“Mẹ kiếp! Đúng là thứ đê tiện không biết xấu hổ!” Trần Nhị Cẩu phẫn nộ vẩy vẩy máu tươi dính trên cánh tay, cơ thể Diêm Nhiên giống như một cái bao tải rách, bị hắn ta dùng chân đạp lăn xuống bậc cầu thang, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất đến kinh người. Trần Nhị Cẩu vốn không thèm để ý đến một kẻ công chức vừa gầy vừa yếu như Vương Cương, nếu như cậu muốn đi tìm chết thì để hắn ta tiễn cậu đi gặp Diêm Vương. Vừa nghĩ, Trần Nhị Cẩu vừa giơ cánh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.