"Cậu công khai thì có tác dụng gì? Cố Gia Huy lớn lên như thế, cậu nghĩ người khác sẽ tin các cậu là vì tình yêu? Chứ không phải là ham tiền tại nhà họ Cố anh ta hả?" Bạch Thư Hân hổn hển nói. Ngôn Hải nghe vậy, anh ta hít sâu một hơi, kiềm chế rung động trong lòng, anh ta nói: "Minh Tâm, nếu mà em sẵn lòng, anh có thể công khai nói là chúng ta đang yêu nhau. Những bức ảnh này cũng không có chụp đến biển số xe, anh có thể lái mấy cái xe tới. Anh là nam chính trong tấm hình, em nữ chính, chúng ta đang yêu nhau."
"Minh Tâm... chúng ta chỉ làm giả vờ thôi, đợi bão táp qua đi, anh sẽ bảo là chúng ta chia tay, được không? Anh không hề có ác ý, cũng không muốn chia rẽ các em, anh biết... em thích anh ta..."
Ngôn Hải không chịu hết hy vọng, nhưng lại không có cách gì.
Tuy anh ta biết mình không có được Hứa Minh Tâm, nhưng cũng không nỡ nhìn cô chịu ủy khuất, một thân một mình trước những lời đồn đại vô căn cứ này.
Anh rất muốn giúp cô, rất muốn cho cô một bờ vai để khóc, cũng muốn cho cô một cái ôm.
Chỉ cần có nguyện ý, cho dù anh ta là làm lốp dự phòng cũng được, cô gọi lúc nào anh ta đến lúc đó.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt nóng rực của Ngôn Hải.
Cô biết, tấm lòng Ngôn Hải dành cho mình.
Nhưng cô không nhận nổi, cô không dám cầm, sợ cầm rồi sẽ tổn thương anh ta.
Cô nói: "Học trưởng Ngôn Hải, xin lỗi, em.."
Cô còn chưa nói hết câu, không ngờ đằng sau đã truyền tới một giọng nói quen thuộc.
"Ý tốt của cậu tôi nhận, người phụ nữ của tôi, cứ để tôi che chở đi."
Hứa Minh Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, có kích động quay người lại nhìn, lại nhìn thấy.
Một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết.
Hứa Minh Tâm trợn tròn mắt, véo mạnh vào má mình.
Móa, sao lại nằm mơ nữa rồi?
Lẽ nào, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là cảnh trong mơ, bảy ngày nghỉ lễ của mình vẫn chưa đi qua, bây giờ cô vẫn đang trong giấc mơ hả?
Đúng, nhất định là như vậy!
"Anh..."
Hứa Minh Tâm tiến lên, ngón tay chỉ vào mũi anh.
Cố Gia Huy yêu thích vẻ mặt ngạc nhiên của cô, bây giờ chắc chắn là cô đang mừng như điên, chắc chắn cảm giác mãn nguyện rất tuyệt vời.
Anh mỉm cười: "Tôi đã từng nói, em vẫn sẽ gặp lại gương mặt này."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô càng thêm chắc chắn, đây thật sự là một giấc mơ.
Ngày ấy anh đi vào giấc mộng, cũng nói như thế.
Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, xắn tay áo lên rồi cho một cái tát.
Bốp.
Một tiếng thanh thúy, vang vọng khắp phòng y tế.
"Ông chủ!"
Khương Tuấn đứng ở đằng sau, trợn mắt há hốc mồm, cái cằm cũng sắp rớt xuống rồi.
Cô Hứa điên rồi à?
"Tôi đã cảnh cáo anh rồi mà, anh đừng có xuất hiện trong giấc mơ của tôi! Anh đừng tưởng anh cũng tên là Cổ Gia Huy, lớn lên cũng là người cao to là có thể giống hệt anh ấy! Tôi tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc đâu. Nếu tôi thật sự là người coi trọng vẻ bề ngoài, thì tôi sẽ không vừa ý Cố Gia Huy!"
"Hứa... cô Hứa, cô đang nói lung tung gì vậy, anh ấy... anh ấy là ông chủ mà, là ông chủ đấy!"
Giờ phút này, Khương Tuấn có hơi hỗn loạn.
Còn Bạch Thư Hân và Ngôn Hải thì trở thành quần chúng hóng hớt.
"Lần này, cảnh trong mộng chân thật như này, suýt thì tôi cũng đã rơi vào bẫy của anh! Anh đừng hao phí tâm cơ nữa, tôi thích kẻ xấu xí đấy!"
"Tôi cũng không biết, em có sở thích này đấy?"
Cố Gia Huy cũng không giận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Ông chủ... ông chủ cũng điên rồi à?"
Khương Tuấn nói lắp ba lắp bắp.
"Tôi cho em cảm giác không chân thật như thế sao? Thế như này thì sao?"
Dưới con mắt của quần chúng, Cố Gia Huy cúi người phủ lên môi Hứa Minh Tâm.