Nghĩ tới từ “Thịt mồi” này, lông mày của Thượng Ất không nhịn được mà nhíu
lại.
Kiếp trước, Thượng Ất không có được thuốc kích hoạt của Thủ đô phân phát mà
lại bất hạnh bị sóng từ trường thần bí kia phóng xạ, cánh tay phải bị thoái
hóa thành đồ vật ghê tởm giống như xúc tu của bạch tuộc, bị người còn sống xem
như là quái vật mà đuổi ra khỏi căn cứ. Thượng Ất chỉ còn cách phiêu bạt khắp
nơi, dành dụm hơi tàn để sống qua ngày, cuối cùng thì biến thành “Thịt mồi” có
nhiệm vụ đi tìm kiếm vật tư, tài nguyên sống sót thay cho đội ngũ người sống
sót hoặc là làm mồi dụ mãnh thú thoái hóa hoặc thoái hóa thể hiện thân.
Dần dần, Thượng Ất cũng nhận ra “Thịt mồi” chính là thứ giống như con giun
dùng để ngư dân câu cá, chỉ cần có thể dụ thứ nguy hiểm đang ẩn nấp trong bóng
tối ra thì bọn người sống sót kia sẽ có thể tùy thời mà vứt bỏ “Thịt mồi” như
vứt rác rưởi.
Đời này, trước khi có được thuốc kích hoạt để trở thành dị năng giả, thú thoái
hóa cũng trở thành mối nguy hiểm đối với Thượng Ất. Bởi vậy nên Thượng Ất cần
một số lượng “Thịt mồi” lớn để giúp hắn loại bỏ nguy cơ. Đương nhiên, loại
chuyện dùng người khác là mồi chính là việc không có đức nhưng giữa sự an toàn
của người thân và ranh giới đạo đức thì Thượng Ất vẫn không hề do dự mà lựa
chọn điều thứ nhất.
Trong mắt Thượng Ất, việc “Thịt mồi” xuất hiện trong tận thế chính là một điều
vô cùng hiển nhiên. Người có được dị năng thì rất ít, đa số người còn có thể
sống sót trong tận thế luôn phải sống trong tình trạng thiếu ăn thiếu mặc, cho
nên họ phải tìm được lý do và giá trị tồn tại của mình. Ở lại làm “Thịt mồi”
bên cạnh cường giả chính là đường tắt nhanh nhất để có được đồ ăn, ít nhất thì
bạn cũng sẽ còn cơ hội sống sót, mà không phải bị chết vì đói.
“Ông xã à, em đang hỏi anh đấy! Rốt cuộc anh có đi gặp bạn học với em không,
tất cả mọi người đều muốn gặp anh đấy!”
Miệng Trần Phóng chu lên, hai cánh tay nhỏ không ngừng lắc lư trước mặt Thượng
Ất. Cô đột nhiên phát hiện ra là dạo này ông xã của cô hình như có rất nhiều
tâm sự, thỉnh thoảng sẽ thất thần, chắc anh ấy sẽ không nghĩ tới người phụ nữ
khác đâu nhỉ?
Nghĩ như thế, Trần Phóng cắn chặt môi, vì lúc cô mang thai đã bị động thai
ngoài ý muốn nên Trần Phóng vẫn luôn nghe theo lời của bác sĩ, kiên trì không
có làm chuyện vợ chồng. Hôm nay đột nhiên nhớ lại, cô bỗng nhận ra là hình như
Thượng Ất đã không đụng vào cô suốt một năm nay rồi. Là một người đàn ông tràn
đầy tinh lực, trong khoảng thời gian này Thượng Ất đã giải quyết nhu cầu sinh
lý như thế nào chứ? Chẳng lẽ anh ấy giấu mình mà tìm người phụ nữ khác ở bên
ngoài? Chồng làm mấy chuyện vượt quá giới hạn trong thời kỳ vợ cho con bú cũng
rất phổ biến hiện nay mà!
Suy nghĩ kỹ một hồi, Trần Phóng không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Không thì đêm nay, mình sẽ chủ động giúp anh ấy giải tỏa một chút! Nơi sinh
sản còn chưa phục hồi bình thường nên không thể dùng được! Nhưng mình có nghe
mấy người chị Lý hàng xóm nói chuyện trên trời dưới đất, chị ấy từng nói chỗ
mông của phụ nữ cũng có thể làm, không biết là có đau không nhỉ… Nếu quá đau,
mình chỉ cần nhịn không kêu thành tiếng thì Nhạc Nhạc sẽ không bị đánh thức
đâu nhỉ? A, mình đang nghĩ gì vậy chứ, xấu hổ quá đi!”
Hai rặng mây đỏ nổi lên trên mặt Trần Phóng, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ý
tưởng điên cuồng như thế nhưng vì Thượng Ất, dù có đau thì Trần Phóng cũng
muốn thử một lần.
“Này, em đang nghĩ gì đó, sao mặt giống bị sốt thế? Nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc
đi, chúng ta cùng nhau đi gặp bạn học của em. Nếu được thì sau khi họp lớp kết
thúc, em hãy mời tất cả mọi người đến nhà làm khách và dự tiệc đầy tháng của
Nhạc Nhạc vào ba ngày sau nha!”
Thượng Ất nhìn gương mặt đỏ bừng của Trần Phóng một chút, không khỏi cảm thấy
kỳ quái. Người sống lại cũng không phải là người toàn năng, làm sao Thượng Ất
sẽ biết được là khi mình đang tìm cách giải quyết phiền toái thì Trần Phóng
lại suy nghĩ lung tung một đống như thế chứ.
Rất nhanh, một nhà ba người Thượng Ất đã tới khách sạn Xuân Giang, vừa vào
khách sạn thì Trần Phóng đã nhìn thấy một người mập mạp đang đứng gần đài phun
nước, cẩn thận lựa chọn hải sản và thức ăn. Vừa thấy Trần Phóng tới, tên béo
kia lộ ra vẻ kinh hỉ, vội vàng đểmiếng cálớn trong tay xuống, nhanh chóng chạy
tới chỗ cô.
“Trần Phóng, cậu thật sự tới Thủ đô rồi! Sau khi tốt nghiệp đại học, cũng
nhiều năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ! Chậc, chậc, nhìn dáng vẻ của cậu vẫn
không khác lúc học đại học là mấy, vẫn xinh đẹp và đáng yêu như vậy!”
“Ha ha! Lớp trưởng đại nhân à, cậu cũng thay đổi không ít đâu! Nhìn thể trạng
của cậu này, càng lúc càng giống một chú trâu mạnh mẽ rồi đấy!”
Trên mặt Trần Phóng mang theo nụ cười, tên mập mạp trước mặt cô chính là lớp
trưởng đại học của cô - Hà Hoành Ngưu. Khi còn đi học, Hạ Hoành Ngưu cũng đã
rất mập rồi, không ngờ mấy năm sau gặp lại thì gã ta còn mập thêm vài vòng
nữa, phối hợp với dáng người cao 1m8 thì đúng là xứng với tên anh ta!
“Ha ha! Cậu cũng đừng nhắc tới một thân thịt này của mình! Mình cứ vô tư ăn
thôi! Vị này là…” Ánh mắt Hạ Hoành Ngưu chuyển qua Thượng Ất, trên mặt lộ ra
vẻ đăm chiêu.
“Đây là chồng mình, tên anh ấy là Thượng Ất, còn cậu bé nhỏ này là con của bọn
mình, tên là Nhạc Nhạc!”
“A, tôi đã nghe tên anh từ lâu! Vị giáo viên đẹp trai có thể hái một trong hai
đóa hoa đẹp nhất trong khoa của chúng tôi thì ra là anh!”
Hạ Hoành Ngưu nhìnThượng Ất một cái thật sâu, trong ánh mắt phức tạp mang theo
một tia địch ý.
Những người từng học chung với Hạ Hoành Ngưu đều biết, lúc trước, sau khi Trần
Phóng tuyên bố có bạn trai thì Hạ Hoành Ngưu vẫn luôn theo đuổi Trần Phóng đã
chán nản, sa sút một thời gian rất dài. Không chỉ mình Hạ Hoành Ngưu, một nửa
số sinh viên nam trong lớp vì việc này mà còn muốn tự mình đi “Chiếu cố”
Thượng Ất một trận. Người đàn ông có thể khiến cho hai người đẹp Trần Phóng và
Vương Duyệt trong khoa bọn họ cùng yêu thì đương nhiên là đối thủ một mất một
còn với sinh viên nam lớp bọn họ rồi.
Hiện tại, Thượng Ất cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Hạ Hoành Ngưu mà Hạ
Hoành Ngưu lại phát hiện bản thân mình không hề có chút bất mãn nào. Không thể
không thừa nhận, khí chất trên người Thượng Ất rất đặc biệt trong mỗi cái giơ
tay nhấc chân luôn có một loại trầm tĩnh, thong dong và nội liễm, đồng thời
còn mang theo ánh sáng đặc biệt, đặc thù của riêng mình.
Hạ Hoành Ngưu cố gắng nhớ lại một chút, trong những người muôn màu muôn vẻ mà
gã ta từng tiếp xúc tại Thủ đô này thì gã ta chưa từng gặp ai có khí chất như
thế. Từ điểm này mà phán đoán thì người đàn ông không lớn hơn gã ta bao nhiêu
này chắc chắn không hề đơn giản, chỉ có điều là không biết tính cách và năng
lực như thế nào, không biết có thể mang đến hạnh phúc cho cô gái mà gã ta yêu
thầm hay không, có xứng với nữ thần Trần Phóng trong lòng anh ta hay không.
Nghĩ tới đó, trong lòng Hạ Hoành Ngưu có một ngọn lửa giận dữ từ từ dâng lên.
Nói thật thì, nhiều năm như vậy rồi mà gã ta không tìm bạn gái cũng là vì gã
ta còn chưa quên được Trần Phóng. Hiện tại, gã ta đã mở một công ty cỡ trung
tại Thủ đô, tài sản không nhiều lắm nhưng cũng được khoảng mười triệu, mà gã
ta lại nghe nói là Thượng Ất này vừa mới mất việc, có lẽ đây là một cơ hội
hiếm có…
Hạ Hoành Ngưu nhìn chằm chằm Thượng Ất một hồi rồi đột ngột nói: “Ha ha! Cậu
xem này, mình vừa thấy bạn học cũ mà đã kích động tới mức quên gọi đồ ăn rồi!
Thế này đi, Trần Phóng, cậu bế con tới phòng 301 trước đi, đã có mấy bạn học
nữ tới trước rồi đó, tới đó nói chuyện phụ nữ của mấy cậu trước đi. Còn người
anh em Thượng Ất à, cậu ở lại gọi món giúp tôi nha, tí nữa tôi dẫn anh lên lầu
luôn!”
“Thế à? Thượng Ất, anh ở lại dưới này một mình được không?”
Trần Phóng có chút lo lắng nhìn Thượng Ất, cô biết bình thường chồng mình cũng
không đi xã giao nhiều, cũng chưa từng tới lọaị khách sạn năm sao như thế này
chứ đừng nói gì tới gọi món. Hạ Hoành Ngưu làm như thế, Thượng Ất sẽ không cảm
thấy khó xử chứ?
“Ừ, không sao! Em cứ lên trước đi! Nhớ để ý Nhạc Nhạc một chút, anh lên liền
đây!”
Thượng Ất cười nhạt một tiếng, ra hiệu là mình ổn.