"Thư Hân, đừng hồ nháo."
"Minh Tâm, sao nay cậu lạ vậy. Đừng động đậy, tớ nóng quá, để tớ ôm một lúc."
Bạch Thư Hâm lầm bầm nói, cô ấy cảm thấy cánh tay anh mát lạnh, thoải mái.
Cô ấy không nhịn được muốn dựa cả người lên.
Cô ấy giống như một con mèo nhỏ, chui vào trong lòng anh.
Anh giống như túi chườm đá, có thể xua đi cái nóng.
Cô ấy hận không thể lột sạch quần áo của anh ra.
Mà trên thực tế, cô ấy cũng đã làm như vậy.
Trái tim Lệ Nghiêm khẽ run lên, hầu hết lên xuống.
Bàn tay anh chặn lại bàn tay nhỏ không an phận của cô, nếu còn chậm một bước nữa, chỉ sợ quần áo anh phải hy sinh rồi.
"Thư Hân, em nhìn rõ đi, rốt cuộc anh là ai!"
"Minh Tâm à... cậu đừng nhúc nhích, để tớ ôm ôm, tớ có ăn được cậu đâu!"
Cô chấp nhất nói.
"Em..."
"G?" Bạch Thư Hân chợt nhận ra cái gì đó, cô ấy nghi hoặc.
Lệ Nghiêm nghe vậy, sắc mặt dần u ám, khó coi.
Anh ta chỉ sợ còn tiếp tục như này, sẽ vạn kiếp bất phục.
Anh ta dùng sức, tách cô ấy ra, lấy dây an toàn buộc bàn tay nhỏ của cô ấy lại.
Người nhà binh trói, người bình thường không mở được.
Anh ta ấn mở cửa kính xe, để cô hít thở gió trời.
Lệ Nghiêm cũng đóng cửa xe, xuống xe, anh ta cần bình tĩnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh tỉnh táo rồi, Bạch Thư Hân cũng tỉnh táo được vài phần.
Cô ấy nhìn rõ hết thảy trước mắt, cũng ý thức được vừa nãy đã phát sinh cái gì.
Cô ấy đã nhầm Lệ Nghiệm thành Minh Tâm, hình như đã trêu ghẹo một chút.
Nhưng cô lại chưa có chạm đến thể xác anh, trái lại là anh đã sờ...
Anh cũng không chịu thiệt, anh giận cái gì?
Cô nhìn bóng lưng cao ngất bên ngoài.
Anh không có bất kỳ ham muốn không tốt nào, không hút thuốc không say rượu, không thức khuya không đi trễ, toàn bộ đều dựa theo tiêu chuẩn của quân nhân yêu cầu bản thân.
Cho nên cũng luôn cấm dục, nhưng người cấm dục, lại có phản ứng với em gái ruột của anh ta, đây là đạo lý gì?
Cô ấy trăm tư khó giải.
Cô ấy hắng giọng một cái, nói: "Anh lên đi, em không đùa giỡn lưu manh nữa, em tỉnh rượu rồi. Anh lái xe đưa em về nhà trước đi, em hơi mệt."
Lệ Nghiêm nghe vậy, phun ra một ngụm trọc khí, lên xe một lần nữa.
Anh tới gần, thoải dây an toàn cho cô ấy.
Vừa lại gần, trong hô hấp toàn là mùi thơm xử nữ trên người cô.
Anh ta nhíu mày, hình như mùi hương nhàn nhạt này có hấp dẫn trí mạng với anh ta.
Anh ta cố nhịn, cởi dây an toàn cho cô ấy, anh ta nói: "Thắt vào, phải lên đường rồi."
"Biết rồi."
Chiếc xe đi tiếp, hai người nhìn nhau không nói gì.
Thật lâu sau, cô đánh vỡ sự yên tĩnh: "Vừa... anh..."
Cô ấy lắp bắp, vẫn chưa hiểu, nhưng vừa nãy cô ấy cảm nhận được rõ rành rành, không phải
là mình nhận thức sai. Bên trong xe, bầu không khí lại ngưng trong một lần nữa.
"Em cần anh phân tích hiện tượng sinh lý bình thường ban nãy của anh, từ góc độ y học không?"
"Anh cứ phải không thú vị như thế à?" Bạch Thư Hân nhíu mày, buồn bực nói.
"Lần sau, nếu không uống được rượu thì đừng uống nhiều như vậy. Anh là anh em, cho nên sẽ không làm gì em, nhưng nếu là người ngoài, anh không dám bảo đảm."
"Im miệng, em không cần anh dạy em!" Bạch Thư Hân tức giận.
Lệ Nghiêm nghe vậy thì mím cánh môi mỏng, không có nói tiếp nữa.
Đối với cô em này, anh luôn luôn chiều theo.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong xe yên tĩnh đáng sợ.
Hứa Minh Tâm đi phương tiện công cộng về nhà, Cố Gia Huy vẫn đang bận làm việc.
Quả nhiên, lương năm vận hàng tháng vất vả hơn người khác rất nhiều!
Đợi Cố Gia Huy bận xong, cô nhóc cầm một cốc sữa nóng vào thư phòng cho anh.
Cố Gia Huy vừa giải quyết xong chuyện công việc, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nhưng nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô, thần kinh mệt mỏi kia lập tức trở nên thư thái.
"Lại đây."