"Đợi đã! Tuy tôi không xấu, nhưng cũng không được tính là nghiêng nước nghiêng thành!"
"Tôi cũng vậy, tuy tôi không xấu, nhưng cũng không được tính là người đẹp trai nhất thế giới."
"Tôi... dáng người tôi không cao lắm, trước không lồi sau không vểnh!"
"So với Diêu Minh, dáng người tôi cũng không cao, vả lại tôi cũng trước không lồi sau không vểnh."
"Tôi.. tôi còn..."
Hứa Minh Tâm vắt hết óc, tìm kiếm sự chênh lệch của hai người, nhưng nói ra đều bị Cố Gia Huy bịt hết, cô cũng không biết phải nói gì nữa.
Vào thời điểm cô cà lăm nói không ra lời, Cố Gia Huy gõ vào đầu cô: "Dung lượng não vốn đã nhỏ, em đừng vượt quá phụ tải nữa!"
"Đúng đúng đúng! Con người tôi đặc biệt ngốc, phản ứng không lạnh, tính sổ cũng tính không tốt!"
"Không sao, tôi đã thông minh hai mươi tám năm, chính là vì một ngày kia vì em phục vụ."
"Tôi sẽ kéo thấp IQ một thế hệ, anh phải suy nghĩ cẩn thận đấy!" Hứa Minh Tâm vội vàng nói, Cố Gia Huy lâm vào trầm mặc, làm cô vui mừng nhướng mày. Cuối cùng cũng có một câu mà anh không phản bác được rồi!
Đời sau rất quan trọng!
"Đây đúng là một vấn đề."
Anh nói với vẻ hơi nghiêm trọng.
"Đúng không đúng không, nghiêm trọng lắm đúng không!" Hứa Minh Tâm mừng thầm nói.
"Thế trước tiên, chúng ta không cần con, nếu mà thực sự không được, chúng ta sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa, được không?"
"Cái... cái gì?"
200
"Hứa Minh Tâm, tôi mặc kệ em có tin hay không, tôi đã nhận định rồi, chúng ta là duyên trời định!"
UA
Anh ôm cô vào lòng bàn tay to xuyên qua mái tóc cô, anh nói: "Tôi hiểu nỗi lo lắng của em, em cũng không cần vất vả dụng nhập vào thế giới của tôi, tôi sẽ nghĩ cách dùng nhập vào thế giới của em. Em không cần phải trở nên càng ngày càng ưu tú, hiện tại rất tốt, những thứ khác giao hết cho tôi."
"Nhưng mà... tôi sợ người khác chê cười anh, nói vị hôn thê của anh không tiền không quyền, là một đứa con gái không được cưng chiều."
"Không sao, tôi có tiền có quyền, tôi cưng chiều em."
Giọng nói anh trầm thấp tao nhã, sâu kín lọt vào tai, làm cho trái tim cô không kìm chế được mà khẽ run.
Anh nói...
Tôi có tiền có quyền, tôi tới cưng chiều em.
Lời này, gõ vào lòng cô, như là một cục đá rơi vào giữa hồ, dập dờn gợn ra từng vòng sóng.
"Tôi còn là..."
Cô không nhịn được lầm bầm, không ngờ Cố Gia Huy trực tiếp cúi người, chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô.
"Um..."
Cô không kìm được nỉ non ra tiếng, nhưng không hề có lực ngăn cản.
Tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất, hoàn toàn không cho cô có cơ hội
thở dốc.
Cô còn nhỏ, bất kỳ mơ màng nào cũng là đùa giỡn lưu manh.
"Bây giờ em còn sợ gì nữa không?"
"Tôi sợ..."
Cô vừa phun ra hai chữ, nghĩ tới điều gì đó, sợ tới mức vội vàng bịt miệng. Vừa nãy cô còn chưa nói xong đã bị anh hỏi một trận, nếu mà còn nói nữa, có khi nào...
"Tiếp tục nói, tôi nghe."
"Anh vốn sẽ không cho tôi cơ hội nói ra!"
"Ừ, vừa nãy chẳng phải nói bản thân rất ngốc sao? Tôi lại thấy em rất thông minh, vắt hết óc muốn chạy khỏi tôi, em thật to gan."
Lời này, mang theo sự uy nghiêm, làm cô sợ tới mức da đầu run lên.
"Tôi là đang lo lắng cho anh!"