Hứa Minh Tâm vội vàng nói, cô sợ Cố Gia Huy không kìm chế được.
"Ừ, tôi sẽ cố gắng"
"Cố gắng ả? Cố gắng là cái quỷ gì?"
Hứa Minh Tâm vừa dứt lời, liền bị Cố Gia Huy đẩy vào nhà hàng.
Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã vây tới.
"Cho tôi một ly sữa chua, tôi uống trước cho đỡ sợ!"
Mà bên ngoài cửa, giương cung bạt kiếm.
Trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
"Anh muốn ngủ với tôi à?"
Khóe miệng Cố Gia Huy khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nụ cười này rơi vào mắt Trương Huy, cực kỳ xinh đẹp.
Anh ta đã từng có nhiều đàn ông như vậy rồi, nhưng chưa có một người nào có tướng mạo bì được với Cố Gia Huy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp trai quá!
"Đẹp trai quá!"
"Tổ tiên người Đông Bắc à?"
Cố Gia Huy thản nhiên hỏi.
"Sang năm dẫn anh về nhà cũ!"
"Tôi đưa anh về nhà cũ trước."
Tiếng nói không nhanh không chậm của Cố Gia Huy vang lên, sau đó anh tiến lên chế trụ cổ tay của Trương HUy, một cái tay còn lại thì hung hăng đánh vào các đốt ngón tay của anh ta.
Sau đó, Trương Huy phát ra tiếng kêu như tiếng giết heo, còn cả tiếng xương cốt gãy nữa.
"Đau... đau đau đau..."
Trương Huy vội vàng rút tay về, tay phải rũ ở trên người và đã đau đến nỗi mất cảm giác.
Bẻ gãy rồi à?
Trương Huy đau đến nỗi toát mồ hôi hột, anh ta khiếp sợ nhìn Cố Gia Huy, phẫn nộ nói: "Con mẹ nó, anh lại dám đánh tôi! Anh có còn muốn khu đất phía Đông nữa không hả?"
"Chính vì muốn, nên mới phải đánh anh thật mạnh."
Cố Gia Huy híp mắt lạnh lùng nói, cánh môi lạnh nhạt gợi cảm chậm rãi mở ra, không có tình cả,
Anh còn đấm thêm một quyền nữa, Trương Huy té trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại.
Cố Gia Huy rút một tờ khăn ướt trong tay nhân viên phục vụ đang hóng hớt ở cửa, lau chùi ngón tay.
"Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh thêm lần nữa, nếu không lần đó sẽ không chỉ là đánh gãy cánh tay thôi đâu."
Dứt lời, anh trực tiếp vứt luôn tờ khăn ướt vào mặt Trương Huy, quay người bước đi không một lần ngoảnh lại.
Trương Huy không ngừng kêu đau, làm gì còn sức để gào thét ầm ĩ nữa.
Giờ phút này anh ta chỉ muốn về nhà tìm bố thôi!
Một đám quần chủng hóng hớt đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đều cảm thán dáng vẻ anh dũng của Cố Gia Huy.
Đẹp trai!
Một từ đẹp trai há có thể miêu tả được!
Người đàn ông đẹp trai ưu tú như vậy, sao lại là gay cơ chứ? Trong lòng có điều gì luẩn quẩn cơ chứ?
Hứa Minh Tâm đã uống xong một ly sữa chua, càng uống có càng lo, không kiềm chế được lại muốn một ly nữa.
Cô trông thấy anh đi vào thì lập tức đi lên đón: "Anh không sao chứ? Vừa rồi anh ta kêu thảm lắm đó."
"Tôi đã cho anh ta chút giáo huấn, để anh ta nhớ lâu."
Cố Gia Huy nhìn đồ uống trên bàn: "Em uốn trước à? Chẳng phải em lo lắng cho tôi sao?"
"Chính vì lo lắng cho anh, nên trái tim tôi đập bùm bùm loạn xạ. Tôi căng thẳng thì thích uống nước, đúng lúc tôi lại đang muốn uống sữa chua táo đỏ, cái này không xung đột đúng không? Sau khi uống xong, tôi phát hiện tôi vẫn căng thẳng, lại còn đói nữa, cho nên tôi lại gọi thêm một lọ. Cũng không phải là tôi nghĩ đến anh, tôi đã gọi cho anh một cốc nước chanh."
"Cái này miễn phí."
"Khác chứ! Tôi đã quan sát rồi, đây là quả chanh mà nhân viên phục vụ vừa cắt, mới rửa, không phải loại đã rửa nhiều lần đầu. Uống ngon lắm đấy, anh một ly tôi một ly, hoàn hảo!"
Hứa Minh Tâm cười khanh khách, giống như là một chú hồ ly nhỏ, tự cho là đã chiếm được đồ tốt nhất.