Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






"Tôi muốn cạnh tranh công bằng với nhà ông!"


Phanh...


Tiếng cửa chính vang lên, trực tiếp cắt luôn lời Ngôn Dương ở bên ngoài.


Ngôn Dương khịt khịt cái mũi.



"Ông cứ đợi đấy, lão bất tử ông, tôi không tin là con trai tôi đấu không lại con trai ông, hừ!"


Ngôn Dương thở phì phò rời đi.


Cố Gia Bảo cũng nóng lòng như lửa đốt, bởi vì Ngôn Dương nói câu nào cũng có lý.


Nhà ông ấy nhiều chuyện rắc rối như vậy, gia tộc nội đấu, con trai lớn lên lại xấu...


Khó khăn lắm ông ấy mới nhìn trúng cô con dâu này, ông ấy rất thích, tuyệt đối không thể để người khác nhanh chân chiếm trước!


"Cậu ba Cố đâu nhỉ?" Ông cụ gấp lắm rồi, ông ấy không ngừng lấy gậy ba toong gõ xuống sàn.




"Thưa ông, cậu ba hôm nay mới về, chắc là một tiếng nữa là về đến Kinh Đô."


"Chuẩn bị xe, ông đây phải đi đến nhà nó đợi nó, tôi muốn xem xem là thằng nhóc thối này đã làm sai chuyện gì, thế mà lại làm con dâu mà tôi nhìn trúng tức giận bỏ đi mất! Đổi cho tôi một cái gậy rắn chắc đến đây, xem ông đây có đánh gãy chân chó của thằng nhóc thổi này không!"


Ông cụ tức đến nỗi phòng má trợn mắt, cả người run run.


Quốc khánh nghỉ bảy ngày, mọi người đã đi kha khá rồi, mặc dù có đèn đường sáng choang, nhưng trên đường chỉ có bóng dáng của một mình cô, cái bóng kéo dài lộ vẻ rất tịch liêu.


Lúc nào cô cũng lo lắng đằng sau sẽ bất thình lình có một người nhảy ra, dọc theo con đường trở về cô nơm nớp lo sợ, về đến trên giường thì trốn ở trong chăn run bần bật.


Trong ký túc xá chỉ có một mình cô, cô bật hết ba bóng đèn lên, chiếu sáng cả căn phòng.


Cô không sợ nữa, nhưng... trong tin lại rất khó chịu.


Giống như là bị một khối đá đè lên vậy, cô không thở nổi.


Cuối cùng cô thu mình thành một đoàn, nước mắt rơi xuống.


Cô vốn cho là mình rất mạnh mẽ, đàn ông đều thì không đáng để khóc, nhưng bây giờ nỗi tức giận qua đi, trong đầu cô toàn hiện ra từng hình ảnh của hai người.


Vốn dĩ cô và Cố Gia Huy quen nhau quen nhau chưa lâu, mới có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, nhưng sao cô lại cảm thấy cô và anh đã sống với nhau rất lâu rất lâu rồi nhỉ?


Bọn họ cùng nhau ăn cơm, đi ngủ, nói chuyện.


Anh đưa cô đi học rồi đón cô về, anh dạy cô làm bài tập, thậm chí còn đưa thẻ lương cho cô.


Rõ ràng là một đối tốt đẹp, sao lại biến thành thế này rồi?


Hơn nữa, hình như cô là người thứ ba, cô đã nghe thấy rõ ràng là cô Ôn kia và anh ấy đã quen nhau nhiều năm rồi.


Thế cô được tính là cái gì?


Co mới không cần đi phá hoại tình cảm của người khác!


Không bao lâu sau, Cố Gia Huy vội vàng trở về.


Anh tưởng là quốc khánh thì chắc chắn Hứa Minh Tâm sẽ về nhà sống.


Nhưng đẩy cửa đi vào, anh không nhìn thấy gương mặt nhỏ mềm mại kia, ngược lại anh nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát của ông cụ.


Anh khẽ nhíu mày, anh nói: "Sao bố lại đến đây?"


"Con còn có mặt mũi mà hỏi bố hả, con xem con đã làm cái chuyện tốt gì đi, rốt cuộc là con đã có lỗi với Minh Tâm ở chỗ nào?"


Ông cụ để chiếc vòng tay lên bàn, nổi giận đùng đùng nhìn anh.


Vào khoảnh khắc Cố Gia Huy nhìn thấy chiếc vòng ngọc, đồng tử hung hăng co rút lại, anh tiến lên cẩn thận cầm chiếc vòng tay vào trong tay.


"Có chuyện gì vậy ạ?"


Ông cụ kể câu chuyện ra.


"Tâm Nhiễm tới bảo bố hỏi con, rốt cuộc con đã làm sai cái gì rồi?"


Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, lẽ nào là bởi vì lâu như vậy anh không có liên lạc với cô sao?


"Bố, chuyện này giao cho con xử lý, con sẽ cho bố một lời giải thích hợp lý."


"Ông đây cần giải thích cái rắm! Tôi chỉ cần con dâu tôi!"





20220216045701-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK