với xích luyện xà, ta cảm thấy Dạ Khinh Nhiễm muốn lương thực hơn!” Dung Cảnh nói.
“Ngươi bỏ được?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Bỏ được!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, tiến lên một bước, ôm Dung Cảnh, dựa thân mình vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ nợ nhân tình. Nhưng về sau ngươi phải cẩn thận cho ta, không thể tự ngược, không biết thương thân, không tiếc thân thể của mình.”
Hai tay Dung Cảnh ôm lấy người Vân Thiển Nguyệt, nở nụ cười, ôn nhu lên tiếng trả lời, “Được!"