“Được rồi, được rồi… có tôi ở đây anh không chết được đâu!” Thủy Thanh Nhan cười nói, hai tay trắng nõn mảnh khảnh đột nhiên vẫy vẫy, một tia ánh sáng trắng mềm lại lập tức bao phủ lấy vết thương của Chu Thiết, toàn thân anh đột nhiên nổi lên một cảm giác thoải mái, một lúc sau, vết thương trên cổ bắt đầu lành lại một cách kỳ diệu. “Năng lực này thật là thần kỳ, nếu mình có thể sử dụng được nó thì…” A Mạc ở đối diện nhìn nhìn, trong lòng cảm thấy chấn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.