“Cám ơn, nhưng ông bà có nói “Nữ đeo Quan m, nam đeo Phật”, tượng Quan m này
không thích hợp với con trai tôi, cô cứ cất đi!”
Liếc ngọc bội một cái, giọng nói của Thượng Ất rất bình thàn, không hề có chút
gợn sóng nào. Trong mắt hắn, cho dù ngọc thạch tốt thì cũng chỉ là một cục đá
thôi, không hề có chút tác dụng nào cho con trai hắn cả.
“À, em không để ý tới điều này. Tượng Quan m này là miếng em luôn mang theo
trên người, nghe nói anh cũng tới thủ đô rồi mà chưa kịp chuẩn bị nên chỉ có
thể lấy nó ra để bù vào trước. Để ngày mai em đi tới Kỳ Lân Cư mua cho bé một
khối ngọc Phật tốt hơn. Cái này chỉ có mấy chục ngàn thôi, đúng là không xứng
với con trai anh!”
Tiện tay đeo ngọc bội lên cổ, động tác của Vương Duyệt vô cùng tự nhiên và
trôi chảy giống như không hề để ý tới vẻ mặt của mọi người khi nghe tới con số
“Mấy chục ngàn” vậy, vẻ mặt đó vừa kinh ngạc vừa khó xử.
Đỗ Giai Tuệ ngồi kế bên cũng chớp chớp đôi mắt tròn to, lên tiếng nhạo cô ta:
“Vương Duyệt, làm cô biết được hôm nay chúng tôi tổ chức tiệc ở đây vậy? Tôi
nhớ là sau khi cô tới Thủ đô thì cũng không thèm liên lạc gì với đám bạn học
nghèo như chúng tôi mà, hôm nay là cơn gió nào thổi cô tới đây thế?”
“Ha ha, Đỗ Giai Tuệ, cô đang giểu cợt tôi à? Đúng đấy, tôi đang coi thường mấy
người đấy, thì sao nào? Một nhân viên thuộc ủy ban chấp hành trung ương cấp
thành phố nho nhỏ như cô chẳng lẽ muốn một Phó chi cục thuế bất động sản như
tôi phải chủ động đi tìm sao?” Vương Duyệt lạnh lùng nói, vẻ ngạo mạn trên mặt
không hề che giấu một chút nào, cô ta nhìn Đỗ Giai Tuệ như đang nhìn một con
gà con vô tri mổ loạn khắp nơi.
“Cái gì? Cô công tác tại Cục thuế bất động sản? Cô…” Mặt Đỗ Giai Tuệ biến sắc,
ánh mắt nhìn Vương Duyệt tràn đầy sự kính sợ và chấn động.
Làm nhân viên trong hệ thống chính phủ, Đỗ Giai Tuệ hiểu rất rõ chức vị quan
trọng mà Vương Duyệt nhắc tới. Đừng nhìn Vương Duyệt nói chỉ là cán bộ cấp
cục, chỉ là chức Phó nhưng là một trong mấy ngành có chức quyền quan trọng của
Chính phủ, cho dù chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong Cục thuế bất động sản thì
cũng không phải một người bình thường không có gốc gác, không có chỗ dựa như
Đỗ Giai Tuệ đụng vào. Đỗ Giai Tuệ nhớ rõ lúc trước khi mình dựa vào thành tích
thi viết lần ba mới có thể tiến hành phỏng vấn thì có một người quen đã nói
cho cô ấy biết là nếu muốn tiến vào mấy ngành có thực quyền như Công - Kiểm -
Pháp, Thuế bất động sản, Tổng cục thuế thì với thành tích của cô như thế còn
phải tặng cho phía trên ít nhất là ba triệu tiền trà nước, như thế còn chưa
chắc mọi việc sẽ thành công nữa đấy!
Đỗ Giai Tuệ không có ba triệu, cuối cùng cô dựa vào thành tích thi viết lần
ba, thành tích phỏng vấn lần hai mà tiến vào Ủy ban chấp hành trung ương cấp
Thành phố, trở thành một công chức bình thường. Từ đó trở đi, Đỗ Giai Tuệ cũng
ý thức được, trong loại thành phố trung tâm cả nước như Thủ đô này, bất kỳ một
công chức, cán bộ nho nhỏ nào cũng đều có mấy triệu đắp lên thành quyền lợi ở
phía sau lưng. Không có tiền, không có quyền thì bạn cũng đừng tham gia vào
mầy cuộc tranh đấu như thế.
Hiện tại, Vương Duyệt lại nói với cô là cô ta đang làm tại Cục thuế bất động
sản, Đỗ Giai Tuệ nhanh chóng đổi chức vị đó ra thành tiền mặt thì bị một cảm
giác bất lực ập vào đầu. Đó là một con số mà cả đời này cô cũng không thể kiếm
nổi, bất kể là tiền tài hay công việc, địa vị mà suy xét thì sự chênh lệch của
cô và Vương Duyệt giống như là khoảng cách từ Địa Cầu tời Mặt Trăng vậy.
“Vương Duyệt, chúc mừng cô đã có một công việc tốt! Nhưng cô còn chưa nói cho
chúng tôi biết là tại sao cô biết được hôm nay Trần Phóng tổ chức đầy tháng
vậy?” Thấy Đỗ Giai Tuệ thất hồn lạc phách, Bành Lỵ vỗ vỗ đầu vai cô, bình tĩnh
nhắc lại câu hỏi.
“Ha ha, vừa mới đến quá gấp nên mình quên thông báo cho mọi người một chuyện!
Nghe nói Thượng Ất chuyện tới đây nên hôm qua, mình đã bán hai căn nhà trong
khu Nam Thành tại Thủ đô này, đồng thời cũng mua một căn biệt thự ở Hoa Tụng.
Biệt thự ở đối diện, từ hôm nay, mình và Thượng Ất sẽ là hàng xóm, nếu tí nữa
mọi người chơi chưa tận hứng thì có thể qua nhà mình tụ tập một chút. Với lại,
Thượng Ất à, hình như vòi nước nhà em hư rồi, đêm nay anh có thời gian thì làm
phiền anh tới sửa giúp em nha, em sẽ để cửa mở cho anh, ha ha ha!”
Giọng nói Vương Duyệt lạnh nhạt như đang nói một chuyện vụn vặt nào đó nhưng
ánh mắt tràn ngập dục vọng không thèm che giấu kia đã bán đứng cô ta. Tất cả
mọi người đều nhìn ra là Vương Duyệt đang công khai dụ dỗ Thượng Ất.
“Vương Duyệt! Cô hơi quá đáng rồi đó, Trần Phóng và Thượng Ất cũng đã có con
rồi, cô làm vậy có phù hợp không?”
Bành Lỵ có tâm tư tinh tế, cô ấy cũng nhạy bén phát hiện ra ý đồ của Vương
Duyệt. Người phụ nữ không chiếm được Thượng Ất nên hôm nay cô ta muốn nhân cơ
hội để trả thù, cô ta muốn chia rẽ gia đình hạnh phúc của Thượng Ất và Trần
Phóng.
“Có phù hợp không thì cô nói cũng chả được tính! Từ nhỏ tới lớn, thứ Vương
Duyệt tôi không có được thì người khác đừng hòng có được, tôi…”
Vương Duyệt đang nói thì thân hìnhcao lớn của Thượng Ất đi tới gần cô ta, cảm
giác áp bức khổng lồ lập tức cắt ngang giọng nói líu lo không ngừng của cô ta.
“Vương Duyệt, cô nói cô yêu tôi nên có thể làm tất cả vì tôi đúng không? Vậy
bây giờ cô hãy chứng minh cho tôi xem, giờ cô nhảy khỏi cửa sổ này đi, nếu
được tôi sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô!”
“Anh? Anh đang nói cái gì thế hà? Chỗ này là lầu hai, bên dưới còn có nhánh
cây và hàng rào, sao em có thể nhảy xuống được…”
Bỗng nhiên, Vương Duyệt ngậm miệng lai. Cô ta hình như cũng nhận ra mình đã
mất đi một cơ hội quý giá. Sự ôn hòa trong mắt Thượng Ất đứng đối diện đã biến
mất, khinh bỉ và hờ hững tràn ra khiến cho cô ta cảm giác như hít thở không
thông.
Thật ra, trước khi tới đây, Vương Duyệt cũng đã thử dự đoán trước rồi. Mấy năm
nay không gặp nhau, con người đều sẽ thay đổi, không tham lam thì cũng trở nên
thực tế, hoặc là ngu dốt, không thì cũng mộng mơ, ảo tưởng. Vương Duyệt cảm
thấy, với thân phận và tài sản hiện tại của mình thì cô ta hoàn toàn có thể
nắm lấy Thượng Ất để đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có điều cô ta lại không ngờ,
Thượng Ất sẽ dùng lại ánh mắt lạnh băng tới tận trong xương nhìn mình, trong
chớp mắt, cô ta hoài nghi bản thân mình có phải đã tìm lầm người hay không.
Thượng Ất mà cô ta quen thuộc có tính cách ôn hòa, không biết từ chối, luôn
chỉ biết đau khổ cầu xin đối với sự theo đuổi như lửa của cô ta, chưa từng
phản kháng kịch liệt bao giờ. Hôm nay lại có chuyện gì thế này? Hắn dám kêu
mình nhảy lầu trước mặt nhiều người như thế, chẳng lẽ hắn không sợ cô ta tức
giận rồi dây dưa với hắn sao? Còn có nồng đậm khinh bỉ bên trong ánh mắt của
hắn… Sao hắn dám đối xử với cô ta như thế chứ!
“Thượng Ất, chẳng lẽ em không dám nhảy thì cô ta dám sao?”
Vương Duyệt chỉ thẳng về phía Trần Phóng, hung hăng nói, còn Trần Phóng vừa sợ
hãi như nao con bị hù dọa, vừa ôm vừa rúc vào bên người Thượng Ất.
“Cô ấy dám, mà không chỉ nhảy một lần đâu!”
Thượng Ất lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn Trần Phóng có tràn đầy sự bình tĩnh và
tín nhiệm.
Năm năm trong tận thế, vì yểm hộ Thượng Ất trốn chạy thú thoái hóa và nhân
loại thoái hóa truy sát, Trần Phóng không chỉ nhảy từ trên tòa nhà cao tầng
xuống chỉ một lần. Tay chân đứt gãy, xương cốt cũng đứt gãy, mọi thứ đau khổ
như thế giày vò Trần Phóng một thời gian dài nhưng Thượng Ất chưa từng nghe
thấy một câu oán hận nào từ miệng cô. Trần Phóng yêu hắn sâu đậm như vậy, nếu
hắn vô tình mà vứt bỏ một người con gái như thế thì Thượng Ất hắn còn là người
sao?
Còn Vương Duyệt… Từ khi mới bắt đầu, Thượng Ất đã biết trước kết quả. Vương
Duyệt là một người đàn bà chỉ biết yêu bản thân, hiếu thắng muốn vượt qua mọi
người, cô ta ích kỷ, vô tình, chắc chắn không thể nhảy lầu vì người khác.