“Thôi kệ, tiêm xong rồi tính tiếp vậy!”
Thượng Ất khóa chết cửa phòng ở tầng ngầm từ bên trong, trong đó còn có Trần
Phóng và con trai Nhạc Nhạc đang ngủ. Nếu như hắn tiến hóa thất bại, biến
thành một thoái hóa thể nhân loại khủng bố thì mẹ con hai người trốn ở trong
đây sẽ rất an toàn, tạm thời cũng chưa có loại sinh vật nào có thể phá hủy cửa
sắt dày ba mươi centimet cả.
“Phốc phốc!”
Kim tiêm sắc nhọn đâm rách phần da ở cổ tay, nước thuốc màu xanh biếc chảy
theo mạch máu vào cơ thể. Thượng Ất nhắm mắt lại, rõ ràng hắn có thể cảm nhận
được trong mạch máu này có thêm một sinh lực, một tia mát mẻ. Tia sinh lực mát
mẻ giống như sự sống, khi vừa tiếp xúc với máu thì đi thẳng tới trái tim
Thượng Ất. Trên đường đi, dù là mạch máu, xương cốt, da thịt hay cơ bắp, làn
da cũng không thể ngăn cản cảm giác mát mẻ này. Giống như cặp tình nhân đang
vuốt ve nhau, cảm giác này vô cùng dễ chịu, khiến cho con người vô cùng say
mê. Thậm chí Thượng Ất còn cảm thấy cả người như muố bay lên, hắn muốn cứ thế
này mà thiếp đi thôi!
Một phần! Hai phần! Ba phần! Tận dụng thời cơ để tiêm vào thêm một phần thì sẽ
nhiều thêm một phần hi vọng.
Thượng Ất không ngừng tiêm thuốc kích hoạt vào trong cơ thể mình, một lượng
lớn chất lỏng màu xanh biếc tản ra ánh sáng quỷ dị trong bóng đêm, một đường
chảy thẳng tới tim hắn, thậm chí còn nhuộm cả người hắn thành màu xanh.
Cảm giác thật thần kỳ… Thượng Ất cảm giác được rất rõ việc cơ bắp, mạch máu,
các bộ phận trong cơ thể cứ như đang “Sống”, thuốc kích hoạt đang từ từ cải
tạo lại tất cả bên trong cơ thể hắn. Thượng Ất có thể cảm nhận được chúng ngọ
nguậy, mà sâu trong nội tạng, xương cốt, thậm chí cả tổ hợp gen trong người
hắn cũng đang dần dần biến đổi.
Hắn đang mạnh lên! Thượng Ất cảm giác được sức mạnh đang chậm rãi lấp đầy thân
thể mình, thậm chí Thượng Ất còn có thể chắc chắn rằng chỉ cần hắn tiếp tục
tiêm vào thuốc kích hoạt nhiều hơn nữa thì chó thoái hóa biến dị đã giết chế
mười mấy đặc nhiệm hôm nay cũng không phải là đối thủ của hắn!
Nhưng Thượng Ất đang đắm chìm trong khoái cảm khi có sức mạnh trong bóng tối
mà không chú ý tới cây kim trong ống thuốc kích hoạt đã lộ ra màu đỏ quỷ dị.
Đợi tới khi Thượng Ất phát hiện ra sự bất thường thì vệt màu đỏ đã được hắn
đẩy vào trong cơ thể mà hắn vẫn không phát hiện.
“Oanh!”
“A!”
Trái tim hắn nhiên run rẩy kịch liệt, Thượng Ất không nhịn được mà phát ra
tiếng gầm thét thống khổ.
Giờ khắc này, máu toàn thân hắn phảng phất như bị đông đặc lại, khó có thể
hình dung được cơn đau nhức kịch liệt quét qua toàn thân hắn torng nháy mắt.
Trợn to hai mắt, Thượng Ất không dám tin mà nhìn hai tay run rẩy của mình.
Trên hai cánh tay nổi lên vô số gân xanh, chúng đang nhúc nhích như là có vô
số rắn nhỏ tiến vào thân thể hắn, chúng đang không ngừng gặm nhấm máu thịt của
hắn. Mà dọc theo cánh tay, hướng lên trên hai tay Thượng Ất, còn có trước
ngực, bụng, bụng dưới, trên hai đùi thì từng mảnh, từng mảnh da đang vỡ ra như
bông tuyết trên cơ bắp. Lúc ấy, Thượng Ất như một quả quýt đang bị bóc ra, để
lộ ra mỡ và cơ bắp bên trong.
Gen bị thoái hóa! Trong kiếp trước, Thượng Ất không chỉ thấy triệu chứng gen
thoái hóa một lần, mà bây giờ nó lại đang dùng một tốc độ không thể tưởng
tượng được đang xảy ra trên người hắn.
Nhưng sao lại có thể như thế này? Cho dù là tiêm quá liều thuốc kích hoạt thì
cơ thể cũng chỉ bị đổ máu thất khiếu* là nghiêm trọng nhất, sao có thể xảy ra
triệu chứng gen thoái hóa trái ngược như thế này? Chẳng lẽ thuốc có màu sắc
khác kia có vấn đề? Là Hoàng Long hại mình sao?
* _Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng_
_Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng_
Cố chịu đựng cơn đau kịch liệt, Thượng Ất giãy dụa kiểm tra ống thuốc kia. Quả
nhiên, bề ngoài của nó không khác gì những ống thuốc khác nhưng chỗ niêm phong
rõ ràng có dấu vết bị động qua. Cầm lên ngửi thử, trái tim Thượng Ất đột ngột
co rút lại, hắn ngửi ra mùi thuốc trong ống này, là thứ có khắp nơi trong tận
thế ma túy có độ tinh khiết cao!
Hắn bị người khác hãm hại bằng ma túy, như thế tuyệt đối không thể là Hoàng
Long. Là ai đây? Chẳng lẽ là… Lợi Hổ?
Thân thế hắn rất thống khổ nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, Thượng Ất cố gắng
nhớ lại một chút thì lập tức phân tích ra là ngoại trừ Lợi Hổ thì không còn ai
hảm hại hắn nữa! Trước đó Hoàng Long cũng đã nói từ sớm là người tiếp xúc với
đám thuốc kích hoạt này trừ hắn ta thì chỉ có Lợi Hổ thôi! Nhưng tại sao Lợi
Hổ lại làm thế? Bởi vì hắn lừa ông ta năm triệu sao?
Nghĩ tới chuyện này, Thượng Ất cười khổ một tiếng. Mọi chuyện đều có duyên
phận, gắn bó chặt chẽ với nhau, vốn tưởng rằng hắn lừa được Lợi Hổ năm triệu
thì đã là thần cơ diệu toán rồi, không ngờ ông trời còn trả báo ứng này cho
hắn. Hắn không thể chết đi một cách mơ hồ, không rõ ràng như vậy, mặc dù không
biết Lợi Hổ đã dùng cái gì để hại hắn nhưng thân thể hắn đã xuất hiện triiệu
chứng thoái hóa nên chỉ có thể dùng thuốc kích hoạt để tiêu trừ nó.
Thượng Ất dùng sức cắn đầu lưỡi, máu và đau đớn kịch liệt giúp hắn có thể
gượng mình đứng lên. Run rẩy đi tới chỗ túi thuốc, Thượng Ất lấy mười mấy ống
thuốc kích hoạt một lần, mở niêm phong rồi nâng cánh tay lên, định đâm một lần
vào tay mình. Mà đúng lúc này, một giọng nói hèn mọn lại cẩn thận từng tí một
đánh gãy hành động của Thượng Ất.
“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không làm thế đâu! Chuỗi gen trong cơ thể cậu đã bị
đứt gãy, nếu tiêm thêm nữa thì cậu sẽ chết ngay lập tức đó! A u, người đàn bà
chết tiệt, sao ra tay nặng như vậy chứ, mém tí nữa hư não rồi!”
Tiến sĩ L? Thượng Ất kinh ngạc nhìn người trước mặt mình. Trong bóng tối, lưng
của tiến sĩ L hèn mọn còng xuống như một con chuột bự, chạy dọc theo góc tường
tới đây. Hai mắt đậu đen chuyển động không ngừng, hai tay dùng sức xoa đầu, bộ
dạng nhe răng trợn mặt rất buồn cười.
Thấy Thượng Ất đã phát hiện ra mình, tiến sĩ L nói bằng giọng vừa sợ hãi vừa
thán phục: “Tên nhóc cậu đúng là tàn nhẫn, không ngờ liên tục tiêm nhiều như
vậy! Thân thể đã chịu đựng quá mức giới hạn tiếp nhận của nó rồi, chuỗi gen
đang sụp đổ, nếu như cậu lại tiêm thêm một ống thì chết thẳng cẳng luôn!”
“Chuỗi gen đang đứt gãy? Không phải là triệu chứng thoái hóa sao?” Thượng Ất
im lặng không nói gì, hắn phát hiện là rất nhiều tin tức mà hắn nắm giữ không
hề khớp với tin tức của tiến sĩ L này. Nhưng mà không sao, hiện tại dùng cách
nào để ngăn chặn thân thể hắn chuyển biến xấu mới là quan trọng. Thượng Ất
dùng giọng khàn khàn hỏi: “Vậy tôi nên làm gì đây? Chỉ còn cách chờ chết à?”
“NO, NO, có tiến sĩ L tôi ở đây thì làm sao để cậu chết được!”
Trong bóng tối, tiến sĩ L để lộ ra hai hàng răng trắng chỉng tề, nở một nụ
cười hèn mọn: “Có hai biện pháp, một là bây giờ cậu tiêm huyết thanh của Triệu
Lệ Quyên vào, máu của bà ta rất đặc thù, ít nhất thì sẽ có thể ổn định cơ thể
cậu tới 90%. Tôi nói này, cậu đừng dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn tôi, tôi đã
nói Triệu Lệ Quyên kia rất quan trọng từ sớm rồi mà! Huyết thanh của bà ta vô
cùng lợi hại, đã được quốc gia liệt vào danh sách huyết thanh cần kiểm soát
hàng đầu. Mặc dù đây là cơ mật nhưng nể tình cậu đã cứu tôi một mạng nên tôi
mới nói cho cậu biết. Phàm là người tiêm máu của triệu Lệ Quyên thì xét theo ý
nghĩa nào đó cũng đã trở thành “Người một nhà”!”
Người một nhà? Có nghĩa là sao?
Thượng Ất căn bản không hiểu tiến sĩ L nói gì, trong phương diện sinh vật học
thì dù đã sống lại một lần thì Thượng Ất cũng vẫn là người ngoài ngành.