“Ô, ăn ngon, ăn ngon! Chú đẹp trai, kỹ thuật nấu nướng không tệ. Chú nướng them cho cháu mấy cái đuôi thịt, để cháu nếm thử nào.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Văn Phỉ dính đầy mỡ, hai cánh tay nhỏ cầm rấy nhiều xiên thịt được xiên bằng những cành cây bé, những miếng thịt biến mất rất nhanh trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô. “Muốn ăn thì tự nướng, không thì nhịn đói đi.” Thượng Ất bình tĩnh nói, đầu cũng không ngẩng lên, chăm chú vào những xiên thịt trên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.