Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, vừa nãy đã đắc tội với Lệ Nghiêm, bây giờ lại còn đắc tội cả với Cố Gia Huy.
Con gái ông ta đúng là giỏi hố cha mà!
"Anh Cố, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm!" Ông bố Tô khóc không ra nước mắt, làm gì còn có khí thế trước khi vào cửa nữa, bây giờ ông ta hận không thể dập đầu tạ tội.
"Hiểu lầm ư? Tôi chỉ nhìn thấy vết thương trên người cô bé này.
Cổ Gia Huy kép Hứa Minh Tâm ra phía trước, đầu gối cô đã thoa thuốc đỏ, không khó nhìn ra là đã bị rách một mảng lớn.
"Đau không?" Anh hỏi.
"Đau! Đau lắm!"
Hứa Minh Tâm lập tức khối hợp nói.
Lúc Tô Hương giáo huấn mình còn hung hăng nữa, bây giờ cô cũng phải đòi lại mới được!
"Sao em nói giống người Đông Bắc vậy?"
Cố Gia Huy nhíu mày, hạ giọng nói vào tai cô.
"Lâm Lam là người Đông Bắc..."
"Thế thì em cũng không thể trở thành nữ hán tử chứ, tôi thích như em cơ."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì đỏ mặt, nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh một cái, phát hiện mọi người đều đang nhìn bọn họ.
Bọn họ thì thầm với nhau, nói nhỏ, thật sự là quá hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cô vội vàng đứng thẳng, cười gượng hai tiếng.
Cố Gia Huy thì vẫn nghiêm trang như cũ, mặt không đổi sắc, tựa như vừa nãy chẳng phát sinh gì vậy.
"Ông Tô, ông nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào? Con gái ông bịa đặt sinh sự, đã gây ta tổn thất về mặt danh dự và tổn thương tinh thần cho Minh Tâm, nếu đi theo trình tư pháp luật..."
Pháp luật...
Hai chữ này vừa được tung ra, ông bố Tô lập tức run lên, sắc mặt tái mét, rõ ràng là đã bị dọa không nhẹ.
Ông bố Tô tức giận quát Tô Hương, ông ta nói: "Con còn không mau nhận lỗi với cô Hứa, để cô ấy khoan dung đi?"
Tô Hương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô ta cắn môi, không cam tâm nhìn Hứa Minh Tâm.
Rõ ràng cô ta có thể chà đạp cô dưới chân, nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại ra mặt cho cô.
Cô ta, tâm không cam lòng không muốn, nhưng lại không chẳng biết làm sao, đành phải cúi đầu xin lỗi.
"Bạn học Hứa, xin... xin lỗi!"
Cô ta cắn răng nói.
Hứa Minh Tâm thấy cô ta xin lỗi nhận sai, cô cũng không muốn ầmĨlớn chuyện.
Một vừa hai phải, cô vẫn hiểu.
Cô kéo ống tay áo của Cố Gia Huy, ý bảo chuyện này coi như xong.
Cố Gia Huy biết cô mềm lòng, thái độ cũng không cứng rắn nữa.
Ông bố Tô cũng rất biết điều, đồng ý bồi thường tiền thuốc men.
Khi ông ta lấy thẻ ra, Hứa Minh Tâm lừa gạt một chút.
Tiền thuốc men ư?
Chẳng qua có mấy chục tệ mà thôi, cho dù tăng gấp mấy chục lần thì không quá một ngàn tệ, chuyển khoản vào ví điện tử chẳng phải là được rồi sao?
"Mật mã là sáu số tảm, chút lòng thành, xin vui lòng nhận cho."
Nói xong, ông bố Tô liền dẫn Tô Hương mặt xám xịt rời đi. Cố Gia Huy đứng dậy, nói với hiệu trưởng: "Sau này, chuyện của Minh Tâm chính là chuyện của tôi, hết cách rồi, bố tôi đặc biệt yêu thương cô bé này. Bố tôi luôn thích con gái, nhưng cố tình đứa em gái kia của tôi cả ngày không ở nhà, suốt ngày ở bên ngoài. Cho nên bố tôi đặc biệt thích Minh Tâm,
đối xử với cô ấy như con gái ruột vậy.
"Cho nên, nếu cô ấy có chuyện gì trong trường, liên hệ trực tiếp với tôi là được, đây là số điện thoại của tôi."
"Vâng vâng vâng... chúng tôi biết rồi."
Lúc này, Cố Gia Huy mới dẫn Hứa Minh Tâm rời đi, hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, ông ta bị sợ không nhẹ.
Cố Gia Huy nói vậy là rất rõ ràng rồi, nếu ai dám đối địch với Hứa Minh Tâm, thì chính là đối địch với Cố Gia Huy, có khi còn có thể đối địch với ông cụ Cố Gia Bảo kia nữa. Cố Gia Bảo tính khí nóng nảy... nghĩ thôi mà trái tim thật lạnh!
Hứa Minh Tâm đi ra khỏi văn phòng, việc đầu tiên chính là đi kiểm tra số tiền trong cái thẻ ngân hàng này.
Nhiều số không lắm.
Thế mà có hơn năm mươi vạn tệ!
Một vết trầy da nho nhỏ đi cho năm mươi vạn tệ, đầu óc ông ta chập mạch rồi à?
"Tôi đi trả lại ông ta!"
"Em nhận đi, ông ta muốn dàn xếp ổn thỏa, nếu em trả lại ông ta, e là ông ta sẽ lo lắng bất an, rồi còn tìm đến tận nhà đấy."
"Nhưng mà... quá... quá nhiều rồi! Cái này sắp bằng thu nhập một năm của anh rồi đấy."