Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
"Là bác sĩ Lệ à?"


"Cái gì, là anh á!"


Bạch Thư Hân kinh ngạc hộ ra tiếng.


"Xem ra lần tới chúng ta mới có thể chè chén được rồi, tôi không quấy rầy các cậu nữa, buổi tối tớ còn phải lái xe về."


Lệ Nghiêm không có trả lời Bạch Thư Hân, anh ta quay người rời đi. Bạch Thư Hân suốt ruột rồi, cô ấy túm lấy cánh tay anh, nói: "Anh đã hôn người ta và cũng sờ người ta rồi à?"



"C? Thư Hân, chẳng phải vừa nãy cậu khuyên tớ, đó là thao tác cơ bản à?"


"Khác đấy, tớ tưởng là Cố Gia Huy!" Bạch Thư Hân nhìn Lệ Nghiêm rồi nói: "Anh có nhầm không vậy!"


"Anh là bác sĩ, anh cứu người bị thương, lẽ nào không đúng sao?"


"Nhiều người như vậy, cần anh đi sao?"


"Anh là bác sĩ, anh có chức nghiệp đạo đức. Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi."


Lệ Nghiêm thản nhiên nói, anh đẩy bàn tay của Bạch Thư Hân ra.


Bạch Thư Hân không nghe cố chấp đuổi theo.


Hứa Minh Tâm nhìn mà đầu óc choáng váng.




Vốn dĩ là cô không thoải mái, sao lại biến thành Bạch Thư Hân không thoải mái rồi thế này?


Ngay lúc cô mơ hồ, đột nhiên hai chân treo lơ lửng, dọa cô hết hồn, cô ôm lấy cổ Cố Gia Huy theo bản năng.


Anh bất ngờ bế cô lên.


"Anh làm gì đấy? Bỏ tôi xuống, nếu bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao?"


"Lúc này, mọi người đều đã đi ngủ hết rồi, chúng ta cũng nên đi ngủ thôi."


Cố Gia Huy bế cô về phòng mình luôn, sức khỏe anh còn hơi yếu, nhưng bế cô thì vẫn thừa sức.


"Không ngờ em lại ghen kinh thế, hô hấp nhân tạo cho người ta cũng không cho làm à?"


"Nếu là trong lúc nguy cấp, tôi sẽ không ngăn cản anh. Nhưng mà có nhiều người như vậy, tại sao lại cứ phải là anh, Khương Tuấn cũng ở đó mà!"


"Tôi biết rồi, sau này làm bất cứ việc gì, tôi cũng phải suy nghĩ một chút, tôi là một người có vợ, có việc nên làm có việc không nên làm, cái này tôi vẫn biết."


"Biết là tốt, nghe bọn họ tám chuyện, bọn họ sắp biến thành phim truyền hình rồi!"


"Được rồi, em ở đây đợi tôi, tôi đi tắm, đợi lát nữa rồi đi ngủ."


"Lần này... phải trả tiền không?"


"Có số tiền nào nhỏ hơn một tệ không?"


"Có chứ, trong túi tôi còn có một tờ một đồng đây."


"Thế em ngủ đi."


Cố Gia Huy mỉm cười nói.


Rất nhanh, anh đã tắm xong, Hứa Minh Tâm đang nằm trên giường lướt


weibo.


"Em thích mèo à?"


Anh đến gần nhìn một cái.


"Ò, chỉ cần là mèo thì tôi thích hết."


"Thế sau này em nuôi mèo, tôi nuôi em được không?"


Cố Gia Huy dịu dàng nói.


Lời này nặng nề rơi vào tai, phảng phất như ma âm, kéo dài không dứt.


Trái tim cô hung hăng run lên, lời này đúng là đã làm cô rung động.


"Được, này là anh nói đấy nhá, đợi chúng ta kết hôn rồi nuôi một phòng mèo."


"Ừ, em có thể nuôi một phòng mèo, nhưng tôi chỉ muốn nuôi một mình em."


Đời này, nuôi mình cô là đủ.


Hứa Minh Tâm nghe được lời này, trong lòng ấm áp.


Cô tựa vào trong ngực anh, tiếp tục nghịch điện thoại, mà anh thì cũng có một số việc cần xử lý.


Bầu không khí rất hòa hợp, tuy mỗi người đều có việc cần làm, nhưng lại chẳng buồn tẻ tí nào.


Khi chiếc đèn cổ có khắc chữ hán bận rộn, Hứa Minh Tâm đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.


Cô ngây thơ giống như một chú mèo, móng vuốt nhỏ còn quấn trên người anh.


Giờ phút này, trong lòng Cố Gia Huy rất thỏa mãn, anh biết rõ là ngủ cùng cô trên một chiếc giường rất là đau khổ, nhưng anh thà đau khổ, cũng muốn ôm cô đi vào giấc ngủ.


Đi cùng hạnh phúc thì rõ ràng đau khổ quá nhỏ bé không đáng kể.


Hôm sau, Hứa Minh Tâm thức dậy sớm, lần này cũng xem như là đã có kinh nghiệm.


Cô cười hì hì thưởng cho Cố Gia Huy một đồng tiền, rồi nhìn anh nhận lấy với vẻ rất trịnh trọng.





20220223043111-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK