Bầu trời, càng lúc càng tối, cảm tưởng như bị một tấm màn đen bao phủ, không kẽ sáng nào chui qua được.
Tuy nhiên, cô vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn ở những nơi khác, duy chỉ có ở đây là không.
Trời mưa, mây đen giăng kín, đương nhiên là ánh trăng không thể vươn mình nhô lên rọi sáng được.
Những tiếng cót két của cánh cửa và cửa sổ cứ đua nhau rít lên trong cơn gió lạnh, như thể là ai đó đang khóc vậy.
“Đừng... đừng.”
Hứa Minh Tâm cuộn mình thật chặt thành một quả bóng, thân thể nhỏ nhắn co ro ngồi trong một góc trong bộ dạng cô thảm hại vô cùng.
Cô rất sợ bóng tối, khi còn nhỏ cô bị Hứa An Kỳ chơi khăm và bị nhốt ở trong một nhà kho nhỏ.
Hơn nữa, Hứa An Kỳ còn cố tình kể cho cô nghe những câu chuyện ma quái rùng rợn vào ban đêm như những cô gái trong bộ trang phục toàn máu là máu hay bà lão không có lưỡi, những con quái vật đáng sợ... Thậm chí, cô ta còn sẵn sàng đóng giả ma để hù dọa cô.
Lần đó, cô sợ tới mức sốt cao cả tháng trời, suýt chút nữa cô đã phải từ bỏ cõi trần này ra đi.
Kể từ lúc đó, cô không dám đi bộ đêm một mình nữa và không dám nghe những câu chuyện tâm linh quái dị đó. Trước khi đi ngủ, cô luôn bật đèn, nếu không có nó cô sợ mình sẽ không ngủ được.
“Có ai không... cứu tôi với... cậu ba Cố, anh ở đâu?” Hứa Minh Tâm run rẩy nói. Cô không biết tại sao, vào lúc này, người đầu tiên cô nghĩ đến chính lại chính là Cổ Gia Huy!
Buổi tối, Cố Gia Huy đứng đợi Hứa Minh Tâm ở ngã tư đường phố, tuy nhiên anh đứng đợi mãi vẫn không thấy cô đâu.
Chính vì vậy, anh bèn lái xe đi thẳng tới trường để tìm Bạch Thư Hân.
“Minh Tâm đâu?”
“Tôi đi hết một vòng quanh trường nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu! Lúc nãy Hứa An Kỳ có đến đây tìm cô ấy, không biết là bọn họ hẹn gặp ở chỗ nào. Hay là anh đến nhà họ Hứa hỏi xem, biết đâu cô ấy lại về nhà rồi?”
Cố Gia Huy bỗng cau mày, sau đó anh nhờ Khương Tuấn kiểm tra giúp mình CCTV ở trường, còn anh thì liên lạc với bên nhà họ Hứa hỏi thăm tình hình.
Chỉ trong phút chốc đã có kết quả.
Cổ Gia Huy vội chạy đến chỗ toà nhà dạy học thứ 4, toàn bộ nơi đây xám xịt, giống như một ngôi nhà ma ám.
Bạch Thư Hân bước nhanh tới trước cửa nhưng cô ấy loay hoay mở mãi không được: “Anh mau qua đây giúp tôi với. Minh Tâm sợ nhất là bóng tối, hồi còn bé cô ấy bị dọa đến phát khiếp rồi.”
Nghe được những lời này, sắc mặt Cố Gia Huy bỗng nghiêm nghị hẳn lại, anh xông tới dùng sức đạp mạnh cánh cửa, ngay sau đó, cánh cửa sắt đổ nát kia lập tức đổ rầm xuống.
Bạch Thư Hân bật đèn pin điện thoại lên, rọi vào từng góc tối tìm kiếm cô. Loay hoay một hồi, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy Hứa Minh Tâm, cả người cô đang run lên cầm cập vì lạnh.
Bạch Thư Hân định lao tới, nhưng Cố Gia Huy đã nhanh tay hơn cô ấy một bước.
Người đàn ông đó sải bước về phía trước, ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm - người đang thất thần trên mặt đất và bắt đầu nói những điều vô nghĩa vào lòng mình.
Người cô hiện giờ rất nóng, có vẻ là bị sốt rồi!
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Cố Gia Huy vội nói, Khương Tuấn nhanh chóng lái xe đến chỗ anh. Bạch Thư Hân thấy thế cũng len vào ghế lái phụ, nói: “Tôi muốn đi cùng Minh Tâm!”
Cố Gia Huy liếc mắt nhìn, anh không nói gì, ra lệnh cho Khương Tuấn lái xe tới bệnh viện.
Hứa Minh Tâm chỉ là bị sốt nhẹ, không nghiêm trọng, tuy nhiên cô vẫn đang trong tình trạng hôn mê.