Rượu cồn đã ngấm, đầu cô hơi choáng váng.
Bây giờ có rất nhếch nhác, quần áo cũng bị bẩn rồi, ướt sũng dính lên người.
"Xin hỏi có quần áo sạch không?"
"Có"
Chị Lưu đỡ Hứa Minh Tâm đến phòng nghỉ của chị ta ở tầng trên, thay một bộ đồng phục rộng thùng thình cho cô.
"Em ấy uống say rồi, tôi sẽ ở đây trông em ấy, cậu yên tâm."
"Tôi nhìn cô ấy một lúc nữa."
Chị Lưu nghe vậy, rất là thức thời đi ra.
Anh ta vắt khô khăn mặt nóng, muốn để cô đổ mồ hôi, lại không muốn nghe cô nỉ non.
Hình như cô gọi tên một người.
Anh không nhịn được cúi người xuống, chỉ nghe thấy cô luôn kêu "cậu ba Cô".
cậu ba Cố ư?
Lẽ nào là Cố Gia Huy gặp lần trước, tại sao em ấy hôn mê bất tỉnh, lại đi gọi tên anh ta?
Ngôn Hải nhíu chặt chân mày, trong đầu chợt nhảy ra một đáp án, làm cho trái tim anh ta hung hăng run lên.
Lẽ nào...
Ngôn Hải lập tức nhìn Hứa Minh Tâm bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán cho cô.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm tỉnh dậy mà choáng váng, đầu đau như búa bổ, đây là kết quả của say rượu.
Cô không ngờ Ngôn Hải vẫn còn ở đây, làm cô thụ sủng nhược kinh.
Ngôn Hải bê bát cháo nóng rồi nói: "Cái này là chị Lưu chuẩn bị, anh cũng chỉ bê lên thôi." "Học trưởng... sao anh vẫn còn ở đây? Anh ở đây từ tối qua đến
giờ à?"
"Anh cũng không thể để em ở đây một mình được đúng không, anh là một thân sĩ." "Đúng rồi, tối qua hình như em nghe thấy cái gì tiền gì đó, anh đưa tiền cho bọn chúng đúng không, bao nhiêu tiền, em trả cho anh."
Hứa Minh Tâm vội vàng nói.
"Em cứ phải tính toán rạch ròi với anh như vậy sao, chút tiền đó căn bản không là gì đối với anh."
"Thế sao được? Anh em ruột còn đang phải tính toán rõ ràng đấy!"
"Nếu như em cố chấp như vậy, hay là, em trả lời anh một câu hỏi, không được nói dối. Trả lời xong, anh sẽ coi như em đã trả số tiền này."
"Câu hỏi gì?"
"cậu ba Cố là gì của em?"
Ngôn Hải nói từng chữ, lời này hơi hơi gõ vào lòng cô.
Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên, không rõ làm sao mà Ngôn Hải lại hỏi cái này, nhưng nếu anh ta đã hỏi, vậy thì cô cũng không thể né tránh nữa.
"Anh ấy là vị hôn phu của em."
Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng nói: "Là bố em và ông cụ cố định ra, không có rêu rao ra ngoài, cho nên bên ngoài vẫn không biết. Em và anh ấy chênh lệch bối phận và tuổi tác khá lớn, bây giờ em vẫn đang đi học, cho nên không có rêu rao ra. Đợi em tốt nghiệp thành niên rồi, chắc là sẽ gả cho anh ấy."
"Hóa ra em và anh ta đã đính hôn, nực cười là anh còn thể hiện mình trước mặt anh ta, muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt trưởng bối."
"Xin lỗi... học trường..."
Hứa Minh Tâm vô cùng áy náy nói, cô không muốn làm tổn thương Ngôn Hải.
Ngôn Hải khẽ lắc đầu, chuyện đã tới nước này, anh ta còn có thể nói gì cơ chứ?
Anh ta thua bởi Cố Gia Huy, mặc dù không cam lòng, nhưng đây lại là sự thực.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, bên ngoài truyền tới giọng nói của chú An.
"Cô Hứa, xin hỏi cô đã dậy chưa? Tôi vào có tiện không?"
"Cháu dậy rồi, chú vào đi."
Sao chú An lại tới đây?
Trong lòng Hứa Minh Tâm nghi hoặc.
Chú An đẩy cửa đi vào, mặc áo đuôi tôm, đeo một cái nơ nhỏ, trên đầu đội chiếc mũ phương tây, tay thì cầm gậy ba toong.
Ông ấy khẽ mỉm cười, mặt mũi hiền lành.
Cảm giác này giống như thân sĩ người anh trong phim hoạt hình vậy.
"Chú An, sao chú lại đến đây?"
"Ông chủ biết chuyện tối qua, được biết đã cảm phiền cậu chủ Ngôn, cho nên bảo tôi tới đây một chuyến. Tối qua cậu chủ Ngôn đã tốn kém rồi, đây là mười vạn kia. Ông chủ nhà tôi đã nói, phiền phức mà người phụ nữ của mình không cẩn thận gây ra, thì phải do cậu ấy chịu trách nhiệm, sao có thể để cậu chủ Ngôn tốn kém cơ chứ?".