“Bộp!” m thanh da thịt giao nhau, Đặng Ba bất động thanh sắc, hai tay gác ở trước mặt, trên đó có dấu chân rất rõ ràng. “Nghe này, tôi không muốn gây chuyện, các người mau tránh ra đi!” Sắc mặt Đặng Ba càng ngày càng nghiêm nghị, âm thanh giòn tan như kim loại không ngừng phát ra khi cọ sát cánh tay khoanh trước mặt. Đây là một bí mật của Đặng Ba, một bí mật mà ngay cả người ông họ Đặng đã chết của cậu cũng không biết. Không biết từ lúc này, chỉ cần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.