Mục lục
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Trình Hoa thấy ông nội nhà mình nói không ra lời thì lòng nóng như lửa đốt, cô ta còn muốn nói thêm mấy câu, không ngờ Cố Gia Huy đánh mắt tới, ánh mắt lạnh lẽo như nước, khiến cô ta sợ đến mức run cầm cập.


Ánh mắt này... thực sự là quá đáng sợ.


"Bác Trình, bác hãy ở nhà quản giáo tốt cháu gái của bác đi, nếu mà còn có lần sau, chắc chắn tôi sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần." Cố Gia Huy âm trầm nói, sau đó quay người rời đi.



Trình Hoa thấy anh bỏ đi, cô ta vẫn còn hơi không cam tâm.


"Ông nội, ông để anh ấy đi như vậy sao?"


"Cháu à, cậu ta không phải người mà cháu có thể khống chế đâu!"


"Vậy dựa vào cái gì mà Hứa Minh Tâm có thể chẳng nhẽ cháu không bằng cô ta sao? Cháu không cam tâm, ông nội cũng muốn để anh ấy làm cháu rể của ông, làm rạng danh nhà họ Trình chúng ta mà, không phải sao?"


"Đúng là ông nội muốn như thế, nhưng cũng phải lượng sức mà làm! Cháu à, cháu nghe ông khuyên một câu, người này không hợp với cháu. Thanh niên tài tuần ở Kinh Đô nhiều như thế, việc gì cháu phải khăng khăng lao vào cậu ta cơ chứ?"




"Anh ấy là người tốt nhất! Hai mươi tám tuổi, ai có thể có được thành tựu như anh ấy. Cháu không cam tâm, cháu không cam tâm, cháu sẽ không từ bỏ, hừ!"


Trình Hoa tức giận nói.


Từ nhỏ tới lớn, chưa có thứ gì cô ta muốn mà lại không được!


Cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ!


Cổ Gia Huy đến trường học, Hứa Minh Tâm vừa mới tan học, những người còn lại đều đã đi ăn cơm hết rồi, nhưng mà cô lại chẳng có khẩu vị gì cả.


Bài tập mà thầy giáo giao rất khó, cái này phải tính, cái kia cũng phải tính, thuế suất hàng năm còn luôn biến đổi.


"A, làm không ra, khó quá đi à!"


Cô kêu một tiếng, sau đó ném luôn sách xuống đất.


Bầu không khí đã yên tĩnh hơn, cuối cùng cô lại nhặt sách vở lên.


Cô lẩm bẩm: "Cho dù khó thì sao, chẳng phải mày vẫn phải làm sao, ngày mai nộp bài tập? Mày không còn đại thần nữa rồi, cũng sẽ không có nữa. Cái tính cáu kỉnh này của mày, không ai dỗ đầu, bây giờ có vấn đề mày cáu kỉnh cho ai xem hả?"


Đúng thế...


Bây giờ, cô cáu kỉnh cho ai xem?


Nghĩ tới đây, trái tim lại đau đớn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.


Cô chớp mắt, cố gắng nhìn trần nhà, tính để cho nước mắt ngược trở veeff.


Nhưng lại không khống chế được, nước mắt vẫn rơi.


"Không khóc, không khóc, cậu ba Cô cũng không có ở đây, mày khóc cho ai xem."


Chỉ có ở trước mặt người yêu, mới có thể không kiêng nể gì rơi nước mắt.


Bởi vì cô biết, mình có ầmĩ thế nào, Cố Gia Huy chắc chắn sẽ cưng chiều mình.


Nhưng bây giờ, cô đã đuổi cái người yêu mình nhất kia đi rồi.


Hứa Minh Tâm nhìn đều bài số cao trước mặt, những ký hiệu cong queo ngoằn ngoèo đó dần trở nên mơ hồ.


Lộp bộp...


Một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống trang giấy kêu tí tách, nháy mắt đã mở van khóc của cô ra.


Cô khóc to, dù sao chỗ này cũng không ai, cô đã kìm nén từ hôm qua tới giờ, trong lòng thật sự rất khổ.


Giống như ăn phải mướp đắng, giống như ăn phải hoàng liên*. (hoàng liên là vị thuốc đông





20220226033646-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK