Thượng Ất vừa nói vừa ngước đầu nhìn Hoàng Long: “Còn một việc cần anh giúp tôi, có nhớ đứa bé tên Đầu Đất không?” Hoàng Long gật đầu nói: “Đầu Đất? Nhớ chứ, mấy ngày nay thằng nhóc đó luôn trốn trong biệt thự, chỉ biết ăn với chơi, chuyện bên ngoài như không liên quan đến nó. Nói thật là trước khi anh chưa về thì tôi hâm mộ thằng nhóc kia nhất, suốt ngày ngơ ngác không hề biết điều gì.” Trong đầu Hoàng Long nhớ khuôn mặt ngu đần, thằng bé vẫn như ngày xưa, gặp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.