Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm cũng chưa ăn bao nhiêu, cuối cùng cơn buồn ngủ kéo tới, cô cuộn mình trong ổ chăn.


Cô ôm Cố Gia Huy, nhìn thấy nửa khuôn mặt nếp nhăn của anh, dấu vết hỏa thiêu quả nghiêm trọng.


Bàn tay lành lạnh của cô không kìm chế được sờ lên, động tác cẩn thận từng li từng tí như thế.


Cố Gia Huy bắt được bàn tay nhỏ của cô, anh nắm chặt trong lòng bàn tay rồi nói: "Muốn xem gương mặt hoàn hảo không tì vết của tôi trước kia không?"


"Gương mặt hoàn hảo không tì vết ả?"



Cô hơi mơ hồ, chưa hiểu câu này là có ý gì.


"Chính là không có vết sẹo này, em muốn xem xem tôi là dáng vẻ gì không?"


Giọng nói anh khàn khàn trầm thấp, tràn ngập từ tính.


Cô vốn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, bây giờ thì càng cảm thấy không thể suy nghĩ.


Cô chỉ có thể gật đầu theo bản năng.


Muốn xem...


Muốn xem dáng vẻ trước kia của anh.


Anh cũng không có ảnh chụp ngày xưa, cô rất muốn nhìn thấy Cố Gia Huy oai hùng, mạnh mẽ của bốn năm trước,




Nửa bên sườn mặt của anh tuấn tú như thế, nếu không bị hủy dung, chắc chắn anh đẹp trai nhất khắp thiên hạ.


Chỉ là, bây giờ cô còn có thể nhìn thấy sao?


"Em nhắm mắt lại."


Bên tại truyền đến giọng nói mị hoặc lòng người của anh, khiến cố kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.


Không bao lâu, giọng nói của anh lại truyền đến lần nữa.


"Minh Tâm, mở mắt ra, nhìn tôi."


Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô mở mắt ra ngay.


Đập vào mắt là một khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ không tì vết.


Mày kiếm mắt sáng, cánh mũi cao thẳng, cánh môi nhỏ bé khiêu gợi.


Ngũ quan sâu sắc, đường nét lập thể.


Giống như là vật cưng mà thượng đế điêu khắc tỉ mỉ. Mỗi một tấc đều được trời ưu ái, cực kỳ đẹp trai.


Làn da của anh là màu lúa mì khỏe mạnh, rất tinh tế, dựa vào gần thế này, ngay cả lỗ chân lông trên mặt anh, cô cũng nhìn thấy.


Cô gặp nhìn thấy thần tiên à?


Cô muốn vươn tay ra sờ, nhưng lại không dám, cuối cùng vẫn là Cố Gia Huy bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên nửa khuôn mặt vốn bị hủy dung kia.


Không ngờ cảm giác ở nếp nhăn, không thô ráp tí nào, rất nhẵn bóng.


Không có dấu tích bị cháy ở trận hỏa hoạn, không có vết sẹo ỉu xìu, là một gương mặt hoàn hảo.


Thứ lưu lại duy nhất, là vết thương kia, trả nợ tồn tại


Đây là Cố Gia Huy thật sao?


"Cố Gia Huy?"


Cô thử hỏi một chút.


"Ừ, em thích gương mặt hiện tại không?"


Anh mỉm cười hỏi.


Hứa Minh Tâm nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, lộ ra ánh mắt say mê, lòng anh cũng sắp hóa thành nước rồi.


Cô nhóc này, thế mà có sở thích háo sắc.


"Thích, thích lắm! Tôi có thể ôm anh ngủ không?"


Cô dè dặt hỏi.


"Đương nhiên có thể."


Hứa Minh Tâm nghe vậy thì thoả mãn hài lòng, vội vàng ôm chặt Cô Gia Huy, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.


Cô đã mơ một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy Cố Gia Huy trở thành bạch mã hoàng tử, đến cứu với cô bé lọ lem là cô đây, cuối cùng cưỡi lên xe bí ngô.


Nhưng chiếc xe hơi xóc nảy làm cô ngã xuống dưới, cô ngã mà cái mông đau, cuối cùng bị đau mà tỉnh.


Cô mờ mịt mở mắt ra, chỉ thấy mình đang bọc cải chăn ngã trên mặt đất.


Thảo nào...


Cú ngã trong mơ lại chân thật như thế!


Cô xoa xoa cái mông, bỗng cô nhớ đến giấc mơ tối hôm qua.


Cô vội vàng đi tìm Cố Gia Huy.


Cô xuống tầng, gặp Cố Gia Huy đang ăn sáng, mà nửa bên mặt kia vẫn là bộ dạng như cũ.


Mơ đúng là mơ, sao có thể trở thành hiện thực được cơ chứ?


Cố Gia Huy nâng mắt đối diện với ánh mắt thất vọng của cô, anh không khỏi buồn cười.


Anh làm ra vẻ nghiêm túc rồi nói: "Sao thế?"


"Không... không có gì? Chắc là tôi uống nhiều quá, tôi đi rửa mặt."


Nói xong, cô lại về phòng bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK