“Haha, không tiễn!”
Thượng Ất cười nhạt, quay người đóng cửa. Triệu Lệ Quyên đứng ở bên ngoài,
khuôn mặt bừng bừng giận dữ, bà ta cảm thấy không cam tâm, vẫn muốn đập cửa
nhưng đến cuối cùng bà ta vẫn cố nhẫn lại, quay người đi vào căn biệt thự hai
tầng độc lập xa hoa sát vách với sắc mặt tái mét.
Lúc này, dù là Thượng Ất, Triệu Lệ Quyên hay như Trần Phóng đang lo lắng trong
nhà cũng đều không chú ý tới một gã đàn ông gầy guộc, đeo kính râm đang lạnh
lùng quan sát tất cả mọi việc ở một căn chòi nghỉ mát ở không xa chỗ đó.
“Mẹ nó! Tức chết đi được! Tức chết đi được! Bà Lý, bà Lý, mau tới rót cho tôi
cốc nước, bà đây nhiều tuổi như vậy mà chưa bao giờ phải chịu tức đến thế!”
Về đến nhà, Triệu Lệ Quyên đặt mông xuống sofa. Cái ghế mềm mại, chắc nịch trị
giá mấy mươi vạn ấy dường như không chịu nổi cơn thịnh nộ của bà, nó phát ra
một âm thanh chói tai, dọa bà Lý đang bưng nước tới tay run rẩy, trong lòng
không khỏi lo sợ.
“Ối trời ơi! Lại là kẻ nào chọc giận nữ ma đầu Triệu Lệ Quyên rồi? Lần trước
vì chuyện luyện đàn của bọn trẻ, mà bà ta đã đuổi thẳng cổ con nhà người ta
đi. Gia đình đó tốt biết mấy, thằng nhỏ là giảng viên đại học, hòa nhã, hiền
lành, đối xử tốt với mọi người. Vợ của thằng nhỏ là giáo viên cấp hai, nói
chuyện vừa dịu dàng lại vừa lễ phép. Đáng yêu nhất là Tiểu Cầm – con của bọn
họ, một đứa bé thật hiểu chuyện, mỗi lần gặp đều cười cười, gọi mình một tiếng
bà Lý. Chỉ có điều Tiểu Cầm ở nhà luyện đàn làm ảnh hưởng, gây ồn ào tới Triệu
Lệ Quyên mà bà ta đã lợi dụng mối quan hệ ép cả nhà người ta phải chuyển đi.
Mình có hỏi qua mấy bà bảo mẫu của những nhà khác, họ đều nói Tiểu Cầm chỉ
luyện đàn tầm 3,4 giờ chiều, hơn nữa tiếng đàn không hề ồn ào, tại sao Triệu
Lệ Quyên nhất nhất không chịu nhường bọn họ vậy? Lẽ nào giống như lời của một
bà Châu ở bên cạnh, bà ấy nói rằng con trai của Triệu Lệ Quyên học hành không
ra gì, thi rớt đại học nên bà thấy khó chịu khi nhìn thấy con nhà người khác
có học vấn? Haizz! Nếu đúng là như vậy thì quả thật Triệu Lệ Quyên hơi quá
đáng rồi.”
Bà Lý vừa nghĩ vừa đưa cốc nước trong tay cho Triệu Lệ Quyên một cách cẩn
trọng. Bà đã làm bảo mẫu ở đây mười năm rồi nên bà biết tính khí của Triệu Lệ
Quyên tồi tệ đến mức nào, tuyệt đối không được gây chuyện khi bà ta còn đang
nổi nóng, bà Lý vẫn cần tiền lương 4000 tệ mối tháng để đóng tiền học thêm cho
cháu của bà nữa.
“Thật tức chết đi được! Phùng Viện, Hàn Phương có nhà không? Nếu có thì mau
tới đây cho tôi, tôi có việc muốn tìm các người!”
Triệu Lệ Quyên uống một hơi cạn sạch cốc nước, đồng thời ghi âm giọng nói
trong Wechat và gửi đi. Bà Lý đứng bên cạnh khom người hầu hạ cẩn thận nhưng
trong lòng bà đang vô cùng lo lắng.
Quả nhiên lại có kẻ chọc giận Triệu Lệ Quyên rồi. Mỗi lần mà bà ta muốn đối
phó với kẻ khác thì luôn tìm hai người bạn thân của mụ là Phùng Viện và Hàn
Phương. Thời gian lâu dài đến bà Lý cũng hiểu rõ, ba người đàn bà hơn bốn mươi
tuổi này được cả cái khu dân cư này phong là ba con hổ cái “Hoa Tung Tam Hổ”.
Bề ngoài ba người đàn bà này chính là đại diện ủy viên hội chủ xí nghiệp khu
dân cư, bình thường luôn bận rộn với các loại công việc của khu này. Trên thực
tế các chủ xí nghiệp khu dân cư đều biết rõ ràng mấy ông chồng hoặc gia thế
của ba mụ đàn bà này đều là những người có địa vị trong chính phủ ở Thủ đô,
đều là một trong mười người đứng đầu của những cơ quan đó, nếu không thì ba mụ
ta dám dựa vào cái gì mà làm mưa làm gió, thậm chí là chi phối những chuyện
quan trọng của của một khu dân cư giàu có, xa hoa như thế này?
Bà Lý nghĩ ngợi, không quên cảm thấy đáng thương cho cái người đã chọc giận
Triệu Lệ Quyên kia, đồng thời bà cũng rất tò mò không biết đó là một người như
thế nào mà khiến người đàn bà Triệu Lệ Quyên phải chật vật như thế. Bà Lý nhìn
thấy bộ dạng thảm hại của Lệ Quyên khi trở về với quần áo xộc xệch, mặt dính
đầy bùn, quan trọng là trên chiếc váy vẫn còn hằn in rõ dấu chân của người đàn
ông.
“Chị Triệu? Chị làm sao vậy? Mặt còn bị chà xước nữa, đứa nào đui mắt chọc
giận chị vậy?”
Hai mụ đàn bà khác của Hoa Tụng Tam Hổ nhanh chóng chạy tới, nhìn bộ dạng có
phần uể oải của Triệu Lệ Quyên, Phùng Viện và Hàn Phương cảm thấy hơi hoảng
hốt. Sau đó bọn họ tỏ ra giận dữ, nhao nhao lên hỏi thăm. Bạn tốt tới nhà, sắc
mặt nghiêm trọng của Lệ Quyên cuối cùng cũng giãn ra, bình tĩnh kể lại cho bạn
tốt nghe sự việc vừa nãy xảy ra.
“Cái gì? Có một thằng từ bên ngoài tới thuê ở dám làm thế nào với chị? Lẽ nào
nhà này có lai lịch gì đặc biệt?”
Sau khi nghe rõ sự tình, khuôn mặt tròn của Phùng Viện lộ rõ sự nghi ngờ. Bạn
thân Triệu Lệ Quyên của mụ không phải là loại dễ đụng vào, lúc đó chịu thiệt
không hề phản lại mà lại gọi mụ và Hàn Phương tới nhà thì rõ ràng Lệ Quyên có
tính toán riêng của bà ta.
“Không rõ lai lịch, chỉ biết là hôm nay mới chuyển đến, một nhà ba người, bề
ngoài nhìn rất tầm thường.”Triệu Lệ Quyên vừa nói vừa suy nghĩ kỹ càng.
“Có điều khí chất của gã đàn ông kia nhìn có vẻ không tầm thường. Nói thế nào
nhỉ, từ đầu đến cuối hắn nói không nhiều, khiến cho người khác không tự chủ
được mà cảm thấy lo lắng, đặc biệt là đôi mắt hắn khi hắn nhìn tôi, giống
như…”
Lời nói của Triệu Lệ Quyên nhất thời nghẹn lại, bà ta không tìm được từ nào để
miêu tả cảm nhận của chính mình về Thượng Ất. Giờ nghĩ lại, bà ta thấy đôi mắt
đó sâu thẳm, sâu đến độ bà ta cảm thấy thật khủng khiếp, đây cũng chính là lý
do mụ tìm Phùng Viện và Hàn Phương để bàn bạc.
“Haizz, mặc kệ lai lịch của nó, dù sao không bằng chúng ta là được rồi. Hai
người nghĩ xem, nếu thân phận của đối phương đặc biệt thì có cần phải đi thuê
nhà không? Theo như em thấy thì chúng ta cứ giết đến tận cửa, bắt thằng nhóc
đó bồi thường rồi sau đó ngoan ngoãn cút khỏi Hoa Tụng đại viện.”
Trong ba con hổ của Hoa Tụng thì người có tính khí nóng nảy nhất là Hàn
Phương, cũng là người ít tuổi nhất. Thấy Triệu Lệ Quyên bị ức hiếp, nên lập
tức đề nghị phương án giết đến tận cửa. Người phụ nữ hơn bốn mươi mà tướng mạo
lại trẻ như thể mới ba mươi, cơ thể xinh đẹp, đầy đặn này luôn nhận được sự
yêu thương, chiều chuộng của chồng mình là Cục trưởng Cục công an thành phố.
Ông ta thích cái bộ dạng vểnh mông trên giường của mụ ta, cưng chiều hết mực,
điều đó tự nhiên ta tạo thành một Hàn Phương luôn coi trời bằng vung, tính khí
đanh đá, chua ngoa.
Nghe thấy vậy, Phùng Viện ở bên cạnh cũng thấy bứt rứt. Thân phận của bọn họ
đã tới đẳng cấp này thì những kẻ bình thường hầu như không phải là đối thủ của
họ. Lần trước khó khăn lắm mới đối phó được với cái nhà giáo họ Tôn kia, thật
không ngờ chơi còn chưa đã đối phương đã sợ hãi mà ngoan ngoãn chuyển đi. Lần
này cơ hội lại xuất hiện rồi, Phùng Viện vô thức liếm bờ môi đỏ tươi, sắc mặt
đầy hào hứng. Cái cảm giác ở tít trên cao, nhìn xuống con sâu cái kiến còn
sung sướng hơn nhiều là đi shopping, hát karaoke hay đi bar.
“Không được, chị vẫn còn chưa nắm chắc vài điểm trong chuyện này. Lần trước vì
chuyện của nhà họ Tôn kia mà lão Hồng nhà chị nhắc nhở mấy ngày nay nghỉ ngơi
nhiều một chút, chuyện lần này cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Triệu Lệ Quyên lắc đầu, bác bỏ đề xuất của Hàn Phương. Không biết tại làm sao
mà cái nhìn cuối cùng của Thượng Ất càng lúc càng hiện rõ mồn một trong con
người bà ta, một ánh mắt lạnh lẽo, vô tình.