“Dạ vâng, Thú Vương đại nhân, tôi đã nhớ rồi.” Giọng nói của Tống Địch yếu ớt và sợ hãi, thêm vào đó là dáng vẻ của một con mèo khiến người ta không khỏi cảm thấy thương hại, có điều Thượng Ất lại lần nữa nhận ra sự sợ hãi sâu thẳm trong mắt của Tống Địch, trong lòng thầm cảnh giác. “Rượu hạt hướng dương… ha, muốn dùng đồ ăn để đối phó ta, e rằng mi đánh sai chủ ý rồi, đến lúc đó người khóc nhất định sẽ là các người!” … Trong căn phòng rộng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.