“Lão đầu à, ông về nhà sao không nói tiếng nào, ông đang làm gì thế?’’
Trong buồng ngủ vọng ra câu hỏi, kèm theo tiếng sột soạt mặc quần áo, rồi tiếng bước chân. Bà lão vén màn bước ra thì thấy cảnh tướng công mồ hôi nhễ nhại, đang ngã vật ra đất thở hổn hển.
Bà sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống định đỡ chồng dậy, nhưng không ngờ cả người Tả Bác Nhiên cứng ngắc không cách nào đỡ nổi.
“Trời đất! Ông sao thế này?”
Bà sờ tay lên đầu Tả Bác Nhiên thì thấy tóc tai ướt nhẹp, mặt mũi tái nhợt nên vội vàng vỗ ngực giúp chồng thuận khí.
Có lẽ cảm nhận được hơi ấm từ tay vợ mình, Tả Bác Nhiên dần dần tỉnh táo lại rồi vận chuyển chân khí trong cơ thể để lấy lại bình tĩnh.
"Ôi... Phù... Ban nãy ta còn tưởng rằng mình chết đến nơi rồi...’’
“Rốt cục lại là có chuyện gì thế? Sao bộ dáng ông như vừa gặp ma quỷ vậy?”
“Suỵt!” Tả Bác Nhiên bật dậy, cẩn thận quan sát cửa chính.
“Bà đừng ăn ốc nói mò, ta vừa gặp thần đó! Là hai vị Văn Võ Phán quan dưới trướng Thành Hoàng của Quân Thiên phủ, ở ngay đấy!”
Tả Bác Nhiên chỉ vào phía trước bàn bát tiên, lòng vẫn nơm nớp sợ hãi.
“Phù... Ta còn tưởng rằng dương thọ của ta hết rồi, không ngờ hai vị Phán quan nói do có cao nhân nhắc nhở nên đến trấn trạch... Phù... Phù...”
Giọng nói của Tả Bác Nhiên vẫn chưa hết run rẩy, đứng gần với quỷ thần, nỗi sợ hãi tim đập chân run này đâu có dễ hình dung, càng không thể nào hứng thú bừng bừng như khi nghe tiên sinh kể chuyện xưa được, tóm lại là sợ vẫn hoàn sợ.
Có điều đến bây giờ, cảm giác hưng phấn thoáng qua cũng dần nảy sinh, trong phút chốc đã khiến sắc mặt của Tả Bác Nhiên từ tái nhợt trở nên hồng hào.
Suy cho cùng, Tả Bác Nhiên cũng là người tập võ nên thể lực không quá tệ. Lão xoa bóp chân đứng dậy, tiến đến cầm tấm thiếp trên bàn bát tiên thầm nghĩ. Kế tiên sinh nói sẽ đi chào hỏi Thành Hoàng của Quân Thiên phủ, đúng thật là đêm vừa xuống thì Phán Quan đã đến thăm nhà rồi.
Phu nhân của Tả Bác Nhiên ban đầu nghe chuyện tướng công gặp được Phán Quan còn bán tín bán nghi. Nhưng khi bà nhìn lại tấm thiếp trên bàn thì cũng cảm thấy chuyện này có khi là thật, bởi dù sao đó cũng là lời hứa của bậc tiên nhân.
Gần nửa canh giờ trôi qua, hai vợ chồng mới quay về buồng ngủ.
Ngày hôm sau, sự tình Tả Bác Nhiên gặp gỡ Văn Võ Phán quan mới truyền tới tai hậu nhân Tả thị, rồi người nhà họ Ngôn cũng lần lượt biết chuyện này. Tuy vậy, khu vực cửa hàng Ngôn gia đều là người một nhà, cũng không hề phao tin truyền loạn cho bất cứ ai.
Đã đến ngày thứ tư kể từ đêm Tả Bác Nhiên gặp Phán quan.
Hai ngày nay, ở Ngôn gia xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, đó chính là hết thảy hai ba chục thợ rèn già trẻ lớn bé đều không rèn sắt mà cùng nhau đi làm vỏ kiếm.
Cả xưởng trông như một phường thủ công mỹ nghệ, có cả hợp tác tạo hình, đánh bóng đến quét sơn một con rồng, cũng có tự mình hoàn thành sản phẩm. Nghĩ tới làm vỏ cho thanh tiên kiếm, đám thợ thủ công ai ai cũng hưng phấn dào dạt.
Còn kẻ đầu têu nên cơ sự này thì còn đang du lãm trong nội thành Quân Thiên phủ, lại chẳng hay biết gì. Kế Duyên đi tới quán trà trước đây đã đến nghe ngóng tin tức lúc mới tới Quân Thiên Phủ. Hắn vốn định nghe nốt "Hoàng Tương Quân Truyện", ngờ đâu tiên sinh kể chuyện đã thay đổi, câu chuyện cũng chẳng còn giống ngày xưa.
“Khách quan mời vào trong, trong quán canh uống, nước trái cây, trà, thức uống gì cũng có a...!
Một tiểu nhị thấy Kế Duyên cứ lần lữa đứng ở cửa mãi không chịu vào bèn tiến đến chào mời.
Kế Duyên mỉm cười lắc đầu không đáp, rồi xoay người rời đi. Người kể chuyện đã đổi, câu chuyện đâu còn là "Hoàng Tương Quân Truyện", hứng thú của hắn cũng đã biến mất.
Người hầu trà nhìn bóng lưng Kế Duyên rồi gãi đầu, vị khách này nhìn cũng không đến nỗi không uống nổi một bình trà đây?
Kế Duyên không vận dụng thân pháp hay thuật pháp, cứ thế chậm rãi bước đi. Hắn đi thẳng ra khỏi thành, rồi ngoặt về hướng cửa hàng Ngôn gia cạnh bờ sông Nguyên Tử.
Lần này Kế Duyên không có ý định quấy rầy người ta, chuyện nên làm đã làm, không nên khiến Ngôn gia gà bay chó chạy nữa. Khi đến bờ sông Nguyên Tử, Kế Duyên dùng chướng nhãn pháp ẩn mình rồi đi vào cửa hàng Ngôn gia.
Không khí ở Ngôn gia hôm nay có vẻ quái lạ, không hề có tiếng rèn sắt mà ngược lại toàn tiếng gỗ va chạm, xen lẫn với tiếng chuyện trò từ lò rèn phía sau vọng ra.
Trước tiên Kế Duyên đặt cây dù mà hắn đã tiện tay cầm đi dạo, trả về chỗ cũ. Sau đó hắn men theo hướng âm thanh phát ra, rồi đi vào khu chế tác phía sau.
"Ôi trờiii..."
Kế Duyên hít thật sâu, hiếm hoi lắm hắn mới không giấu nổi vẻ choáng váng của chính mình. Cho đến bây giờ, những chuyện chốn nhân gian có thể làm cho hắn bất ngờ tuy không ít nhưng cũng chẳng quá nhiều.
Như chuyện xảy ra trước mắt hắn đây.
Phía dưới mấy căn lều to, hai ba chục thợ rèn mình trần đang chế tác vỏ kiếm. Đó là những vỏ kiếm bán thành phẩm, còn bên trên kệ, trên mặt đất đã để hơn chục vỏ kiếm thành phẩm.
Từ vật liệu đến kiểu dáng, từ màu sắc đến hoa văn đều khác biệt không hề đụng hàng.
'Người nhà họ Ngôn uống lộn thuốc à?' - Ý niệm này vừa khởi phát thì Kế Duyên chợt bật cười nghĩ tới nguyên nhân, nguồn căn sự việc này không phải cái mác "tiên nhân" trên người hắn sao?
Nhưng nhiều vỏ kiếm đến vậy, người nhà họ Ngôn bỏ ra biết bao nhiêu nhân lực vật lực đây? Vốn Kế Duyên dự tính dành một trăm văn tiền mua vỏ kiếm rồi để lại mẩu giấy từ biệt liền xong. Bây giờ nhìn đống vỏ kiếm này, bảo Kế Duyên ôm hết chi phí thì hắn làm sao cán đáng nổi hả?
Cả bộ sưu tập vỏ kiếm này, trừ những thanh màu mè sặc sỡ ra, chọn cái nào Kế Duyên cũng đều rất vừa ý. Hắn lặng lẽ đi đến mép giá gỗ, cầm lấy một vỏ kiếm mộc mạc màu xanh nhạt, vỏ kiếm cũng tàng hình theo tay hắn. Sau đó Kế Duyên dở khóc dở cười, do dự lấy ra hai đĩnh bạc ném nhẹ về phía lão già bảy tám chục tuổi đang mải miết mài bóng vỏ kiếm kia.
“Cạch, cạch!”
Hai thỏi bạc nhẹ nhàng bay trên đầu Ngôn lão gia phát ra hai tiếng giòn vang rồi rơi xuống, khiến lão tưởng bị ai đó đùa cợt. Nên khi nhặt hai thỏi bạc từ trên đầu rơi xuống, lão tức giận.
“Ai? Đứa khốn nạn nào cầm bạc ném ta?”
Cùng lúc đó, tiếng Kế Duyên dí dỏm từ xa vọng lại:
“Ai bảo các ngươi làm nhiều vỏ kiếm vậy? Ta chỉ có mỗi một thanh kiếm, còn thừa bao nhiêu vỏ kiếm các ngươi tự xử lý a”
Âm thanh mỗi lúc một xa, chứng tỏ người đã rời đi.
Ngôn lão gia vội vàng đưa tay bịt miệng, mồ hôi trên trán cũng túa ra. Mình vừa mắng tiên nhân sao?
Bấy giờ tất cả thợ thủ công đều nghe thấy nên ai cũng vội dừng tay. Cả tiệm cũng lặng ngắt như tờ, không ít thợ còn nhìn trộm phản ứng của Ngôn lão gia.
Một lúc sau, khi chắc chắn tiên nhân đã rời đi mà không thèm tính toán với mình, Ngôn lão gia mới chợt giật mình nhận ra vấn đề trọng yếu bèn hét toáng lên:
“Vỏ kiếm của ai được chọn rồi? Mọi người nhanh nhanh nhìn xem là vỏ kiếm của ai được chọn, thiếu đi vỏ kiếm của ai?”
"Đúng đúng đúng! Mau nhìn xem thiếu đi cái nào!’’
"Vỏ ta đang làm dở còn chưa xong mà...!’’
"Làm cái rắm nữa mà làm!’’
"Hay nhất là chọn của ta nha!’’
''Chắc chắn của ta được chọn đó!’’
Một đám thợ thủ công nhao nhao kiểm tra vỏ kiếm bên cạnh mình, trên giá đỡ và dưới mặt đất, mong mỏi có thể phát hiện ra cái nào biến mất.
"Ha ha ha ha ha... Là ta! Là ta! Vỏ kiếm của ta được tuyển chọn! Ha ha ha ha ha... Vỏ kiếm sơn mộc của ta không thấy nữa... Ha ha ha ha... Chắc chắn tiên nhân đã cầm đi rồi.’’
Một thợ rèn hơn ba mươi tuổi cao hứng đến nỗi thiếu điều nhảy lên khoa tay múa chân, chỉ vào giá gỗ cười mãi không thôi.
Trong tiệm, rất nhiều thợ rèn chưa từ bỏ ý định vẫn mải miết lật qua lật lại tác phẩm của mình, cuối cùng đành chấp nhận sự thật tàn khốc. Cả đám nhao nhao nhìn tay thợ rèn đang cao hứng bừng bừng kia, bĩu môi thở dài rồi qua loa chúc mừng mấy câu.
Gã thợ rèn đang đắc ý thì nhìn thấy lão gia đi về phía từ đường liền tự cốc đầu mình, lại nghĩ bạc kia mình còn chưa được cầm nên vội vàng đuổi theo.
"Thái gia, thái gia! Bạc kia, bạc tiên nhân đưa kia cho ta đi, ít ra cũng cho ta một thỏi chứ, thái gia?’’
"Hừ, ngươi cũng biết tiên nhân cho, thế ngươi biết tác dụng của nó chắc! Đưa cho ngươi cũng phung phí của trời. Ta mang đến từ đường cúng bái, thỏi còn lại dâng lên bài vị tổ tông, để khi dâng hương mọi người đều nhìn thấy.’’
Ngôn lão gia cũng không thèm ngoái đầu lại, bước chân càng lúc càng nhanh, chỉ để lại câu nói này khiến gã thợ rèn đứng sững như trời trồng.