Nói xong, anh xoa đầu cô, giống như kiểu người lớn săn sóc trẻ nhỏ vậy, còn có cả cưng chiều.
Hứa Minh Tâm có cảm giác cạn lời, đánh một quyền mạnh mà lại đánh vào bịch bông.
Cố Gia Huy không bị khiêu khích, tính tình tốt đến rối tung rối mù, đúng là gặp quỷ mà!
Cố Gia Huy xuống tầng dặn dò nhà bếp, sau đó liền nhận được cuộc gọi đến của Ôn Thanh Vân.
"Thanh Vân."
Cô ta nghe thấy giọng nói cực kỳ mệt mỏi của anh thì hơi ngạc nhiên.
Cô ta tưởng là anh về nước gặp được người trong lòng thì hẳn phải vui mừng mới phải, sao lại là cái giọng điệu này?
"Sao vậy? Cãi nhau với con mèo nhà anh à?"
Cố Gia Huy nghe vậy, không nhịn được khẽ cười, cô ta đoán khá chuẩn.
"Con mèo này giận rồi, trách tôi nhiều ngày không liên lạc với cô ấy, thậm chí còn tát tôi một cái." Anh vẫn chưa giận, giọng điệu nói chuyện vẫn mềm mỏng.
Ôn Thanh Vân nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc.
Cô ta và Cố Gia Huy đã quen nhau nhiều năm, tính tình của anh thế nào, người khác có thể không biết, nhưng cô thì quá rõ.
Cả người như diêm la địa ngục, tiếng tăm lẫy lừng trong giới kinh doanh, nhắc đến tên anh thì đều làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Vài năm ngắn ngủi đã đưa J.C mở rộng ra nước ngoài, há lại là kẻ đầu đường xó chợ?
Tính tình anh không tốt, từ trước đến nay mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cũng rất nham hiểm. Phàm là người đắc tội anh, thì đều không có kết cục tốt, cho nên cũng kết thù kết oán nhiều, nhưng mà người khác cũng chỉ giận mà không dám nói gì, không ai dám đắc tội Cố Gia Huy.
KO)
Nhưng một người đàn ông dễ nóng nảy và hung ác nham hiểm như thế, giờ phút này lại dễ tính không phản đối, bị người ta đánh còn dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, như thể đang kể câu một chuyện tình cảm thắm thiết vậy.
"Tính tình của anh đã bớt bớt đi nhiều."
Cô ta cảm thán.
"Cô ấy thích chuột, không thích hổ, tôi cũng hết cách, tôi cũng không thể dọa con mèo trụi lông, cô ấy sợ chạy đi mấy thì nguy."
"Đúng rồi, cô ấy đã nói chuyện điện thoại chưa?"
"Nhắc đến một câu."
"Chỉ một câu Á? Anh đã giải thích chưa?"
"Cái này... có gì mà giải thích?".
Ôn Thanh Vân nghe thấy câu này, không nhịn được đầu to như cái đấu. Cô ta hít sâu một hơi, bất lực nói: "Gia Huy, sao anh chẳng hiểu tâm tư phụ nữ gì vậy? Tôi còn đoán ra được, sao anh lại không biết hả? Con mèo nhà anh đâu có giận anh chuyện nhiều ngày không gửi tin cho cô ấy, rõ ràng là giận anh có niềm vui mới ở bên ngoài. Nếu tôi mà biết số điện thoại đó
là của vợ anh, tôi sẽ không nói là anh đang tắm rửa thay quần áo, lời này làm cho người ta hiểu lầm chết đi được."
"Hiểu lầm á? Ý cô là cô ấy ghen hả?"
Cố Gia Huy vốn mây mù che phủ, trong lòng không thoải mái, nhưng sau khi đoán được điểm này, anh lập tức vui mừng phấn khởi.
"Không thì sao? Chắc chắn là cô ấy tưởng anh và tôi có quan hệ bất chính gì đó. Anh đi giải thích với cô ấy đi, tuy không thể để lộ chuyện của Cố Cố, nhưng tôi không sao hết. Cô ấy cũng nên biết mình còn một người chị dâu ở nước ngoài, đúng không nào?"
"Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi một việc lớn, tôi bị con mèo nhà tôi làm cho sứt đầu mẻ trán, tôi không hề cáu kỉnh, tôi còn quên luôn là tôi là lão hổ và nghĩ mình là con chuột chính hiệu rồi cơ.".
"Đó cũng là anh tự nguyện để cô ấy ăn gắt gao! Nếu anh thực sự ngốc nghếch, nói không rõ được, thì cũng có thể đưa điện thoại cho cô ấy"
"Quên đi, tôi sẽ tự nói chuyện này."
"Được, thế tôi không làm phiền anh nữa."
Ôn Thanh Vân mỉm cười nói, sau đó cúp điện thoại.
Mà Hứa Minh Tâm đang ở tầng trên, cô thay xong quần áo rồi, còn thu dọn xong cả hành lý rồi cơ, cô dọn hết đồ đạc mà lần trước chưa mang đi vào vai