Cô nhìn mà đau ở trong lòng.
Thì ra, Bạch Thư Hân nhìn như kiên cường, trong lòng lại cất giữ nhiều chuyện như vậy.
Kìm nén lâu như thế rồi mới nói ra, chắc chắn trong lòng rất khổ nhỉ?
"Chẳng phải cậu còn có tớ sao? Tớ che chở cho cậu là được."
Cô vỗ ngực, cười hì hì nói.
"Đúng, tớ rất may mắn, tớ còn có cậu."
Bạch Thư Hân nói lời từ tận đáy lòng. Chí ít thì lúc tình thân không được như ý, cô ấy vẫn còn có người bạn tốt nhất ở bên cạnh.
Buổi tối, người trên núi đều đi tắm suối nước nóng.
Hứa Minh Tâm bị thương ở chân nên không đi, Bạch Thư Hân ở lại ký túc xá chăm nom cô.
Một mình cô cũng được, nhưng Bạch Thư Hân lại kiên quyết.
Buổi tối, lúc cô đi ăn đêm, thế mà cô lại nghe được chuyện vỉa hè.
Lúc tắm suối nước nóng, có một cô em bất ngờ rơi xuống nước, hình như là bệnh tim đột phát.
Tất cả mọi người luống cuống hốt hải, lập tức gọi người cầu cứu.
Người chạy đến nhanh nhất chính là Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy cứu người ta lên rồi đưa đến bệnh viện lân cận.
Bọn họ nói rất là thần kỳ, thậm chí còn nói là Cố Gia Huy đã hô hấp nhân tạo, và còn ấn ngực người ta nữa.
Tuy cô biết, đây là thao tác cứu người cơ bản, nhưng nghe vào tai thì vẫn hơi khó chịu.
Miệng của cậu ba Cố chỉ một mình mình được gặm thôi, người khác chạm vào một chút là sao vậy?
Vả lại cái bàn tay của anh chỉ được sờ mình thôi, cho dù mình có nhỏ đi chăng nữa, nhưng người là chính anh ấy chọn, cho dù có nhỏ, thì cũng chỉ có thể nhận thôi.
"Cậu ba Cố chết tiệt!"
Hứa Minh Tâm thở phì phì nói.
Bạch Thư Hân thấy cô như vậy, mỉm cười nói: "Ghen à?"
"Không những ăn, tớ còn muốn uống nữa!"
Hứa Minh Tâm nói, trong lòng cô không thoải mái.
"Đợi người về rồi hỏi là được mà, nhìn dáng vẻ keo kiệt của cậu kìa!"
Hứa Minh Tâm không chịu về phòng, cô cứ chờ ở ngoài, Bạch Thư Hân cũng hết cách, đành phải ở cùng cô.
Người khác đều đã về phòng đi ngủ hết rồi, nhưng hai người bọn họ thì vẫn cố chấp ngồi trên thềm đá.
Cổ Gia Huy và Lệ Nghiêm về cùng nhau, hai người nói nói cười cười, về đến cửa thì nhìn thấy hai chú chó sự tử?
Hai cô gái buồn ngủ lắm rồi, mắt cũng không mở ra được nữa, còn cố gắng lấy tay nâng cằm.
"Minh Tâm?"
Cố Gia Huy đi lên vỗ vai Hứa Minh Tâm, cô tỉnh táo lại, trông thấy anh đã về, cô lập tức đứng lên.
"Anh về rồi à, nghe nói anh đã làm hô hấp nhân tạo cho người ta, đúng không?"
"Em nghe được ở đâu vậy?"
"Anh không cần biết tôi nghe được ở đâu, anh đã hôn người ta, cũng sờ vào người ta rồi đúng không?" Hứa Minh Tâm hơi không vui nói.
Suối nước nóng cũng chẳng phải là chỉ có một mình anh, những người khác đều không vội lên, anh vội vội vàng vàng làm cái gì?
Cô vừa nghĩ đến cái này thì trong lòng lại buồn bực.
Lệ Nghiêm nghe thấy vậy, anh ta nói: "Không phải hôn môi và vuốt ve, đây là thao tác cứu người cơ bản, ép lồng ngực, mới có thể ép nước ra, hiểu chưa?"
"Đúng thế, Minh Tâm, cậu cũng đừng tích cực quá, đây là thao tác y học bình thường."
"Thế tại sao người khác đều không lên, anh đi làm cái gì?"
"Tốt xấu gì thì anh ấy cũng là cấp trên, an toàn tính mạng của nhân viên là số một mà!"
Bạch Thư Hân giải thích.
Cô ấy hơi ngại ngùng nhìn Lệ Nghiêm, dù sao thì trước đó cô đã nói quyết tuyệt như thế.
Ánh mắt mà Lệ Nghiêm nhìn cô ấy rất là lạnh nhạt, giống như là nhìn một người lạ vậy.
Anh ta cố gắng không đánh mắt sang phía đó, anh đang khống chế cảm xúc của mình.
"Cô ấy mắc bệnh tim, thế việc anh hô hấp nhân tạo thì sao?" Cổ Gia Huy nhìn dáng vẻ Hứa Minh Tâm ghen, anh không nhịn được cười: "Đúng là cô ấy mắc bệnh tim, cho nên ngất xỉu trong suối nước nóng, cuối cùng chìm vào nước. Cứu người là thật, nhưng người hô hấp nhân tạo không phải tôi làm, là Lệ Nghiêm, trùng hợp cậu ấy cũng ở đó. Cậu ấy là bác sĩ, cậu ấy không lên, tôi xông đến động chân động tay làm cái gì."