"Bầu trời có một ngôi sao Tâm, chắc chắn em chưa từng gặp."
"Ngôi sao gì?"
"Em lại gần đây."
Anh dịu dàng nói.
Hứa Minh Tâm sát lại gần anh, cuối cùng nằm trong lòng anh, bên tai dán tại lồng ngực của anh. "Trái tim này trong ngực tôi, hoàn toàn thuộc về em. Bầu trời đầy sao lúc nào cũng có hàng trăm hàng nghìn ngôi sao, nhưng trái tim tôi thì chỉ có một, em phải giữ gìn nó cho thật tốt, chớ làm nó bị đau."
Hứa Minh Tâm mặt đỏ tại hồng, cô xấu hổ muốn đi ra, nhưng lại bị anh vòng chặt trong lòng, không thể chạy thoát.
"Đừng ngại, tôi nói toàn là lời thật lòng."
"Quỷ... quỷ mới biết, Bạch Thư Hân bảo lời nói của đàn ông đều là cái rắm, thường xuyên nói một đồng nghĩ một nẻo!"
"Nhóc con, em không cảm động thì thôi, em còn nói tôi một trận!"
Cố Gia Huy tức giận nhấc cái cổ áo của cô, như là cách con gà con.
"Em không cảm động một chút được à?"
"Không... không dám cảm động! Anh uy hiếp tôi thế này, tôi chẳng cảm động gì cả."
Hứa Minh Tâm dè dặt nói, cô nghĩ là tiếp theo anh sẽ đánh mông cô.
Thoạt đầu, Cổ Gia Huy còn chưa phản ứng lại, sau đó anh hiểu ra, anh không nhịn được bật cười ra tiếng.
Cô nhóc này, có thể làm anh vui, cũng có thể làm anh đau lòng.
"Được rồi, không trêu em nữa, nhìn xung quanh đi, tôi chưa dẫn ai đến đâu đâu."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, nhất thời cao hứng.
Những thứ mà Cố Gia Huy từng dùng hồi nhỏ.
Cô sờ mó khắp nơi, nhìn lướt qua sách trên giá sách, không khỏi bĩu môi.
Lớn lên một tí, Cố Gia Huy đã không thú vị như thế rồi à?
Anh lại đi đọc các tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước? Danh nhân nổi tiếng!
Hồi nhỏ, sách cô đọc là mười vạn câu hỏi vì sao, truyện cổ An đéc xen các thứ.
Qủa nhiên, người so với người tức chết người!
"Sao không có món đồ chơi nào?" "Hồi đó tôi cũng không suy nghĩ đến đồ chơi, từ khi nhớ và nhận được mặt chữ, tôi và anh hai lại càng cố gắng học tập hơn, không dám buông lơi một tí nào. Mẹ mất sớm, lúc đó Cố Trác Đông cũng đã trưởng thành và bắt đầu phụ trách quản lý xí nghiệp gia tộc. Tôi và anh hai liền trở thành cái gai trong mắt anh ta, nếu như
chúng tôi không mau trưởng thành, vậy thì chúng tôi sẽ trở thành vật hi sinh.
Cố Gia Huy bình thản nói.
Vẻ mặt anh bình thản, giọng nói không nhanh không chậm, bình thường như không vậy.
Những lời này rơi vào tai Hứa Minh Tâm thì lại rất nặng nề.
Đứa bé mới lớn một tí như thế, đã có áp lực như vậy, lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, hơn nữa còn là anh em tương tàn.
Thời thơ ấu như thế, chắc chắn là u ám nhỉ?
Cô tưởng rằng hồi nhỏ của mình đã đủ thê lương rồi cơ, nhưng giờ nghĩ lại, cô đã rất hạnh phúc rồi, tối thiểu thì cô vẫn sống tốt, không cần lo lắng nguy hiểm tính mạng.
"Sau đó thì sao?" "Sau đó chúng tôi bị bố đưa ra nước ngoài, chúng tôi đã ở nước ngoài rất nhiều năm. Cố Trác Đông cũng thường xuyên cho người đi qua, sợ chúng tôi càng ngày càng lớn mạnh. Điều mà chúng tôi có thể đó là cẩn thận từng li từng tí, hồi đó đối với chúng tôi, buổi tối đi ngủ là thống khổ, bởi vì chúng tôi không dám buông lỏng cảnh giác, SỢ sẽ gặp phải sát thủ".
"Nhưng mà, những cái đó đều là chuyện đã qua, tôi cũng coi như là đã chịu đựng qua rồi, nhưng anh hai anh ấy..."
Nhắc đến Cố Trường Quân, sắc mặt Cố Gia Huy u ám hơn, nắm tay vô thức siết chặt.
Hứa Minh Tâm tiến lên, dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt lấy bàn tay to của anh, cô muốn truyền độ ẩm cho anh.
"Anh hai ở trên trời sẽ dõi theo anh, tôi sẽ thay anh ấy chăm sóc anh, được không?"
Cố Gia Huy nghe vậy, sắc mặt anh đã dịu hơn, anh không muốn để cô nhìn thấy diện mạo ngoài mạnh trong yếu của mình.
Bàn tay to của anh dịu dàng sờ mái của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Quên đi, vẫn để tôi chăm sóc em đi, em làm gì biết chăm sóc người ta?"
"Đừng có mà coi thường người ta nhá được không hả? Tôi cũng sẽ trở nên tốt hơn!"